← Ch.12 | Ch.14 → |
Trên mạng xã hội đang ráo riết tìm kiếm Lục Hy Tuyết, Bạch Hàn Dương vẫn mong chờ từng dòng bình luận, cho đến hôm nay đã 2 ngày rồi thì một người đã gây sự chú ý của hắn
"A đây chẳng phải con gái của tổng tài của Lục thị sao?"
"Ngươi biết nàng?"
"Sao lại không, ta là thư kí của ngài mà, trên bàn làm việc có khung hình là vợ chồng ngài cùng con gái ngài"
"Oa thật sao?"
.... .
Bạch Hàn Dương khóe môi nhếch lên một nụ cười như gió xuân. Tại Lăng thị, Lăng Mộ Hàn vừa kết thúc cuộc họp, thuộc hạ báo cáo với hắn đó là Lục Hy Tuyết thiên thần mà hắn tìm mấy ngày nay. Lăng Mộ Hàn cười đến phong tình vạn chủng, nụ cười khiến trái tim đối phương đỏ mặt không thôi. Hiên Viên Triệt nâng cặp kính lên, xem ra hắn phải đề nghị Lục gia để trở thành bác sĩ riêng của cô rồi, hắn hoàn toàn tự tin rằng họ sẽ nhận hắn vì tài y học cuả hắn không một ai là không biết
Ba đại gia tộc đều nhận được thiệp mời đến dự tiệc của Lục gia, và những thế lực song song với tứ đại gia tộc cũng nhận được thư mời. 4 người đàn ông không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ sẽ gặp lại Lục Hy Tuyết, bọn hắn sẽ làm cô yêu mình nhưng có vẻ như sẽ gian nan lắm đây
Thượng Quan Mặc không hiểu vì sao từ lúc hắn nghe câu nói kia của cô là đau lòng, hắn tắm rửa rồi đến quán bar ngay tại trung tâm thành phố. Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, những con người điên cuồng nhảy nhót chen chúc nhau, những ánh đèn laze nhiều màu khắp mọi nơi. Muônd vào được quán bar này thì chỉ có 3 loại:
_ Tiền
_ Dục Vọng
_ Rượu
Tại phòng Vip yên tĩnh lạ thường, một người đàn ông tuấn dật, hắn đẹp như một vị thần mặt trời nhưng giờ lại say khướt, áo sơ mi bung 3 nút trên lộ ra cơ ngực quyến rũ, mái tóc bị hắn vò đến rối bù. Từ hắn toát lên sự đau đớn mãnh liệt, hắn điên cuồng uống rượu. Trong miệng hắn mơ hồ nghe được "xin lỗi" cùng cái tên làm hắn đau lòng đến cùng "Lục Hy Tuyết". Từng hình ảnh trong quá khứ lướt qua đầu hắn, cách hắn đối xử đầy lạnh lùng với cô. Hạ Thanh từ ngoài bước vào, cô ta giả vờ hốt hoảng, vội ngăn hắn nốc thêm rượu
- Anh Mặc, đừng uống nữa
Hạ Thanh giành lấy chai rượu từ tay hắn, cô ta cố ý lại như có như không ép ngực mình lên người Thượng Quan Mặc, cô ta luôn tự tin vào thân hình quyến rũ của mình. Thượng Quan Mặc trong đầu chỉ có hình ảnh của Lục Hy Tuyết, nhớ đến lời nói tuyệt tình kia hắn điên lên, khuôn mặt vặn vẹo đau khổ hất mạnh tay đẩy ngã Hạ Thanh không chút thương tiếc
- Cô cút đi
Hắn lại nốc thêm một chai rượu, Hạ Thanh sắc mặt khó coi đứng dậy, trên người cô ta mặc đồ không hề phù hợp với mình, đầm thiếu vải bó sát vào thân hình, đàn ông tất nhiên sẽ thèm khát nhìn cô ta nhưng không bao gồm người đaǹ ông này vì hắn đã gặp không ít người mẫu cùng những nghệ sĩ nổi tiếng đẹp hơn cô ta rất nhiều. Thượng Quan Mặc gằn từng chữ
- Lục Hy Tuyết
Hắn ném chai rượu trong tay vào tường từng mảnh vỡ văng đầy ra sàn, chất lỏng tràn ra. Thượng Quan Mặc ôm đầu, đúng là trớ trêu làm sao, lúc có được thì con người ta không giữ lấy quý trọng đến khi mất đi rồi lại điên loạn lên, hối hận không kịp dù níu kéo đến đâu cũng đã vuột mất khỏi tầm mắt mà trở nên xa vời. Một giọt nước long lanh rơi xuống từ khóe mắt hắn, ai cũng nói đàn ông rất ít khi khóc, phụ nữ có thể khóc vì nhiều thứ nhưng đàn ông duy chỉ có một chính là vì một chữ TÌNH. Khi yêu, phụ nữ chịu rất nhiều thiệt thòi, đàn ông như một phương trình, phụ nữ cứ mãi tìm cách giải xuyên suốt thời gian dài cho đến khi tìm ra được lại phát hiện hóa ra đến cuối cùng lại là vô nghiệm. Và đến khi nhận ra người đàn ông đã bỏ lỡ đi một người đã vô cùng yêu họ nhưng họ lại không màng tới. Hạ Thanh nắm chặt tay, cô ta tức giận bỏ đi mà căm thù Lục Hy Tuyết. Hạ Thanh rời đi thì một người đàn ông thanh tú, bước vào phòng Vip nói Thượng Quan Mặc ngồi đó. Người đàn ông thở dài nhìn bộ dạng chật vật của Thượng Quan Mặc
- Mặc đừng uống nữa
- Việt, tôi đến tột cùng làm sao vậy? Cô ấy cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tại sao cô ấy lại muốn cắt đứt hết tất cả trong suốt mười mấy năm qua chứ? Cậu biết không? Cô ấy cười rất lạnh lùng, cô ấy nói tình cảm đó coi như chưa bao giờ xảy ra
Thượng Quan Mặc gào lên, hắn vò tóc, lòng đau khổ vô cùng
- Mặc cậu say rồi, cậu ngồi đây từ sáng tới chiều rồi
Trần Việt là quản lí của Thượng Quan Mặc, cả 2 quen biết đã lâu và là bạn thân của nhau thì tất nhiên quá khứ của Thượng Quan Mặc biết hết kể cả chuyện Lục Hy Tuyết yêu hắn
- Mặc, đã quá muộn rồi, cậu đã không trân trọng tình cảm của cô ấy mà luôn đẩy cô ấy ra xa. Cô ấy đã quay lưng đi rồi. Có lẽ cậu không biết, đã từ lâu Thượng Quan Mặc cậu yêu Lục Hy Tuyết chẳng qua cậu chôn vùi nó sâu quá không thể nhận ra, cậu vì sợ một lần nữa vĩnh viễn mất đi người mà cậu yêu thương mà thôi. Mặc, tôi nói cho cậu biết, khi cậu ốm, bệnh đến mơ hồ, cậu biết cậu đã làm gì không? Cậu đã gọi tên cô ấy. Cậu hẹn hò với nhiều người nhưng luôn có vài điểm chung với cô ấy, nói cách khác cậu luôn tìm kiếm hình bóng Lục Hy Tuyết và những con người đó như là vật thế thân. Cậu có thể không hiểu nhưng tôi hiểu được rằng cậu luôn yêu Lục Hy Tuyết
Trần Việt thở dài nói ra tất cả sự thật trong lòng hắn. Thượng QUan Mặc lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn cười lớn nhưng trên mặt vẫn khóc
- Tôi đã làm gì thế này? Hy Tuyết.... Hy Tuyết... em đừng đi...
- Về thôi MẶc, đủ lắm rồi
- Không
THượng Quan Mặc gầm nhẹ, hắn bị Trần Việt lôi đi về đến Lục gia. Thượng Quan Mặc lảo đảo bước vào phòngv khách, hắn thấy Lục Hy Tuyết trên tay cầm ly nước không nhìn lấy hắn một lần, lạnh lùng đi qua hắn. Thượng Quan Mặc nắm lấy cổ tay cô, Lục Hy Tuyết xoay người nhíu chặt mày
- Buông
- Hy Tuyết...
- Đừng có gọi tôi, tôi không quen anh
- Thật... xin lỗi
"Ào"
Lục Hy Tuyết hất ly nước vào mặt hắn, cô cười châm chọc
- Quá trễ rồi, vậy nên anh biến đi
- Đại tiểu thư...
Diệp quản gia hốt hoảng ông vội lên tiếng khi thấy Lục Hy Tuyết lãnh đạm đến như thế. Thượng Quan Mặc trầm lặng, đã quá trễ sao? Ánh mắt hắn đã không còn một màu xanh đầy sức sống mà nó đã ảm đạm như bầu trời u ám. Lục Hy Tuyết giật tay, cô đưa ly không cho Diệp quản gia xoay lưng lên phòng. Thượng Quan Mặc đứng đó, tim hắn như vỡ vụn ra từng mảnh, hắn đã hiểu được cảm giác lúc trước của cô rồi, hắn cười châm biếm, nụ cười hết sức khó coi so với khóc càng tệ hơn. Thượng Quan Mặc đứng trước cửa phòng Lục Hy Tuyết, hắn ngồi bệt xuống đất, mái tóc rũ xuống che đi khuôn mặt hắn. Thượng Quan Mặc hắn phải làm sao để cô có thể tha thứ hắn? Hắn sẽ cùng cô bắt đầu lại từ đầu mà, lần này hắn sẽ trân trọng cô, yêu cô nhiều hơn nhưng có lẽ Lục Hy Tuyết sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, những vết thương hắn gây ra đã không thể lành lại mà thành vết sẹo lớn vẫn đau nhức khi cô đơn. Thượng Quan Mặc hắn sẽ làm tất cả hắn sẽ bù đắp cho cô, khiến cô lại yêu hắn dù cho cô tuyệt tình đến mức nào. Cứ thế người đàn ông đứng trước cửa phòng cô cho đến khi trời tối đến gần 7 giờ hắn mới đứng lên rời đi
← Ch. 12 | Ch. 14 → |