Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 094

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 094
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Tinh Niệm

Khi Tô Yên có ý thức, cô còn không kịp mở mắt đã nghe chung quanh truyền đến tiếng nổ mạnh.

Thanh âm đinh tai nhức óc, như là muốn đâm thủng màng nhĩ.

Mặt đất chấn động, cùng với tiếng xé rách gầm rú còn có thanh âm trẻ con khóc, tiếng thét chói tai từ chung quanh bốn phương tám hướng truyền đến.

Cô vừa mở mắt, đột nhiên một đạo lôi điện oanh kích vỡ ra.

Một cái bóng giống quái vật đứng trước mặt cô đã bị nổ tung.

Hương vị máu tươi cùng khói thuốc súng tràn ngập ở chung quanh.

Một cô gái mặc trang phục bộ đội đặc chủng đi tới.

Thân hình cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, tay trái nắm dao, tay phải ẩn ẩn có lôi điện màu xanh tím vờn quanh, khuôn mặt lạnh nhạt quét Tô Yên trên dưới một lần.

Ra tiếng

"Tô Yên"

Thanh âm hờ hững, trong hỗn loạn nghe không ra cảm xúc.

Tô Yên gật đầu, chỉ thấy cô gái trước mặt lạnh nhạt gật gật đầu.

Thần sắc trở nên có chút kỳ quái, giây lát sau liền khôi phục bình thường.

Cô ta thu hồi dao trong tay, đạm mạc ra tiếng

"Thất thần làm gì? Còn không đi?"

Tô Yên nhìn thoáng qua chung quanh, đây hình như là một cái gara ngầm.

Xác chết khắp nơi, có một số là xác người bình thường.

Nhưng có một ít.... lại có thân thể màu xám trắng, móng tay dài tím đen, giống như là người biến dị.

Cô thu tất cả hình ảnh này vào trong mắt.

Chậm rì rì đỡ vách tường đứng dậy.

Lúc này mới phát hiện, trên người mình cũng có rất nhiều vết thương.

Trên tay có một miệng vết thương, máu tươi đang chảy ra.

Trong đầu, Tiểu Hoa khẩn cấp nói

"Ký chủ, chị đi tới thế giới tận thế, chị đang ở trong một quyển tiểu thuyết hư cấu. Con người trúng virus, biến dị trở thành tang thi, phá hư thế giới Văn Minh đã từng thành lập. Cô gái trước mắt chị là nữ chính trong truyện, tên Diệp Lương."

Tiểu Hoa chỉ có thể đơn giản nói một chút tình huống với ký chủ mình, cụ thể chi tiết thì vẫn phải chờ tới một chỗ an tĩnh để truyền tống tin tức.

Tô Yên nhìn thoáng qua nữ chính, chớp chớp mắt.

Sau đó đi theo phía sau Diệp Lương ra ngoài.

Đột nhiên, ở trong một góc âm u có một con tang thi biến dị nhảy ra, nâng tay đánh úp lại.

Diệp Lương một bàn tay lôi kéo Tô Yên, ôm cô tới trong lòng mình, sau đó giơ tay, lôi điện xuất kích.

Phịch một tiếng, đầu tang thi biến dị nháy mắt nổ mạnh.

Diệp Lương cao hơn 1m7, ở trong đám con gái, thuộc về diện cao gầy.

Tô Yên chỉ cao tới cằm cô ta, kết quả một ôm như vậy, cả người đều bị ấn ở vị trí đầu vai.

Tô Yên thân thể nhanh hơn ý thức, theo bản năng muốn chống đẩy, chỉ là đẩy hai cái, phát hiện... thế nhưng đẩy không ra.

Khi con tang thi kia bị nổ tung, Diệp Lương mới buông lỏng Tô Yên ra, cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên

"Cô muốn bị tang thi ăn luôn à?"

Mặt không biểu tình, thanh âm lạnh nhạt.

Tô Yên yên lặng lắc đầu

"Không muốn."

Giây tiếp theo, Diệp Lương lại lần nữa ôm Tô Yên vào trong lòng

"Vậy cô động cái gì mà động."

Nói xong, Diệp Lương ôm Tô Yên đi ra ngoài.

Tô Yên nhấp môi, thành thật lại, không giãy giụa nữa.

Dọc theo đường đi còn giết chết ba con tang thi đột nhiên tập kích.

Cho đến khi ra ngoài gara, đi vào một xe thùng chở hàng trước mặt.

Chung quanh có không ít người cao lớn thô kệch, bộ dáng phòng bị, trong chốc lát, Diệp Lương mới buông lỏng tay ra.

Nói

"Lên xe"

Cô gật gật đầu, đi đến mặt sau thùng đựng hàng, bước chân muốn đi.

Kết quả phía sau, một tên đàn ông đột nhiên ngang ngược đi tới

"Tao đi trước! Lăn sang một bên đi!"

Giọng nói vừa dứt, đã túm quần áo Tô Yên đẩy cô xuống đất.

Tên đàn ông kia nhìn thoáng qua Tô Yên đang ngã trên mặt đất, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

*****

Edit: Tinh Niệm

Hắn dẫm lên cái thang bò lên trên thùng đựng hàng.

Tô Yên bị quăng ngã, tất cả mọi người đều nhìn lại đây.

Diệp Lương nhíu mày, kéo cô lên.

"Sao lại yếu như thế?"

Tô Yên cũng cúi đầu nhìn nhìn chính mình.

Dựa theo đạo lý, cô đã tăng thêm rất nhiều điểm ở giá trị thể lực, cao hơn giá trị bình quân của người bình thường.

Như thế nào... , ngẩng đầu nhìn Diệp Lương một cái, lại đến tên đàn ông kia.

Thể năng của bọn họ hình như cao hơn cô rất nhiều lần.

Cúi đầu, vỗ vỗ bụi đất trên người.

Ra tiếng

"Không biết"

Diệp Lương nhìn cô gái lẳng lặng cúi đầu vỗ bụi bẩn.

Thực an tĩnh, thực nhu nhược, không giống giả vờ, cô chính là một người thực trầm mặc như vậy.

Như thế không quá giống với trong lời đồn.

Nghĩ tới đây, Diệp Lương lại móc ra một cái súng lục màu đen, nhét đạn vào.

Tổng cộng có năm viên đạn.

Sau đó, đưa cây súng này cho Tô Yên.

Đạm mạc ra tiếng

"Đây không phải thế giới văn minh trước kia, không chỉ có tang thi ăn thịt người, mà càng nhiều hơn là con người độc ác, nham hiểm, không có biện pháp bảo hộ bản thân, thì sẽ không sống sót được đâu."

Tô Yên nhìn Diệp Lương, cả nửa ngày sau ra tiếng

"Cảm ơn"

Duỗi tay, tiếp nhận khẩu súng kia.

Sau đó, cô dẫm lên cái thang từng bước một đi lên.

Thùng đựng hàng có rất nhiều người, người già, phụ nữ, trẻ con, đàn ông, đủ mọi loại người, ngư long hỗn tạp.

Tất cả mọi người đều tự làm chuyện của mình, đối với sự xuất hiện của Tô Yên, cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Cô tìm một vị trí trong góc, ngồi xuống.

Ngồi ở chỗ đó xuyên thấu qua cửa thùng đựng hàng nhìn về ra bầu trời bên ngoài.

Ánh nắng chiều vàng cam chiếu đến từ phía tây, tựa như mộng ảo cực kỳ xinh đẹp.

Tô Yên cúi đầu.

Sợi tóc che khuất gương mặt cô.

Trong đầu, Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, chị sắp tiếp thu ký ức."

"Ân"

Cô lên tiếng.

Sau đó, trong óc một trận đau đớn.

Vô số ký ức vọt tới.

Đây là một quyển sách tên là 《 mạt thế nữ vương 》

Vừa nghe tên liền biết là một quyển truyện về đại nữ chủ.

Đại nữ chủ là gì?

Chính là nữ chủ đánh đánh giết giết một đường đi đến cuối cùng, nam chủ chỉ là phụ trợ, ngẫu nhiên lộ bộ mặt thật xinh đẹp như hoa một chút.

Trong quyển truyện này nữ chủ là Diệp Lương.

Trước thời mạt thế là bộ đội đặc chủng của Z quốc.

Cho đến một ngày, một loại virus biến dị thổi quét thế giới, trúng loại virus này con người sẽ biến dị, móng tay dài màu đen, trên người phát ra tanh tưởi, hai mắt đỏ tươi, không có cảm giác đau, không có ý thức, sức lực trở nên mạnh mẽ, phải hai đến ba người đàn ông mới áp chế được.

Không chỉ như thế, nó sẽ đuổi giết, ăn thịt người, một khi bị thương, sẽ lập tức cảm nhiễm virus, hoặc là chết, hoặc là cũng sẽ biến thành như vậy.

Người như vậy não đã chết, không ý thức, không đau đớn, cho nên còn có một tên gọi khác, là tang thi.

Bởi vì không có thuốc chữa, virus thổi quét một cách nhanh chóng, thế giới Văn Minh sụp đổ, cơ hồ đều bị tang thi diệt sạch.

Trời không tuyệt đường người, nhân loại cũng có tiến hóa, có người thức tỉnh dị năng, có thể đối phó với tang thi này.

Có rất nhiều người thân thể biến dị có lực lượng cường đại, còn có rất nhiều loại biến dị khác nhau.

Có người dị năng là hỏa, thủy, mộc....

Mà nữ chủ Diệp Lương dị năng là lôi điện.

Thế giới Văn Minh sụp xuống, trật tự mới lại lần nữa thành lập.

Trước hết thành lập căn cứ, gọi là căn cứ Văn Minh.

Mục đích là muốn hoàn toàn diệt trừ tang thi.

Diệp Lương một đường đi đến căn cứ Văn Minh, một đường kết bạn với người khác, cho đến căn cứ Văn Minh.

*****

Edit: Tinh Niệm

Bởi vì Diệp Lương thanh thế lớn, các anh em cùng cô vào sinh ra tử đông đảo, bị thủ lĩnh căn cứ Văn Minh kiêng kị.

Muốn giết chết Diệp Lương, cuối cùng, lại bị Diệp Lương giết chết.

Căn cứ Văn Minh bị lật đổ, Diệp Lương đứng đầu, trở thành mạt thế nữ vương chân chính.

Đây là toàn bộ hướng đi của câu chuyện.

Nguyên thân là Tô Yên, quen biết với Diệp Lương ở trên đường.

Kỳ thật nguyên thân trong quyển tiểu thuyết này cũng cũng chỉ xuất hiện mấy trang.

Cẩn thận xem xét, còn xem như một nhân vật.... siêu siêu nhỏ.

Bởi vì muốn đi tới căn cứ Văn Minh, nhân số đông đảo, mà nguyên thân kỳ thật là có dị năng.

Chỉ là nguyên thân vẫn chưa lộ ra trước bất kỳ ai.

Thân thể của cô, sẽ không cảm nhiễm độc tang thi.

Nguyên thân trong một lần chạy trốn, bị tang thi cào ra vết thương, cô khi đó thực tuyệt vọng, lại sợ bị người đi cùng vứt bỏ, liền dấu diếm không nói.

Thần kỳ chính là tới ngày hôm sau, miệng vết thương vẫn như cũ, nhưng lại không có mùi tanh tưởi, máu chảy ra cũng là màu bình thường.

Cô vẫn có ý thức, vẫn là con người chứ không phải tang thi.

Cái này làm cho nguyên thân thực kích động.

Nhưng nguyên thân không ngốc, trong thời đại hỗn loạn như vậy, cô sợ vạn nhất có người trúng độc tang thi, muốn uống máu cô để giải độc thì làm sao bây giờ?

Rốt cuộc trong thời loạn thế này, làm gì cũng không có cố kỵ.

Cho nên cô liền che giấu.

Cho đến một ngày, ở trong đội ngũ, nguyên thân thích một người, tên kia bị thương khi chiến đấu với tang thi.

Được nguyên thân dùng máu chữa khỏi.

Tức khắc hấp dẫn chú ý của hắn.

Hai người thường xuyên qua lại, quan hệ cũng càng ngày càng tốt.

Nguyên thân vốn tưởng rằng, hai người một ngày nào đó sẽ tu thành chính quả.

Nào biết, trước thời mạt thế, tên kia còn có một thanh mai trúc mã.

Thanh mai trúc mã của hắn cũng là đặc chủng của Z quốc, còn thức tỉnh dị năng hệ hỏa, kề vai chiến đấu cùng Diệp Lương.

Không biết khi nào, vị thanh mai trúc mã này lại hỏi thăm rõ ràng chuyện của nguyên thân cùng tên đàn ông kia.

Từ sau khi đội ngũ của Diệp Lương hợp nhất với đội ngũ của nguyên thân, vị thanh mai trúc mã này vẫn luôn không có biểu hiện địch ý đối với nguyên thân.

Nhưng mà, khi tới căn cứ Văn Minh, chuyện thứ nhất cô ta làm chính là đưa nguyên thân vào viện nghiên cứu.

Rút máu, moi xương, không ngừng làm thí nghiệm.

Cuối cùng, nguyên thân chết ở trong viện nghiên cứu.

Tô Yên xem toàn bộ câu chuyện, sau đó mở mắt.

Không biết từ khi nào, xe hàng đã phát động.

Vội vàng đi đến trạm tiếp theo.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, nguyện vọng của nguyên thân, là muốn giết chết tên đàn ông gọi là Triệu Phong kia, cùng với thanh mai trúc mã của hắn là Tần Cầm."

Nguyện vọng đơn giản thô bạo.

Là cực kỳ hận.

Cô cúi đầu, nhìn xem thân thể của mình.

Có chút suy yếu.

Trong mạt thế, dù là người chưa thức tỉnh dị năng, thân thể đều sẽ mạnh hơn mấy lần.

Nhưng mà nguyên thân, đại khái là do cô có thể miễn nhiễm độc tang thi, cho nên thân thể này, quả thực có thể dùng bốn chữ yếu đuối mong manh để hình dung.

Dù thân thể này không sợ độc tang thi, nhưng nếu chạy không thoát được, sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn.

Đang nghĩ ngợi tới đây, xe hàng đã dừng lại.

Mà sắc trời bên ngoài cũng hoàn toàn đen nhánh.

Bên ngoài thùng đựng hàng có người gõ cửa

"Tới rồi, tất cả mọi người xuống dưới!"

Là thanh âm của con gái.

Mọi người bắt đầu đi xuống dưới.

Tô Yên là người cuối cùng đi xuống từ thùng đựng hàng.

Vừa tới nơi, đập vào mắt là Diệp Lương dẫn đầu.

Mặc quân phục, kéo tay áo, đứng ở chỗ đó, vẻ mặt lạnh nhạt, một câu cũng không nói.

Ở bên người Diệp Lương, có một cô gái mặc quân phục tương tự.

Vừa mới nói chuyện, chính là cô ta.

*****

Edit: Tinh Niệm

Cô gái kia đứng chung một chỗ cùng Diệp Lương, đối lập phi thường rõ ràng.

Cô ta cũng mặc quân phục ngụy trang, mái tóc màu rượu đỏ cuộn sóng lớn, sợi tóc trong gió đêm nhẹ nhàng lay động.

Dáng người có trước có sau, đem áo ngụy trang căng đến chặt, khó nén dụ hoặc.

Từ thùng đựng hàng đi xuống, vô luận nam hay nữ, đều nhịn không được đem ánh mắt dừng vài giây ở trên người cô ta.

Tô Yên đi tới nơi, khi ánh mắt đối mặt cùng cô gái kia.

Trong đầu cô liền hiện lên hai chữ, Tần Cầm.

Tần Cầm khi nhìn đến Tô Yên, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia thần sắc bất định, nhưng mà rất nhanh, trên mặt lại lần nữa khôi phục tươi cười hấp dẫn, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Yên.

Tô Yên không nói chuyện, ánh mắt ở trên người Tần Cầm nhìn chăm chú vài giây, sau đó dời đi ánh mắt, đi theo đại bộ đội vào phòng.

Tô Yên vừa đi, Tần Cầm nghiêng đầu về phía Diệp Lương

"Mình nhớ rõ là đã cho cậu xem qua ảnh chụp của cô ta, vì sao còn muốn cứu cô ta về để khiến mình ngột ngạt?"

Trên mặt mỉm cười, thanh âm lại rất lạnh.

Diệp Lương đạm mạc một câu

"Thuận tay cứu."

Tần Cầm nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, môi đỏ lộ ra một tia khinh thường, nửa ngày sau mới nói

"Cứu trở về cũng được. Mình nghe Phong ca nói, máu của cô ta miễn nhiễm độc tang thi."

Diệp Lương nghe thế, quay đầu nhìn Tần Cầm.

Lúc trước, Diệp Lương đã từng nghe Tần Cầm nói qua, cô gái Tô Yên này tâm cơ lợi hại như thế nào, nhưng đúng thật là không nghĩ tới, cô ấy lại có năng lực như vậy.

"Triệu Phong?"

Tần Cầm nhướng mày, tươi cười xinh đẹp

"Phong ca của mình, trừ bỏ hắn, cậu cho rằng có thể là ai?"

Diệp Lương trầm mặc nửa ngày, hỏi

"Hắn vì sao lại nói cho cậu?"

Tần Cầm một bàn tay đáp ở trên vai Diệp Lương, vặn vẹo thân hình như rắn nước dán qua

"Tự nhiên là ở trên giường, sau khi phiên vân phúc vũ nói chuyện với nhau, đương nhiên là sẽ đem bí mật sâu kín nhất nói cho mình rồi."

Vừa nói, tay Tần Cầm xẹt qua cằm Diệp Lương.

Diệp Lương lui sau một bước.

Trên mặt không có gì dao động.

Tần Cầm rất là tiếc nuối

"Mình nói chứ, cậu vì sao không phải là đàn ông nhỉ? Bộ dáng người sống chớ gần này, thật là khiến người mê muội a."

Cô ta phát ra một tiếng cảm thán.

Diệp Lương không nói chuyện.

Trong không trung tràn ngập yên tĩnh.

Tần Cầm rốt cuộc thu liễm tươi cười trên mặt, bắt đầu dần dần trở nên nghiêm túc

"Tô Yên kia, cậu cách xa một chút, không cần phải xen vào, mình tới trị cô ta. Trừng trị tiểu bạch liên nhu nhược chính là sở trường của mình đấy."

Nói xong, cô ta vứt cái mị nhãn cho Diệp Lương rồi xoay người đi vào trong phòng.

Diệp Lương buông xuống mặt mày, trong bóng đêm lạnh lẽo, không biết là nhận ra cái gì, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía bụi cỏ bên phải.

Ánh mắt sắc bén, như là muốn đâm thủng đêm đen để nhìn thấu.

Nửa ngày, cô giơ tay ném lôi điện xanh tím hướng tới bụi cỏ kia.

Lôi điện làm nổ tung bụi cỏ.

Trừ bỏ gió lạnh, cái gì đều không có.

Diệp Lương thu hồi tầm mắt, cũng đi vào trong phòng.

Mà ở đại thụ cách đó mấy mét.

Có một người đứng đó, người nọ mặc áo thun cùng quần dài màu đen, tóc dài đến gò má, che khuất khuôn mặt hắn.

Chỉ là, nhìn da thịt xám trắng trên người hắn, còn có móng tay tím đen, nếu có người đụng vào, chỉ sợ sẽ bị dọa đến hoảng.

Đây không phải người, đây là một con tang thi a.

Nhưng mà tang thi này... rất khác biệt, hắn ăn mặc sạch sẽ, cực kỳ giống con người.

Tô Yên đi vào nhà gỗ, những người vừa nãy ở trong khoang chở hàng đã tiến hành an bài thống nhất với vấn đề ăn ngủ đêm nay rồi.

*****

Edit: Tinh Niệm

Mỗi người đều được phát hai cái bánh mì và một chai nước khoáng.

Đều ngủ dưới đất, tất cả đàn ông ngủ một phòng, phụ nữ và trẻ em ngủ một phòng.

Lúc này, có người kháng nghị

"Không phải tầng hai còn có phòng sao? Vì cái gì không cho chúng tôi đi lên đó ngủ?! Nhiều người như vậy ngủ một phòng không sợ nóng sao??"

Lộc cộc, Tần Cầm tay khoanh trước ngực, đi đến trước mặt người kháng nghị kia, bang một cái liền tát vào trên mặt hắn.

"Không phục tôi sắp xếp, có thể tự động rời đi, chỉ sợ là đi ra ngoài chưa đến 50 mét, thì đã bị tang thi ăn không còn một mảnh rồi."

Giọng nói vừa dứt, tức khắc tiếng ồn xôn xao cùng bất mãn lập tức bình ổn.

Tất cả mọi người ngoan ngoãn tiếp nhận an bài này.

Tần Cầm ánh mắt dạo qua một vòng rồi dừng ở trên người Tô Yên đang đứng trong góc.

Trên mặt cô ta hiện lên ý cười, nhất cử nhất động đều mang theo phong tình.

Từng bước một đi tới trước mặt Tô Yên, duỗi tay đem một gói thịt bò sấy đưa cho cô.

Khẩu khí nói chuyện khác với giọng điệu giáo huấn vừa nãy, thậm chí còn mang theo một ít hiền lành

"Bổ sung chút thể lực, lúc gặp được tang thi, còn có thể chạy nhanh một chút."

Nói xong, Tần Cầm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tô Yên.

Bởi vì một khối thịt bò này, lực chú ý mọi người đều bị hấp dẫn tới trên người Tô Yên.

Hâm mộ, ghen ghét, bất mãn, nóng bỏng, tất cả đều hỗn loạn.

Phải biết rằng, từ khi mạt thế xảy ra, có người đã có hơn nửa năm thậm chí là một năm không được ăn thịt.

Cho dù chỉ là một túi thịt bò nhỏ, cũng đủ để cho tất cả mọi người đỏ mắt.

Tô Yên nhận lấy, dừng một chút, sau đó ra tiếng

"Cảm ơn"

Giọng nói vừa dứt, cô liền mở túi ra, ăn vào.

Phản ứng đột nhiên này, khiến Tần Cầm lập tức sửng sốt.

Đại khái là không nghĩ tới, cô sẽ ăn trước mặt mọi người.

Tô Yên ăn thực mau, một ngụm tiếp theo một ngụm, chỉ trong chốc lát đã ăn xong một nửa.

Vặn nắp bình nước, uống hai ngụm.

Mọi người còn tưởng rằng cô đã ăn no.

Nào biết, uống nước xong, cô lại tiếp tục ăn.

Mà mọi người, thế nhưng cứ như vậy đứng ở chỗ đó nhìn cô ăn xong khối thịt bò kia.

Bởi vì Tần Cầm đứng ở bên cạnh Tô Yên, cho dù có người ngo ngoe rục rịch, cũng không dám đoạt lấy.

Chỉ có thể nhìn mà thèm.

Khi Tô Yên ăn xong toàn bộ thịt bò, nghiêm túc nói

"Tôi đi ngủ trước."

Nói xong, liền đi vào trong phòng.

Một loạt hành động làm mọi người đột nhiên không phản ứng.

Cũng khiến biểu tình Tần Cầm trong một cái chớp mắt trở nên âm ngoan.

Tô Yên này, đúng thật là ranh ma a.

Tần Cầm nghe được trong đám người xôn xao bất mãn, quay đầu không còn vũ mị phong vận như vừa nãy, trong mắt tất cả đều là sắc bén.

Phải biết rằng kia khối thịt bò sấy kia là món ăn mặn duy nhất trong tuần này của cô ta.

Vốn là cố ý muốn cho Tô Yên để khiến mọi người ghen ghét, như thế thì không cần cô ta động thủ, buổi tối hôm nay sẽ có người cường đoạt, hoặc là giáo huấn cô.

Dùng đồ ăn mặn duy nhất trong một tuần để gây bất lợi cho Tô Yên, cũng đáng.

Làm sao biết, cô thế nhưng thẳng mặt, ăn sạch sẽ thịt bò kia!!

Tất cả kế hoạch tức khắc bị ngâm nước nóng.

Ngay khi cô ta đang cáu giận, trên lầu hai, Diệp Lương tay nhét trong túi quần, thanh âm thực lạnh

"Tần Cầm, đi lên."

Tần Cầm một hơi nghẹn ở trong lòng, phun cũng không được, không phun cũng không được.

Ở chỗ này, Diệp Lương chính là lớn nhất, lời cô nói mọi người đều nghe theo.

Cô ta quay đầu, đi về phía thang lầu.

Lại nói Tô Yên, sau khi cô vào phòng, cũng không có lập tức ngủ.

Mà là mắt nhìn cửa kính, suy nghĩ trong chốc lát rồi trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị không ngủ được?"

"Ngủ"

"Vậy chị đang làm gì?"

"Tìm chỗ khác ngủ."

"Ân? Ký chủ vì sao không ngủ ở nơi này?"

"Sợ bị đánh."

*****

Edit: Tinh Niệm

Nếu như sức lực của cô có thể mạnh một chút, cũng không cần làm như vậy.

Nhưng mà, thật sự là quá yếu.

So với tang thi, những người trong đó càng nguy hiểm hơn.

Cô không hề do dự, nhấc chân liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tìm một góc tường, nếu như có người xuất hiện công kích cô, thì đều ở trong phạm vi tầm nhìn.

Cô ngồi xuống, dựa vào góc tường.

Tiểu Hồng từ trên cổ tay phải Tô Yên trườn xuống dưới, ẩn nấp trong bụi cỏ, giám thị chung quanh cho Tô Yên.

Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo, tinh tế nhấm nuốt.

Một bên ăn một bên nghe Tiểu Hoa nói về quyển truyện 《 mạt thế nữ vương 》

Trong sách, Diệp Lương tổng cộng trải qua ba lần phong ba, thiếu chút nữa chịu không nổi.

Thứ nhất là làn sóng tang thi.

Thứ hai là bị hại tại căn cứ Văn Minh, thiếu chút nữa mất mạng.

Thứ ba đó là đại kết cục cùng vua tang thi chính diện quyết đấu.

Kết quả cuối cùng, tang thi vương trọng thương không chết, căn cứ Diệp Phong thành lập, nhân loại cùng tang thi hình thành hai thế lực ngang nhau.

Như thế, câu chuyện liền kết thúc.

Hiện giờ, đợt phong ba thứ nhất xảy ra là khi mọi người đi vào một trung tâm thương mại lớn, vốn dĩ mọi người tính toán dừng lại nghỉ tạm, thuận tiện tìm kiếm tiếp viện, nào biết vừa lúc gặp phải một đám tang thi tập kích, hai phần ba người đều chết ở nơi đó.

Diệp Lương cũng là sức cùng lực kiệt, vừa vặn được đám người nam chính đi ngang qua cứu giúp, mới có thể thoát ra.

Tô Yên nhắm mắt lại, ăn một viên lại một viên kẹo.

Cuối cùng, trong miệng ngậm bốn viên, mới bắt đầu nhai nuốt.

Có thể là thói quen dưỡng thành từ vị diện trước, khi ăn đường cô cảm thấy cùng lúc ăn mấy viên mới ngon.

Hương vị kẹo sữa dâu tây nồng đậm tràn ngập ở khoang miệng.

Mà ngay lúc này, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến.

Sợi tóc cô bị gợi lên, Tô Yên lập tức mở mắt.

Chỉ nhìn thấy trước mặt mình, có một người con trai gầy yếu đứng yên ở góc tường bên kia, gương mặt bị che khuất, mặc quần đen áo thun trắng.

Đêm nay không trăng, sắc trời thực tối, thế cho nên nhìn người này cũng rất mơ hồ.

Nhìn không rõ.

Cô chớp chớp mắt, đang định đứng lên rời đi.

Trong đầu Tiểu Hoa nói

"Ký chủ ký chủ!! Hắn là nam chủ a ~~"

Tô Yên động tác đứng dậy dừng một chút.

Lại ngồi trở lại vị trí.

Nhịn không được, liền thả lỏng phòng bị.

Chậm rãi nhấm nuốt kẹo sữa trong miệng.

Sau đó, liền nghe Tiểu Hoa lại lần nữa nói

"Ký chủ, hắn là một con tang thi."

Tô Yên thân thể cứng đờ, tức khắc ánh mắt liền cảnh giác.

Nói với Tiểu Hoa

"Em sao lại không nói sớm?"

Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm

"Thật vất vả mới nhìn thấy nam chủ, người ta thực kích động mà."

Nói xong, Tiểu Hoa liền lặng im không hề ra tiếng.

Mà đồng chí tang thi giống hệt con người này, động.

Hắn chậm rãi tới gần Tô Yên, tóc mái lay động, lộ ra chóp mũi, nhẹ ngửi một chút.

Tiếp đó, liền tới gần trước mặt Tô Yên.

Giây tiếp theo, đột nhiên vươn tay, nháy mắt kiềm chế cánh tay Tô Yên, đem ấn ở trên tường, cắn lên môi cô.

Vừa cắn, vừa cọ xát, tinh tế hút lấy.

"Ưm...."

Sức lực hắn rất lớn, nắm chặt đến nối cô cảm giác cánh tay đều bị cắt đứt.

Hắn vẫn luôn hút lấy môi cô, cảm giác đều sắp bị hút sưng lên rồi.

Vừa đau vừa tê dại.

Cả nửa ngày sau, hắn mới dừng lại.

Gió lạnh gợi lên, sợi tóc bị thổi bay chút, lộ ra tròng mắt, rất kỳ quái, tròng mắt hắn không phải màu đỏ, mà là màu đen.

Nhưng mà, trên người hắn lạnh lẽo, còn có da thịt trắng bệch, không có tiếng tim đập gì, đều đủ để chứng minh, hắn là tang thi.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên từng ngụm từng ngụm thở phì phò, gương mặt đỏ bừng, miệng cũng hồng hồng.

Đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Tang thi trước mắt cô này, không hề muốn ăn thịt người, chỉ là nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.

Buông lỏng kiềm chế, lui sau hai bước.

Mà Tô Yên chân nhũn ra, lảo đảo một bước, ngã vào trong lòng hắn.

Hắn bị cô đột nhiên tới gần, trong mắt hiện lên lệ khí, tạch một cái chớp mắt móng tay nháy mắt biến dài.

Tô Yên căn bản tuy rằng biết hắn là ai, nhưng mà hắn không có ký ức, không nhận ra cô.

Huống chi hắn vẫn là một con tang thi lục thân không nhận, cho nên tốt nhất là cách hắn xa một chút, phòng bị một chút.

Đại khái là vừa mới bị hắn đột nhiên hôn môi, một phần nguyên nhân cũng là do rốt cuộc gặp được hắn, vô luận hắn biến thành cái gì, cô đều không có biện pháp phòng bị cảnh giác hắn như đối với người khác.

Nghĩ đến động tác vừa mới nãy của hắn, nếu là hôn cô, chi bằng nói là hắn đang nhấm nháp cái gì đó thì đúng hơn.

Lại nghĩ đến lúc nãy hắn để mũi sát vào cẩn thận ngửi.

Cô từ trong túi móc ra một viên kẹo, mở ra đưa tới bên miệng hắn.

Một động tác đột nhiên này, dẫn tới đồng chí tang thi càng không kiên nhẫn, giơ tay liền tính toán cào chết cái người đột nhiên tới gần hắn.

Chỗ nào biết, cô thấy hắn không ăn, liền tự cho vào miệng mình ăn rồi.

Mới vừa nhấm nuốt hai cái, hương khí dâu tây sữa bò đã tràn ngập.

Tay đồng chí tang thi lập tức liền dừng lại.

Ngửi ngửi, tò mò thò lại gần.

Móng tay thu hồi, nhéo cằm Tô Yên nâng lên, liền lại lần nữa hôn xuống.

Hút hút gặm cắn, như là ăn được món ngon vậy.

Hàm răng hắn có chút sắc bén, gặm cắn cô đến đau đớn cùng tê dại.

Tô Yên bị hôn vừa đau vừa tê, muốn đẩy ra, nào biết tang thi vừa mới còn ghét bỏ muốn giết chết cô, giờ lại dùng sức ôm người ta không bỏ.

Tiểu Hoa xem đến hai mắt tỏa sáng.

Một con tang thi cùng một nhân loại a, vượt qua giống loài mà hôn môi, không màng sinh tử yêu say đắm.

Ách, trời ạ, đây rốt cuộc là cái tình yêu gì mà vui buồn lẫn lộn a <a href="/index.php?title=Th%C3%A0nh_vi%C3%AAn:Admin&action=edit&redlink=1" class="new" title="Thành viên:Admin (trang chưa được viết)">Admin</a> (<a href="/index.php?title=Th%E1%BA%A3o_lu%E1%BA%ADn_Th%C3%A0nh_vi%C3%AAn:Admin&action=edit&redlink=1" class="new" title="Thảo luận Thành viên:Admin (trang chưa được viết)">thảo luận</a>)

Cả nửa ngày sau

"Ưm..."

Rốt cục cô cũng được buông lỏng ra.

Tô Yên từng ngụm từng ngụm thở dốc, tang thi trước mặt này ra vẻ còn chưa đã thèm, thậm chí còn vươn đầu lưỡi, liếm một chút đôi môi sưng đỏ của cô.

May mắn là hắn ôm cô, nếu không phải như thế, chỉ sợ là cô đã té ngã trên mặt đất.

Hồi lâu sau, Tô Yên lại lần nữa móc từ trong túi ra kẹo sữa dâu tây.

Xé vỏ kẹo, lộ ra kẹo sữa trắng mềm bên trong.

Đưa tới bên môi hắn.

Lúc này đây, hắn ngửi ngửi, hé miệng ăn luôn.

Hắn tinh tế nhấm nuốt, tựa hồ đối với kẹo sữa này thực vừa lòng.

Ăn xong, lại lần nữa hé miệng, ý bảo Tô Yên cho thêm.

Cô lại móc ra hai cái, cho hắn ăn.

Thấy hắn thích, cô móc ra một đống, đưa đến trước mặt hắn.

Có điểm tò mò

"Thích ăn như vậy?"

Đồng chí Vua tang thi liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, không nói chuyện.

Buông lỏng tay Tô Yên ra, duỗi tay cầm lấy một viên, cũng muốn học bộ dáng cô xé mở vỏ kẹo.

Nhưng mà, ngón tay không linh hoạt, xé hơn nửa ngày cũng không được.

Vị Tang thi nào đó nhìn chằm chằm kẹo đường cả nửa ngày, tức đến mắt cũng biến đỏ.

Tô Yên chớp chớp mắt, yên lặng duỗi tay, đem kẹo đường cất vào túi của hắn.

Động tác cô rất chậm, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể ngăn cản.

Đối với hành vi này của cô, hắn ngầm đồng ý.

Sau đó cô duỗi tay, cầm qua viên kẹo trong tay hắn, hai ba cái đã xé vỏ kẹo, đưa tới trước mặt hắn.

Hắn cúi đầu, há mồm, ăn luôn kẹo sữa.

Đôi mắt màu đỏ cũng dần biến mất, lại trở thành màu đen.

Thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hắn đang sung sướng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)