Ma Chướng
← Ch.125 | Ch.127 → |
Mắt thấy một kiếm kia của Quỷ Nhất sẽ đâm trúng, đúng lúc này Diêm Tinh Vân đột nhiên tung một chưởng chộp thẳng tới Quỷ Nhất. Quỷ Nhất cả kinh, động tác bất giác ngừng lại, dưới bàn chân điểm nhẹ, lại vọt đến một bên, đồng thời kiếm xoay tròn trong tay biến thành chém, phương hướng vẫn không đổi, trực tiếp chém thẳng về Lâm Nguyệt!
Đi theo Diêm Tinh Vân nhiều năm, sao Quỷ Nhất lại không rõ thiếu chủ nhà mình thế nào chứ? Hắn chỉ muốn thừa dịp cơ hội này diệt trừ Lâm Nguyệt mà thôi!
Trong mắt Quỷ Nhất, Lâm Nguyệt có uy hiếp cự lớn với Diêm Tinh Vân, hơn nữa hắn trong lúc vô tình đã nghe được lời thiếu chủ nói, biết được cô bé thiếu chủ cứu mười năm trước có khả năng trở thành kiếp nạn luân hồi đời này của thiếu chủ, kẻ gieo họa thế, hắn sao giữ lại được chứ?
Huống chi nữ nhân này tâm địa quá ác độc, nếu giữ lại tất nhiên sẽ trở thành kiếp nạn lớn nhất một đời thiếu chủ, dù sao thiếu chủ có vẻ để ý nàng quá mức, lại còn thương tiếc nữa...
Năm giác quan Lâm Nguyệt nhạy bén, gần như trong lúc Diêm Tinh Vân ra tay ngăn Quỷ Nhất lại, nàng đã kịp phản ứng, có lần giảm xóc này, nàng cũng không tiếp tục ngồi chờ chết nữa, mà vô thức giơ tay đem Hương Lưỡi đao ra đỡ, địng đỡ một kích của Quỷ Nhất.
Ầm một tiếng, kiếm Quỷ Nhất và Hương lưỡi đao của Lâm Nguyệt đụng mạnh vào nhau, trong va chạm nháy mắt, tạo thành một luồng khí cực mạnh.
Lâm Nguyệt chỉ nghĩ đến Hương Lưỡi đao trong tay trầm xuống rời khỏi tay, còn bị lực lượng khổng lồ này đánh bay, ngã mạnh xuống đất.
Thân hình Quỷ Nhất khẽ nhoáng lên, hai tròng mắt híp lại, cũng không thừa thắng xông tới mà chỉ nhìn về Lâm Nguyệt với ánh mắt ngập tràn sát khí.
Toàn lực đỡ được một kích của Quỷ Nhất, Lâm Nguyệt cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, gần như lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn hết cả, cũng không nhịn được nữa phun ra một búng máu tươi.
Đau quá!
Đau đớn kịch liệt, khiến Lâm Nguyệt ngạc nhiên nghi ngờ mãi, vừa rồi nàng cũng nhận được công kích của Diêm Tinh Vân, mặc dù cũng bị thương nhưng không nặng như bây giờ, rõ ràng cảm giác Quỷ Nhất không mạnh bằng Diêm Tinh Vân, sao nàng lại cảm giác sợ hãi chứ?
Lâm Nguyệt tái mặt, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua toàn thân đầy máu của Diêm Tinh Vân, lại nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Quỷ Nhất đứng cạnh, trong đầu như chợt có vật gì đó xoẹt qua, song chỉ chợt lóe lên rồi tắt khiến nàng không nắm kịp.
Lâm Nguyệt nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tay bị đâm đau nhói khiến nàng cau chặt mày lại.
Cảm giác đau đớn là thật, cũng không phải là ảo giác của nàng, nhưng nàng cảm giác cứ như nàng bỏ quên cái gì đó, gần như có gì đó không phải là vậy...
Đến cùng là cái gì? Nàng đã bỏ lỡ gì rồi ư? Lâm Nguyệt cố nén cơn đau đớn kịch liệt trong người lại, giãy giụa đứng lên từ trên mặt đất, trong đầu lại khổ sở nhớ lại những gì mới xảy ra.
Nàng chợt phát hiện ra, chuyện xảy ra vào trước lúc Quỷ Nhất kia xuất hiện, dường như hơi mơ hồ, nàng chỉ nhớ rõ, Diêm Tinh Vân gần như thay đổi thành một người khác vậy, sau đó cưỡng chế khinh bạc nàng, sau đó...
Sau đó trong lòng nàng chợt dâng lên sự phẫn hận khổng lồ, vẻ phẫn hận này tới quá đột ngột, cứ như muốn giết Diêm Tinh Vân vậy, sau đó Quỷ Nhất tiến vào, chẳng chút băn khoăn ra tay với nàng...
Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Nguyệt nhảy lên mãnh liệt! Cuối cùng nàng đã nghĩ tới cái gì không đúng rồi!
Đây tất cả nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong đó lại có mấy chỗ cực kỳ sơ hở, đó chính là mặc dù nàng trong lòng không thích Diêm Tinh Vân, nhưng lại chưa từng nghĩ muốn giết hắn, lại càng không vì một chút chuyện nhỏ vậy mà ra tay giết người, còn Diêm Tinh Vân tu vi rõ ràng cao hơn nàng, hơn nữa lấy việc nàng hiểu rất rõ Diêm Tinh Vân, một nam nhân xảo trá âm hiểm như thế, sao dễ làm nàng bị thương chứ?
NHư lần đầu tiên thì thôi đi, có thể ní là nàng không phòng bị thuận lợi bất ngờ, nhưng hai lần liên tục, nhất là lần cuối nàng rõ ràng đã bị hắn quản chế, lúc đó hắn chỉ muốn ra tay là có thể đem nàng giết, sao lại cứ đứng ngây ngốc một chỗ đợi nàng làm tổn thương hắn lần nữa chứ?
Còn có, tâm cảnh vừa rồi của nàng không ổn định vữa vàng, tâm tình ào tới mãnh liệt tới mức khiến nàng khó giải thích nổi, trong một khắc kia đầu óc nàng trống rỗng, chỉ có ý nghĩ duy nhất trong đầu là muốn giết Diêm Tinh Vân, trước đó thì cảm thấy bình thường, hiện tại nhớ ra, thì nang lại xúc động quá mức rồi.
Tu vi nàng quá thấp, dù tu vi tới Trúc cơ, tâm thần sao lại dễ bị ảnh hưởng đến thế chứ? Hơn nữa tính cách nàng thời gian qua rất cẩn thận tỉ mỉ, dù có nguy cơ cận kề cái chết, vẫn tỉnh táo đối phó, tuyệt đối sẽ không ra tay giết Diêm Tinh Vân – đường lui của mình vẫn ra tay liều lĩnh.
Còn về lý do ra tay kia, nghĩ lại thật tức cười, mặc dù nàng không thích bị đàn ông đụng chạm, nhưng linh hồn tồn tại ở thế kỷ hai mốt là nàng sao lại chỉ vì một cái hôn mà muốn giết người cho hả dạ chứ?
Huống chi, nàng không tin mộ nam nhân lúc biết rõ tình huống đối phương muốn giết mình, vẫn không để tâm ra tay giúp đối phương giết mình, . Ít nhất trong lòng nàng, Diêm Tinh Vân không phải người như thế!
Hơn nữa mặc dù tu vi củ nàng không bằng Diêm tinh Vân, nhưng dù sao cũng là tu vi trúc cơ, nếu nàng muốn giết diêm tinh Vân, dưới tình huống Diêm Tinh Vâng không sức kháng cợ, chỉ cần Hương lưỡi đao cứ lướt khẽ là có thể làm được, vì sao lúc ấy nàng lại không nghĩ ra vận dụng linh lực, mà cứ hoàn toàn lấy công kích bình thường đơn thuần ra công kích chứ?
Còn có một điểm cũng quan trọng nhất, Quỷ Nhất thân là thuộc hạ, thấy chủ tử mình bị thương nặng, phản ứng đầu tiên là đi cứu Diêm Tinh Vân mới đúng chứ, mà chẳng chút nghĩ ngợi đã trực tiếp ra tay giết nàng, nói đi nói lại, dù Quỷ Nahats có vì thấy Diêm Tinh Vân bị thương đi chăng nữa, bất giác phẫn nộ muốn ra tay giết nàng, sau khi thất bại như thế, có phải cũng nên đi cứu người trước không nhỉ?
Nhưng giờ hắn đứng ở đó không nhúc nhích, vốn chẳng có ý đi cứu diêm Tinh Vân. Vì thế mới nói, mọi chuyện xảy ra trước mắt nhìn có vẻ bình thường thực ra lại sơ hở mọi chỗ, vốn chẳng hợp với lẽ thường. còn phần Quỷ Nhất....
Lâm Nguyệt đứng bên nhìn, nam nhân mặt ngập tràn lạnh lùng nhìn nàng, mắt híp lại.
Nếu nói rất cả chuyện xảy ra trước mắt, đều là do Diêm Tinh Vân giở trò, vậy hẳn Quỷ Nhất này phải là thật, bởi vì vừa rồi lúc Quỷ Nhất ra tay với nàng, nàng có thể cảm giác được đối phương ngập tràn sát khí, người nam nhân này hẳn rất muốn giết nàng mà không phải diễn trò!
Đột nhiên con mắt Diêm tinh Vân trở nên đỏ tới quỷ dị, còn Quỷ nHất thì sát khí lạnh người... chẳng lẽ là ảo cảnh ư?
Không đây hết thảy không giống như ảo cảnh, ảo cảnh sẽ không thật tới mức thế! Vì diêm SÁt, Lâm Nguyệt đã từng trải qua ảo cảnh một lần, lần đó cảm giác trong ảo cảnh khác hẳn với lúc này, lần trước sau khi nàng tiến vào ảo cảnh, vốn chẳng nhớ rõ thân phận mình, cũng chẳng có ký ức vốn có, còn lần này, nàng chẳng có thay đổi chút nào, nàng vẫn có trí nhớ của mình, tất cả chuyện xảy ra đột ngột, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nếu không phải tỉ mỉ thì rất có thể làm che mắt...
Nếu như đây mới là ảo cảnh thật, vậy Diêm Tinh Vân làm sao làm được chứ? Lại có thể để cho nàng không hề cảm thấy, trong lúc bất giác đã trúng kế, nếu như đây thật là ảo cảnh, vậy Diêm tinh Vân có thể bố trí ảo cảnh giống như thật thì cũng thật đáng sợ...
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nguyệt bất giác dâng lên luồng cảm giác mát rượi, mặt không nhịn được đề phòng nhìn về phía Diêm tinh Vân đứng đó toàn thân nhuốm máu cất lời, "Ngươi đến cùng đã làm gì rồi?"
Từ lúc ra tay cản Quỷ Nhất, Diêm Tinh Vân cứ đứng đó bất động, giờ phút này nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, khóe môi giật giật lại chẳng nói gì. Chỉ là cặp mắt đỏ như máu kia dưới con mắt của Lâm Nguyệt dần lui rồi lại khôi phục đôi mắt màu tím óng ánh trong suốt.
Theo con mắt Diêm Tinh Vân khôi phục lại màu sắc bình thường, trên người hắ cũng xuất hiện thay đổi quỷ dị, toàn thân đầy máu tới giật mình kia trở nên nhạt dần, vết thương dữ tợn trước ngực đã khôi phục với tộc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, hắn lại lần nữa khôi phục lại bộ dáng ban đầu, sợi tóc xõa tùy ý sau lưng, cũng không chút rối loạn, áo bào lại tinh khiết như mới, đâu còn có vết máu gì nữa chứ? Đến cả vết thương vốn trông rất dữ tợn kia, cũng đã biến mất hoàn toàn không nhìn thấy nữa, nếu không phải vừa rồi Quỷ Nhất công kích một cái kia, trên mặt đất còn một số đồ dùng rơi vãi, Lâm Nguyệt gần như hoài nghi tất cả những thứ vừa rồi không rõ có phải nằm mơ không nữa.
"Lâm Nguyệt..."
Diêm Tinh Vân nhìn về ánh mắt của Lâm Nguyệt xen lẫn tia phức tạp khó nói, đôi mắt tím trong suốt, giờ phút này có nỗi khổ khó nói, hắn chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp khàn khàn, "Hóa ra bé không nói dối, bé thực ra không thích ta..."
Lâm Nguyệt cắn cắn môi, trầm mặc không nói. Cảnh vừa rồi xảy ra thật sự như thật, có phẫn nộ không giải thích được, Diêm Tinh Vân phun ra ngụm máu, tất cả đều chân thật như thế, chân thật đến nỗi khiến Lâm Nguyệt gần như tin là thật.
Bị lừa, bị trêu chọc như thế đáng lẽ Lâm Nguyệt phải tức giận mới đúng, nhưng không hiểu vì sao thấy Diêm Tinh Vân như vậy, trong lòng nàng chẳng thấy giận chút nào, chỉ có đau lòng nặng nề, nhàn nhạt.
"Ở đây..." Thấy Lâm nguyệt trầm mặc không nói, Diêm Tinh Vân cũng không để ý, hắn đưa tay thon dài ra xoa ngực, hạ giọng thì thào, "ở đây rất đau.... bé có biết không?"
"Vừa rồi, vì sao thế?"
"Không có gì" Diêm tinh Vân khóe môi giật giật, thoáng lộ ra mỉm cười, "lát nữa ta sẽ cho người đưa bé về côn Lôn, bé...bé yên tâm, sau này ta sẽ không đi quấy rầy bé nữa..."
Trên mặt kiểu yêu nghiệt như Diêm Tinh Vân chẳng có chút máu, sắc mặt tái nhợt nhìn dọa người, nhưng ý tứ lời hắn nói chứa đầy quyết tuyệt, chỉ có cặp mắt tím kia lại ngập tràn thống khổ chẳng che giấu được.
"thiếu chủ.." Quỷ Nhất đứng bên kìm không được lo lắng cất lời.
"Cút đi!" Diêm Tinh Vân quay phắt đâu sang Quỷ Nhất, đôi mắt tím chợt trở nên lạnh lẽo, giọng nói lạnh băng thấu xương, "Quỷ Nhất, cứ coi như ta quá dung túng ngươi rồi, lát nữa, ngươi đi tới Quỷ Vực là được!"
"Thiếu chủ!" Sắc mặt Quỷ Nhất trắng nhợt.
"Cút!" Diêm Tinh Vân phất mạnh ống tay áo, có một luồng khí sắc bén đánh thẳng vào người Quỷ Nhất, đánh văng hắn ra ngoài đụng mạnh lên tường.
"Phốc!"
Quỷ Nhất phun ra một ngụm máu, khó khăn lắm mới lảo đảo đứng từ đất lên, cắn răng, vẫn không nói gì, lặng yên đi ra ngoài.
Sau khi Quỷ Nhất rời đi, trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, Lâm Nguyệt cúi thấp đầu, lặng yên đứng đó, bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn.
Diêm Tinh Vân Nguyện ý thả nàng đi, nàng vốn nên cao hứng mới phải chứ, nhưng giờ nàng lại phát hiện ra trong lòng nàng chẳng có tý vui sướng nào, ngược lại còn cảm thấy áp bức, khó chịu.
Vừa rồi mặc kệ là thật hay giả, nhưng khi đó nàng muốn giết Diêm Tinh Vân là sự thật, nàng cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, mặc dù tính cách Diêm Tinh Vân xảo trá vô cùng, nhưng hắn lại chưa từng làm hại nàng, thậm chí mà nói hắn còn có ơn cứu mạng nàng nữa.
Mặc dù nàng không thích Diêm Tinh Vân, nhưng cũng không thể làm ra chuyện lấy oán trả ơn được, làm Diêm Tinh Vân bị thương không phải là điều nàng muốn, nhưng từ trong chuyện vừa rồi đó, lại phản ánh lên trong nội tâm nàng rất ích kỷ và vô tình. Tim có hơi chút đau lòng cũng có chút đau nhói.
Khóe môi Lâm nguyệt khẽ giật giật, thoáng lộ ra nụ cười giễu cợt vui vẻ. Quả nhiên, Lâm Nguyệt bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều là người vô tình!
"Lâm nguyệt, cô không phải là người mà, tại sao cô lại có thể lạnh lùng vô tình đến vậy chứ? Bọn họ cũng chỉ là trẻ con, là trẻ con chẳng có bất kỳ năng lực phản kháng nào! Cô, sao cô lại có thể xuống tay được chứ?"
Đã từng nhìn thấy đồng đội chỉ là mấy xác trẻ con trên mặt đất, mặt mũi ngập tràn đau đớn chất vấn nàng.
"Bọn chúng là tội phạm do trùm buôn thuốc phiện bồi dưỡng ra, là kẻ có bom trên người, không phải là trẻ con..."
Nàng mặt chẳng chút thay đổi, lạnh lùng đứng trong đám thi thể, súng trên tay vẫn bốc khói nghi ngút.
"Lâm Nguyệt, cô sao vậy? bọn chúng cũng chỉ là tội phạm bị lợi dụng thôi, vốn chẳng phải là lỗi của chúng, cả cô cũng không cho chúng có chút cơ hội nào sao... Lâm Nguyệt, cô thật sự máu lạnh mà!"
Nàng không sai, nếu nàng không giết những kẻ nhìn có vẻ ngây thơ như trẻ con này, nếu bị bọn chúng kích bom trên người nổ, thì tới lúc đó các cô chỉ có chết...
Ký ức nhuốm bụi đột nhiên ập tới, lòng Lâm Nguyệt khẽ rung lên khe khẽ. Nàng không sai, cho dù tới tận bây giờ, nàng vẫn không hối hận, nàng là quân nhân, chức trách của nàng là người giám hộ dân bảo vệ quốc gia, những đứa trẻ kia không phải là những đứa trẻ bình thường, bọn chúng từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành tội phạm, mặc dù chúng còn nhỏ, lại hung hãn không sợ chết, nếu bị bọn chúng cho gài bom gần đó nổ tung, thì toàn bộ đội các cô sẽ bị tiêu diệt...
Nàng không làm sai, nàng vẫn không cho ràng mình làm sai, nhưng mà... đồng đội nói đúng, nàng chỉ là một máy móc máu lạnh được quốc gia đào tạo bồi dưỡng ra không có bất kỳ tình cảm nào, nàng nói tới đại nghĩa, thực ra vẫn có tâm tư, bởi vì nàng sợ chết, cũng sợ đồng đội phải chết trước mặt nàng...
Đồng đội không sai, những đứa trẻ kia mặc dù là tội phạm được bồi dưỡng ra, nhưng bọn chúng vẫn là trẻ con, lúc ấy các nàng đã nắm trọn tình hình, nàng không nên giết thẳng những đứa bé kia, mà cần phải tạo cơ hội cho chúng, nhưng nàng cũng vì sự an toàn của đồng đội, vẫn chọn cách tàn khốc hơn, trực tiếp cướp đi tính mạng của những đứa trẻ đó...
Trí nhớ của kiếp trước, cứ như từng thước phim chợt lóe lên trong đầu, khơi gọi lên cơn đau nhức nhối tận đáy lòng Lâm Nguyệt. Hóa ra, nàng chẳng qua cũng chỉ là một kẻ lạnh lùng ích kỷ...
Vì một chút chuyện nhỏ, vì tự ái của mình, nàng đến cả ân nhân cứu mạng cũng đều có thể sát h ại, đơn giản là vì đối phương gây uy hiếp với nàng...
Hóa ra, trong lòng nàng vốn đã kỵ Diêm Tinh Vân tới mức này, kỵ tới mức hận không chỉ giết chết hắn cho rồi...
Tim, đau đớn co rút từng đợt, Lâm Nguyệt cắn chặt môi dưới, cố sức đè nén bi thượng tận sâu trong lòng lại.
"Tiên tử Lâm Nguyệt, xin mời"
Chẳng biết lúc nào, trong phòng chỉ còn lại có mình Lâm Nguyệt, nàng đắm chìm trong ký ức, cả Diêm Tinh Vân rời đi lúc nào cũng không hay, mãi cho tới khi Quỷ Ngũ tiến đến nàng mới giật mình tỉnh lại.
Mặt Lâm Nguyệt chẳng thay đổi nhìn Quỷ Ngũ, cũng không hành động ngay mà chậm rãi đánh giá chút gian phòng bừa bộn một lát, môi đỏ mọng hé mở, nói khẽ, "Diêm Tinh Vân, thực xin lỗi"
Nói xong, Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó không quay đầu lại đi ra ngoài. Quỷ Ngũ thấy Lâm Nguyệt đi ra ngoài trước, ánh mắt mờ mịt nhìn về một nơi nào đó trong gian phòng, sau đó cũng không chậm trễ đuổi theo.
Sau khi đám người Lâm Nguyệt rời đi, gian phòng lại lâm vào tĩnh mịch lần nữa, lát sau, bóng dáng Diêm Tinh cũng chậm rãi hiện lên, ánh mắt phức tạp nhìn đống bừa bộn không chịu nổi trong phòng, khóe môi khẽ nhếch lên cười giễu cợt.
Lâm Nguyệt, bé con hắn một lòng nâng niu trong lòng bàn tay, đúng là vẫn cứ đi, tất cả những điều này tới đột ngột như thế, đến hắn cũng thấy mình quá khinh địch thả nàng rời đi, người dễ mềm lòng tới vậy vốn không giống hắn, nhưng hắn vẫn làm vậy.
Hắn thật sự không phải có lòng lừa nàng, mở mắt ma tâm ra, là hắn nhất thời không kìm được cơn xúc động đã gây ra chuyện, nhưng trận này cũng dò xét thực hư, cuối cùng chẳng những đả thương nàng, cũng đả thương chình mình.
Tại trong ma huyễn, lúc nàng đem lưỡi đao sắc bén đâm về phía hắn, hắn biết rõ tất cả chỉ là hư ảo, nhưng lòng vẫn đau đớn khó chịu không ít. Nếu nói lúc ấy hắn không phẫn nộ, không oán hận, thì không có khả năng, vị kia sao thích nàng, nàng lại muốn giết hắn, vị kia bị người mình yêu giơ đao đâm vào khiến cho người ta thấy tuyệt vọng sao?
Trong một khắc ấy, lúc nàng đâm đao đầu tiên ngập trong tim hắn nháy mắt đó, tim hắn gần như bị ai đó xé nát thành từng mảnh nhỏ vậy, đau đến nỗi hắn gần như không thở nổi. Có tích tắc như thế, hắn gần như không kìm đựơc muốn giết nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh gia thấp địa vị của nàng trong lòng mình, hắn đúng là vẫn mềm lòng, hắn chẳng cách nào làm ra chuyện gì gây hại đến nàng, kể cả, là tình huống lúc nàng nghĩ muốn giết hắn kia nữa...
"Hiện giờ hết hy vọng rồi chứ?"
Thanh âm nhàn nhạt truyền đến, một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đột ngột xuất hiện trong phòng, mặt không thay đổi nhìn thần sắc thống khổ của Diêm Tinh Vân.
"Đại ca, vì sao?" Vẻ mặt Diêm Tinh Vân thống khổ nhìn thấy người đến, giọng khẽ run run.
Người tới lặng nhìn Diêm Tinh Van, trong mắt chợt lóe lên phức tạp, chỉ là chợt lóe lên rồi lập tức lại khôi phục lạnh lùng vốn có, "Trong lòng đệ rất rõ rồi còn gì, đệ kiếp nạn một đời này có lẽ chính là nàng ấy, nhưng đệ lại chấp mê bất ngộ, trầm mê trong tư tình nhi nữ, sau này đệ nhất định chẳng cách nào thuận lợi thông qua con đường kia, tinh Vân, đừng có ép ta"
"Đại ca, nàng ấy khác hẳn, nàng ấy.... không phải thế!" Diêm tinh Vân cắn răng nói, "Dù nàng ấy có thế, đệ vẫn muốn cùng ở một chỗ với nàng ấy!"
"Ta sẽ không bỏ mặt bất luận cái gì gây trở ngại tới cuộc sống của đệ đâu" Vẻ mặt nam nhân lạnh lùng, lời nói ra khỏi miệng lại tàn nhẫn vô cùng, "Đệ chỉ có lựa chọn, một là rời khỏi nàng ấy, phục hạ luân hồi tâm, hoặc là nàng ấy phải chết"
Nam Nhân nhìn thẳng gương mặt tái nhợt của Diêm Tinh Vân, trong lòng hơi thoáng qua không đành lòng, nhưng vẫn kiên định, nói từng câu từng chữ, "Đệ cần phải biết rõ, nàng ấy đối với đệ, cũng chẳng có chút tình ý nào cả!"
Lời nam nhân nói, cứ như lưỡi dao sắc bén cắm vào tim Diêm tinh Vân, đau tới mức hắn gần như không thở nổi.
Buông tha đi ư? Đại ca, đã quá muộn rồi, hiện tại đệ đã bị lọt vào ma chướng, tâm ma đã hình thành, sao có thể buông tay chứ? Nếu buông tay còn chẳng bằng trực tiếp đối mặt với kiếp này, sau này mặc dù phải chết trên tay nàng ấy, ta cũng cam tâm...
Nếu nàng là kiếp nạn của hắn, vậy cứ để cho hắn cũng trở thành kiếp nạn của nàng đi, cho dù muốn chết, cũng muốn cùng chết!
Nàng đột nhiên xuất hiện, làm nhiều loạn tâm hắn, hắn sao có thể thả nàng đi dễ như thế được chứ? Nàng không nên trộm đi trái tim hắn, vẫn một bộ dáng vô tội ấy, đó là nàng sai, vì thế nàng nợ hắn, hắn tóm lại có một ngày sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện trả lại cho hắn.
Sắc mặt Diêm Tinh Vân tái nhợt, đôi mắt màu tím sáng kinh người, nhìn thẳng nam nhân, nói gằn từng chữ một, "Đệ sẽ không buông tha đâu, dù nàng ấy vô tình với đệ, đệ cũng khiến nàng ấy có tình với đệ! Nếu như đây là kiếp nạn, vậy đệ kéo nàng ấy cùng đi đối mặt!" Nói đến đây, Diêm Tinh Vân dừng chút, chẳng để ý tới sắc mặt khó coi của nam nhân, chậm rãi nói, "Đại ca, đừng để cho đệ hận huynh..."
Nói xong, Diêm Tinh Vân xoay phắt người sải bước rời đi. Nam nhân sau lưng hắn im lặng không nói, một lát sau, mới mở mắt phức tạp thở dài một hơi, con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng xen lẫn tia mỉa mai như có như không.
Lâm Nguyệt, Lâm nguyệt, không ngờ được nữ tu ấy, lại đúng là tâm ma của huynh đệ họ. Sau ngày đó, hắn không giết nàng, hiện tại hắn sao có thể ra tay được chứ? Xem ra là hắn sai rồi...
Bóng nam nhân cao ngất trong phòng mờ dần đi, cho tới khi biến mất sạch sẽ, trong không khí chỉ thoáng có tiếng thở dài đâu đây. Nếu vừa rồi Lâm Nguyệt còn ở chỗ này, dĩ nhiên sẽ nhận ra nam nhân này chính là nam tu thần bí Diêm SÁt trước kia ở thành La Châu bắt nàng đi, tiếc là nàng đã rời đi, cũng bởi vậy, bỏ lỡ cơ hội biết rõ thân phận chân chính của Diêm sÁt.
*****
Côn Lôn, trong thạch thất.
Lâm Nguyệt lẳng lặng khoanh chân ngồi trên giường đá, hai mắt nhắm chặt, hai tay càng không ngừng bóp bí quyết, từng luồng linh khí màu trắng cứ vây quanh xoay tròn không ngừng quanh thân thể nàng.
Theo thời gian trôi qua, trên da mặt trơn bóng nhẵn nhụi của nàng dần bốc lên từng giọt mồ hôi, sắc mặt càng ngày càng trắng, chẳng rõ qua bao lâu, đột nhiên ngón tay nhỏ nhắn của nàng vừa động, xích một tiếng, một ngọn lửa nho nhỏ đen nhánh như đậu đen xuất hiện ở trên đầu ngón tay của nàng.
Theo ngọn lửa xuất hiện, toàn bộ thạch thất trong nháy mắt lọt vào trong nhiệt độ cao đáng sợ, nhưng Lâm Nguyệt lại gần như không phát giác ra, đầu ngón tay khẽ gảy nhẹ, ngọn lửa kia bắn ra mãnh liệt vào một bệ đá.
Ngọn lửa màu đen chỉ nhỏ bằng cây đậu nành, nếu khinh thường với nhiệt độ cao của nó, thoạt nhìn cũng chẳng có lực sát thương nào, nhưng chính thoạt nhìn ngọn lửa đen chẳng có chút thu hút nào ấy, sau khi rớt trên bệ đá chỉ trong giây phút ngắn ngủi, cả tòa bệ đá to trong mắt Lâm Nguyệt đột nhiên biến mất sạch sẽ, cả tro bụi cũng chẳng còn sót lại.
Lực sát thương thật khủng khiếp, nếu vừa rồi mầm lửa ấy mà rơi vào trên người tu sĩ, có mấy ai có thể cản được chứ?
Hư vô chân hỏa quả nhiên không hổ là dị hỏa thiên địa, chẳng trách mà trogn truyện Diệp Khuynh Tuyết có thể trở thành một kẻ giết người đầy sát khí!
Lâm Nguyệt khẽ vẩy ngón tay thon, đem triệu hồi hư vô chân hỏa lại, sau đó thu hồi dị hỏa vào trong đan điền dùng linh lực ân cần chăm sóc từ từ, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, thoáng lộ ra nụ cười hài lòng.
Ba ngay trước, dưới sự giúp đỡ của Quỷ Ngũ, thông qua truyền tống trận, nàng thuận lợi trở lại Côn Lôn, sau đó nàng bình tĩnh không suy nghĩ nhiều tới chuyện liên quan tới Diêm Tinh Vân nữa, mà bắt đầu dốc lòng vào luyệ hóa hư vô chân hỏa trong nhẫn không gian, chuẩn bị cho hành trình tới tiểu bí cảnh sắp tới.
Hao tốn thời gian hai ngày, hiện giờ hư vô chân hỏa cuối cùng cũng được nàng luyện hóa hoàn toàn, mặc dù đang sử dụng không thể được như ý, nhưng có loại công kích vẫn tốt hơn, có hư vô chân hỏa, hơn nữa thực lực của nàng bây giờ, chuyến hành trình đi bí cảnh sẽ thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ đến đây Lâm Nguyệt cũng thấy mong đợi với hành trình đi bí cảnh lần này. Nàng còn nhớ rõ trong truyện, Bạch NHư Nguyệt đi bí cảnh lần này cũng thu hoạch được không nhỏ, chẳng những ở trong bí cảnh tìm được một vườn thuốc thượng cổ, còn thu hoạch được không ít linh dược vạn năm, hơn nữa còn lấy được một viên linh tinh vạn năm.
Tiếc là viên linh tinh vạn năm này lại bởi nàng chẳng biết rõ, sau khi đi ra khỏi bí cảnh vì bị Diệp Khuynh Tuyết làm nhục nên mới tiện tay ném ra. Kết quả lại có lợi cho Diệp Khuynh Tuyết, trở thành đồ cưới cho Diệp Khuynh Tuyết, khiến tư chất nàng ta được tăng lên, trở thành thân thể tinh khiết khó được vạn năm.
Còn lần này dĩ nhiên Lâm Nguyệt sẽ không giống như Bạch Như Nguyệt ngớ ngẩn kia, linh tinh vạn năm khó tìm trên thế gian, là thiên tài địa bảo chân chính, tư chất của nàng sẽ tăng lên cực lớn, bởi vậy, tốc độ tu luyện sau này cũng sẽ không kém Diệp Khuynh Tuyết là bao.
Trong lòng an tâm, Lâm Nguyệt lại lần nữa yên tâm tu luyện, đợi ngày bí cảnh mở.
Hai ngày sau.
Cuối cùng cũng tới ngày bí cảnh mở ra, Lâm Nguyệt và hai mươi đệ tử lúc trước tranh đoạt được vị trí xếp hạng đã tới tụ họp ở quảng trường từ sớm, đợi lần này đi theo Hành trưởng lão.
Lúc lâm Nguyệt đi vào, trên quảng trường đã có không ít người, ngoài hai mươi người tỉ thí trước, còn có năm vị đệ tử thân truyền cũng nằm trong danh sách tiến vào bí cảnh.
Năm tên đệ tử thân truyền thì có hai tên Lâm Nguyệt không biết, nhưng trong đó có đám người Diệp Phàm An Tử Dạ thì nàng biết, chỉ là sau chuyện xảy ra ở trên núi Cửu Vân, quan hệ giữa họ cũng lãnh đạm đi rất nhiều, giờ phút này Diệp Phàm nhìn thấy nàng, vẻ mặt hết sức phức tạp, do dự chút, đúng là vẫn không đi tới, chào hỏi với Lâm Nguyệt.
Qua chuyện xảy ra trên núi Cửu Vân ngày đó, dù sau này Lâm Nguyệt không nói gì, thậm chí cả mặt cũng không thấy, nhưng họ biết rõ, Lâm Nguyệt trong lòng họ vẫn có khoảng cách rất xa, quan hệ giữa bọn họ cũng không còn cách nào gần gũi như cũ nữa.
Có một số việc, thực ra không nhất định phải nói ra miệng, chỉ cần trong lòng hai bên hiểu là tốt rồi.
So với Diệp Phàm, hai người An Tử Dạ và Tư Duẫn sau khi nhìn thấy vẻ xa cách lạnh lùng của Lâm Nguyệt, trong lòng rất khó chịu, dù sao trong lòng họ, ít nhiều cũng có chút ái một Lâm Nguyệt, hiện giờ thấy thái độ lãnh đạm của Lâm Nguyệt, có vẻ như xa cách ngàn dặm, tự dưng lại thấy khổ sở.
Chẳng qua bọn họ cũng biết hành động ngày đó của họ đã làm lạnh lòng Lâm Nguyệt, vì thế cũng không dám lại gần nói chuyện với Lâm Nguyệt.
Nhìn Diệp Khuynh Tuyết trong áo đạo bào màu tím, ánh mắt Lâm Nguyệt lóe lên. Xem ra vào khoảng thời gian nàng rời khỏi Côn Lôn, trong côn Lôn cũng xảy ra không ít chuyện đây mà...
Diệp Khuynh Tuyết thân là đệ tử thân truyền, điều này đã nói rõ nàng ta được Tử Ngọc trưởng lão thu nhận làm môn hạ, hiện tại chênh lệch hiện tại với nàng càng lúc càng lớn...
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác lộ ra nụ cười tự giễu. Quả nhiên nữ chính không hổ là nữ chính, quả nhiên được vận khí ngập trời, ở trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử của tu sĩ nguyên anh mà thôi, hiện tại lại biến thành đệ tử của tu sĩ hóa thần, cả đoạn nội dung vở kịch này cũng thay đổi, nhưng dường như số mệnh Diệp Khuynh Tuyết càng nghịch thiên hơn trong truyện.
Chẳng biết hành trình bí cảnh lúc này Diệp Khuynh Tuyết lại gặp kỳ ngộ gì nữa đây? Trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết ở trong tiểu bí cảnh Hoàng Thiên lấy được không ít hơn với Bạch Như Nguyệt, nàng ta chẳng những tìm được một con linh thú tìm bảo vật, mà còn chiếm được linh nhũ vạn năm vô cùng trân quý, còn phần linh thảo linh hoa gì đó lại thu hoạch được nhiều hơn. Đến cuối cùng còn mượn Bạch NHư Nguyệt tiện tay chiếm được linh tinh vạn năm nữa.
Vì thế mới nói, diệp Khuynh tuyết hành trình tới bí cảnh lần này, vận khí cũng rất tốt, ít nhất so với đệ tử khác, nàng ta an toàn đi ra, hơn nữa còn không bị thương tới một sợi lông, chẳng qua nàng ta có được tất cả đều thu vào trong không gian hỗn độn, vì thế người khác không biết mà thôi, chỉ cho là nàng ta có vận khí không tốt, chẳng thu hoạch được gì trong bí cảnh. Lại không biết nàng ta chỉ tùy tiện dùng linh thảo chưa tới một năm đưa cho tông môn là xong việc, còn nhứng thứ khác đều được nàng ta bỏ hết vào trong túi.
Diệp Khuynh Tuyết lạnh lùng liếc qua Lâm Nguyệt đứng đơn lẻ một mình, khóe môi bất giác cong lên cười lạnh.
Từ sau khi ở trên núi Cửu Vân ngày đó, nàng ta không gặp lại Lâm Nguyệt, lần này đi bí cảnh, cũng là đã nhiều ngày nàng ta mới gặp Lâm Nguyệt, vừa rồi thấy Lâm Nguyệt xuất hiện ở đây, trong lòng nàng ta hơi ngạc nhiên nghi ngờ, sau này biết rõ danh sách đi bí cảnh lần này là do Chưởng môn tự mình lên, lúc này mới lắc lư hiểu ra.
Hiểu tiền căn hậu quả, trong lòng nàng ta không lúc nào không bi phẫn, tên Lâm Nguyệt này thật quá tốt số, rõ ràng đã bị hủy đi tư cách tỉ thí, sao còn có thể tham gia thí luyện bí cảnh nữa chứ? Chưởng môn làm vậy, chẳng lẽ không sợ người khác nói ông ta chột dạ sao?
Nhưng trong bí cảnh hung hiểm vô cùng, khắp nơi đầy rẫy nguy cơ, có thể vào thì chưa chắc có thể đi ra, đến lúc đó chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao...
Diệp Khuynh Tuyết cong môi lên, trong mắt chợt lóe lên tia ác độc. Thời gian chậm rãi trôi qua, các đệ tử tiến vào bí cảnh đã tụ tập đông đủ, lần này trưởng lão dẫn đội đi là một trưởng lão nguyên anh lạ mặt, ngoài vị tu sĩ nguyên anh đó ra, còn có ba vị tu sĩ Kim Đan khác nữa.
Ba vị tu sĩ Kim Đan ấy thì có hai vị Lâm Nguyệt không biết, còn một vị thì lại là người quen – Quân Tử Huyền.
Từ một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ và ba vị tu sĩ Kim Đan dẫn đội đi, đủ thấy Côn Lôn đối với hành trình bí cảnh lần này coi trọng cực kỳ.
Hiện giờ giới tu chân xuống dốc, tài nguyên tu luyện càng ngày càng ít, ngẫu nhiên bí cảnh xuất thế thành nguồn gốc tài nguyên tu luyện quan trọng với tất cả các môn phái giới tu chân, đặc biệt là trong bí cảnh có những linh hoa linh thảo cổ xưa là thứ mà các phái cần có.
Tựa như tu sĩ ắt không thể thiếu trúc cơ đan, trúc cơ đan có mặt quan trọng là thuốc dẫn cho các linh hoa mà hiện thời đã tuyệt tích ở giới tu chân, chỉ có trong bí cảnh mới tìm được, vì thế lần đi bí cảnh này, cao tầng Côn LÔn đã đưa lệnh xuống, để cho tất cả các đệ tử thí luyện tham gia bí cảnh làm nhiệm vụ chính là tìm kiếm Phục Linh hoa.
Dĩ nhiên Lâm Nguyệt tiếp nhận nhiệm vụ này, chẳng qua nàng cũng không coi trọng lắm, với nàng mà nói, Phục linh Hoa trong nhẫn không gian có rất nhiều, nhiều lắm, dù cho có không tìm được ở trong tiểu bí cảnh, nàng cũng có thể lấy bừa một gốc cây trong nhẫn không gian ra để báo cáo kết quả là được.
Toàn bộ tu sĩ đi bí cảnh lần này đều đủ, ở đó dưới an bài của trưởng lão Nguyên anh, hơn hai mươi đệ tử tham gia thí luyện bí cảnh lần lượt lên tàu cao tốc ở trên quảng trường khổng lồ, Lâm Nguyệt cũng đi theo đám người tới, mà vị trưởng lão nguyên anh đứng ở cửa tàu cao tốc kia thấy nàng, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, khẽ ồ lên tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ ý tứ sâu xa nhìn Lâm Nguyệt một cái, sau đó rời mắt đi.
Thấy trưởng lão Nguyên anh kỳ kia rời mắt, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài một hơi, trong lòng cười khổ. Nàng vừa rối mới đạt được trúc cơ không lâu, hơn nữa do lúc trước luyện hóa hư vô chân hỏa tổn hao không ít linh lực, hiện tại thu tu vị cũng không rảnh như trước, nàng thật sự lo lắng bị trưởng lão nguyên anh kia nhìn ra.
Nên biết nàng ở Côn Lôn chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn rất bình thường, chỉ ngắn ngủn trong mười năm mà đã đạt tới trúc cơ, tốc độ tu luyện như thế thật sự nghe hơi rợn người.
"Lâm sư muội" Lên tàu cao tốc rồi, Diệp Phàm vẫn không nhịn được đi tới, "Lát nữa cùng sư huynh ta thành một tổ thấy sao?"
"Đa tạ ý tốt của sư huynh, nhưng tiểu muội thời gian qua thích một mình, không dám phiền sư huynh"
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, "Trong bí cảnh hung hiểm vạn phần, một mình muội, đến lúc đó chỉ sợ..."
Nét mặt Lâm Nguyệt lộ ra cười khẽ, giọng nói rất khách sáo xa vời, "thật cảm tạ sư huynh, sư huynh đừng lo, vận khí tiểu muội nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ được bình an từ trong bí cảnh đi ra"
Nhìn trên mặt Lâm Nguyệt lộ ra nụ cười tươi nhẹ nhàng, trong lòng Diệp Phàm mất mát, thần sắc lập tức hơi chút ngượng ngùng, nói, "Vậy thì tốt rồi"
Nói xong hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, đành xoay người rời đi.
Trong tàu cao tốc vô cùng yên tĩnh, vừa rồi cuộc nói chuyện giữa Diệp Phàm và Lâm nguyệt dĩ nhiên là mọi người nghe thấy cả, An Tử dạ vốn muốn tới trò chuyện với Lâm nguyệt, hoặc định mời Lâm Nguyệt nhập cùng đội, hiện tại thấy Diệp Phàm như thế, lập tức rút ngay ý nghĩ này lại.
Còn phần Diệp Khuynh Tuyết, sau khi nàng ta nghe được lời Lâm Nguyệt nói, ánh mắt hơi giật mình, khóe môi cong lên cười mỉa mai vui vẻ.
Vận khí tốt lắm sao? Lâm Nguyệt, ta lại muốn nhìn chút coi, lúc này đây vận khí ngươi có phải tốt như lúc trước nữa không đây...
TRải qua sự việc đan xen, trong tàu cao tốc lại khôi phục lại yên tĩnh, các đệ tử tham gia thí luyện bí cảnh đều rất yên tĩnh ngồi điều tức, dường như cũng không thấy căng thẳng vì sắp trải qua nguy hiểm, còn trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ có chính họ mới biết được.
Tiểu bí cảnh hoàng Thiên nằm ở dãy núi Hoàng Thiên, cách Côn Lôn không xa, đợi sau khi đám người Lâm Nguyệt tới, cửa bí cảnh ngoài sơn cốc đã có không ít người các phái khác tới.
Tiểu bí cảnh Hoàng thiên mở ra, ở La Châu được xem như là chuyện lớn nhất, ngoài năm đại môn phái ra, những phái nhỏ khác kể cả chút gia tộc tu tiên cũng nghĩ tới việc chia một chén súp, sau khi tiểu bí cảnh mở, nhóm đệ tử tiến vào trong bí cảnh đầu tiên phải là người của ngũ đại môn phái, những người khác chỉ có thể đợi tiểu bí cảnh mở ra được ba ngày mới có thể đi vào.
Thời gian tiểu bí cảnh hoàng thiên mở tổng cộng là bảy ngày, mặc dù đến muộn hơn ba ngày so với đệ tử ngũ đại môn phái, nhưng dù sao thời gian trong bốn ngày có thể tìm bảo vật, vì thế với ngũ đại môn phái đề nghị, mấy môn phái nhỏ và gia tộc tu tiên kia cũng không dị nghị.
Dù sao ở La Châu, ngũ đại môn phái là thiên hạ, có thể lấy được một it trong tay ngũ đại môn phái cũng đã coi không tệ rồi, còn so với việc húp chút canh cũng không có.
"Ha ha, ta cho là ai chứ, hóa ra là bằng hữu côn Lôn đến đây" Đam người Lâm Nguyệt sau khi rời tàu cao tốc, thì có một tu sĩ trung niên mặt đen râu dài cười một tiếng, nói với trưởng lão Nguyên Anh Côn Lôn, "Cổ tùng đạo hữu, không ngờ côn Lôn tới lần này lại phái ngài tới, xem ra côn Lôn rất coi trọng các đệ tử tới tham giam thí luyện ở đây nha..."
Giọng nói này thô to phóng khoáng, tiếng nói như tiếng sét vậy, chấn động màng nhĩ khiến các đệ tử ở đầy đầu óc choáng váng cả.
"Hóa ra là Hà đạo hữu Kiếm tu môn, đã lâu không gặp, đợi bí cảnh mở ra rồi, mấy người chúng ta tụ họp thật tốt, chung phẩm linh trà đàm đạo một trận thấy sao?" trưởng lão nguyên anh côn Lôn tên Cổ tùng bề ngoài thì cười nhưng trong lòng chẳng cười chào đón, hơn nữa ống tay áo phất một cái, một trận gió mát thổi qua, chúng đệ tử bị giật mình một cái đột nhiên nháy mắt tỉnh táo lại không ít.
"Ơ, lần này Côn Lôn đến chính là Cổ tùng sao? Thật sự đã lâu không gặp rồi..." Một giọng kiều mỵ yêu kiều cất lên, một nữ tu dung mạo xinh đẹp, mặc quần áo hở hang đi tới, mang theo mị hoặc nồng đậm, chúng đệ tử nhìn thấy huyết mạch sôi trào, có người tâm tính chưa chắc gần như đỏ mặt ngay tại chỗ.
"Hừ!"
Thấy nữ tu này, sắc mặt Cổ trùng trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, nói, "Ta tưởng ai chứ, hóa ra là Tông dâm phụ quyến rũ, Mộc Mị, dâm phụ ngươi sao vẫn chưa chết hả?'
Nữ tu tên Mộc Mị kia mặt đang cười sầm xuống, song khôi phục lại rất nhanh, cười duyên khanh khách nói, "Ngươi lão bất tử kia vẫn chưa chết, lão nương sao cam lòng chết được chứ? Hay là ngươi và lão nương đối đầu làm uyên ương đồng mệnh thấy sao?"
Mấy tu sĩ nguyên anh ngươi tới ta đi, đấu võ mồm, qua loa đại khái, đệ tử các môn phái khác lại im như thóc, đứng xa xa, sợ mình bị hại.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |