Bẽ mặt
← Ch.118 | Ch.120 → |
Không biết tại sao những Lâm Mẫn luôn nhìn Ninh Vân Hoan không thuận mắt, Lan Lăng Yến thấy mẹ tận lực hướng mũi nhọn vào Ninh Vân Hoan, trong lòng không khỏi bất mãn, quan hệ giữa anh và Lâm Mẫn không thân thiết, kể từ sau khi có nhận thức anh đã không ở bên bồi dưỡng tình cảm mẹ con với bà ta, cho dù là quan hệ huyết thống gần nhất, cũng không mấy thân thiết.
Cho dù là huyết thống trời sinh, nhưng nếu không bồi đắp tình cảm thì huyết thống cũng không là gì.
So sánh thì ba Lan và Lan Lăng Yến cũng không thân thiết, nhưng ít nhất hai người còn có quan hệ về lợi ích, có thể duy trì tình cảm cha con ở mặt ngoài, nhưng nếu thực sự tới lúc ngươi chết ta sống, phỏng chừng cha con hai người sẽ không nương tay.
Lúc này Lâm Mẫn bị tức chết rồi, con trai bà ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra lại ăn cấy táo rào cây sung, đến ai là người thân cũng không phân biệt được, Ninh Vân Hoan cùng ngủ với anh trên một chiếc giường, nhưng dù sao thì anh cũng do bà ta sinh ra, đến nay chỉ vì người khác mà đối nghịch với bà ta, quả nhiên giống như chị dâu họ Điền Ngọc Hinh nói, con trai cưới vợ liền bỏ rơi mẹ.
"Được rồi Mẫn Mẫn, cũng không sợ anh họ chê cười hay sao!" Lâm Mậu Sơn giống như cảnh cáo nhìn con gái một cái, ông mở miệng, Lâm Mẫn dù bất mãn hơn nữa, cũng phải nhẫn nhịn, Mộ Thiếu Hoa ở bên cạnh nghe thấy liền cười:
"Sao dượng lại nói vậy, con cùng lớn lên với Mẫn Mẫn, sao lại không biết tính cách em nó cơ chứ, lúc này người lớn chúng ta nói chuyện, không bằng cho đám trẻ đi chơi thôi." Mộ Thiếu Hoa bán cho Lâm Mậu Sơn một cái nhân tình, tách hai người Lâm Mẫn và Ninh Vân Hoan, Lâm Mậu Sơn cũng hài lòng đối với chuyện này: "Đi đi, Tiểu Cửu vẫn là lần đầu tiên dẫn vợ con về, vợ Tiểu Cửu đi tìm bà ngoại, đòi một bao lì xì thật lớn đi!"
Ninh Vân Hoan cười đáp lời, đám người Điền Ngọc Hinh đi tới cùng Lâm Mẫn lộ ra sự bất mãn, nhưng không dám lộ rõ sự bất mãn trước mặt Lâm Mậu Sơn, cho nên đều năm tay thành quyền không dám nói gì.
Vườn hoa bên ngoài không chỉ có Lâm Xuyến và người Lâm gia, còn có hai đứa con trai Mộ gia và một vài người là mặt, đều là những người Ninh Vân Hoan chưa gặp qua, có lẽ là người quen có quan hệ thông gia với Lâm gia.
"Ai yô, nhìn xem ai đến này, còn không phải bạn gà rừng bay lên cành cao của chúng ta hay sao?" Lâm Xuyến nhìn thấy Ninh Vân Hoan, ánh mắt phát sáng, vội vàng chỉ vào Ninh Vân Hoan cười đùa với đám người Liễu Yên: "Chị Liễu Yên, nhìn xem đây là cái thứ đồ gì, anh họ em còn xem như châu báu, cái quái gì, ngay cả một ngón chân của chị cũng không bằng."
Vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan là Lâm Xuyến đã tức điên, sau khi ở Lan gia ả dẫn anh em họ đi về liền bị Lâm Thâm đánh một trận, Lâm Thâm còn nói với ả, Lâm Mậu Sơn nói nếu như ả còn hồ nháo không hiểu chuyện, sau này ả sẽ không được mang họ Lâm nữa, tự cút ra nước ngoài!
Dù gì thì Lâm Xuyến còn là cháu gái ruột thịt của Lâm Mậu Sơn, nhưng ông lại uy hiếp ả như vậy. Lâm Xuyến không chịu nổi, nhưng ả không dám đi tìm Lâm Mậu Sơn gây phiền phức, chỉ nghĩ tới lần trước tới Lan gia, mà đối với những chuyện ả ra ngoài lêu lổng nhuộm tóc các loại mặc dù Lâm Thâm cũng không vui, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghiêm khắc như vậy.
Ai ngờ sao lại trùng hợp lới mức tới Lan gia gặp Ninh Vân Hoan xong trở về liền bị mắng, trong lòng Lâm Xuyến đương nhiên cho rằng do Ninh Vân Hoan cáo trạng, nên càng hận cô hơn, lúc này nhìn thấy Ninh Vân Hoan, đúng là kẻ thù gặp nhau nhìn đỏ con mắt, nếu không phải sợ đánh nhau sẽ làm mất mặt Lâm Mậu Sơn, Lâm Xuyến đã sớm nhảy lên cào mặt Ninh Vân Hoan rồi.
"Tôi là gà rừng, cô là cái gì? Cho rằng mình là phượng hoàng sao?" Ninh Vân Hoan cười lên, đối với loại người như Lâm Xuyến cô chẳng thèm tiếp chuyện, ả ta đã sớm nhìn cô không thuận mắt, còn muốn nhét phụ nữ cho Lan Lăng Yến, đừng nói Lâm Xuyến chướng mắt cô, cô cũng chướng mắt Lâm Xuyến đấy.
"Mày muốn chết!" Lâm Xuyến nghe thấy cô châm chọc ả, sắc mặt liền trở nên âm trầm, đứng dậy, đang định không quan tâm gì đánh trước cho sảng khoái đã, ai ngờ Mộ Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh lại đứng lên, chỉ vào Ninh Vân Hoan bộ dáng tức giận nói: "Người xấu, người xấu, trả lại sữa cho ta, trả lại sữa cho ta!"
Hắn nói xong, lại muốn xông lên, Lâm Xuyến nhìn thấy vậy, liền cười to, Mộ Cẩn Ngôn là tên ngốc, hắn muốn ra tay đánh Ninh Vân Hoan, không chỉ ông nội không thể trách ả, e rằng cha chú đều không thích Ninh Vân Hoan, đến lúc đó Ninh Vân Hoan chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, xem cô sau này còn mặt mũi tới Lâm gia nữa hay không!
Nghĩ như vậy, Lâm Xuyến vui mừng, chỉ vào Ninh Vân Hoan nói với Mộ Cẩn Ngôn:
"Mộ Cẩn Ngôn, anh nhìn cho rõ, đây chính là kẻ đẩy anh lần trước, còn không mau đánh cho cô ta một trận!" Giọng nói của ả ta vừa ngắt, Mộ Cẩn Chi ngồi bên cạnh liền cau mày.
Y vẫn luôn coi trọng em trai, nhưng lần trước vì lời nói vô duyên vô cớ của Ninh Vân Hoan mà hoài nghi em trai, cho nên trong lòng y có chút áy náy đối với Mộ Cẩn Ngôn, đồng thời có chút chướng mắt đối với Ninh Vân Hoan- kẻ chia rẽ tình anh em của bọn họ, lúc này thấy Lâm Xuyến lợi dụng em trai, trong lòng y không vui, nhưng nghĩ tới lần trước Ninh Vân Hoan suýt nữa phá hoại tình anh em của bọn họ, lại cảm thấy nên giáo huấn cô một trận.
Nhưng rốt cuộc vẫn là thân thích, tính tình Lan Lăng Yến lại cổ quái, nếu Mộ Cẩn Ngôn quá mức tức giận, e rằng sẽ làm anh không vui, cho nên Mộ Cẩn Chi quyết định để Ninh Vân Hoan bị chút giáo huấn, chỉ cần Cẩn Ngôn đánh cô hai cái, trút hết giận rồi y sẽ kêu Cẩn Ngôn dừng tay!
Nghĩ như vậy, cho dù Mộ Cẩn Chi biết Lâm Xuyến có ý đồ khác, nhưng y cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Ninh Vân Hoan cười lạnh, nghe thấy quả nhiên Mộ Cẩn Ngôn nghe lời Lâm Xuyến xông qua đây, Ninh Vân Hoan thấy ánh mắt hắn âm lãnh, mặc dù ẩn giấu rất nhanh, nhưng vẫn để cho cô nhìn ra được bản tính của Mộ Cẩn Ngôn.
Không đợi Ninh Vân Hoan ra tay, vệ sĩ do ba Lan cho cô luôn đi theo cô như hình với bóng lúc này mới xông ra, bất kể Mộ Cẩn Ngôn là ai, đạp cho hắn một cước!
Ninh Vân Hoan đối mặt chính diện với Mộ Cẩn Ngôn, nhìn thấy động tác theo bản năng né tránh của hắn, sau đó lại cố gắng khống chế không hành động theo bản năng, trong lòng không khỏi cười lạnh. Từ nhỏ Mộ Cẩn Ngôn đã có dã tâm, sau lưng ngấm ngầm tập võ, nhìn thấy nguy hiểm sẽ né tránh theo bản năng, nhưng lúc này đang ở trước mặt Mộ Cẩn Chi, cô xem Mộ Cẩn Ngôn tránh như thế nào!
Lòng tự trọng của người này cực cao, mà tính cách cũng vô cùng bá đạo cương liệt, cũng bởi vì vậy, hắn không muốn đứng dưới Mộ Cẩn Chi, cho nên mới giả ngu 20 năm, nhưng trước mặt mọi người, hắn bị người khác đánh, hắn nhất định không chịu được, chỉ cần hắn không chịu được thì tốt, nhìn dáng vẻ của Mộ Cẩn Chi thì có vẻ hoàn toàn không nghi ngờ gì em trai, tuy không biết tại sao y lại hết hoài nghi nhanh như vậy, nhưng Ninh Vân Hoan không khỏi cảm thán trước thủ đoạn của nam chủ Mộ Cẩn Ngôn này!
"Oành" một tiếng, Mộ Cẩn Ngôn bị người ta đạp thẳng một cước vào mặt, khuôn mặt liền đau rát, một nửa mặt giống như không phải của hắn vậy, lực đạo của người đứng phía sau Ninh Vân Hoan nhảy lên đá hắn vô cùng mạnh, ngay cả đau đớn hắn cũng không cảm nhận được, chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" vanh lên, hắn nhịn không được há mồm, phụt ra đồ trong miệng.
Hai cái răng rơi xuống đất, mọi người liền ngơ ngác, Lâm Xuyến không ngờ Ninh Vân Hoan dám cho người động thủ, lại nhìn thấy Mộ Cẩn Ngôn bị đánh rụng răng, có lẽ quá mức kinh ngạc, ngay cả Mộ Cẩn Chi cũng không kịp phản ứng.
Mộ Cẩn Ngôn cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vệt máu trên đất, hắn vuốt vuốt miệng, bên trong đã thiếu hai cái răng, lúc này gió thổi tới, cảm thấy răng lợi tê tê, mặc dù không đau, nhưng hắn không dám đụng vào.
Hắn cư nhiên bị người ta đánh gẫy răng!
Sau một lúc lâu, Mộ Cẩn Chi mới hồi thần, ánh mắt điên cuồng, nếu không phải sức khống chế của hắn từ nhỏ đã lớn, e rằng lúc này nhịn không được giết chết Ninh Vân Hoan tại chỗ rồi!
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, phải nhẫn nhịn! Hắn đã tính toán nhiều năm như vậy, không thể vì một người phụ nữ mà thất bại trong gang tấc! Mộ Cẩn Ngôn không ngừng tự an ủi trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, nhưng gân trán vẫn nhịn không được mà co giật, biểu tình âm lãnh.
Răng của hắn bị người ta đánh rụng, đối với hắn mà nói, chính là sự sỉ nhục to lớn, hơn nữa còn bị đánh rụng răng trước mặt nhiều người như vậy, bản thân hắn rõ ràng có thể tránh được, nhưng vì không thể để người khác hoài nghi mà không được tránh!
Bị thiệt lớn như vậy, Mộ Cẩn Ngôn muốn giết người, nhưng nghĩ tới mưu kế của hắn, nhịn nhịn nhịn, nhịn tới mức thân thể run rẩy, ánh mắt đỏ bừng, cuối cùng mới áp chế được sự thô bạo xuống!
"Oa!" Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi, thu hồi vẻ mặt, lúc này mới ngẩng đầu lên gào khóc: "Đau quá, ba, mẹ, ba mẹ ở đâu!"
Mặc dù Mộ Cẩn Ngôn giả bộ tâm trí mình chỉ có 7, 8 tuổi, nhưng thực ra hắn đã là người trưởng thành hơn 20 rồi, tiếng khóc của hắn đủ to, rất nhanh liền truyền khắp biệt thự.
Tiếng bước chân dồn dập tới, không lâu sau người vẫn chưa tới nhưng tiếng khóc của Điền Ngọc Hinh đã truyền tới rồi:
"Cẩn Ngôn, làm sao? làm sao vậy? Mẹ ở đây!"
Bóng dáng của Điền Ngọc Hinh nhanh chóng xuất hiện dưới ánh đèn, lúc nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Mộ Cẩn Ngôn, Điền Ngọc Hinh đen mặt, xuýt ngã xuống, vội vàng đỡ con trai lên, để cho hắn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, vội nói:
"Sao vậy? Mới không lâu, sao con lại trở thành như thế này? Đau ở đâu, mau nói cho mẹ biết."
Vừa nói chuyện, Điền Ngọc Hinh vừa run rẩy giơ tay ra lau vết máu bên miệng cho Mộ Cẩn Ngôn, lúc nhìn thấy con cả ở bên, có chút tức giận quát: "Cẩn Chi, con chăm sóc em như thế nào vậy?"
Hai đứa con trai, một đứa bình thường thông minh, Điền Ngọc Hinh đương nhiên quan tâm đứa con thứ hai vì sơ suất mà sinh bệnh dẫn tới bị ngốc hơn, bởi vì Mộ Cẩn Ngôn mà giận chó đánh mèo lên Mộ Cẩn Chi không ít lần, lúc này bà ta vừa mở miệng mắng con trai, Mộ Cẩn Chi đã sớm quen với việc mẹ mình thiên vị, nhưng thấy bà ta trước mặt nhiều thân thích như vậy lại chẳng nể mặt mũi y, trong lòng có chút không vui, sắc mặt trầm xuống:
"Là Ninh tiểu thư cho người đánh!"
← Ch. 118 | Ch. 120 → |