Truyện:Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 181

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Trọn bộ 235 chương
Chương 181
Tông Thần Hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-235)

NHững lời này của Quỷ Ngũ, lọt vào tai Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt chỉ thấy như sát đánh ngang tai nổ tung lên, chấn động tới mức khiến toàn thân nàng rung rẩy kịch liệt!

Tận sâu trong đáy lòng, một cơn đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan ra, cơn đau nhức sâu tận xương tủy ấy, đau tới mức khiến cả linh hồn nàng đều run rẩy.

Hai tay Lâm Nguyệt nắm chặt, nhìn thẳng chằm chằm vào cái bóng suy yếu trên không trng kia, thân hình mềm mại run rẩy mãi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt liên tục.

Chân dung ấy thoạt nhìn gầy trơ xương, suy yếu tới mức như người sắp chết vậy, đó chính là vị thiếu niên tuấn mỹ phong nhã tuyệt thế hào hoa vô song đó sao?

Nếu không phải chứng kiến tận mắt, mà Quỷ Ngũ nói chuẩn xác, nàng vốn không cách nào tin nổi1

Cái vị thiếu niên cao quý mỗi lần giơ chân nhấc tay đều cao quý ấy, cái vị thiếu niên sôi nổi có dung mạo tuyệt mỹ yêu nghiệt ấy, sẽ thành bộ dạng này sao?

Trong nháy mắt, một cơn đau lòng chua xót chưa từng có ngập tràn điên cuồng trong lòng Lâm Nguyệt, khiến nàng không cách nào thở nổi! Diêm Tinh Vân, hắn thế mà lại....

Đợi nàng đến tận giờ!

Hiện giờ cuối cùng nàng cũng hiểu, vì sao ở trong không gian kia, ký hiệu màu vàng kim sẽ cứ cách một thời gian lại tự động mở ra ánh sáng vàng, vì sao cứ cách một thời gian sẽ có một luồng màu đỏ xuất hiện trên ký hiệu màu vàng ấy!

Luồng sáng đỏ đó, vốn không phải là luồng sáng đỏ gì cả, mà chính là máu huyết của Diêm Tinh Vân, chính vì ký hiệu màu vàng kim đó hấp thu máu huyết của Diêm Tinh Vân, mới có thể tỏa ra những luồng sáng vàng cực kỳ quan trọng với nàng!

Chẳng trách, chẳng trách mà nàng lại cảm thấy luồng sáng vàng ấy mang tới cho nàng ấm áp chưa từng có từ trước tới nay, chẳng trách mà lúc nàng sau khi tắt thở, hồn phách vẫn chưa tán loạn, mà ngược lại dần dần khôi phục.

Hiện giờ rốt cuộc nàng đã biết, ký hiệu màu vàng kim ấy cuối cùng tỏa ra ánh sáng trắng như sữa đó đến cùng là cái gì, hiện giờ rốt cuộc nàng cũng biết, vì sao nàng bị thương nặng chết ngay, sau khi tỉnh lại, chẳng những tu vi không giảm, mà ngược lại còn thành công đột phá nguyên anh hậu kỳ nữa!

Đây tất cả đều là vì nàng hấp thu tất cả máu của Diêm Tinh Vân, và toàn bộ linh lực trên người hắn! Nếu không có máu của hắn, nếu không có mỗi ngày rót vào trong cơ thể nàng lượng linh lực khổng lồ, kinh mạch của nàng không thể nào nào mà không bị tổn thương, càng không thể dưới tình trạng như thế tu vi lại thuận lợi đột phá!

Một năm, trong suốt thời gian một năm, lúc hắn trả giá vì nàng, hắn ngày nào cũng phải chấp nhận chịu đựng nỗi thống khổ việc linh hồn bị xé rách, thừa nhận bản thân càng ngày càng tiếp tục suy yếu, nhìn mình dần trở nên tiều tụy!

Diêm Tinh Vân, huynh, đã vì ta, đến cùng cái gì cũng làm là vì sao, huynh như thế, bảo ta sau này biết phải đối mặt với huynh thế nào đây?

Giờ phút này, tim Lâm Nguyệt như bị vật gì đó chặn lại vậy, vừa khó chịu vừa chua xót, nước mắt chậm rãi lăn từ góc mắt ra, nàng cúi đầu xuống, nhìn đôi tay trắng nõn trong suốt kia của mình, cả mười móng tay màu hồng hồng khỏe mạnh, mà phần khỏe mạnh này, phần xinh đẹp này, đều là do Diêm Tinh Vân dùng máu và linh lực bản thân để trả giá đổi lấy!

Hiện giờ nàng đã tỉnh, tu vi cao hơn một bậc, mà hắn, lại chẳng rõ tung tích đâu...

"Thế nào? Không phản đối sao? Lâm Nguyệt, ngươi có biết, vì ngươi ngài ấy đã bỏ ra cái gì không? Vì ngươi mà ngài ấy biến thành bộ dáng đó, trước khi rời đi còn một lòng nghĩ đến ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì cho ngài ấy chưa?"

Quỷ Ngũ bi phẫn nhìn thiếu nữ cúi đầu im lặng trước mắt, giọng phẫn hận mang theo bi ai khó nói ra lời.

"Ngươi chưa làm gì cho ngài ấy cả, thậm chí ngươi vẫn luôn làm tổn thương ngài ấy, ngươi có biết không, lúc ngươi bị cuốn vào trong không gian loạn lưu, ngài ấy không tiếc cả tính mạng mình mở ra huyết điện, chỉ là vì tới nơi này tìm ngươi...Ngươi cũng biết với tu vi của ngài ấy, cưỡng chế mở ra huyết điện thì nguy hiểm tới cỡ nào không? Không cẩn thận, ngài ấy sẽ bỏ mạng ở trong không gian loạn lưu! Nhưng ngài ấy lại vì ngươi, vì tìm bằng được ngươi, chẳng tiếc đánh bạc với tính mạng của mình đó!"

"Lần trước là thế, hiện giờ cũng vậy! Lâm Nguyệt, ngươi thật sự là hồng nhan họa thủy mà, ngươi ngoài làm tổn thương ngài ấy ra, thì ngươi còn làm gì nữa đây? Nữ nhân không có tim phổi giống như ngươi, vốn chẳng đáng để cho thiếu chủ phải trả giá, lại càng không xứng với ngài ấy!"

"Đủ rồi!" Tim càng ngày càng đau nhức, Lâm Nguyệt ngẩng mạnh đầu, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, mãi lâu sau, mới cất giọng run run, nhỏ giọng nói, "Huynh ấy, hiện giờ ở đó..."

Quỷ Ngũ nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của Lâm Nguyệt, hơi ngẩn ra, oán giận trong lòng với Lâm Nguyệt cũng giảm chút, trầm mặc hồi lâu, mới nói lạnh lùng, "Ta không biết rõ"

"Nói cho ta biết đi" Lâm Nguyệt vốn không tin lời Quỷ Ngũ nói, nàng cố nén cơn đau nhức trong lòng lại, bảo, "Huynh ấy, có phải đã cùng Diêm SÁt trở về Vân Bảo không?"

"Trở về Vân Bảo sao?" Quỷ Ngũ cười lạnh, trong mắt ngập tràn bi thương, hắn nhìn Lâm Nguyệt, mặt không đổi nói, "Thiếu chủ ngài ấy vào ba tháng trước đã rời đây đi rồi, hiện giờ ngài ấy ở đâu ta không rõ, nhưng ta từng biết từ trong miệng Quỷ Nhất có nói một chút về chuyện của thiếu chủ"

"Quỷ Nhất nói, thiếu chủ vì giúp ngươi có tia sống, nên đã phải trả giá quá đắt, ngoài một năm cho ngươi máu và linh lực bản thân ra, ngài ấy còn đồng ý với bảo chủ, sau khi cứu ngươi, lập tức phục hạ luân hồi, rời khỏi thế giới này đi..."

"Qua nhiều năm như vậy, phục hạ luân hồi, vẫn là chuyện duy nhất thiếu chủ nên làm, ngài ấy tu luyện để tăng cao tu vi cũng vì chuyện này, bởi vì thiếu chủ vốn không phải là người của thế giới này, ngài ấy sớm muộn gì cũng phải rời nơi này mà đi thôi!"

"NHưng vì ngươi, cũng bởi vì thiếu chủ gặp ngươi, mấy năm nay ngài ấy mới chậm chạp không muốn rời đi, Quỷ Nhất nói, với tu vi trước mắt của thiếu chủ, nếu là ở thời kỳ đỉnh cao, m sau khi phục hạ luân hồi sẽ còn có một nửa cơ thành công xuyên không được bình phong che chở trở lại thế giới thuộc về ngài ấy, mà hiện tại vì ngươi, thiếu chủ đã không còn một thân tu vi nữa, lại chẳng có tý linh lực nào, chuyện phục hạ luân hồi hẳn phải chết là cái chắc!"

"Nhưng đây là điều kiện duy nhất có thể cứu được ngươi, vì muốn lấy được trận dưỡng hồn, thiếu chủ đã đồng ý với bảo chủ, sau khi cứu được ngươi rồi sẽ lập tức phục hạ luân hồi, rời khỏi thế giới này đi!"

"Bức màn không gian xuyên không hung hiểm vô cùng, huống chi giờ phút này nguyên nhân vì cứu ngươi, chẳng những linh lực hao sạch, cả tia sống còn cũng mất đi hơn nửa, một thân tu vi bị tổn hao rất nhiều, tiêu hao cả sinh mạng, ngài ấy như thế đi xuyên qua bức màn không gian xuyên không, thì sao có thể sống được chứ! Trước đó vì thiếu chủ liên tục chống lại lệnh của bảo chủ, bảo chủ rõ ràng định trừng phạt thiếu chủ, để thiếu chủ phải đi chịu chết một cách vô ích mà!"

"Ngài ấy vì ngươi mà phải trả giá quá đắt, kể cả tính mạng của ngài ấy! Những thứ đó vốn ngài ấy không để cho ta nói với ngươi, bởi vì ngài ấy sợ ngươi sẽ lo lắng cho ngài ấy, nhưng ta dựa vào đâu mà không nói cho ngươi chứ? Ngươi hại ngài ấy như thế, tại sao ta lại phải để cho ngươi được sống thoải mái sung sướng vậy chứ? Ta chính là muốn cho ngươi biết hết tất cả đó! Để ngươi sẽ đau lòng cả đời vì ngài ấy!"

Trên mặt Quỷ Ngũ vặn vẹo cười lạnh, nói năng sắc bén vô cùng, cứ như lưỡi dao sắc đâm thật sâu trong lòng Lâm Nguyệt vậy, khiến trong lòng nàng bị đâm máu thịt nát tươm!

Thân thể Lâm Nguyệt run rẩy kịch liệt, đau đớn kinh khủng, tinh thần nàng gần như sụp đổ! Diêm Tinh Vân... Huynh thật ngốc quá đi...

Huynh như vậy, ta sao nhẫn tâm để cho huynh trả giá vô ích cả một đời vì ta chứ? Cả đời này, Lâm Nguyệt ta đâu có chịu nợ bất cứ ai, chỉ có nợ mỗi mình huynh thôi!

Lần này, nếu huynh có thể được bình yên vô sự, sau này, trời đất bao la, nếu Lâm Nguyệt ta còn sống, dĩ nhiên sẽ có huynh ở bên suốt đời!

Lâm Nguyệt ta xin thề, tóm lại có một ngày, sau khi được trở lại Cửu Trùng Thiên kia, lại lần nữa đoạt lại thất tình lục dục của ta, sau đó dùng linh hồn ta, cả thể xác của ta đều tận lực đi yêu huynh, bảo vệ huynh!

Trong người Lâm Nguyệt đột nhiên bùng lên một luồng hơi thở hủy diệt kinh thiên động địa, cơn giận lập tức bộc phát trong nháy mắt, quanh người tạo thành một luồng gió lốc cường đại, luồng gió lốc vừa phát ra, cả tòa động phủ trong nháy mắt sụp đổ, lúc có vô số đất đá bắn ra, khiến khắp rơi rung chuyển ầm ầm, cả vô số mãnh thú trong rừng sợ hãi kêu rên khiếp đảm.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, hơi thở hủy diệt đó vẫn không ngừng bành trướng ra khắp chung quanh, đi qua chỗ nào, chỗ nấy lại phát ra tiếng nổ ầm ầm, khí thế kinh thiên động địa, cả tòa đảo nhỏ khổng lồ phúc chốc vỡ ra, cả hòn đảo xuất hiện rạn nứt, từng vết nứt khổng lồ xuất hiện, dưới lực lượng hủy diệt khủng khiếp phá hủy, chỉ trong chốc lát, cả hòn đảo đã bị chia năm xẻ bảy!

Ngay lúc hòn đảo sụp đổ trong nháy mắt, cả người Lâm Nguyệt sụp trong đống hoang tàn chợt phóng lên cao, một luồng thần thức cực lớn khó hiểu bùng phát từ trên người nàng, nơi nào có luồng thần thức này đi qua thì nơi đó đất trời run rẩy!

Thần thức cường đại, đây mới thật sự là kết quả tốt nhất của việc dung hợp Cửu Thiên Thần Cách! Trong vùng trời đất này, không ai có thần thức vượt qua nàng được!

Sau khi Lâm Nguyệt bay lên không trung, nhìn về Hải Vực nơi xa, tiện tay chộp một cái, một lực mạnh mẽ trong nháy mắt phát ra, tóm thẳng Quỷ Ngũ bị hành động kinh thiên động địa của Lâm Nguyệt mà kinh ngạc sững sờ tới, lạnh lùng nói, "Đưa ta đi Vân Bảo!"

Lâm Nguyệt nói vừa dứt, lộ ra một luồng uy nghiêm không để ai cự tuyệt nổi, vốn cũng không để Quỷ Ngũ cực tuyệt, trực tiếp thúc giục Hương lưỡi đao lao nhanh như tia chớp trên không trung!

Sau khi Lâm Nguyệt nghe những lời Quỷ Ngũ nói, cũng hiểu được rõ ràng nguyên nhân chia lìa, mặc dù trong miệng Quỷ Ngũ, Diêm Tinh Vân vì cứu nàng, vì thế mới trao đổi điều kiện với Diêm SÁt, nhưng nàng lại biết, người Diêm Tinh Vân trao đổi điều kiện tuyệt đối không phải là Diêm SÁt, chắc chắn là Minh Vương!

Bởi vì trong lúc nàng đã tắt thở thời điểm ấy, . mặc dù tu vi Diêm Sát cao, nhưng cũng chẳng qua chỉ là tu vi hóa thần hậu kỳ mà thôi, vốn không có năng lực cứu nàng, thuật dưỡng hồn kia, cũng không phải là thứ mà Diêm Sát xuất ra, chứ đừng có nói gì cả, đều là phân thân Minh Vương hết, tình cảm giữa Diêm Sát và Diêm Tinh Vân rất sâu đậm, nếu Diêm Sát thật sự làm khó Diêm Tinh Vân, vốn không cần đợi tới bây giờ!

Lần này ở Đông Cực Hải, sau khi Diêm SÁt cứu họ, hoàn toàn có thể mang Diêm Tinh Vân rời đi thẳng, với tu vi của hắn, lúc ấy Diêm Tinh Vân vẫn chưa khôi phục lại tu vi thì vốn không cách nào phản kháng nổi1

Vì thế, Diêm SÁt tuyệt đối không thể là người giao dịch điều kiện với Diêm Tinh Vân được! Quỷ Ngũ nói, ba tháng trước Diêm Tinh Vân đã rời khỏi nơi này, vậy sau khi hắn rời đi, nơi có khả năng tới nhất chính là Vân Bảo! Nếu hắn muốn phục hạ luân hồi, chỉ biết ở Vân Bảo mới có thể tiến hành được!

Ba tháng, ba tháng, đủ để Diêm Tinh Vân trở lại Vân Bảo thuận lợi, hiện giờ nàng chỉ hy vọng, nàng vẫn còn kịp, kịp đuổi theo trước khi Diêm Tinh Vân phục hạ luân hồi, chạy về Vân Bảo, đi ngăn hắn lại!

Cho dù nàng bây giờ không phải là đối thủ của Minh Vương, nàng cũng muốn thử một lần, kể cả mất mạng nàng cũng không tiếc!

"Ngươi..."

Bị Lâm Nguyệt tóm lấy thô lỗ, Quỷ Ngũ cực kỳ tức giận, nhưng lúc Lâm Nguyệt phát ra luồng uy áp khổng lồ, hắn vốn không cách nào phản kháng nổi, thần hồn của hắn đã bị ép chặt tới mức đừng có nói phản kháng, mà cả linh lực trong cơ thể cũng không cách nào vận chuyển được, đành trơ mắt nhìn mình lọt vào trong tay Lâm Nguyệt.

"Ngươi có biết, nơi cách đây gần nhất, ở đó có một trận truyền tống thượng cổ, ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất, trở lại giới tu chân Trung Nguyên!"

Lâm Nguyệt ném Quỷ Ngũ lên Hương lưỡi đạo, lạnh lùng nói ra. Nàng phải về, rời khỏi giới tu chân Trung Nguyên cũng chừng mấy năm rồi, nàng chưa từng nghĩ tới, nàng sẽ ở lại đây trong mấy năm ngắn ngủi, mà nghĩ muốn về giới tu chân Trung Nguyên, bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới, trong mấy năm ngắn ngủi ấy, tu vi nàng có thể đạt tới trình độ cao như bây giờ!

Nguyên anh hậu kỳ!

Tu vi như thế, dù vẫn còn kém hóa thần, nhưng ở giới tu chân thì vẫn là một kẻ đứng đầu tồn tại, nàng hiện giờ, dù tính trở lại giới tu chân Trung Nguyên, cũng sẽ không phải là đệ tử Lâm Nguyên ngoại môn côn Lôn không có sức tự vệ năm đó nữa.

Nàng hiện giờ đã có đủ lực để bảo vệ mình, bảo vệ tất cả mọi thứ của mình!

Tử ngọc đạo quân Côn Lôn, còn có cái kẻ được thiên đạo sủng ái tạo ra nữ chính Diệp Khuynh Tuyết kia nữa, đều không còn là chướng ngại gì của nàng nữa! Nàng phải về, nàng muốn đi cứu hắn... Đây mới là mục đích trở về thật sự của nàng! Muốn đi cứu hắn!

Giờ phút này trong lòng Lâm Nguyệt chỉ có một ý nghĩ duy nhất, ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã kiên định tỏng lòng nàng, nàng chẳng còn chút do dự nào nữa, điều nàng phải làm duy nhất trước mắt, chuyện cần làm, chính là phải đuổi kịp trước khi Diêm Tinh Vân phục hạ luân hồi, tìm được hắn, ngăn hắn rời đi, chẳng cần biết nàng làm vậy chỉ tốn công vô ích, chẳng cần biết hiện tại dù nàng có tới Vân Bảo cũng không thể ngăn cản được Diêm Tinh Vân, nhưng nàng nhất định phải đi làm, hơn nữa phải nhất định làm được!

Nàng cố chấp như thế, không liên quan gì tới tình yêu, vì nàng đã sớm mất đi tình dục, vốn không cách nào động tình được, nhưng giờ trong cơ thể nàng, lại chảy máu Diêm Tinh Vân, với nàng mà nói, bất kể là bạn cũng được, hay người yêu cũng tốt, Diêm Tinh Vân trong lòng nàng là người quan trọng nhất! Nàng tuyệt đối không thể mất hắn được!

Hình ảnh sống chung với Diêm Tinh Vân, chỉ có mấy hình, lại không khống chế nổi xuất hiện trong đầu, một cơn đau nhói tim từ tận sâu đáy lòng truyền đến, cơn đau này, gần như xuyên thấu xương cốt nàng, xâm nhập vào tận linh hồn nàng, khiến nàng không thể trốn, cũng không tránh nổi!

"Bé con, ta vĩnh viễn đợi bên cạnh nàng, chẳng cần người nàng thích không phải ta, chẳng cần nàng vĩnh viễn không cách nào yêu ta nổi..."

"Bé con, nàng cuối cùng đã tiếp nhận ta rồi, ta thật vui quá..."

"Bé con, nàng biết không? Chỉ cần có nàng bên cạnh, như vậy là đủ rồi!..."

"Bé con, nàng là người của ta..."

"Nàng phải nhớ kỹ, sau này sẽ là người của ta..."

Những lời Diêm Tinh Vân từng nói với nàng, những lời bao hàm tình cảm thâm luyến, giờ vẫn rõ ràng trong đầu nàng, nàng còn nhớ, lúc hắn rời khỏi sơn cốc, hắn nói, bé con, nàng ở chỗ này đợi ta...

Đợi hắn...

Đây là ước định của hắn và nàng, chỉ là, giờ đổi lại là nàng đi tìm hắn, người cần phải đến là hắn!

Thời gian qua, lúc họ ở cùng nhau, người trả giá cho tới giờ đều là hắn, còn nàng cứ liên tục là người bị động tiếp nhận, lúc này, cứ để cho nàng chủ động đi tìm hắn đi, để nàng được đi theo từng bước tiến của hắn, đi bảo vệ hắn, một lòng làm bạn với hắn!

Nàng không có tâm, không biết rõ đi yêu một người là gì, vì thế chỉ có thể bị động tiếp nhận tình cảm của hắn, nàng đã từng cho rằng, mặc kệ nàng có đáp lại hắn không, chỉ cần nàng đồng ý ở lại bên cạnh hắn, chính là bổ nếm lớn nhất với hắn rồi, nhưng hiện giờ, hắn lại trả giá khiến nàng đau lòng, phần đau lòng này đã chuyển thành càng đau lòng hơn... Nàng không có tình, lại sẽ đau đớn vì hắn..

Diêm Tinh Vân, huynh có biết không? Huynh không oán không hối, huynh trả giá tất cả vì ta, đã sớm khắc sâu tận trong linh hồn ta, ta không rõ cơn đau đớn này đến tận cùng là vì đau lòng, hay là vì tình yêu của huynh với ta, nhưng nó vĩnh viễn tồn tại trong lòng ta, không ai có thể thay thế vị trí của huynh được!

"Bé con, nếu có một ngày, ta rời khỏi nàng, nàng sẽ nghĩ ta thế nào?"

Nàng còn nhớ, ở trên đảo Đông Cực, Diêm Tinh Vân từng hỏi nàng những lời này, lúc ấy nàng cũng không đáp, nhưng giờ, nàng lại muốn chính miệng nói cho hắn biết, nàng nghĩ tới hắn, rất nhớ rất nhớ hắn, nhớ hắn tới mức sắp sụp đổ rồi, sắp nổi điên lên rồi...

Nhớ nhung tưởng niệm đầy mong mỏi cực đoan, nó điên cuồng ngập tràn trong lòng Lâm Nguyệt, nàng chưa từng bao giờ đi nhớ một người nào, chưa từng bị như thế, thật sự muốn được gặp người đó!

Diêm Tinh Vân, thực ra ta rất nhớ rất nhớ huynh... Huynh, nhất định phải đợi ta đó!

Đến lúc đó, trời đất bao la, trên trần gian hay dưới địa ngục Lâm Nguyệt ta đều nguyện được ở cùng với huynh!

*****

Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn lên trên Hương lưỡi đao, nhìn về bầu trời xa xăm, lòng nàng không ngừng đau nhói, nàng muốn đi cứu Diêm Tinh Vân, đi cứu cái người đã vì nàng mà không tiếc cả tính mạng mình!

Mặc dù bây giờ tu vi nàng tới nguyên anh hậu kỳ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Minh Vương, sự thật như nàng đoán thế, với tình cảm điên cuồng mà Minh Vương dành cho Nguyệt Thần tôn kia, Minh Vương tuyệt đối không cho phép nàng ở cùng Diêm Tinh Vân, chuyện này nếu có liên quan tới Minh Vương, vậy chuyến đi Bảo lâu này của nàng, nghĩ muốn cứu Diêm Tinh Vân cực kỳ khó!

Huống chi Diêm Tinh Vân đã rời được ba tháng, chẳng rõ hiện giờ hắn đã phục hạ luân hồi hay chưa nữa...

Chỉ là bất kể thế nào, nàng cũng phải đi một lần, chẳng cần biết lúc nàng tới Vân Bảo, Diêm Tinh Vân đã rời đi hay chưa, nàng cũng muốn đích thân tới nhìn một cái mới cam lòng!

Bởi vì nàng nợ hắn quá nhiều, hắn trả giá quá đắt vì nàng, hiện giờ hắn gặp phải nguy cơ sống chết, nếu nàng không đi, cuối cùng cả đời này nàng sống trong bất an, sau này bất kể nàng đạt tới trình độ cao nào, nàng đều gánh lấy phần trách nhiệm này, cả đời nợ hắn một phần trái tình không cách nào bồi thường cho nổi!

Trên không trung cao, như luồng sao băng xoẹt về phía phương xa mà đi. Hiện giờ nàng chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Đông Cực Hải, với thời gian ngắn nhất, trở lại giới tu chân Trung Nguyên.

Thực ra nàng cũng không rõ làm cách nào trở lại giới tu chân Trung Nguyên, nhưng nếu Quỷ Ngũ đã xuất hiện ở đây, hắn dĩ nhiên biết rõ đường về!

Với tu vi hiện giờ của Lâm Nguyệt, dốc toàn lực, với tốc độ nhanh đến khó tin ấy, giờ phút này nếu có tu sĩ nào ở đây, tất nhiên chỉ có thể nhìn thấy một luồng sao xẹt nhanh qua, vốn chẳng thấy rõ hình người.

Quỷ Ngũ kinh ngạc nhìn Lâm Nguyệt, trong lòng lại thấy hoảng sợ với tốc độ tận cùng kia của Lâm Nguyệt, khi Hương lưỡi đao xẹt qua không trung, tạo thành vết rách dài, như chém cả bầu trời vỡ thành hai mảnh vậy!

Nhìn Lâm Nguyệt như thế, cuối cùng Quỷ Ngũ cũng tin lời nàng, đồng thời trong lòng thấy mơ hồ, Lâm Nguyệt cũng không phải là kẻ vô tình như trong tưởng tượng của hắn, cô gái nghiêng thành tuyệt sắc này, vẫn có mấy phần tình ý với thiếu chủ nhà hắn, cũng không uống công thiếu chủ nhà hắn trả giá đắt vì nàng như thế...

Nghĩ đến đây, Quỷ Ngũ cũng giảm oán hận đi nhiều với Lâm Nguyệt, cũng không còn trầm mặc nữa, mở miệng nói, "Lúc trước bảo chủ vì tìm kiếm Thiếu bảo chủ, với tu vi bản thân bay thẳng từ giới tu chân Trung Nguyên tới Đông Cực Hải, sau khi ngài ấy tới Đông Cực Hải, có từng bày một trận truyền thống ở một hòn đảo hoang bên ngoài Đông Cực Hải, tọa độ trận truyền tống kia là giới Man Hoang thành Tử Châu, nếu muốn về giới tu chân Trung Nguyên, trước hết phải bắt đầu từ trận truyền tống ở Thành Tử Châu kia đã, sau đó lại từ thành Tử Châu chuyển sang một trận truyền tống khác, cứ thế mới có thể trở lại được giới tu chân Trung Nguyên..."

"Chỉ là ở đây là giao giới giữa vị trí Nội Hải Đông Cực và Tây Hải, cách hoang đảo Hải Ngoại cực xa, trên đường đi phải qua nhiều đại tông môn Nội Hải, đến lúc đó sợ sẽ có chút phiền phức!"

Quỷ Ngũ nhìn Lâm Nguyệt, hơi nhíu mày nói ra.

"Lúc ngươi tới nơi này, có phải vẫn đi dọc theo con đường này không? Cứ ấn theo đường ngươi biết, chúng ta chừng bao lâu mới có thể trở lại được giới tu chân Trung nguyên đây?'

"Lúc trước Bảo chủ sau khi bày ra trận truyền tống, đã dùng mật pháp đem tọa độ trận truyền tống truyền cho ta, lúc trước ta và Quỷ Nhất ấn theo ý Bảo chủ đi thẳng một mạch tới đây, cả hai chúng ta mất gần thời gian một năm mới tìm được thành Tử Châu, sau đó lại từ trận truyền tống thành Tử Châu đi vào Hải Ngoại, sau khi vào Hải Ngoại, lại tốn mất gần nửa năm thời gian nữa mới tìm được thiếu chủ đó"

Từ Hải ngoại tới nơi này mà mất gần nửa năm sao?" Nghe thấy lời Quỷ Ngũ nói, sắc mặt Lâm Nguyệt biến đổi sầm xuống.

"Nếu đi trực tiếp, chỉ cần mất một tháng là được, chỉ là từ nơi Hải ngoại này ra, dọc đường còn có mấy đại tông môn, vì tránh phiền phức không cần thiết, ta và Quỷ nhất không thể không vượt qua những tông môn đó, từ đó, hành trình mới chậm lại"

"Đi đường vòng tốn thời gian quá, chúng ta cứ đi thẳng là tốt rồi!" Lâm Nguyệt khẽ nhíu mày, nói.

"Chuyện này..." Quỷ Ngũ nghe Lâm Nguyệt nói, mày cau chặt lại, có vẻ không đồng ý. Hắn cũng không phải sợ những thế lực Nội Hải kia, chỉ là những tông mông đó đều là mấy thế lực lớn nhất Nội Hải, trong tông môn tu sĩ nguyên anh không ít, trực tiếp vượt qua, chỉ sợ sẽ gây phiền toái không cần thiết, đến lúc đó bị những kẻ kia cuốn lấy, sợ cũng nếm trải thất bại.

Quỷ Ngũ không muốn đi thẳng, quyết tâm phản đối đề nghị của Lâm Nguyệt, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nguyệt sầm sì, mặt nhỏ lạnh băng, do dự chút, vẫn còn không mở miệng khuyên bảo.

Dù sao Diêm Tinh Vân và Quỷ Nhất đã rời đây ba tháng rồi, mặc dù ba tháng, nhưng vẫn chưa đủ để cho Diêm Tinh Vân và Quỷ Nhất về tới giới tu chân Trung Nguyên, nhưng dù sao họ vẫn chậm hơn bọn họ lâu thế, muốn vượt qua, vượt qua được Diêm Tinh Vân và Quỷ Nhất, gần như là chuyện không thể.

Quỷ Ngũ nghĩ tới, Lâm Nguyệt cũng nghĩ tới, cũng chính bởi vậy, nàng mới có thể liều lĩnh dùng tốc lực gấp rút lên đường, ba tháng, với nàng mà nói, chênh lệch quá lớn, nàng muốn đuổi kịp trước khi Diêm Tinh Vân phục hạ luân hồi, nhất định phải dùng tốc độ gấp rút nhanh nhất lên đường, làm vậy mới có thể giảm bớt được chênh lệch giữa bọn họ.

*

Trên cao không trung, gió lạnh gào thét, tốc độ Lâm Nguyệt càng lúc càng nhanh, nàng đứng trên Hương lưỡi đao khổng lồ, một đầu tóc đen dài tung bay theo gió, gương mặt tuyệt mỹ lạnh tanh, chỉ có lạnh băng vô tận, toàn thân tỏa ra một hơi thở điên cuồng cường đại, đi qua đâu thì bất giác khiến người ta thấy mà biến sắc.

Hải vực Nội Hải rất lớn, huống chi, vị trí Lâm Nguyệt ở trên đảo nhỏ lại là giao giới giữa Đông Cực Hải và Tây Hải, là nơi có khoảng cách xa nhất.

Vì tiết kiệm thời gian, lâm Nguyệt sau khi rời đi hoang đảo, dùng toàn lực đi thẳng ra ngoài Hải Ngoại, dọc đường đi, vì thanh thế cực lớn ấy, cũng kinh động không ít yêu thú Hải Vực, ở trong Hải vực này, không thấy xuất hiện yêu thú cường đại nào, thấy lâm Nguyệt bay qua, mới nhảy từ trong biển lên tập kích, song lần lượt các yêu thú cường đại đều bị Lâm nguyệt đánh một kích, rớt xuống, định dây dưa tiếp, tiếc là chúng nó chưa kịp phản ứng thì Lâm Nguyệt đã đi xa mất rồi.

Cứ vậy cho tới ngày thứ hai, những yêu thú ẩn sâu trong Hải vực rút kinh nghiệm, gần như lúc gặp được Lâm Nguyệt, thì vội vã tránh đi, bởi vì chúng nó rõ ràng cảm nhận được tu sĩ nhân lại đi ngang qua này cũng không dễ chọc, huống chi đối phương chỉ đi ngang qua mà thôi, cũng không có ý tìm chúng gây phiền toái, nếu chúng nó không biết sống chết ngăn cản đối phương, cuối cùng cũng không chiếm được cái gì tốt cả!

Từ đó, những yêu thú cường đại trong Hải vực đều vội vã tránh đi, làm như không thấy Lâm Nguyệt, đây cũng khiến Lâm Nguyệt đi cả một đoạn đường này giảm đi không ít phiền toái, tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, gần như nhanh tới mức khiến cho mắt người ta không kịp nhìn, mỗi lần tới một nơi chỉ thấy một hư ảnh chợt lóe lên, rồi sau đó thì bay vút đi xa rồi!

Lâm Nguyệt dùng tốc độ tận lực này đi nhanh tới mức trực tiếp tới đường ngang Hải Vực tiếp giáp Đông Cực Hải và Tây Hải, thật sự tiến vào trong địa giới Nội Hải.

Tông Thần Hải là phần đông thế lực Nội Hải, thuộc về thế lực các môn phái, bởi vì tông môn Hải vực tương đối gần giới đất bờ tây bờ biển, trong tông môn có hai tu sĩ nguyên anh, vì thế ở Tông Thần Hải này chuyên là một tông hoành hành bá đạo suốt thời gian qua, ít tu sĩ dám chêu trọc họ.

Tông chủ Tông Thần Hải là một nữ tu có tu vi nguyên anh kỳ, ở Hải Vực này là thuộc về địa vị bá chủ, vì có vị tông chủ nguyên anh kỳ này, mà Tông Thần Hải mới khiến cho khắp nơi bốn phía thấy kiêng sợ.

Ngày hôm đó, tông chủ Hải Vực đang ngồi tĩnh tọa, đệ tử trong tông cũng như thường ngày làm những chuyện thuộc bổ phận của mình, nhưng đúng lúc này, trong phạm vi mấy trăm dặm trận hộ pháp khổng lồ do Tông môn Hải Vực bố trí đột nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt, ngay sau đó chỉ nghe thấy trên không trung truyền đến từng đợt nổ long trời lở đất!

Theo tiếng nổ, toàn bộ phạm vi tông môn Hải vực chấn động kịch liệt. Thanh thế như vậy, trong nháy mắt làm kinh động tất cả tu sĩ tông môn Hải vực, tận một nơi mật thất nào đó trong Tông Thần Hải, một nữ tu trung niên trong nháy mắt mở bừng mắt ra, trng mắt lộ ra khiếp sợ, thân ảnh chợt lóe lên, nháy mắt lao ra khỏi mật thất!

Một khắc sau, lúc này có bóng năm nữ tu cũng xuất hiện giữa không trung, xuất hiện cùng lúc với họ, còn có một trưởng lão nguyên anh sơ kỳ khác của Tông Thần Hải nữa.

"Tông chủ, ngài xem, là gì vậy?' Sắc mặt trưởng lão Tông Thần Hải biến đổi, đột nhiên chỉ về trận hộ pháp nơi xa, kêu lên.

Lúc này năm nữ tu nhìn theo, lại nhìn thấy trận cấm pháp do tông môn đích thân bố trí chợt phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó dưới con mắt khó tin của họ, cả trận cấm hộ pháp khổng lồ ấy chợt phát ra tiếng rít chói tai, sau đó trong tiếng rít chói tai ấy, cả trận pháp khổng lồ sụp đổ ầm ầm!

Giữa trận pháp sụp đổ, một hơi thở cực khổng lồ từ trên không quét xuống, bao phủ toàn bộ trên dưới Tông Thần Hải.

Lúc này ánh mắt năm nữ tu cùng trưởng lão hoảng sợ nhìn về chỗ trận pháp sụp đổ, chẳng kịp đợi họ phản ứng, thì ở giữ không trung đã phát ra một âm thanh cực kỳ lạnh lùng trong trẻo, trong nháy mắt thanh âm ấy vang vọng khắp trời đất!

"Bản tôn cũng không có ý đả thương người, chỉ vì nóng lòng có việc gấp lên đường, mượn vùng đất trù phú của quý tông xuất hành, các ngươi nên nhanh chóng đóng trận pháp lại, đợi bản tôn rời đi rồi là được, nếu không...chết!"

Nữ tu trung niên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa bầu trời cao trên không có một cô gái mặc bộ tím tuyệt sắc tóc dài tung bay, phía sau cô gái đó có một người áo đen đứng, mà cô gái áo tím đó sắc mặt lạnh băng, giờ phút này đang nhìn về phía bà lạnh lùng, hơi thở khổng lồ này đúng là tỏa ra từ trên người cô gái áo tím.

TRải qua trận động tĩnh kinh thiên động địa này, đệ tử Tông Thần Hải bị kinh động, đi ra, ánh mắt Lâm Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn xuống dưới, dưới cơn uy áp khổng lồ xẹt tới, khiến tất cả tinh thần các đệ tử của Tông Thần Hải bị chấn động hoảng sợ mãi!

Có đệ tử với tu vi chênh lệch chỉ một cái nhìn thôi đã bị hộc máu lâm vào hôn mê, còn trong đó có một tu sĩ tu vi cao hơn chút sắc mặt cũng cực khó coi, tái nhợt mãi.

Trong lòng tông chủ Tông Thần Hải chợt run lên, trong mắt càng thêm hoảng sợ, bà không nhìn ra tu vi của đối phương, nhưng với hơi thở cường đại của đối phương kia, lại có thể cảm nhận rất rõ, huống chi, đối phương có thể thỏa mái đột phá trận pháp phòng hộ, tiến vào trong này, rõ ràng một thân tu vi rất cường hãn, tuyệt đối không phải là kẻ vớ vẩn!

Khí tức cường đại vậy, thần thức uy áp khổng lồ thế, không chỗ nào không biểu lộ tu vi đối phương cao hơn bà, thậm chí có thể là tu sĩ hóa thần trong truyền thuyết!

Ý nghĩ này vừa ra, trong lòng tông chủ tông Hải Vực lại kinh hãi ngập trời, ở Nội Hải, tu sĩ hóa thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, phần đông thế lực Nội Hải, tu sĩ nguyên anh trong đó không ít, đại năng tu sĩ nguyên anh hậu kỳ cũng có mấy vị, nhưng tu sĩ hóa thần thì chưa từng thấy bào giờ!

Ở Nội Hải, trong tất cả các môn phái, với thế lực tam cung tứ đảo mạnh nhất, ngoài Đông Cực Cung xếp hàng đệ nhất trong truyền thuyết có một vị lão tổ hóa thần ra, thì trong nhị cung khác tu vi cao nhất cũng chẳng qua chỉ là đại năng tu sĩ nguyên anh hậu kỳ mà thôi.

Huống chi, Đông Cực Cung xưng bá Nội Hải đã mấy trăm năm, vị tu sĩ hóa thần kia chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy đến chấn động!

Lâm Nguyệt cũng không lập tức ra tay, mặc dù vị tông chủ Tông Thần Hải này có tu vi nguyên anh, nhưng với nàng bây giờ mà nói, quả thật không chịu nổi một kích, nếu nàng muốn giết bà ta, chỉ là một cái vẩy tay mà thôi!

"Vãn bối tổng chủ Triệu Thanh Tông Thần Hải, xin bái kiến tiền boois1 Vãn bối sẽ cho các đệ tử môn hạ đem đóng cửa trận pháp lại ngay!"

Thái độ tổng chủ Tông Thần Hải cực kỳ cung kính, chẳng chút do dự sai trưởng lão đứng cạnh mình tự đi đóng cửa trận pháp hộ môn lại, sau đó đứng lặng một bên cung kính Lâm Nguyệt.

Tông chủ Tông Thần Hải không thể không cung kính được, bà ta không hoài nghi tý nào, một khi mình có lòng phản kháng, hoặc chỉ có nửa chút do dự, thì đối phương tuyệt đối sẽ ra tay giết người, mà đứng mũi chịu sào sẽ là tông chủ bà đây.

Bởi vì bà có thể cảm giác được sự mất kiên nhẫn và sát khí của cô gái áo tím thần bí cường đại này.

Lâm Nguyệt thấy tông chủ Tông Thần Hải coi như biết điều, trong lòng đột nhiên thấy động, mở miệng hỏi, "Ngươi rơ đây có thể có trận truyền tống trực tiếp thông ra Hải Ngoại không?"

Từ trong Nội Hải trực tiếp bay ra Hải Ngoại, lãng phí thời gian quá mức, mặc dù tu sĩ Nội Hải cực ít đi ra Hải Ngoại, nhưng cũng có không có là không thiết lập trận truyền tống ra Hải Ngoại, nếu có, nàng cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian.

"BẨm tiền bối, vãn bối ở đây mặc dù không có trận truyền tống trực tiếp ra Hải Ngoại, nhưng có thể có trận truyền tống hướng về thành Azurich, vãn bối có biết, ở trong thành Azurit có trận truyền tống ra Hải Ngoại đó ạ!"

Tông chủ Tông Thần Hải không dám trả lời thất lễ, bà không dám lừa Lâm Nguyệt, tu sĩ cường đại như thế, đối phương lại chỉ có đi ngang qua, bà cũng không ngại dùng chút thủ đoạn nhỏ này để nịnh đối phương, nếu được có thể kéo liên hệ với đối phương, dĩ nhiên không gì tốt hơn.

"Trận pháp hộ sơn thì thôi, mang bản tôn đi trận truyền tống!" Lâm Nguyệt lạnh lùng thốt lên.

"Vâng" Tông chủ Tông Thần Hải không dám thất lễ, vội vã cung kính đi trước dẫn đường cho Lâm Nguyệt.

Rất nhanh cả đoàn người đã tới chỗ trận truyền tống, Lâm Nguyệt cũng không chút trì hoãn, nàng tiện tay ném cho tông chủ Thần Hải Tông một bình ngọc, sau đó trực tiếp mở trận pháp ra, chỉ thấy trong trận truyền tống một luống sáng chói mắt chớp qua, Lâm Nguyệt và Quỷ Ngũ đứng trong trận, nhanh chóng biến mất ngay trong tầm mắt mọi người.

Tông chủ tông Thần Hải thấy thân ảnh Lâm Nguyệt biến mất, lúc này mới thả lỏng thở phào.

"sư phụ, người đó là ai thế? Ngài vì sao lại cung kính với nàng ấy như vậy chứ? Nhưng mà, nàng ấy trông thật sự là đẹp quá..." Thấy Lâm Nguyệt đã rời đi, một thiếu niên mặt mày thanh tú đi sau tông chủ tông Thần Hải, đỏ mặt không đợi được cất lời hỏi.

"Câm miệng, mặc kệ nàng đó là ai, ngươi sau này nếu nhìn thấy nàng, đều phải nhất mực cung kính với nàng, biết chưa?" Giọng Triệu Thanh lanhk lẽo nhìn thoáng qua trò cưng của mình, thần sắc nặng nề trách mắng.

"Vì sao chứ? Nàng ấy rất lợi hại à?" Thiếu niên hơi bất mãn bĩu môi lên nói. CÁc đệ tử khác của tông Thần Hải khó hiểu nhìn Triệu Thanh.

Triệu Thanh nhớ tới hơi thở khổng lồ mà Lâm Nguyệt vừa tản ra kia, trong lòng thấy run lên, trầm mặc không nói, ngược lại trưởng lão tông Thần Hải đứng một bên không đành lòng nhìn thấy vẻ thất vọng của đám đệ tử và thiếu niên kia nên bảo, "Nàng đó, hẳn là tu sĩ hóa thần trong truyền thuyết rồi, các ngươi bảo nàng ấy có lợi hại không đây?"

Lời trưởng lão tông Thần Hải vừa nói ra, các đệ tử tông Thần Hải chợt hít khí lạnh, trên mặt lộ ra nét sợ hãi song cũng có hưng phấn.

"Tu sĩ hóa thần ư? Sư thúc, Nội Hải chúng ta ngoài Đông Cực Cung ra còn có tu sĩ hóa thần khác sao? Biết đâu nàng ấy lại chính là lão tổ hóa thần của Đông Cực Cung cũng nên? Nhưng mà, nhìn bộ dạng nàng ấy thoạt nhìn còn rất trẻ mà?" Thiếu niên thanh tú mãi lâu sau mới mở miệng hỏi.

"Nàng ấy nhất định là tu sĩ hóa thần duy nhất của Đông Cực Cung kia!"

Triệu Thanh lãnh đạm mở miệng, "Bản tông chủ để ý thấy, nàng mặc trên người là ký hiệu đạo bào của Đông Cực Cung, điều này chứng tỏ nàng ấy dù không phải là vị lão tổ hóa thần của Đông Cực cung, thì cũng có liên quan lớn tới Đông Cực Cung"

Nói đến đây, Triệu Thanh dừng chút, quay đầu nói với trưởng lão tông Thần Hải, "Sư muội, lát nữa muội hãy phân phó, để cho đệ tử trong môn khi gặp đệ tử Đông Cực Cung thì cố sức quan hệ thật tốt, nhất thiết đừng có đắc tội với người Đông Cực Cung, Đông Cực Cung có tu sĩ cường đại như thế ở đây, tông Thần Hải chúng ta vốn không dây vào nổi! Chẳng trách mà mấy năm trước, Phấn Y Cung muốn khiêu khích Đông Cực Cung, cuối cùng Ý Đại Nhi lại chết, hơn nữa, vào một năm trước, Phấn Y Cung cũng bị người ta san bằng, năm đó biết rõ Phấn Y Cung có dị tâm, bổn tông chủ lúc ấy đã nghĩ, như Đông Cực Cung có thế lực to lớn xưng bá mấy trăm năm ở Nội Hải như thế, sao đến cả một Phấn Y Cung nho nhỏ cũng không đối phó nổi, hiện giờ xem ra, thực lực Đông Cực Cung này, còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của chúng ta nữa!"

"Đúng vậy, may là tông chủ đương thời bế quan, cũng không tham dự chuyện của Phấn Y Cung" Trưởng lão Thần Hải tông có vẻ mặt đầy may mắn nói ra.

Một năm trước, thế lực Phấn Y Cung bị diệt khó giải thích nổi, Đảo Vạn Điều biến thành một đống hoang tàn, mà mấy thế lực âm mưu tham dự cùng Phấn Y Cung năm đó hiện tại cũng bị Đông Cực Cung chèn ép, hiện giờ không ai mà không biết Đông Cực Cung đang trả thù chuyện năm đó chứ?

Thực lực Đông Cực Cung cường đại, vẫn là bá chủ trong Nội Hải, dưới sức ép mạnh của Đông Cực Cung, năm đó mấy thế lực hiện âm mưu tham dự cùng Phấn Y Cung hiện giờ đã không còn lớn như lúc trước nữa.

"Sư phụ, cô gái đó, cho ngài cái gì thế ạ?" Trong lúc Triệu Thanh và Trưởng lão Thần Hải tông đang cảm thán mãi, vị thiếu niên thanh tú kia đột nhiên thấy hứng thú với bình ngọc trong tay Triệu Thanh nên hỏi.

"Đúng vậy, tông chủ, ngài xem chút xem vị tiền bối kia tặng cho ngài cái gì nào? Tu vi vị tiền bối đó mạnh như thế, đồ nàng ấy xuất ra, chắc hẳn không đơn giản tý nào" Trưởng lão Thần Hải Tông cũng phụ họa theo.

Triệu Thanh giật mình, đầu ngón tay bắn ra trực tiếp mở bình ngọc ra. Trong nháy mắt một mùi hương nồng đậm ập vào mặt, chỉ trong tích tắc, mùi hương nồng nặc tràn ra, mọi người ngửi được mùi hương, tinh thần bất giác chấn động, có không ít đệ tử có tu vi dậm chân một chỗ chỉ cảm thấy tấm màng chắn tu vi đột nhiên rục rịch, mãi không đột phá nổi, giờ lại có cảm giác như sắp đột phá vậy.

"Ngọc Linh Đan! Hơn nữa còn có hơn sáu viên!" TRên mặt Triệu Thanh lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nhanh chóng đóng chặt miệng bình ngọc lại, cất đi. Sau khi làm xong, lúc này Triệu Thanh mới nghiêm mặt, nói với các đệ tử xung quanh, "CÁc ngươi nghe kỹ cho ta, chuyện hôm nay ai cũng không được truyền ra tý nào, biết rõ chưa?"

"Vâng!" Các đệ tử cùng đồng thanh đáp. Thấy phản ứng của các đệ tử, Triệu Thanh gật đầu hài lòng, sau đó phất tay cho các đệ tử lui đi, còn mình và trưởng lão tông Thần Hải đi vào trong mật thất biến mất.

Chương (1-235)