Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 081

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 081
Tô tiểu gia là nữ sinh (11)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Tinh Niệm

Quân Vực nghe cô lẩm bẩm nói câu này, nháy mắt hô hấp liền nóng rực.

Nhưng mà, bên này xuân phong cố ý.

Bên kia lại kiều hoa vô tình.

Tô Yên từ trong lòng ngực hắn giãy giụa ra,

"Em phải đi tìm đại ca."

Nhắc tới tên đại ca.

Quân Vực hô hấp liền cứng lại.

Mí mắt buông xuống.

Tô Yên nhìn bộ dáng kia.

Nghiêm túc nói

"Anh có giả vờ ủy khuất cũng vô dụng, em sẽ không dễ dàng bị lừa."

Quân Vực nghe, mí mắt vừa nhấc, con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười.

Đại khái là lần đầu tiên nghe thấy Tô Yên nói nghiêm trang như vậy.

"Tiểu Quai đã phát hiện ra?"

Tô Yên nhìn hắn, cả nửa ngày sau, cúi đầu, đếm đếm đầu ngón tay, một chút một chút nói

"Anh lúc trước, ăn cơm của em, còn muốn chiếm chỗ ngủ của em, nói không ai cần mình.

Mỗi lần em muốn đuổi anh đi, anh liền bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề.

Biết em nói chuyện chậm, nhận từ khó, liền cố ý gạt em, mỗi ngày muốn người ta nói em thích anh, .... ."

Tô Yên đếm một đầu ngón tay lại một ngón tay.

Quân Vực ôm cô, lại có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.

Khi dễ cô.... không phải hắn cố ý.

Chỉ là, lúc ấy, hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho cô chú ý mình.

Cô luôn một mình, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó, thật giống như tự cô lập bản thân, chỗ nào hắn cũng không chạm đến được.

Tô Yên nói nói, vốn là muốn đếm kỹ số lần hắn giả vờ đáng thương khiến mình mắc mưu.

Không nghĩ tới hắn thế nhưng lộ ra một bộ dáng vô thố.

Cô dừng một chút, nhẹ nhấp môi, lại cúi đầu, một lần nữa đếm đếm

"Em mới lên Cửu Trọng Thiên, thứ tử của Minh Vương cười nhạo em là người câm, anh liền đánh rớt hai cái răng của hắn, còn làm loạn cả luân hồi đạo do phụ thân hắn chưởng quản.

Một vị chủ thần từng cùng em tranh đoạt vị trí đứng đầu, chê cười em không biết lượng sức, anh liền thả ra chúng yêu trăm quỷ, ngày ngày đêm đêm đi theo sau mông hắn, dọa hắn thành người điên.

Lúc em bị trọng thương, anh tìm trong mấy chục thế giới nhỏ, rốt cuộc tìm được mệnh linh thạch để cứu em, lại khiến yêu hồn chính mình bị thương."

Tô Yên nói, liền phát hiện Quân Vực ngậm cười, nhắm mắt dựa đầu trên vai cô, nghe cô đếm kỹ.

Chờ đến khi cô dừng lại, Quân Vực thanh âm khàn khàn

"Thời gian lâu lắm, ta đều sắp quên mất rồi."

Tô Yên lắc đầu

"Không phải thời gian lâu lắm, là anh làm quá nhiều, cũng không biết nên nhớ cái nào."

Cả nửa ngày, cô nhu nhu ra tiếng

"Dù cho là không có anh, em cũng có thể trở thành Chủ Thần."

Cô chưa thành thần đã là thần, có lẽ sẽ nhấp nhô chút, nhưng đứng đầu cửu thần chỉ có thể là cô.

Đây là Thiên Đạo lựa chọn.

Giọng nói cô vang lên, Quân Vực trong nháy mắt liền cứng lại.

Tô Yên cúi đầu chậm rì rì

"Nhưng mà có anh, em thật cao hứng."

Cô duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay Quân Vực.

Tần Tình Nguyệt nói, cô quá mức thiên vị Quân Vực, quá mức dung túng.

Cô cũng không muốn, nhưng, mấy vạn năm thời gian này đều đã thành thói quen.

Mỗi lần chỉ cần vừa nhớ đến, cả người hắn toàn là máu đứng ở trước mặt cô, hai mắt đỏ ngầu nói, " Ai dám động em một phân, ta có liều mạng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn".

Cô liền không muốn để hắn chịu ủy khuất.

Cho dù là ba phần ủy khuất bảy phần giả, cũng không muốn.

Chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, vậy, cô liền nguyện ý dựa vào hắn.

Chỉ là...

Người này giống như phát hiện chỉ cần mình lộ một chút ủy khuất cô sẽ nơi nơi chốn chốn nhường hắn.

Thế cho nên luôn là bị hắn bắt chẹt uy hiếp.

Ngày ngày toàn dùng chiêu này quấn lấy cô.

Cô vừa quay đầu, Quân Vực một bên ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Tô Yên duỗi tay đẩy đẩy

"Ngủ tiếp trong chốc lát đi, em đi tìm đại ca."

Nói xong, căn bản không hề nhìn hắn, bước chân đã đi ra ngoài.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đi một hồi lâu.

Quân Vực tự mình chờ lâu lắm, bèn ra ngoài đi dạo.

Nhưng dạo dạo, liền nhìn thấy hình ảnh quỷ dị một con rắn vằn đỏ đen trèo tường mà vào.

Quân Vực nhìn trên nhìn dưới vài lần.

Đây là con rắn ngốc Tô Yên nuôi bên người.

Nhưng mà nó giống như bị người đánh vậy.

Trên đầu có máu, trên người đâu đâu cũng là vết thương.

Nhìn kỹ, càng giống bị cắn xé.

Tiểu Hồng đồng chí nhìn qua thật không có sức lực trèo tường vào.

Một chút một chút, trườn đi gian nan.

Cũng không phun lưỡi rắn, héo héo cuốn đuôi vào bên trong.

Hơn mười phút mới đi được một chút.

Quân Vực ở đằng kia nhìn con rắn ngốc này hồi lâu.

"Không phải biết biến to biến nhỏ sao?"

Thanh âm thong thả sâu kín.

Tiểu Hồng lúc này giống như mới nhớ đến bản thân có thể biến to biến nhỏ.

Sau đó thân thể biến đổi.

Giây tiếp theo, đã ngã từ trên tường xuống mặt cỏ.

Nằm trên mặt đất hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Quân Vực chậm rãi cười, đại khái là bởi vì Tô Yên không có ở đây nên có chút nhàm chán.

Bèn đi qua, nhìn con rắn trên mặt đất bé như ngón út kia.

Cả người đều là vết thương.

Một chân đá đá Tiểu Hồng, ra tiếng

"Chết rồi?"

Tiểu Hồng bị đá lăn mình một cái.

Phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.

Như là chứng minh mình vẫn còn thở.

Chỉ là, chờ đến khi nó lật thân mình qua, nhìn bụng rắn có một cái vết thương thật dài thật sâu đầy máu.

Quân Vực ngồi xổm xuống, nhìn hồi lâu.

"Sao lại có con rắn ngốc như này chứ?"

Hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đây chẳng lẽ là có chủ nhân như thế nào thì dưỡng ra sủng vật như thế đấy?

Nhìn tình trạng bị thương bây giờ của Tiểu Hồng, phải bị đánh đến hừng đông, mới có thể xuất hiện bộ dáng này.

Quân Vực ở đằng kia nhìn chằm chằm Tiểu Hồng cân nhắc trong chốc lát.

Thấy nó như thế này, phỏng chừng nếu còn tiếp tục kéo dài đến tối nay, mạng rắn cũng giữ không nổi.

Ân, vừa lúc để Tiểu Quai cách xa con rắn ngốc này chút.

Nhưng mà.... , Quân Vực nhớ tới lời Tô Yên vừa mới hỏi hắn.

Hắn cười khẽ một chút.

Sau đó ý cười dần dần biến mất.

Mắt nhìn xuống, cầm lên đầu rắn Tiểu Hồng.

Khẩu khí có vẻ không chút để ý

"Nếu còn sống, thì phải đi báo thù."

Tiểu Hồng lúc này chỉ còn lại có chút hơi, chỗ nào còn có sức lực đáp lại hắn?

Nhưng mà Quân Vực chậm chạp không buông tay, giống như là đang đợi nó nói.

Cuối cùng, Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn, phát ra hai tiếng mỏng manh tê tê.

Quân Vực nghe không hiểu xà ngữ, nhưng mà Tiểu Hồng ăn dược Tiểu Hoa đưa nên nó có thể nghe hiểu ngôn ngữ của muôn loài.

Hắn nhìn con rắn ngốc le lưỡi, đoán được là nó đáp ứng rồi.

Một bên nói chuyện, một bên móc ra một cái bình ngọc màu đen.

"Nếu không báo được thù, ngươi cũng đừng sống nữa, miễn cho mất mặt."

Vừa nói, vừa rót nước thuốc trong bình ngọc vào trong bụng Tiểu Hồng.

Nhìn nước thuốc kia chảy vào trong miệng Tiểu Hồng.

Hắn lúc này mới buông tay.

Vốn là dùng để trị liệu yêu hồn đau đớn.

Thôi, tiện nghi cho con rắn ngốc này vậy.

Tiểu Hồng lại lần nữa rơi xuống đất.

Hơi thở thoi thóp ngã vào chỗ đó.

Giống như giây tiếp theo sắp tắt thở vậy.

Không, không đúng, vết thương trên người nó đang khôi phục.

Phi thường nhanh chóng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục.

Một lát sau, Tiểu Hồng vốn đang hơi thở thoi thóp. Tức khắc liền dâng trào giơ đầu lên.

Quân Vực thu hồi bình ngọc màu đen.

Chờ ở đằng kia.

Chưa đến mười lăm phút sau, thương thế trên người Tiểu Hồng gần như khỏi hoàn toàn.

*****

Edit: Tinh Niệm

Đặc biệt là vết thương ở bụng nó, cũng chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt.

Hắn vươn ngón tay ra, điểm điểm đầu Tiểu Hồng.

Khẩu khí câu được câu không có vẻ vô hại

"Nếu lại bị dã thú khác đánh cho một thân đầy vết thương trở về, ta liền cắt cái đuôi của ngươi hầm canh uống."

Lời này nói ra, rất là hung tàn.

Tiểu Hồng giương một đôi mắt to nhìn Quân Vực.

Vốn dĩ, nó cho rằng cái này tên nam chủ này là người xấu.

Nhưng, hắn thế mà cứu mình!!

Tức khắc, thái độ Tiểu Hồng đối với Quân Vực thay đổi một chút.

Ân, hắn là người tốt.

Nghĩ lại, hắn cùng Tô Yên quan hệ thực tốt.

Kết quả là, Tiểu Hồng đồng chí phi thường tín nhiệm mở ra miệng rộng, phun ra đồ vật nó ở bên ngoài sưu tầm được.

Là một cái đồ vật tròn tròn, đen như mực.

Như là.... trái cây?

Quân Vực nhìn lướt qua, khi hắn nhìn thấy trên trái cây đen như mực kia lộ ra hai viên nhỏ màu trắng.

Mí mắt giật giật.

Tức khắc, ánh mắt hắn nhìn con rắn này có chút biến hóa.

"Ngươi tìm được?"

Tiểu Hồng gật gật đầu, vẫy vẫy cái đuôi, bộ dáng thực có tinh thần.

Quân Vực gợi lên ý cười nhợt nhạt

"Thế nhưng còn có thể ngậm thứ này nguyên vẹn trở về, còn không tính là ngốc."

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn bắt đầu lải nhải

"Đưa trái cây này cho Tô Yên một nửa, ta ăn một nửa. Như vậy thì có thể cùng Tô Yên không cách rời rồi."

Quân Vực tất nhiên là không biết Tiểu Hồng đang nói cái gì.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm trái cây kia.

Trái cây này là thánh nguyên quả. Lại có biệt danh khác, gọi là quả nhân duyên.

Ba ngàn năm kết một lần, sinh trưởng từ trong lòng đất, nở hoa cũng không có gì khác biệt với những loại hoa khác.

Thế cho nên rất khó bị phát hiện.

Nếu là quả nhân duyên, vậy cũng biết là có ý tứ gì.

Bên trong trái cây có hai viên thịt quả, chia cho hai người ăn.

Như vậy đối phương dù ở bất cứ đâu đều sẽ có tâm linh cảm ứng nhận thấy được.

Thứ hai đó là, người ăn trái cây, sẽ xem như cùng ước định, vĩnh viễn không phản bội.

Nếu có một người thích người khác, vậy thì ngay tại lúc thay lòng đổi dạ đó, hai người sẽ đồng thời chết đi.

Trái cây này phải ba ngàn năm mới kết quả, lớn lên ở trong đất, hấp thu thiên địa tinh hoa, tất nhiên là có linh tính.

Ăn vào, liền đại biểu đời đời kiếp kiếp.

Quân Vực đã từng vì tìm loại cây này, phí rất lớn công sức cũng không tìm được.

Không nghĩ tới, thế nhưng đánh bậy đánh bạ lại bị con rắn này tìm được rồi.

Bản thân quả nhân duyên, chính là đồ vật rất bổ để nuôi dưỡng hồn phách.

Nếu có một người ăn hết, vậy cũng sẽ chỉ có hiệu quả bổ dưỡng hồn phách.

Cái thứ tốt như vậy, khi kết quả, sẽ là hấp dẫn vô số sinh vật tranh nhau cướp đoạt.

Nghĩ tới đây, Quân Vực lại nhìn thoáng qua Tiểu Hồng.

Đối với Tiểu Hồng này, trong lòng có chút đổi mới.

Tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng mà vận khí còn tốt.

So với linh vật gì đó, cũng có hình có dạng.

Rốt cuộc có thể ngậm quả nhân duyên thoát ra từ trong vô số người cạnh tranh, còn có thể trèo tường trở về.

Cái này, đã là thiên đại vận khí.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn,

"Tê tê tê tê tê!!"

Có rất nhiều người đoạt nó!!

Vì cái trái cây này, nó thiếu chút nữa đã không về được.

Hức hức hức ~ muốn đi tìm Tô Yên an ủi an ủi.

Thuận đường, lại đem trái cây chia cho Tô Yên ăn một nửa.

Ngay lúc này.

Tiểu Hồng vừa nhấc đầu, liền nghe được thanh âm Quân Vực kêu rên.

Hắn đỡ vách tường, kịch liệt đau đớn truyền đến.

Sắc mặt xoát một chút liền trắng bệch.

Lúc mở mắt, trong mắt tràn đầy đỏ đậm.

Đau đớn lúc này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Đau đớn trải rộng khắp người.

*****

Edit: Tinh Niệm

Như là đánh gãy xương cốt từng đoạn từng đoạn vậy.

Hắn nhắm mắt nhẫn nại.

Sau đó, liền ngửi thấy một cỗ hương vị tươi mát truyền đến.

Mở mắt ra, đã phát hiện Tiểu Hồng cạy quả nhân duyên kia, lấy ra một nửa thịt quả.

Giơ nửa quả lắc lư ở trước mặt hắn.

Quân Vực vốn là muốn lấy ra kia bình ngọc màu đen, tay lại dừng một chút.

Hắn nhìn lướt qua Tiểu Hồng, lại nhìn thịt quả kia.

"Cho ta?"

Tiểu Hồng gật gật đầu,

"Tê tê tê tê tê ~~"

Quân Vực nâng tay lên, nhận lấy thịt quả kia, há mồm ăn lấy.

Thịt quả này, thật sự kỳ diệu.

Thậm chí so với dược giảm đau kia còn tốt hơn.

Rất mau, đau đớn xé rách dần dần ổn định lại.

Mà sau khi hắn ăn một nửa thịt quả kia.

Phảng phất đã cảm ứng thấy một nửa thịt quả khác, một cỗ thanh hương càng thêm tươi mát truyền đến.

Dụ hoặc hận không thể làm người ăn luôn.

Tiểu Hồng sớm đã thèm.

Vốn là muốn cho Tô Yên ăn một nửa.

Nhưng, một nửa cho tên nam nhân này rồi.

Không sao.

Về sau lại tìm cho Tô Yên một trái.

Nó cũng muốn nếm thử đây là hương vị gì.

Mở miệng rắn muốn nuốt một nửa quả kia.

Còn chưa đụng tới, đã bị Quân Vực ngăn cản.

Hắn lại lần nữa siết chặt đầu rắn kia.

Nhắc lên.

Cười nhạt

"Một nửa này, ngươi cũng không thể ăn."

"Tê tê tê tê tê!!"

Đây là ta tìm tới....

Nó còn chưa nói xong, đã bị cưỡng chế, tách ra khỏi thịt quả âu yếm.

Sau đó, cái người nó cho rằng là " người tốt " đều không thèm nhìn một cái đã vứt nó sang một bên.

Tiểu Hồng tức đến lăn lộn trên mặt đất.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê!!"

Người xấu người xấu người xấu người xấu!!

Nhưng, nó còn có thể làm sao bây giờ đây?

Cũng không thể cắn hắn một ngụm....

Ân?

Cắn hắn một ngụm?

Tiểu Hồng lộ ra răng nọc của mình.

Tức khắc liền vực dậy tinh thần.

Sau đó khẽ meo meo đi sau Quân Vực.

Bởi vì thân mình thu nhỏ lại, tốc độ cũng tự nhiên chậm lại.

Trườn trườn một cái đã không tìm thấy người.

Quân Vực đi đâu đây?

Tất nhiên là đi tìm Tô Yên.

Cũng là may, hắn mới vừa trở lại phòng, Tô Yên cũng đã trở lại.

Trên người cô mang theo vết máu.

Máu chảy theo ngón tay tí tách rơi trên mặt đất.

Quân Vực nhìn cô, nheo lại đôi mắt, đầu tiên là đánh giá trên dưới một phen.

Thấy cô tinh thần không tồi, không giống như là bị thương.

Lúc này mới lộ ra tươi cười nhợt nhạt vô hại.

Đi đến trước mặt cô

"Há mồm"

Tô Yên ngoan ngoãn mở miệng.

Sau đó, một nửa quả nhân duyên liền vào trong miệng cô.

Một màn này, vừa vặn bị Tiểu Hồng thấy được.

"Tê tê tê tê tê!!"

Ta, ta, ta!!

Nó còn muốn ăn!!

Tô Yên chớp chớp mắt, khi quay đầu lại nhìn Tiểu Hồng, đã nuốt thịt quả kia ực một tiếng.

Tiểu Hồng toàn bộ thân rắn đều dừng ở chỗ đó.

Giây tiếp theo, lạch cạch liền ngã xuống trên mặt đất như sống không còn gì luyến tiếc.

Nó còn chưa có nếm thử cái vị gì đâu.

Đã bị hai người bọn họ đều ăn luôn.

Tiểu Hồng trừng mắt mắt to, nhìn Quân Vực

"Tê tê tê tê tê!!"

Người xấu!

Quay đầu, uốn éo rời đi.

Tô Yên mê mang

"Nó làm sao vậy?"

Quân Vực nhún vai,

"Có lẽ là coi trọng một con rắn cái nào đó, rắn cái không cần nó, ngại nó quá ngốc đi."

Sau khi nói xong, lực chú ý liền chuyển dời đến trên người Tô Yên

"Đánh nhau với ai?"

Tô Yên nhìn bộ dáng chính mình cả người đầy máu.

"Vừa nãy, Tào gia lão gia tử tới, khiêu khích nói muốn đại ca giao em ra, bằng không, sẽ san bằng Hồng Bang."

Tuy rằng Tào gia không biết Tào Lộ cùng Tào Lập chết ở trên tay ai.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nhưng Tào gia lão gia tử lại biết, Đao Sẹo bị cô đâm trọng thương thành người thực vật.

Lửa giận vừa lúc không có chỗ phát, nên nghĩ dựa vào cái cớ này, phát tất cả tức giận vào trên người cô.

Mà Tô Yên lúc ấy, vừa vặn đi tìm Đại ca Nhị ca.

Kết quả, có thể nghĩ đến.

Đại ca Nhị ca khẳng định không có khả năng giao Tô Yên ra.

Mà Tào lão gia tử mang nhiều người đến, chính là muốn dùng sức mạnh.

Tô Yên chậm rì rì nói

"Sau đó liền đánh nhau rồi, em nghĩ, bắt giặc bắt vua trước. Đem Tào lão gia tử bắt lại, nhưng mà hắn phản kháng, cuối cùng, bị em giết chết."

Quân Vực: "......."

Sửng sốt trong một cái chớp mắt.

Cuối cùng cười ôm lấy cô.

"Không bị thương, cũng không tệ lắm."

Sau đó hôn gương mặt cô một ngụm.

Không nghĩ tới, lúc này Tô Giang Tô Nam vừa vặn đi vào.

Vốn là muốn tới an ủi Tô Yên.

Tô Giang mới vừa đĩnh đạc mở miệng

"Yên Yên, em không cần quá lo lắng, có chuyện gì có ta cùng nhị ca em...."

Lời đằng sau còn chưa nói xong đã thấy được Tô Yên cùng Quân Vực ấp ấp ôm ôm hôn hôn, bèn nuốt đi xuống.

Tô Giang ngốc lăng ở nơi đó thật lâu, giống như mới nhận ra, muội tử nhà mình hiện tại bị một tên nam nhân thúi ôm ở trong ngực.

Người kia vẫn là Túc Cửu Từ.

Sau khi khiếp sợ qua đi, chính là bạo nộ.

"Túc Cửu Từ!!"

Chỉ chớp mắt một cái, đóa hoa nuôi ở hậu viện thế nhưng lại bị heo ăn mất rồi??

Tức giận kêu một tiếng liền muốn xắn tay áo liều mạng với Túc Cửu Từ.

Còn may Tô Nam phản ứng mau, một phen kéo lại.

"Đại ca, bình tĩnh!"

Tô Giang lúc này chỗ nào còn bình tĩnh nổi.

Ngàn phòng vạn phòng, vốn tưởng rằng tên Túc Cửu Từ kia rốt cuộc buông tha.

Không nghĩ tới hắn với muội muội thế nhưng đã âm thầm thông đồng, cặp với nhau!!

Cơ hồ phản ứng đầu tiên của Tô Yên là đem Quân Vực chắn phía sau.

Hiển nhiên, đây là động tác theo bản năng.

Ca ca cô sắp tức chết rồi, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Còn Quân Vực là nhìn bóng dáng Tô Yên, trong mắt ý cười càng ngày càng đậm.

Một bàn tay còn nắm tay Tô Yên, cúi đầu nhéo nhéo, sau đó lật qua mu bàn tay, cúi đầu hôn một cái.

Hắn chơi vui vẻ vô cùng, thực cao hứng.

Tô Yên không có phát hiện.

Tô Giang lại là tức đến trợn trắng mắt.

Con mẹ nó, thằng nhãi ranh này thật đúng là muốn lên trời rồi.

Một giờ sau.

Tô gia thính đường.

Tô Yên cùng Quân Vực ngồi cùng nhau, hai ca ca ngồi một bên.

Tô Giang nhìn muội muội hắn có người trong lòng đảo mắt đã quên anh trai.

Trong lòng ghen ghét, lại không có cách nào.

Vừa mới nãy, Tô Nam cũng nói với hắn trong chốc lát.

Thực rõ ràng, hiện giờ muội muội hắn đã không còn là kiều hoa cần bọn họ bảo hộ trước đây.

Cô có thể giết người không chớp mắt, cũng rất thông minh phân tích sự tình.

Cô thực sự trưởng thành rồi.

Ở cái thời loạn thế này, có đủ năng lực sống sót.

Tự nhiên, cô muốn lựa chọn dạng người gì, cùng người nào ở bên nhau cả đời, trong lòng cũng là hiểu rõ.

Đặc biệt là vừa mới nãy phản ứng của Tô Yên là bảo vệ Cửu Từ ở phía sau.

Kia hoàn toàn chính là coi tên nhãi ranh Túc Cửu Từ trở thành người một nhà.

Nếu hai người đã tới tình trạng này rồi, vậy bọn họ vô luận nói cái gì, cũng sẽ không có khả năng tách ra dễ dàng.

Đã thế, chi bằng không cần làm những việc vô dụng đó.

Trực tiếp thành toàn chúc phúc.

Rốt cuộc tâm nguyện của hai người bọn họ cũng chỉ là hy vọng muội muội ngày sau bình an vui sướng.

Xem tên Túc Cửu Từ này, cũng là thích muội muội nhà bọn họ.

Ánh mắt kia, từ khi vừa được Tô Yên che chở đã trở nên nóng rực.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nhưng mà, khẩu khí trong lòng, như thế nào cũng không tan đi.

Tô Giang trừng mắt Túc Cửu Từ, nhìn một hồi lâu.

Ra tiếng

"Ngươi thích Tiểu Yên?"

"Đúng."

"Con bé là nữ tử, không phải là nam nhi."

"Ta biết."

"Nếu muốn cưới, phải đem toàn bộ tài sản đều giao cho Tiểu Yên nhà ta."

"Được."

"Ta nói, là toàn bộ."

Tô Giang cắn răng nói hai chữ "toàn bộ".

"Không chỉ là toàn bộ tài sản, ngay cả bản thân ta, đều là của Tiểu Quai."

Đôi mắt Quân Vực nhìn phía Tô Yên, con ngươi sáng quắc.

Hắn lôi kéo tay cô, cúi đầu hôn một cái trên mu bàn tay trắng nõn kia.

Tô Giang hừ thật mạnh một tiếng.

Không thèm xem hai người mắt đi mày lại này.

Sau đó, Túc Cửu Từ bị Tô Nam gọi đi thư phòng, nói chuyện cả một buổi sáng.

Mà đồng dạng, Tô Giang chỉ nhìn chằm chằm muội tử nhà mình, cũng luôn miệng hỏi

"Em thật sự muốn đi theo hắn?"

Tô Yên gật đầu

"Ừm."

Tô Giang cuối cùng cũng ngồi trên ghế uống trà từng ngụm từng ngụm, liếc mắt nhìn muội tử nhà mình một cái, không nói gì nữa.

Tuy rằng thái độ hai vị ca ca đối với Túc Cửu Từ giống nhau.

Nhưng như vậy cũng xem như đồng ý chuyện hai người.

Hiện giờ Tào gia đã sắp suy tàn, như rắn mất đầu.

Trong thời gian ngắn ngủi, bị Hồng Bang thâu tóm.

Nửa năm sau, Hồng Bang trở thành thế lực lớn nhất Diệp thành.

Diệp thành đã không còn Tào gia.

Một ngày nào đó, Tô Yên cắn quả táo.

Dò hỏi

"Tiểu Hoa."

"Làm sao vậy? Ký chủ?"

"Ta đã không cách nào lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần, xem như nhiệm vụ thất bại, vì sao vẫn còn tồn tại ở thế giới này?"

"Ký chủ, căn cứ theo tư liệu Tiểu Hoa thu thập được, mảnh nhỏ Chủ Thần của chị vẫn còn. Nhưng mà bị yêu hồn của Quân Vực đại nhân che đậy lực lượng chủ thần, cho nên chị không thể nào cảm nhận được."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu chị muốn lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần, chỉ có thể chờ đợi thân thể Túc Cửu Từ chết đi, tất cả mọi thứ đều chính xác trở về vị trí cũ. Mà đến lúc đó, tự nhiên mảnh nhỏ Chủ Thần của chị sẽ trở về."

"À."

Tô Yên hiểu chút.

Cho nên, những ngày còn lại, cô không cần lo lắng gì.

Chỉ cần sống tốt một đời này, hết thảy đều kết thúc.

......

Một năm rưỡi về sau, sáng sớm một ngày nọ.

Diệp thành nhốn nháo ồn ào, có người phát hiện Túc Cửu Từ cùng phu nhân chết ở trên giường, đã tắt thở.

Mọi người đều cảm thán sinh mệnh tuổi trẻ cứ như vậy kết thúc thật sự là đáng tiếc.

Tuy nhiên, Túc Cửu Từ cùng với phu nhân Tô Yên, vẻ mặt an tường, đều trong lúc ngủ mà ly thế.

Ít nhất là chưa chịu khổ sở gì.

Khi Tô Yên lại lần nữa có ý thức, đã về tới trong không gian.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, chị tỉnh lại ~"

"Ân"

Tô Yên lên tiếng, chỉ cảm thấy cánh tay bên phải có chút nóng rực.

Nhìn lại, liền phát hiện chỗ cánh tay tản ra một dấu vết màu trắng đục, như là một quả đào vậy.

Này... là cái gì?

Hơn nữa cô đang ở trạng thái linh hồn, cái gì cũng không mang theo được.

Như thế nào lại xuất hiện một vật như vậy?

"Đây là cái gì?" cô hỏi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị ăn quả nhân duyên, cùng người ký kết khế ước nhân duyên."

"Quả nhân duyên??"

Tô Yên mờ mịt, cô ăn khi nào?

Còn có, khế ước nhân duyên là cái gì?

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, khế ước nhân duyên chính là, chị cùng ký người khác kết khế ước, nếu như có một bên phản bội, vậy cả hai người đều chết đi ngay từ lúc thay lòng đổi dạ."

Tiểu Hoa nói xong còn trích dẫn một câu kinh điển

"Không phải đều nói, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày sao?"

".... Đó không phải kết bái anh em sao?"

"A, không khác lắm đâu a."

"Ta ký kết khế ước với ai?"

".... Quân Vực đại nhân."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)