Mai phục
← Ch.186 | Ch.188 → |
Editor: Gà
Bộ phim trong lời người phụ nữ trung niên kia Ninh Vân Hoan biết là chỉ cái gì, đúng thật hiện nay Lan Bưu đang đẩy tài chính để bí mật chuẩn bị quay một bộ phim tiên hiệp nhiều tập. Thời đại này, khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, rất nhiều phản hồi sôi nổi về phim cổ trang, vì tiểu thuyết tu tiên khá thịnh hành, mọi người cũng bắt đầu ham mê thể loại này, chính vì kiếp trước Ninh Vân Hoan biết sau vài năm có một công ty nhỏ không có danh tiếng gì vì cải biên một trò chơi tiên hiệp thành phim truyền hình nhiều tập nên lần đầu mà đã thành danh, cô cũng động lòng suy tính.
Nhưng chuyện này thuộc về cơ mật của công ty, khi nhân viên nội bộ công ty vào Lan Ninh đều phải ký hợp đồng giữ bí mật tuyệt đối, dáng vẻ Ninh Liên Liên không tệ, tiềm lực phát triển cũng tốt, không chừng cô ta có thể sẽ có một vai nhỏ trong đó, ai ngờ người phụ nữ trung niên này lại nói muốn cô ta được đóng vai chính, Ninh Vân Hoan luôn không thích bị người uy hiếp, nghe được yêu cầu này thì nở nụ cười.
"Ninh tiểu thư, tôi nhớ khi công ty ký hợp đồng với các cô, đều sẽ cho các cô ký một thỏa thuận giữ bí mật, không biết Ninh tiểu thư còn nhớ không?" Ninh Vân Hoan dứt lời, Ninh Liên Liên trên giường đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó theo bản năng ánh mắt xin giúp đỡ chợt rơi xuống Lan Lăng Yến - sau khi vào cửa vẫn chưa hề lên tiếng.
Cô ta biết đây cũng là ông chủ lớn của công ty, nhưng Lan Lăng Yến không thèm để ý đến cô ta, làm như không thấy ánh mắt của cô ta, ánh mắt chỉ dừng trên người Ninh Vân Hoan, yên tĩnh và dịu dàng.
"Thế nào? Tôi là mẹ con bé, chẳng lẽ chuyện này Liên Liên cũng không thể nói với tôi hả?" Người phụ nữ trung niên không ngờ Ninh Vân Hoan sẽ nói vậy, trước tiên hơi hốt hoảng, sau đó lại cuống quýt nói: "Do trong lúc vô ý Liên Liên đã nói ra..."
"Có một số việc, vốn không được nói lung tung, công ty muốn quay phim TV là chuyện cơ mật, nếu Ninh tiểu thư tùy ý truyền ra tạo thành tổn thất cho công ty, Ninh tiểu thư sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật." Cố Doanh Nặc cũng bổ sung, cô ta vừa nói xong, sắc mặt người phụ nữ trung niên chợt khó xem: "Cứ nói thẳng các người muốn nhân cơ hội này để quỵt nợ đi, không muốn bồi thường tổn thất tinh thần cho Liên Liên chứ gì."
Ninh Vân Hoan nhíu mày lại, nhìn sắc mặt không vui của bà ta, không muốn nhiều lời nữa: "Chuyện bồi thường, có thể thương lượng với trợ lý của tôi, nếu cảm thấy không công bằng, ông Ninh có thể ra tòa kháng án, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được nữa rồi." Nói xong, Ninh Vân Hoan đang muốn đi, Ninh Liên Liên trên giường đột nhiên cử động, môi mở ra, khàn khàn kêu: "Tổng giám đốc Lan, em xin anh..."
Sau khi người trong công ty biết bà chủ Lan Ninh nhà mình họ Ninh thì không khó đoán ra Lan Lăng Yến thường xuyên xuất hiện mang họ gì, Ninh Vân Hoan nhướng mày liếc nhìn Ninh Liên Liên. Không lên tiếng, Lan Lăng Yến kéo tay cô đi thẳng ra cửa, để lại người phụ nữ trung niên phía sau có chút không cam lòng nói: "Để cô ta lại có ích lợi gì? Nếu không phải do cô ta Liên Liên nhà chúng tôi cũng sẽ không bị thế này..."
Nhưng Ninh Vân Hoan không muốn trả lời, vừa xuống lầu không lâu, hai người đang chờ xe thì Cố Doanh Nặc mới ôm tư liệu xuống, cô ta nhìn thấy Ninh Vân Hoan thì khóe môi khẽ giật: "Bọn họ nghĩ rằng ông chủ sẽ có tác dụng cho việc phục hồi vết thương của Ninh Liên Liên, vốn muốn nhờ ông chủ đến giúp đỡ cô ta, đến thăm cô ta nhiều hơn..." Nghe thế, Ninh Vân Hoan không khỏi nở nụ cười.
Vị Ninh Liên Liên này luôn kéo dài không chịu giải quyết dứt điểm, hơn một tháng qua, vết thương của cô ta đã khôi phục từ lâu. Nhờ dùng các loại thuốc quý, bề ngoài làn da đã được làm phẫu thuật, đến đầu tháng mười một, sau khi tháo băng thì cơ thể cô ta trông như chưa từng chịu tổn thương, người nhà của vị Ninh Liên Liên này vẫn cứ cắn không thả. Vốn Ninh Vân Hoan nghĩ chuyện này có thể kết thúc rất đơn giản, ai ngờ cuối cùng còn tốn thời gian lâu như vậy. Hơn nữa, đến đêm trước lễ Giáng Sinh, Ninh Vân Hoan đến nhà họ Ninh với Lan Cửu, thăm mẹ Ninh, nhưng bất ngờ phát hiện người nhà Ninh Liên Liên đang ở trong nhà họ Ninh.
"Mẹ, đây là có chuyện gì?" Mẹ Ninh thấy con gái và con rể trở về, đương nhiên vô cùng vui mừng, vừa giúp hai người lấy dép lê, nghe con gái hỏi, thì cười nói: "Hoan Hoan, đây là người nhà của anh em ông cố con, ban đầu ba con không biết còn có thân thích, nếu không chắc hẳn sẽ rất vui đấy." Khi mẹ Ninh nói những lời này, vô cùng cảm khái.
Thoạt nhìn người nhà Ninh Trị Trung không chỉ mới lần đầu tiếp xúc với mẹ Ninh, khi Ninh Vân Hoan đi vào nghe được rất rõ ràng bên trong phát ra tiếng cười vui, cô xoay người ngửa đầu nhìn thoáng qua Lan Cửu, môi Lan Cửu khẽ chạm vào cái trán hơi lạnh của cô: "Có chuyện gì về rồi nói."
"Ninh tiểu thư." Ninh Liên Liên ngồi ở đầu kia trên ghế sofa vội đứng dậy chào Ninh Vân Hoan, khi nhìn Lan Lăng Yến, mặt ửng đỏ: "Anh Lan."
Mẹ Ninh vừa nghe, đã cười không khép miệng, vừa muốn kéo Ninh Liên Liên ngồi xuống, vừa nói: "Đâu phải người lạ, con cứ gọi chị và anh rể." Có thể thấy mẹ Ninh vô cùng thích cô bé Ninh Liên Liên này, ánh mắt khi nhìn cô ta tràn đầy yêu thương, Ninh Liên Liên vừa nghe vậy, vẻ mặt lộ ra hồn nhiên kinh ngạc: "Anh rể? Chẳng lẽ chị đã kết hôn rồi sao?"
Cô ta gọi rất tự nhiên, đáng tiếc Ninh Vân Hoan lại cảm thấy có chút kỳ lạ, nghe xong, mẹ Ninh lại vui mừng nói: "Không chỉ đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con, tên là Lâm Ý, bây giờ đang nuôi ở..."
"Mẹ." Ninh Vân Hoan cau mày, ngắt lời giới thiệu vui vẻ của mẹ Ninh, cô không hy vọng mẹ Ninh nói chuyện nhà họ Lâm cho người khác biết, dù sao hiện giờ thân phận Lâm Mậu Sơn khá đặc biệt, tuy mẹ Ninh có quan hệ không tệ với Lâm Mẫn, nhưng cũng chỉ không tệ mà thôi, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, người họ Lâm sẽ không bỏ qua cho người phạm sai, nếu mẹ Ninh vô ý nói gì đó bị người nhà Ninh Liên Liên truyền ra ngoài, tuy nhà họ Lâm sẽ nể tình cô mà không làm gì mẹ Ninh, nhưng chắc chắn trong lòng không thoải mái, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, việc trong công ty Ninh Liên Liên có thể tùy ý nói ra, cho thấy rõ ràng người này không biết giữ gìn lời nói.
Mẹ Ninh nhìn thấy sắc mặt con gái không vui vẻ khi tìm được người thân như mình tưởng tượng, ý cười trong mắt bà dừng lại: "Sao thế?" Lúc này bị con gái quát bảo dừng lại, mẹ Ninh mới nhớ đến địa vị của nhà họ Lâm, cũng hối hận bản thân quá vui suýt nữa nói lỡ, hai vợ chồng Ninh Trị Trung liếc nhau một cái, vẻ mặt hưng phấn, nhưng thức thời không hỏi tiếp.
"Ninh Liên Liên là nhân viên của công ty chúng con." Ninh Vân Hoan nhanh chóng làm rõ sự việc, nói tiếp: "Lần trước con đã nói với mẹ, có người trà trộn vào công ty hắt gì đó, kết quả vị bị thương kia chính là Ninh Liên Liên."
Nghe thế, mẹ Ninh mới nhớ đến lúc trước Ninh Vân Hoan hỏi mình nhà họ Ninh còn có thân thích nào không, lúc đó mẹ Ninh nhớ không có, ai ngờ qua một khoảng thời gian đã có người tìm đến cửa nói là muốn tìm người thân, ban đầu mẹ Ninh còn có chút không tin, chỉ sợ lừa đảo, nhưng Ninh Trị Trung nói rất có bài bản, bao gồm nhóm máu của con gái mình, cùng với tên chồng bà, lúc đầu mẹ Ninh còn hoài nghi, nhưng sau này thấy quả thật nhà Ninh Trị Trung không có ý muốn gạt mình, nên dần dần qua lại, bà cảm thấy có chút may mắn vì bây giờ còn có thân thích, xem Ninh Liên Liên không khác gì con gái mình nên cũng yêu ai yêu cả đường đi, hoàn toàn không nghĩ đến việc khác.
Nhưng lúc này Ninh Vân Hoan nói, mẹ Ninh bỗng cảm thấy có chỗ không đúng.
"Là vậy à?" Trước đây mẹ Ninh cảm thấy họ hàng tự đưa đến cửa này vừa tri kỷ vừa thân thiết, nên không hỏi bà ta muốn cái gì, cũng không thấy cầu xin giúp đỡ, vốn cho rằng không phải người nhìn vào tiền của mình, nhưng lúc này nghe con gái nói vậy, trước kia mẹ Ninh không nghi ngờ bọn họ thì thôi, một khi đã nghi ngờ, lại cảm thấy người nhà Ninh Trị Trung không cố ý muốn lừa gạt bản thân, dù sao ông ta nói mình tìm thân thích có thể là vì con gái Ninh Liên Liên của ông ta làm trong công ty con mình, cho nên mới biết được.
Càng quan trọng hơn là, mẹ Ninh cảm thấy có phải nhà Ninh Trị Trung này cảm thấy Ninh Liên Liên bị thương vì con gái bà, cho nên mới muốn đến trả thù.
Giờ khắc này mẹ Ninh nghĩ rất nhiều, bà nghĩ vậy, thì thấy không còn hăm hở với nhà họ Ninh này nữa, bởi vậy khóe môi khẽ giật, nụ cười trở nên miễn cưỡng.
"Bác, sao chị kết hôn sớm vậy? Thật đáng tiếc." Khi cô ta nói thế thì nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến, miệng còn ăn đồ ăn vặt, thoạt nhìn rất ngây thơ đáng yêu.
"Ninh tiểu thư." Ngược lại Ninh Trị Trung nhìn ra, Ninh Vân Hoan không có ý định nhận thân với bọn họ, nhưng Ninh Trị Trung đã cùng đường, bởi vậy ông ta tìm được nhà của mẹ Ninh, ai ngờ mẹ Ninh dễ nói chuyện hơn Ninh Vân Hoan, không biết thế nào đã nhanh chóng thân cận với bọn họ, vốn đã nắm chắc chuyện này, nhưng không ngờ lúc này Ninh Vân Hoan vừa trở về, thì đã hỏng hết rồi.
"Ông Ninh Trị Trung." Ninh Vân Hoan không gọi chú thím gì cả, chỉ cau mày gọi tên Ninh Trị Trung: "Ông hẳn nên biết, xét cho cùng có phải ông đến nhà họ Ninh chúng tôi để nhận thân thích hay không, nhưng ba tôi đã không còn nữa, hiện giờ cô Ninh Liên Liên đang nhậm chức ở công ty tôi, nếu các người muốn kéo quan hệ với nhà chúng tôi, thì tất cả công việc của cô Ninh Liên Liên đây chỉ đành phải tạm dừng thôi."
Vừa nghe lời này, người phụ nữ trung niên vốn ngồi bên cạnh Ninh Liên Liên vừa nghe đã có chút không vui: "Ninh tiểu thư, cô có ý gì, tất cả mọi người đều là người thân, chăm sóc lẫn nhau không phải rất tốt sao? Chúng tôi không cần tài sản của nhà họ Ninh các người, chẳng qua chỉ muốn qua lại với người thân thôi, Liên Liên nhà chúng tôi còn bị thương vì cô..."
"Việc bồi thường đã lo liệu thỏa đáng, 50 vạn các người yêu cầu cũng đã chuyển vào tài khoản, miệng vết thương và dung nhan của vị tiểu thư này công ty cũng đã trị liệu, tất cả đều đã bồi thường thỏa đáng, các người sẽ không nghĩ, vợ tôi còn nợ các người chứ?"
← Ch. 186 | Ch. 188 → |