Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 047

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 047
Câu chuyện cổ tích hắc ám (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ư Ư

Nhưng mà dường như Beres có nhiều lời muốn nói nên hắn ta đã nhân cơ hội này để nói hết, "Công chúa điện hạ, cô và tôi đều biết nơi này thật sự đã từng có người cá ăn thịt người, hơn nữa công chúa điện hạ là người thả chạy."

Nghe vậy Tô Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta, vừa nghiêm túc vừa khó hiểu nói: "Anh muốn biểu đạt chuyện gì?"

Beres cười lắc đầu, "À không, công chúa, cô không nên nghĩ tôi đang uy hiếp cô. Tôi chỉ muốn nói tôi sẽ không nói với ai, chuyện này coi như bí mật của hai chúng ta."

Hắn ta cũng có tư tâm.

Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Yên biến thành người thì hắn ta đã thích cô.

Huống chi Tô Yên còn từng cứu hắn ta.

Tô Yên nghe hắn ta nói, cô im lặng một lát rồi lên tiếng, "Đây không phải là bí mật của hai chúng ta, anh đã nói với thôn dân và muốn họ tới đây để giết anh ấy, nhưng thôn dân lại không tin tưởng anh, "

Beres sửng sốt, sau đó nở một nụ cười, "Tôi cũng đã từng gặp rất nhiều công chúa nhưng chưa từng thấy vị công chúa nào thật thà như vậy. Được rồi, tôi xin lỗi."

Tô Yên lắc đầu, "Tôi không cần anh xin lỗi."

Bởi vì không để bụng nên dù hắn ta có xin lỗi hay cảm thấy áy náy thì cũng chẳng liên quan gì tới cô.

Beres lại hiểu sai ý của Tô Yên, hắn ta cho rằng cô biết chuyện mình thả người cá ăn thịt người chạy là sai nên cô đang cảm thấy có lỗi.

Beres nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Yên an ủi, "Không sao cả, anh ta đã đi rồi."

Tô Yên không hiểu gì nhìn Beres.

Không nói chuyện nữa.

Bởi vì cô phát hiện hắn ta không hiểu lời mà cô đang nói.

Một điệu nhảy mất hơn hai mươi phút.

Nhảy xong đã là mười một giờ năm mươi.

Cô lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.

Sao Donner lại chưa tới?

Anh nói anh sẽ tới chúc mừng sinh nhật cô mà?

Âm nhạc vẫn không dừng lại, mọi người đã bắt đầu vào sân nhảy làm Tô Yên khó có thể rời sân khấu.

Beres cười, vươn tay, "Công chúa điện hạ, bây giờ có nhiều người như vậy nên khó có thể ra ngoài được, hay là em nhảy thêm một điệu nữa với tôi."

Tô Yên thờ ơ liếc nhìn hắn ra

Beres nhìn Tô Yên im lặng, "Công chúa, nếu em đẩy người để đi ra ngoài thì rất không có lễ phép. Tôi sẽ dẫn em đi ra ngoài, hãy tin tưởng tôi."

Tô Yên nhìn hắn ta, cuối cùng vẫn nhảy.

Dòng sông nhỏ trong lâu đài, đột nhiên có một thứ gì đó vừa rời khỏi mặt nước.

Trên lưng nó còn cõng theo một người.

Đúng là vu sư và Donner.

Donner bước xuống từ trên lưng vu sư.

Bởi vì anh vừa có được hai chân nên bước đi có chút lảo đảo.

Vu sư nhìn tấm thảm trên người Donner, thở dài.

Bà duỗi tay đặt một cái túi vào trong tay anh, bên trong là một bộ tây trang màu bạc.

Donner nhìn Vu sư, gương mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, anh muốn nói cảm ơn nhưng cổ họng lại khàn khàn không nói thành lời.

Vu sư nhìn Donner thở dài, "Con đã không còn là người cá nên cũng không còn giọng nói có thể hấp dẫn những sinh vật khác, nhưng mà con yên tâm, con vẫn có thể nói chuyện khi con có được tình yêu vĩnh hằng."

Donner gật gật đầu, vu sư chỉ vào bộ quần áo này rồi nói: "Vảy cá của con ta đã mài thành phấn rồi se thành sợi tơ, tìm mười con sứa Chức Nữ tốt nhất trong biển sâu để dệt cho con."

*****

Edit: Ư Ư

Thân thể của Donner bây giờ quá yếu, yếu đến nỗi gió thổi tới cũng có thể ngã xuống.

Donner gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Anh vừa thay quần áo xong đã biến thành một vị hoàng tử cao quý ưu nhã.

Sắc mặt vu sư dần dần trở nên lạnh nhạt, "Từ nay về sau, con không còn là người cá ăn thịt người nữa, chúng ta không còn quan hệ gì, ta cũng chỉ có thể giúp con đến đây, đi đi, đi tìm tình yêu của con đi."

Donner xoay người đi về nơi có người đang đợi anh.

Vu sư đột nhiên nghĩ đến chuyện gì bèn cao giọng nói, "Sắp tới 24 tiếng rồi, khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, nếu con không thể lấy được lời hứa mãi yêu của cô ấy thì con sẽ chết!"

Bây giờ đã mấy giờ rồi?

Mười một giờ bốn mươi phút.

Vu sư biến sắc.

Mà Donner đã dần dần biến mất trong bóng tối.

Donner đi rất chậm, vừa đi vừa vịn vào tường hoặc thân cây, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán.

Mỗi bước đi đều giống như đi trên dao nhọn là cảm giác thế nào?

Đau đến xuyên tim.

Anh đi được một lúc thì lại phải dừng lại để mình không ngất giữa đường.

Càng tới gần lâu đài thì càng nghe rõ tiếng nhạc tiếng cười trong đó.

Donner vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tô Yên đang khiêu vũ với Beres.

Cô rất xinh đẹp, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.

Cô làm gì đều cực kỳ nghiêm túc.

Bước đi cũng không vụng về như trước mà trở nên thành thạo hơn.

Donner nắm chặt tay rồi lại buông ra, anh đỡ cửa, nụ cười nhợt nhạt trên mặt dần dần biến mất.

Dường như cô đang rất vui vẻ.

Mà anh lại giống như một người ngoài đứng nhìn cô hạnh phúc.

Cô ấy sẽ yêu anh bao lâu?

Nếu cô ấy còn yêu những người khác thì chi bằng ngay từ đầu không nên có được.

Donner chịu đựng sự đau đớn khi vảy cá biến mất, vậy mà bây giờ lại trở nên do dự.

Kim đồng hồ đã sắp chạy tới mười hai giờ.

Thời gian của anh cũng đã sắp kết thúc, nhưng anh lại không thể lên tiếng

Cô gái mà anh yêu đang được mọi người theo đuổi, lấp lánh tỏa sáng trên sân khấu.

Đông.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên

Donner ngơ ngẩn nhìn Tô Yên.

Trong đôi mắt màu đen chỉ có một mình cô.

Tô Yên nghe thấy tiếng chuông lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.

Cô thấy một người con trai tóc đen mắt đen mặc tây trang màu bạc đứng trước cửa.

Vừa nhìn người này là biết không phải là người cá, nhưng Tô Yên biết anh là Donner.

Bởi vì chỉ có Donner mới dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

Cô dừng bước, đẩy Beres ra rồi chạy ra bên ngoài.

Đông.

Tiếng chuông thứ hai vang lên.

Donner cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu lan tràn từ trái tim, vô số sợi chỉ màu lục đậm bò khắp cơ thể, bây giờ đã đi tới gần cổ anh.

Anh biết cô nhìn thấy anh, cũng đang chạy về phía anh.

Cô gái của anh đang chạy về phía anh.

Chỉ là.

Trong sân có quá nhiều người.

*****

Edit: Ư Ư

Nhiều người như vậy, bọn họ lại cách xa nhau như vậy, ôm nhau đều là hy vọng xa vời.

Ánh mắt Tô Yên vẫn luôn nhìn về phía Donner, cô cũng nhìn thấy những sợi chỉ màu xanh đang bò lên trên cổ anh, cũng nhận ra lúc này anh rất suy yếu.

Cô cảm thấy có chút bất an,

"Tiểu Hoa, anh ấy sao vậy? Vì sao đuôi cá lại biến thành chân? Còn sợi chỉ màu xanh trên cổ anh ấy là thứ gì?"

Đông, đông, đông... từng tiếng chuông vang lên

Tiếng thứ bảy, tiếng thứ tám...

Beres cười đi theo Tô Yên, "Sao vậy? Sao em lại không tiếp tục nhảy? Nhảy với tôi không vui sao?"

Tiểu Hoa nhanh chóng tìm tòi rồi báo cáo với cô, "Ký chủ! Ngài ấy uống thuốc để biến đuôi cá thành hai chân, nhưng ngài ấy chỉ có hai mươi tư giờ để nghe ngài nói em vĩnh viễn yêu anh, nếu không ngài ấy sẽ biến thành một vũng bùn. Sợi chỉ trên cổ ngài ấy là... , ký chủ, không kịp rồi, ngài ấy sắp chết! Đã tới giờ! Ký chủ, không còn kịp nữa rồi!! "

Đông!

Ngay khi Tiểu Hoa nói xong thì tiếng chuông thứ mười một đã vang lên.

Lúc này Beres thấy Tô Yên vội vàng như vậy bèn cầm lấy cổ tay cô, "Em sao vậy? Tôi thấy em rất sốt ruột."

Tô Yên dừng bước, cô nhìn Donner cách cả một biển người, nhìn những sợi chỉ màu lục đâm kia bò lên trên khuôn mặt của anh.

Hơn nữa còn đang nhanh chóng lan ra.

Tô Yên gấp gáp nhìn chằm chằm, không biết trong mắt có cảm xúc gì.

Một tia sáng hiện lên, cô nắm chặt lắc tay, nhắm mắt lại, phát ra một giọng nói thâm trầm, "Dừng."

Tiếng chuông thứ mười hai chưa kịp vang lên thì tất cả mọi thứ trong thế giới này đã dừng lại.

Núi, sông, con người, âm nhạc, tất cả mọi thứ đều dừng lại.

Thời gian đình chỉ chuyển động.

Ở thế giới này, người duy nhất còn có tư tưởng là Tô Yên, à đâu, còn cả Tiểu Hoa trong đầu cô nữa

Tiểu Hoa khiếp sợ không nói ra lời.

Nếu nó có thân thể thì chỉ sợ đã run rẩy co vào trong một góc.

Ông trời.

Thế giới yên lặng?!

Năng lực được thần ban ân mà chỉ có chín vị Chủ Thần mới có được??

Tô Yên đã bị mất mảnh nhỏ Chủ Thần nên không thể sử dụng thần lực mà.

Nhưng, thế giới này rõ ràng đã dừng lại!

Tiểu Hoa run run rẩy rẩy, "Ký, ký chủ? Đây là ngài làm sao ạ?"

Khuôn mặt Tô Yên trắng bệch, cô mím môi khẽ trả lời, "Ừ."

Tô Yên đi từng bước tới gần Donner.

Cô lẩm bẩm,

"Tinh thần lực của tôi quá yếu nên thời gian dừng lại sắp hết rồi."

Cô vừa nói vừa bước nhanh hơn.

Bùm!

Tiểu Hoa nhớ tới câu nói giới thiệu về Tô Yên trong sách.

Chưa làm Chủ Thần, đã là thần.

Năng lực mà chỉ Chủ Thần có được mà Tô Yên đã có từ lúc sinh ra!!

Chả trách cô là người đứng đầu trong số chín vị Chủ Thần

Chỉ là lúc này đã không cho phép nó miên man suy nghĩ.

Tô Yên chạy tới trước mặt Donner, "Tiểu Hoa, tôi phải làm gì?"

Tiểu Hoa cố gắng để giọng nói của mình không lộ ra sự run rẩy và sùng bái, "Ngài ấy phải nghe thấy câu em vĩnh viễn yêu anh của ngài. Nếu không ngài ấy sẽ hóa thành một vũng bùn."

Cô vừa bước tới trước mặt Donner thì...

*****

Edit: Ư Ư

Tí tách, một giọt nước dung nhập vào trong biển sâu.

Âm nhạc du dương vang lên, thời gian tiếp tục trôi đi.

Tô Yên ôm Donner, ánh mắt nghiêm túc, "Em sẽ vĩnh viễn yêu anh."

Cô vừa nói xong thì tiếng chuông thứ mười hai cũng vang lên.

Donner không biết Tô Yên xuất hiện trước mặt anh bằng cách nào mà chỉ cho rằng đây là ảo giác trước khi chết của mình.

Nếu đây là ảo giác, thì anh cũng muốn chết bằng cách này.

Anh nâng tay lên dựa đầu vào vai Tô Yênm "Anh sẽ nhớ rõ lời mà em nói."

Giọng nói khàn khàn khó nghe phát ra.

Anh phát hiện ra trái tim của mình đã dần dần sống lại, mà sợi chỉ màu lục đậm kia cũng dần dần rút đi.

Anh ngây người ôm lấy Tô Yên một lúc lâu.

Cho đến khi mọi người vây xung quanh vỗ tay chúc mừng.

Lúc này anh mới biết đây là sự thật.

Lời Tô Yên nói lúc nãy cũng là sự thật.

Khóe môi tái nhợt khẽ cong lên lộ ra một nụ cười.

Không nghĩ tới cô sẽ nhận ra mình, cho dù không có đuôi cá, tóc và mắt biến thành màu đen cô vẫn nhận ra.

Tô Yên mím môi, "Vì sao anh lại trở nên suy yếu như vậy?"

Cô vừa hỏi vừa nói chuyện với Tiểu Hoa, "Không phải em nói tôi chỉ cần nói tôi vĩnh viễn yêu anh ấy thì anh ấy sẽ không sao à? Vì sao anh ấy vẫn suy yếu như vậy."

Tiểu Hoa nhẹ nhàng run lên, "Ký chủ, ngài yên tâm, ngài ấy không sao, nhưng chắc phải nghỉ ngơi một thời gian."

Tô Yên nghe vậy mới hơi hơi yên tâm.

Dường như Donner cũng không quan tâm tới thân thể của mình vì anh đang tò mò một chuyện, "Sao em lại nhận ra đây là anh?"

Tô Yên khó hiểu, "Anh rất khó nhận ra à?"

Lúc này, Cổ Vương và Tiểu Hồng đang hóng hớt trên nóc nhà cũng bàn tán

"Tê tê tê tê tê?"

Người này là ai vậy, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, không biết con cá kia về thấy vậy có ăn thịt người này luôn không?

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Sao ông biết được, hỏi hỏi cái gì.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê."

Hừ, tốt quá, Tô Yên vứt bỏ con cá kia rồi! Ai bảo anh ta độc ác như vậy, muốn ăn cả tớ.

Cổ Vương, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Dựa theo cái tính cách của con cá kia thì nói không chừng sẽ ăn luôn ca Tô Yên và người này.

"Tê tê tê tê tê!"

Tớ muốn liều mạng với anh ta!

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng?"

Cậu đánh lại con cá kia không?

Vừa nghe Cổ Vương nói, Tiểu Hồng lập tức héo. Nó vẫn còn cảm thấy đau mỗi khi nhớ tới ngày hôm đó.

"Tê tê tê tê tê."

Không đánh lại.

Cổ Vương nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của Tiểu Hồng nên càng ghét bỏ

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."

Về sau ông đây che chở cậu, bị ai bắt nạt thì nói với ông, ông sẽ bò vào trong cơ thể nó ăn luôn.

Tê tê?!

Tiểu Hồng nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.

Đúng vậy, sao nó lại quên Cổ Vương được chứ?

Tuy nó chưa từng nhìn thấy Cổ Vương nhưng điều này cũng không gây trở ngại chuyện nó cảm kích Cổ Vương, đúng là anh em tốt.

Sau đó, một Cổ Vương một rắn độc tiếp tục nói mấy chuyện trên trời dưới đất.

*****

Edit: Ư Ư

Nói chán rồi tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Bữa tiệc long trọng này vội vàng kết thúc, mọi người cũng biết công chúa có người mà mình yêu

Bọn họ sẽ kết làm vợ chồng.

Mười ngày trôi qua, vườn hoa trong lâu đài, mùa xuân tới, vạn vật sống lại.

Tô Yên ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói chuyện với Tiểu Hoa, "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa?"

"Rồi ạ, mười ngày trước ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, truyện cổ tích《 Người đẹp và quái vật 》 đã kết thúc."

"Vậy tôi có thể ở lại thế giới này không?"

"Dạ... ký chủ, rất kỳ quái, thật ra ngay lúc kết thúc nhiệm vụ thì ngài đã phải rời khỏi thế giới này nhưng mà..."

Tiểu Hoa không nói câu tiếp theo nhưng cả hai đều hiểu

Nhưng mười ngày trôi qua mà Tô Yên vẫn không có dấu hiệu rời khỏi thế giới này.

Lý do là gì?

Tô Yên ăn hoa quả, Tiểu Hồng đeo lục lạc đang đuổi theo một con bướm trên mặt cỏ.

Nghe rất là thú vị nhưng thật ra Tiểu Hồng vừa xuất hiện thì tất cả động vật đều sợ chạy biến mất.

Lúc Tô Yên và Tiểu Hoa không biết lý do thì Donner đã đi tới trước mặt cô.

Anh thấy Tô Yên đang thất thần bèn ôm cô rồi hôn hôn mấy cái, "Em đang nghĩ gì vậy?"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Donner.

Bỗng nhiên, một ngôi sao năm cánh không xuất hiện từ đầu thế giới lại đột nhiên xuất hiện, trong đó ba cánh sao đã sáng lên.

Cô ngây cả người.

Tiểu Hoa lập tức cao giọng nói, "A! Ký chủ, em biết nguyên nhân rồi."

"Là gì?"

"Ký chủ, lúc chúng ta đi vào thế giới cổ tích này đã xảy ra một chút trục trặc nên làm không gian vặn vẹo, làm hai truyện cổ tích xen lẫn vào với nhau."

"Vậy ngôi sao này là sao."

"Đúng vậy, ký chủ, thật ra Donner không ở trong truyện cổ tích này mà là nam chính ở một truyện khác, ngài không yêu Beres mà yêu Donner, thế giới này có hai nam chính, ngài lựa chọn Donner nên ngài ấy là đối tượng công lược của ngài."

Cho nên... nam chính Beres cứ như vậy mà bị loại.

"Ký chủ, ngài đã làm ba cánh sao sáng lên nên bây giờ chỉ cần thực hiện một nguyện vọng của nam chính là hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Yên ngoan ngoãn đồng ý, "Tôi hiểu rồi."

Sau khi nói xong thì cô lại có chút tò mò, "Tiểu Hoa."

"Dạ?"

"Donner ở trong truyện nào?"

Tô Yên có chút tò mò, cô chưa từng đọc truyện nào nói về chủng tộc người cá ăn thịt người?

Tiểu Hoa do dự, "À ừm, truyện kinh dị 《 Người cá ăn thịt người hủy diệt thế giới 》"

Tô Yên dừng một chút, "Vậy, vậy cuối cùng thế nào?"

"Ngài ấy giết quá nhiều người nên cảm thấy nhàm chán, quay về biển sâu. Mọi người trong quyển sách đó cho rằng người cá ăn thịt người đã tử vong nên bắt đầu ăn mừng, chuyện xưa kết thúc, trước khi Donner rời đi còn ăn một bữa."

*****

Edit: Ư Ư

Quả nhiên, cho dù trong truyện nào thì người cá ăn thịt người cũng không phải thứ tốt

Lúc này, Tô Yên đột nhiên cảm thấy đau đau.

Cô lấy lại tinh thần mới thấy Donner đang dùng tay véo má cô.

Anh mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn Tô Yên, "Nghĩ gì mà lại chăm chú như vậy?"

Tô Yên nhìn anh, sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra, "Sao anh lại xuống giường?"

Vừa nói cô vừa đứng lên để anh ngồi xuống.

Cô biết nỗi đau phải chịu khi biến đuôi cá thành hai chân nên mười ngày nay cô rất ít để anh xuống giường.

Donner duỗi tay kéo cô ngồi xuống đùi mình rồi nói: "Anh không sao."

Giọng nói của anh không còn khàn khàn khó nghe như trước, tuy không dễ nghe nhưng lại có thêm một phần từ tính làm cô cảm thấy rung động khi nghe thấy giọng nói của anh.

Tô Yên vẫn không yên tâm muốn đứng lên.

Nhưng Donner chỉ nhìn yếu ớt thôi chứ vẫn rất có lực, anh ấn Tô Yên xuống để cô ngồi trên đùi mình. Sau đó ôm cô vào lòng, lúc này anh mới nở một nụ cười thỏa mãn.

"Tô Yên."

"Dạ?"

"Chân của anh đã không sao rồi."

"Vâng."

"Anh không có đuôi cá, có hai chân, trơ thành một người bình thường."

"Đúng đúng."

Tô Yên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Em cũng là người bình thường."

"Đúng vậy."

"Chúng ta yêu nhau."

"Ừm."

"Cho nên, có phải đến tối có thể cởi sạch ngủ cạnh nhau không?"

"Hả... ?"

Tô Yên chớp chớp mắt nhìn Donner.

"Chẳng lẽ em không muốn anh hoàn toàn thuộc về em à?"

Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật đầu, "Muốn."

"Cho nên bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi, có đúng không?"

Tô Yên còn chưa trả lời thì Tiểu Hoa đã nhỏ giọng nói: "Ký chủ! Donner muốn ngủ chị, a a a a a!"

Hừ, muốn ngủ thì nói trắng ra đi, nói quanh co vòng vèo như vậy làm gì? Có phải thích bắt nạt ký chủ của nó ngây thơ không biết gì lắm đúng không?

Đáng tiếc, nó hiểu!

Nó hiểu hết đấy nhé!

Tô Yên do dự nhìn về phía chân anh, "Chân của anh phải điều trị thêm một thời gian nữa."

Donner rũ mắt xuống nắm lấy tay Tô Yên, "Nhưng mà anh không chờ được nữa."

"Nhưng..."

Tô Yên do dự.

Donner ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt đen nhánh chỉ có hình bóng của cô, "Bây giờ tôi muốn hòa hợp thành một thể."

Tiểu Hoa, "......"

Hừ, cầm thú!

Anh vừa nói vừa bế Tô Yên bế lên, chẳng đợi trời tối nữa mà lập tức bước vào trong lâu đài.

Chờ đến khi đi vào phòng ngủ Tô Yên mới xác định chân của anh đã khỏi hẳn.

Chỉ là khi cô suy nghĩ cẩn thận thì cả người đã bị anh đè xuống cởi sạch sẽ.

Khi Donner ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp nóng rực của anh.

Không giống như hơi thở dịu dàng lúc trước.

Trên mặt mang theo cảm xúc làm người khác không hiểu, lại còn hơi hung hung.

Ánh mắt kia giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Âm thanh mờ ám vang lên.

Tiếng rên rỉ và tiếng nước vang khắp phòng ngủ.

Trong lúc đó, anh còn có thể nghe thấy tiếng nói mềm mại của Tô Yên, "Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"

"Có."

"Là, là, cái gì?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)