Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 016

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 016
Hoàng tử bệnh kiều (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Đi ra tẩm điện, Tô Yên bưng khay đi ra ngoài.

Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, thâm cung đại viện khó tránh có người muốn hãm hại ngài, Tiểu Hoa đã tìm truyện 《XX truyện 》 《 Lịch sử Võ Tắc Thiên 》《 Bí pháp trong thâm cung 》《XX bí sử 》 và các loại tư liệu, ngài có muốn đọc không?"

Tô Yên đi dọc theo hành lang dài, không hiểu, "Nhưng mà ta không cần thượng vị nha."

Tiểu Hoa cũng không đồng ý, "Khó tránh khỏi có những tình huống nguy hiểm."

Tô Yên đang định từ chối, đã nghe thấy giọng cười bên cạnh, "Hừ? Ra ngoài rồi?"

Thu Thật cao giọng, dựa vào hành lang gỗ.

Khi nói chuyện, trong tay Thu Thật cầm một cái túi tiền, đung đưa trước mặt Tô Yên, "Vừa nãy ma ma gọi người của tiền viện đi nhận tiền thưởng."

Nàng ta vừa nói vừa cười, "Ai nha, quên mất ngươi cũng là người trong tiền viện. Nhưng mà... một người đi lên từ cung nữ tam đẳng như ngươi, có tư cách gì ngồi cùng bàn với bọn ta?"

Ngữ khí của Thu Thật mang theo khinh thường và châm chọc.

Nàng ta thật sự không thích Tô Yên.

Những nha hoàn ở tiền viện, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức có học thức, dựa vào cái gì mà một tiện tỳ cũng có thể chen chân vào?

Tô Yên nhìn nàng ta, giọng nói mềm mại ấm áp, "Cảm thấy ta không có tư cách, ngươi có thể đi tìm ma ma."

"Ngươi!!"

Thu Thật bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không nói được gì.

Bởi vì ma ma đã nói không ai dám không nghe, nàng ta không có cách gì với Tô Yên, mới ở chỗ này châm chọc mỉa mai.

Nếu có thể đi tìm ma ma, nàng ta còn phải mất công ở đây?

Tô Yên thấy sắc mặt Thu Thật đỏ lên, chậm chạp không nói gì, bèn không nhìn Thu Thật nữa, đi thẳng về phía trước.

Phía xa, có thể nghe thấy giọng nói tức giận của Thu Thật, "Tô Yên! Ngươi chờ đó!!"

Đi vào lỗi rẽ, Tô Yên đột nhiên lên tiếng, "Tiểu Hoa."

"Sao vậy? Ký chủ?"

"Mấy quyển sách ngươi vừa nói, để lại cho ta, buổi tối ta muốn đọc."

Tô Yên cầm khay đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng.

Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Sao ký chủ lại đột nhiên thay đổi ý kiến?"

Tô Yên cúi đầu nhu nhu, "Thâm cung đại viện, khó tránh có người muốn hãm hại ta."

Nàng lặp lại câu nói lúc nãy của Tiểu Hoa.

"Yên tâm đi ký chủ, Tiểu Hoa sẽ để lại cho ngài."

Tiểu Hoa nhanh chóng đồng ý.

Bởi vì Tô Yên trở thành nha hoàn nhất đẳng, căn phòng cũng từ giường chung trở thanh có một căn phòng riêng.

Tuy rằng phòng nhỏ hẹp, có chút đơn sơ, nhưng Tô Yên không kén chọn.

Kết quả là... tới buổi tối, Tô Yên trợn tròn mắt, nhìn những dòng chữ rậm rạp đang bay trên không trung trước mặt mình.

Xem nghiêm túc, chỗ không hiểu còn không quên hỏi Tiểu Hoa.

Nhỏ giọng nói: "Cho nên, đôi long phượng thai này của Hoàng Quý Phi là con của Vương gia, không phải con Hoàng Thượng?"

"Đúng đúng đúng, ký chủ đã hiểu nha."

Tiểu Hoa cũng vui mừng thay cho ký chủ nhà mình.

Chờ đến khi Tô Yên đọc xong quyển 《XX truyện 》, mệt mỏi chớp chớp mắt.

Tiểu Hoa còn đang rất kích động, "Ký chủ, có phải rất kích thích không? Có học được sự tinh túy trong đó không?"

"Tinh túy gì?"

"Vu oan giá họa, tàn nhẫn độc ác, khoác da dê, giả vờ vô tội nha, chỉ cần ký chủ chăm chỉ học hỏi, khẳng định cũng có thể trở thành một nhân vật truyền kỳ, ghi vào sử sách!"

Tiểu Hoa hứng thú bừng bừng, cảm thấy mình đang bồi dưỡng ký chủ từ một người không biết gì thành một nhân vật truyền kỳ, vừa nghe đã cảm thấy đầy nhiệt huyết.

Tô Yên không hứng thú lắm.

Tiểu Hoa nhịn không được hỏi, "Ký chủ, ngài cũng không muốn trở thành nhân vật truyền kỳ sao?"

Chẳng lẽ chuyện này không có lực hấp dẫn với ký chủ?

Tô Yên nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ, nàng nhỏ giọng nói, "Không phải không muốn, mà là không cần thiết."

"Có ý gì?"

"Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được."

Dung lượng não có hạn, nghĩ quá nhiều, sẽ đau đầu.

Chương sau có người đi quyến rũ anh nhà, là ai??? 😕

*****

Bóng đêm đã đến, trong tẩm điện của Tam hoàng tử, một chiếc đèn được đốt, theo một cơn gió thổi qua, ngọn nến đung đưa.

Uốn lượn khúc vòng, lúc sáng lúc tối.

Trước giường bệnh, nam tử ôn nhuận như ngọc dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách có chút cũ kỹ.

Ngón tay thon dài từ từ lật xem, hàng mi rũ xuống tạo thành bóng ma, nhẹ nhàng run run, mang theo một tia tái nhợt yếu ớt.

Bên cạnh giường, một hắc y nhân đang quỳ xuống.

Hắc y nhân cúi đầu, không nhìn rõ bộ dáng, "Chủ tử, người hôm nay đẩy người xuống ao là người của Nhị hoàng tử."

Giọng nói rơi xuống, người nằm trên giường vẫn lật sách, không dừng lại chút nào.

Thật lâu sau, mới nghe thấy ngữ khí ôn nhuận nhẹ nhàng của hắn, "Cổ trong cơ thể Nhị hoàng huynh vẫn luôn an phận, lúc này mới làm hoàng huynh đắc ý."

Hắc y nhân nghe thấy từ cổ trong miệng chủ nhân của mình, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, cổ họng lăn lộn nuốt nuốt nước bọt.

Hắc y nhân lập tức hỏi: "Ý của chủ tử là..."

"Để lại một hơi, kéo dài hơi tàn chờ đi cùng đại hoàng huynh, trên đường cũng có bạn."

Lời nói ôn lương, vẫn là bộ dáng tái nhợt yếu ớt kia, lời nói lại làm người không rét mà run.

Nhưng đối với chuyện này, hắc y nhân kia hiển nhiên đã sớm thích ứng, "Vâng."

Giây tiếp theo hắc y nhẫn đã biến mất, toàn bộ tẩm điện giống như chưa từng có người nào xuất hiện.

Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không nhanh không chậm lật sách, ánh nến phản chiếu thân hình, tái nhợt ốm yếu.

Không biết đọc được chuyện gì buồn cười, khóe môi mỏng lạnh hơi cong lên, vẫn tốt đẹp như vậy.

Năm ngày sau, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn ôm bệnh trên giường.

Theo thái y nói, thân thể Tam hoàng tử vốn yếu ớt.

Lại rơi xuống nước vào cuối mùa thu, khí lạnh đi vào cơ thể, phải tĩnh dưỡng, nếu không sau này sẽ rất dễ bị bệnh.

Năm ngày nay, Xuân Hoa Thu Thật ân cần hầu hạ Tam hoàng tử.

Vậy nên ngày thường ngoại trừ lau bàn ghế, bình hoa thì không còn việc gì cả.

Khi nhàn rỗi, nàng bèn đọc hơn mười quyển tiểu thuyết thâm cung lục viện Tiểu Hoa tìm cho nàng để tìm hiểu.

Khi đang đọc, bỗng nhiên cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa sốt ruột, "Tô Yên, có ở đây không?"

Là giọng của Xuân Hoa.

Tô Yên đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa phòng ra.

Nhìn thấy bộ dáng Xuân Hoa thở hồng hộc sốt ruột, nàng nghi hoặc, "Có việc gì sao?"

Xuân Hoa lau mồ hôi trên trán, "Tam hoàng tử muốn gặp ngươi, ngươi mau đi đi."

Tô Yên không hiểu, "Tam hoàng tử muốn gặp ta?"

Xuân Hoa sốt ruột, "Ai nha, không kịp giải thích, đi mau."

Vừa nói xong, đã kéo tay Tô Yên chạy đi.

Chờ tới tẩm điện của Tam hoàng tử, vừa vặn nhìn thấy một nha hoàn quần áo không chỉnh tề thân hình chật vật cả người run rẩy bị người kéo ra ngoài.

Tô Yên đọc nhiều tiểu thuyết cung đấu như vậy cũng không phải chỉ đọc chơi, trong đầu hiện ra mấy chữ, " câu dẫn thất bại ".

Lúc này, Thu Thật cũng quỳ ngoài tẩm điện, mặt xám như tro tàn.

Xuân Hoa nhẹ nhàng đẩy Tô Yên, thuận tay đưa chén thuốc mà một nha hoàn đang cầm cho Tô Yên, "Mau vào đi, chén thuốc này nhất định phải để điện hạ uống."

Xuân Hoa cẩn thận dặn dò, nhìn thấy Tô Yên, đi vào bên trong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa bước vào tẩm điện, mùi long tiên hương đã tràn ngập chóp mũi.

Không giống với không khí hoảng hốt bên ngoài, không khí bên trong yên tĩnh, giống như nơi này sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể quấy rầy.

Trên giường, Hiên Viên Vĩnh Hạo dựa vào gối, một thân tơ lụa màu trắng sạch sẽ.

*****

Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, ngẩng đầu lên, bộ dáng môi hồng răng trắng.

Con ngươi đen nhánh nhìn qua, thân thể tái nhợt ốm yếu, chỉ cần nhìn một lần, đã làm người tràn ngập ý muốn bảo vệ, không nhịn được muốn che chở.

Tô Yên bưng chén thuốc đi đến gần, dừng lại, hành lễ, nói: "Điện hạ, nên uống thuốc."

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, nửa ngày sau, nhẹ nhàng lên tiếng: "Lại đây."

Tô Yên hoạt động chân, tiến lên phía trước hai bước.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh, hơi cong môi, lại nói một lần, "Lại đây."

Tô Yên hơi dừng lại, cuối cùng vẫn đi tới mép giường.

Sau đó cúi người xuống, tư thái cung kính khiêm tốn, "Nên uống thuốc."

Đáng tiếc, lực chú ý của Hiên Viên Vĩnh Hạo không ở trên chén thuốc, tất cả đều ở trên người nàng.

Nha hoàn này, nhìn qua không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn tư thế cũng đủ khiêm tốn cung kính, không sai chút nào.

Nhưng có những thứ, phát ra từ trong xương cốt, không thể thay đổi.

Giống như nha hoàn này, đôi mắt kia không khiêm tốn chút nào.

Mỗi tiếng nói cử động càng không có sự nịnh nọt giống như những nha hoàn khác.

Giọng nói mềm mại, nhưng ngữ khí kia giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Lại nhớ tới ngày hôm đó, nàng thế nhưng móc kẹo ra đưa tới bên miệng hắn.

Làm lơ lễ nghi tôn ti, động tác tự nhiên.

Mà mình chẳng những không băm tay nàng, lại còn ăn luôn cái kẹo kia.

Hắn rũ mắt, che khuất ánh sáng trong mắt.

Giống như nhìn thấy điều gì thú vị.

Trước nay chưa từng thấy nha hoàn nào như vậy, ừm, còn không tính là buồn tẻ.

Trên mặt hiện ra một tia ốm yếu, ho khan một tiếng, "Hôm đó ở bờ ao, là ngươi cứu bổn cung, lại chậm chạp không tranh công, vì sao?"

Giọng nói của hắn mang theo vài phần suy yếu, phảng phất bệnh nặng còn chưa khỏi hẳn.

Tô Yên ngẩng đầu, giọng nói mềm mại nghiêm túc, "Cứu điện hạ là bổn phận."

"A?"

Hắn nghe Tô Yên nghiêm túc trịnh trọng trả lời, cảm thấy hơi tò mò.

Thật lâu sau, ho khan vài tiếng.

Vừa ho vừa cười, "Bên cạnh bổn cung, đang thiếu người trung thành và tận tâm giống ngươi, về sau, ngươi hãy hầu hạ bên cạnh ta, thức ăn sinh hoạt hằng ngày của ta đều giao cho ngươi mới yên tâm."

Tô Yên chớp chớp mắt, ngẩn người.

Chỉ nói hai ba câu, nàng vốn chỉ bưng thuốc vào, sao lại biến thành hầu hạ bên cạnh?

Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, "Ngươi không muốn?"

Tô Yên lắc đầu, "Nô tỳ nguyện ý."

Nói xong, Tô Yên cầm chén thuốc đưa cho hắn, "Thuốc này điện hạ phải uống khi còn nóng."

Chờ khi hắn uống xong, Tô Yên cầm chén thuốc lui ra, vừa đi ra cửa tẩm điện, Thu Thật vẫn đang quỳ ngoài cửa.

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, cầm chén thuốc đã hết rời đi.

Vừa ra khỏi tẩm điện, Tiểu Hoa không nhịn được nói, "Á á á á, ký chủ ngài thật là giỏi!"

Nhanh như vậy đã được hầu hạ bên cạnh?

Lâu ngày sinh tình, rất dễ dàng làm hắn mở lòng hoàn thành nhiệm vụ nha.

Sau khi cảm khái xong, Tiểu Hoa không nhịn được nói: "Tam hoàng tử nào có xấu xa như vậy, rõ ràng rất tốt a. Hơn nữa thân thể hắn ốm yếu như vậy, bị người bắt nạt thảm như vậy, khẳng định có sự hiểu lầm. Ngài nói xem, ký chủ?"

Tô Yên không nói gì.

Tiểu Hoa lại không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ?"

"Ừ?"

"Ngài cảm thấy Tam hoàng tử là người như thế nào?"

"Ách... không biết."

Tô Yên đi dọc theo hành lang dài, nàng chậm chạp không trả lời.

Nàng đi định rửa chén thuốc rồi về phòng.

Nào biết vừa đến cửa phòng, cũng đã có người chờ ở chỗ đó.

Khụ, hôm qua Trẫm đọc nhầm tưởng Thu Thật quyến rũ anh nhà nên đặt nhầm câu hỏi, sorry các ái phi!!!

Moah~

Chương sau anh nhà ăn quả gì!??

*****

Một thị vệ hắc y đứng ngoài cửa, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt.

Nhìn thấy Tô Yên trở về, lạnh băng nói:

"Tô Yên cô nương, ta là Nam Đường. Thỉnh cô nương thu thập quần áo, đi theo ta."

Tô Yên không hiểu lên tiếng: "Đi đâu?"

Nam Đường trả lời: "Dọn đến thiên điện của điện hạ."

"Vì sao?"

"Cô nương đã là nha hoàn bên cạnh điện hạ, đương nhiên sẽ theo sát hầu hạ, khi điện hạ cần phải nhanh chóng có mặt."

Sắc mặt Nam Đường cứng rắn, thần sắc không chút thay đổi.

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu, "Được."

Nói xong, nàng đi vào trong phòng, bắt đầu thu thập.

Nàng vừa dọn vào căn phòng này không lâu, cũng không có nhiều đồ.

Sắp xếp một chút, cũng chỉ có một tay nải nhỏ.

Chỉ trong chốc lát đã đi ra, Nam Đường nhìn tay nải trên tay nàng, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Cô nương thu thập xong?"

"Ân, đã xong."

Nam Đường gật đầu, không nói nữa, dẫn Tô Yên đi tới thiên điện.

Thiên điện trong miệng Nam Đường, gần sát với tẩm điện của Hiên Viên Vĩnh Hạo, chỉ là bị một bức tường ngăn cách.

Tuy nói là thiên điện, nhưng cũng to gấp ba lần căn phòng lúc trước của Tô Yên.

Bàn ghế bày biện, thư tịch bút mực, đầy đủ mọi thứ.

"Sau này cô nương sẽ ở đây."

Giọng nói của Nam Đường truyền đến.

Tô Yên nhìn nhìn xung quanh, đặt tay nải trong tay xuống bàn.

Tiếp đó lại nghe Nam Đường nói: "Điện hạ đang bị bệnh, trước mặt không thể thiếu người, thu thập xong, cô nương hãy đi tới trước giường chờ."

"Được."

Nàng gật đầu đồng ý.

Nam Đường nói xong, không ở thêm, trực tiếp xoay người rời đi, dứt khoát nhanh nhẹn.

Nàng ngồi xuống cái ghế gần đó, trên bàn ghế không có tro bụi, nhìn dáng vẻ là thường xuyên có người quét tước.

Duỗi tay chạm chạm ấm trà, nước bên trong vẫn ấm.

Nàng rót cho mình một chén nước.

Một ngụm một ngụm uống.

Tiểu Hoa nhìn bộ dáng của ký chủ nhà mình, không hiểu, "Ký chủ? Gần đây ngài luôn trầm mặc suy nghĩ gì vậy?"

Tô Yên nhìn hơi nước nhàn nhạt nay lên, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta muốn cẩn thận hơn một chút."

Nói xong, từ từ móc kẹo từ túi gấm bên hông ra.

Chậm rãi bóc vỏ, cho vào miệng.

Vị sữa dâu tan ra trong miệng.

Tiểu Hoa vừa nhìn thấy cái kẹo này, lại không nhịn được muốn thở dài.

Ký chủ của nó, cũng quá tốt rồi.

Có một cơ hội hứa nguyện, thế nhưng dùng để ăn kẹo sữa dâu.

Để phù hợp với thời đại này, vỏ dùng để đóng gói, cũng thành giấy dầu.

Kẹo sữa bên trong cũng thành khối đường hình vuông.

Không sai, ký chủ đang ăn, chính là kẹo sữa dâu nàng hứa nguyện.

Nó còn tưởng rằng... ngay cả khi ký chủ không cần phi cơ pháo bom nguyên tử, cũng phải lựa chọn vũ khí phòng thân gì đó.

Nghĩ vậy, Tiểu Hoa có hơi hối hận lúc trước để ký chủ của mình ăn kẹo.

Nếu là lúc trước, mình bảo ký chủ sờ sờ AK-47, thưởng thức thưởng thức lựu đạn đạn mù gì đó, nói không chừng bây giờ ký chủ cũng sẽ yêu súng ống.

Ước chừng qua một nén nhang, Tô Yên vẫn luôn trầm tư mới lấy lại tinh thần.

Kẹo sữa trong miệng cũng đã tan, chớp chớp đôi mắt lộng lẫy thanh minh.

Nàng đứng dậy, đi ra ngoài.

Bộ dáng trầm mặc, giống như lúc ban đầu.

Đi về phía cửa tẩm điện, nhìn thấy Thu Thật còn quỳ bên ngoài.

Chỉ là nhìn dáng vẻ, thân hình lung lay sắp đổ, mồ hôi đầy đầu giây tiếp theo sẽ ngã xuống.

Tô Yên hơi dừng lại, nhìn Thu Thật vài lần.

Tặng @cookie2670 với câu trả lời chính xác nhé!!!

*****

Lúc này, Thu Thật có cảm giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Yên.

Trong mắt Thu Thật không thể ức chế mang theo một tia ghen ghét.

Thu Thật vốn thiên về quyến rũ, hơn nữa bây giờ nhu nhược yếu ớt như vậy, làm người nhìn thấy mà thương.

Lúc này, Nam Đường nhìn thấy Tô Yên tới, đi qua đó, lên tiếng: "Còn đang đợi cái gì? Đi vào hầu hạ."

Bộ dáng tuy rằng cứng rắn lạnh lẽo, nhưng xử lý mọi chuyện rất chu đáo.

Là thủ hạ đắc lực của Tam hoàng tử.

Tô Yên gật đầu, không nhìn Thu Thật nữa, bước vào trong phòng.

Thu Thật thấy thế, sự ghen ghét trong mắt càng ngày càng đậm.

Tô Yên chỉ là một tiện tì tam đẳng, trở thành nha hoàn nhất đẳng hầu hạ chủ tử, đã là phúc phận ngàn đời.

Nhưng lúc này mới mấy ngày?

Thế nhưng nhảy lên trở thành nha hoàn hầu hạ bên cạnh?

Tô Yên này đã làm gì với điện hạ?

Thu Thật gắt gao nắm chặt ống tay áo, móng tay cắm vào thịt, cắn răng không để mình ngã xuống.

Tô Yên đi vào, mùi long tiên hương tràn ngập căn phòng.

Lúc này, Tam điện hạ vẫn chưa nằm trên giường, mà là ngồi trên ghế cạnh án thư.

Mặc áo trong màu trắng, bên ngoài tùy ý khoác một cái áo xanh, đôi mắt rũ xuống, bộ dáng ốm yếu mang theo sự nghiêm túc, lông mi run rẩy.

Tô Yên đi qua, hành lễ, "Điện hạ."

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh sáng trong, hắn cong môi cười ôn nhuận vô hại, "Tô Yên."

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng không nhanh không chậm.

Tô Yên ngẩng đầu, giọng nói thanh triệt mang theo một tia mềm mại ấm áp, "Điện hạ thỉnh phân phó."

Nụ cười của Hiên Viên Vĩnh Hạo càng sâu, "Vốn dĩ, không có gì muốn phân phó, nhưng ngươi đã nhắc tới... ta muốn ăn quả mơ."

Tô Yên gật đầu, "Điện hạ chờ một lát."

Sau khi nàng lên tiếng, lui ra ngoài.

Hiên Viên Vĩnh Hạo gập sách trong tay lại, ném lên trên bàn.

Hắn dựa trên ghế làm bằng gỗ tử đàn, nhắm mắt lại, nụ cười biến mất trở nên có chút đạm mạc.

Chỉ trong chốc lát, Tô Yên bưng một đĩa mơ tròn tròn đi tới, "Điện hạ mời dùng."

Nói xong, nàng đang định đặt đĩa mơ xuống bàn.

Hiên Viên Vĩnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng:"Trên bàn sách chưa bao giờ để thức ăn, tránh làm bẩn những thứ quan trọng."

Tay Tô Yên hơi dừng lại, sau đó nhấp môi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Cho dù nàng không nói gì cả, chỉ nâng mắt nhìn hắn một cái, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã cảm thấy, cặp mắt kia đang nói với hắn, nàng không biết làm sao.

Cái này làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ ngo ngoe rục rịch không biết từ đâu đến.

Nhìn Tô Yên yên lặng ôm đĩa mơ bỏ xuống cũng không được, không bỏ cũng không được, hắn cười.

Nhìn nàng càng vô tội, lại càng muốn làm trầm trọng thêm, thật là không nhịn được nha.

Tô Yên đứng trước mặt hắn, suy nghĩ một lát, lên tiếng: "Nô tỳ cầm đĩa, điện hạ mời dùng."

Ngón tay xinh đẹp thon dài, cầm một quả mơ ăn vào trong miệng, vị chua ngọt tràn ngập.

Hắn tinh tế nhấm nuốt, cười vô hại ôn nhu, "Quả mơ này ăn rất ngon."

Hắn khen một câu, nhìn qua rất thích ăn.

Nhưng kết quả, cả buổi trưa, Tô Yên ôm đĩa mơ đứng suốt ba canh giờ, hắn chỉ ăn một quả!

Chờ khi nàng ra khỏi tẩm điện, cánh tay đã tê dại.

Đứng ba canh giờ, sống lưng nhức mỏi.

Vừa ra tẩm điện, trời cũng đã tối.

Tô Yên đấm chân, vừa cảm thấy hơi hòa hoãn, bèn bước về phía trước.

Tiểu Hoa an ủi, "Ký chủ, ngài có muốn trở về nghỉ ngơi nghỉ ngơi không?"

"Đói bụng."

Giọng nói mềm mại, đi về phía bếp ăn của cung nữ, không dừng lại.

Anh nhà cướp cái gì của chị nhà???

*****

Chỉ là... cô chưa đi được bao xa đã dừng bước, đỡ cây cột trên hành lang, ngồi xuống bậc thang.

Tiểu Hoa không hiểu sao, "Ký chủ? Không phải ngài nói muốn đi ăn cơm à?"

Vừa nói xong, đã nhìn thấy sắc mặt Tô Yên suy yếu, mồ hôi trên mặt từng giọt rơi xuống, "Mệt mỏi quá."

Tiếng nói đã rất nhỏ, suy yếu dọa người.

Tuy giá trị thể lực nhiều hơn hai điểm so với thế giới trước, nhưng so với một người bình thường, thể lực vẫn kém quá xa.

Nàng có thể đứng không nhúc nhích ba canh giờ, hoàn toàn là dựa vào ý chí chịu đựng.

Chuyện này nếu đổi lại là người khác, đã sớm ngã xuống.

Vốn dĩ nghĩ rằng có thể chịu được đến nơi ăn cơm, nhưng bây giờ, thật sự không đi nổi.

Tiểu Hoa thấy ký chủ ngoan ngoãn của mình bị bắt nạt thành như vậy, có chút đau lòng.

Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì vội vàng lên tiếng:"Ký chủ, kẹo, kẹo, cô ăn hai cái kẹo a."

Tô Yên chớp chớp mắt, nghe thấy câu này trong mắt cũng hiện lên một tia sáng, giống như có một tia khí sắc.

Nàng chậm rì rì mở túi tiền, lấy ra một cái kẹo, bóc giấy dầu cho vào miệng.

Tiếp đó, một cái lại một cái, nàng liên tiếp ăn ba bốn cái, hương sữa dâu tràn ngập khoang miệng.

Gió lạnh thổi tới, một lúc lâu sau, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Hơi có chút sức lực, nàng định đứg dậy đi ăn cơm.

Nào biết... , bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Xuân Hoa mặc quần áo xanh từng bước một đi tới.

"Tô Yên, sao ngươi lại trốn ở đây? Ta tìm ngươi ở chỗ ăn cơm nhưng không thấy."

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt, trên mặt khó nén suy yếu.

Nàng còn chưa mở miệng hỏi, đã bị Xuân Hoa túm cánh tay, "Mau lên, điện hạ tìm ngươi đi hầu hạ bữa tối."

Tô Yên vốn đang ngồi chỗ kia, bị lôi kéo, hơn nữa trên chân không có lực, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã.

Xuân Hoa kinh ngạc, "Ngươi làm sao vậy?"

Tô Yên đứng dậy, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc mềm mại ấm áp nói: "Ta không có sức lực, đi ăn cơm trước lại đi hầu hạ hắn, được không?"

Vừa nói xong, Xuân Hoa đã cười, "Tô Yên, ngươi đang đùa ta sao? Để Tam hoàng tử chờ ngươi ăn xong rồi mới đi hầu hạ?"

Nói nói, trong mắt Xuân Hoa mang theo một tia nghiêm túc, "Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ta coi như chưa từng nghe thấy, sau này không thể nói nữa, hiểu không?"

Tô Yên liếm khóe môi, "Hiểu."

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó còn định nói chuyện, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Xuân Hoa kéo quay lại đường cũ.

Vừa đi, Xuân Hoa vừa giáo dục, "Tô Yên, ngươi vừa tới tiền viện, không hiểu quy củ của tiền viện, ta hiểu. Nhưng điện hạ coi trọng ngươi, muốn ngươi hầu hạ bên cạnh, vậy ngươi phải làm đúng bổn phận của mình, biết không?"

Tô Yên không nói chuyện.

Nàng yên lặng mõ một cái kẹo trong túi tiền ra, cho vào miệng.

Xuân Hoa không thấy nàng trả lời, lại hỏi một câu: "Nhớ chưa?"

Lúc này, Tô Yên mới mềm mại nói: "Ân, nhớ rõ."

Nói nói, đã đi đến cửa tẩm điện.

Xuân Hoa đứng ở cửa, cung kính lên tiếng: "Điện hạ, Tô Yên tới."

Qua một hồi lâu, bên trong mới truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng, "Để nàng tiến vào."

Sau đó, Tô Yên đã bị Xuân Hoa đẩy vào tẩm điện.

Tô Yên đi vào, đập vào mắt là một bàn đồ ăn ngon tinh xảo.

Dưới ánh nến mờ nhạt, Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên chủ vị, mặc một bộ tơ lụa màu vàng nhạt, môi hồng răng trắng vô cùng tuấn tú.

Hắn nhìn thấy Tô Yên đi vào, con người đen nhánh hiện lên một tia sáng.

Tặng @ntthaonhii02 với đáp án chính xác nhé!!!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)