← Ch.65 | Ch.67 → |
Edit: Tuyết Nguyệt Lam
Trên bàn cơm
"Mai Mai à, tuổi của con cũng không nhỏ nữa. Sớm tìm bạn trai, rồi gả đi." Ông ngoại Hàn lại bắt đầu đề tài này.
Hàn Mai Mai vội vàng nói: "Ông ngoại, ông đừng nói chuyện này nữa. Mau ăn cơm đi."
"Con không cần xấu hổ, tiểu Lạc cũng không phải người ngoài." Ông ngoại Hàn cười tít mắt nói, sau đó lại nói với Lạc Thần Dật nói: "Có phải không Tiểu Lạc?"
Lạc Thần Dật liếc Hàn Mai Mai một cái: "Ông ngoại nói phải."
"Hôm nay vừa lúc, bọn họ đưa cho ông một xấp hình. Để cho con lựa chọn xem, gặp mặt người nào trước." Ông ngoại Hàn thấy có người đứng ở phía ông, tâm tình cũng tốt lên.
Hàn Mai Mai cảm giác được tay Lạc Thần Dật đặt ở trên lưng cô, cô lập tức cứng còng người: "Ông ngoại, thật sự không cần. Ông không cần phải phiền phức như vậy đâu."
"Cái gì mà không cần phải phiền phức. Đây chính là chuyện lớn cả đời, mẹ con cũng không ở đây, trừ ông ra còn ai có thể quan tâm cho con. Nếu không ngày mai gặp mặt con trai viện trưởng Vương trước đi. Mới gần đây, ông đã gặp nó, cực kỳ ngoan, cũng không biết hiện tại thế nào rồi..."
"Ông ngoại, con ăn no rồi, con lên phòng trước đây." Hàn Mai Mai bỏ chạy.
"Đứa nhỏ này, mỗi lần đều như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể lớn đây." Ông ngoại Hàn oán giận nói với Lạc Thần Dật.
Không bao lâu, cửa phòng Hàn Mai Mai bị gõ vang, Hàn Mai Mai tưởng là dì Trương, nói một câu: "Vào đi." Không nghĩ tới người vào lại là Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật nghênh ngang đi vào phòng Hàn Mai Mai.
"Anh vào đây làm gì?" Hàn Mai Mai khẩn trương nói.
"Sao, anh không thể vào sao? Ông ngoại nói vừa rồi em ăn ít, bảo anh vào xem em thế nào."
Hàn Mai Mai nghe được là ông ngoại cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lạc Thần Dật đông sờ tây nhìn giống như rất tò mò vậy.
"Anh mau ra ngoài cho em đi." Hàn Mai Mai nhảy xuống giường đẩy Lạc Thần Dật ra phía cửa.
Một cái xoay người trời đất xoay chuyển, Hàn Mai Mai bị Lạc Thần Dật ném lên giường.
"A!" Hàn Mai Mai lập tức bịt miệng, cô sợ sẽ khiến ông ngoại Hàn chạy qua đây.
Lạc Thần Dật lấn người đi lên.
Hàn Mai Mai khẩn trương nhìn anh, đây chính là trong nhà cô nha!
Lạc Thần Dật lại vân đạm phong khinh, dùng tay cuốn lấy đuôi tóc của Hàn Mai Mai, một bàn tay đặt ở ngang hông cô: "Sao vừa rồi em lại không nói với ông ngoại, nói?"
"Nói cái gì?"
Lạc Thần Dật biết Hàn Mai Mai quen giả ngu ở trước mặt mình, nói thẳng: "Sao em không nói với ông ngoại chuyện của chúng ta." Lạc Thần Dật nói lực đạo trên tay lại tăng thêm.
Hàn Mai Mai không muốn nói với ông ngoại Hàn sớm như vậy, di e nd a nl eq u yd o n. c om, bởi vì ông ngoại Hàn nhất định sẽ buộc bọn họ nhanh chóng kết hôn.
Lạc Thần Dật lẳng lặng nhìn Hàn Mai Mai giống như nhất định phải nhận được một đáp án vậy.
"Em mới có vấn đề muốn hỏi anh?" Hàn Mai Mai nhìn thẳng Lạc Thần Dật nói.
"A... ?"
"Hôm nay ăn cơm với Tiểu Vân, sao anh giống như có phần là lạ." Hàn Mai Mai hỏi.
Biểu tình của Lạc Thần Dật trở nên có vài phần nghiêm túc.
"Tiểu thư, có thể ăn cơm rồi." Dì Trương đã chạy tới gõ cửa.
Hàn Mai Mai hoảng sợ, lập tức đẩy ra Lạc Thần Dật nhảy xuống giường.
Lạc Thần Dật cũng khôi phục thái độ bình thường, một bộ không nhanh không chậm.
Hàn Mai Mai mở cửa, dì Trương có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lạc tiên sinh lại ởtrong phòng tiểu thư.
Hàn Mai Mai thấy dì Trương lập tức giải thích: "Là ông ngoại kêu anh ấy vào đây."
Dì Trương hiểu rõ.
"Tiểu Vân, em nói đi. Em hẹn anh ra đây có chuyện gì?" Vẻ mặt Lục Giai Duệ sủng nịch nhìn Tôn Tiểu Vân nói.
Tôn Tiểu Vân do dự một chút sau đó nói: "Anh, hình như em thích một người."
Lục Giai Duệ bị chuyện này làm cho hoảng sợ, cho tới nay bọn họ đều biết Tôn Tiểu Vân cực kỳ thích anh, mà còn có xu hướng vượt qua tình cảm anh em, khiến anh có chút bất an, hiện tại nghe thấy Tôn Tiểu Vân thích người khác, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đây chính là chuyện tốt, em thích người nào?" Lục Giai Duệ hỏi.
"Em... Em... Hình như em thích Lạc Thần Dật."
"Cái gì?" Lục Giai Duệ ít nhiều cũng biết một chút về chuyện của Hàn Mai Mai và Lạc Thần Dật, trái đất này đúng là nhỏ mà.
"Anh... anh giúp em được không?"
Lục Giai Duệ còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, một tin tức khác liền đập về phía anh.
Lúc đi làm, Hàn Mai Mai nhận được điện thoại của Lục Giai Duệ cực kỳ ngoài ý muốn, di e nd a nl eq u yd o n. c om, Lục Giai Duệ đã lâu không liên hệ với cô rồi.
Hàn Mai Mai đúng hẹn đi tới nhà hàng mà Lục Giai Duệ hẹn kia.
"Anh Giai Duệ, không biết anh tìm em tới làm gì?" Hàn Mai Mai đi thẳng vào vấn đề nói.
"Tới, Mai Mai, em uống trà đi, đây là ngân châm Quân Sơn."(?)
Người phục vụ bên cạnh châm trà, không nghĩ tới, nước trà nóng bị đổ xuống tay Hàn Mai Mai.
"A."
Lục Giai Duệ lo lắng chạy tới, nắm tay cô lên: "Mai Mai, em không sao chứ?"
Chỉ thấy trên tay đã đỏ bừng, mặt trên có bọng nước xuất hiện, nhìn qua có vài phần khiến người ta sợ hãi.
Người phục vụ kia hoảng sợ đứng ở một bên: "Hàn tiểu thư, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý."
Một thoáng chốc, quản lí của bọn họ cũng chạy tới, bất an không yên nhận lỗi.
Thái độ Lục Giai Duệ lần này cũng có chút lạnh.
"Anh Giai Duệ, thôi." Hàn Mai Mai lắc lắc đầu.
Lục Giai Duệ nhìn Hàn Mai Mai một cái, gật đầu, sau đó nâng cô dậy: "Đi, chúng ta đến bệnh viện."
"Bác sĩ, thế nào?" Lục Giai Duệ lo lắng hỏi.
"Anh làm bạn trai sao lại vô tâm đến vậy." Bác sĩ bất mãn nói: "Làm sao có thể để cho bạn gái bị nặng như vậy."
Hàn Mai Mai thấy Lục Giai Duệ không phản bác, xấu hổ nói: "Bác sĩ, anh ấy không phải bạn trai tôi."
Bác sĩ nâng mắt kính nhìn bọn họ, không nói gì.
Bác sĩ xử lý đơn giản cho Hàn Mai Mai.
Lục Giai Duệ lại hỏi: "Bác sĩ, có thể bị lưu lại sẹo hay không."
Hàn Mai Mai cũng nhìn bác sĩ, di e nd a nl eq u yd o n. c om, con gái chú ý nhất là vấn đề này.
Bác sĩ chậm rãi nói: "Chuyện này cũng không xác định được."
Hàn Mai Mai đi ra bệnh viện cảm xúc có chút hạ, không nghĩ tới sau bữa cơm, lại đụng phải chuyện này.
Lục Giai Duệ bất giác sờ đầu Hàn Mai Mai: "Không cần lo lắng, anh sẽ không để em bị lưu lại sẹo đâu."
Hàn Mai Mai cảm thấy động tác này quá mức thân thiết, có chút không được tự nhiên né tránh.
Lục Giai Duệ lại không thèm để ý, đột nhiên nói: "Mai Mai, anh nhớ lần trước anh hỏi em có nguyện ý kết giao với anh hay không."
Hàn Mai Mai ngẩng đầu nhìn Lục Giai Duệ, một tia dự cảm không tốt xẹt qua.
"Lúc ấy em nói chúng ta không thích hợp, sau khi trở về anh đã suy nghĩ, ngược lại anh cảm thấy chúng ta cực kỳ thích hợp. Bất luận là từ gia thế, hay tất cả chuyện khác. Mai Mai, anh nghĩ có phải anh cho em ảo giác hay không, anh biết em không thích trưởng bối sắp đặt hôn nhân, kỳ thật anh phối hợp như vậy cũng là bởi vì anh thích em..."
Vẻ mặt Hàn Mai Mai kinh ngạc nhìn Lục Giai Duệ, thật không ngờ Lục Giai Duệ lại nói như vậy: "Anh Giai Duệ, em đã có người trong lòng rồi."
Lục Giai Duệ nghe thấy Hàn Mai Mai trả lời như trực tiếp vậy, trong lòng một trận mất mác.
Sau khi Lục Giai Duệ đưa Hàn Mai Mai về, mặt trầm xuống, lấy điện thoại ra.
"Tiểu Vân, vì sao em phải làm như vậy."
"Rốt cuộc sao lại thế này?"
Lạc Thần Dật nghe được tiếng gần thét của Lạc Vĩ Kỳ ở đầu bên kia điện thoại. Anh lập tức đưa điện thoại ra xa: "Ông lại làm sao vậy?"
"Tao làm sao vậy? Tao còn chưa hỏi đấy. Đứa bé nhà họ Tôn không phải rất tốt sao? Mày chướng mắt con người ta ở chỗ nào." Lạc Vĩ Kỳ tức giận quát.
"Chuyện của tôi, ông không cần phải quản. Tôi đã có người trong lòng rồi."
Lạc Vĩ Kỳ sửng sốt, đây là lần đầu tiên nghe thấy Lạc Thần Dật trả lời trực tiếp vấn đề của ông như vậy: "Là ai?"
"Hàn Mai Mai." Lạc Thần Dật không chút do dự hồi đáp.
Lạc Vĩ Kỳ trầm mặc, đương nhiên ông biết Hàn Mai Mai là ai, vốn đứa bé nhà họ Hàn kia cũng là một lựa chọn tốt, nhưng so với Tôn Tiểu Vân thì vẫn kém một chút. Nói như thế nào người trong nhà Tôn Tiểu Vân đều làm quan. Căn cơ chính trị cũng rất sâu, nếu có thể kết thành thân gia với nhà bọn họ, đối với Lạc thị trăm lợi không một hại.
Sau khi Lạc Thần Dật cúp điện thoại thì nhận được một tin nhắn, nhìn động tác thân mật của hai người trên ảnh chụp, mày của anh càng nhíu chặt hơn.
← Ch. 65 | Ch. 67 → |