Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi (1)
← Ch.114 | Ch.116 → |
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Văn Minh trên Địa cầu lại lần nữa thành lập.
Cuối cùng lại duy trì được một loại cân bằng.
....
Thời điểm Tô Yên mở mắt, liền phát hiện mình đang mặc một thân quân trang màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa nhanh nhẹn.
Ngồi ở trong một phòng hội nghị.
Hai bên bàn hội nghị đều là những người mặc quân trang màu trắng.
Chỉ là bọn họ không biết vì chuyện gì, hai bên khắc khẩu.
Trong đó một người nói
"Hắn là người tự nhiên do chúng ta phát hiện đầu tiên, vô luận hắn muốn cưới ai, chúng ta phải đồng ý, dù sao đây cũng là ưu đãi của hắn."
"A, hắn chính là một nam nhân, cô xem bộ dáng hắn gầy yếu thế kia, cô cảm thấy con của hắn có thể trở thành một chiến sĩ đủ tư cách sao?
Trong lời nói mang theo cười nhạo.
"Không, không thể nói như vậy, như thế không công bằng."
"Cái gì công bằng hay không công bằng, sinh sản đời sau mới là đại sự."
"······"
Hai bên còn đang khắc khẩu, hơn nữa nhìn qua càng ngày càng kịch liệt."
Tô Yên cúi đầu, ở trong đầu liên hệ cùng Tiểu Hoa
"Truyền cho ta ký ức nguyên thân."
"Vâng, ký chủ."
Nguyên thân là Tô Yên, người lãnh đạo tối cao, một trong ba đại thượng tướng.
Trải qua 50 trận chiến lớn nhỏ. Chiến tích gần như toàn thắng.
Cũng là một vị nữ thượng tướng duy nhất.
Thân thể của cô có được gien gấu ngựa biến dị.
Tuy rằng nhìn gầy ốm, nhưng sức lực rất cường đại.
Có thể một quyền đánh chết một nam nhân biến dị không hề phòng bị.
Đầu óc lợi hại, thân thể ưu thế cường đại, tạo thành địa vị của cô hiện giờ.
Mà hiện tại, bọn họ còn đang khắc khẩu, là bởi vì mới phát hiện một người nam tính tự nhiên.
Xưng hô "tự nhiên" này xuất hiện sau khi giới khoa học thống kê.
Bởi vì theo thời gian phát triển, nhân loại đã rất hiếm có trẻ con ra đời.
Trải qua điều tra phát hiện
Tỉ lệ sinh sản của nhân loại gần như bằng 0.
Một ngàn đôi vợ chồng thì chỉ có một đôi có thể sinh ra đời sau.
Chuyện này làm người lãnh đạo trên địa cầu bắt đầu khủng hoảng.
Trải qua nỗ lực nghiên cứu của nhân viên khoa học, cuối cùng phát hiện, là bởi vì biến dị làm cho công năng sinh sản chậm lại.
Hơn nữa, nhân viên khoa học phát hiện, chỉ có người hoàn toàn không có xuất hiện dị biến mới có được cơ hội sinh sản càng cao.
Nhưng mà người tự nhiên số lượng quá thưa thớt.
Trải qua thống kê, trên toàn bộ địa cầu chỉ còn có 5 người không có gen biến dị.
Tất cả đều là nữ tử.
Tức khắc tự nhiên trở thành đối tượng trọng điểm bảo hộ.
Vô luận là các phương diện kén vợ kén chồng, cư trú, tự nhiên là hoàn toàn tự do lựa chọn.
Đây là luật bất thành văn mà mọi người trên địa cầu đều công nhận.
Ở cái thời đại này, không có gì là quan trọng hơn sinh sản.
Tô Yên trên cơ bản đã hiểu được tình hình hiện giờ, duỗi tay, cầm lấy văn kiện trên bàn.
Phía trên là một hình ảnh chụp nam nhân, còn có giới thiệu đơn giản.
Nam nhân kia tên là Diệp Tiêu.
Mặt trên ghi tuổi là 19 tuổi.
Ở thế giới tương lai này, 16 tuổi đã có thể kết hôn sinh con.
Chỉ xem ảnh chụp, Diệp Tiêu thật sự gầy yếu.
Hơn nữa ngũ quan hắn thực tinh xảo, rất dễ dàng khiến người nghĩ lầm là con gái.
Tô Yên nhìn thoáng qua liền để lại trên bàn.
Lạch cạch.
Văn kiện cùng cái bàn tiếp xúc phát ra âm thanh.
Người ngồi ở phía dưới đều cho rằng thượng tướng Tô Yên muốn nói chuyện, tất cả đều im lặng.
Tô Yên trầm mặc ba giây
"Việc đơn giản như vậy cũng muốn tới hỏi ta?"
Nguyên thân đại khái là hành quân đánh giặc nhiều năm, thế cho nên một khuôn mặt nhìn qua rất lạnh, rất nghiêm túc.
Dù cho Tô Yên hiện tại không hề cố tình nghiêm túc, nhưng cô vừa nói, liền mang theo một cỗ uy thế cùng lạnh băng.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Toàn trường an tĩnh.
Cho đến khi có một người thử lên tiếng
"Ý tứ của Tô thượng tướng là..."
"···"
Tô Yên mặt mày buông xuống.
"Nếu mọi người đã tôn trọng sự chọn lựa của hắn, vậy còn tranh cái gì?"
"Đúng, đúng, đúng"
"Tô tướng quân nói rất đúng."
Phía dưới, một đám người bắt đầu hùa theo, Tô Yên vừa nói xong, lần này toàn thể không có dị nghị gì.
Thấy đã thương nghị xong rồi, Tô Yên đứng dậy.
Ghế dựa kéo ra, phát ra thanh âm.
Sau đó, tất cả thiếu tá đều đứng lên.
Hành lễ với Tô Yên.
Cô lãnh đạm lên tiếng
"Không còn việc gì nữa, tan họp."
"Vâng, thượng tướng."
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên cầm văn kiện đi ra bên ngoài phòng họp.
Trong chốc lát, một người mặc quân trang màu lam nhạt đi tới trước mặt Tô Yên, sắc mặt cung kính lên tiếng.
"Tô thượng tướng, người tự nhiên Diệp Tiêu nói muốn gặp ngài."
Tô Yên bước chân dừng lại
"Gặp ta?"
"Vâng"
"Lý do?"
"Ngài cứu hắn, hắn đối với ngài nhớ mãi không quên, hơn nữa muốn cùng ngài lập hôn ước."
Thời điểm nói lời này, khuôn mặt nam nhân mặc quân trang màu lam có chút khống chế không được vặn vẹo.
Thế nhưng có người dám cầu hôn Tô tướng quân a.
Đặc biệt là tên người tự nhiên nhìn thật gầy yếu kia.
Đây, nếu trở thành một đôi, vậy hẳn là.... là âm thịnh dương suy đi?
Không, Tô Yên tướng quân man như vậy, cô hẳn là dương chứ.
Nghĩ lại vị người tự nhiên kia.
Hừ, lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Thật sự là không thể tưởng được, nếu Tô tướng quân cùng người kia kết hôn sẽ là cảng tượng gì.
Nam nhân mặc quân trang màu lam trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh.
Tô Yên thần sắc lãnh đạm
"Không gặp."
Cô làm gì có thời gian đi gặp người không đâu.
Nói xong liền muốn rời đi.
Mà tên nam nhân quân trang màu lam có chút do dự.
Vừa mới nãy, hắn vẫn luôn đứng ở trong phòng hội nghị.
Tự nhiên, đều nghe được tất cả lời Tô Yên nói.
Lấy hết can đảm, lên tiếng
"Tướng quân, hắn là người nam tính tự nhiên, hiện tại, hắn muốn cùng ngài ký kết hôn ước, việc này...."
Vị quan quân do dự, nhưng dù hắn không tiếp tục nói tiếp, Tô Yên cũng hiểu.
Bởi vì hắn là người tự nhiên.
Hắn có được quyền ưu tiên lựa chọn đối tượng kết hôn.
Cô vừa mới ở bên trong đáp ứng, không thể vừa ra cửa đã quên ngay được.
Tô Yên mặt không biểu tình, buông xuống mặt mày
"Hắn ở đâu?"
"Ở bệnh viện quân khu."
"Đi xem."
"Được."
Vừa ra khỏi cửa, huyền phù* đã dừng ở giữa không trung.
<img data-original-width="560" data-original-height="300" src="static. 8cache/chapter-image/19012/4ce5db65963de0521e95966e33dfe4f4.jpg">
Tốc độ của nó nhanh gấp mười lần phương tiện bình thường.
Trở thành công cụ di chuyển chủ yếu trong thời đại này.
Bởi vì bệnh viện quân khu cách không xa.
Vị quan quân kia dẫn đường, rất mau đã tới rồi.
Đi đến lầu ba, nơi phòng bệnh của người nam tự nhiên.
Đẩy cửa ra.
Người bên trong vẻ mặt nghiêm túc đi ra cửa, đang muốn nói chuyện.
Nhìn thấy là Tô Yên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trở nên cung kính
"Tô Yên thượng tướng."
Tô Yên gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn lại vào trong.
"Hắn thế nào?"
Cô chậm rãi lên tiếng.
Một mùi vị nước sát trùng ập vào trước mặt.
Phòng bệnh rất lớn, một chỗ chuyên bày sô pha, ghế dựa, TV cho người an dưỡng nghỉ ngơi.
Cũng là dành cho người đến thăm bệnh ngồi nghỉ.
Mà ở phía giường bệnh, có rèm vải màu trắng chặt chẽ ngăn cách cảnh tượng trên giường.
Y tá kia lên tiếng
"Người tự nhiên thân thể gầy yếu, vẫn luôn ở sâu trong vùng đầm lầy, làm cho thân thể dinh dưỡng không đủ, nhiều chỗ bị thương, cần phải tĩnh dưỡng."
Tô Yên gật đầu, sau đó nhấc chân đi vào bên trong.
*****
Edit: Tinh Niệm
Cô vẫn chưa đi đến chỗ giường bệnh, mà là ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi.
Cởi bỏ nút thắt trên áo khoác.
Lạch cạch một tiếng, ném kiện trong tay vào trên bàn.
"Diệp Tiêu, cậu muốn cùng ta kết hôn?"
Thanh âm lãnh đạm, hơn nữa bản thân cô nghiêm túc lại có khí thế lạnh băng.
Làm không khí trong phòng bệnh càng thêm nghiêm túc khẩn trương.
Thật lâu sau.
Thanh âm khàn khàn rầu rĩ sau rèm vải vang lên
"Ân"
"Cho ta một cái lý do."
Lại qua thật lâu, người kia mới nói
"Tôi tin tưởng cô."
Thanh âm kia khàn khàn lợi hại, nghe có chút suy yếu.
Tô Yên biểu tình không có gì biến động.
Như cũ cúi đầu
"Ta không có ý định kết hôn cùng cậu, đổi người khác."
Cô dựa vào trên sô pha, thanh âm thong thả truyền ra.
Thật lâu sau thanh âm suy yếu khàn khàn kia lại nhược nhược vang lên
"Không có."
Tô Yên nhắm mắt lại xoa giữa mày.
Một lát sau, nói
"Nếu không có đối tượng muốn kết hôn, ta đây liền đi trước, nếu có người ái mộ, nhớ rõ gọi điện thoại cho Triệu phó quan."
Tiểu Hoa líu lưỡi, thân xác mà ký chủ nhà mình bám vào này, cách nói chuyện, còn có nhất cử nhất động, công khí mười phần a.
Đặc biệt là khi ký chủ nói lời này, vừa nghe như thế nào còn cảm thấy là đang khi dễ người ta đây?
Khi Tô Yên nói phải đi, mặt sau rèm vải phát ra động tĩnh.
Sau đó, rèm vải bị xốc lên.
Một người nam tử, mặc bệnh phục thuần trắng sắc, thực gầy ốm, thế cho nên nhìn qua như là lọt thỏm trong bộ bệnh phục kia.
Da thịt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, khẽ cắn môi, như là đã chịu khi dễ vậy.
Tay nắm chặt rèm vải, run rẩy.
Yết hầu trên dưới lăn lộn.
Thật lâu sau, ấp ủ ra một câu
"Cô có thể cho tôi một cơ hội hay không?"
Bộ dáng kia, thật sự đáng thương hề hề.
Tô Yên nhìn hắn, động tác chuẩn bị rời đi dừng một chút.
Đứng ở cửa nhìn hắn thật lâu.
Cuối cùng, đi đến trước mặt hắn.
Vừa tới gần mới phát hiện, Tô Yên mới cao tới cằm hắn.
Tô Yên buông xuống đôi mắt, duỗi tay đỡ lấy cánh tay hắn.
Diệp Tiêu sửng sốt.
Đại khái là không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên hành động như vậy.
Diệp Tiêu khẩn trương mở miệng
"Tôi, tôi, cô nguyện ý sao?"
Tô Yên nhìn thoáng qua đôi chân trần của hắn, nói
"Lên giường ngồi."
Diệp Tiêu thành thành thật thật, chậm rì rì ngồi trở lại mép giường.
Triệu phó quan canh giữ ở cửa bị một màn đột nhiên phát sinh này làm cho không kịp trở tay.
Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên vừa mới nãy còn lạnh như băng, một bộ không muốn quan tâm đến người tự nhiên này, giờ lại đột nhiên thay đổi.
Mà thống tử vô dụng- Tiểu Hoa ngay lúc này lên tiếng
"Leng keng, phát hiện trên người Diệp Tiêu mang theo mảnh nhỏ Chủ Thần, mời ký chủ hoàn thành công lược."
Khi Tiểu Hoa phát xong nhiệm vụ này, mới phát hiện.
Oa, hóa ra nam nhân suy yếu trước mắt này là nam chủ đại nhân a.
Khi Tiểu Hoa đang kinh ngạc.
Tô Yên đã đỡ Diệp Tiêu ngồi lại trên giường bệnh.
Nhìn về phía hắn, nói
"Trước khi kết hôn cầu phải làm kiểm tra sức khỏe, tố chất thân thể của anh không đạt tiêu chuẩn. Chờ đến khi các chỉ số đủ tư cách, lại kết hôn."
Chỗ cửa truyền đến tiếng hút khí giật mình.
Đánh chết Triệu phó quan cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng thấy được cảnh Tô thượng tướng cầu hôn.
Hơn nữa lại là cùng một tên.... người tự nhiên suy yếu như vậy.
Diệp Tiêu bên này cũng ngây ngẩn cả người.
Đáy mắt không biết vì sao có chút đỏ lên, nhìn qua giống như một chú chó con sợ hãi bị vứt bỏ, đôi mắt ướt dầm dề
"Cô, cô là muốn cùng tôi kết hôn?"
"Đây không phải nguyện vọng của anh sao?"
Tô Yên hỏi lại một câu.
Sau đó, Diệp Tiêu nhanh chóng gật đầu hai cái.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên đứng, cúi đầu nhìn Diệp Tiêu ngồi ở mép giường.
Trầm mặc trong chốc lát, nói
"Nghỉ ngơi đi, em có thời gian lại đến thăm anh."
Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, thành thành thật thật đáp ứng.
Tô Yên thấy hắn đáp ứng rồi, cũng không có nói gì nữa, đi ra ngoài.
Lúc này, bỗng nhiên một đám quân nhân đã qua huấn luyện vọt vào.
Chặn đường đi Tô Yên.
Bước chân cô dừng lại đứng ở tại chỗ.
Lúc này, có một quân nhân ra tiếng
"Ai là Diệp Tiêu?"
Người ngồi ở mép giường khàn khàn ra tiếng
"Là tôi."
Tên dẫn đầu gật đầu
"Đi theo chúng tôi."
Nói xong, quân nhân dẫn đầu kia liền đi tới mép giường.
Chỉ là, ngay cả người hắn cũng chưa đụng tới, đã bị Tô Yên ngăn lại ở tại chỗ,
Tay Tô Yên, ấn bả vai tên dẫn đầu kia
"Ai mệnh lệnh cho cậu tùy tiện mang người của tôi đi?"
Tên kia đầu tiên là sửng sốt, theo sau nhìn Tô Yên một hồi lâu.
Bởi vì áo khoác quân phục của Tô Yên đã cởi ra, cô chỉ mặc một cái áo trắng dài, tuy rằng có thể nhìn ra cô là một quân nhân.
Nhưng cũng không nhìn ra quân hàm của cô.
Tô Yên mặt không biểu tình nhìn người kia
"Ta là Tô Yên."
quân nhân dẫn đầu kia trố mắt, sau đó lập tức hành quân lễ
"Tô thượng tướng!"
Tô Yên cúi đầu sửa sang lại một chút áo khoác trong tay
"Muốn mang Diệp Tiêu đi chỗ nào?"
Tên dẫn đầu kia do dự trong một cái chớp mắt
"Tô thượng tướng, đây là cơ mật."
"Ai mệnh lệnh?"
"Này.... ."
Người dẫn đầu cũng đang do dự, tựa hồ không muốn nói.
Tô Yên cúi đầu, động tác sửa sang lại áo khoác dừng một chút, bỗng nhiên giơ tay, nắm lấy cổ áo tên kia.
Vung sang bên cạnh.
Phanh!
Tên dẫn đầu như là diều dứt dây, bị Tô Yên trực tiếp quăng gãy cả sô pha.
Tô Yên giật giật mày, nhìn thoáng qua tay mình.
Lực lượng thân thể này, so với trong tưởng tượng còn cường đại hơn.
Tên dẫn đầu kia ngã vào chỗ đó hơn nửa ngày cũng chưa bò dậy.
Tức khắc, phòng bệnh này lập tức an tĩnh.
Tô Yên dựa vào ở ven tường,
"Quân nhân, chính là phải tuyệt đối phục tùng thượng cấp. Nếu đã làm không được, còn làm quân nhân làm gì?"
Hỏi có một vấn đề mà cọ tới cọ lui, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Người cô cứu trở về, vốn là phải do cô an bài.
Chỗ nào đến lượt người khác đùa nghịch, dùng hai chữ cơ mật để nhúng tay?
Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm
"Nếu không phải bởi vì hắn là nam chủ đại nhân, ký chủ khẳng định sẽ không quản."
Ký chủ quá cool!
Vĩnh viễn đều sẽ có đặc thù đối đãi với nam chủ đại nhân.
Hồi lâu sau, tên quân nhân bị vứt kia rốt cuộc từ trên mặt đất bò lên.
Tô Yên nói
"Nếu không nói, vậy gọi điện thoại cho thượng cấp của cậu, để hắn tự mình tới gặp ta."
Tên kia sửng sốt.
Khẩu khí thật lớn a.
Nhưng mà nghĩ lại, cô là Tô Yên, Tô thượng tướng.
Một người không dựa gia tộc, mà dựa vào chiến công hiển hách thượng vị, là nữ thượng tướng duy nhất, xác thật là có tư cách nói lời này.
Do dự xong, hắn vẫn lấy đồng hồ điện tử ở cổ tay điểm vài cái.
Sau đó, đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh yên tĩnh một mảnh.
Diệp Tiêu ngồi ở mép giường có chút bất an, sắc mặt tái nhợt.
"Tôi... có phải gây thêm cho cô phiền toái hay không?"
Thanh âm khàn khàn, nghe vừa suy yếu lại vừa cẩn thận.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.
"Không có gì mà phiền toái hay không. Anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nếu dựa theo cách hành sự của nguyên thân.
Cô ấy cũng không có đáp ứng kết hôn cùng Diệp Tiêu, chờ đến khi nguyên thân rời khỏi bệnh viện, thực mau có một đám người tới mang Diệp Tiêu đi.
Sau đó, nguyên thân liền không còn gặp qua Diệp Tiêu nữa.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Nguyên thân có dũng có mưu, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trên chiến trường, đối với nội đấu, cô vẫn không am hiểu mấy.
Trên địa cầu, ba đại thượng tướng tạo thành thế chân vạc, hai vị thượng tướng khác đã sớm bất mãn thật lâu.
Đều đang âm thầm ngo ngoe rục rịch muốn nuốt đối phương.
Một năm sau, nguyên thân chết vào trận phong ba tranh đấu này, bị đẩy tội thông đồng với địch, chết không chỗ chôn, trên lưng còn gánh một thân tiếng xấu.
Mười lăm phút sau.
Một thiếu tướng mặc một thân quân trang xuất hiện ở phòng bệnh.
Người kia ngũ quan không tồi, nhưng là liếc mắt một cái lại thấy có chút âm nhu.
Trong ánh mắt lấp lóe độc ác.
Là nhân vật tàn nhẫn.
Tô Yên cũng nhận ra được, hắn là Tôn Hi.
Là con trai của Tôn Minh thượng tướng.
Nghe nói Tôn Minh rất thương yêu đứa con trai này.
Tuổi còn trẻ đã lên quân hàm thiếu tướng, phương diện này rốt cuộc là do nỗ lực hay là dựa vào cha hắn, cũng không ai biết.
Tôn Hi hành lễ với Tô Yên
"Tô thượng tướng."
Thời điểm nói, lộ ra một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ.
Sau đó, tháo xuống bao tay trắng trên tay.
Ánh mắt liếc hướng giường bệnh, tầm mắt một chút một chút đánh giá Diệp Tiêu ngồi ở trên giường.
Sau đó cười ý vị thâm trường
"Người tự nhiên? Suy yếu như vậy?"
Diệp Tiêu bị hắn nhìn nên cúi đầu, tay nắm chặt khăn trải giường.
Tô Yên đi qua, chắn trước mặt hắn.
"Hắn sắp cùng ta ký kết hôn ước, vì sao muốn mang hắn đi? Có loại cơ mật nào mà ta không có quyền biết?"
Tôn Hi bộ dáng bừng tỉnh
"Trách không được, Tô thượng tướng che chở hắn như vậy, hóa ra là như thế này."
Ngôn ngữ cũng không có chút nào cung kính.
Diệp Tiêu ngẩng đầu, nhìn nữ tử che trước mặt hắn.
Sau đó, chậm rì rì đứng dậy.
Bàn tay tái nhợt, khớp xương rõ ràng, kéo lại tay Tô Yên
"Tôi... tôi.."
Do dự, như là muốn nói cái gì.
Tô Yên nghiêng đầu, tới gần hắn,
"Muốn nói cái gì?"
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Tôi không muốn đi cùng hắn."
Hắn cúi đầu, hơn nữa bộ dáng nhút nhát sợ sệt, thân thể gầy yếu kia.
Liền giống cô vợ nhỏ đứng ở phía sau Tô Yên vậy.
Tô Yên cầm tay hắn
"Tất nhiên sẽ không."
Dù cho mặt cô không biểu tình, một bộ dáng lạnh như băng.
Nhưng là nghe lời nói của cô, lập tức khiến cho người yên ổn.
Tô Yên vừa dứt lời, Tôn Hi đối diện tức khắc liền nở nụ cười.
"Tô thượng tướng, cũng không nên hứa hẹn sớm như vậy."
Tôn Hi giống như chủ nhân, khắp nơi đánh giá phòng bệnh.
Hắn vuốt ve bao tay màu trắng.
Chờ cười đủ rồi, trên mặt cười chậm rãi ẩn đi, một đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Tiêu.
Nhưng lại nói với Tô Yên
"Tô thượng tướng không phải còn chưa ký kết khế ước cùng hắn sao?
Hắn là người ngài mang từ chiến loạn về, hết thảy về hắn, vẫn phải điều tra cho rõ.
Cho nên hôm nay, tôi phải dẫn hắn rời đi, cẩn thận thẩm vấn."
Tô Yên an tĩnh trong một cái chớp mắt, chậm rãi nói
"Dù cho là cha cậu tới, cũng không dám nói như vậy cùng ta, ai cho cậu lá gan đó?"
Tôn Hi thân thể cứng đờ.
Từ trước đến nay hoành hành ngang ngược quen rồi.
Ỷ vào là trưởng tử Tôn gia, được Tôn thượng tướng yêu thương, vô luận gặp được ai đều sẽ cho hắn ba phần mặt mũi.
Thế cho nên đây vẫn là lần đầu bị ném mặt mũi như vậy trước mặt cấp dưới.
Ánh mắt Tôn Hi như rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Muốn khống chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng lộ ra tươi cười.
Chỉ là tươi cười này nhìn qua, có chút vặn vẹo.
"Tô thượng tướng nói như thế, là quyết tâm muốn cùng Tôn gia ta đối địch?"
Tô Yên mí mắt buông xuống, chỉ nghe lạch cạch một tiếng.
Súng bên hông đã ở trên tay cô.
Tức khắc, không khí khẩn trương lên
"Dĩ hạ phạm thượng, luận tội hẳn là bắn chết ngay tại chỗ."
Chậm rì rì nói ra.
*****
Edit: Thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Khi giọng nói vừa dứt, trong tay Tô Yên, đã nhiều hơn một cây súng lục màu trắng.
Sau đó, nâng tay lên, súng lục nhắm ngay giữa mày Tôn Hi.
Toàn trường yên tĩnh.
Tôn Hi sắc mặt đã phi thường khó coi, càng nhiều hơn là không thể tin tưởng.
Súng trong tay cô chậm rãi hạ xuống.
Cuối cùng, nhắm chuẩn vị trí trái tim Tôn Hi, dừng lại.
Tôn Hi cắn chặt răng, từng câu từng chữ
"Cô dám."
Cơ hồ là vừa mới nói xong.
Phanh!
Tô Yên đã bóp cò súng.
Ánh mắt Tôn Hi co rụt lại, người chung quanh cũng đồng thời thay đổi sắc mặt.
Tôn Hi ra sức nhảy sang bên trái.
Nhưng hắn làm sao có thể theo kịp tốc độ viên đạn?
Viên đạn màu bạc trực tiếp xuyên qua ngực hắn
Lực viên đạn bắn vào, làm hắn ngã trên mặt đất.
Đạn xuyên ngực, để lại một lỗ thủng đầy máu.
Xoát một chút, Tôn Hi sắc mặt tái nhợt
"Tôn thiếu tướng!"
Thuộc hạ của Tôn Hi tất cả đều luống cuống tay chân.
Sôi nổi tiến lên xem xét tình huống.
Thanh âm Tô Yên thong thả lần thứ hai vang lên
"Dĩ hạ phạm thượng, ai cứu, cùng tội."
Tầm mắt cô đảo qua mọi người.
Khiến bọn hắn lập tức cứng đờ tại chỗ.
Đỡ cũng không phải, không đỡ cũng không phải.
Tôn Hi có được bối cảnh cường đại là gia tộc Tôn thị, là con trai Tôn Minh thượng tướng, Tô thượng tướng đôi mắt cũng không nháy nổ súng một phát.
Bọn họ chỉ là tép riu không có bối cảnh.
Đi lên không phải là chết sao??
Xem bộ dáng vừa nãy, cô là thật sự muốn mạng Tôn Hi!
Nếu Tôn Hi thiếu tướng không né, thật sự đã trực tiếp chết ở nơi này!
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, còn có thân phận trên người.
Bọn họ thật sự không dám trêu chọc cô.
Tôn Hi quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, máu chảy đầy đất.
Đau đến gân xanh đầy đầu, nhìn như là sắp ngất xỉu vậy.
Cuối cùng, phó quan của Tôn Hi vẫn đứng dậy.
Hắn hành quân lễ với Tô Yên, nói
"Tô thượng tướng! Tôn Hi thiếu tướng là vi phạm lần đầu, còn mong ngài cho Tôn Hi thiếu tướng một lần hối cải để có cơ hội sửa sai!"
Nói xong, phó quan khom lưng 90 độ với Tô Yên, thành khẩn.
Tô Yên đùa nghịch súng trong tay.
Mà Diệp Tiêu lại nhìn máu chảy đầy đất, sợ tới mức chân đều đứng không yên.
Gắt gao lôi kéo ống tay áo Tô Yên, dù cho hắn cực lực áp chế chính mình, nhưng mà vẫn để Tô Yên cảm giác được run rẩy cùng sợ hãi.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Tiêu.
Thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.
Cô duỗi tay, nâng cằm Diệp Tiêu lên.
Để hắn nhìn thẳng cô.
Tô Yên lên tiếng
"Sợ hãi?"
Diệp Tiêu run rẩy môi, sắc mặt so với lúc nãy càng tái nhợt.
"Có, có chút"
Tô Yên nhìn kỹ hắn thật lâu.
Phát hiện hắn là thật sự sợ hãi.
Điều này khiến cô có một cái chớp mắt giật mình.
Cô chớp mắt, nâng tay lên, kéo khuất rèm vải phía sau.
Khi rèm vải hoàn toàn khép lại, thanh âm lãnh đạm vang lên.
"Nâng người đi ra ngoài, về sau đồ vật dính máu, không sạch sẽ, không được mang tiến vào.")
Nghe lời cô nói.
Người không biết còn tưởng rằng Tôn Hi là cái đồ vật gì dơ bẩn.
Tôn Hi che lại nơi bị thương, một búng máu từ trong miệng phun ra.
Cuối cùng hoàn toàn ngất đi.
Phó quan kia vừa nghe, trong mắt hiện lên vui mừng.
"Vâng."
Đồng ý một tiếng, bận rộn lo lắng nâng Tôn Hi đi ra ngoài.
Tôn Hi là cấp trên của bọn họ.
Nếu hắn chết, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ chịu liên lụy.
Dù sao tới bệnh viện một chuyến, cấp trên chết, bọn họ ngược lại là hoàn hảo không tổn hao gì đi ra ngoài.
Sợ là gia tộc Tôn thị không có khả năng dễ dàng buông tha bọn họ.
Có nhân viên y tế bận rộn lo lắng xử lý vết máu trên mặt đất.
Trải qua chuyện vừa nãy, tất cả mọi người đều an an tĩnh tĩnh làm việc trong tay, không ai dám lắm miệng.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |