Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 053

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 053
Tiên Tôn, nhập ma (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ư Ư

"Ai dám làm đệ tử Khanh Ngọc Sơn ta bị thương?"

Một nữ tử mặc bạch y bước vào, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Một lúc sau không thấy ai lên tiếng, nữ tử mặc bạch y mới nghiêng đầu hỏi, "Lan Nhất, ai làm ngươi bị thương? Ngươi tự mình chỉ ra và xác nhận."

Lương Lan Nhất liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trong một góc ăn cơm.

Nàng ta duỗi một ngón tay chỉ vào Tô Yên, "Biểu tỷ, chính là ma tu kia!"

Nữ tử mặc bạch y hình như có chút bực mình khi nghe Lương Lan Nhất gọi nàng ta là biểu tỷ.

Lương Lan Nhất cũng nhanh chóng nhận ra lỗi của mình, nàng ta cúi đầu gọi, "Lương phong chủ."

Khanh Ngọc Sơn là môn phái thanh tu lớn nhất ở tu tiên giới, dưới chưởng môn có năm vị phong chủ, mà Lương Vân Nguyệt này lại là một trong số đó.

Có thể lên làm một trong năm vị phong chủ của môn phái thanh tu lớn nhất tu tiên giới thì thực lực của Lương Vân Nguyệt cũng phải rất mạnh.

Lương Vân Nguyệt nhìn về phía góc phòng.

Thật ra từ lúc bước vào Lương Vân Nguyệt đã chú ý tới Tô Yên, tuy nàng ngồi đưa lưng về phía nàng ta nhưng sát khí và tu vi trên người lại không thể làm giả.

Cho dù là nàng ta cũng sẽ... kiêng kị vài phần.

Chỉ là chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất là nam tử ngồi bên cạnh ma tu kia nhìn có chút quen mắt, dường như nàng ta đã gặp được người này ở đâu đó.

Sau đó trong đầu lập tức hiện lên một bóng người.

Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy hắn, chỉ là càng nhìn lại càng cảm thấy không giống.

Bởi vì trong trí nhớ của nàng ta, người kia chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy.

Người kia luôn luôn hờ hững xa cách, ánh mắt nhìn về phía nàng ta và mọi người cũng giống ánh mắt khi nhìn về phía hoa cỏ ngoài vườn.

Lương Vân Nguyệt chỉ từng nhìn thấy người kia một lần.

Thu hồi suy nghĩ, nàng ta bước về phía Tô Yên lạnh giọng hỏi, "Ngươi là người đánh đệ tử Khanh Ngọc Sơn của ta bị thương?"

Tô Yên đang ăn súp thịt bò, nghe vậy mới ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy bên cạnh có thêm một nữ tử mặc bạch y, sau lưng còn có thêm một đám người, trong đó còn có người lúc nãy nàng đánh.

Tô Yên nhìn thoáng qua Lương Lan Nhất, sau đó gật đầu, "Là ta."

Lương Vân Nguyệt nheo mắt nhìn Tô Yên rồi lạnh lùng cười, "Không hổ là ma tu, thật là kiêu ngạo."

Tô Yên cúi đầu ăn nốt miếng thịt bò trong bát, nàng khó hiểu hỏi, "Ngươi còn có chuyện gì nữa không?"

Lương Vân Nguyệt nâng kiếm lên, bội kiếm hơi hơi cộng minh, đại khái đã sinh thành kiếm hồn, "Ngươi làm đệ tử của ta bị thương, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được."

Tô Yên im lặng một lúc rồi hỏi, "Vậy thì sao?"

"Giết ngươi."

Vừa nói xong, Lương Vân Nguyệt đã rút kiếm ra chém xuống.

Tô Yên kéo Phượng Dụ vào trong góc của khách điếm rồi mới bắt đầu đánh trả.

Một giáo chủ ma giáo và một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, ai là người lợi hại hơn?

Mấy chục hiệp trôi qua, Lương Vân Nguyệt bị đánh phải lùi về phía sau mấy bước.

Tô Yên lạnh nhạt đứng tại chỗ, "Ngươi không đánh lại ta."

Một lúc lâu sau Lương Vân Nguyệt mới nói một câu, "Ma tu, ai cũng có thể giết chết."

Tô Yên nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp.

Không đánh thắng nên mới nói vậy để kích thích nàng à?

Muốn bị đánh tiếp hay bị giết ở đây?

*****

Edit: Ư Ư

Ánh mắt Lương Vân Nguyệt nhìn Tô Yên không phải đang nhìn một đối thủ mà giống như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy.

Tô Yên nhẹ nhàng thở dài chậm rãi nói: "Được rồi, chỉ có thể giết chết ngươi vậy."

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của nàng làm đám người kia không dám thở mạnh.

Phượng Dụ vẫn luôn đứng trong góc nhìn, dường như chuyện Tô Yên giết chết một thanh tu, lại còn là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn không phải là chuyện gì lớn.

Đột nhiên có một giọng nói xen vào, "Thủ hạ lưu tình!"

Tô Yên không thèm nhấc mắt, kình khí trong tay nàng đã bay về phía Lương Vân Nguyệt!

Người đang bước vào muốn cản lại, nhưng tu vi của giáo chủ Ma giáo đâu phải là ai cũng có thể cản được.

Muốn ngăn cản? Phải để lại mạng ở đây.

Chỉ nghe một tiếng, rầm!

Lương Vân Nguyệt vận chuyển toàn bộ công lực để chống cự, nhưng chỉ sau một chớp mắt, nàng ta đã ngã xuống mặt đất giống như một chiếc lá.

Khuôn mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.

Không chết, vẫn còn một hơi thở.

Vì sao?

Bởi vì một nửa lực lượng đã được người mới bước vào hóa giải, nếu không lúc này Lương Vân Nguyệt đã chết nhăn răng từ lâu.

Người mới bước vào mặc một bộ quần áo màu xanh, cũng coi như là một tiên nhân nho nhã.

Vẻ mặt của gã tràn đầy nghiêm túc ngồi xuống gọi Lương Vân Nguyệt đang nằm trên mặt đất, "Sư muội?!"

Lương Vân Nguyệt cố nén kình khí hỗn loạn trong cơ thể, nàng ta lắc lắc đầu ý bảo mình vẫn còn chịu đựng được.

Sau đó, ánh mắt của gã bắn về phía Tô Yên, thái độ coi như ôn hòa, "Tại hạ Tưởng Tùng, không biết sư muội của ta đã làm gì để ngài muốn giết nàng?"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn nam nhân này rồi chậm rãi nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

Lời này làm Tưởng Tùng nghẹn lại, nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Tại hạ là một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, lời nói của tại hạ vẫn có chút lực thuyết phục, ngài nói rõ ràng mọi chuyện cũng để tại hạ biết mình phải làm gì."

Nói rồi gã hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Phượng Dụ đứng sau lưng Tô Yên.

Vẻ mặt gã hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Nếu như sư muội sai, tại hạ sẽ xin lỗi thay nàng, nếu ngài sai thì người của Khanh Ngọc Sơn cũng không dễ bắt nạt như vậy."

Lúc này, Lương Lan Nhất đang đứng bên cạnh đột nhiên nhảy ra, "Tưởng phong chủ, ta không làm gì nhưng nàng vẫn đánh ta bị thương, Lương phong chủ muốn lấy lại công bằng cho ta nhưng bây giờ cũng trọng thương. Nàng ta là ma tu nên chúng ta không cần phải nhiều lời!"

Tô Yên cảm thấy hơi lãng phí khi nhìn thoáng qua mấy đĩa đồ ăn nàng chưa kịp ăn xong trên bàn, .

Những người này thật sự quá ồn ào.

Làm nàng không muốn ăn thêm nữa.

Thà tám với Tiểu Hồng còn hơn là phải nói chuyện với đám người này.

Toàn nói những câu không có ý nghĩa gì, đánh tám gậy tre mà vẫn chưa đi vào chủ đề chính.

Tô Yên nhìn cái người tên Tưởng Tùng kia lại định mở miệng nói mấy cái đạo lý dài dòng kia bèn lên tiếng, "Ngươi lại nói mấy câu không có nghĩa lý gì nữa thì đám người các ngươi đều phải chết ở đây."

Tưởng Tùng sửng sốt.

Tô Yên nhíu mày xoay người kéo Phượng Dụ rồi nhanh chóng bước ra ngoài khách điếm.

Nàng nên dẫn theo người trong giáo tới đây.

Tiểu Hoa nói, trước kia nguyên thân đi đâu cũng có một đám người mênh mông cuồn cuộn theo sau, đi đến đâu làm người sợ không muốn tới gần đến đấy.

Nàng chỉ dẫn theo một mình Tiểu Dụ nên hơi thiếu khí thế, vì thế mới làm đám người kia dám xông tới rồi bắt đầu nói mấy cái đạo lý vớ vẩn mà nàng không thể hiểu được.

Tô Yên kéo Phượng Dụ ra bên ngoài.

Chờ đến khi đi được một quãng xa, Phượng Dụ mới chậm rãi lên tiếng, "Giáo chủ không đại khai sát giới là may mắn của bọn họ."

Tô Yên nghe vậy nghiêm túc gật gật đầu, "Ừ, đúng là như vậy."

*****

Phượng Dụ nhìn nàng gật đầu đồng ý, trong mắt hiện lên ý cười.

Không hề rối rắm đề tài này, hỏi nàng

"Giáo chủ, còn đói không?"

Tô Yên nhớ tới phần thịt bò của mình, cắn cắn khóe môi.

Tất nhiên là còn đói.

Nhưng mà nhớ tới mục đích mình đến đây.

Ưm··· vẫn là tìm cái mộ kiếm kia quan trọng hơn đi.

Vừa nghĩ tới, nàng liền lấy bản đồ ra xem.

"Núi Phù Hoa ở đâu?"

Phượng Dụ nhìn bản đồ kia,

"Tiểu Dụ từng có dịp tới nơi này, ở đây cũng khá quen thuộc."

Tô Yên nhìn về phía hắn.

"Ngươi đã tới?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi biết núi Phù Hoa?"

"Biết"

"Vậy, đi thôi."

Phượng Dụ gật gật đầu, nhìn Tô Yên đối với chính mình hoàn toàn tín nhiệm.

Trong lòng cảm giác thực vi diệu.

Lại cảm thấy nha đầu này cũng quá dễ dàng tin người, nhưng mà

··· ừm, tư vị không tồi.

Sau khi Tô Yên cùng Phượng Dụ đi ra khách điếm Tưởng Tùng đem Lương Vân Nguyệt ngã trên mặt đất nâng dậy.

Thay nàng bắt mạch chẩn bệnh.

Sau đó sắc mặt ngưng trọng.

"Lăng tiêu chưởng?!"

Ba chữ này vừa ra, toàn bộ người trong khách điếm đều ngây ngẩn.

Vốn dĩ điếm tiểu nhị muốn thu dọn bát đĩa trên bàn của Tô Yên.

Kết quả vừa nghe Tưởng Tùng nói lăng tiêu chưởng.

Ba chữ rơi xuống, tay liền run lên. Chén đĩa vừa mới cầm lên đều rơi trên mặt đất.

Trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng nứt vỡ phá lệ chói tai.

Lương Lan Nhất sắc mặt trắng bệch, không ngăn được run rẩy.

Lăng tiêu chưởng là môn bí pháp sở trường của Ma giáo giáo chủ -Tô Yên.

Toàn bộ Tu Tiên giới, trừ bỏ người kia, sẽ không có người thứ hai biết sử dụng môn võ công này.

Cho nên ···, nữ tử áo đỏ vừa nãy chính là Ma giáo giáo chủ tính tình bạo ngược?!

Ma giáo giáo chủ kia trước nay vừa ra tay, còn chưa từng có ai có thể sống sót.

Một trong năm vị phong chủ, Lương Vân Nguyệt, thế nhưng sống sót.

Đây đích thực là kỳ tích.

Tưởng Tùng không nói gì đem Lương Vân Nguyệt bế lên

"Ta trước mang ngươi đi chữa thương."

Nói xong, liền đi lên lầu hai khách điếm.

Các tỷ muội vốn đang vây quanh Lương Lan Nhất, lại thi nhau cách xa nàng ta.

Thần sắc bất định nhìn Lương Lan Nhất.

Lương Lan Nhất sắc mặt tái nhợt, không thể tin tưởng nhìn bọn họ

"Các ngươi đây là có ý gì?!"

Những người đó nhỏ giọng nghị luận, trong đó có một người ra tiếng an ủi

"Lan Nhất, chúng ta không có ý khác, nhưng, nghe nói người chọc tới tên ma đầu kia đều không có kết cục tốt. Chúng ta, cũng muốn sống."

Lương Lan Nhất lảo đảo một bước, muốn đi qua đi cùng các nàng nói rõ ràng.

Kết quả nàng mới vừa đi một bước, liền thấy những người đó thi nhau chạy trốn.

Mắt đều bị chọc tức đến phát hồng.

"Các ngươi! Ngày thường ta đối với các ngươi không tệ, hiện giờ ta gặp nạn, các ngươi liền đối với ta như vậy?!"

"Lan Nhất, chúng ta ngày thường đối với ngươi cũng đủ tốt, cho nên, ngươi muốn chết, đừng lôi kéo chúng ta theo!"

Nói xong, một đám phấn y nữ tử đều chạy lên trên lầu.

Lương Lan Nhất đắc tội chính là đại ma đầu giết người như ngóe a!

Hôm nay có lẽ là nàng lười đến so đo, nhưng chờ đến ngày nào đó phục hồi tinh thần lại, nói không chừng lại muốn tìm Lương Lan Nhất tính sổ.

Nếu là bọn họ bởi vì việc này mà gặp xui, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc đi.

Chỉ cầu cách kẻ gây hoạ Lương Lan Nhất này chạy xa càng xa càng tốt.

Lương Lan Nhất dưới sự tức giận, đem đồ vật chung quanh tất cả đều đạp vỡ.

Thở hồng hộc.

Mà chung quanh mọi người đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt xa lạ, làm cho nàng ta không tiếp thu được, càng ra sức đập đồ.

Rõ ràng là tên ma đầu kia sai, tất cả đều do tên ma đầu kia!

Vì cái gì đều đem tất cả lỗi sai đẩy trên đầu nàng ta?!

······

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đảo mắt đã tới buổi tối.

Tô Yên cùng Phượng Dụ ở rừng cây nhỏ nào đó dưới chân núi Phù Hoa.

Trên đống lửa, hương thơm đồ nướng ngào ngạt tản ra tứ hướng.

*****

Trên mặt đất bên cạnh dính đầy lông chim tiên hạc.

Tô Yên ngoan ngoãn ngồi cạnh đống lửa, nhìn khỏa thịt tiên hạc nướng đang được đặt trên đống lửa.

Cho đến khi lớp mỡ tích nhỏ giọt ở đống lửa.

Hương khí bốn phía mà ra.

Một con tiên hạc rất lớn, cả khi bỏ đi nội tạng, cũng phải chia ra hai phần nướng mới hết.

Chờ nướng chín phần thứ nhất, Phượng Dụ liền đem tới trước mặt Tô Yên, thanh âm ôn hòa

"Giáo chủ?"

Tô Yên nhìn tới, ánh mắt sáng lấp lánh.

Cắn một ngụm, bởi vì không có muối, cho nên này hương vị thanh đạm, nhưng lại không chút nào ngăn cản được hương vị trơn mềm ngon miệng của thịt tiên hạc.

Nàng ăn trong chốc lát, sau đó kéo xuống một miếng thịt, đưa tới bên miệng Phượng Dụ.

Phượng Dụ sửng sốt.

Hắn mới vừa há mồm muốn nói, khối thịt kia đã nhét vào trong miệng của hắn.

Tô Yên một bên ăn, một bên xé xuống thịt đút cho hắn.

Động tác thực tự nhiên.

Ánh lửa sáng tối, ẩn ẩn có thể nhìn đến khóe môi Phượng Dụ đang nhếch lên, còn có tầm mắt nóng rực hướng đến giáo chủ nhà hắn nhìn không chớp mắt.

Tô Yên nhận thấy được ánh mắt hắn, nghiêng đầu.

Cùng hắn mặt đối mặt.

"Ngươi còn muốn ăn?"

Phượng Dụ đôi mắt đen nhánh

"Tiểu Dụ cảm thấy, có thể gặp được giáo chủ, thật là tu kiếp ba đời."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu

"ừm, đúng vậy."

Thây nàng gật đầu chắc nịch.

Phượng Dụ khóe môi cười càng sâu.

Dưới ánh trăng, gió lạnh thổi tới.

Phượng Dụ nhìn mặt nghiêng nghiêm túc của nàng, thế nhưng cảm thấy không có cảnh đẹp nhân gian nào có thể sánh bằng.

·····

Trong khách điếm.

Phong chủ Tưởng Tùng vì Lương Vân Nguyệt bắt mạch chữa thương.

Cũng may hắn đối với một ít nội thương cũng coi như có hiểu biết.

Rốt cuộc, ổn định được thương thế của Lương Vân Nguyệt.

Tưởng Tùng nhìn Lương Vân Nguyệt tỉnh lại, đổ một chén nước mang tới trước mặt Lương Vân Nguyệt.

Lương Vân Nguyệt tay run rẩy tiếp nhận cái ly, hai người thật lâu sau không nói chuyện.

Một lúc sau, bỗng nhiên nghe Tưởng Tùng nhắc tới một câu

"Chúng ta ai cũng không nghĩ đến, nữ nhân kia chính là Ma giáo ma đầu. Sư muội không cần tự trách."

Nhắc tới khởi việc này, Lương Vân Nguyệt sống lưng cứng lại một chút.

Nàng thanh âm có chút suy yếu

"Sư huynh, tại sao tên ma đầu kia lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này?"

Nói đến điều này, Tưởng Tùng cũng nghi hoặc.

Hơn nữa dựa theo thói quen khoe khoang của nữ ma đầu kia, vậy mà bây giờ chỉ mang theo một người tới?

Nghĩ tới đây, Tưởng Tùng trong đầu nhanh chóng xẹt qua hình ảnh của vị thanh lãnh nam tử đứng trong góc lúc sáng.

Ánh mắt Hắn ngưng đọng, trầm ngâm nói

"Sư muội có cảm thấy nam tử đi theo nữ ma đầu có chút quen mặt? Rất giống một người?"

Lương Vân Nguyệt bị hắn nhắc tới, cũng nghĩ đến.

Nàng nhìn về phía Tưởng Tùng

"Sư huynh cảm thấy giống ai?"

Hai người đối diện, nửa ngày, cơ hồ cùng lúc buột miệng thốt ra

"Tiên Tôn"

"Phượng Tiên Tôn"

Nếu chỉ một mình Lương Vân Nguyệt cảm thấy khả nghi, thì có lẽ chỉ là đa nghi.

Nhưng hiện tại rất rõ ràng, sư huynh cũng cảm thấy nam sủng rất giống người đó.

Sự tình có lẽ không đơn giản như bọn họ tưởng.

Toàn bộ Tu Tiên giới, Khanh Ngọc Sơn môn phái Thanh tu lớn nhất, nhưng ngoài Khanh Ngọc Sơn, cũng còn môn phái thanh tu khác.

Ai cũng không phục ai, đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, .

Nhưng có một đạo lý, mọi người đều nghe theo, đó là Cường giả vi tôn.

Khanh Ngọc Sơn sở dĩ có thể sừng sững ngần ấy năm an ổn ngồi ở vị trí lão đại thanh tu, chính là bởi vì trong môn phái bọn họ, có cao nhân thần bí - Phượng Dụ.

Nếu nói, Tô Yên là ma tu số một số hai.

Thì Phượng Dụ, chính là tôn giả duy nhất của thanh tu phái.

*****

Hai chữ Tiên Tôn, cũng không phải là ai cũng đảm đương nổi.

Phải là người thực sự có tu vi cao cường.

Hai mươi năm trước, vô số cao nhân tụ tập tại đỉnh Khanh Ngọc Sơn, không biết chiến đấu bao lâu, Khanh Ngọc Sơn chưởng môn đương nhiệm cũng ở đó.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều thua dưới tay một ngừoi tên là Phượng Dụ.

Ngay lập tức, Phượng Dụ nhất chiến thành danh.

Vốn tưởng rằng Khanh Ngọc Sơn chưởng môn sẽ bởi vậy mà thay đổi triều đại, lại không nghĩ đến Phượng Dụ lần nữa biến mất, tựa hồ đối vị trí chưởng môn Khanh Ngọc Sơn cũng không chút nào để ý.

Mà hai người bọn họ thân là 2 vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, cũng chỉ từng gặp qua Phượng Dụ một lần.

Người kia, nên hình dung như thế nào?

Liếc mắt một cái, phong thái trích tiên, nhưng nhìn kỹ lại, đó là sự hờ hững phát ra từ trong xương cốt.

Thế gian vạn vật giống như đều có thể cất chứa trong mắt hắn, lại giống như không có thứ gì có thể tồn tại trong đó.

Một lần gặp mặt đó, đối với Tưởng Tùng mà nói, thật sự là quá khắc sâu.

Mà khi mấy canh giờ trước, nhìn thấy tên nam sủng của ma đầu kia.

Ánh mắt hắn, lơ đãng hiện ra sự lãnh đạm, không quản tu vi hắn nông cạn, lại trong nháy mắt khiến cho Tưởng Tùng nghĩ đến một khắc nhìn thấy Phượng Dụ kia.

Nửa ngày, Tưởng Tùng híp híp mắt, chậm rãi nói

"Có lẽ, Ma giáo có biến động."

Lương Vân Nguyệt nhìn về phía hắn, nghi hoặc

"Sư huynh?"

"Lúc ngươi hôn mê, ta từng đi ra ngoài lưu ý đến phương hướng bọn họ rời đi. Bọn họ là muốn đi núi Phù Hoa."

"Núi Phù Hoa? Chỗ đó là có cái gì?"

"Không biết."

"Nhưng, nhưng thật ra có một truyền thuyết về núi Phù Hoa, truyền thuyết núi Phù Hoa có bảo tàng của tổ tiên."

Lương Vân Nguyệt nghe, lắc đầu

"Sư huynh, loại lời đồn giang hồ này như thế nào cũng tin?"

Tưởng Tùng sắc mặt chớp mắt buông lỏng, đại khái là bởi vì Tô Yên kia còn có vị nam sủng giống Tiên Tôn, làm cho hắn có chút thần hồn nát thần tính.

"Có lẽ là ta nghĩ nhiều đi."

Lương Vân Nguyệt che ngực, ho khan một tiếng, sắc mặt tái nhợt

"Sư huynh nếu không yên lòng như vậy, không bằng, ngày mai sáng sớm chúng ta đến nhìn xem?"

"Thương thế của ngươi ····"

"Không quan trọng, chỉ là rất muốn nhìn xem tên ma đầu kia rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì.

Ta tuy rằng bị nội thương, nhưng chỉ cần không đánh nhau, ngự kiếm phi hành vẫn là không có vấn đề."

"Được"

Hai người sau khi thương định tốt đã là đêm khuya.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ an bài thỏa đáng một đám đệ tử Khanh Ngọc Sơn.

Hai người liền hướng núi Phù Hoa mà đi.

Bên kia, Tô Yên cùng Tiểu Dụ cũng dọc theo phương hướng bản đồ chỉ dẫn đi đến trên núi Phù Hoa.

Địa hình phức tạp, nếu không phải dựa vào bản đồ, chỉ sợ người bình thường căn bản đều tìm không tìm được.

Dọc theo sơn động chật hẹp đi vào bên trong, cho đến nơi sâu nhất.

Đó là một bức tường đá.

Tô Yên vuốt ve tường đá kia một trận.

Sau đó khẳng định nói

"Không có đường, đây là một bức tường."

Nói xong, nàng lại cúi đầu đi xem bản đồ.

Không sai a, chính là ở chỗ này.

Nàng suy nghĩ.

Mặt khác, bên kia Tiểu Dụ một tay bao trùm trên mặt tường, chỉ cảm thấy mặt tường có chút cổ quái, như là bên trong có linh khí, sau đó điên cuồng hướng về thân thể hắn ùa vào.

Cơ hồ là theo bản năng, trong cơ thể phát ra luồng linh khí cực mạnh công kích lại.

Giây tiếp theo.

Một đạo ánh sáng màu vàng nhạt chợt lóe mà qua.

Oanh.

Mặt tường sập hoàn toàn.

Con đường phủ kín bạch ngọc xuất hiện ở trước mắt.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn nhìn mặt tường, lại nhìn nhìn Tiểu Dụ một bên.

Nàng chớp chớp mắt,

"Ngươi làm?"

Phượng Dụ cũng thực bất đắc dĩ,

"Ta cũng không biết đây là có chuyện gì."

Lúc nãy Tô Yên cũng từng ra sức vận khí thử qua, nhưng mặt tường này không có phản ứng gì, nên nàng cho rằng nó thật sự chỉ là một mặt tường.

*****

Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, giải khóa một phần nội dung《 tu tiên 》, ký chủ, chủ mộ kiếm ma này sinh thời tuy rằng là ma tu, nhưng là hắn lại cực kỳ thống hận ma tu, cho nên, cửa đá này chỉ có thanh tu mới có thể mở ra, vì thế dù ngài có tu vi cao như vậy, cũng không có cách nào phát hiện cơ quan."

Tô Yên nghe, yên lặng nhìn về phía Tiểu Dụ.

Ưm, còn may mang theo hắn tới.

Vừa nghĩ, một bên ra lệnh

"Đi thôi, chúng ta đi vào."

Nói xong, Tô Yên lại kéo tay Tiểu Dụ.

Hai người đi sâu vào bên trong.

Dọc theo đường đi, thật sự là quá thuận.

Dẫm lên con đường cẩm thạch màu trắng, các viên dạ minh châu to bằng nắm tay như không cần tiền mà gắn đầy trên tường, chiếu sáng toàn bộ con đường.

Đi sâu vào trong là động chủ mộ. Đập vào mắt chỉ thấy một quan tài bằng ngọc và một bài vị không tên bằng hắc ngọc, ngoài ra không còn gì khác.

Lúc này, Tiểu Hoa nhắc nhở nói

"Ký chủ, nhìn lên trên đỉnh đầu xem."

Tô Yên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một quả cầu băng rất lớn, ở bên trong băng cầu là mũi kiếm mỏng như cánh ve xuất hiện trong mắt nàng.

Nàng phi thân bay lên, một đạo kình khí màu đỏ đem quả băng cầu đánh vỡ

"đinh"

Chỉ nghe quả băng cầu kia phát ra thanh âm run rẩy.

Giây tiếp theo liền rơi xuống trong tay Tô Yên.

Tô Yên nhìn nhìn thanh kiếm, sờ lên cảm giác mềm mịn như ngọc, trong đó phảng phất có thủy quang dao động.

Nhẹ nhàng đụng vào, bên trong tựa hồ đã sinh ra kiếm hồn, run rẩy nhè nhẹ.

Ân, đích thực là kiếm tốt.

Nàng hỏi Tiểu Hoa

"Vậy là kết thúc rồi?"

"Ký chủ, như trong cuốn《 tu tiên 》 nói, nam chủ chính là đạt được thanh kiếm này, hắn trong lúc vô ý rơi vào sơn động này, lúc sau liền mang theo thanh kiếm theo đường cũ quay trở về."

Tô Yên nghe, gật gật đầu.

Đang định nói chuyện, lại cảm thấy mặt đất hơi hơi chấn động.

Nàng rũ rũ mắt, cách đó không xa, có con rắn 2 đầu cực to xuất hiện ở cửa hang động, phát ra tiếng tê tê tê.

Khi con cự mãng kia nhìn thấy kiếm thuỷ quang trong tay Tô Yên, đôi mắt to trừng lớn, hai mắt đỏ đậm

"Tê tê tê tê tê!!"

Dám Đoạt kiếm?! Để mệnh lưu lại!!

Tô Yên lùi sau một bước, nhìn đầu rắn kia.

"Ta đưa thanh kiếm cho ngươi, ngươi sẽ thả chúng ta đi sao?"

Con cự mãng 2 đầu kia không ngờ được Tô Yên có thể nói chuyện cùng nó, sửng sốt một chút.

Bất quá rất nhanh liền phun lưỡi rắn đỏ tươi trả lời

"Tê tê tê tê tê!!"

Kiếm sẽ lưu lại, ngươi cũng chết ở nơi này đi!!

Nói xong, nó quất cái đuôi cực lớn về phía Tô Yên.

Phản ứng đầu tiên của Tô Yên đó là túm Tiểu Dụ kéo đến một bên.

Chỉ ra lệnh một câu

"Đứng ở nơi này, đừng cử động."

Nói xong, liền cầm thanh kiếm băng kia cùng song đầu xà đánh nhau.

Mà thanh kiếm kia cũng không nhận Tô Yên là chủ nhân, mũi kiếm tự có ý thức, phi thường không phối hợp.

Khi Tô Yên đâm một kiếm vào người song đầu xà, thế nhưng con rắn kia lông tóc vô thương.

Nàng có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn thanh kiếm một cái, liền hất tay ném xuống đất.

Kiếm đểu, còn không dùng tốt bằng Tiểu Hồng nha.

Nghĩ như vậy, Tô Yên nhớ tới Tiểu Hồng vẫn luôn ở trong không gian.

Nháy mắt tiếp theo, trực tiếp đem Tiểu Hồng phóng ra.

Vẫn luôn ở không gian, Tiểu Hồng đã biết tình huống bên ngoài, nó đã nóng lòng muốn thử từ lâu.

"Tê tê tê tê tê!!!"

Tìm chết!!

Tiểu Hồng hung thần ác sát, trừng mắt, giây tiếp theo liền triền đấu cùng song đầu xà kia.

Tô Yên thấy Tiểu Hồng chắc chắn như vậy, nàng ổn định thân hình, muốn xoay người đi tìm Tiểu Dụ.

Kết quả ···, không đợi có động tác, ầm một tiếng.

Tiểu Hồng bị người ta quất cho một cái rơi trên mặt đất.

Tô Yên

"······"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-346)