Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (9)
← Ch.187 | Ch.189 → |
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Xong trận này, nàng có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi tái đấu.
Trực tiếp tiến vào trận chung kết cuối cùng.
Sau hai ngày có thể đến thi đấu.
Lúc trở lại khách điếm, Tô Yên lấy hoa hồng trên đầu hắn ra.
Kết quả, lấy ra chưa được bao lâu lâu, Hoa Vô Khuynh lại trộm mang lên.
Sau đó, dùng đôi mắt lóe sáng nhìn Tô Yên.
Tiểu Hoa lên tiếng.
"Ký chủ, em đoán Hoa Vô Khuynh đại nhân khẳng định nghĩ mang theo hoa hồng thì chị sẽ hôn hắn."
Nghe Tiểu Hoa nói, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.
Sau đó duỗi tay, nâng cằm hắn lên.
Bẹp, hôn một cái.
Giây tiếp theo Hoa Vô Khuynh liền ôm lấy Tô Yên.
Một tiếng một tiếng cao hứng gọi.
"Yên Yên, Yên Yên."
Tô Yên.
"Ân"
Tiểu Hoa đoán đúng rồi.
Hắn chính là muốn nàng hôn hắn.
Tới lúc ăn cơm trưa, cũng không biết vì sao Hoa Vô Khuynh ăn được một chút liền khốn đốn nằm ở đằng kia ngủ gật.
Cuối cùng không có cách nào, nàng đành đưa người về trong phòng.
Gần như vừa chạm giường hắn liền ngủ say.
Tô Yên nhăn mày nhìn hắn.
Tiểu Hoa lên tiếng.
"Ký chủ, nam chủ đại nhân hô hấp vững vàng, hẳn là không có chuyện gì lớn."
Tô Yên gật đầu.
"Ân"
Hai ngày trước hắn cũng như thế.
Một lần ngủ rất lâu.
Có lẽ là mấy hôm gần đây ngủ quá muộn nên mệt?
Suy nghĩ trong chốc lát, không biết khi nào Tô Cổ đã đứng ở ngoài cửa.
Tô Cổ lên tiếng.
"Hắn không có việc gì, chỉ là công pháp tu luyện xảy ra vấn đề, thân thể hắn với công pháp đang đối nghịch nhau."
Tô Yên từ mép giường đứng dậy.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.
Tô Cổ đi vào trong phòng.
Ngồi xuống đổ cho mình một chén nước.
Đang uống, Tô Yên nghi hoặc.
"Tiểu Hồng đâu? Sao nó không đi theo em?"
Động tác uống nước của Tô Cổ dừng lại một chút.
Cúi đầu, đầu tiên là nhìn chính mình, sau lại nhìn thoáng qua phía sau.
Lúc này mới phát hiện Tiểu Hồng không còn nữa.
Im lặng lúc lâu, Tô Yên lên tiếng.
"Cùng Cổ Hi kia có quan hệ gì?"
Tô Cổ ngẩn ra, buông xuống chung trà trong tay, đi ra ngoài.
Tô Cổ tìm được Tiểu Hồng là ở một rừng cây ngoài trấn Trường Phong.
Tiểu Hồng cuộn tròn thân mình, đang bị một con rắn trắng đánh đập.
Tô Cổ mặt vô biểu tình, vung tay.
Phanh!
Bạch xà kia không ngờ sẽ có người đến đây, hơn nữa nhân loại này còn đi quản chuyện hai con rắn đánh nhau.
Một khối băng sắc nhọn trực tiếp đánh vào trán bạch xà.
Bạch xà mơ mơ hồ hồ bị đánh xoay mấy vòng.
Tiểu Hồng cảm giác được không còn người đánh nó, ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn đến Cổ Vương, ánh mắt lập tức phát sáng.
"Tê tê tê tê tê"
Cổ Vương, Cổ Vương!
Tiểu Hồng lập tức chạy về phía hắn.
Khó có lúc Tổ Cổ lại không mắng nó.
Bởi vì Tiểu Hồng rất nhỏ, xem chừng cũng chỉ bằng ngón út.
Tô Cổ ngồi xổm xuống.
Sờ sờ đầu Tiểu Hồng.
"Hắn chính là Cổ Hi?"
Tiểu Hồng gật gật đầu.
"Tê tê tê tê tê"
Ân ân ân, chính là hắn, chính là hắn.
Bạch xà kia còn chưa từ bỏ ý định, phun lưỡi rắn hướng về phía Cổ Vương.
"Tê tê tê tê tê"
Lăn sang một bên đi! Đồ nhân loại ghê tởm!
Cổ Vương nâng tay lên, trong chốc lát đuôi bạch xà thình lình bị đóng băng.
Băng dần tiến lên trên, chỉ lộ đầu bạch xà.
Khiến nó không thể động đậy được.
Có chút lúng túng.
Tô Cổ lên tiếng.
"Nó đánh ngươi bao lâu?"
"Tê tê tê tê tê"
Nửa canh giờ.
Đồng chí Tiểu Hồng cáo trạng.
Cổ Vương trầm mặc nửa ngày, sờ sờ đầu Tiểu Hồng.
"Ngươi cũng thật kém."
Tiểu Hồng rất ỷ lại, quấn quanh ngón tay Cổ Vương.
Không đợi Tiểu Hồng nói chuyện.
Bẹp, Tiểu Hồng bị Cổ Vương hất ngã nằm trên mặt đất.
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hồng còn chưa kịp tức giận, liền nghe thấy Cổ Vương nói.
"Có phải bị hắn đánh đến choáng váng hay không? Biến ra chân thân, đánh hắn cho ta."
Tiểu Hồng nghe xong, ngẩn người.
Đại khái dung lượng não của nó thật khiến người ta sốt ruột.
Thế nên Tiểu Hồng ngây ngốc ở đó hồi lâu.
Tổ Cổ nhấc chân, nhích nhích nó.
"Biến ra chân thân."
Tiểu Hồng bị Tô Cổ nhắc nhở, giây tiếp theo, một con rắn vằn đen đỏ lớn bằng đùi một nam tử trưởng thành xuất hiện.
Chân thân của Tiểu Hồng lớn hơn gấp năm lần cái tên bạch xà kia.
Thời điểm thu nhỏ là một con rắn ngốc manh, đảo mắt liền trở thành hung thần sát ác.
Cổ Vương lên tiếng.
"Đánh hắn cho ta."
Tiểu Hồng do dự.
Cổ Hi từ nhỏ đã khi dễ nó, vẫn luôn cười nhạo nó, khi còn nhỏ, thân thể của nó rất yếu, cùng hắn đánh một trận, sau đó cả người liền bầm dập.
Từ lúc đó trở đi, Tiểu Hồng nhìn thấy Cổ Hi liền đi đường vòng.
Dù sao trong ấn tượng của Tiểu Hồng, nó sẽ không bao giờ đánh lại được Cổ Hi.
Từ nhỏ như vậy, lớn lên cũng thế.
Suy nghĩ này kéo dài đến bây giờ.
Thế nên vừa thấy Cổ Hi liền theo bản năng biến thành nhỏ nhất, hi vọng hắn ta đánh xong có thể rời đi.
Mà lại quên rằng, hiện tại nó cũng rất mạnh.
Lần đầu tiên Tiểu Hồng được nếm thử tư vị nâng đuôi mình lên, tát một cái trên mặt Cổ Hi.
Cổ Hi.
"Tê tê tê tê tê!!! graooo!!!"
Phế vật!!! Ngươi dám đánh ta?!
Chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày lão tử đánh chết ngươi!!
Tiểu Hồng vừa nghe lời này, do dự chớp mắt một cái.
Sau đó nghĩ, dù sao sau này hắn cũng định đánh chết nó.
Vậy thì nhân lúc Cổ Vương ở đây, nó muốn đem hắn ta đánh chết.
Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng không lưu tình nữa.
Bạch bạch bạch bạch, phun lửa lên người Cổ Hi.
Cho đến khi khối băng đều tan ra.
Tiểu Hồng vẫn còn phun lửa.
Làm cho đầu rắn của Cổ Hi sưng lên một cục.
Băng tan, Cổ Hi định phản kích.
Ai ngờ Tiểu Hồng mở rộng miệng, cắn mạnh lên cổ Cổ Hi.
Lần này Cổ Hi không dám động, nháy mắt ngã xuống.
Trong tộc bọn họ có quy củ, không thể cùng tộc xà chém giết lẫn nhau.
Thế cho nên Tiểu Hồng cũng chỉ tiếp tục dùng đuôi quất lên người Cổ Hi.
Rốt cuộc phát tiết đã lâu.
Tiểu Hồng mệt mỏi ghé trên mặt đất.
Đến nỗi Cổ Hi...
Toàn bộ thân rắn cứng đờ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Toàn thân tất cả đều là máu.
Mắt rắn, trong miệng rắn cũng đã đổ máu.
Thê thảm không nhìn được.
Cho dù là không chết.
Thì Cổ Hi cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Tô Cổ đứng ở một bên, nhàm chán nhìn đối phương bị đánh tơi bời.
Sắc trời cũng đã tối.
Tô Cổ nâng tay lên, vỗ vỗ Tiểu Hồng.
"Thu nhỏ đi."
Tiểu Hồng "xẹt" một tiếng, lại lần nữa biến thành một con rắn nhỏ ngốc manh.
Nằm trên mặt đất, phun lưỡi rắn.
Tô Cổ nhặt Tiểu Hồng lên, ôm trong tay.
Trở về, vừa đi vừa nói.
"Về sau, thấy Cổ Hi một lần liền đánh hắn một lần."
Cổ Hi chính là bóng ma năm đó của Tiểu Hồng, để bóng ma rời khỏi, cũng không phải chỉ một lần là có thể hoàn toàn đuổi đi.
Nhưng xem ra, Tiểu Hồng thật sự vui vẻ.
Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn.
"Tê tê tê tê tê??"
Vạn nhất ta lại bị hắn đánh thì làm sao bây giờ?
Tô Cổ cúi đầu, mắt đen nhìn Tiểu Hồng.
"Nếu ngươi đánh không lại hắn, ta liền đánh chết ngươi."
Tiểu Hồng căm giận.
"Tê tê tê tê tê!"
Ngươi làm gì?!
Ta muốn nói cho Yên Yên!!
Tô Cổ.
"Ta sẽ thừa dịp lúc Yên Yên không có mà đánh chết ngươi."
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hồng thực tức giận, nhưng nó lại cảm thấy Cổ Vương nói được thì làm được.
Kết quả là bắt đầu cân nhắc, lần sau nhìn thấy Cổ Hi phải làm thế nào mới có thể đánh hắn tơi bời một trận.
Nghĩ nghĩ, lại nhớ tới lúc còn nhỏ bị Cổ Hi đánh.
Thân rắn run run một chút.
"Tê tê tê tê tê?"
Ta về sau nhìn thấy hắn liền chạy được không?
Tô Cổ dừng lại, nhìn Tiểu Hồng.
Hắn vốn chỉ muốn giáo huấn giáo huấn con rắn ngu ngốc này một chút.
Còn chạy? Một con rắn lớn như ngươi, đánh cái tên Cổ Hi kia còn không phải dễ ợt?
Có cái gì mà sợ.
Nhưng Tiểu Hồng hình như thật sự rất sợ Cổ Hi kia.
Lời nói tới miệng, Tô Cổ không có nói ra.
"Nhìn thấy hắn, đánh hắn là được. Khi nào ngươi sắp thua, ta sẽ giúp ngươi cùng nhau đánh hắn."
Tiểu Hồng nghe được lời này, sợ hãi trong lòng cũng biến mất.
"Tê tê tê tê tê"
Được a, được a.
Nói xong, Tiểu Hồng lại hỏi.
"Tê tê tê tê tê?"
Lỡ như ngươi không ở đó thì làm sao bây giờ?
"Ta rất nhanh sẽ xuất hiện."
"Tê tê tê tê tê?"
Ngươi bảo đảm?
"Ân"
Nghe lời này, Tiểu Hồng rốt cuộc yên tâm.
Về sau nó không bao giờ sợ Cổ Hi nữa.
Thấy hắn một lần, đánh hắn một lần.
Một xà một người, dọc theo hoàng hôn đi về phía khách điếm.
Vừa đi, Cổ Vương vừa lên tiếng hỏi.
"Cổ Hi kia, lúc trước khi dễ ngươi như thế nào?"
Tiểu Hồng cuộn tròn thành một khối, khẩu khí giảm xuống.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Bọn họ cột ta vào trên cây, còn lấy đá ném ta.
Tộc nó có rất nhiều rắn, đều có thể hóa thành hình người.
Nhưng nó vẫn mãi không hoá hình.
Bọn họ liền xem thường nó, cười nhạo nó.
Sau đó, nó không muốn ở lại tộc nữa, liền rời đi.
Ở bên ngoài vui chơi không bao lâu, đã bị Yên Yên thu đi.
Cổ Vương nghe xong, nhìn con rắn kinh hoảng đến mức cuộn tròn này.
Nói.
"Rắn trong tộc của ngươi đều có thể hóa thành hình người??"
Tiểu Hồng gật đầu.
"Tê tê tê tê tê"
Ân ân.
Cổ Vương nhàn nhạt nói.
"Người khác đều làm được, vậy cũng chẳng có gì tự hào".
Tiểu Hồng nghe,
"Tê tê tê tê tê?"
Nhưng ta biến không thành, có phải bởi vì ta đặc biệt hay không??
Cổ Vương cúi đầu, từng câu từng chữ nói.
"Bởi vì ngươi kém."
Tiểu Hồng tức khắc liền héo.
"Tê tê tê"
Hừ!
Nháy mắt đã qua hai ngày.
Buổi sáng ngày thứ ba, rốt cuộc Hoa Vô Khuynh cũng tỉnh lại.
Lúc Hoa Vô Khuynh mở to mắt, lại không giống lúc trước cứ mở miệng là kêu Yên Yên.
Mặt hắn vô biểu tình, lẳng lặng ngồi dậy.
Vẫn luôn ngồi ở mép giường.
Giống như máy móc vô tri vô giác.
Con ngươi đen nhánh.
Rõ ràng là một khuôn mặt tinh xảo như vậy.
Thế mà chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, gặp phải cặp mắt kia, sẽ chẳng ai quan tâm dung mạo hắn.
Chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng khó chịu, muốn chạy thoát.
Không biết qua bao lâu.
Tô Yên đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, nàng sửng sốt.
Lên tiếng.
"Chàng tỉnh rồi?"
Vừa nói vừa đi đến mép giường.
Nghiêm túc nhìn hắn.
"Có chỗ không thoải mái sao?"
Hoa Vô Khuynh nhìn Tô Yên.
Không nói lời nào.
Chỉ là nhìn nàng.
Tô Yên thấy hắn vẫn luôn chậm chạp không nói lời nào.
Suy nghĩ có phải hắn quá đói mà không có sức lực nói chuyện?
Nàng nghĩ như vậy.
Lại nói.
"Chờ em một lát."
Nói xong, nàng đi ra ngoài.
Có lẽ là do xoay người quá nhanh, thế nên không nhìn thấy Hoa Vô Khuynh chậm rãi nâng cánh tay lên.
Sau khi Tô Yên rời khỏi, Hoa Vô Khuynh nhìn nhìn tay mình.
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Lúc nãy hình như muốn bắt nàng lại.
Bắt lấy nàng để làm gì?
Giết nàng?
Nhưng hắn không có sát ý với nàng.
Vậy lúc nãy là muốn làm gì?
Giống như trong mộng, lôi kéo vạt áo nàng, ôm nàng một cái??
Hoa Vô Khuynh hoảng thần trong nháy mắt.
Ký ức của hắn khôi phục.
Cho nên thời gian ở chung một tháng cùng nữ tử này, không phải là toàn bộ của hắn.
Mà chỉ là một mốc thời gian ngắn ngủi trong đời mà thôi.
Những thứ đó, đều không quan trọng.
Giống như mẫu thân hắn, sư phụ hắn.
Bọn họ đều không quan trọng.
Hoa Vô Khuynh quơ quơ tay.
Xốc chăn lên, ngồi ở mép giường.
Chờ người khác tới mặc quần áo.
Sau đó, hắn nhìn quần áo gác ở bên cạnh.
Nhìn trong chốc lát.
Hắn nhớ rõ, nữ tử kia có dạy hắn.
Hắn lấy quần áo lại đây.
Đứng lên, mặc vào từng chút một.
Cảm giác gì?
Có chút kỳ diệu.
Hoá ra quần áo có thể tự mình mặc.
Trước nay, đều không có người dạy cho hắn.
Hắn hạ mắt, lông mi rung nhẹ.
Nhìn quần áo trên người được mặc tốt.
Từ trước tới giờ đều không có ai thân thiết với hắn.
Khi còn nhỏ, hắn bị một người kỳ quái mang đi, để hắn ngâm mình ở trong thùng dược liệu.
Mỗi ngày sẽ cho uống một ít nước với thuốc bổ.
Lúc lớn hơn một chút, hắn bị sư phụ đem đi, nhưng mỗi ngày vẫn phải ngâm mình ở trong nước.
Tu luyện võ công.
Cùng với một ít thuốc.
Ảnh sẽ chiếu cố hắn.
Trước nay đều là như vậy.
Sau đó, sư phụ chết.
Hắn trở thành giáo chủ.
Sinh hoạt vẫn như cũ.
Không ai nói với hắn, hắn cũng có thể ăn bánh bao thịt.
Sau này, hắn mất đi ký ức, gặp Tô Yên.
Rõ ràng thời gian ở chung chỉ ngắn ngủi như vậy.
Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại.
Chỉ có thời gian không đến một tháng lại làm hắn cảm thấy chính mình đang tồn tại.
Đang nghĩ.
Tô Yên đã đi đến.
Trong tay bưng một chén canh gà.
"Lại đây, tới chỗ này uống canh gà."
Hoa Vô Khuynh xoay người, nhìn về phía Tô Yên.
Hiện tại hắn đã khôi phục ký ức.
Nữ nhân này không quan trọng.
Hắn có thể trở về Ma giáo.
Tiếp tục cuộc sống trước kia.
Tuy rằng nghĩ như vậy.
Nhưng hắn theo bản năng đã chạy tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn hắn cúi đầu, mãi vẫn không uống.
Nàng khom lưng, cầm tay hắn.
"Sao vậy? Ngủ lâu quá không còn sức?"
Vừa nói, nàng vừa bưng canh gà lên.
Một muỗng một muỗng đưa đến bên môi hắn.
Theo thói quen trong quá khứ, Hoa Vô Khuynh liền hơi há mồm uống.
Ngẩng đầu, hắn vẫn luôn nhìn Tô Yên.
Nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.
Tô Yên lên tiếng.
"Chàng ngủ lâu quá, bánh bao thịt hôm nay khoan hãy ăn."
Nói xong, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.
Mà lúc này, Hoa Vô Khuynh đã dời tầm mắt nhìn về nơi khác.
Nàng đút hắn uống một ngụm lại một ngụm.
Hài hòa đến không tưởng.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hoa Vô Khuynh hơi khác thường, dĩ nhiên Tô Yên phát hiện được.
Chỉ là nàng không nói ra mà thôi.
Chờ hắn uống xong canh gà.
Nàng lên tiếng.
"Em muốn đi ra ngoài một lát, có lẽ chàng phải ở một mình trong phòng."
Nghe xong, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cũng mở miệng.
Đại khái là vừa tỉnh lại, tiếng nói khàn khàn.
"Ta muốn ở cùng nàng."
Hắn bắt chước bộ dạng lúc trước của mình, nói chuyện với Tô Yên.
Cũng không biết vì sao, hắn không muốn cho nàng biết mình khôi phục ký ức.
Tô Yên ngẩn người.
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Nàng đặt chén canh sang một bên.
Nói.
"Là chưởng môn phái Huyền Băng muốn gặp em, một lát nữa sẽ trở về. Nếu chàng muốn xem tỷ thí, em sẽ để Phong Chỉ dẫn chàng qua."
Hoa Vô Khuynh duỗi tay, kéo vạt áo Tô Yên.
Ngẩng đầu.
"Ta muốn ở cùng nàng."
Hắn lặp lại một lần.
Tô Yên nghiêm túc nghĩ.
Gật đầu, đáp ứng.
"Được."
Thấy nàng đồng ý, trong mắt Hoa Vô Khuynh hiện lên một chút ánh sáng.
Tô Yên cầm chén đi ra ngoài, hắn cũng đứng lên đi theo.
Như một cái đuôi nhỏ đi ra ngoài cùng Tô Yên.
Lúc đi ra, vừa thấy Tô Cổ cùng Phong Chỉ xuống lầu.
Phong Chỉ không nhận ra chút khác thường nào, vừa thấy Tô Yên đến liền tìm nàng nói chuyện.
"Ai, cô nói chưởng môn đại nhân tại sao lại đi tìm cô trước trận đấu?"
Tô Yên lắc đầu.
"Không biết"
Phong Chỉ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.
"Muốn ta đi cùng cô không? Nếu gặp phải tình huống gì ta còn có thể cứu cô."
Lời này chỉ để trêu ghẹo Tô Yên.
Dù sao Tô Yên cũng là đệ tử phái Huyền Băng.
Chưởng môn chẳng lẽ không địch nổi đệ tử?
Tô Yên gật đầu.
"Được."
"Ân? Không phải ngày hôm qua cô còn nói không cần, chỉ đi một chút sẽ về sao?"
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hoa Vô Khuynh đang bắt lấy cánh tay nàng.
"Hắn muốn đi."
Phong Chỉ líu lưỡi.
"Không nghĩ tới a, cô vậy mà si mê hắn đến thế.
Hắn sẽ không cản trở cô chứ??"
Phong Chỉ đương nhiên cũng không tán thành cách làm của Tô Yên.
Tô Yên nói.
"Cho nên ta mới muốn cô đi theo."
"Mang ta đi làm gì?"
"Hai người cùng đứng ở cửa chờ ta."
Phong Chỉ nghe xong bật cười.
"Chẳng lẽ ở trong mắt cô, ta chỉ có thể làm những việc này??"
"Bằng không thì sao?"
Phong Chỉ chống eo thở dài.
"Được rồi được rồi, ai bảo cô là người vất vả nhất."
Kết quả là, vốn Tô Yên tính toán chỉ đi một mình.
Đảo mắt biến thành cả đội hành động.
Tô Cổ đứng phía sau vẫn im lặng.
Mắt hắn đảo quanh người Hoa Vô Khuynh.
Không biết tại sao, cảm thấy hắn... hơi khác trước kia.
Cho đến khi đôi mắt đen nhánh của Hoa Vô Khuynh cùng Tô Cổ đối diện.
Giây tiếp theo, Tô Cổ nheo mắt lại.
Vốn dĩ, Tiểu Hồng đang ghé vào trong lòng bàn tay Tô Cổ ngủ.
Kết quả, cảm giác được lực đạo rất mạnh đang siết chặt mình.
Cho nên Tiểu Hồng lập tức tỉnh lại.
Nó dùng đầu đụng phải tay Tô Cổ, cố gắng khiến hắn thả lỏng ra.
Tô Cổ phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn Tiểu Hồng, không chú ý Hoa Vô Khuynh nữa.
Thắc mắc lúc này tại sao chưởng môn phái Huyền Băng - Huyền Dã muốn gặp Tô Yên.
Vấn đề này, đêm qua Phong Chỉ suy nghĩ cả đêm.
Chỉ có một đáp án.
Có lẽ là mấy ngày trước Tô Yên thi đấu quá xuất sắc.
Chưởng môn nhìn thấy, cho nên tính toán thu Tô Yên làm đệ tử quan môn?
Hơn nữa chiều nay vừa hay là Tô Yên quyết đấu cùng chưởng môn.
Chẳng lẽ... chưởng môn muốn Tô Yên thủ hạ lưu tình??
Phong Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, lại thấy không phải.
Tô Yên rất lợi hại.
Nhưng dù cho là vậy, cũng đâu thể sánh kịp chưởng môn đã tu luyện nhiều thập niên?
Hơn nữa chuyện cầu xin Tô Yên thủ hạ lưu tình, cũng quá mất mặt.
Sau đó khi đi đến phủ đệ kia, nhìn thấy chuyện phát sinh.
Phong Chỉ mới đột nhiên phát hiện, bản thân quá đề cao chưởng môn.
Bởi vì lần này tổ chức đại hội võ lâm, gần đó có một toà nhà của Phong Nguyệt Cung cung chủ.
Cho nên hai vị chưởng môn còn lại, Chưởng môn Phi Yến tông cùng phái Huyền Băng đều vào đó ở.
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Hình như Phong Chỉ rất quen thuộc tòa nhà này, mang theo Hoa Vô Khuynh cùng Tô Cổ không biết đi chỗ nào.
Mà Tô Yên đã bị người mời vào sân phía tây.
Đi vào thính đường.
Liền nhìn thấy chưởng môn Huyền Dã.
Ông ta mặc một bộ y phục sắc xanh, đứng ở cửa thính đường.
Nhìn vô định, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chưởng môn phái Huyền Băng khoảng tầm hơn 50 tuổi.
Chòm râu trắng, nhìn qua có cảm giác tiên nhân.
Nhìn thấy Tô Yên đi vào, trên mặt ông dần dần lộ ra ý cười hiền lành.
"Ngươi chính là Tô Yên?"
Tô Yên gật gật đầu.
Huyền Dã sờ sờ chòm râu, đánh giá trên dưới một phen, gật đầu.
"Không tồi, không tồi."
Hắn tán thưởng nói.
"Phái Huyền Băng ta có thể có người như vậy làm đệ tử, quả là có phúc khí."
Tô Yên không nói chuyện.
Tiểu Hoa lên tiếng.
"Ký chủ, lúc này chị phải nói, không dám không dám."
Tô Yên trầm mặc.
Nói với Tiểu Hoa.
"Hắn nói không sai."
Tiểu Hoa.
"A.... ."
Tiểu Hoa yên lặng thu hồi tư liệu của mình.
Trừ lúc có liên quan đến nam chủ đại nhân, ký chủ sẽ làm theo.
Thời điểm khác, ký chủ liền nói cũng không muốn.
Tô Yên ngồi xuống, rất nhanh liền có hạ nhân bưng trà lên.
Nửa canh giờ tiếp theo, đều là Huyền Dã đơn phương tán thưởng.
Ách, chẳng qua chẳng có từ nào lọt vào tai Tô Yên.
Bất quá, Huyền Dã nói rất tận hứng.
Hắn bưng chung trà mình lên, uống một ngụm.
Lực chú ý từ việc khen Tô Yên, chuyển dời đến trên chung trà.
"Trà này là ta cố ý phái người từ Giang Nam mua đến, dư vị ngọt lành."
Kỳ thật Tô Yên không định uống trà.
Điều nàng để ý là nãy giờ ở đây lâu như vậy, không biết Hoa Vô Khuynh có sốt ruột không.
Nâng trà lên uống từng ngụm.
Hương vị đúng là không tồi.
Huyền Dã ha hả nở nụ cười, lại khen vài câu.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên.
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ở trong cơ thể ký chủ kiểm tra đo lường ra độc dược."
Tô Yên.
"······"
Nàng cúi đầu, nhìn về phía chung trà.
Tiểu Hoa nói.
"Ký chủ, dược này cũng không tính là độc dược, chỉ làm ký chủ không thể vận công trong mười hai canh giờ. Nhưng sau mười hai cái canh giờ, toàn bộ sẽ bài tiết ra khỏi cơ thể. Không tạo ra bất cứ thương tổn gì, đại phu cũng không thể kiểm tra ra chứng bệnh."
Tô Yên vuốt ve miệng chung trà.
Ngẩng đầu, bỗng nhiên nói.
"Là ngươi."
Huyền Dã nghi hoặc.
Tô Yên nói.
"Là ngươi phái người hạ độc thôn trang, muốn giá họa cho Ma giáo, lấy lý do này tới tấn công Ma giáo."
Biểu tình Huyền Dã trong nháy mắt trở nên vi diệu.
Nhưng rất nhanh, hắn ha ha ha nở nụ cười.
"Tiểu cô nương, nói chuyện là phải có chứng cứ."
Mí mắt Tô Yên buông xuống, lẩm bẩm.
"Vốn là không chắc chắn, dù sao vị trí võ lâm minh chủ có quá nhiều người muốn. Chỉ là nhìn biểu tình của ngươi, ta đã chắc chắn sự kiện kia là ngươi làm."
Lạch cạch một tiếng, Huyền Dã đậy nắp chung trà lại.
Ánh mắt hắn thay đổi mấy lần.
"Hay cho một nha đầu thông minh. Nhưng mà, thông minh thì sao?"
Huyền Dã vuốt ve miệng ly.
"Sẽ không có người tin ngươi."
Tô Yên cúi đầu.
"Nếu lời này là Tần Lạc Vũ nói?"
Vừa nghe xong, sắc mặt Huyền Dã hoàn toàn thay đổi.
Đôi mắt nheo lại, mang theo sát khí sắc bén.
"Trách không được ngươi có thể tra ra ta, hóa ra là nàng ta."
Huyền Dã đứng lên, đôi tay bắt chéo ở sau người.
"Nếu ngươi đã biết, vậy hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này."
Tô Yên lại cúi đầu.
"Hạ nhân đều tận mắt nhìn thấy ta tiến vào."
← Ch. 187 | Ch. 189 → |