Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 054

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 054
Tiên Tôn, nhập ma (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Tiểu Hồng cúi đầu, héo héo.

Con rắn này biết phun lửa, sức lực còn lớn vô cùng.

Rắn thế giới này, một con đều không bình thường.

Cũng không phải sức chiến đấu của Tiểu Hồng không tốt.

Ở vị diện trước, Tiểu Hồng cũng là một con "xà bá", đi ngang cũng chẳng sợ ai cản.

Cố tình đây lại là vị diện tu tiên.

Một con rắn cũng có thể tu luyện.

Mà con Song Đầu Xà này, sống hơn một ngàn năm, thông minh như người. Làm sao một con rắn bình thường như Tiểu Hồng có thể tùy tùy tiện tiện đánh thắng được?

Phải biết rằng, có thể trở thành thần thú bảo hộ Thần Khí, không có một con nào là yếu cả.

Tiểu Hồng quấn cái đuôi liền chạy về phía sau Tô Yên.

"Tê tê tê tê tê!!"

Cứu mạng! Cứu mạng!

Phía sau nó là Song Đầu Xà đuổi theo không dứt, phun lửa lớn hừng hực, tựa hồ phải nhất quyết nướng Tiểu Hồng thành một con rắn than luôn.

Tô Yên nâng tay lên, tập trung lực lượng trong cơ thể, phóng ra kình phong giống như một lưỡi đao.

Giơ tay bổ xuống mắt con rắn kia.

Máu tươi bắn ra.

Song Đầu Xà thình lình cảm giác được một cỗ đau đớn, bên cạnh một cái đầu xà khác vốn dĩ đuổi theo Tiểu Hồng, kết quả, trực tiếp vòng đầu hướng tới Tô Yên cắn tới.

Tô Yên 1 tay không rút ra, trên tay còn lại kình khí ẩn ẩn trong lòng bàn tay.

Giây tiếp theo, phanh!

Một đầu xà toàn bộ nổ tung.

Sau đó, cái đầu kia thẳng tắp rơi sang một bên.

Tô Yên hành động, tấn công sang cái đầu rắn khác.

Thân hình thật lớn bắt đầu ở trong không này gian xao động, rít gào, khắp nơi quấy động.

Nó vừa động, vốn dĩ sơn động cứng rắn, bị kích thích một chút, không ít cục đá thi nhau rơi xuống.

Tô Yên xoay người đi xem Tiểu Dụ đứng ở trong góc.

Vừa vặn, một tảng đá lớn rơi xuống trên đầu hắn.

Nàng dẫm lên đầu xà kia, xoay người một cái, liền trực tiếp bay tới bên người Phượng Dụ, ôm lấy hắn, một bàn tay bổ kia cục đá ra.

Phượng Dụ nhìn nữ tử đang ôm lấy chính mình.

Không biết suy nghĩ như thế nào, hắn lên tiếng, thanh âm thở dài, chậm rãi ra miệng

"Giáo chủ, Tiểu Dụ chỉ là nam sủng mà thôi."

So sánh với tính mệnh lúc an nguy của nàng, hắn một tên nam sủng, thật sự không là gì.

Cho nên cũng không cần hao hết tâm tư bảo hộ hắn.

Tô Yên liếc hắn một cái

"Ta biết"

Lúc nói vẫn che ở hắn như cũ, đem hắn bảo hộ sau người.

Phượng Dụ không nói nữa, chỉ nhìn nàng.

Khanh Ngọc Sơn chưởng môn giao cho hắn nhiệm vụ, chỉ có một.

Giết Ma giáo giáo chủ bạo ngược thành tánh, cho Tu Tiên giới thanh tịnh.

Hắn biết, nếu không phải không có cách nào, chưởng môn cũng sẽ không tới tìm hắn làm chuyện này.

Chẳng quản hiện giờ Tô Yên bị thay hồn đổi tính, nếu giết nàng, hắn có thể trở về, tiếp tục những ngày tháng thanh tâm quả dục của mình.

Mà lúc này đích thực là cơ hội tốt.

Hắn nhìn tay chính mình bị nàng nắm lấy.

Nàng luôn thích nắm hắn tay, làm hắn đi sóng vai cùng nàng.

Mà bàn tay trắng nõn kia, nắm chặt lấy tay hắn.

Giống như vô luận như thế nào, đều sẽ không buông ra.

Con Song Đầu Xà kia, ngay khi lúc nàng thay hắn đánh ra khối đá lớn, liền quất đuôi lại đây.

Hắn theo bản năng giơ tay muốn công kích.

Chỉ là giây tiếp theo, thân hình hắn cứng lại rồi.

Tô Yên nhắm mắt lại, quay người ôm lấy hắn.

Ngay ở dưới mí mắt hắn, trúng một kích kia.

Hắn thậm chí có thể nghe được thanh âm nàng kêu rên.

Sau đó liền nghe nàng rầu rĩ một câu

"Sớm biết thế thì đã không mang theo ngươi đến rồi, lần này tất cả nhược điểm đều bại lộ."

Phượng Dụ tay run rẩy, yết hầu hắn lăn lộn, lời đến bên môi lại không biết nói gì, con ngươi sâu thẳm, nhìn Tô Yên.

*****

Hắn Phượng Dụ, là một kẻ thanh tu, nói dễ nghe là thanh tâm quả dục.

Nói khó nghe, chính là lạnh nhạt ích kỷ.

Sư phụ hắn nói, hắn là thiên tài của thanh tu giới trăm năm thậm chí là ngàn năm khó có được.

Bởi vì hắn tự tu luyện, chưa bao giờ từng có tâm ma.

Với người khác mà nói, thế gian luôn không có ai tu thành chính quả. Luôn nhớ thương hồng trần, có vướng bận, thì nhất định sẽ có tâm ma.

Nhưng hắn lại không có, không có vướng bận, không có tâm thương, cũng không có tình yêu cuồng nhiệt.

Tâm Hắn như là đã chết.

Người khác vì những thế sự hồng trần đó mà muốn chết muốn sống, rơi vào trong mắt hắn, chỉ nở một nụ cười nhạt, ngay cả tiếng than thở cũng không có.

Sư phụ nói, hắn còn may là ở thanh tu môn, nếu là luyện ma tu, đó chính là một đại họa của thế gian.

Với lời nói này, hắn cũng chỉ phản ứng nhàn nhạt.

Phật nói tâm từ bi, hắn không có.

Ma có tâm giết chóc, hắn cũng không có.

Hắn giống như là một khối băng, chỉ sợ là ngàn ngàn vạn vạn người chết ở ngay dưới tầm mắt hắn cũng chẳng tí quan tâm

Nhưng hiện tại, tâm hắn, dao động.

Vốn dĩ cho rằng giáo chủ Ma giáo bị đổi hồn này có chút thú vị, muốn tính toán giữ lại nhìn một cái.

Không nghĩ tới nhìn nhìn, lại nhìn đến động tâm.

Tận mắt nhìn thấy nàng bị Song Đầu Xà kia đánh trúng, nghe nàng nói nhược điểm bại lộ, tâm giống như là bị nhéo lên.

Bị một bàn tay nhẹ nhàng túm, lôi kéo một cái, liền không thoát ra được.

Hắn cười.

Cười có chút bất đắc dĩ.

Nhưng động tác trên tay thật nhanh, hắn ôm lấy Tô Yên, hai người liền rơi xuống.

sau đó, quanh thân như có linh khí màu lam nhạt lan tràn.

Mà thanh kiếm băng nằm trên mặt đất như chết kia thế mà lại có phản ứng, sinh ra cộng minh hơi hơi chấn động, giây tiếp theo liền bay đến trong tay Phượng Dụ.

Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua.

Nhìn Song Đầu Xà đang điên cuồng vũ động ở đằng kia, tiếp theo nháy mắt nâng tay lên, thanh kiếm băng nhanh chóng bay ra, trực tiếp cắm vào bảy tấc của Song Đầu Xà.

Nháy mắt cắt thành hai nửa.

Song Đầu Xà lập tức bị diệt.

Tô Yên bị hắn ôm chặt.

Trong đầu vang lên thanh âm

"Leng keng, chúc mừng ký chủ thắp sáng ngôi sao vàng thứ hai."

Tô Yên ngẩng đầu xem.

Vừa vặn liền nhìn thấy thanh kiếm băng vui thích đến độ mắt thường có thể thấy được bay trở về trong tay Phượng Dụ.

Ầm vang một tiếng.

Song Đầu Xà ngã xuống.

Máu chảy đầy đất.

Tô Yên nhìn con rắn kia, lại nhìn nhìn Tiểu Dụ.

Phượng Dụ trong lòng căng thẳng, cho rằng nàng muốn hỏi việc tu vi của mình tự nhiên trở nên cao cường.

Kết quả liền nghe nàng nói ra tiếng

"Thanh kiếm kia hình như thích ngươi a. Cho ngươi đi."

Phượng Dụ đem kiếm băng đến trước mặt Tô Yên, lắc đầu

"Là giáo chủ vất vả đoạt được, sao có thể cứ thế liền cho Tiểu Dụ?"

Tô Yên liếc liếc hắn một cái, khẩu khí khẳng định

"Kiếm là của ta, ngươi cũng là của ta."

Cho ngươi dùng, cũng không có gì khác biệt.

Phượng Dụ ngẩn người, sau đó ôm nàng nhợt nhạt cười

"Giáo chủ đại nhân nói rất đúng, Tiểu Dụ là của giáo chủ."

Câu sau của Tô Yên làm Phượng Dụ nghe đến vui vẻ.

khóe môi cười như thế nào cũng áp không được.

Mà Tiểu Hồng vừa bị dọa đến, lại nghe Cổ Vương chỉ huy, chạy hướng đến Song Đầu Xà đã chết trước mặt.

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"

Ngốc tử, ăn nội gan nó, mở 2 đầu nó ra.

Tiểu Hồng đối với thi thể này có chút do dự.

Ăn thịt, nó thật ra ăn không ít, nhưng là ··· ăn đồng loại ···.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, có chút do dự.

Cổ Vương cho rằng nó ngu ngốc không biết nên cắn như thế nào, tức đến dậm chân

"Mắng mắng mắng mắng này mắng!!"

Ngươi cứ thế há mồm cắn a!

Răng ngươi mọc chỉ để chơi thôi à?!

*****

Cuối cùng, Tiểu Hồng hạ quyết tâm, vung cái đuôi.

Răng rắc!

Đầu con rắn lớn bị nứt ra, Tiểu Hồng một ngụm một ngụm cắn dọc theo vết nứt, rốt cuộc cắn được nội gan.

Đương nhiên những miếng thịt rắn đó Tiểu Hồng một chút cũng không ăn.

Làm rắn, điểm mấu chốt này vẫn phải có.

Móc ra nội gan, Tiểu Hồng phát hiện điều kì lạ.

Nội gan này ··· như thế nào cảm giác có ánh vàng rực rỡ?

Mà nội gan của mình lại là màu đen.

Cổ Vương lên tiếng

"Mắng mắng mắng mắng này mắng!"

Ngốc tử, ngươi chính là được lời rồi, con rắn này ít nhất có ngàn năm đạo hạnh.

Tiểu Hồng mê mang....

Cổ Vương lười phản ứng với nó

"Mau ăn! Thuận tiện đào đào đầu con Song Đầu Xà này xem còn gì không."

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn một ngụm liền nuốt nội gan, chỉ là cố tình nuốt trượt, sau đó dùng đuôi rắn thật cẩn thận đưa đến trên đỉnh đầu chính mình.

Cổ Vương nhìn trước mắt mình đột nhiên xuất hiện đồ vật.

Tiểu Hồng ra tiếng

"Tê tê tê tê tê!"

Cho ngươi, cho ngươi!

Cổ Vương không nói chuyện, trực tiếp dán lên khối thịt này, sau đó gan rắn lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến mất.

Tiểu Hồng lại đào trong chốc lát.

Sau đó đào ra hai viên đá tròn giống ngọc lưu ly như đúc.

Một viên là lửa đỏ, cầm còn thấy chút bỏng tay, một khối là màu xanh băng, khí lạnh bao xung quanh.

Tiểu Hồng lại lần nữa mờ mịt

"Tê tê tê tê tê?"

Đây là cái gì?

Lần này Cổ Vương cũng không hiểu lắm.

Sở dĩ Cổ Vương biết nhiều như vậy, là bởi vì thời điểm ở trong không gian, bọn họ quen biết một thứ gọi là Tiểu Hoa, không nhìn thấy là hình dáng gì.

Vốn dĩ rất cảnh giác, nhưng lúc nhàm chán nghe nó nói chuyện, cũng coi như giải sầu.

Tới thế giới này, thứ tên Tiểu Hoa kia, không ngừng ở trong không gian lải nhải nói cho bọn hắn biết cái thế giới tu tiên này không giống với các thế giới trước.

Cổ Vương khác với Tiểu Hồng, tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng Tiểu Hoa nói nó đều nhớ kỹ.

Tiểu Hồng cũng đối với Tiểu Hoa không kiên nhẫn, kết quả là ··· tất cả đều như gió thoảng bên tai một câu cũng không nhớ.

Đại khái chính là trên lớp, học tra cùng học thần. Đều là đang ngủ, như thế nào người ngủ đến kém âm điểm, một người lại giỏi đến thủ khoa luôn.

Cổ Vương kêu ra tiếng

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Đưa Tô Yên nhìn đi.

Kết quả là, Tiểu Hồng cẩn thận dùng cái đuôi cuốn hai khối đá đi đến trước mặt Tô Yên.

Không hề phát hiện chính mình quấy rầy hai người đang đắm chìm ở thế giới riêng kia.

Lưỡi rắn màu đỏ tươi phát ra tiếng

"Tê tê tê tê tê tê tê?"

Tô Yên, Tô Yên, đây là cái gì?

Tô Yên quay đầu, đi qua xem.

Nàng cầm một khối đá lên cũng không hiểu là sao.

Phượng Dụ liếc liếc mắt nhìn Tiểu Hồng một cái.

Sau đó liền thấy Tô Yên nhẹ hỏi

"Ngươi biết đây là cái gì sao?"

Viên đá đỏ tươi giống như nhuyễn thạch, bên trong như có chất lỏng lưu động.

Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát.

Mày nhẹ nhíu một chút.

Sau đó lại nhìn về phía song đầu xà kia.

"Cái này, đại khái chính là nguồn năng lực của Song Đầu Xà."

"Hả?"

Tô Yên khó hiểu.

Phượng Dụ giải thích

"Song Đầu Xà không phải từ nhỏ đã biết phun lửa. Là nó gặp được cơ duyên, tu luyện được năng lực này. Cái này gọi là ma thạch, phi thường hiếm có, mà trong ma thạch này còn có được dị hỏa năng lực của Song Đầu Xà, có thể nói là độc nhất vô nhị."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Vậy nếu người ăn thì cũng sẽ phun hỏa?"

"Sẽ không"

Phượng Dụ cười nhạt giải thích

"Nhưng nếu người có thể lấy linh khí bên trong ra, đổi thành linh khí tu luyện, có thể trợ giúp người nhanh chóng tăng tu vi lên, chính là cực phẩm."

*****

Tô Yên nghe ăn vào cũng sẽ không phun hỏa, liền hết hứng thú.

Ngược lại nhìn mắt Tiểu Hồng, nàng lại hỏi một câu

"Kia nếu như là dã thú ăn thì sao?"

Phượng Dụ tất nhiên là biết nàng hỏi cho con rắn trước mặt này.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát

"Tuy chưa bao giờ gặp qua, nhưng cũng có ngoại lệ được ghi chép lại.

Có một con giao long độ kiếp thất bại, chết ở ven hồ, dẫn tới dã thú chung quanh tranh nhau cướp đoạt thân thể nó, sau này ma thạch bị một con rắn ngậm đi.

Con rắn kia kế thừa năng lực của giao long, huyễn hóa ra 2 đầu và còn biết phun hỏa giết địch."

Nói xong, hắn nhìn về phía Song Đầu Xà đã chết.

Nghĩ một hồi lâu.

Cuối cùng, hắn tổng kết

"Nếu là bị dã thú ăn, đại khái sẽ kế thừa năng lực này. Nhưng mà, cũng còn do vận khí của mỗi loài, không phải trăm phần đều thành công."

Tô Yên nhéo nhéo khối ma thạch màu đỏ tươi kia.

Trên cái đuôi Tiểu Hồng còn cuốn một khối màu lam nhạt.

Khối lam nhạt so với đỏ tươi còn nhỏ hơn rất nhiều.

Nàng duỗi tay chỉ chỉ khối ma thạch kia.

"Kia là ma thạch gì?"

Song Đầu Xà này chỉ có một đầu rắn biết phun hỏa, một đầu khác còn chưa phát huy năng lực, đã bị giết chết.

Phượng Dụ nhìn kỹ trong chốc lát, lắc đầu

"Tạm thời nhìn không ra, trừ phi cho dã thú ăn luôn khối ma thạch kia, có lẽ sẽ biết."

Tô Yên vừa nghe, gật gật đầu.

Sau đó nhìn về phía Tiểu Hồng nửa ngày, ra tiếng

"há mồm ra."

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, giây tiếp theo mở ra mồm to như bồn máu, lộ ra hai cái răng nanh.

Tô Yên đem ma thạch màu đỏ ném tới giữa không trung.

Tiểu Hồng duỗi dài đầu rắn, một ngụm liền đem ma thạch màu đỏ kia nuốt xuống.

Tô Yên nhìn viên ma thạch lam nhạt trên đuôi Tiểu Hồng

Nói

" Cái kia đưa sâu nhỏ đi."

Ưm, nàng thật công bằng.

Một cái đưa Tiểu Hồng, một cái cho sâu nhỏ.

Có được bản lĩnh kia hay không, còn do tạo hóa của chúng nó.

Nàng nói xong, liền nhẹ nhàng nhấp môi.

Cúi đầu không biết nghĩ gì.

Nhưng Phượng Dụ lại nhìn ra nàng khác với lúc trước.

Đại khái, vừa mới bị Song Đầu Xà kia đánh một chưởng hẳn là bị thương.

Cổ tay hắn vừa chuyển, từ túi không gian lấy ra một cái bình bạch ngọc.

Bình ngọc kia nhìn qua không thu hút chút nào, đến cái hoa văn điêu khắc cũng không có.

Nhưng nếu có người cẩn thận xem thân bình ngọc, liền phát hiện mặt trên mang theo ánh sáng linh khí, phảng phất như nước chảy, cầm lấy tinh tế cảm nhận, mới biết đây không phải là vật phàm.

Sau đó Phượng Dụ từ bên trong đổ ra một viên đan dược.

Bình ngọc tốt như vậy, bên trong cũng chỉ có một viên thuốc.

Đan dược kia cùng bình ngọc giống nhau, màu sắc trắng nõn, vừa ra khỏi bình, liền cảm giác được một cỗ linh khí ôn hòa quanh quẩn ở khắp nơi.

Ngay cả Tiểu Hồng đang chú ý đến khỏa ma thạch lam nhạt cũng nhịn không được mà trừng mắt mắt to đi xem.

Như là bị hấp dẫn, đi đến bên người Phượng Dụ.

Hắn đem thuốc viên kia tới bên môi Tô Yên.

"Giáo chủ, há mồm"

Tô Yên nhìn thuốc viên, thành thành thật thật há mồm.

Một lần nuốt xuống, thế nhưng cảm thấy có vị ngọt lành, ăn rất ngon.

Nàng nghi hoặc nhìn về phía Phượng Dụ

"Đây là cái gì?"

Hắn nói đơn giản

"Có thể trị liệu thương thế của giáo chủ."

Tô Yên gật gật đầu. Chỉ cho rằng là đan dược chữa thương bình thường.

Ngay khi đó, Tưởng Tùng ở chỗ khoảng cách cửa động không đến 100 mét, dừng một bước.

Hắn cảm nhận được phía trước có cỗ linh khí thuần tịnh ẩn ẩn dao động.

Cơ hồ là buột miệng thốt ra

"Thiên Nguyên đan??"

Phía sau, Lương Lan Nhất đỡ Lương Vân Nguyệt đi đến.

Nghe được Tưởng Tùng nói, Lương Vân Nguyệt ngẩng đầu, nghi hoặc

"Sư huynh nói, là thánh phẩm chữa thương Thiên Nguyên đan? đồ vật kia đã tuyệt tích, đến hiện tại, luyện dược sư cấp bậc đại tông sư cũng luyện không ra. Sư huynh sao lại nhắc đến thứ này?"

*****

Tưởng Tùng phục hồi lại tinh thần, nhưng hắn vẫn nhíu chặt mày, chậm chạp không buông ra.

Lúc nãy, hắn cảm giác sẽ không sai, đó chính là Thiên Nguyên đan.

Đan dược kia, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy 1 lần ở chỗ chưởng môn.

Đó là bảo bối của Chưởng môn, hắn cũng chỉ được liếc mắt nhìn một cái, lần đầu tiên hắn thấy có đan dược quanh thân ẩn chứa linh khí, vừa là dược phẩm chữa nội thương, vừa có tác dụng giúp tăng tu vi.

Có đan dược này, giúp cho tỉ lệ tấn giai thăng cấp cao đến gấp ba.

Đây chính là đan dược siêu cấp bảo mệnh a.

Chỉ cần ngươi còn một hơi, nó có thể giúp ngươi giữ mệnh.

Chẳng những thế, chỉ cần cho nó thời gian, thì có thể chữa khỏi toàn bộ nội thương của ngươi.

Là bởi vì đan dược này quá nghịch thiên.

Thiên Nguyên đan cũng là đan dược duy nhất sau khi luyện chế thành sẽ trải qua lôi kiếp.

Ngươi có thể tin sao? Một viên đan dược, thế nhưng phải trải qua lôi kiếp.

Bởi vì ông trời đều không cho phép tồn tại loại đan dược như vậy.

Trước mắt chỉ biết trên thế gian, cũng chỉ có một viên kia của chưởng môn.

Tuy rằng chỉ liếc mắt một lần khiến cho hắn nhớ mãi không quên.

Cho nên sẽ không sai.

Linh khí vừa nãy, chính là Thiên Nguyên đan.

Nhưng, nơi này tại sao lại xuất hiện Thiên Nguyên đan?

Lúc đó ····, chưởng môn đã từng cực kỳ khác thường bế quan ba tháng, lúc nhìn thấy hắn cũng là thở ngắn than dài.

Đối thoại với chưởng môn, hắn vẫn nhớ rõ ràng.

"Tưởng Tùng, vốn dĩ ngươi là đệ tử ta vừa ý nhất, ta cũng có ý tương lai đem chức vị chưởng môn truyền cho ngươi, cùng với Thiên Nguyên Đan. Nhưng là ··· ai, chỉ sợ, Thiên Nguyên đan không thể cho ngươi rồi."

Khi đó Tưởng Tùng nghe được lời nói kia, thực khiếp sợ, trách không được chưởng môn đã đem đan dược kia cho mình xem qua.

Hắn chịu đựng kích động dò hỏi

"Chưởng môn, vì sao lại thay đổi chủ ý?"

Chưởng môn lúc ấy nói cái gì?

À, đúng rồi

"Hôm nay ta dùng Thiên Nguyên Đan cùng Phượng Dụ làm một giao dịch, cũng coi như là vì toàn bộ Tu Tiên giới tạo phúc một lần."

Nhìn ra được, chưởng môn vẫn thật đau lòng.

Hắn đem Thiên Nguyên đan kia cho Tiên Tôn.

Mà hiện giờ nguyên đan lại xuất hiện ở nơi này, cho nên.... rất có khả năng Tiên Tôn cũng ở chỗ này, lại còn có khả năng bị thương nghiêm trọng.

Tưởng Tùng nghĩ, thanh âm tăng thêm chút

"Mau! Chúng ta đi xem!"

Nói xong, Tưởng Tùng liền nhanh chóng đi tới chỗ sâu trong huyệt động.

Lương Lan Nhất cùng Lương Vân Nguyệt nhìn nhau một cái, cũng vội vàng đuổi kịp, đi vào bên trong.

Sâu trong huyệt động.

Tô Yên cảm thụ được nội thương trong thân thể dần dần hồi phục, có chút kinh ngạc.

Giây tiếp theo, đã bị Phượng Dụ chặn ngang ôm lên.

Liền nghe thanh âm của Phượng Dụ

"Giáo chủ bị thương, không nên đi nhiều, Tiểu Dụ ôm ngài đi ra ngoài."

Tô Yên tất nhiên là sẽ không kháng cự, rốt cuộc nàng nhìn bộ dáng áy náy của vị nam sủng nào đó.

Gật gật đầu.

Phượng Dụ liền ôm Tô Yên đi ra ngoài.

Tiểu Hồng phe phẩy cái đuôi to trườn trườn đi theo phía sau hai người.

Bọn họ muốn rời sơn động, mà vừa vặn, Tưởng Tùng đám người muốn vào trong.

Tại hành lang dài hẹp, hai đám người chạm mặt.

Tưởng Tùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

Bởi vì, lúc này chung quanh Tô Yên tràn ngập một cỗ linh khí nhàn nhạt.

Một kẻ ma tu, bạo ngược tàn nhẫn, sao có thể có linh khí như vậy.

Chỉ có một khả năng!

Thiên Nguyên đan kia, chính là bị nàng ăn!!

Nghĩ đến việc cực phẩm đan dược vốn dĩ thuộc về hắn mà giờ lại bị người khác hưởng dụng, Tưởng Tùng liền nắm chặt trường kiếm.

Viên Thiên Nguyên đan kia, vốn nên là của hắn!!

*****

Nếu hắn có được Thiên Nguyên Đan nhất định có thể phi thăng Đại Thừa kỳ.

Hiện giờ, hiện giờ, tất cả đều bị huỷ hoại!!

Nội tâm xuất hiện suy nghĩ hẹp hòi ích kỷ, ngay khi nhìn thấy hình ảnh kia đã bị châm ngòi đến bùng nổ trong phút chốc.

ngay lập tức, trong mắt Tưởng Tùng liền dính đầy tơ máu.

Gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Yên nhận thấy được mình bị người nhìn chằm chằm, bĩu bĩu môi, đang muốn động thủ.

Kết quả ··· động tác Tiểu Dụ càng nhanh hơn nàng.

Nàng liền nhìn nam nhân đối diện kia, đột nhiên vận khởi linh lực đón đỡ, sau đó lui mấy chục bước.

Sắc mặt Tưởng Tùng trong chớp mắt trở nên trắng bệch, lực chú ý rốt cuộc chuyển dời từ người Tô Yên sang Phượng Dụ.

Phượng Dụ thanh lãnh, trên mặt không có gì biểu tình.

"Tránh ra"

Nghe khẩu khí có chút khó chịu.

Nói xong lại đem Tô Yên ôm thật chặt trong ngực.

Tưởng Tùng theo bản năng, bước chân hướng sang bên cạnh.

Chỉ là hắn mới vừa mới động, Lương Lan Nhất đang đứng phía sau tức giận buột miệng thốt ra

"Này! nữ nhân trong ngực ngươi chính là một ma tu! là giáo chủ ma giáo a! Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?!"

Phượng Dụ cũng không thèm nhìn tới nàng ta, cứ thế lướt qua.

Mà bị làm lơ một bên, lại khiến Lương Lan Nhất lửa giận sôi trào đến đỉnh điểm.

Nghĩ đến bằng hữu bởi vì Tô Yên mà lạnh nhạt xa cách chính mình, lại nhìn nhìn nam tử khí chất thanh lãnh thế nhưng đứng về phía ma tu kia.

Rất rõ ràng, ma giáo giáo chủ kia đang bị thương.

Mà hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để giết chết ả.

Lương Lan Nhất khẽ kêu một tiếng

"Đứng lại!"

Lời nói thốt ra, Tô Yên đã nhảy xuống từ trong ngực Phượng Dụ.

Nàng giơ tay liền đánh về phía Lương Lan Nhất.

Nguyên thân tu luyện là ma tu, cho nên giết người với Tô Yên mà nói chính là tu hành.

Lương Lan Nhất cũng chỉ có gan hô to gọi nhỏ.

Nhìn thấy Tô Yên đột nhiên công kích đến, sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch.

Mà Tô Yên bên này ··· cũng gặp sự cố.

Khi nàng một chưởng đánh vào người Lương Lan Nhất, đột nhiên phát hiện ·· ma lực không huy động được??

hả??

Tô Yên sửng sốt một cái, chớp chớp mắt nhìn tay mình.

Bất quá nàng phản ứng rất nhanh, chớp mắt một cái, đã rút ra chủy thủ từ bên hông, lật nghiêng thân một cái, thân pháp quỷ dị.

phập, một đao đâm vào bụng Lương Lan Nhất.

Lương Vân Nguyệt cùng Tưởng Tùng đứng ở bên cạnh cơ hồ đồng thời phát hiện ma lực của Tô Yên biến mất, hai người trong mắt hiện lên ánh sáng, đồng thời công kích tới Tô Yên.

Phanh!

Vốn dĩ đứng ở ngoài cuộc chiến, Phượng Dụ không biết khi nào lại xuất hiện ở bên người Tô Yên.

Hắn ôm nàng, khóe môi nở nụ cười nhạt

"Giáo chủ đại nhân, ta đã quên nói cho người, đan dược chữa khỏi nội thương cho ngài, trong vòng một canh giờ, ngài không thể nào sử dụng ma lực."

Tô Yên mắt chằm chằm nhìn về phía Phượng Dụ

"Ngươi sao lại không nói sớm??"

Nếu nói, nàng đã không ra tay, đi sớm cho rồi.

Phượng Dụ nhìn Tô Yên bộ dáng buồn rầu, nhịn không được cúi đầu hôn một cái.

Hắn nói nhỏ

"Giáo chủ đại nhân, muốn giết ai, Tiểu Dụ có thể giúp ngươi."

Nói xong, hắn ôm Tô Yên tránh né công kích của hai người kia.

Sau đó, tìm đúng thời cơ hắn vỗ một chưởng vào người Lương Vân Nguyệt.

Kình khí vận khí, nắm lấy trường kiếm đánh tới Tưởng Tùng, lạch cạch một tiếng, nắm chặt.

kiếm băng vừa mới nhận hắn là chủ, không biết từ chỗ nào bay tới, trực tiếp đặt tại trên cổ Tưởng Tùng.

Tức khắc làm thân thể Tưởng Tùng cứng đờ.

Thế cục Vốn dĩ khẩn trương đã bị hóa giải một cách dễ dàng.

Tô Yên nhìn ba người kia.

Cuối cùng lực chú ý phóng tới trên người Phượng Dụ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)