Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 025

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 025
Hoàng tử bệnh kiều (11)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Còn đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta, sau khi cắn con hổ kia, đã sớm chạy thoát.

Tô Yên nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Âu Dương Linh, đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Đi tới, bước chân của nàng hơi dừng lại, chỉ cảm thấy một ánh mắt không thoải mái đang nhìn nàng chằm chằm

Nàng quay đầu, nhìn về phía người ngồi trên cùng.

Chỉ thấy vị hoàng thượng kia, từ sau khi nàng xuống đài, ánh mắt vẫn luôn dính trên người nàng.

Nàng xem không hiểu này hoàng đế là có ý tứ gì, nhưng là thực chán ghét.

Nàng dừng lại, do Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đang nhìn nàng, tự nhiên phát hiện ánh mắt của nàng đang nhìn về hướng nào.

Tự nhiên, cũng nhìn thấy ánh mắt dâm uế bất kham, mang theo sự ngo ngoe rục rịch của phụ hoàng hắn.

Ngón tay đang gõ bàn, chợt dừng lại.

Hắn rũ mí mắt.

Tô Yên dẫn theo làn váy đi tới.

Chỉ là còn chưa nói gì, Đại hoàng tử ngồi bên cạnh đột nhiên cười vang, sau đó cất bước đi tới bên này,

Hiên Viên Vĩnh Lâm cầm một ly rượu, đi đến trước mặt hắn, "Không nghĩ tới người của Tam hoàng đệ có thể tài giỏi như vậy, mà chỉ là một nha hoàn, thực sự lợi hại a."

Trái lại, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn chưa đứng dậy, biểu hiện nhàn nhạt, "Hoàng huynh quá khen."

Hiên Viên Vĩnh Lâm bị hành động của hắn làm cho tức giận.

Liếc nhìn ly rượu trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo, hắn ta cười nói: "Tam hoàng đệ bình tĩnh như vậy, nhưng bổn cung thật sự rất kích động, hoàng đệ không muốn uống với bổn cung một ly sao?"

Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn thờ ơ, rũ mắt, cũng không biết nghĩ gì.

Mà thị vệ đứng phía sau Đại hoàng tử lại nói với Tô Yên, "Nha hoàn này, còn không mau rót rượu?"

Tô Yên dừng một chút, nhìn ly rượu có sâu vương kia.

Nàng không có động tác.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, nhìn về phía nàng.

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Yên, có vẻ vô hại ôn lương.

Thị vệ kia lại thúc giục, "Cọ xát cái gì? Còn không nhanh lên?"

Lúc này Tô Yên mới cong lưng, cầm ly rượu trên bàn.

Đưa tới trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nắm chặt cổ tay Tô Yên, dùng sức kéo người vào trong ngực.

Lảo đảo, rượu đổ ra một ít, làm ướt quần áo.

Hiên Viên Vĩnh Hạo mấp máy môi, "Ngươi đút cho bổn cung."

Ngữ khí chậm rãi, một cái chớp mắt, thế nhưng lại làm người cảm thấy muốn sa vào trong ánh mắt đó.

Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó cầm ly rượu để sát vào môi hắn.

Nam Đường đứng bên cạnh không nhịn được, "Điện hạ!"

Điện hạ hà tất làm vậy?

Biết rõ ly rượu này có kịch độc, biết rõ hậu quả là cái gì.

Sao lại muốn uống ly rượu này?

Nam Đường nhanh chóng vươn tay, dù liều mạng cũng phải ngăn cản hành động của điện hạ.

Mà ba gã thị vệ đứng bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Lâm lập tức chặn Nam Đường lại.

"Dám lỗ mãng trong yến hội chào đón sứ thần, ta thấy ngươi không muốn sống nữa!"

Lời nói của gã thị vệ lạnh băng.

Nam Đường căn bản không dừng lại, kiếm đã ra khỏi vỏ, xẹt qua cổ của gã thị vệ kia.

Máu tươi phụt ra.

Tốc độ của Nam Đường rất nhanh

Chỉ là ly rượu độc kia, đã bị uống.

Nam Đường cả người lạnh băng, đứng ở chỗ đó, có chút ngây người.

Trái lại là điện hạ, một tay chống trán, mỉm cười với Tô Yên.

Mục đích của Hiên Viên Vĩnh Lâm đã thành công..

Tuy rằng tổn thất một gã thị vệ, nhưng cũng không làm hắn ta tức giận.

Thậm chí không thèm trị tội Nam Đường.

Chủ tử xong đời, một thị vệ có thể nhảy nhót bao lâu?

*****

Đại hoàng tử mời rượu xong, bèn cười lớn rời đi.

Bởi vì Âu Dương Linh bị Tô Yên làm bị thương, vội vã được nâng ra ngoài chữa trị.

Và con hổ trắng bị Tiểu Hồng cắn chết, cũng xuống đài.

Trường hợp có chút hỗn loạn.

Sắc mặt sứ thần Trục Nhật Quốc chỉ có thể cố gắng duy trì, ngồi thêm một lát, rồi nói muốn đi thăm hỏi bệnh tình của công chúa.

Tuy rằng xong việc không được tốt lắm, nhưng hoàng đế rất vui mừng.

Cuối cùng, thanh danh của Hiên Viên quốc cũng được bảo vệ.

Tại đây, còn làm ông ta phát hiện ra một nha hoàn hợp ý

Tuy rằng thân phận ti tiện một chút, nhưng hợp khẩu vị của ông ta.

Ăn nhiều thịt cá rồi, nếm thử món khai vị cũng không tồi.

Chờ sau khi sủng hạnh, cho cái thân phận, thưởng chút ngân lượng là được.

Ánh mắt của Hiên Viên Hoành Hoa lại nhìn về phía Tô Yên.

Chỉ một lát sau, hoàng đế cũng rời đi.

Vậy nên yến hội chào đón công chúa và sứ thần Trục Nhật Quốc kết thúc sớm hơn dự đoán.

Trên đường về tẩm điện

Tô Yên đỡ Hiên Viên Vĩnh Hạo, tửu lượng của hắn hình như hơi kém.

Chỉ uống một ly rượu, hắn vẫn luôn nắm chặt tay nàng, lại rất dùng sức.

Kéo hắn đi một bước, hắn sẽ đi một bước.

Nếu Tô Yên không đi, hắn cũng đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể kéo Hiên Viên Vĩnh Hạo từng bước trở về tẩm điện

Tô Yên đưa người đến mép giường, để hắn ngồi xuống, còn chưa kịp thở.

Nam Đường cũng đã phịch một tiếng đẩy cửa phòng ra, xông vào.

Tô Yên hơi sửng sốt, vừa quay đầu lại nhìn, Nam Đường đã đi tới mép giường.

Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, "Các vị ngự y, mời từng người vào bắt mạch cho điện hạ."

Động tác nhất trí, hơn hai mươi vị ngự y nổi danh trong Thái Y Viện đều được Nam Đường mang đến.

Nói xong, Nam Đường nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt lạnh băng dọa người.

Cuối cùng rít ra một chữ, "Mời."

Tô Yên tự nhiên đã nhận ra Nam Đường đột nhiên lạnh nhạt với nàng.

Chỉ là... , nàng nhìn về phía cánh tay đang cầm chặt tay mình.

Theo cái tay kia, nhìn về phía người đang rũ mắt, sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường.

Nàng chớp chớp mắt, lên tiếng: "Hắn không buông tay."

Giọng nói mềm mại ấm áp, cũng không thể đả động Nam Đường.

Ở trong mắt Nam Đường, Tô Yên hung thủ muốn giết điện hạ.

Cố tình, lại không thể giết nàng.

Loại cảm xúc không có chỗ phát tiết này, làm thái độ của Nam Đường với Tô Yên càng thêm lạnh băng.

Nhưng cho dù là như thế, lại có thể làm gì?

Điện hạ muốn nàng.

Dù chết cũng muốn

Chẳng sợ nữ tử này hạ độc muốn giết điện hạ, nhưng điện hạ vẫn nắm chặt tay nàng, không muốn làm nàng rời đi.

Nam Đường hít sâu một hơi, cảm thấy sự bình tĩnh của mình sắp sụp đổ

Chỉ đành làm lơ Tô Yên, để ngự y từng người đi vào bắt mạch.

Các ngự y đi vào nơm nớp lo sợ, nhìn kỹ ngoài cửa tẩm điện, vây đầy ám vệ.

Trong tay cầm kiếm.

Sau đó, ngự y từng người từng người bắt mạch.

Nửa canh giờ qua đi.

Hơn hai mươi ngự y tụ tập thảo luận, cuối cùng cũng có đáp án.

"Vị đại nhân này, thân thể điện hạ suy yếu, thiếu máu, lát nữa ta sẽ viết phương thuốc, điều trị thân thể cho điện hạ."

Nam Đường nhíu mày, "Ngoại trừ cái đó từ sao? Có dấu hiệu trúng độc không?"

Hai mươi ngự y nhìn nhau, rất là khó hiểu, "Trúng độc? Thân thể điện hạ chỉ suy yếu, không trúng độc."

*****

"Vậy nếu là cổ độc thì sao?"

Một ngự y lắc đầu, "Cổ độc tuy khó có thể phát hiện, nhưng cũng sẽ biểu hiện ra vài dấu hiệu, ví dụ như mạch đập đáy mắt, lòng bàn tay, cô sẽ xuất hiện những dấu hiệu khác thường, nhưng rõ ràng, điện hạ không có."

Nam Đường chau mày, "Không thể nào!"

Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía ngự y, thần sắc lạnh băng, đáy mắt mang theo một tia sát khí.

Lúc này, người ngồi trên giường đã mở mắt từ lúc nào.

Đôi mắt đen nhánh, ngữ khí thong thả, "Nam Đường, ngươi đang làm gì?"

Nam Đường quay đầu lại, thấy điện hạ đã tỉnh.

Quỳ một gối trên mặt đất, ôm quyền, "Điện hạ, thuộc hạ không thể nhìn điện hạ..."

Nói được một nửa, lại bị người trên giường ngăn lại, "Các ngươi đi ra ngoài trước."

Nam Đường sửng sốt, hơi mở miệng lại muốn nói.

Chỉ là bị điện hạ nhìn, cuối cùng lại không thể nói gì.

Đứng dậy, mang theo một đám người rời khỏi tẩm điện.

Tô Yên đứng ở mép giường, tay nàng vẫn bị hắn nắm chặt.

Vừa nãy nàng còn đang rối rắm, mình có phải đi ra ngoài luôn không.

Kết quả, chưa nghĩ xong, ánh mắt của Hiên Viên Vĩnh Hạo đã chiếu tới.

Tô Yên nghĩ, Đại hoàng tử bên kia đã tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo uống rượu.

Cho nên, Đại hoàng tử cũng sẽ không nói thân phận mật thám của nàng ra ngoài.

Nàng chỉ cần kiên trì thêm mười ngày, bảo đảm thân phận mật thám của mình không bị phát hiện, vậy nhiệm vụ phụ cũng sẽ hoàn thành.

Vậy... nàng có cần nói cho hắn biết, ở trong ly rượu kia có con sâu?

Nghĩ lại, nếu nói với hắn, hắn lại hỏi nàng vì sao nàng lại biết, vậy không phải sẽ bại lộ thân phận?

Nghĩ nghĩ, đầu lại bắt đầu đau.

Cuối cùng chỉ đành không nghĩ tới vấn đề này.

Bị Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn chằm chằm, nàng hơi hé miệng, muốn nói lại thôi.

Đôi mắt đen nhánh, bộ dáng vô hại ôn lương, "Ngươi muốn nói gì?"

Tô Yên nuốt nước bọt, "Ngươi uống say."

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, cười.

Khóe môi khẽ nhếch, dùng sức kéo, kéo người vào trong ngực.

Chẳng biết vì sao, cuối cùng Tô Yên bị hắn đè ở dưới thân.

Môi của hắn, dán lên trán Tô Yên, hôn một cái, "Ngươi có biết, nha hoàn bên cạnh ngoại trừ châm trà rót nước cho bổn cung, còn có một chuyện rất quan trọng."

Nàng mềm mại nhẹ nhàng, "Là cái gì?"

"Bổn cung không có thê tử không nạp thiếp, nếu có một ngày chết bất đắc kỳ tử, nha hoàn bên cạnh sẽ phải tuẫn táng theo."

"... Hả?"

Nàng chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc đến nghiêm trang, "Ngươi sẽ không chết bất đắc kỳ tử, ngươi sẽ sống rất lâu."

Cho nên... nàng sẽ không tuẫn táng theo.

Ở trong mắt Tô Yên, làm Hiên Viên Vĩnh Hạo uống ly rượu kia, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nàng cũng không nghĩ tới hắn sẽ chết vì chuyện này

Con sâu kia sẽ không làm hắn bị thương, nàng lấy con sâu đó từ trong người hắn ra là được rồi.

Vậy nên câu nói này với nàng, không có chút uy hiếp nào.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, sự cố chấp của hắn, chậm rãi giảm đi, hắn rũ mắt, che đậy cảm xúc trong mắt.

Hắn bỗng nhiên kêu một tiếng, nhíu mày lại.

Cả người run lên, giây tiếp theo đã ngã sang bên cạnh Tô Yên.

Sắc mặt tái nhợt, môi cũng tái nhợt dọa người.

Tô Yên sửng sốt, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, "Ngươi làm sao vậy?"

Khi nói, lại nhìn thấy hắn ôm vị trí trái tim

Giọng nói của Tô Yên thay đổi, buột miệng thốt ra, "Ngươi không được làm hắn bị thương!"

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Đồng chí Cổ vương đang nằm trong tim có chút tức giận, ông đây còn chưa cắn đâu nhé, hắn đau cái gì mà đau?! Vừa nhìn đã biết là giả vờ!

*****

Sắc mặt Tô Yên nghiêm túc.

Nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo sắc mặt trắng bệch dọa người, thật sự không giống giả vờ.

Vậy nên Tô Yên lại hỏi một câu, "Vì sao hắn lại đau đớn như vậy?"

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Ai bảo thân thể hắn yếu ớt như vậy?

Ông chỉ lật người bò hai bước đã đau đến mức này.

"Vậy ngươi đừng cử động"

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."

Cổ vương lại biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng mà cuối cùng cũng không cử động thêm nữa.

Chờ đến khi Tô Yên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, phát hiện hắn không biết khi nào, đã mở mắt.

Con ngươi đen nhánh, nhìn chăm chú vào Tô Yên.

Tô Yên lúc này, có thể nói là bị bắt ngay tại trận.

Vậy nên ngốc lăng ở chỗ đó.

Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, ngài không thể làm điện hạ phát hiện ra ngài là mật thám, nếu không sẽ phí công để điện hạ ăn sâu chịu khổ."

Nàng nuốt nước bọt, con ngươi ngập nước, "Thân thể của ngươi, có một con sâu. Nhưng, nhưng, sẽ không cắn ngươi."

"Vừa nãy, ngươi đang nói chuyện với con sâu đó?"

Nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn thành thành thật thật gật đầu, "Đúng."

Hai người ở chỗ này nói, Cổ vương lại kêu lên

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!!"

Lặp lại lần nữa, ông là Cổ vương, Cổ vương!! Không phải sâu! Còn nữa, ông ăn thịt người!

Lời nói của Tô Yên, quả thật là đang xem thường nó!

Thật là hận không thể, trực tiếp ăn hắn, làm cho nàng biết được sự lợi hại của nó!

Bàn tay Tô Yên đặt lên ngực Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhẹ nhàng vỗ.

Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn không nói chuyện, chỉ nhìn nàng.

Một lát sau, Tô Yên chuẩn bị xuống giường, lại bị hắn kéo lại, "Đi đâu?"

"Rót ly nước cho ngươi."

Nàng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bèn nghĩ muốn rót cho hắn ly nước.

Nghe nàng nói, Hiên Viên Vĩnh Hạo mới buông lỏng tay.

Nàng cầm một ly nước ấm đi tới.

Đỡ hắn uống hết.

Hắn nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, khóe môi ngoéo một cái.

"Ngươi không sợ con sâu kia không nghe lời ngươi?"

"Sẽ không."

Khi nói hai chữ này, Tô Yên dừng một chút.

Được rồi, lúc trước nàng không nghĩ tới vấn đề này.

Tô Yên không nhịn được nhìn về phía ngực hắn

Như thế, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đại khái hiểu được suy nghĩ của Tô Yên.

Bởi vì nàng có thể nói chuyện với con sâu này, giống như con rắn độc ngày ấy, vậy nên trong mắt nàng, cho dù con sâu này ở trong cơ thể hắn, cũng sẽ không làm hắn bị thương.

Cho nên mới dứt khoát đút ly rượu đó cho hắn.

Suy nghĩ cẩn thận.

Ánh sáng trong mắt hắn hiện lên

Cho đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, "Hôm nay là ngày thứ bảy, túi tiền đã thêu xong chưa?"

Tô Yên thiếu chút nữa quên luôn chuyện này.

Sau đó móc túi tiền từ trong ngực ra.

Túi màu trắng, thêu một bông hoa nhỏ màu hồng

Hắn nhìn túi tiền kia, nửa ngày cho một câu đánh giá, "Quá đơn giản."

Nói xong, hắn nhìn về phía Tô Yên, "Ngươi cảm thấy, chỉ dùng một cái túi tiền như vậy là có thể đền bù một nghìn lượng bạc?"

Tô Yên nhìn túi tiền kia, lại nghĩ tới một nghìn lượng bạc, lập tức héo.

Hiên Viên Vĩnh Hạo không tính toán buông tha nàng.

Sau đó lại nói, "Con sâu kia đi vào thân thể ta, có liên quan đến ngươi?"

Tô Yên mấp máy môi giải thích, "Nó, không cắn người."

Hắn nhéo cằm nàng, làm nàng nhìn về phía mình, "Ngươi nói không cắn người thì không cắn? Nếu là bị người khác biết được, ngươi đây là mưu hại hoàng thất, sẽ bị xử trảm."

"Ta..."

"Ngươi cái gì?"

Tô Yên muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra lời nào để nói.

*****

Hơn một nghìn lượng bạc, còn treo tội danh mưu hại hoàng thất.

Nàng có thể sẽ chết đúng không?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy người nào đó nói, "Bổn cung chỉ cho người một cách giữ lại mạng?"

"Ân?"

Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, "Là gì?"

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi toàn thân, ngoại trừ chính ngươi, không có gì đáng giá hơn."

Tô Yên mờ mịt.

Hắn dựa vào đầu giường, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, con ngươi đen nhánh, "Dựa lại đây một chút."

Tô Yên dựa sát vào.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, "Trở thành nữ nhân của bổn cung, tự nhiên không cần đền mạng, cũng không cần trả tiền."

Nói xong, hắn tay dùng sức, ôm người vào trong ngực.

"Ta..."

"Ngươi không muốn?"

"Không phải, ta..."

"Nếu không phải không muốn, vậy là nguyện ý."

Hai người ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, Tô Yên lúc nãy đã chiến đấu với công chúa Trục Nhật Quốc, cũng không còn nhiều sức, cho nên lúc này rất dễ đẩy ngã.

Vậy nên bị hắn hoàn toàn kiềm chế.

Thành thạo bóc quần áo, đè xuống giường.

Một dòng khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, màn giường chậm rãi rơi xuống, che khuất phong cảnh trên giường

Hắn nhìn người dưới thân, con ngươi đen nhánh lăn lộn, vô số cảm xúc mang theo tình dục cuồn cuộn xông ra.

"Ngươi là của ta, chết cũng như vậy."

Tô Yên nghĩ nghĩ, mục đích của nàng khi tới đây cũng là vì hắn

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn nói đúng.

"Ân."

Nàng trả lời một tiếng, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của hắn

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân.

Cúi người, đè ép xuống

Xuân cao ấm trướng, ái muội sinh hương, dưới ánh trăng, tất cả giống như đây là chuyện đương nhiên

Thời gian vẫn luôn trôi, sau đêm nay, giữa hai người càng thêm thân mật, lại giống như không thay đổi.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng

Một mình Xuân Hoa nắm giữ tất cả những việc to nhỏ bên cạnh điện hạ.

Ngày ngày bận rộn

Thức khuya dậy sớm, mệt không chịu được.

Giữa trưa ôm nay, Xuân Hoa vội vã chạy tới phòng bếp nhỏ, "Trà của điện hạ đâu? Sao còn chưa đưa qua?"

Xuân Hoa cầm khăn tay ở một bên lau mồ hôi.

Đầu bếp nữ thấy Xuân Hoa vội vã như vậy, vội vàng cầm chén nước đi qua, "Xuân Hoa cô nương, mau nghỉ ngơi một chút, sao lại vội vàng như vậy? Lúc trước những việc này đều là do Tô Yên làm."

Xuân Hoa vừa nghe, cười một chút, "Ta thấy nàng muốn bưng trà rót nước, nề hà điện hạ lại không nỡ."

Buổi sáng ngày hôm trước, nàng ấy thấy điện hạ chưa dậy, bèn định đi xem.

Làm sao có thể biết, vừa đi, đã thấy Nam Đường đứng ngoài cửa sắc mặt có chút ngưng trọng.

Nàng ấy còn tưởng rằng điện hạ xảy ra chuyện gì

Cho đến khi nghe thấy điện hạ gọi, nàng ấy vội vàng chạy vào.

Sau đó nhìn thấy, trên mặt đất một đống hỗn độn, còn có khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của Tô Yên đang nằm trên giường

Tô Yên đang ngủ say, được điện hạ ôm như ôm bảo bối ôm vào trong lòng, không ngừng ôm ôm hôn hôn.

Cho đến khi Tô Yên hừ hừ hai tiếng, tay như muốn đánh vào cái thứ đang làm phiền nàng.

Nề hà, đuổi cũng không đuổi được.

Tay rũ xuống, lộ ra ngoài màn giường, nhìn dấu hôn xanh tím trên cámh tay trắng nõn kia, là biết đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.

Xuân Hoa làm sao đã nhìn thấy chuyện này?

Vội vàng đỏ mặt lui ra ngoài.

Nhưng mà... đến bây giờ, nàng ấy đã tập mãi thành thói quen.

Mỗi ngày buổi sáng đi vào, ít nhất có thể mặt không đổi sắc dọn dẹp mọi thứ.

Hôm qua giỗ ông bận đến tối nên không kịp làm chương, hôm nay thêm 1c bù cho ngày hôm qua nhé các ái phi"^"

*****

Chỉ là... , điện hạ đối xử với Tô Yên... thật là dính tới một trình độ nhất định.

Cơ hồ là nơi nào có Tô Yên, là có thể nhìn thấy điện hạ.

Mà dấu hôn trên cổ Tô Yên, ngày hôm sau đậm hơn ngày hôm trước, ngày hôm sau rõ ràng hơn ngày hôm trước

Điện hạ đây là ước gì làm toàn thiên hạ biết, nàng đã có chủ?

Đủ để có thể thấy được, điện hạ thật sự cực kỳ yêu thương nàng.

Xuân Hoa bưng nước trà đi tới tẩm điện, đi vào cửa.

Cung kính nói: "Điện hạ, nô tỳ tới đưa trà."

Hơn nửa ngày sau, bên trong mới truyền đến giọng nói, "Tiến vào."

Xuân Hoa đẩy cửa đi vào, động tác nhẹ nhàng.

Chỉ thấy điện hạ mặc áo trong, khoác một chiếc áo xanh đang luyện chữ.

Tóc rối tung, một tia nắng chiếu vào, thấy khóe môi của hắn ẩn ẩn mỉm cười.

Xuân Hoa, không nhịn được nhìn tờ giấy kia một lần.

Chỉ thấy hai chữ to trên giấy.

Tô Yên.

Giây tiếp theo, Xuân Hoa vội vàng cúi đầu, đặt trà xuống trên bàn.

Rồi lui ra ngoài

Trong lúc vô tình quét về phía giường, màn giường bị che kín mít, không có tia hở, ước chừng Tô Yên còn đang ngủ trên giường.

Nàng ấy đóng cửa lại đi ra ngoài.

Ước chừng sau một chén trà, Nam Đường ở cửa lên tiếng: "Điện hạ."

"Tiến vào"

Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo một cảm xúc không nói lên lời.

Nam Đường đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, nghe được, tâm tình điện hạ không tồi.

Đi vào, mắt nhìn thẳng, đi đến trước mặt Tam điện hạ.

Hai tay ôm quyền, "Điện hạ, Đại hoàng tử đã cảnh giác điện hạ, Nhị hoàng tử cũng ngo ngoe rục rịch, thuộc hạ cho rằng, không thể tiếp tục mặc kệ."

Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật mí mắt, nhìn hai chữ trên giấy Tuyên Thành.

Khóe môi ngoéo một cái, ôn lương nói: "Xác thật, cũng nên có một kết quả."

Khi nói, hắn cũng ngồi xuống ghế gỗ tử đàn phía sau.

Không nhanh không chậm, "Đã không giấu được, thì không cần giấu nữa."

Nam Đường vừa nghe, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, "Điện hạ, thân thể của điện hạ, cần phải trở lại bình thường?"

Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc qua phía giường, trong mắt hiện lên ý cười, "Không cần."

Nam Đường hơi do dự, lên tiếng: "Điện hạ, điện hạ đã dùng thuốc trong một thời gian dài, sẽ ảnh hưởng tới thân thể của điện hạ."

Ngón tay Hiên Viên Vĩnh Hạo nhẹ nhàng gõ lên bàn, hơi dừng lại, "Nam Đường."

"Có thuộc hạ."

"Tô Yên là bổn cung, bổn cung không cho phép nàng xảy ra chuyện gì. Ngươi hiểu không?"

Hai tay Nam Đường nắm chặt, sắc mặt lãnh ngạnh chậm chạp không nói gì.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại lên tiếng, chỉ là hờ hững hơn vừa nãy, nhưng cũng cường thế hơn vừa nãy, "Hiểu không?"

Thật lâu sau, Nam Đường cơ hồ là cắn chặt răng nói: "Nàng để điện hạ uống ly rượu độc đó, nàng muốn giết điện hạ."

Đây là chuyện làm Nam Đường canh cánh trong lòng.

Tô Yên là mật thám, nhưng điện hạ thích, làm một thuộc hạ, Nam Đường tự nhiên sẽ không nói gì, thậm chí là tận lực giữ gìn.

Nhưng bây giờ Tô Yên, đã nghiêm trọng uy hiếp tới sự an toàn của điện hạ

Điện hạ thậm chí mặc kệ, rượu độc kia chỉ cần là nàng bưng tới, điện hạ cũng không thèm nháy mắt mà uống xuống.

Sự tồn tại của nàng, làm Nam Đường lo lắng.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nheo nheo mắt, nhìn Nam Đường.

Hắn không nói nữa, đầu ngón tay lộc cộc, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, bầu không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ngón tay gõ trên mặt bàn.

Cuối cùng, vẫn là Nam Đường không nhịn được, "Hiểu"

Vẫn là đồng ý.

Là thuộc hạ, điện hạ là người Nam Đường thề sống chết nguyện trung thành.

Chẳng sợ nữ nhân kia, là người mà Nam Đường cực kỳ bài xích, thậm chí là muốn giết.

Nhưng điện hạ nói, không được để nàng xảy ra chuyện gì, cho dù không muốn, cũng phải bảo vệ.

Tặng @ViTeVi

*****

Edit: Ư Ư

Vừa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói phát ra, "Ưm..."

Tô Yên nằm trên giường, xoay người.

Chậm rãi thức giấc.

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Nam Đường và Hiên Viên Vĩnh Hạo đều nghe thấy.

Nam Đường tự giác cáo lui, nhân tiện đóng cửa tẩm điện lại.

Hiên Viên Vĩnh Hạo buông bút lông trong tay xuống, nhân tiện gấp tờ giấy có hai chữ kia lại, cất vào trong một quyển sách.

Sau đó đi đến mép giường.

Xốc màn giường lên, nhìn vào bên trong.

Tô Yên đã tỉnh hơn nữa còn ngồi dậy, cổ áo mở ra, để lộ ra dấu hôn xanh tím trên cổ.

Hắn dọc theo mép giường ngồi xuống, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nàng, "Tỉnh?"

Tô Yên nhìn chằm chằm hắn một lúc, ánh mắt dần dần từ mơ hồ thành rõ ràng.

Đại khái là do vừa thức dậy, giọng nói vừa nhỏ vừa mềm mại ấm áp, "Ta đói bụng."

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, hắn đã lăn lộn nàng nhiều ngày.

Hai người ngọt ngào ở trong tẩm điện, rất ít ra cửa.

Vậy nên phần lớn thời gian Tô Yên có thể tỉnh ngủ, cơ bản đều là đói tỉnh.

Hiên Viên Vĩnh Hạo duỗi tay, ôm người vào trong lòng.

Nhìn bộ dáng mềm mại của nàng, hôn một cái.

Nàng cũng đã thói quen, duỗi tay vòng lấy cổ hắn, ôm lấy hắn.

Hắn trực tiếp bế người lên, đi tới bàn ăn.

Đồ ăn sớm đã chuẩn bị xong, Xuân Hoa nghe thấy điện hạ phân phó, vội vàng đồng ý, đi tới phòng bếp nhỏ lấy đồ ăn.

Tới buổi chiều, Hiên Viên Vĩnh Hạo ngây người trong tẩm điện ba ngày bị thánh chỉ triệu kiến, không biết đi làm gì.

Vậy nên một mình Tô Yên ngốc trong tẩm điện.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người tách ra trong mấy ngày qua.

Nàng mặc quần áo, chuẩn bị ra cửa đi dạo.

Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, Ngự Hoa Viên có đình hóng gió, nghe nói đứng ở đó ngắm cảnh trong Ngự Hoa Viên cực kỳ độc đáo, đi xem đi ***"

Tô Yên gật gật đầu, "Được."

Nàng đi dọc theo con đường nhỏ, đi trên con đường sỏi đá, cuối mùa thu, mang theo từng cơn gió lanh.

Nàng đếm đầu ngón tay bắt đầu tính tính, "Hôm nay là ngày thứ tư, còn sáu ngày nữa."

Lại làm mật thám thêm sáu ngày là hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Đến lúc đó, Vu Tổ kia sẽ không quản được nàng nữa.

Tiểu Hoa vừa nghe ký chủ nói là biết ký chủ của mình đang tính cái gì.

Không nhịn được nói: "Ký chủ, lúc trước ngài đáp ứng Cổ vương, nói phải tìm cho nó một người để nó ăn. Ký chủ chọn được ai chưa?"

"Rồi."

"Ký chủ muốn chọn ai?"

"Vu Tổ."

"Vì sao ký chủ lại chọn gã? Thân thể của gã tốt hơn à."

"Không phải."

"Vậy vì sao a?"

"Gã bắt ta nuốt thuốc độc a."

Tiểu Hoa suy nghĩ một hồi lâu, mới phản ứng lại, "Ký chủ muốn báo thù?"

Tô Yên gật gật đầu, "Nếu gã có thể làm con sâu đó thoát khỏi cơ thể gã, sống sót, vậy chuyện gã bắt ta uống thuốc độc, sẽ xóa bỏ."

Có người muốn hại nàng, vậy thì làm sao có thể tha cho gã?

Tiểu Hoa nghĩ tới chuyện Vu Tổ bị con sâu kia ăn chỉ còn một tầng da, lại không nhịn được mà run rẩy.

Thật sự ghê tởm.

Nàng cầm làn váy, đang đi về phía trước.

Bỗng nhiên, một nhóm thị vệ đi tới, dẫn đầu là một vị công công.

Tô Yên đứng ở một bên, đang định tránh đi.

Bỗng nhiên công công kia dừng bước, sau đó nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới,

Giọng nói the thé sắc nhọn, "Ngươi chính là Tô Yên, nha hoàn bên cạnh Tam điện hạ?"

Tô Yên nhìn công công kia, gật đầu, "Đúng vậy."

Sau đó, công công kia lại nói: "Chính là ngươi, ngày hôm đó đánh bại công chúa Trục Nhật Quốc, bảo vệ thanh danh của hoàng thất?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)