← Ch.11 | Ch.13 → |
Ta thừa nhận, ta có thích Triệu Dự một chút, nhưng những lo lắng mà ta đã nghĩ đến trước đây không phải là vô lý.
Hai nước Nam Bắc đã giao chiến với nhau gần trăm năm, ngoài việc có sự giao thoa của bá tánh sống gần biên giới, còn lại từ quan lại đến dân chúng đều cấm không được liên hôn.
Cho dù Triệu Dự có quyền cao chức trọng đến đâu, có thể phá vỡ được rào cản của chính sách đã được ban hành, thì về phía ta vẫn có những mối lo ngại khác.
Ta là ái nữ duy nhất trong gia đình, phụ mẫu nay đã già, làm sao ta có thể nhẫn tâm bỏ họ mà đi đến một quốc gia khác chứ.
Hơn nữa, vì một nam nhân mà rời xa quê hương, ai có thể đảm bảo với ta người đó sẽ luôn trước sau như một? Lỡ như có một ngày hắn ta thay lòng đổi dạ, thì ta sẽ không còn đường lui.
Tình cảm ta dành cho Triệu Dự, vẫn nên dập tắt từ trong trứng nước thì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, ta càng thêm quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Triệu Dự.
"Ta chắc chắn."
Triệu Dự từ từ ngồi xuống, một tay đặt lên tay vịn ghế, lạnh lùng nhìn ta. Ta đứng, hắn ta ngồi, rõ ràng vị trí của hắn ta thấp hơn, nhưng ánh mắt hắn lại lấn át ta.
Trên khuôn mặt hắn không còn chút cảm xúc nào, hoàn toàn mất đi sự sống động trước đó.
Chỉ có ánh mắt, mang theo một vẻ căm hận như muốn bóp ch/3t ta.
Lần đầu gặp hắn, toàn thân hắn đầy máu, ta vẫn không cảm thấy sợ sệt tí nào.
Lần này, ta thực sự có chút run sợ.
Cuối cùng, Triệu Dự nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay, chậm rãi lên tiếng:
"Nếu ta không thả ngươi thì sao?"
"Ta hoàn toàn có thể giữ ngươi lại bên cạnh ta, ngày đêm kề cận hầu hạ cho ta."
- - Triệu Dự muốn giam giữ ta?
Trong khi đầu ta đang diễn ra cảnh tượng từ bị giam cầm cho đến mang thai bỏ trốn, chỉ còn thiếu mỗi cảnh truy thê đầy kịch tính, thì Triệu Dự bỗng nhiên lại "xì hơi"...
Hắn ngại ngùng cúi đầu xuống không nhìn ta nữa, vẫy tay ra hiệu cho ta rời đi.
Điều này có ý gì đây?
Ta thử bước ra ngoài, Triệu Dự cũng không thèm nhìn ta, đừng nói đến việc ngăn cản.
Đây ngụ ý là cho phép ta rời đi sao?
Ta đoán không sai.
Triệu Dự để ta gặp lại đoàn thương nhân của mình, còn cho phép chúng ta rời khỏi thành, tiếp tục đi về phía Bắc.
Ta vui mừng khôn xiết, hình ảnh của Triệu Dự trong lòng ta đột nhiên lại trở nên cao thượng.
Dù sao thì từ nay ta và hắn không còn liên quan đến nhau nữa, nhưng nghĩ đến việc mình từng có tình cảm với một người rộng lượng và khoan dung như vậy, tâm trạng ta ít nhiều cũng thấy tốt hơn.
Điều này chứng tỏ ta thật biết nhìn người, việc ta thích Lục Kiếm Minh khi còn trẻ chắc chỉ là do lúc ấy ta còn trẻ người non dạ!
Ta không đi về phía Bắc cùng đoàn thương nhân, việc kinh doanh ta giao lại cho quản gia rồi trở về phương Nam.
Ta phải về thực hiện lời hứa mười vạn lượng vàng với Triệu Dự.
Ta hy vọng khi hắn nhớ về ta, hình ảnh của ta trong mắt hắn sẽ tốt đẹp hơn một chút, không phải là một kẻ thất hứa, không yêu mà đi trêu đùa người khác.
Ừm... hình tượng sau này xem như đã được sắp xếp ổn thỏa, giờ phải cố gắng bù đắp cho hình tượng trước đó thôii!!!
Phụ thân ta sau khi nghe chuyện này, quả nhiên đau lòng đến suýt ngất đi.
Nhưng ông vẫn thương ta hơn, giận dỗi nhưng vẫn đi gom góp ngân lượng cho ta.
Sau khi Lục Kiếm Minh phát điên vì tưởng rằng phu nhân hắn đã ch/3t. Chưa đầy hai tháng, đã nghe tin chiến sự giữa hai nước Nam Bắc đã đến hồi kết, hai nước còn ký kết một hiệp ước hòa bình kéo dài tận trăm năm.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |