Điện cạnh đại thần, đừng tự bế (7)
← Ch.065 | Ch.067 → |
Edit: Tinh Niệm
Kỷ Diễn lại lần nữa chậm rãi mở miệng
"Kia, chúng ta......"
Hắn muốn nói lại thôi.
Cô nghi hoặc
"Anh muốn nói cái gì?"
Không biết vì cái gì, thanh âm hắn nhỏ chút
"Trên sách nói, nếu một người có thể làm bạn cảm thấy vẫn luôn muốn ở bên, muốn hôn môi hắn, đó chính là thích hắn."
"Sau đó thì sao?"
Kỷ Diễn thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn nhìn qua dáng vẻ thực khẩn trương
"Anh nghĩ, anh thích em. Vậy, cho nên.... . , "
Hắn càng nói, càng nói lắp.
"Cho nên cái gì?"
"Cho nên, anh có thể cùng em kết giao không?"
Kỷ Diễn không ngừng hồi tưởng, chính mình có nói sai chỗ nào hay không.
Hắn thích cô, thích cùng cô ở bên nhau.
Trên mạng nói, thích một người liền phải cùng người đó thổ lộ kết giao.
Cho nên hắn chuẩn bị thật lâu, rốt cuộc, chuẩn xác không có sai lầm nói ra.
Tô Yên tự hỏi một chút
"Vậy anh sẽ phối hợp trị liệu, tốt lên sao?"
Kỷ Diễn gật đầu.
Tô Yên dựa vào trong lòng ngực hắn cọ cọ
"Ừm, được, em đồng ý."
Giọng nói vang lên, Kỷ Diễn tim đập thịch thịch thịch liên tiếp tăng nhanh lên.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ 2 đã sáng."
Tô Yên nhắm mắt lại.
Chờ đến khi hắn rốt cuộc có thể bình phục tâm tình, lại phát hiện Tô Yên đã ngủ.
Hắn duỗi tay, chậm rãi ôm cô, đem người ôm ở trong ngực.
Trên mặt lộ ra một tia vui vẻ.
Buổi sáng 9 giờ, bên ngoài thời tiết phá lệ đẹp.
Vốn dĩ, Tô Yên là tính toán hôm nay đi tìm Hướng Trùng.
Nếu như đi nhà hắn mà nói.... . , ngày ấy có nói, trước sau gì cũng phải gặp mặt.
Như vậy dùng một lần giải quyết, liền sẽ đơn giản chút.
Nhưng mà, Kỷ Diễn xuất hiện đánh gãy kế hoạch của cô.
Từ đêm qua ngủ một giấc xong.
Giống như giữa hai người có một chút biến hóa.
Vốn dĩ luôn luôn là Tô Yên chủ động, Kỷ Diễn luôn là bên tai đỏ bừng tiếp thu.
Nếu Tô Yên không chủ động đi trêu chọc Kỷ Diễn, hắn sẽ ngồi một bên hoặc là xuất thần, hoặc là đọc sách.
Nhưng là hiện tại...... , từ sau khi rời giường, Kỷ Diễn tầm mắt vẫn ở trên người cô không rời đi.
Hơn nữa, ánh mắt nóng rực, một chút đều không thèm che dấu.
Hôm nay buổi sáng cô không cần dạy học cho Kỷ Tinh Vũ, bởi vì cô có lớp học.
Chờ đến khi hai người cơm nước xong.
Tô Yên hỏi
"Anh muốn ở chỗ này, hay là về nhà?"
Kỷ Diễn nhìn cô
"Có thể ở cùng em sao?"
Hắn thanh âm thấp thỏm, như là cẩn thận xác nhận.
Tô Yên lắc đầu
"Em đi học, anh vẫn là ở nhà mới tốt một chút."
Sau đó, Kỷ Diễn trầm mặc.
Hắn không nói đồng ý hay không đồng ý.
Cũng chỉ ngồi ở chỗ đó, có chút mất mát.
Cho đến lúc Tô Yên thu thập tốt đi ra, nhìn thấy Kỷ Diễn như cũ ngồi ở ghế trên, cúi đầu héo héo.
Cô đi qua, liền nghe Kỷ Diễn thanh âm không lớn
"Anh về sau, có phải đều không thể cùng em đi ra ngoài hay không?"
Lời kia vừa thốt ra, Tô Yên bước chân dừng một chút.
Nửa ngày sau
"Đổi một bộ quần áo, chúng ta cùng đi."
Tiểu Hoa nhìn phản ứng ký chủ mình, nhịn không được tấm tắc hai tiếng.
Kỷ Diễn nghe, nâng đầu lên, trong mắt mang theo tia sáng.
Mười lăm phút sau.
Một vệ sĩ mặc đồ đen đưa tới cửa một bộ quần áo thoải mái.
Nửa giờ sau, hai người ra cửa.
Tô Yên thường thường sẽ đi xem biểu tình của Kỷ Diễn.
Năm phút trước, bác sĩ Trương lại gọi điện thoại cho cô.
Nói một ít tình huống của Kỷ Diễn.
Hắn có bệnh tự kỷ.
Đối với đám đông có bản năng bài xích.
Thậm chí đối với người khác chủ động hoặc là nhiệt tình nói chuyện đều sẽ bài xích bất an.
Hôm nay Kỷ Diễn cùng Tô Yên cùng đi học, cùng đêm qua chạy ra là tính chất bất đồng.
Đêm qua, ngồi xe, trực tiếp tới cửa rồi, không cần gặp người nào.
Mà hôm nay, lại là muốn đối mặt rất nhiều người.
Bác sĩ Trương nhắc nhở Tô Yên chú ý cảm xúc hắn nhiều chút.
*****
Edit: Tinh Niệm
Chỉ là khi đi ở trên đường, chung quanh ánh mắt mọi người nhìn lại đây càng lúc càng nhiều.
Tô Yên liền cảm giác được Kỷ Diễn nắm tay cô dần dần chặt.
Không có cách nào, bộ dáng Kỷ Diễn thật sự là quá đẹp.
Đi đến chỗ nào cũng sẽ hấp dẫn đến một lượng lớn chú ý.
Tô Yên bước chân dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi.
Mua một cái khẩu trang đưa Kỷ Diễn đeo lên.
Khẩu trang che đậy hơn phân nửa khuôn mặt hắn.
Rốt cuộc, ánh mắt chung quanh cũng giảm bớt chút.
Kỷ Diễn thân thể đang cứng đờ, cũng thả lỏng xuống.
Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng
"Ký chủ, lúc này nam chủ giống như thực muốn được quan tâm a."
Hơn nữa, còn có một điều Tiểu Hoa chưa nói.
Nam chủ vị diện này, thật sự khiến người cảm thấy đau lòng a.
Ngay khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ.
Nghe được bên trong truyền đến thanh âm hỗn tạp, Tô Yên trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bên trong.
Là một đám nữ sinh mặc đồng phục cao trung thánh đô, vây xung quanh một người nữ sinh.
Kiêu ngạo nói
"Lâm Y Nhân tao đang hỏi mày, tiền đâu?"
Tô Yên nghe thấy tên Lâm Y Nhân, bước chân dừng một chút.
Sau đó, dừng bước đứng ở đầu ngõ nhìn.
Nữ sinh bị vây quanh một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu.
Tùy ý mấy người kia xô đẩy, không phản kháng, giống như cam chịu.
Gió lạnh thổi qua, thổi bay sợi tóc của nữ sinh kia, lộ ra bộ dáng.
Tô Yên xác nhận, chính là Lâm Y Nhân đã từng đưa cơm cho cô.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, chị muốn giúp đỡ sao?"
"Ừm, thiếu tiền cơm của cô ấy, còn chưa trả."
Bởi vì Tô Yên cùng Kỷ Diễn vẫn luôn đứng ở đầu ngõ chậm chạp không động.
Dẫn tới chú ý của đám nữ sinh kia.
Trong đó một đứa đại tỷ bắt đầu cau mày ra tiếng
"Này! Nhìn cái gì mà nhìn? Cút!"
Tô Yên không nói chuyện, mà là nghiêng đầu nói với Kỷ Diễn
"Anh ở chỗ này chờ em."
Kỷ Diễn đôi mắt đen nhánh, nhìn cô thực kiên định.
Tay chặt chẽ nắm.
Ý tứ chính là, em ở đâu anh ở đấy.
Cô bị làm cho không có biện pháp, chỉ có thể lôi kéo hắn đi qua.
Lúc này, Lâm Y Nhân cũng ngẩng đầu lên.
Đại khái là không nghĩ tới sẽ gặp được Tô Yên, trong mắt có chút kinh ngạc.
Lâm Y Nhân trên mặt có vết xanh xanh tím tím.
Đại khái là ăn không ít khổ.
Đại tỷ kia ngẩng đầu nhìn thấy Tô Yên chẳng những không rời đi, thế nhưng còn đi vào trong.
Cô ta sửng sốt, sau đó khinh thường
"Lại tới muốn làm người tốt?"
Giọng nói vang lên, đại tỷ khoanh tay trước ngực, không hề quản Lâm Y Nhân, ngược lại hướng tới Tô Yên vây qua.
Rất nhanh, hai người bị bao vây xung quanh.
Tô Yên nhìn những kẻ mặc đồng phục thánh đô cao trung, nhưng mà quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, một bộ dáng hung thần ác sát.
Cô còn chưa nói chuyện.
Đại tỷ kia đã ra tiếng
"Chỗ nào lại có kẻ ngáng chân đây?"
Nói xong, ánh mắt dừng ở trên mặt Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia đen tối.
Châm chọc
"Một nữ nhân lớn lên thành cái dạng này, khẳng định có không ít đàn ông đi? làm ra vẻ cái gì hiên ngang lẫm liệt?"
Tô Yên bên này không có phản ứng gì, nhưng thật ra Kỷ Diễn một đôi con ngươi đen nhánh, nhìn đại tỷ kia, bộ dáng rất tức giận.
Tiếp đó, đại tỷ ánh mắt ngược lại đảo qua Kỷ Diễn.
"Còn mang theo khẩu trang? tháo xuống cho tao nhìn xem, là cái dạng gì."
Nói xong, một đứa đứng cạnh đại tỷ duỗi tay một cái liền tháo xuống khẩu trang trên mặt Kỷ Diễn.
Chỉ là tay còn chưa có đụng tới khẩu trang, đã bị Tô Yên một phen nắm lấy.
Tô Yên rất nghiêm túc
"Cô nếu còn nói như thế nữa, tôi sẽ đánh các người rất thảm đấy."
Đại tỷ khinh thường
"Mày là cái thứ gì, thế mà dám cùng tao nói chuyện như vậy?"
Nói, ánh mắt liếc hướng về phía Lâm Y Nhân.
"Đúng là cùng một mặt hàng."
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên ra tiếng
"Cô muốn đánh tôi?"
Đại tỷ kia cười kiêu ngạo
"Đánh mày? Tao là vì tốt cho mày, cho mày nhớ kỹ, đừng nói khó nghe như vậy a."
Nói xong, đại tỷ giơ tay liền đánh tới mặt Tô Yên.
Tô Yên đang muốn giơ tay, chỉ là Kỷ Diễn đứng ở bên cạnh cô càng nhanh hơn, đánh lại bàn tay kia.
Tô Yên sửng sốt, nhìn về phía Kỷ Diễn.
Hắn con ngươi đen nhánh, nhìn đại tỷ kia, giống như tức giận.
Tô Yên nghi hoặc
"Không đau?"
Kỷ Diễn lúc này mới phản ứng lại, sau đó nhìn về phía tay mình.
Có chút đau, nhưng là, mức độ có thể chịu đựng được.
Hắn lắc đầu
"Không đau"
Chậm rãi nói ra.
Lúc này, đại tỷ bị hất một cái nổi giận.
"Tao đánh chết chúng mày đối cẩu nam nữ!"
Giọng nói vang lên, bảy tám nữ sinh vây xung quanh liền hướng tới hai người mà đánh.
Tô Yên ra tiếng
"Anh đừng cử động."
Kỷ Diễn đối với lời Tô Yên nói, trên cơ bản đều là nghe theo.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cô dễ như trở bàn tay giải quyết xong một người.
Hắn yên lặng đứng ở chỗ đó, thật sự không nhúc nhích.
Năm phút đồng hồ sau.
Đại tỷ kia mặt mũi bầm dập bị tẩn nằm sấp xuống.
Kỷ Diễn trong mắt sáng lấp lánh, đại khái là nhìn Tô Yên càng nhìn càng thích.
Mà Lâm Y Nhân vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này, đại tỷ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, duỗi tay chỉ thẳng cô
"Khi dễ trẻ vị thành niên, là phải ngồi tù, tao nói cho mày biết, tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!"
Tô Yên nghe, lắc đầu
"Tuy rằng có 《luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》 nhưng là cô động thủ trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng."
Nói xong, Tô Yên đi đến bên người đại tỷ, ngồi xuống.
Cô duỗi tay, ấn xuống đầu vai cô ta.
Giây tiếp theo, đại tỷ kêu la thảm thiết.
Tô Yên nghiêm túc nhìn
"Đau không?"
Đại tỷ sắc trắng bệch, nhưng cắn chặt răng không nói chuyện, trong mắt tràn đầy ý không phục.
Tô Yên ngón tay giật giật, tăng lớn lực đạo ấn xuống.
Giây tiếp theo, đại tỷ đau đến cả người đều run rẩy lộn xộn.
Tô Yên như cũ không buông tay, chỉ là thực nghiêm túc hỏi
"Đau không?"
Đại tỷ kêu thảm thiết, nhưng vẫn không trả lời Tô Yên.
Hai người như là giằng co.
Tô Yên xuống tay càng ngày càng nặng, toàn bộ cánh tay đại tỷ giống như không nghe sai sử, bày ra một cái tư thế quỷ dị.
Rốt cuộc, cô ta nhịn không được
"Đau! cô buông tay ra đi!!"
Lúc này, Tô Yên rốt cuộc chậm rì rì dừng động tác trong tay.
Sau đó nghiêm túc nói
"Nếu cô lại khi dễ cô ấy, sẽ đau gấp mười lần hơn lúc nãy. Giống như vậy."
Vừa nói, ngón tay Tô Yên ấn ở sống lưng chỗ khớp xương đại tỷ, một tấc một tấc đi xuống.
Vừa mới bắt đầu đại tỷ còn có thể kêu to ra tiếng, đến cuối cùng, chỉ có thể run rẩy, nước miếng trong miệng chảy ra bên ngoài thật giống như là đã không còn cảm giác.
Mà bên cạnh những người đi theo đại tỷ cùng nhau làm xằng làm bậy, nuốt một ngụm nước miếng, không dám nhúc nhích.
Đừng nói đại tỷ, chính là các cô nhìn, đều cảm thấy cả người đau đớn tê mỏi.
Tô Yên lại cúi thấp đầu, ghé vào bên tai đại tỷ, thanh âm nghiêm túc
"Cô đi bệnh viện sẽ không tra ra vết thương nào đâu, nhưng vẫn rất đau, đúng hay không? Nếu lại khi dễ Lâm Y Nhân, sẽ càng đau hơn."
Thanh âm cô vẫn là mềm mại vô hại.
Nhưng lại khiến đại tỷ kia cả người cứng đờ, lúc nhìn Tô Yên, không biết vì cái gì, hai mắt mang theo sợ hãi.
Một màn này, xem ở trong mắt người khác cũng là cảm xúc bất đồng.
*****
Edit: Tinh Niệm
Cầm một cái khăn trải giường hình hoa anh đào.
Kéo cửa phòng tắm ra, đưa vào.
"Bọc"
Kỷ Diễn nhìn khăn trải giường, nửa ngày sau, vẫn là duỗi tay nhận tới.
Yên lặng đem khăn trải giường hoa anh đào bọc trên người chính mình.
Hồi lâu sau, Kỷ Diễn chậm rì rì từ toilet đi ra ngoài.
Kỷ Diễn tuy rằng gầy, nhưng rất cao.
Thế cho nên khăn bọc ở trên người, chỉ có thể đến đầu gối.
Vừa đi ra ngoài, không nghĩ tới Tô Yên đã đứng ở cửa phòng tắm.
Thế cho nên cọ một chút, bên tai liền đỏ bừng lên.
Tô Yên nhìn hắn, chậm chạp đều không dời đi tầm mắt.
Kỷ Diễn bên tai liền càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Tô Yên dời tầm mắt đi mở cửa.
Là cơm hộp cô đặt tới rồi.
Hai người một đi một về lăn lộn, đã tới giữa trưa.
Chờ đến khi cô đem đồ ăn bày biện ở trên bàn.
Phát hiện Kỷ Diễn còn ở cửa phòng tắm đứng co quắp xấu hổ.
Ước chừng, tuy rằng rất nghe lời đem khăn trải giường khoác ở trên người.
Nhưng vẫn cảm thấy quái dị, thế cho nên cúi đầu, giật nhẹ nơi này, túm túm chỗ đó, hận không thể đem chính mình cả người đều giấu trong khăn trải giường này vậy.
Cho đến khi thanh âm Tô Yên vang lên
"Không đói bụng sao? Lại đây ăn cơm."
Kỷ Diễn cúi đầu, chậm rì rì đi đến cái bàn trước mặt, ngồi xuống.
Bên tai đỏ ửng còn chưa rút đi.
Động động miệng, do dự trong chốc lát, vẫn là hỏi ra tiếng
"Sẽ, kỳ quái không?"
Tô Yên lắc đầu, thực nghiêm túc
"Không, rất đẹp."
Kỷ Diễn nghe, không biết vì cái gì, hắn thực vui vẻ.
Khóe môi thậm chí đều nhếch lên trên.
Được Tô Yên khích lệ như vậy, không giống lúc nãy co quắp, ngôn hành cử chỉ chậm rãi bắt đầu khôi phục.
Tiểu Hoa nhìn một màn này, cân nhắc.
Ờm, chẳng lẽ đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Còn có nam chủ vị diện này, cảm giác thực ảo tung chảo a.
Ký chủ nói cái gì hắn đều tin.
Tiểu Hoa bắt đầu nghĩ, vạn nhất về sau nam chủ bị bọn buôn người hoa ngôn xảo ngữ bắt cóc thì làm sao bây giờ?
Buổi chiều, Tô Yên nhận được điện thoại của Hướng Trùng.
Lúc nhận điện thoại, cô cũng không nghĩ nhiều.
"Alo?"
"Tô Yên à, em không phải nói hôm nay tới tìm anh sao? lúc nào em đến, để anh chuẩn bị."
Tô Yên nhìn xem Kỷ Diễn bên cạnh.
Suy nghĩ trong chốc lát
"Ngày mai lại nói."
Điện thoại bên kia Hướng Trùng không muốn từ bỏ cơ hội này.
Rốt cuộc Tô Yên nói ngày mai, ai biết ngày mai là hôm nào đây?
Hướng Trùng thanh âm ôn nhu
"Em có phải không muốn thấy anh hay không? anh bảo đảm, cùng em gặp mặt lần này xong tuyệt đối sẽ không hề quấy rầy em nữa. Đương nhiên, em nếu không yên tâm, cũng có thể hẹn anh ở chỗ khác."
Tô Yên dừng trong chốc lát
"Tôi nhìn xem buổi chiều có thời gian hay không đã."
Hướng Trùng nghe, vội vàng đồng ý
"Được được được, cứ như vậy a, Tiểu Yên, anh sẽ vẫn luôn chờ em."
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Lúc này, Kỷ Diễn từ phòng ngủ đi ra, trong tay cầm một quyển sách.
Hắn trên người vẫn bọc khăn trải giường, tựa hồ thích ứng rất tốt.
Hơn nữa, nhìn qua, hắn càng ngày càng thích khăn trải giường này.
Cô ra tiếng
"Em buổi chiều muốn đi ra ngoài một chuyến."
Kỷ Diễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi há mồm
"Anh, anh muốn cùng em......."
Hắn nói chậm, nhưng Tô Yên hiểu ý hắn.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu
"Anh ở nhà ngốc, hoặc là, nếu cảm thấy không có việc gì làm, em sẽ đưa anh về biệt thự bên kia."
Kỷ Diễn thân thể cứng lại một chút.
Ý cô là không muốn chính mình đi theo.
Kia vì sao đi học có thể mang theo mình, mà buổi chiều ra cửa lại không thể?
Tiếp đó trong đầu Kỷ Diễn xẹt qua tên Hướng Trùng.
*****
Edit: Tinh Niệm
Hắn vốn dĩ bởi vì ở chung cùng Tô Yên thời gian dài mà bộ dáng càng ngày càng vui vẻ, nháy mắt liền héo héo.
Lông mi run rẩy, do dự
"Anh không muốn trở về."
Thanh âm nhợt nhạt, làm người nghe liền đau lòng.
Tô Yên gật đầu
"Vậy anh ở chỗ này chờ em trở lại."
Hắn nhấp môi, đứng ở chỗ đó không nói được, hay không được.
Sắc mặt tái nhợt, mặt mày buông xuống mất mát.
Thấy thế nào, như thế nào cũng giống như là bị người vứt bỏ.
Tô Yên đổi giày xong, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, đi trở về đến trước mặt Kỷ Diễn, lôi kéo hắn, dẫn hắn ngồi vào trên sô pha.
Sau đó nghiêm túc nói
"Em có chút việc làm, cần phải đi ra ngoài."
Thanh âm cô mềm mại, chính là việc đã quyết định, rất ít khi thay đổi.
Lúc này đây, dù tính là Kỷ Diễn, cũng không được.
Kỷ Diễn môi mỏng tái nhợt, run lợi hại hơn.
Hắn cúi đầu, trên người còn bọc khăn trải giường, có vẻ có chút quái dị.
Hắn như cũ trầm mặc.
Tô Yên nhíu mày một chút.
Không phải trách hắn nãy giờ không nói gì, mà là tự trách mình lại để ý hắn như vậy.
Hiện giờ, bị hắn kiềm chế, ra cửa đều cần phải trình báo.
Hắn đương nhiên không có làm cái hành động gì mang tính cưỡng chế.
Nhưng chính là bộ dáng ỉu xìu héo héo, mới đem Tô Yên trị gắt gao.
Tiểu Hoa ra tiếng, ra chiêu cho ký chủ mình
"Ký chủ, tật xấu đều là do chiều hư mà ra, chị đánh hắn hai cái, liền ngoan ngoãn."
Được rồi, Tiểu Hoa cũng không biết đánh hai cái có thể ngoan lại hay khôg.
Nhưng, rất muốn cho ký chủ thử xem, đây là có chuyện gì?
Nửa ngày sau, Tô Yên chỉ chỉ quyển sách trong tay Kỷ Diễn
"Trước khi anh xem xong quyển sách này, em sẽ trở về."
Rốt cuộc, lập ra kỳ hạn quay về, người nào đó cuối cùng cũng vừa lòng.
Kỷ Diễn ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Hắn chậm rãi mở miệng
"Được"
Tô Yên ra cửa.
Sau khi ra ngoài, cô gọi điện cho Hướng Trùng.
Nói với hắn hiện tại sẽ đi đến nhà hắn, bảo hắn gửi địa chỉ lại đây.
Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Hoa tò mò hỏi
"Ký chủ, vạn nhất Kỷ Diễn thực mau đọc xong quyển sách kia thì làm sao bây giờ?"
Tô Yên lắc đầu
"Quyển sách kia ta từng xem qua, tổng cộng có 201 trang, ta đọc tốc độ là bình quân mỗi một phút đồng hồ hai trang.
Tốc độ đọc đó là rất nhanh.
Lấy tốc độ đọc của ta mà nói, đọc xong quyển sách kia đại khái phải tốn 100 phút, cũng chính là một giờ 40 phút.
Một tiếng rưỡi thời gian cũng đủ để ta làm xong việc, trở về."
Cô nói một chuỗi dài, Tiểu Hoa miễn cưỡng cùng được tư duy với cô.
Sau đó Tiểu Hoa nhịn không được
"Ký chủ thật là lợi hại a ~"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Rất đơn giản mà."
Tô Yên cùng Tiểu Hoa trò chuyện.
Lúc này, Tô Yên cảm thấy trong không gian tựa hồ có dị động.
Bởi vì Tiểu Hồng vẫn luôn không ngừng gọi cô
"Tê tê tê tê tê!"
Tô Yên, Tô Yên!!
Vốn dĩ đang đi đường thẳng, Tô Yên xoay người, quẹo vào bên cạnh ngõ nhỏ.
Cô ra tiếng
"Làm sao vậy?"
"Tê tê tê tê tê"
Mau! Đem em thả ra đi! Nhìn em xem!!
Nghe khẩu khí Tiểu Hồng sốt ruột, còn tưởng rằng đã xảy ra đại sự.
Thế cho nên nhìn một vòng bốn phía không người, cô liền mở ra không gian.
Không có xuất hiện một đống thân rắn như trong dự đoán.
Mà là một con rắn nhỏ hồng hắc đan xen so với ngón út còn muốn nhỏ hơn, xuất hiện trong lòng bàn tay Tô Yên.
Cô sửng sốt, do dự mở miệng
"Tiểu Hồng?"
Tiểu Hồng ở trong lòng bàn tay Tô Yên, vặn vẹo vòng eo
"Tê tê tê? Tê tê tê??"
Thế nào, thế nào?
Có phải rất nhỏ rất gầy hay không?
Tiểu Hồng tựa hồ thật cao hứng ở lòng bàn tay Tô Yên uốn éo dao động.
Tô Yên có điểm kinh ngạc
"Sao lại trở nên nhỏ như vậy?"
*****
Edit: Tinh Niệm
Tiểu Hồng rất có hứng thú
"Tê tê tê tê tê!"
Em cũng không biết! Ngủ một giấc tỉnh dậy cứ như vậy!
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Em có thể biến to, cũng có thể thu nhỏ.
Tô Yên em có phải rất lợi hại hay không??
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, một bộ dáng cầu khích lệ.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng ngẩng đầu nửa ngày, nhợt nhạt cười
"Rất lợi hại."
Ngủ một giấc liền có thể biến to biến nhỏ.
Cho tới bây giờ, cô cũng chỉ gặp qua Tiểu Hồng bộ dáng này.
Sau đó cô lại hỏi
"Tiểu sâu đâu?"
"Tê tê tê tê tê"
Cậu ta còn đang ngủ, cũng không biết vì cái gì, trong không gian thật lạnh a.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, sau đó chậm rì rì quấn quanh cổ tay Tô Yên.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Em không muốn vào trong không gian, em muốn ở bên ngoài ngốc.
Tô Yên nghi hoặc
"Em không phải thích ở nơi râm mát ướt lạnh sao?"
Tiểu Hồng không phục
"Tê tê tê tê tê"
Bên trong không phải một chút lạnh đâu, là rất lạnh rất lạnh.
Vốn dĩ, nó còn có thể ngủ thật lâu.
Nhưng là bên trong quá lạnh, liền đem nó đông lạnh đến tỉnh rồi.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, có thể là có quan hệ cùng cục đá Tiểu Hồng ăn ở cái vị diện kia không?"
Nghĩ vậy, Tô Yên chọc chọc đầu Tiểu Hồng
"Phun lửa chị nhìn xem."
Tiểu Hồng mở ra miệng rộng
"Tê tê tê tê tê ***"
Ngô, có thể phun ra nước miếng, nhưng là phun không ra lửa a.
Tiểu Hồng nhìn chính mình phun nước miếng ở lòng bàn tay Tô Yên.
Nó làm bộ không chút nào quan tâm, chậm rãi dao động, sau đó vòng ở trên cổ tay Tô Yên một vòng, vững vàng treo ở mặt trên.
Chợt vừa thấy, còn tưởng rằng là một vòng tay hình con rắn.
Tô Yên tìm ra một tờ khăn giấy, lau nước miếng trên tay do Tiểu Hồng phun lửa thất bại nhổ ra.
Cũng không có đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.
Tùy ý nó treo ở trên cổ tay.
Sau đó, đi ra ngõ nhỏ, tiếp tục đi về phía trước.
Nửa giờ sau, Tô Yên đi vào một đống tiểu khu xa hoa.
Bị bảo vệ ngăn lại hỏi, lại gọi điện thoại cho Hướng Trùng xác nhận, sau đó mới cho Tô Yên đi vào.
Đi thang máy, lên tầng 20.
Ấn chuông cửa.
Thực mau, cửa phòng mở ra.
Một nam sinh mặc đồ ở nhà, hắn lớn lên cũng khá đẹp trai.
Trên người có một loại cảm giác mặt trời tỏa nắng.
Là cái loại bộ dáng của anh trai nhà bên.
"Tô Yên, em đã đến rồi. Vào đi."
Tô Yên đi vào.
Cô nhìn căn phòng này.
Phong cách trang hoàng nhẹ nhàng, lấy màu xanh trắng là chủ.
"Chỉ một mình anh ở?"
Cô dò hỏi.
Hướng Trùng cười gật đầu
"Đúng vậy"
Lúc nói, gãi gãi đầu, làm người cảm thấy an toàn vô hại.
Tiểu Hoa yên lặng bình phán.
Ân, là một loại hình thực dễ dàng khiến nữ sinh yêu thích.
Tô Yên ánh mắt đặt ở trên ngăn tủ, chỗ đó có một cái ly có phong cách khác lạ.
Trên sô pha gối ôm, còn có một ít đồ trang trí.
Tất cả, đều đang nói, trong phòng này còn có một chủ nhân khác nữa.
Hơn nữa hẳn là nữ sinh.
Hắn có bạn gái, hơn nữa cùng bạn gái ở chung.
Tuy rằng, Tô Yên cũng không hiểu, hắn vì cái gì muốn nói có một mình hắn ở.
Tô Yên ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Hướng Trùng bưng một cái cái ly, từ phòng bếp đi ra, đưa tới trước mặt Tô Yên
"Uống nước đi."
Tô Yên chỉ là nhìn thoáng qua, không có động.
Cô chỉ chỉ ghế dựa đối diện
"Ngồi"
Lời cô nói khiến Hướng Trùng sửng sốt.
Sau đó, hắn ngồi xuống đối diện.
Hướng Trùng nhìn bộ dáng Tô Yên nhịn không được nói
"Em thay đổi rất nhiều, trở nên thật xinh đẹp."
Tô Yên nghi hoặc
"Anh tìm tôi tới, chính là vì khen tôi đẹp?"
Tô Yên khó hiểu phong tình đánh gãy Hướng Trùng nguyên bản đang muốn ôn chuyện.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |