Thiếu niên kiệt ngạo (1)
← Ch.001 | Ch.003 → |
Ước chừng là hai người này khuyên bảo có tác dụng.
Chiếc giày chơi bóng thành công từ trên đầu người kia bỏ xuống dưới.
Tô Yên dựa vào ven tường, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Hơi cắn khóe môi, có chút rối rắm.
Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?"
Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:"Sắp đến muộn."
Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên.
Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi.
"Đi tìm chết đi!"
Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay.
Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa.
Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê.
Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng.
Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn.
Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu.
Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng.
Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị thương của mình, một hồi lâu mới có phản ứng.
Chỉ thấy Tô Yên từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay mau trắng, chậm rãi lau vết máu chảy ra. Vài sợi sợi tóc rơi xuống đầu vai, che đi gương mặt.
Chờ cô nhìn miệng vết thương đã không đổ máu. Cất khăn bị dính máu đi, lấy viên kẹo sữa dâu cuối cùng ra. Đang định xé vỏ ăn luôn.
Một đôi giày chơi bóng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Theo giày nhìn lên trên, quần màu đen, áo sơ mi màu trắng. Cà vạt màu đen, nút thắt cởi hai viên. Cơ thể thon dài cân xứng. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có chút gầy. Ánh mắt mang theo dã tính cùng lệ khí như ẩn như hiện.
Vừa mới quay đầu đã nhìn thấy nữ hài đứng bên này. Thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, còn tính thức thời. Chỉ là không nghĩ tới cú đá kia của mình, làm dao gập bay về phía nữ hài, cắt qua cánh tay.
Nữ hài cố gắng móc khăn tay ra lau miệng vết thương, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, làm hắn nhăn mày. Cũng không biết là nghĩ như thế nào, bước chân đi qua.
Nhìn kỹ, làn da thực trắng, tóc thực mềm mại, vô hại mà yếu ớt.
Tầm mắt dừng trên cánh tay bị thương của Tô Yên.
Đại khái bởi vì Tô Yên động đậy, động tới miệng vết thương. Cho nên máu vừa ngừng lại chảy ra.
Khương Nhiên trên mặt hiện lên cảm xúc không biết tên: "Chậc, cũng thật kiều khí"
Chẳng sợ lệ khí trong mắt hắn đã tan đi một chút, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy lạnh lùng, nguy hiểm.
Vừa nói vừa kéo xuống cà vạt đen trên cổ, thuận tay cầm lấy cánh tay bị thương của Tô Yên.
Nhìn máu từ trên vết thương chảy xuống, duỗi tay cầm cà vạt trực tiếp lau đi. Thuận tiện dùng cà vạt quần quanh miệng vết thương vài vòng, thắt lại.
Hắn dùng lực rất lớn, đặc biệt thân thể hiện tại của Tô Yên yếu ớt. Cảm giác đau đớn cũng nhiều hơn người bình thường.
Cô cắn cắn khóe môi, con ngươi ngập nước nhìn nam sinh đầy người lệ khí này vài lần.
*****
Mày nhíu một chút, nhưng không nói gì cả. Cô cúi đầu tiếp tục muốn bóc vỏ kẹo sữa dâu ra.
Kết quả, một bàn tay duỗi tới, trực tiếp cướp cái kẹo đó đi.
Trơ mắt nhìn hắn bóc vỏ, cho vào miệng ăn. Cô hơi hé miệng, con ngươi ngập nước: "Đó là kẹo của tôi." Giọng nói rất nhẹ, giống như lông chim làm trái tim ngứa ngáy.
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái. Bàn tay đút vào túi quần, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá. Khẩu khí lười nhác thu liễm một chút lệ khí: "Rốt cuộc cũng nói chuyện, còn tưởng rằng là người câm."
Hương vị dâu tây và sữa bò tràn ngập trong khoang miệng.
Hắn, chán ghét ăn kẹo.
Vừa mới chính là nhìn người con gái này, cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu bóc vỏ kẹo.
Cũng không biết mình suy nghĩ gì, trực tiếp cướp lấy ăn. Hắn biết, mình như vậy rất giống một tên lưu manh.
Nhưng vẫn làm.
Vì sao?
Không có nguyên nhân.
Chỉ muốn làm vậy thôi.
Hai người đối diện, lại không nói gì.
Lúc sau, bạn của Khương Nhiên đứng ở ngã rẽ gọi: "Khương ca, đi thôi."
Người nọ đút tay vào túi quần, trước khi rời đi còn đánh giá hương vị kẹo: "Khó ăn."
Nói xong, xoay người, rời đi.
Tô Yên đứng tại chỗ, nhìn nhìn chiếc cà vạt màu đen đang quấn trên cánh tay, đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của mình. Nâng bước đi về phía trước.
Cô thật sự sắp đến muộn.
Khi đi ngang qua chỗ ngoặt, mới phát hiện nằm trên mặt đất, không phải chỉ có một người lúc nãy.
Còn có bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô, đau đớn ngã trên mặt đất.
Cho nên... vừa mới cũng không phải người tên Khương Nhiên bắt nạt người khác, mà là bị đám người này bắt nạt, sau đó đánh trả?
Bước chân cô không dừng lại, đi về phía trước, một bàn tay xoa ấn đường, giảm bớt đau đớn bởi vì suy nghĩ nhiều.
Rốt cuộc tới cao trung Đế Đô, khi cô đi vào, chuông vào lớp đã vang lên.
Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở: "Ký chủ, là lớp 3 của cao nhị. Là lớp cuối cùng của tầng 2."
Tô Yên theo Tiểu Hoa nhắc nhở đi về phía lớp học. Nhìn thấy bảng tên lớp, cô chớp chớp mắt, đẩy cửa ra đi vào bên trong.
Tất cả học sinh, đồng thời ngồi ở chỗ đó, nhìn Tô Yên đẩy cửa đi vào, trực tiếp làm lơ giáo viên trên bục giảng, đi về phía vị trí của mình.
Giao viên lập tức giận dữ: "Tô Yên!"
Nữ sinh bị gọi dừng bước.
Thanh âm thực nhẹ thực mềm: "Cô giáo"
Sau đó, sắc mặt giáo viên xanh mét: "Vào lớp không biết xin phép?! Đến muộn còn kiêu ngạo như vậy, cô có còn để giáo viên trong mắt hay không?! Đi ra ngoài!"
Tô Yên sau khi nghe xong, gật gật đầu: "Vâng." Sau đó đi ra ngoài.
Giáo viên nhìn Tô Yên hoàn toàn không có thái độ hối lỗi, càng tức giận: "Đứng ở ngoài cửa hết tiết này cho tôi!"
Kết quả là, Tô Yên vừa mới đi vào thế giới này không bao lâu, đã bị phạt đứng ở cửa lớp, làm giáo viên và học sinh đi ngang qua nhìn ngó.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:_"Ký chủ, vì sao vừa nãy cô trực tiếp đi vào?"
Thân là một hệ thống săn sóc, đối với hành vi của ký chủ nó có chút không hiểu. Ký chủ ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó phải giải thích nhiều để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ a.
Tô Yên nghi hoặc: "Vì sao lại không?"
"Ách ····" Thân là một hệ thống, nó bị cái hỏi của ký chủ làm cho kinh ngạc.
Sau đó tự hỏi thật lâu sau, Tiểu Hoa mở miệng: "Căn cứ quy củ của thế kỷ 21, học sinh nếu đến muộn, vào lớp phải xin phép."
*****
Tô Yên nghe rất nghiêm túc, sau đó gật đầu: "Được, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ." Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Hệ thống Tiểu Hoa ký chủ nói, nghi hoặc:_"Ký chủ, cô không biết?"
"Không biết."
"Trong tư liệu, hoàn cảnh sinh hoạt trước khi ngài trở thành Chủ Thần khá giống thế giới này, chẳng lẽ ··· ngài không đi học?"
"Không đi."
Nghe Tô Yên trả lời Tiểu Hoa lại càng tò mò, sao ký chủ lại không đi học vậy nhỉ?
"Vậy trước kia ký chủ học bằng cách nào?"
"Đọc sách."
"Ân? Chỉ một mịn, có thể hiểu?"
"Ừm."
Ký chủ trả lời bình đạm. Thân là hệ thống săn sóc, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
An tĩnh trong chốc lát, cho đến khi ngón tay mảnh khảnh của Tô Yên vuốt ve khuyên tai trân châu đang đeo. Giọng nói mềm mại nghi hoặc: "Tiểu Hoa, mi sẽ luôn ở trong viên trân châu này sao?"
"Ký chủ, giá trị thể lực và dung lượng não đạt tới 7, chúng ta có thể ký kết khế ước, tôi có thể dùng ý thức nói chuyện với cô."
"À." Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.
Hiện tại hệ thống, còn chưa thể ký kết khế ước với Tô Yên, cho nên chỉ có thể bám vào khuyên tai giao lưu với cô. Bởi vì tóc cô khá dài, phần lớn thời gian đều không buộc. Hơn nữa Tiểu Hoa nói rất nhỏ, lại nói chuyện bên tai ckl, cho nên ngay cả khi có người đứng đối diện Tô Yên, cũng không nghe thấy Tiểu Hoa nói.
"Cho tôi xem các phương diện hiện tại của bản thân."
Sau đó, trước mắt cô có hai dòng chữ màu đỏ,
【 Dunglượng não: 1
Giá trị thể lực: 3】
Sau khi nhũng xong: "Dung lượng não 1 là sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền nhíu mày.
Ngay sau đó giọng nói quen thuộc vang lên: "Ký chủ, bây giờ cô không nên nghĩ gì cả, vấn đề cô suy nghĩ khi vượt quá dung lương não sẽ bị đau đầu!"
Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn dung lượng não của mình là 1: "Vì sao?"
Tiểu Hoa thở dài giải thích nói:
"Tất cả phải bắt đầu từ con số 0."
Trách không được trên đường tới trường, chỉ cần nghĩ ngợi một chút, đầu sẽ đau.
"Tiểu Hoa, mi bảo ta mua kẹo ăn, là vì sao?"
"Ký chủ khẳng định sẽ thường xuyên đau đầu, lúc đau đầu thì ăn một viên kẹo a."
"Ăn kẹo là có thể giảm bớt sao?"
"Không thể, nhưng có thể an ủi tâm hồn."
"À." Tô Yên ngoan ngoãn lên tiếng.
Một hệ thống một ký chủ, một người hỏi, một người trả lời, phối hợp nhưng thật ra ăn ý.
Nghe có tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng nữ sinh nói chuyện: "Chị Vũ Phỉ, em vừa nghe nói hôm anh Khương Nhiên đánh nhau với người khác."
Sau đó một giọng nói thanh lãnh nói tiếp: "Hắn đánh còn ít sao? Trừ bỏ ghi tội, cái trường này cũng không dám làm gì hắn."
"Vậy... chị Vũ Phỉ biết hắn đánh nhau với ai không?"
"Ai?"
"Chính là người theo đuổi chị, Doãn Khôn! Chị Vũ Phỉ, khẳng định là Khương Nhiên ghen tị!"
"Không cần nói bậy."
"Như thế nào là nói bậy? Chị Vũ Phỉ, chị không biết, bình thường hai người bọn họ không chút giao thoa, nếu không phải bởi vì chị, như thế nào sẽ nháo lớn như vậy?"
Tô Yên đứng ở chân tường, nhìn thấu phía trước có hai nữ sinh đang đi tới trước mặt cô.
Trong đó một người dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh lãnh, lớn lên rất đẹp, đôi tay ôm ngực. Cũng mặc áo sơ mi trắng cùng váy đen dài, mặc ở trên người nữ sinh lại thành váy ngắn, mang theo một loại cảm giác cấm dục.
*****
Hai nữ sinh này, là học sinh cùng lớp với Tô Yên.
Mà người rất xinh kia, còn được tôn sùng là hoa hậu giảng đường, tên là Diêu Vũ Phỉ.
Đại khái là người bên cạnh nói trúng suy nghĩ của Diêu Vũ Phỉ, làm khuôn mặt thanh lãnh xuất hiện một tia ý cười: "Thật sự?"
Nữ sinh bên cạnh khẳng định:
"Đương nhiên là thật. Chị chính là hoa hậu giảng đường mọi người đều công nhận, chị đứng chung một chỗ với Khương Nhiên, chính là một đôi trời sinh."
Diêu Vũ Phỉ tươi cười càng rõ:
"Mọi người đều đang nói vậy?"
"Đúng vậy! Chỉ có chị mới xứng với Khương Nhiên!" Nữ sinh lời thề son sắt nói.
Hai người đi tới cửa lớp. Trước khi Diêu Vũ Phỉ mở cửa đi vào, vô tình liếc nhìn Tô Yên.
Trên mặt lại khôi phục thanh thanh lãnh lãnh, chỉ là khi nhìn thấy cà vạt đen trên cánh tay Tô Yên, nhìn nhiều hai lần. Vừa nãy... thấy Khương Nhiên ở cổng trường, hắn tựa hồ không đeo cà vạt. Hơn nữa, đám bạn xung quanh còn khe khẽ nói nhỏ, bộ dáng có thâm ý.
Nữ sinh bên cạnh chú ý tới Diêu Vũ Phỉ dừng lại, nghi hoặc hỏi:
"Chị Vũ Phỉ, nhìn gì vậy?"
Diêu Vũ Phỉ con ngươi đảo qua Tô Yên, nửa ngày sau: "Cậu nói, Khương Nhiên có thể thích nữ sinh mảnh mai không?"
Nữ sinh nên cạnh vừa thấy liền hiểu Diêu Vũ Phỉ đang nói Tô Yên.
Tô Yên vẫn luôn rất nhút nhát, tuy rằng khá xinh xắn, nhưng có ích lợi gì??
Giọng nói nữ sinh mỉa mai, cố ý nói trước mặt Tô Yên: "Chị Vũ Phỉ, chị còn không tin tưởng bản thân mình? Khương Nhiên người như vậy sao có thể sẽ thích nữ sinh dáng vẻ kệch cỡm? Khẳng định là thích người giống như chị Vũ Phỉ!"
Diêu Vũ Phỉ vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, cười khẽ một chút. Là đang cười bản thân, vừa nãy cũng không biết nghĩ như thế nào, lại hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.
Ngược lại mở cửa đi vào lớp.
Đại khái là tầm mắt của Diêu Vũ Phỉ quá chói mắt, Tô Yên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến ánh mắt mỉa mai của hai nữ sinh kia.
Cô mê mang, vừa mới, là đang nói cô? Tay cầm góc áo vân vê đùa nghịch.
Ước chừng lại qua hai mươi phút.
Ngoài hành lang, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
Tốp năm tốp ba nam sinh chậm rì rì đi tới. Đối với việc đã vào lớp còn đi dạo lung tung, bọn họ biểu hiện thực bình tĩnh.
Đại khái là đã làm rất nhiều lần.
Cho đến khi có một người ra tiếng: "Di? Khương ca, nữ sinh này không phải người vừa gặp ở hẻm nhỏ kia sao?"
Khương Nhiên nguyên bản không chút để ý đi ở phía sau cùng, nghe được có người nói chuyện, ngẩng đầu lên, nhìn qua.
Liền nhìn thấy ở cửa lớp, một nữ sinh ăn mặc áo sơ mi trắng váy dài màu đen, đây là đồng phục của trường cao trung Đế Đô, trên cánh tay phải của cô còn buộc cà vạt của hắn. Nữ sinh cúi đầu, sợi tóc rũ xuống, che đi gương mặt cô.
Nhìn qua, có điểm héo héo.
"Hà, đây là đến muộn?"
"Nữ sinh nhỏ đáng yêu như vậy, không biết giáo viên nào nhẫn tâm phạt đứng ở cửa lớp?"
Vừa nói đám nam sinh này đã đi qua hàng lang, đi ngang qua nữ sinh kia, nhìn nhiều hai lần.
Chỉ là...
Đi tới đi tới, phát hiện không thấy Khương Nhiên.
Vừa quay đầu lại, không biết khi nào, Khương Nhiên thế nhưng đưng lại trước mặt nữ sinh kia. Mấy người thích náo nhiệt, vừa ngồi xổm góc tường vừa nhìn chăm chú.
Khương Nhiên nâng con ngươi, đảo qua đó liếc mắt một cái.
Ánh mắt ngo ngoe rục rịch của mấy nam sinh, lập tức liền thành thật. Vội vàng lui lại.
Vóc dáng Khương Nhiên cao gầy, Tô Yên chỉ có thể đứng tới bả vai hắn.
*****
Hai người đứng chung một chỗ, làm Tô Yên càng thêm nhỏ xinh.
Hắn đứng ở bên kia một lúc lâu, phát hiện nữ sinh này vẫn luôn cúi đầu, chưa từng ngẩng lên. Giống như không phát hiện ra hắn vậy.
Hắn đứng trước mặt cô, khom lưng cúi người tới gần, "Nghĩ cái gì vậy?" Giọng nói mang theo sự lười biếng chỉ có ở thiếu niên.
Tô Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn nhìn.
Là hắn.
Cô nhớ rõ, hắn tên là Khương Nhiên.
Thanh âm rất mềm, rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc: "Không nghĩ gì cả."
Đại khái là vì ăn nhiều kẹo, từng cơn gió nhẹ thổi qua, Khương Nhiên ngửi được mùi sữa dâu trên người nữ sinh.
Hắn ghét ăn kẹo, nhưng ngửi được mùi này trên người cô, còn không kém.
"Đây là lần thứ hai gặp mặt, cậu tên là gì?"
Cô liếm liếm khóe môi, "Tô Yên"
Hắn nhìn về phía cô, giọng nói không chút để ý: "Bị phạt đứng?"
"Ân."
"Đến muộn?"
"Ân."
Nhìn cô ngoan ngoãn trả lời, làm Khương Nhiên hơi buồn cười. Không nói gì nữa, đút tay vào trong túi, bước chân rời đi, xuống tầng.
Lúc hắn đi, vừa vặn đi ngang qua cửa lớp cô, Diêu Vũ Phỉ liền nghe được mấy người trong lớp bàn tán: "Là Khương Nhiên, thật đẹp trai ~~"
"Cậu hoa si cái gì? Không diễn."
"Có thể bắt lấy Khương Nhiên, phỏng chừng cũng cũng chỉ có nữ thần Diêu Vũ Phỉ có hy vọng."
"Tớ đương nhiên biết! Nhưng là mỗi người đều có quyền lợi thực soái ca!"
Giáo viên trên bục giảng gõ gõ bảng đen ý bảo: "Trật tự!"
Bên dưới cuối cùng cũng trật tự, không ít người bởi vì nhắc tới Diêu Vũ Phỉ, tầm mắt liên tiếp nhìn về phía nữ thần.
Những lời này, Diêu Vũ Phỉ tự nhiên nghe được. Thẳng sống lưng, khuôn mặt tự tin thanh lãnh.
Năm phút sau, không nghĩ tới Khương Nhiên lại quay lại.
Lại khiến cho một lần chú ý.
Chỉ là người bên trong không nhìn thấy, trong tay hắn còn cầm một gói kẹo sữa dâu. Bước chân của hắn lại dừng ở trước mặt Tô Yên lần nữa.
Mở gói kẹo ra, lấy ra một cái kẹo sữa dâu, đưa qua.
Cô chớp chớp mắt, "Cho tôi ăn?"
Hắn cười nghiền ngẫm, một bàn tay chống vách tường, làm hai người càng gần nhau: "Không cho cậu ăn, chẳng lẽ tôi còn ăn thứ này?"
Liếc liếc mắt nhìn kẹo trong tay, có hơi ghét bỏ.
Nhìn biểu tình của hắn, Tô Yên không nói chuyện. Trong lòng nghĩ, hai mươi phút trước ở hẻm nhỏ, cậu còn ăn.
Cô vẫn luôn không duỗi tay nhận, hắn hơi nhíu mày, không nhẫn nại, trực tiếp tự bóc vỏ kẹo, nhét vào trong miệng cô
"Ngô..."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, kẹo sữa có hơi cứng, động tác cũng không tính ôn hòa làm môi hơi đau. Nhưng rất nhanh hương vị sữa dâu đã lan tràn trong miệng làm cô dời lực chú ý.
Sau đó, cả gói kẹo kia đã ở trong tay.
Nhìn bộ dáng không biết nguyên nhân của cô, Khương Nhiên thuận miệng bịa một lý do: "Cái này, xem như bồi thường vì làm cậu bị thương."
Đôi mắt ngập nước chớp chớp.
Bởi vì đang ăn kẹo, cho nên không có đáp lại.
Người trước mặt nói xong, tầm mắt lại liếc nhìn cánh tay bị thương của cô.
Bỗng nhiên vươn một đầu ngón tay, chọt chọt trán cô: "Cái cà vạt này chỉ có một cái, cậu phải trả lại."
Đột nhiên dời đề tài, làm cô không thể phản ứng lại. Dừng một chút mới nói: "Làm thế nào để trả lại cậu?" Giọng nói mềm mại, mang theo mùi sữa dâu.
Thiếu niên đứng ở trước mặt cô bỗng nhiên để sát mặt lại, hai người cực gần nhau, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, ra tiếng: "Biết tôi là ai không?"
*****
Giọng nói lười nhác, ý vị thâm trường.
Tô Yên gật đầu, "Khương Nhiên"
Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, hắn nghe cái tên đã được gọi vô số lần. Tại sao chỉ khi cô nói, thế nhưng cảm thấy, tên này thật TM dễ nghe.
Hắn lộ ra một nụ cười, không kềm chế được trên mặt mang theo một phần trêu đùa: "Nếu biết tôi là ai, còn sợ không biết cách trả cho tôi?"
Khi hắn nói, kéo kéo gói kẹo sữa dâu trong tay cô, cô khẩn trương cầm chặt, bộ dáng thoạt nhìn rất thích.
Ý cười bên khóe môi gia tăng, gật gật đầu: "Ăn từ từ." Ba chữ chậm rãi rơi xuống.
Sau đó, nhìn thấy Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu: "Được."
Hắn nhìn phản ứng của cô, cảm thấy hơi buồn cười.
Tính tính thời gian, tựa hồ, sắp tan học. Không nói gì nữa, cũng không chào tạm biệt. Đút tay vào trong túi quần, rời đi dọc theo con đường vừa đi qua.
Hệ thống Tiểu Hoa vẫn luôn chậm chạp không nói đột nhiên phát ra âm thanh: "Ký chủ, mảnh vỡ Chủ Thần của cô, Tiểu Hoa cảm ứng được."
Tô Yên tinh tế nhấm nuốt, không nhanh không chậm hỏi: "Ở đâu?"
"Ở trên người nam sinh vừa nãy!"
"Là sao?"
"Trên người hắn có mảnh vỡ Chủ Thần của cô."
"Sau đó thì sao?"
"Mảnh vỡ Chủ Thần của cô có một lực lượng nhất định, cũng có thể nói là quang hoàn hình thành vai chính. Hắn chính là nam chính của thế giới này."
"Tôi cần làm gì?"
"Cô phải lấy lại mảnh vỡ Chủ Thần, có hai cách, thứ nhất, chờ đến khi nam chính chết, mảnh vỡ Chủ Thần sẽ tự quay về."
"Cách thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, giúp nam chính hoàn thành tâm nguyện của hắn. Hoàn thành tâm nguyện, mảnh vỡ Chủ Thần cũng phát huy được tác dụng của nó, cô có thể lấy lại."
"Hai cách này, cách nào nhanh hơn?"
"Hệ thống đề cử... cách thứ hai."
Sau khi hệ thống Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau, giọng nói mềm mại vang lên: "Vậy ··· bước đầu tiên tôi phải làm gì?" Tô Yên vừa đặt câu hỏi vừa xoa trán.
Thật là một chút cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ cần thoáng suy nghĩ, dung lượng não đã không đủ.
Tiểu Hoa ho khan một tiếng: "Tôi đã nhìn tất cả dữ liệu trong hệ thống, đề cửa cho ký chủ một con đường ngắn nhất."
"Tốt." Cô ngoan ngoãn đồng ý.
"Ký chủ, bây giờ cô nên tiếp cận hắn, hiểu biết hắn, làm hắn buông lỏng sự phòng bị, sau đó lại trộm hỏi tâm nguyện của hắn là gì, hắn sẽ nói cho cô."
"Thật sự?"
"Đương nhiên!" Hệ thống Tiểu Hoa chém đinh chặt sắt.
Tô Yên nghe, gật gật đầu, tỏ vẻ nhận đồng (biết + đồng ý)
Trước khi trở thanh Chủ Thần, tuy cô là người, nhưng rất ít tiếp xúc với người bình thường. Quan hệ giữa người với người gì đó, Tô Yên chỉ là một tờ giấy trắng. Nghe hệ thống, hẳn là sẽ không sai.
Sau khi suy nghĩ xong, Tô Yên kiên định ý tưởng trong lòng.
Mà ở trong góc nào đó của hành lang tầng hai.
Bốn nam sinh ngồi xổm bên cạnh góc tường, trên mặt lộ ra biểu tình quái dị. Nhìn nhau trầm mặc thật lâu, đột nhiên kích động: "Mẹ ơi! Vừa nãy là sao?!"
"Kẹo sữa dâu?! Ha ha ha ha, ta không nhìn lầm đi?! Khương ca mua kẹo sữa dâu đưa cho con gái?!"
"Trời cao! Ai ai ai, các ngươi nhìn thấy động tác của Khương ca không? Thế nhưng còn bóc vỏ kẹo cho nữ sinh kia!"
"Thật là bầu trời có mưa máu, nhìn hành động vừa nãy của Khương ca, ta cược một tờ tiền đỏ, Khương ca rõ ràng có ý với nữ sinh kia!"
Bốn nam sinh, giống như mấy bà thím ngồi ngoài chợ, mồm năm miệng mười ba ba ba, hóng hớt không chịu được.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |