Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (12)
← Ch.092 | Ch.094 → |
Edit: Tinh Niệm
Hiên Viên Thanh nhìn nàng, rốt cuộc cũng góp đủ dũng khí hỏi ra lời muốn hỏi
"Cô nương thích Vương gia thật sao?"
Tô Yên xoay xoay đầu, có chút nghi hoặc
"Có liên quan tới ngươi sao?"
Hiên Viên Thanh tiến lên, thần sắc có chút kích động
"Nếu như, cô nương chỉ vì bị chèn ép bởi quyền lực nên mới ủy thân cho hắn, ta có thể mang cô nương thoát ly khổ hải."
Tô Yên nghe lời này, chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Lại nhìn hắn một bộ dáng kích động, nửa ngày sau
"Chúng ta rất quen thuộc sao? Ngươi vì cái gì muốn cứu ta?"
Người này rốt cuộc là ai? Hắn đang nói cái gì vậy??
Từ lần đầu tiên gặp nhau đến bây giờ, nàng đều không thể hiểu được người này rốt cuộc đang nói cái gì nữa.
Lời nói luôn kỳ kỳ quái quái, nghe không hiểu.
Hiên Viên Thanh đại khái là quá kích động, thế cho nên thanh âm cao một ít
"Cô nương, ta nguyện ý giúp nàng. Chỉ cần rời khỏi Đại Lương quốc, cho dù Vũ Văn Húc có quyền lợi ngập trời, cũng không có năng lực bắt lấy nàng mảy may."
Tô Yên: ".... ."
Ưm, nhanh nói xong đi, ta muốn đi ăn cơm a.
Nàng chỉ đứng ở chỗ đó nghe hắn nói không ngừng.
Hiên Viên Thanh cho rằng nàng đã có dao động, trong mắt hiện lên ánh sáng
"Cô nương yên tâm, Đại Lương quốc có, Sa Vân quốc ta đều có, cô nương thích hoa, Sa Vân quốc càng nhiều kỳ trân hoa cỏ."
Tô Yên "...."
Ầyy, vẫn chưa nói xong?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Hiên Viên Thanh nói
"Chỉ cần cô nương nguyện ý, ta nhất định sẽ mang cô nương ra khỏi Đại Lương quốc, mỗi ngày đều trải qua vui vẻ vui sướng."
Ước chừng là cầm lòng không đậu, thế cho nên hắn tiến lên ôm chặt Tô Yên.
Mà Tô Yên còn đang mải cân nhắc lát nữa mình trở về nên ăn cái gì.
Nhất thời không kịp phòng bị, liền bị hắn ôm vào lòng.
Trên người hắn có một cỗ hương khí nhàn nhạt đánh úp lại.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, mê hương này có tác dụng làm người hôn mê, ký chủ cẩn thận."
Tô Yên dần dần phục hồi tinh thần lại.
Vốn dĩ cho rằng hắn chỉ là nói huyên thuyên một chút.
Không nghĩ tới, còn muốn gây rối a.
Nghĩ như vậy, nàng nâng tay lên, từ phía sau lưng ôm lấy bờ vai của hắn.
Hiên Viên Thanh đang vui vẻ, cho rằng nàng đồng ý.
Lại đột nhiên, mãnh liệt đau đớn truyền đến từ vị trí xương bả vai.
"Aaa!"
Một tiếng kêu rên thống khổ không thể ức chế truyền ra.
Tô Yên lại không buông tay, chỉ cúi đầu, trên tay lực đạo càng lúc càng lớn.
Mà Hiên Viên Thanh sắc mặt cũng càng ngày càng bạch.
Chỉ là một màn này, ở dưới ánh trăng, bạch y nữ tử rúc vào trong lòng nam tử, hai người chặt chẽ ôm nhau.
Hình ảnh tốt đẹp như vậy.
Răng rắc răng rắc.
Xe lăn gỗ đi trên đường sỏi đá phát ra tiếng vang.
Ở nơi ánh trăng chiếu không tới, Vũ Văn Húc ngồi ở chỗ đó.
Ánh mắt sâu kín nhìn hình ảnh kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Tại lúc yên tĩnh này, Tô Yên nhàn nhạt một câu
"Nếu có lần tiếp theo, đau không phải chỉ là cánh tay thôi đâu."
Thanh âm mềm mại, nghe vô hại như vậy.
Tay vừa nhấc, đem người đẩy ra.
Xuống tay, lại cực kỳ vô tình.
Hiên Viên Thanh lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt.
Tô Yên quay người lại, liền nhìn thấy Vũ Văn Húc.
Nàng chớp chớp mắt, đầu tiên là cười.
Trong đầu, Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, vừa mới nãy Vương gia nhìn thấy chị cùng hắn ta ở dưới ánh trăng " ngọt ngọt ngào ngào " ôm nhau."
Tô Yên trên mặt tươi cười ngừng lại.
Sau đó, cười không nổi.
Nàng xách theo làn váy chạy chậm tới trước mặt Vũ Văn Húc.
"Chàng sao lại ra đây?"
Nói xong, nàng tới gần bên tai Vũ Văn Húc, nhỏ giọng giải thích
"Hắn đầu óc hình như có bệnh...."
*****
Edit: Tinh Niệm
Luôn luôn hồ ngôn loạn ngữ, chẳng thể hiểu nổi một câu.
Nói xong, Tô Yên nhìn Vũ Văn Húc, ra tiếng
"Chàng là tới đón ta trở về ăn cơm?"
Vũ Văn Húc mấp máy môi, gật đầu
"Ăn no chưa? Ta kêu đầu bếp làm phù dung tô cho nàng."
Tô Yên lập tức lắc đầu
"Chưa ăn no."
Vũ Văn Húc cười nhạt
"Đi ăn đi."
Tô Yên bước chân liền đi.
Mới vừa đi hai bước, phát hiện hắn chậm chạp chưa động.
"Chàng không đi?"
Nói xong, muốn trở về đẩy hắn.
Vũ Văn Húc lôi kéo tay nàng, cúi đầu hôn một cái
"Nàng có biết hắn là ai?"
Tô Yên liếc người kia một cái
"Người Sa Vân quốc."
Vũ Văn Húc gật đầu, trong mắt vừa sủng nịch, vừa bất đắc dĩ
"Nàng vừa nãy chính là đánh người ta?"
Tô Yên gật đầu, bởi vì lúc này sắc mặt Hiên Viên Thanh còn đang tái nhợt, che lại cánh tay.
Vũ Văn Húc nhéo nhéo tay nàng, nói
"Đây là cung yến, nếu truyền ra, đối với thanh danh Đại Lương quốc không tốt. Ta cùng với hắn thương lượng xong, liền trở về."
Tô Yên không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng mà, hắn đã nói thế, vậy khẳng định là có đạo lý.
"Nếu không, ta đợi chàng."
Nói xong liền đứng ở trước mặt hắn hạ quyết tâm không quay về ăn vội.
Vũ Văn Húc mày nhíu một cái
"Nàng không phải vừa mới nói Tam điện hạ Sa Vân quốc đầu óc có bệnh sao? Không chỉ như thế còn đả thương người ta, nếu nàng đứng ở nơi này sợ là lại gây hiểu lầm nàng muốn đánh người."
Tô Yên rối rắm
"Nhưng...."
"Phù dung tô phải nhân lúc còn nóng ăn mới ăn ngon, lại qua một lát, sẽ lạnh đó."
Nàng nuốt nước miếng một chút, ra tiếng nói
"Vậy, ta ở trong điện chờ chàng."
Vũ Văn Húc nhìn nàng kia một bộ dáng sốt ruột muốn ăn, ý cười trên khóe môi lớn hơn nữa.
Gật đầu
"Ân"
Trước khi đi, Tô Yên ngồi xổm xuống, chạm chạm cẳng chân hắn.
Theo sau, nhìn một chút bốn phía.
Chỉ có một tiểu thái giám đi theo hắn tới.
Cũng không nên bị khi dễ.
Nhưng nghĩ lại, đây là ở hoàng cung, chắc cũng sẽ không có chuyện lớn gì.
Suy nghĩ như vậy xong, nàng mới an tâm đi ra ngoài.
Tô Yên vừa đi, toàn bộ Ngự Hoa Viên liền an tĩnh lại.
Vũ Văn Húc ngồi ở trên xe lăn cúi đầu, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên người hắn, không còn khiến người cảm thấy tôn quý hờ hững như lúc trước.
Mà lại là cảm thấy thêm một phần... lệ khí.
Tiểu thái giám cúi đầu cung kính đứng ở bên cạnh.
Hiên Viên Thanh che lại cánh tay, rốt cuộc cỗ đau đớn kia đã dần dần biến mất.
Ngẩng đầu, nhìn về phía Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ.
Nỗ lực muốn xem hắn suy nghĩ cái gì, nhưng mà, vô dụng.
Nhìn không thấu hắn.
Cả nửa ngày, Hiên Viên Thanh dẫn đầu ra tiếng
"Nếu không có việc gì, vậy ta cáo từ trước."
Chuyện hắn cùng Tô Yên cô nương, cùng tên Nhiếp Chính Vương này không có quan hệ.
Nếu hắn không nói, vậy bản thân cũng không tiện nói cái gì.
Chỉ là vừa dứt lời, liền nghe Vũ Văn Húc câu môi, chậm rãi
"Tam điện hạ tựa hồ đối với Vương phi tương lai của bổn vương, có cảm tình khác."
Hiên Viên Thanh yết hầu nuốt một chút, hiểu ra một màn vừa rồi kia, hắn thấy được.
Lúc này, Hiên Viên Thanh cũng không muốn che dấu, ra tiếng
"Bổn điện hạ xác thật có cảm tình với Tô Yên cô nương."
Vũ Văn Húc cười khẽ ra tiếng, tựa hồ tán thưởng
"Đáp cũng thật thống khoái."
Hiên Viên Thanh cảm thấy, đây đại khái là cơ hội duy nhất của hắn, hẳn nên tranh thủ một lần.
Hiên Viên Thanh buông xuống cánh tay, biểu hiện thực thong dong, đầu tiên là thi lễ, theo sau ra tiếng
"Không biết Vương gia có từng nghĩ tới nương tương lai cùng Tô Yên cô nương?"
Vũ Văn Húc buông xuống một chút mí mắt, thưởng thức ống tay áo
"Ah? Ngươi từng thay bổn vương nghĩ tới?"
Hiên Viên Thanh gật đầu
"Tô Yên cô nương như là một con chim chưa thấu sự đời, nàng cái gì cũng không hiểu, nhưng sau này, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu ra, sợ là cho đến lúc đó, nàng sẽ hối hận lựa chọn hôm nay."
*****
Edit: Tinh Niệm
Vũ Văn Húc nghe hắn nói, chậm rì rì
"Còn gì nữa?"
Hiên Viên Thanh ánh mắt nhìn về phía chân Vũ Văn Húc.
"Vương gia quyền khuynh thiên hạ, mưu lược hơn người, tất nhiên là khiến người bội phục, nhưng nếu ngài cả đời không thể đứng lên, chẳng lẽ muốn để nàng cũng cả đời hầu hạ một tên què ngồi trên xe lăn?"
Bên cạnh thái giám quát lên
"Làm càn!"
Một tên người phiên bang, dám nói như vậy với Vương gia, quả thực chính là tìm chết!!
Vũ Văn Húc giơ tay ý bảo thái giám không cần xen mồm.
Thái giám kia châm chọc nhìn Hiên Viên Thanh phảng phất đang cười nhạo hắn không biết sống chết.
Vũ Văn Húc nhìn qua không giống như tức giận, như cũ đang hỏi
"Còn có lý do gì khác? Như là, ngươi cũng khuynh tâm với nàng."
Hiên Viên Thanh bị những lời này, chọc chúng hồng tâm.
Ấp ủ hồi lâu sau
"Ái mộ là có chút, nhưng càng nhiều hơn là muốn cứu nàng thoát ly cuộc sống như vậy, nàng nên thuộc về nơi càng rộng lớn tự do hơn."
Vũ Văn Húc cẩn thận nghe, cuối cùng cười gật đầu
"Nói không tồi"
Không có tức giận như dự đoán, mà lại nhiều một câu gật đầu khen ngợi.
Lộc cộc, ngón tay thon dài hữu lực gõ tay vịn xe lăn gỗ.
"Tam điện hạ có phải cũng muốn hướng tới không trung rộng lớn hơn hay không?"
Hiên Viên Thanh nhìn Vũ Văn Húc kiên định nói
"Nếu như ta không sinh ở hoàng gia, khoái ý ân cừu giang hồ mới là nơi ta muốn sống."
Vũ Văn Húc ý cười càng nồng đậm.
Thậm chí còn duỗi tay, bạch bạch bạch, vỗ vài tiếng.
"Bổn vương biết Tam điện hạ cũng muốn hướng tới cuộc sống như vậy, vốn là muốn qua mấy ngày nữa đưa cho ngươi lễ vật, thấy hôm nay thời cơ không tồi, nên ta sẽ đưa luôn."
Hắn nói như vậy, Hiên Viên Thanh lại lập tức cảnh giác.
Nửa ngày sau, Hiên Viên Thanh ra tiếng
"Ta là sứ thần Sa Vân quốc, ngươi không thể giết ta."
Vũ Văn Húc nâng tay lên, một tên ám vệ xuất hiện, đem một quyển quyển sách giao vào trong tay của hắn.
"Tam điện hạ trong miệng nói muốn hướng tới khoái ý ân cừu, nhưng thực tế lại không làm như vậy, kết bè kết cánh, mua bán binh mã, đây là muốn tạo phản?"
Hắn một bên chậm rãi nói, một bên quơ quơ quyển sách trong tay.
Hiên Viên Thanh thân thể cứng đờ
"Ngươi đây là vu oan."
Vũ Văn Húc buông hạ đôi mắt
"Vu oan? Vốn chính là việc ngươi làm, đã quên? Quyển sổ này, muốn nhìn lại không?"
Giọng nói rơi xuống, lạch cạch một tiếng, quyển sách theo tiếng rơi xuống ở trước mặt Hiên Viên Thanh.
Một tên hoàng tử có thể từ không có tiếng tăm gì bò đến vị trí được hoàng đế sủng ái nhất.
Nếu nói hắn không có một chút tham niệm, đó là không có khả năng.
Ngay khi quyển sách kia rơi trên mặt đất, gió lạnh thổi qua, xốc lên nội dung bên trong.
Hiên Viên Thanh vừa liếc mắt một cái, cả người cứng đờ.
Sau đó, Vũ Văn Húc nói
"Quyển sách này đã được đại hoàng huynh ngươi tự mình trình cho phụ hoàng ngươi, chỉ sợ trong chốc lát, chiếu thư về tội trạng của tam hoàng tử sắp tới rồi."
Hiên Viên Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Vũ Văn Húc
"Ngươi đã sớm nhằm vào ta?!"
Vũ Văn Húc ngả ra sau trong chốc lát, sau đó đỡ tay vịn, thế nhưng từ trên xe lăn gỗ đứng lên.
Một màn này, làm Hiên Viên Thanh khiếp sợ không thể tin tưởng.
Vũ Văn Húc ngậm ý cười, hắn dạo bước, đi tới chỗ Hiên Viên Thanh.
Một đôi mắt màu đen sâu kín
"Từ khi thấy ánh mắt ngươi lần đầu tiên, ta đã thấy chướng mắt. Hiện giờ một hai phải tự mình tìm tới."
Vậy thì không nên trách hắn...
Nói tới đây, Vũ Văn Húc bước chân ngừng ở trước mặt Hiên Viên Thanh.
Dưới ánh trăng, y phục màu đen quần kỳ lân thêu tơ vàng, tôn quý như vậy, bễ nghễ thiên hạ.
"Nghe nói Sa Vân quốc các ngươi thiện chiến, vậy hôm nay để bổn vương nhìn một cái, có đánh thắng được tên què này hay không."
*****
Edit: Tinh Niệm
Nếu nói tiểu thái giám bên cạnh khiếp sợ việc Vương gia nhà mình đứng lên, chi bằng nói hắn càng khiếp sợ Vương gia thế nhưng muốn đích thân động thủ cùng người khác.
Vương gia nhà bọn họ là người nào?
Đó chính là dù không ở trên chiến trường, cũng là quyết thắng ở ngàn dặm bên ngoài.
Cùng người khác động thủ?
Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, ám vệ giấu ở quanh thân nháy mắt sẽ làm tên Hiên Viên Thanh này mất mạng tại đây, hà tất còn muốn tự mình động thủ?!
Tiểu thái giám kinh ngạc, đồng thời cũng không rõ.
Vương gia đây là làm sao vậy?
Hắn hầu hạ Vương gia nhiều năm.
Lại cảm thấy Vương gia nhìn tên Hiên Viên Thanh kia cực kỳ không vừa mắt.
Nhưng mà không kịp nghĩ nhiều, cuộc chiến đã bắt đầu rồi.
Hai người đều là người lợi hại.
Giao chiến thắng bại chính là trong một cái chớp mắt.
Hiên Viên Thanh mang theo phẫn nộ ra tay trước, Vũ Văn Húc theo sau giơ tay ngăn cản.
Vừa mới bắt đầu, là Hiên Viên Thanh tiến công Vũ Văn Húc nhưng không biết từ khi nào, chậm rãi biến thành Vũ Văn Húc đè nặng Hiên Viên Thanh đánh.
Một nén nhang sau.
Hiên Viên Thanh thở hồng hộc bùm một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Vũ Văn Húc buông xuống mặt mày, giơ tay, một phen nắm lấy đầu tóc Hiên Viên Thanh, cứ như vậy kéo hắn, đi tới trước mặt núi giả.
Vừa đi thanh âm phiếm lạnh
"Đi chết đi."
Giọng nói vừa dứt, phịch một tiếng.
Hiên Viên Thanh đầu va chạm vào núi giả.
Máu tươi tức khắc giàn giụa, ngã trên mặt đất ngất đi.
Vũ Văn Húc vốn lệ khí sâu nặng, quyết định chủ ý hôm nay muốn chôn Hiên Viên Thanh ở nơi này cho đỡ chướng mắt.
Chỉ là... nhìn bộ dáng Hiên Viên Thanh vỡ đầu chảy máu, trên tay mình cũng bị bắn dính máu, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Ở bên cạnh núi giả, ngồi xuống.
Hướng tới tiểu thái giám đứng ở bên cạnh, ra tiếng
"Lại đây"
Tiểu thái giám bị một màn này làm sợ tới mức trong lòng run lên, nhưng vẫn vội vàng đi qua.
Mặt khác một bên, Tô Yên về tới cung yến.
Cúi đầu, nghiêm túc ăn đồ ăn.
Chỉ là ăn ăn... nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng.
Tốc độ chậm lại.
Hắn như thế nào còn chưa trở về?
Tô Yên do dự, cái tên Hiên Viên Thanh kia nhìn qua như bệnh tâm thần vậy.
Hắn ngồi ở trên xe lăn, chân còn chưa tốt.
Có thể bị khi dễ hay không?
Tô Yên một ngụm cắn rớt phù dung tô, hơn nữa bộ dáng tiểu thái giám bên cạnh hắn cũng yếu đuối mong manh.
Khi nàng đang rối rắm nghĩ, tiểu thái giám kia đã vội vàng chạy tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên kinh ngạc
"Hừm?"
Lời nói còn chưa nói ra miệng, tiểu thái giám đã vội vàng nói
"Cô nương, Vương gia gọi ngài qua đó."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Làm sao vậy?"
Hỏi xong, nàng đã cắn rớt một nửa khối phù dung tô kia.
Tiểu thái giám giải thích
"Vương gia cùng Tam điện hạ Sa Vân quốc đánh nhau rồi, hơn nữa...."
Tiểu thái giám còn chưa nói nói xong, Tô Yên đã đứng dậy, đi đến Ngự Hoa Viên.
Nàng bước chân thực mau, cau mày.
Vừa đi, một bên nói
"Sớm biết thế ta nên cùng hắn trở về, nếu không đã không bị khi dễ."
Tô Yên khẩu khí hối hận.
Mà Tiểu Hoa nghe lời này, còn không ngừng nghĩ đến hình ảnh nam chủ bị khi dễ.
Bị khi dễ?
Ân?
Ở trong trí nhớ của nó, như thế nào lại không có đây?
Lần duy nhất bị khi dễ... đó là khi nam chủ làm một mỹ nhân ngư, a, không, là một người cá ăn thịt người, có cường đạo muốn bắt cóc hắn, nhưng nó rõ ràng nhớ rõ những tên cường đạo đó một giây đã bị cắt thành khối a
Tiểu Hoa nói với ký chủ mình, ôm thái độ bán tín bán nghi.
Khi Tô Yên đuổi tới, phát hiện trên xe lăn gỗ trống trơn.
Nàng nắm chặt tay.
Tầm mắt đảo qua, rốt cuộc thấy được hắn ở núi giả bên cạnh.
Hắn nhìn về phía nàng, thanh âm nhạt nhẽo
"Ở chỗ này."
Tô Yên tay nắm chặt lại buông lỏng ra.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên kéo váy, đi đến trước mặt núi giả, Vũ Văn Húc trên tay dính máu.
Nàng nhíu mày một chút, thò lại gần
"Bị thương?"
Một tiếng ra miệng, khác với lúc trước, thanh âm có chút nghiêm túc.
Vũ Văn Húc nâng tay dính máu lên, kéo lại tay Tô Yên, sau đó đem người ôm vào trong ngực.
Tô Yên không dám giãy giụa, vạn nhất nếu đụng tới miệng vết thương thì không ổn.
Hắn đầu gác ở trên vai nàng.
Nửa ngày sau, nhận thấy được thân thể nàng cứng đờ.
Hắn môi mỏng thổ lộ
"Không có, là máu của người khác."
Tô Yên vừa nghe, tuy rằng chưa nói gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó duỗi tay, ôm lấy hắn.
"Như thế nào lại ở chỗ này? Là tên Hiên Viên Thanh kia bắt chàng tới nơi này?"
Nhắc tới người kia, Tô Yên khẩu khí lập tức thay đổi.
Vũ Văn Húc nắm tay nàng, ra tiếng
"Hắn ở bên cạnh, không biết còn sống hay không."
Thanh âm nhạt nhẽo, phảng phất chính là một việc rất nhỏ.
Tô Yên nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Hiên Viên Thanh ngã xuống cách đó không xa.
Hiên Viên Thanh cả người là máu, hô hấp mỏng manh.
Tô Yên nhìn thoáng qua phía sau, rồi nói với tiểu thái giám
"Kêu ngự y tới, xem hắn còn cứu được hay không."
Tiểu thái giám theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Húc, nhìn thấy hắn chưa nói gì, vội vàng gật đầu đồng ý
"Vâng"
Sau đó, Tô Yên không hề chú ý đến người ngã trên mặt đất nữa.
Lực chú ý chuyển tới trên người Vũ Văn Húc
"Còn có thể đi hay không?"
Vũ Văn Húc hơn phân nửa thân mình đều dừng ở trên người nàng, cũng không biết là xuất phát từ ý tưởng gì, hắn đôi mắt buông xuống
"Mệt"
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên nâng cánh tay hắn, để hắn hơn phân nửa đè ở trên người nàng, cứ như vậy hai người dựa sát vào nhau chậm rãi đi ra ngoài.
Vũ Văn Húc nhìn sườn mặt nàng nghiêm túc.
Bàn tay dính máu lại lần nữa dùng sức nắm lấy nàng.
Dưới ánh trăng, một nữ tử bạch y, một nam tử hắc y, hai người dây dây dưa dưa, dựa sát vào nhau đi phía trước, nhìn qua tốt đẹp cực kỳ.
Không biết an tĩnh bao lâu, Vũ Văn Húc ra tiếng
"Vết thương trên người Hiên Viên Thanh đều là ta làm."
"Ân"
"Ta cũng không mệt, chỉ là muốn ôm nàng."
"Ân"
"Chân ta bình phục rồi."
"Ân.... Hả?"
Tô Yên bước chân dừng một chút, quay đầu đi nhìn Vũ Văn Húc, trong ánh mắt không thể ức chế sáng lên.
Có thể rõ ràng nhìn ra tâm tình nàng thực tốt.
Vũ Văn Húc yết hầu lăn lộn, trong lòng như có thứ gì muốn chui từ dưới đất mà ra.
Nàng cúi đầu, nhìn chân hắn, cẩn thận xác nhận một lần, màu tím đen trên cẳng chân đã toàn bộ rút đi, lại nhìn hắn đi hai bước.
Lúc này mới xác nhận chân hắn thực sự bình phục rồi.
Xem ra, kim linh hoa kia xác thật là dùng được.
Dưới ánh trăng, Vũ Văn Húc ánh mắt sáng quắc, yết hầu lăn lộn
"Nàng muốn gả cho ta không?"
Hắn đột nhiên hỏi ra lời này, làm nàng sửng sốt.
"Ân?"
Vũ Văn Húc nắm chặt tay nàng không bỏ
"Ta có đồ ăn cho nàng ăn mãi không hết, có thể cùng nàng đạp biến non sông."
Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt.
Vũ Văn Húc cho rằng nàng không muốn, trong lòng căng thẳng, vừa mới khẩu khí dò hỏi, ngay lập tức trở nên cường ngạnh
"Không nguyện ý cũng phải nguyện ý, nàng chỉ có thể gả cho một mình ta."
Sau đó, nàng lại bị hắn cường ngạnh ôm ở trong lòng ngực.
Tô Yên đầu bị ấn ở trong lòng ngực hắn, thanh âm rầu rĩ
"Ta vốn dĩ chính là Vương phi tương lai của chàng a, vốn dĩ chính là muốn gả cho chàng mà"
Vũ Văn Húc nghe lời này, tia khẩn trương rốt cuộc tan đi.
Tô Yên ngẩng đầu ra, nghiêm túc nhìn hắn
"Chàng có nguyện vọng gì không?"
Vũ Văn Húc nghe, cười
"Như thế nào? Nàng sẽ thực hiện cho ta?"
*****
Edit: Tinh Niệm
"Ân"
"Nàng làm Vương phi của ta, chính là nguyện vọng lớn nhất."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Ngay khi nàng đồng ý, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa cơ hồ là nháy mắt tới
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ."
Dưới ánh trăng, hai cái bóng dáng giao triền ở bên nhau, hai người ôm dây dưa.
Tiểu thái giám vốn mang theo người tới, cũng vội vàng cúi đầu không dám giương mắt xem.
Cho đến khi Vương phi tương lai mở miệng
"Chúng ta trở về đi"
"Được"
"Vậy chàng có thể tự mình đi rồi?"
"Mệt"
"Nhưng không phải chàng vừa mới nói không mệt sao?"
"Hiện tại ta mệt."
".... ."
Năm tháng an nhiên, tương lai sẽ thực tốt.
Đại Lương quốc năm thứ mười một, tân đế đăng cơ, Đại Lương quốc năm thứ mười hai, Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ Vũ Văn Húc đại hôn.
Đại Lương quốc năm thứ mười ba, Nhiếp Chính Vương cùng Vương phi từ quan về quê, du sơn ngoạn thủy.
Nhiếp Chính Vương vì ái thê, từ đây rời xa triều đình, ân ái như thế, trở thành giai thoại lưu truyền rộng rãi.
Từ đây, không có người gặp lại hai người, chỉ có chuyện xưa về bọn họ vẫn luôn bị lan truyền.
.........
Khi Tô Yên lần nữa tỉnh lại, đã đi tới trạm trung chuyển không gian.
Nàng phiêu phù ở giữa không trung, Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được 10 điểm giá trị. Ký chủ chị muốn thêm ở đâu?"
Tô Yên ra tiếng
"Hai điểm thêm ở dung lượng não, 8 điểm thêm ở giá trị thể lực."
"Leng keng, tăng thêm thành công."
"Ký chủ trước mặt là bảng số liệu
【dung lượng não 】: 20
【giá trị thể lực 】: 37"
Tô Yên gật đầu đồng ý
"Ân, bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo đi."
Giọng nói rơi xuống, Tiểu Hoa lại đột nhiên lặng im.
Tô Yên không có ra tiếng, chỉ vẫn chờ đợi.
Qua một đoạn thời gian rất dài, Tiểu Hoa đột nhiên ra tiếng
"Ký chủ, Tiểu Hoa thu được một phần tư liệu của Cửu Trọng Thiên, không biết là ai truyền tống cho Tiểu Hoa."
"Tư liệu gì?"
"Trên tư liệu ghi, tám đại chủ thần còn lại, có ba vị Chủ Thần cũng tiến vào vị diện rèn luyện, nhắc nhở ký chủ cẩn thận."
Tô Yên mí mắt giật mình
"Ân"
Tiểu Hoa vốn dĩ muốn kìm nén tò mò, nhưng mà, có chút nhịn không được, vì thế hỏi ra tiếng
"Ký chủ, ba vị Chủ Thần rèn luyện, vì sao lại muốn chị cẩn thận? Là.... bọn họ đối với chị bất lợi sao?"
"Không phải"
Nghe ký chủ mình trả lời, Tiểu Hoa nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó lại nghe Tô Yên một câu
"Bọn họ muốn cho ta chết hoàn toàn ở trong vị diện rèn luyện."
Tiểu Hoa run lên
"Cái, cái gì?"
Tô Yên chậm rãi ra tiếng
"Vị trí đứng đầu Cửu Thần, đại khái là có người nhớ thương thật lâu rồi."
Tiểu Hoa khi nói chuyện thời đều run run
"Vậy, bọn họ... vì sao hiện tại phải giết chị, lúc trước có vạn năm thời gian, có rất nhiều cơ hội a."
Tô Yên trầm mặc.
Bỗng nhiên ra tiếng
"Tiểu Hoa, chỉ số thông minh của em có phải cũng bị hạn chế hay không?"
"Ách? Cái gì? Em không có a."
Tiểu Hoa mờ mịt....
Tô Yên không tiếp tục hỏi, chỉ là nói một câu
"Ở Cửu Trọng Thiên, bọn họ không có cơ hội."
"Vì, vì cái gì?"
"Đánh không lại, đấu không lại."
Tiểu Hoa đột nhiên bị ký chủ nhà mình tự tin nói, làm cho tâm máy chấn động, đột nhiên liền có tự tin.
Trời ạ, đúng vậy, ký chủ của nó chính là người lợi hại nhất, Chủ Thần đứng đầu Cửu Thần a.
Nó còn sợ cái gì đây??
Tức khắc thanh âm liền vui sướng.
Cao hứng a cao hứng, Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến việc ký chủ vừa mới hỏi nó.
Vừa nãy, ký chủ... là đang nói nó vụng về sao?
Là ý tứ này sao??
Tiểu Hoa rối rắm, nhưng lại không có can đảm hỏi ra miệng.
Vạn nhất nhận được một câu trả lời khẳng định thì làm sao bây giờ?
Chỉ có thể nói
"Leng keng, sắp tiến hành vị diện tiếp theo. Mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."
________
Thế là vị diện thứ 8 kết thúc rồi.
Hẹn các tình yêu ở vị diện sau nhé.
晚安!
← Ch. 092 | Ch. 094 → |