Mũi tên tình ái
← Ch.31 | Ch.33 → |
(ta giải thích một chút, Vi H là chưa làm bước cuối, còn H mới là hoàn thành nhé các nàng ^^, chúc các nàng một ngày mới vui vẻ! moazzzz, nhân tiện ta giải thích thêm San San kiếp trước lẫn kiếp này vẫn hoàn toàn là xử nữ nhé các nàng:3)
.
.
.
.
.
.
Lăng Hạo Thiên hôn cô đến mức mê mẩn không biết trời đất gì.... San San chưa bao giờ nếm qua thử mùi vị này.... Kể cả cô làm sát thủ nhưng cô chưa từng quyến rũ tình địch và có thể xác định nằm ngủ với tình địch như Cố Nhi Nhi, cách giết của cô chính là xông lên và giết.... Giờ nếm thử vị ngọt lạ kì này... Cô có một chút muốn trốn tránh...
Lăng Hạo Thiên nhìn cô đầu óc đã lên tận chân mây, liền hài lòng vô cùng vuốt nhẹ cằm thì thầm:
- Tiểu bạch hổ... (San San rất dữ dằn lên không thể gọi là tiểu bạch thỏ được... )
Cô vẫn mơ màng hít thở, khuôn não vẫn trì trệ chưa hiểu gì xảy ra... Anh cúi nhẹ đầu cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô làm cô run lên một hồi sực tỉnh...
- Này Lăng Hạo Thiên! Bỏ tôi ra.... !!!!
Cô định vung tay đánh ngất Lăng Hạo Thiên nhưng bị anh tóm rồi mỉm cười yêu nghiệt:
- Tôi biết em có thể dễ dàng đánh ngất tôi vì lần trước em có thể đá được con dao từ tay tôi rồi... Một chiêu không thể xài được 2 lần....
Cô thầm rủa.... TMD cô đúng là đen đủi liền nghĩ ra... Cô cười lẳng lơ:
- A~ Lăng Hạo Thiên... Không phải khẩu vị của anh là xử nữ sao? Tôi không còn là xử nữđâu tôi mất từ khi tôi 16 rồi...
Anh hơi dựng lại suy nghĩ.... Nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, cô muốn đổ mồ hôi hột.... Cô phải tiếp tục diễn thôi...
- Anh không biết đâu tôi còn ngủ ít nhất với 2 gã đàn ông rồi.... !
Anh lại tiếp tục chần chừ... Cô ngủ với ít nhất 2 gã sao? Vậy nhiều nhất là bao nhiêu.... ? Cô cười ha ha trong lòng tiếp tục diễn nốt:
- Tôi không trong sạch đâu, tôi còn bắt cá mấy tay liền với mấy đại gia gần đây... còn...
- Đủ rồi - Lăng Hạo Thiên gắt lên ánh mắt như tóe lửa, bóp chặt cằm cô như muốn làm gãy chiếc cằm bé nhỏ đó tiếp tục nói:
- Em ngủ với những ai?
Cô ngớ người rồi chửi đổng:
- TMD nhà anh, tôi ngủ với những ai liên quan đến anh? Về nhà mà quan tâm Minh Đang Linh của anh ý!
Anh cũng nhớ người.... Cũng đúng nếu biết cô như vậy... Đáng lẽ anh sẽ lập tức chán ghét bỏ cô lại... Nhưng giờ anh lại tra hỏi cô? Anh cũng tự thắc mắc với chính bản thân của mình tại sao lại như vậy...
Bàn tay của Lăng Hạo Thiên nới lỏng ra, San San thừa cơ đẩy mạnh Lăng Hạo Thiên ra bật dậy chỉnh lại quần áo rồi lập tức chuồn mất bỏ lại Lăng Hạo Thiên ngơ ngẩn... tự hỏi tự đápchính bản thân của mình....
San San chuồn mất, sau bóng cây vẫn có một người đứng khựng lại.... Tay nắm chặt nghe thấy cả tiếng rốp của bàn tay...
Dụ Nguyên vừa đi qua nhìn thấy cảnh đấy định xông vào cản... Nghe thấy cô nói lòng anh đau như cắt.... Cô xuyên vào đây từ lúc 16 tuổi? Nghĩa là cô xuyên vào thời điểm anh chưa xuyên theo cô ư? Cô nằm ít nhất với hai gã đàn ông ư? Anh nhíu mày thật chặt.... Lòng như lửa đốt kìm nén muốn xông lên hỏi cô cho ra nhẽ...
Anh lặng lẽ quay người hít thở thật sâu.... Bước đi những bước đi cô độc... Anh nhận ra cô có quá nhiều ánh nhìn về phía mình, trước đã đẹp rực rỡ như đóa hoa diễm lệ rồi... Giờ lại càng đẹp đến độ nhìn cũng có thể nghẹt thở bất cứ lúc nào...
Anh nhìn lên bầu trời.... Thật đẹp... Thật trong.... Mà lòng anh lại buồn đến vậy.... Bởi vì... ? Anh cảm nhận được cô như mãi mãi không nhìn về phía anh....
.
.
.
.
.
.
Anh vốn là một đứa trẻ mồ côi... Được tổ chức nuôi lớn để đi làm nhiệm vụ, anh chính là con chó trung thành của tổ chức... Không bao giờ có ý định phản bội và vô cùng được tín nghiệm... Cho đến khi...
- Chào! Tôi là Cố Doanh Doanh, chị tôi là Cố Nhi Nhi, mong Đằng Lâm sư huynh chỉ bảo!
Anh hừ lạnh một tiếng nhìn hai cô nàng dáng vẻ yếu đuối này, một cô nàng giơ bàn tay ra như muốn bắt tay, một cô nàng yếu đuối đứng im... Cùng lắm hai người này cũng chỉ có thể dùng cơ thể mình tiếp cận mục tiêu, rồi giết mục tiêu ở phạm vi gần mà thôi.... Tầm thườngquá sức...
Cố Doanh Doanh nhìn anh không bắt tay liền rụt tay lại mỉm cười xinh đẹp, quay ra vỗ vai người chị của mình an ủi:
- Chị đừng sợ... Ở đây chúng ta sẽ học được cách tự bảo vệ bản thân... Không để như ba mẹ của mình nữa...
Cố Nhi Nhi gật nhẹ cái đầu rồi rụt rè nhìn Đằng Lâm, anh hừ lạnh một cái bỏ mặc hai người, dặn dò người của mình:
- Dạy hai người này như nào mới là sát thủ!
Cố Doanh Doanh liền gào lên:
- Khoan! Không phải các chủ nói anh sẽ dạy bọn tôi sao?
Anh nhếch môi quay lại nhìn cô nói:
- Khi nào cô mạnh gần bằng tôi rồi thì tôi sẽ dạy cô cách thế nào để làm sát thủ thực thụ!
Anh bước đi lần này cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.... Như lóe lên một ý định mà anh không thể hiểu nổi ở cô....
.
.
Bẵng đi hai năm Đằng Lâm đi làm nhiệm vụ của các chủ giao.... Lúc anh đang trên đường về thấy một cô gái bị bao vây... Liền mỉm cười xem kịch vui. Ai dè là quái vật giết sạch còn tí thì găm dao vào đầu anh nữa.
Anh về đến tổ chức liền nghỉ ngơi nghe ngóng tin tức, nhìn xung quanh tổ chức đã sớm thay đổi không ít, anh nhớ ra cái gì đó liền hỏi người của mình:
- Hai cô gái hai năm trước các chủ nhờ ta dạy đâu? Sao ta không thấy? Hay chết cả đôi rồi?
Thuộc hạ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu liền định đáp thì...
Rầm!
-yaaa, ta đói! Ta muốn ăn cơm!
Cố Doanh Doanh chiếc váy nhuốm máu, một phần ghê rợn cũng một phần xinh đẹp tuyện trần đạp cửa bước vào nhìn xung quanh...
Phập!
Đằng Lâm phi con dao thật mạnh về phía đầu của Cố Doanh Doanh.... Và...
Một ánh mắt đỏ ngầu.... Một khuôn mặt xinh đẹp nhuốm máu cùng nụ cười quỷ dị... Tạo lên một khung cảnh đáng sợ....
.
.
(Đằng Lâm là Dụ Nguyên nhé các nàng, tên của Dụ Nguyên kiếp trước đó, từ giờ ta lại post đều đều nha các nàng yêu! Moazzz!)
← Ch. 31 | Ch. 33 → |