Hoàng tử bệnh kiều (1)
← Ch.014 | Ch.016 → |
Tiếp đó lại nghe Tiểu Hoa nói: "Ký chủ, ngài có một cơ hội hứa nguyện, xin hỏi, ngài có mong muốn gì?"
"Không có."
"Ngài có thể cẩn thận nghĩ lại, không nóng nảy."
Tô Yên suy nghĩ một lát, "Kẹo sữa dâu, thế giới nào cũng có phải không?"
"Cái này... không nhất định."
"Vậy tôi muốn, mỗi thế giới đều có kẹo sữa dâu."
Tiểu Hoa chần chờ, "Ngài... xác định chứ?"
"Ừm."
"Leng keng, nguyện vọng của ngài đã được thực hiện, ký chủ, dù xuyên qua thế giới nào ngài cũng sẽ có kẹo sữa dâu."
"Ồ, được rồi."
"Ký chủ, nếu không có câu hỏi khác, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo."
"Được."
Tô Yên vừa đồng ý, cô đã hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ngã ở bên cạnh một cái ao.
Núi giả, ao cá, hoa cỏ, cổ kính, rất có cảm giác.
Mà trên người nàng, đang mặc quần áo cổ đại, đầu đội búi tóc, giày vải màu trắng.
Sau đó, nàng nghe thấy trong ao bên cạnh truyền đến tiếng động.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, nam chủ ở trong ao nha."
Ngữ khí không thể nói có bao nhiêu kinh hoảng, đại khái là ngạc nhiên nhiều hơn.
Nhưng nó vừa thốt lên, Tô Yên đã nhấc mắt.
Thực hiển nhiên, nam tử trong ao không biết bơi, hắn đang giãy giụa.
Nàng bước về phía trước, tới gần đó.
Tiểu Hoa lại lên tiếng, "Ký chủ, ngài muốn nhảy xuống đó cứu hắn sao?"
Tô Yên bình tĩnh nói: "Sẽ không."
Vừa nói xong, nàng nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một bó củi trong bụi cỏ gần đó.
Nàng dùng sức kéo, đi đến trước ao cá, tiếp theo, trực tiếp ném bó củi vào trong nước.
Thình thịch một tiếng, bọt nước bắn ra xung quanh.
Thân thể của nàng rất yếu ớt, chỉ ném bó củi xuống nước, cũng đã làm trên trán đầy mồ hôi.
Sắc mặt có chút tái nhợt, đỡ tảng đá bên cạnh bờ ao nghỉ ngơi.
Đại khái ông trời cũng không muốn làm người trong ao chết, bó củi kia xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Một tay hắn đặt lên bó củi, lấy đà nhảy lên trên bó củi đó.
Bó củi trôi nổi trong nước, cho đến khi trôi đến bờ ao, nam tử kia đang định đi ra.
Không biết tiếng kinh hô từ nơi nào truyền tới, "Trời ạ, ở hoàng tử rơi xuống nước! Người đâu!!!"
Tiếng thét chói tai của nữ tử, còn có tiếng đổ vỡ, rõ ràng truyền vào trong tai Tô Yên.
Tô Yên đứng ở bên cạnh ao, nhìn về phía nam tử đang chật vật kia.
Lúc này, tay hắn đang vịn vào vách tường, hình như có cảm giác lạ mà ngẩng đầu lên.
Sợi tóc đen ướt dính rời rạc, che đi hơn nửa khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy.
Lúc này Tô Yên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nàng không hề nhìn người vừa từ ao ra mà cầm rổ lên, rời đi.
Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Ký chủ, sao ngài lại bỏ đi a?"
"Hắn sẽ không chết."
Giọng nói của Tô Yên trong trẻo, đại khái là do tính cách của cô nên nghe vào cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp.
Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên nói: "Ký chủ, ngài có một phần ký ức phải tiếp nhận, hãy tìm một nơi an toàn."
Tô Yên gật đầu đồng ý, "Được."
Vừa nói nàng vừa tiếp tục bước về phía trước, con đường uốn lượn, cũng không biết mình đi tới đâu.
Chỉ là nhìn khắp nơi rách nát hoang vắng, hoàn toàn khác biệt với sự tinh xảo xa hoa ngoài kia.
*****
Nàng vừa mới đứng yên, ký ức đã bắt đầu xẹt qua.
Thật lâu sau, Tô Yên mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia không rõ, "Tiểu Hoa".
"Dạ? Sao vậy ký chủ?"
"Ký ức này của ta, chết rồi, sau đó sống lại, là sao?"
"Ký chủ, thân thể này của ngài đã trọng sinh."
Tô Yên nghe thấy cái từ này, có chút không hiểu, "Trọng sinh?"
"Đúng rồi, nàng sống hai đời, chỉ là vận mệnh có chút bi thảm, khi chưa trọng sinh bị hại chết, trọng sinh trở về cũng chết nha."
Nghe Tiểu Hoa nói, Tô Yên bắt đầu xem ký ức của người này.
Đất nước này là Hiên Viên quốc, hoàng thất họ kép Hiên Viên.
Nguyên thân vốn là cung nữ trong cung Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm.
Cẩn thận sinh tồn trong cung, vốn chỉ còn hai tháng nữa sẽ được ra cung lấy chồng.
Kết quả... một tháng trước khi ra cung, Hoàng Thượng băng hà.
Đại hoàng tử nên kế vị, nhưng trước ngày kế vị, Đại hoàng tử lại đột nhiên chết.
Mấy ngày sau, Nhị hoàng tử cũng đột ngột ra đi.
Cuối cùng, ngôi vị hoàng đế do Tam hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo kế vị trở thành người thắng cuối cùng.
Tam hoàng tử vẫn luôn không có tiếng tăm gì, các vị đại thần còn cho rằng đã đưa một người tính tình yếu đuối lên kế vị, còn đang lo lắng cho tương lai của Hiên Viên quốc.
Nhưng mà chỉ cách một ngày, tất cả đại thần không còn suy nghĩ này nữa, tất cả đều đang cầu nguyện cho tính mạng của mình.
Ngày đầu tiên Hiên Viên Vĩnh Hạo đăng cơ, xẻo thịt giết chết hết tất cả vây cánh của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Những đại thần cùng ngày còn sống, nhìn đống thi thể hài cốt kia, sợ tới mức động cũng không dám động.
Dựa theo đạo lý, những chuyện trên triều đình như vậy, không liên quan gì tới một cung nữ nhỏ nhoi như nàng.
Nhưng mà Hiên Viên Vĩnh Hạo, là một người lương thiện sao?
Những ngày sau đó, tất cả thị vệ cung nữ của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, mấy trăm người a, trong cùng một ngày, tất cả đều treo cổ tự tử.
Đứng trong cung điện uy nghiêm nhìn xuống, đầu người lăn long lóc, máu loãng trực tiếp chảy tới tận con sông bảo vệ thành, nhiễm đỏ nước sông, bảy ngày bảy đêm vẫn chưa trở lại bình thường.
Máu chảy thành sông là như thế nào?
Đại khái là cảnh tượng lúc đó.
Mà nguyên thân, cũng là một trong số những thi thể ở đó.
Sau khi nguyên thân chết, không nghĩ tới mình sẽ quay lại một năm trước.
Lúc đó, tất cả còn chưa thay đổi.
Nguyên thân cho rằng bản thân nắm được hướng đi của lịch sử, muốn báo thù cho kiếp trước của mình.
Nhất định phải giết chết Tam hoàng tử bạo quân này.
Nguyên thân cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách cứu vớt mọi người.
Nguyên thân quyết định tự đề cử mình, trở thành mật thám của Đại hoàng tử, đi đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, ẩn núp ở đó.
Chỉ là đáng tiếc... , nguyên thân vẫn luôn cảm thấy mình đã đủ cẩn thận.
Nhưng mà nàng lại không điều tra được dấu vết gì, Tam hoàng tử mỗi ngày ngủ, đọc sách, ăn cơm, hoặc là ngắm hoa, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thời gian một năm sắp tới, Hoàng Thượng sắp băng hà.
Nguyên thân cảm thấy cần phải liều mạng một lần, nàng hao tổn tâm cơ bắt đầu tiếp cận Hoàng Thượng, thậm chí viết một phong huyết thư trình lên.
Chỉ là những chuyện này, không hề có tin tức giống như đá chìm đáy biển.
Hoàng Thượng vẫn chết, thậm chí còn chết sớm hơn hai tháng.
Một ngày, nàng nhận được mệnh lệnh của Tam hoàng tử, đưa điểm tâm cho Hoàng Thượng.
Một đường thông suốt, đi vào, nhìn thấy Hoàng Thượng nằm trên mặt đất, đã tắt thở.
*****
Nguyên thân kinh hoảng thất thố, vội vàng muốn trở về bẩm báo cho Đại hoàng tử, nào biết còn chưa kịp đi ra ngoài, đã bị một mũi tên bắn chết.
Trước khi chết, còn nghe được có người kinh hô, "Tỳ nữ của Đại hoàng tử ám sát Hoàng Thượng, người đâu cứu giá!!"
Đó là câu cuối cùng nàng nghe thấy, sau đó, đã tắt thở.
Tô Yên sắp xếp xong ký ức, nâng mắt, chớp chớp.
Một lúc sau mới lên tiếng: "Tiểu Hoa."
"Dạ? Ký chủ, có vấn đề gì sao?"
"Nhiệm vụ của ta là tiếp cận nam chủ, hay là làm mật thám cho người khác?"
Thân là một người có dung lượng não là 2, trước mặt những thân phận phức tạp này, Tô Yên mê mang.
Tiểu Hoa nhanh chóng lên tiếng, "Ký chủ, mục tiêu cuối cùng của ngài là làm nam chủ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngài. Khi ba cánh sao trước mặt ngài sáng lên, hoàn thành một nguyện vọng của nam chủ, nhiệm vụ sẽ kết thúc."
Thời gian Tô Yên xuyên qua, nguyên thân đã trở thành mật thám của Đại hoàng tử, được vào phủ của Tam hoàng tử một tháng.
Vừa nãy Tam hoàng tử rơi xuống nước, nhìn qua là chuyện ngoài ý muốn, kỳ thật là bị Nhị hoàng tử hại.
Hiện tại đã là mùa thu, thời tiết lạnh lẽo.
Khi Tam hoàng tử được cứu hơi thở đã thoi thóp, cũng bởi vì chuyện này mà sau này thường xuyên bị bệnh.
Kiếp thứ hai của nguyên thân, cũng nhìn thấy.
Chỉ là nàng hận Tam hoàng tử, ước gì hắn chết sớm siêu sinh sớm, cho nên giả vờ không phát hiện, trực tiếp bỏ đi.
Mà hiện tại, bởi vì Tô Yên xuyên qua, thuận tay cứu Tam hoàng tử.
Còn thế cục sau này có phát sinh biến hóa vì chuyện này không, lại không thể suy đoán.
Làm nam nhân vừa nãy toàn tâm toàn ý tin tưởng mình sao?
Tô Yên trầm mặc một lát, trong đầu hiện lên đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia.
Trong lòng không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng nhắc nhở: "Ký chủ, bây giờ cô đang chuẩn bị gửi tin cho Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm, tình báo ở ngay trong giỏ bánh bao kia ~~"
Tô Yên cúi đầu, mở rổ ra xem.
Lấy bánh bao nóng hổi trong rổ ra, bẻ đôi từng cái.
Cuối cùng cũng tìm thấy một tờ giấy ở cái bánh bao dưới cùng.
Bên trên chỉ có vài chữ, "Ra cung đi vào khách điếm Cẩm Tú ngây người một canh giờ."
Tô Yên nhìn thoáng qua, xé nát tờ giấy kia.
Đợi một lát, một cơn gió lạnh thổi tới.
Nàng giơ tay lên, tờ giấy bị thổi bay trong nháy mắt, chẳng biết đi đâu.
Sau đó, nàng quay về dọc theo đường cũ.
Thành thành thật thật cúi đầu, dựa theo tư thế đi đường của tỳ nữ trong ký ức, không có một chút sai xót nào.
Tiểu Hoa ngốc trong khuyên tai, cực kỳ hưng phấn, "Ngao ngao ngao ngao!!! Ký chủ, cố lên! Ký chủ, cố lên!!"
Cảm giác này cũng quá kích thích.
Còn kích thích hơn khi nó xem phim 007.
Chờ đến khi nàng quay về sân của Tam hoàng tử, vừa mới đi vào, một tỳ nữ Tiểu Nguyệt đã tiến tới, "Tô Yên, ngươi đi đâu vậy, tìm ngươi đã lâu."
Tô Yên bị tỳ nữ kia kéo đến hậu viện, nàng không hiểu lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiểu Nguyệt kinh ngạc, "Ngươi không biết? Tam hoàng tử rơi xuống nước! Bây giờ thái ý đang khám bệnh, nếu Tam hoàng tử có chuyện gì, tất cả chúng ta đều không thể sống."
Vừa nói xong, sắc mặt Tiểu Nguyệt có chút sợ hãi.
Tô Yên cúi đầu nghe Tiểu Nguyệt nói, nàng không lên tiếng.
Bên cạnh có tỳ nữ nghe thấy Tiểu Nguyệt nói, cũng bắt đầu khủng hoảng.
Nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất bọn họ cũng phải chịu tội không bảo vệ được chủ tử.
*****
Có người không nhịn được lên tiếng, thậm chí mang theo tiếng nức nở, "Làm sao bây giờ? Còn có mấy tháng ta sẽ được ra cung. Nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện gì, chúng ta thật sự xong rồi."
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"
Dưới bầu không khí hoảng loạn này, tất cả tỳ nữ đứng gần nhau đều luống cuống tay chân.
Lúc này, từ nơi nào đó trong hậu viện, quản sự ma ma mặt không biểu tình đi ra.
"Đang làm cái gì đây?? Tam hoàng tử còn chưa chết đâu!"
Ngữ khí của quản sự ma ma vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa ngày thường cũng rất có uy danh, vừa nói xong, tất cả tỳ nữ đang khóc thút thít đều ngậm miệng.
Quản sự ma ma nhìn lướt qua mấy người ở đây, "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Đồ vô dụng!"
Nói xong, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tô Yên.
Thấy nàng từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, cũng không tham dự trong đám người kia.
Quản sự ma ma đánh giá một lát bỗng nhiên nâng tay chỉ vào Tô Yên, "Ngươi, lại đây."
Tô Yên lên tiếng: "Vâng."
Sau đó đi tới trước mặt quản sự ma ma.
Quản sự ma ma nhìn Tô Yên, trong mắt nghiêm khắc rốt cuộc hòa hoãn một chút, "Bây giờ tình tình đang rối loạn, Tam hoàng tử lại rơi xuống nước ốm đau. Ngươi đi đến tiền viện hầu hạ."
Lời nói rơi xuống, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen ghét nhìn Tô Yên.
Có người nhịn không được, "Ma ma, nàng ta mới tới đây một tháng, chuyện dễ mắc lỗi như vậy tại sao lại để cho nàng ta làm?"
Quản sự ma ma hừ lạnh một tiếng, "Còn có mặt mũi hỏi? Nhìn cái bộ dáng khóc lóc thảm thiết của các ngươi đi, đen đủi."
Vừa nói xong, cũng không có người dám dị nghị, mọi người đành phải hâm mộ.
Tuy rằng đều là tỳ nữ trong hoàng cung, nhưng cũng phân theo cấp bậc.
Những người tụ tập ở hậu viện như bọn họ, phần lớn chỉ là tam đẳng cung nữ hoặc là nhị đẳng cung nữ.
Được chọn từ những gia đình bình thường, hoặc là tỳ nữ được đưa từ trong cung tới.
Những tỳ nữ này bình thường phải làm những công việc mệt nhọc lại không được gần chủ tử, không thể lấy lòng.
Ma ma trực tiếp chọn Tô Yên đi tới tiền viện có nghĩa là gì?
Tỳ nữ tiền viện, đều là cung nữ nhất đẳng, ngày thường bưng trà rót nước hầu hạ bên cạnh hoàng tử.
Không nói tới tiền lương mỗi tháng tốt hơn gấp mấy lần, làm việc gió thổi không tới mưa xối không đến.
Không chỉ như thế, nếu có cơ hội, được Tam hoàng tử coi trọng, về sau rất có khả năng trở thành nha hoàn thông phòng bay lên làm phượng hoàng.
Cơ hội mà tất cả tỳ nữ đều mong muốn, lại bị Tô Yên cướp đi như vậy?
Thật sự là làm người cực kỳ hâm mộ.
Tô Yên không nghĩ nhiều, nếu được điều đến tiền viện, nàng làm theo mệnh lệnh là được.
Quản sự ma ma thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, sự tán thưởng trong mắt càng nhiều hơn.
Giọng nói cũng không lạnh băng như lúc nãy, "Tới đây với ta."
"Vâng, ma ma."
Xuyên qua hành lang dài, đi theo phía sau quản sự ma ma đến tiền viện.
Trực tiếp đi tới cửa điện của Tam hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Ma ma nói với hai cung nữ đứng ngoài cửa: "Xuân Hoa, Thu Thật."
Hai cung nữ mặc quần áo màu vàng nhạt, nhìn vẻ bề ngoài thì những tỳ nữ kia không thể so sánh với hai cung nữ này.
Hơn nữa diện mạo xinh đẹp, rất có khí chất.
"Ma ma."
Hai người đồng thời nói.
Quản sự ma ma gật gật đầu.
Sau đó chỉ chỉ Tô Yên phía sau mình, "Đây là Tô Yên nha hoàn mới được điều tới, cùng hầu hạ Tam hoàng tử với hai người các ngươi, Xuân Hoa, ngươi sắp xếp một chút đi."
Nha hoàn tên Xuân Hoa cung kính đồng ý, "Dạ thưa ma ma."
Sau đó, ma ma lại nhấn mạnh vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.
Khi ma ma vừa rời đi, Xuân Hoa Thu Thật lập tức không còn sự cung kính như vừa rồi, lập tức thoải mái lại.
Hai người không khách khí đánh giá Tô Yên, nhìn ra Tô Yên là cung nữ tam đẳng.
Trong lòng có chút khinh thường, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Chương này tặng Quàng Hậu của Trẫm nhé!!!
*****
Xuân Hoa có một khuôn mặt trứng ngỗng, cười rộ lên rất đẹp, "Tô Yên, nếu ngươi đã được điều tới tiền viện, về sau chúng ta sẽ là tỷ muội, chăm sóc lẫn nhau."
Dù sao cũng là người mới tới, Xuân Hoa nói chuyện cũng coi như là chu đáo.
Chỉ là so sánh với Xuân Hoa, Thu Thật lại không ôn hòa như vậy.
Bộ dáng Thu Thật không đoan trang bằng Xuân Hoa, nhưng lại tinh xảo, khuôn mặt mang theo chút quyến rũ.
Nàng ta đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, hừ nhẹ một tiếng, "Ma ma tuổi lớn rồi, sợ là ánh mắt không tốt, cái dạng người gì cũng điều tới tiền viện, không sợ làm người khác chán ghét?"
Giọng nói có hơi nhỏ, nghe vào thấy có chút khắc nghiệt.
Xuân Hoa khẽ nhíu mày, sau đó duỗi tay kéo ống tay áo Thu Thật, nhắc nhở nói: "Thu Thật, đừng nói nữa, về sau còn phải làm việc hầu hạ điện hạ."
Đại khái là nể mặt Xuân Hoa, Thu Thật khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, "Hừ."
Sau đó, Thu Thật lắc mông rời đi.
Mí mắt Tô Yên giật giật nhìn về hướng Thu Thật rời đi, không nói gì.
Xuân Hoa lên tiếng an ủi Tô Yên, "Ngươi không cần cảm thấy ủy khuất, Thu Thật là người như vậy, nhẫn nhịn một chút là được."
Nói xong, bèn đổi đề tài, "Tới đây, ta mang ngươi tới phòng bếp, thuốc của Tam hoàng tử hẳn là sắp xong."
Tô Yên gật gật đầu, đi theo phía sau Xuân Hoa.
Chỉ trong một lát, một chén thuốc đen đã được Tô Yên mang ra từ phòng bếp.
Xuân Hoa đi theo bên cạnh Tô Yên bắt đầu nói vài quy củ trong tiền viện cho nàng.
Khi đang đi dọc theo hành lang, bỗng nhiên Thu Thật không biết từ chỗ nào xuất hiện.
Cũng không thèm liếc nhìn Tô Yên một cái, trực tiếp kéo cánh tay Xuân Hoa, "Đi đi đi, ta có việc gấp, muốn ngươi giúp."
Xuân Hoa nhíu mày, "Ngươi muốn kéo ta đi đâu?"
"Ai nha, ma ma tìm chúng ta."
Thu Thật lấy ma ma ra nói, lần này Xuân Hoa không nghi ngờ, thấy Thu Thật gấp gáp như vậy, sợ chậm trễ, vội vàng nói với Tô Yên vài câu, "Tam hoàng tử đang hôn mê, chén thuốc này ngươi hãy đút cho điện hạ, nhớ đấy."
Vừa nói xong, Xuân Hoa đã bị Thu Thật kéo đi.
Tô Yên đứng ở hành lang dài, nhìn hai người kia rời đi, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến cửa tẩm điện, Tô Yên còn chưa có phản ứng, Tiểu Hoa đã khẩn trương gấp gáp, "Ai nha, thật khẩn trương, thật khẩn trương! Sắp gặp được nam chủ, ký chủ ngài phải nắm lấy cơ hội này! Cố lên!"
Đẩy cửa, Tô Yên đi vào.
Cách trang trí trong tẩm điện rất gọn gàng.
Bàn ghế được làm bằng gỗ tử đàn, điêu khắc tinh xảo, trang trí thêm vài món đồ cổ, màn che màu xanh che đi người đang nằm trên giường.
Tô Yên đi qua đó, đặt chén thuốc ở mép giường.
Duỗi tay, nhấc màn giường lên.
Người đang hôn mê trên giường lọt vào trong tầm mắt nàng.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lông mi đen nhánh rõ ràng, sống mũi cao, hình dáng đôi môi tuyệt đẹp, mi thanh mục tú.
Chỉ cần nhìn vào là nghĩ đến bốn chữ, thiếu niên như ngọc.
Tô Yên nhìn người đang nằm trên giường, trong mắt có chút nghi hoặc.
Chậm chạp không bưng thuốc lên đút cho hắn.
Chỉ nhìn chăm chú.
Tiểu Hoa cười tủm tỉm lên tiếng, "Ký chủ, có phải ngài bị sắc đẹp mê hoặc rồi không?"
Tô Yên nhỏ giọng đáp lại, "Khi ta cứu hắn, hắn vẫn tỉnh."
Cho nên, nàng có chút không hiểu.
Dựa theo đó mà nói, hắn không thể bị sặc nước hôn mê.
Thậm chí có sức lực đạp lên bó củi đó, nhìn qua dễ như trở bàn tay, dù nghiêm trọng lắm, chắc cũng chỉ có thể bị cảm vài ngày.
Làm sao có thể hôn mê đến bây giờ vẫn không tỉnh?
Tiểu Hoa cũng kinh ngạc, "A? Đúng vậy, ký chủ thật thông minh."
Ký chủ bỏ thêm một vào dung lượng não của mình, cảm thấy... không chỉ thông minh hơn một chút a.
Chương này tặng Quàng Hậu của Trẫm nhé!!!
*****
Nãy giờ Tô Yên chỉ lo nói chuyện với Tiểu Hoa.
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng nơi này rất yên tĩnh, đủ để giọng nói này truyền vào lỗ tai người đang hôn mê kia.
Nàng nói xong chưa được bao lâu, bỗng nhiên thấy hàng lông mi đen nhánh của người nằm trên giường run rẩy, giây tiếp theo đã mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy, làm cho người mê muội.
Hai người đối diện, Tô Yên chớp chớp mắt, vài phút sau mới phản ứng lại, lùi về phía sau một bước, dựa theo lễ nghi trong trí nhớ mà làm, "Điện hạ, ngài đã tỉnh."
Người nằm trên giường chậm chạp không nói gì, chỉ nhìn nàng như vậy.
Thật lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên, "Lại đây."
Tô Yên ngẩng đầu, đứng dậy đi qua đó.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng vẫn luôn thành thành thật thật đứng ở đó, hắn hơi rũ mắt.
Ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Sắc mặt của hắn tái nhợt một cách không bình thường.
Sau đó, một chén thuốc đen sì, mang theo hơi nóng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Mí mắt giật giật, nhấc lên.
Đối diện với khuôn mặt trắng nõn vô tội kia.
Tô Yên mềm mại lên tiếng: "Điện hạ, uống thuốc."
Một cánh tay hữu lực, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo.
Cả cơ thể nàng đều ngã về phía trước, lập tức quỳ xuống giường.
Một bàn tay còn cầm chén thuốc, bởi vì không vững mà bị đổ một ít xuống đệm chăn.
Người ngã vào trên giường, một giây trước còn giống như người bị thương nặng, nhưng khi đôi mắt sâu thẳm này nhìn chằm chằm người đối diện, cũng không biết vì sao, làm da đầu tê dại.
Ngữ khí ôn lương nhẹ nhàng, "Vào bằng cách nào?"
Vừa nghe, không có chút tính công kích nào, giống như con người của hắn vậy.
Hơn một nửa lực chú ý của Tô Yên đều ở trên chén thuốc kia, cố gắng không để nó bị đổ ra ngoài.
Tuy rằng như thế, vẫn mềm mại trả lời, "Nô tỳ được ma ma điều tới tiền viện, hầu hạ điện hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, thật lâu sau, bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Tên là gì?"
Khi hắn nói chuyện, rũ mắt xuống, không chút để ý nào.
Tô Yên hơi lui về phía sau, nhưng vẫn quỳ gối trên giường.
Nàng lên tiếng, "Tô Yên."
Sau khi hỏi xong câu này, Hiên Viên Vĩnh Hạo không hỏi thêm nữa, chỉ duỗi tay cầm chén thuốc trong tay nàng, một ngụm uống hết.
Chén thuốc kia rất đắng, chỉ đứng ở bên cạnh ngửi, là có thể cảm thấy nó đắng đến mức nào.
Tô Yên khẽ liếm khóe môi.
Sau đó cúi đầu mở túi tiền của mình ra.
Móc ra một cái kẹo được bọc bằng giấy dầu, sau đó duỗi tay bóc ra.
Hiên Viên Vĩnh Hạo còn chưa có phản ứng, viên kẹo kia đã được đưa đến bên môi hắn.
Tô Yên thấy hắn nhìn mình chằm chằm mà không há miệng ăn kẹo.
Nàng giải thích, "Đây là kẹo, ăn kẹo có thể thấy đỡ đắng hơn."
Nàng vừa nói xong, trong mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên một tia sáng.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn há mồm, ăn cái kẹo đã được đưa đến bên môi.
Sau đó, Tô Yên yên lặng mang chén thuốc ra ngoài.
Chờ tới khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, đôi môi có hơi tái nhợt mấp máy, "Điều tra."
Tiếng nói vừa dứt, đã nghe thấy tiếng trả lời cung kính ngoài cửa, "Vâng."
Tiếp đó vèo một tiếng biến mất.
Tầm mắt hắn đảo qua giấy gói kẹo bên mép giường, cầm trong tay, đầu ngón tay xem xét thưởng thức.
Trong miệng còn tràn ngập vị sữa dâu, vị đắng của chén thuốc, thật đúng là đã biến mất gần hết.
Từ trước tới nay chưa từng thấy nha hoàn nào to gan như vậy.
Lấy thứ này để lừa gạt hắn, coi hắn là đứa trẻ ba tuổi mà dụ dỗ sao?
← Ch. 014 | Ch. 016 → |