Truyện:Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 117

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Trọn bộ 235 chương
Chương 117
Môn Phái Tỷ Thí
0.00
(0 votes)


Chương (1-235)

Lâm Nguyệt lùi lại sau một bước, để mình cách xa hắn ra, cố gắng nén cơn phẫn nộ trong lòng xuống, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng bảo, "Nếu như ta vừa rồi không phá vỡ ảo cảnh mà nói, sẽ thế nào?"

"Ngươi cứ nói đi?" Môi mỏng của Diêm sát cong lên thoáng vui vẻ, "Ngươi thông minh như vậy, sao lại hỏi vấn đề ngu xuẩn thế chứ? Hừ"

"Ý ngài là ta sẽ chết sao?'

Lâm Nguyệt không kìm được sắc mặt thay đổi.

"Ảo cảnh cũng vừa thật vừa giả, ngươi nếu như không cách nào khám phá ra nổi, thì sẽ vĩnh viễn bị giam cầm bên trong, kể cả linh hồn ngươi" Diêm Sát giọng lạnh lùng vang vọng cả đại điện, nói ra lời lạnh lẽo đến vô tình, "Nếu như ngươi không cách nào khám phá ra ảo cảnh, ngươi chỉ có một kết cục, đó là chết. Hừm"

"Trong ảo ảnh người đó có phải là ngươi không?"

"Ngươi cứ nói đi xem?"

"Giờ ta đang hỏi ngài đó" Lâm Nguyệt giận.

"Nếu là bổn tọa, sao lại làm chuyện nhàm chán vậy chứ?" Diêm Sát cười nhạo một tiếng, trong giọng nói không nén được giễu cợt, "Nhưng chẳng qua chỉ là trong lòng ngươi ta mà thôi, tất cả hoàn cảnh bên trong đều là do nội tâm ngươi khắc họa ra, thế nào? Ngươi tới giờ vẫn chưa rõ hay sao?'

Sắc mặt Lâm Nguyệt khó coi vô cùng, lại không cách nào đè nén được cơn phẫn nộ trong lòng. Tên nam nhân ác độc này, quả thật đáng chết! Sau khi ảo cảnh bị phá sạch sẽ tỉnh lại, trong lòng Lâm Nguyệt cũng suy đoán ra, cũng biết những người kia xuất hiện trong ảo cảnh, là do sâu trong nội tâm nàng hư cấu ra.

Tại trong ảo cảnh nàng không nghĩ ra, hiện giờ ảo cảnh bị phá, nàng có gì mà không hiểu chứ?

Tất cả bên trong ảo cảnh đều là hư cấu, nhưng cũng khắc họa từ sâu trong nội tâm nàng ra, vị Chu Nhã kia, hẳn là năm đó ở phường thị đi cùng Diêm Sát, là cô gái kiều mỵ có xung đột qua với nàng, còn cái vị Châu Lệ kia có dung mạo giống Diệp Khuynh tuyết mấy phần. Còn phần trong ảo cảnh xuất hiện Mộc Dạ, lại nhìn giống y như ma tu năm đó giết nàng vậy.

Dù trong ảo cảnh, những người đó và nhân vật thực tế tính cách chênh lệch nhau quá xa, nhưng cũng không phải là tìm vô ích, chỉ có Diêm Sát, nàng không cách nào lý giải ra nổi, vì sao nam nhân này sẽ xuất hiện trong ảo cảnh chứ. Chẳng lẽ nam nhân này cũng trở thành tâm ma của nàng ư?

Nhớ tới những chuyện đã làm tất cả cạnh nam nhân này, tâm tình Lâm Nguyệt không sao bình tĩnh cho nổi, hai má nóng bừng.

Lâm Nguyệt đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, lại không phát hiện ra nam nhân đối diện trong đáy mắt lóe lên tia sáng lạ thường.

"Ta ở trong ảo cảnh mất bao lâu rồi?" Mãi lâu sau Lâm Nguyệt mới mở miệng hỏi tối nghĩa.

"Mười hai ngày"

"Vậy khi nào thì ta có thể rời đi?"

"Còn ba ngày nữa" Mày kiếm Diêm Sát khẽ nhíu lại, liếc qua nàng, "Thế nào? Người vội vậy là muốn rời đi, rời khỏi bổn tọa rồi sao?"

Lâm Nguyệt trầm mặc không nói. Nàng dĩ nhiên muốn rời đi rồi, nếu được nàng quả thật hận mình chưa từng gặp phải nam nhân này, như vậy nàng sẽ không bị hắn áp bách, cũng không bị người ép chặt. Cảm giác thân bất do kỷ như thế hiện tại khiến nàng càng thêm khó chịu.

"Ngươi yên tâm đi, bổn tọa nếu đã đồng ý với ngươi, sẽ không nuốt lời đâu" Ống tay áo Diêm Sát vung lên, đứng dậy, "Ba ngày sau, bổn tọa sẽ đích thân đưa ngươi đi"

Nói xong, cũng không đợi Lâm Nguyệt nói chuyện, bóng Diêm Sát đã biến mất ở đại điện. Mặc dù Lâm Nguyệt hơi bất mãn, nhưng lại càng thấy bất đắc dĩ hơn. Nàng chẳng cách nào phản kháng, chỉ đành ép phải tiếp nhận.

Điều nàng thấy may mắn duy nhất là, người nam nhân này cũng không nhắc lại chuyện làm tỳ nữ, không có người nam nhân này ở đây, nàng đúng lúc lợi dụng ba ngày tu luyện thật tốt, tăng lên thực lực của mình, vì tỉ thí môn phái sắp tới mà chuẩn bị kỹ.

Bên đó, trong một gian phòng bố trí xa hoa rực rỡ, Diêm SÁt đứng trước mặt một màn hình sáng, dùng ánh mắt phức tạp chưa từng có nhìn thiếu nữ bên trong.

Không ai biết giờ phút này trong lòng hắn có cảm giác phức tạp tới mức nào, hỗn loạn ra sao. Một hồi ảo ảnh, chẳng những mê hoặc Lâm Nguyệt mà còn mê hoặc cả hắn nữa.

Thực ra hắn vừa rồi cũng không biểu hiện ra như vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, trận mộng ảo trong cảnh kia, hắn cũng giống nàng, đều là người trong cuộc.

Nam nhân trong ảo cảnh kia, là hắn, mà lại không phải là hắn, bởi vì cái gọi là tướng sinh từ tâm, hắn tại trong ảo cảnh, nhưng lại bị hắn giấu kín sâu tận trong đáy lòng, được khắc họa từ hắn chân thật mà có.

Thực ra Lâm Nguyệt sai rồi, hắn không phải là tâm ma của nàng, mà nàng mới là tâm ma của hắn. Ảo cảnh là do hắn tạo ra, vốn chỉ muốn vây khốn nàng, nhưng kết quả lạ ra ngoài dự đoán, nàng cuối cùng cũng thoát ra khỏi, còn hắn thì vẫn hãm sâu trong đó.

"Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt!"

Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng mơn trớn thiếu nữ trong màn sáng, Diêm Sát cười lớn tiếng. Sống đã mấy ngàn năm rồi, hắn chưa từng coi trọng nữ nhân đó sao? Hiện giờ mới bị một thiếu nữ mười mấy tuổi làm nhiễu loạn tâm tư.

"Hắn" ở trong ảo cảnh, mọi cử chỉ hành động đều là tự thân kinh nghiệm của chính hắn, hóa ra, hắn cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn vậy, cũng vì đòi hỏi một nữ nhân mà hao tốn bao tâm tư, tâm không cam mà lòng không nguyện.

Ba ngày sau.

Lâm Nguyệt mặt đen lại, ngự giá phi kiếm hướng về phía Côn Lôn chạy. Từ sau ngày ra khỏi ảo cảnh đó, Diêm Sát cũng không xuất hiện lần nào nữa, mãi cho tới hôm nay, hắn cũng không xuất hiện, cuối cùng nàng không kìm được, đành tự mình rời khỏi tòa đại điện này.

Mà chính vì như thế nàng mới phát hiện ra, nàng vốn là bị chơi xỏ, chỗ này được gọi là đại điện, chẳng qua chỉ là một gian phòng tầm thường của một khách sạn trong thành La Châu mà thôi, cái gì mà đại điện, chẳng qua cũng chỉ là do người nam nhân ấy dùng để che mắt, nàng vốn vẫn ở liên tục trong thành La Châu.

Trêu nàng như thế thì thôi đi, là chính nàng ngu, bị người ta lừa cũng đáng đời, nhưng để cho nàng thấy tức giận là, nam nhân đáng giận kia lại tự mình chạy mất, để lại cho nàng một thân nợ nần, hại nàng lúc rời khỏi khách sạn còn bị chủ khách sạn túm lại, cuối cùng thanh toán hết toàn bộ tiền phòng nửa tháng mới có thể thoát thân được.

Toàn bộ tiền phòng nửa tháng lận đó, một ngày sáu mươi linh thạch, mười lăm ngày là chín trăm linh thạch, số linh thạch mà nàng tiết kiệm từ trước gần như đều thành toán toàn bộ vào tiền phòng cả!

Lòng Lâm Nguyệt đau mãi, phẫn hận tới mức không thể chịu nổi. May mà mục đích chuyến đi này của nàng cũng đã hoàn thành, nếu không nàng càng thêm đau lòng hơn.

Sau nửa canh giờ, xa xa đã nhìn thấy dãy núi Côn Lôn xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Nguyệt hận trong lòng giờ mới miễn cưỡng bình ổn trở lại chút.

Bất kể thế nào, nàng cuối cùng cũng thoát khỏi nam nhân kia thành công, hơn nữa người nam kia dù đáng giận, nhưng chuyến đi này cũng không phải nàng không thu hoạch được gì.

Đúng như lời người nam kia nói, trải qua tất cả những chuyện trong ảo cảnh, tâm cảnh của nàng tăng lên rất nhiều, cùng lúc đó, thực lực của nàng cũng tăng lên, hiện giờ tỉ thí môn phái sắp tới, chống lại Diệp Khuynh tuyết nàng cũng có sức mấy phần.

Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt dìm cơn uất nghẹn tận đáy lòng, chuyến đi này tới thành La Châu, nàng thu hoạch lớn nhất không phải là chuyện gặp Diêm Sát, cũng không phải là bị bức ép phải trải qua ảo cảnh tàn khốc, mà là chiếm được một chuôi loan đao thần bí.

Loan đao kia thoạt nhìn vô cùng bình thường, nếu rơi vào tay tu sĩ bình thường, vốn chẳng cách nào phát huy được hết uy lực của nó, nhưng lại không có ai biết, đó là một thanh pháp khí thượng cổ, loan đao kia ra đời từ thời thượng cổ Lưu Hương, cũng chính là sư môn Lâm Nguyệt được truyền thừa, là bảo vật trấn phái của Lưu hương môn, cũng chính là món chứng minh thân phận của đại chưởng môn phái Lưu Hương.

Loan đao có tên là Hương lưỡi đao, tự thân lực công kích cực kỳ khủng bố, nhưng có một hạn chế, bởi vậy, nếu không tu luyện bí quyết thiên cổ Lưu hương thì tu sĩ không cách nào khiến cho Hương lưỡi đao nhận chủ được, cũng không cách nào phát ra uy lực chân chính của Hương Lưỡi đao.

Hương Lưỡi đao thật sự bộc phát ra uy lực khủng bố đến mức nào thì Lâm Nguyệt không biết, bởi vì bằng thực lực hiện giờ của nàng, vốn không cách nào đem toàn bộ uy lực của Hương lưỡi đao phát huy hết được, hiện tại nàng chỉ đủ miễn cưỡng khởi động chút hương lưỡi đao mà thôi.

Nhưng chỉ cần thế, Hương lưỡi đao bộc phát ra lực sát thương vẫn khiến nàng kinh hãi, trong lòng thấy mừng thầm mãi.

Có Hương lưỡi đao tương trợ, lại có Vạn Vũ Băng châm đòn sát thủ thứ hai, với trận tỉ thí môn phái sắp tới, cuối cùng Lâm Nguyệt cũng nắm chắc mấy phần.

Hiện tại thời gian nửa tháng đã qua, khoảng cách thời gian trận tỉ thí bắt đầu chỉ còn một ngày, thời gian dù ngắn, nhưng với Lâm Nguyệt mà nói, nàng có thể trở về gấp kịp thời đã coi không tệ, hiện tại không bỏ qua trận tỉ thí, thực lực lại tăng lên, cũng không còn gì để oán giận nữa.

Thuận lợi trở lại Côn Lôn, Lâm Nguyệt phát tin báo bình an cho đám An Tử Dạ và Diệp Phàm, rồi yên tâm tĩnh tọa ở nhà đợi trận tỉ thí vào ngày mai tới.

Ngày hôm sau, môn phái Côn Lôn gõ chuông trấn môn, tuyên bố trận tỉ thí môn phái mười năm một lần chính thức bắt đầu.

Lần tỉ thí môn phái này cũng giống như năm xưa, tất cả các đệ tử trong ngoài môn ở luyện khí trung kỳ đều phải tham gia, sau đó trải qua tầng tầng đào thải, cuối cùng thắng được ba cửa của tu sĩ trúc cơ khiêu chiến, biểu hiện cuối cùng, đứng đầu trận tỉ thí môn phái, sẽ được môn phái ban thưởng hậu hĩnh.

Lần tỉ thí môn phái côn Lôn trước, người đứng đầu là chưởng môn đại sư huynh Liên Thành, Quân Tử Huyền mặc dù nổi tiếng không kém Liên Thành, nhưng bởi khởi điểm hắn quá cao, khiến hóa thần lão tổ Thanh Chân đạo quân nhận làm đệ tử nhập thất, hắn có bối phận ở Côn Lôn cao hơn các đệ tử đồng lứa khác, vì thế hắn cũng không tham gia tỉ thí mông phái.

Sân bãi tỉ thí được thiết lập ở ngọn núi Cửu Vân, cũng là một ngọn núi phụ cao trong năm ngọn núi Côn Lôn, Núi Cửu Vân có độ dầy linh khí bình thường, thường thì ngoài một số tu sĩ bên ngoài đóng tại ngọn núi này, cũng không có đệ tử nào ở lại, ở đây bình thường cực kỳ vắng vẻ, có rất ít tu sĩ nghỉ chân ở đây, cũng chỉ có lúc mười năm một lần tổ chức tỉ thí môn phái ở đây mới xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt.

Lúc Lâm Nguyệt đến, trên đỉnh núi Cửu Vân đã tụ tập không ít người, ngoài số đệ tử tham gia tỉ thí ra, còn có tu sĩ khác tới xem so tài.

Trong cửa người chủ trì chưa xuất hiện, hay nói cách khác trận tỉ thí vẫn chưa chính thức bắt đầu, Lâm Nguyệt ẩn mình trong đám đông, không quan tâm đến hoàn cảnh chung quanh, cứ yên lặng chờ đợi trận tỉ thí tới.

Đỉnh núi Cửu Vân đã được san bằng sạch sẽ, toàn bộ ngọn núi Cửu Vân tạo thành một quảng trường khổng lồ, ở chính giữa quảng trường đó, có bố trí chín tòa lôi đài, lôi đài chính diện là tòa lôi đài cao nhất.

Giờ phút này trên đài cao đã được bố trí không ít bàn ghế, những thứ này là chuẩn bị cho mấy trưởng lão môn phái tới xem so tài, còn phần khác là cho đệ tử tới xem thi đấu, chỉ có thể đứng ở phía dưới.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, trên quảng trường, người đông dần lên, Lâm Nguyệt thậm chí còn nhìn thấy nhiều người quen, trong đó có An Tử Dạ và Tư Duẫn.

An tử Dạ sau khi nhận được tin báo bình an của Lâm Nguyệt xong, tâm tình lúc nào cũng kích động vô cùng, nhưng do trận tỉ thí môn phái sắp tới ngay, hắn có thân phận chênh lệch quá xa với Lâm Nguyệt, nên hắn cứ việc trong nội tâm mừng rỡ như điên, hận không thể lập tức đi nhìn giai nhân ngay, nhưng cũng không tới mức váng đầu đi tìm Lâm Nguyệt, chỉ đành kiềm chế nội tâm kích động, chịu đựng qua một đêm, sau đó sáng sớm đã tới ngọn núi Cửu Vân rồi.

Quả nhiên, sau khi hắn tới núi Cửu Vân không lâu, đã nhìn thấy người thiếu nữ mà hắn ngày nhớ đêm mong, tưởng niệm khổ sở, nàng vẫn ở chỗ đó với bộ dáng tầm thường, nhưng giờ phút này nàng lọt vào trong mắt hắn là cực lóa mắt, người khác kém rất xa.

Thấy Lâm Nguyệt cứ đứng lặng yên trong đám đông, hắn rất muốn đi qua chuyện trò cùng nàng, hoặc chẳng ngại ở gần nàng chút, nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế cơn xúc động trong lòng, bởi hắn mãi vẫn nhớ kỹ ngày đó lời Lâm Nguyệt nói ở thành La Châu với hắn.

Chênh lệch giữa hắn và nàng quá lớn, hắn đến gần nàng chỉ khiến nàng thêm phiền toái, nhất là bây giờ còn có Diệp Chân Chân đi cạnh hắn nữa.

An gia và Diệp Gia là một trong những tứ đại gia tộc tu chân ở La Châu, hắn và Diệp Chân Chân đã biết nhau từ nhỏ, Diệp gia đã từng một lần đề cập người với An gia nhưng hắn lại cực lực phản đối, chuyện này cũng không giải quyết được gì, sau này Diệp gia cũng không nhắc lại nữa.

Nhưng dù cả người không thành công, Diệp Chân Chân cũng không buông tha, nàng ta cứ liên tiếp dây dưa với hắn, bất kể là hắn có thái độ ác liệt thế nào với nàng ta, lạnh lùng tới mức nào, nàng ta cũng vẫn không buông, cứ tựa như chẳng hiểu ý tứ của hắn vậy.

Hắn lại rất hiểu rõ Diệp Chân Chân, chính vì hiểu rõ, nên hắn mới có thể biết rõ Diệp Chân Chân yêu hắn thắm thiết tới mức nào, song vẫn kiên định cự tuyệt đối phương.

Thật lòng mà nói, Diệp Chân Chân trông cũng không tệ, nếu như không có Lâm Nguyệt, nàng đúng thật là mỹ nữ khó tìm ở giới tu chân, hơn nữa gia thế bối cảnh cũng tương đương với hắn, trong mắt người ngoài hai người họ là đẹp đôi vô cùng, nhưng an Tử Dạ lại biết, bề ngoài Diệp Chân Chân thoạt nhìn xinh đẹp nhơ hoa, thực ra trong lòng tâm địa cực kỳ cay độc, trước mặt hắn thì tỏ vẻ dịu dàng như nước, sau lưng thì lại diệt trừ từng người nữ tu có tình cảm với hắn hoặc tiếp xúc với hắn.

Thủ đoạn nàng ta ác độc, hắn đã từng tận mắt thấy nàng ta đem hủy dung một nữ đệ tử ngoại môn, chỉ là bởi nữ đệ tử ấy có nói một câu với hắn.

Nữ nhân tâm địa độc ác thế, với hắn mà nói, quả thật giống như rắn rết, tránh mà không được, dù cho không có Lâm Nguyệt xuất hiện, hắn cũng sẽ không thích Diệp Chân Chân, hiện giờ có Lâm Nguyệt, hắn chỉ mong được rời xa Diệp Chân Chân vô cùng.

"Tử Dạ ca ca, huynh đang nhìn gì vậy? Muội nói với huynh huynh có nghe thấy không/'

Diệp Chân Chân phát hiện ra An Tử Dạ không yên, lại thấy hắn cứ nhìn mãi về một hướng, lập tức không vui hỏi.

"Không có gì" Giọng An Tử Dạ nói lạnh nhạt, rõ ràng là đang lừa gạt mà. Tư Duẫn đứng cạnh kinh ngạc nhìn hắn một cái, đồng thời nhìn theo ánh mắt hắn, vừa nhìn trong lòng đã rung lên mãnh liệt, cùng lúc đó tâm tình bị đè nén nhiều ngày giờ sung sướng tràn đầy. Là nàng, nàng thật sự đã trở lại..

Chẳng trách mà An Tử Dạ hôm nay thoạt nhìn rất lạ, tâm tình rất tốt, cả Diệp Chân Chân dây dưa hắn, hắn cũng không biểu hiện sắc mặt lạnh lùng như trước, hóa ra là vì nàng... An Tử Dạ, nhất định biết rõ tin nàng trở lại, vì thế mới làm vậy...

Nhìn người thiếu nữ đứng yên lặng trong đám đông, trong lòng Tư Duẫn vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.

Vui vẻ là bởi cuối cùng hắn cũng có thể thấy nàng, khổ sở là nàng rõ ràng vừa tới đã thấy hắn, ánh mắt lại chỉ nhìn lên người Tử Dạ, mặc dù chỉ trong cái nhìn thoáng qua, nhưng nàng đến một ánh mắt cũng không liếc hắn.

Nàng, chẳng lẽ thật sự rất ghét hắn sao? Nàng báo tin cho An Tử Dạ biết nàng đã trở lại, lại chưa từng nói cho hắn biết. Đúng vậy, nàng nhất định rất ghét hắn, bởi vì trước hắn đối xử ác liệt với nàng thế...

Trong lòng tư Duẫn vừa chua vừa chát, biết rõ trong mắt Lâm Nguyệt hắn chẳng khác gì người xa lạ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào thân hình mảnh khảnh kia của nàng, mãi vẫn không rời.

"Tư Duẫn ca ca, huynh và Tử Dạ ca ca sao thế? Ở đó có gì hay để nhìn à/' Diệp Chân Chân dĩ nhiên cũng phát hiện ra sự khác thường của an Tử Dạ và tư Duẫn, nhưng nàng ta nhìn theo ánh mắt họ lại chẳng phát hiện ra cái gì, ở đó chỉ có một đám đệ tử ngoại môn cấp thấp, chẳng có kẻ nào thấy hấp dẫn cả.

'Không có gì" Tử Duẫn dĩ nhiên sẽ không nói cho Diệp Chân Chân biết hắn và An Tử Dạ là cùng nhìn một người, hắn cũng có mấy phần hiểu rõ Diệp Chân Chân, nếu Diệp Chân Chân biết rõ An Tử Dạ mà nàng ta một lòng yêu thích một nữ nhân khác, Diệp Chân Chân không nổi điên mới là lạ.

Với đáp án giống nhau của Tư Duẫn và An Tử Dạ, Diệp Chân Chân cũng không tin, dù nàng ta cũng không nhìn ra hai người này đến cùng có gì không ổn, nhưng trong lòng lại hết sức cảnh giác.

Nàng ta thích An Tử Dạ đã lâu, từ nhỏ bắt đầu biết an Tử Dạ nàng ta đã có cảm tình với An Tử Dạ, hiện giờ đã nhiều năm đi qua, nàng ta càng ngày càng có tình cảm sâu đậm với an Tử Dạ, mà An Tử Dạ sau khi lớn lên lại càng ngày càng lãnh đạm với nàng ta, điều này khiến nàng ta khó mà chấp nhận nổi. Yêu càng sâu, lại càng để ý, lại càng không muốn mất đi.

Trong mắt nàng ta, An Tử Dạ là nam nhân thuộc về mình Diệp Chân chân nàng, bất cứ kẻ nào cũng đừng mong cướp đi, vì hắn, nàng ta không tiếc làm tất cả.

Diệp Chân Chân cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên tia tàn nhẫn.

Bên đó, Lâm Nguyệt cũng không rõ vì sự khác thường của An Tử Dạ và Tư Duẫn mà khiến cho Diệp Chân Chân hoài nghi, nếu như nàng biết rõ ý nghĩ trong lòng Diệp Chân Chân, nhất định sẽ cảm thấy oan uổng, dù sao trong mắt nàng, bất kể là an Tử Dạ hay là Tư Duẫn, với nàng mà nói, bọn họ cũng chỉ là đồng môn sư huynh của nàng mà thôi, nàng với bọn họ chẳng có tình cảm nam nữ gì.

Kiếp trước Lâm Nguyệt là bộ đội đặc công, cũng sinh ra trong một gia đình người lính, trước đây cũng đi theo cha sinh hoạt trong bộ đội, được cha bồi dưỡng ý như một bé trai mà lớn lên, sau này nàng tòng quân, sau khi trưởng thành thì cả hai cha mẹ đều qua đời, không ai quản, dĩ nhiên cũng không ai quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự của nàng, vì thế kiếp trước nàng mặc dù lớn tuổi thành gái ế, nhưng tình cảm với nàng mà nói, lại hoàn toàn không tồn tại, trong thế giới của nàng, chỉ có tội phạm và chỉ có nhiệm vụ thôi.

Dù Lâm Nguyệt không có kinh nghiệm chuyện tình cảm, nhưng nàng cũng không ngốc, ngày đó lúc bị Diêm Sát bắt đi, nàng nhìn cũng hiểu An Tử Dạ và Tư Duẫn đều có cảm tình với mình, nhưng dạng tình cảm ấy trong mắt nàng lại có vẻ buồn cười.

An Tử Dạ thì cũng coi như thôi đi, định đứng dậy, họ còn gặp nhau vài lần, quan hệ giữa hai người không mặn không nhạt, nhưng Tư Duẫn thì cùng nàng mới gặp mặt lần đầu có được không? Nàng còn nhớ rõ, lúc Tư Duẫn nhìn thấy nàng ánh mắt kia chán ghét khinh miệt rõ như vậy, sau đó sở dĩ thay đổi nhanh thế, đoán chừng là từ khi nhìn thấy dung mạo của nàng.

Thích sắc đẹp không sai, dù sao tất cả chuyện tốt đẹp đều là thói hư tật xấu của con người mà ra cả.

Nhưng kiểu nam nhân thay đổi trông mặt bắt hình dong thế, Lâm Nguyệt thật sự không muốn thấy. Nam nhân như vậy đừng có nói là thích nàng, dù nàng có liếc mắt cũng thấy ngại.

Chính vì nghĩ thế trong lòng, Lâm nguyệt lúc vừa rồi thấy an Tử Dạ và Tư Duẫn, mới biểu hiện lãnh đạm như thế, ngoài không muốn để người khác chú ý ra, nàng cũng không muốn dây dưa gì với hai gã đàn ông này.

Thời gian trôi qua từng chút một, trận tỉ thí môn phái mà Lâm Nguyệt kiên nhẫn đợi cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Tiếng chuông vang lên lần nữa, dưới sự hướng dân của Chưởng môn Côn Lôn, một đám nhân vật quan trọng cực ít xuất hiện ở Côn Lôn cũng xuất hiện trên đài cao.

Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, trên đài cao ngoài Chưởng môn Côn Lôn tiêu Dao tử mặc áo đạo màu đen ra, còn có năm phong chủ của năm ngọn núi cao nhất cũng xuất hiện, ngoài họ ra, ngồi trên ghế chính còn một vị lão giả mặc áo xám màu nhạt, khác hẳn những người khác, lão giả này thoạt nhìn hết sức bình thường, nếu không phải lão ta ngồi ở trên ghế chính, Lâm Nguyệt gần như chỉ coi đối phương như những lão già bình thường phàm tục khác mà thôi.

Nhưng đối phương đã ngồi trên ghế chính, rõ ràng địa vị cao hơn Chưởng môn Tiêu Dao Tử, đoán chừng lão giả này không phải là sư tổ nguyên anh hậu kỳ côn Lôn, mà chính là hóa thần lão tổ.

Chỉ là không rõ có phải là vị Tử Ngọc Chân quân muốn nhận đồ đệ kia không nữa? trong lòng Lâm Nguyệt thầm suy đoán, nhưng lại không nghĩ gì nhiều, bởi vì trưởng lão chủ trì đã bắt đầu tuyên bố, khiến tất cả đệ tử tham gia tỉ thí đều tiến lên rút thăm. Lâm Nguyệt đi lẫn trong đám đông, thuận lợi rút, nàng rút được chính là lôi đài số 6.

Lần môn phái tỉ thí này người tham gia trong ngoài môn số lượng tổng cộng tới mấy trăm người, trong đó số đệ tử nội môn gần trăm người, còn số đệ tử ngoại môn thì hơn bốn trăm người. Quy tắc trận đấu vừa được trưởng lão chủ trì nói qua, toàn bộ năm vòng thi đấu là thi đấu vòng loại. Hay nói cách khác, tất cả đệ tử dự thi đều lấy cách thức rút thăm, được phân biệt chính là thứ tự lôi đài mình rút, mỗi lôi đài có trên năm mươi người, hạn định là một nén hương, cuối cùng giữ lại trên lôi dài mười người thắng cuộc, lại được tiến vào vòng trong, nếu trong một nén hương mà bị rơi khỏi lôi dài thì coi như bị loại.

Cuộc thi vòng loại thứ nhất đệ tử nội môn không tham gia, vì thế người tham gia toàn bộ vòng loại đều là đệ tử ngoại môn, bởi vậy lần luận bàn này Lâm Nguyệt cũng không nhìn thấy bóng Diệp Khuynh Tuyết đâu, nhưng dù tính cả Diệp Khuynh Tuyết ở đây, Lâm Nguyệt hiện giờ cũng chẳng hơi đâu mà để ý tới, vì trận đấu đã bắt đầu.

Lâm Nguyệt đang ở bên trong lôi đài số 6, đợi sau khi tất cả các đệ tử dự thi lên hết lôi đài, trưởng lão chủ trì bắt đầu chính thức tuyên bố.

Năm mươi người trên đài, gần như cùng lúc với lời tuyên bố của trưởng lão trong nháy mắt, cả lôi đài bắt đầu sôi trào như nước sôi vậy.

Linh lực đủ màu sắc hiện lên loang loáng, trong đó xen lẫn là các loại công kích năm màu.

Lâm Nguyệt sau khi trận đấu bắt đầu, vẫn đứng ở một góc lôi đài, tu vi nàng vượt xa những đệ tử luyện khí trung kỳ này, ngay lúc nàng im hơi lặng tiếng xuất ra uy áp, gần như tất cả các đệ tử đều không tự chủ được bị ép mở rộng ra.

Bởi thế, chung quanh nàng rất nhanh đã không như khu vực chen đông, tình huống vậy có vẻ hơi chói mắt, khiến các đệ tử khác nhanh chóng phát hiện ra.

Có mấy người đứng cách xa Lâm Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý cùng phát ra công kích về phía Lâm Nguyệt, rõ ràng muốn một lần hành động này quét lâm nguyệt ra khỏi lôi đài.

Thấy những người đó đồng thời công kích mình, khóe môi Lâm Nguyệt hơi nhếch lên cười vui vẻ, cũng không tránh né, mà trong người xuất hiện một màn sáng nhạt, đem ngăn toàn bộ công kích lại, đồng thời đầu ngón tay vung lên, vẩy ra một xấp linh phù dầy.

Nhưng người vây công thấy hành động của nàng thì thất kinh, chỉ nghe thấy tiếng nổ "bang bang", chân tay luống cuống một trận, lúc trước sáu người cùng công kích Lâm Nguyệt giờ chỉ còn lại ba, còn ba người kia đã bị linh phù đánh bay ra lôi đài.

*****

Đây là tình huống gì thế? Tình huống bất ngờ, chẳng những khiến những kẻ công kích lâm Nguyệt sợ ngây người, mà cũng kinh động không ít đệ tử đang đánh nhau.

Những người khác trên lôi đài số 6 đều hoàn hảo, trong hiểu biết không biết xấu hổ của Lâm Nguyệt dùng linh phù đập loạn kia, đều ăn ý cách xa nữ nhân này xa chút, mà những kẻ vừa hợp tác công kích Lâm Nguyệt sắc mặt đen chút lại tiếp tục sáp vào.

Trong đó có một nữ đệ tử bị một linh phù oanh tạc bám đầy bụi đất oán hận nhìn thẳng lâm Nguyệt, nghiến răng trèo trẹo nói ra, "Hèn hạ! Hừ"

Lâm Nguyệt nhíu mày, chẳng nói gì. Hiện tại tỉ thí môn phái mới bắt đầu, nàng vốn chẳng thấy cần thiết biểu lộ thực lực thật sự của mình, cứ như cuộc thi hỗn chiến vòng loại vậy, lấy linh phù đập người ta bay ra là thích hợp nhất.

Thủ đoạn vậy dù hèn hạ chút nhưng lại thắng đối phương chẳng phải dùng rất tốt là gì? Nữ đệ tử kia thấy Lâm Nguyệt không nói gì, cơn giận bốc lên trên đầu, chụp một thứ trong túi đồ, đem món pháp khí rắn đen sì phóng thích ra, vẻ mặt dữ tợn quát lên, "Lấy pháp khí công kích, đánh bay nàng ta đi, ta không tin nàng ta còn có linh phù nữa"

Hai nam tu khác rõ ràng lấy nữ tu kia làm chính, giờ phút này nghe thấy lời nữ tu đó, chẳng nói câu nào lấy pháp khí ra, hướng lâm Nguyệt oanh tạc.

Ba người hình thành nửa vòng vây, đem vây chặt Lâm Nguyệt vào một góc lôi đài, theo hai tay người nữ tu kia bấm pháp quyết, pháp khí hình rắn kia trong nháy mắt bay lên trời, hóa thành một con mãng xà to màu đen, cự mãng phát ra trận chói tai khó nghe, mở cái miệng to đỏ như chậu máu, mang theo một luồng tanh tưởi, nhào tới Lâm Nguyệt.

Mà đổi thành ngoài động tác hai nam tu bất mãn ra, pháp khí cũng hóa thành khác hẳn, phát động công kích.

Đối mặt với ba người toàn lực công kích, lông mày đen của Lâm Nguyệt nheo lại thành đường thẳng đen, ngón tay ngọc thon dài lại vung lên rất nhanh, động tác nhanh như tia chớp, theo động tác của nàng, thân hình mảnh khảnh của nàng tỏa ra một quầng sáng màu vàng, tia sáng ấy từ yếu đến mạnh, dần bao quanh nàng thành một quầng sáng mạnh. Đây là pháp thuật phòng ngự lúc nàng tu luyện đột phá trúc cơ hậu kỳ, quang thuẫn.

Quang thuẫn trong mắt tu sĩ cấp cao chẳng coi là gì, nhưng tu sĩ luyện khí kỳ tu tập là pháp thuật thì là một trong pháp thuật phòng ngự tốt nhất, chỉ có đệ tử luyện khí trung kỳ mới có thể tu tập được, nhưng do quang thuẫn cực kỳ tiêu hao linh lực, nên đệ tử luyện khí kỳ bình thường cũng sẽ không chọn tu luyện nó. Nhưng Lâm Nguyệt lại khác, bởi có bổ linh giới, hiện giờ nàng không thiếu nhất là linh khí, hơn nữa thân nàng tu vi đang là luyện khí hậu kỳ, sử dụng quang thuẫn vốn chẳng tốn nhiều sức cho lắm.

Nói thì chậm mà lúc đó thì nhanh, gần như đối phương bắt đầu công kích trong nháy mắt, quang thuẫn trong người Lâm nguyệt đã hoàn thành, có quang thuẫn phòng ngự, Lâm Nguyệt không hề né tránh, mà ngón tay nhỏ vừa động, mấy linh phù trung giai trong nháy mắt phát ra, trực tiếp nhào thẳng vào cự mãng kia oanh tạc.

Một tiếng nổ ầm vang lên, linh phù đụng vào cự mãng nổ tung tia lửa đầy trời, linh phù đơn trương trung giai bộc phát uy lực cũng không mạnh, nhưng mấy trương cùng tập trung bộc phát một lúc, uy lực kia lại kinh thiên động địa, từ pháp khí biến thành cự mãng dù lợi hại, lại không cản được công kích của mấy linh phù trung giai.

Sau khi công kích cứng đối cứng, cự mãng kia phát ra tiếng rên thê lương, thân thể to lớn hóa thành một con rắn đen nhỏ rồi tan, sau khi đốm đen biến mất, một thanh pháp khi rắn nứt toác rớt từ trên không trung xuống, đập mạnh trên lôi đài.

Ngay sau khi phát ra linh phù, Lâm Nguyệt cũng không vì thế bỏ qua, ngón tay nhỏ của nàng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, xung quanh trong nháy mắt hiện lên từng màn nước, vây mình vào giữa, giữa mành nước hình thành kia, đã tới trước khi hai tu sĩ công kích ở mặt khác, đồng thời đập mạnh vào mặt nước.

Một tiếng nổ bụp vang lên, gặp phải đòn màn nước cứ tan rã tầng tầng lớp lớp, rồi màn nước cuối cùng biến mất, công kích của đối phương cũng bị triệt tiêu.

"Cái này không thể!"

Cả ba người liên thủ toàn lực công kích, kết quả lại bị Lâm Nguyệt cứ vậy hóa giải, đừng có nói là đối phương bị thương nặng, mà một sợi lông cũng không đụng nổi!

Sắc mặt nữ tu kia thay đổi, nhìn về phía lâm Nguyệt dâng lên hận ý nồng đậm. Điều này sao được chứ? Rõ ràng tu vi đối phương chỉ là đỉnh luyện khí trung kỳ thôi mà, sao có thể ngăn được cả ba người họ liên thủ công kích chứ?

Mà đổi lại ngoài hai người và nàng ta ra còn một nhóm nam tu cũng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Lâm Nguyệt, ngoài sợ hãi ra, còn không thể tin nổi.

Mặc dù cả ba người họ đều có tu vi luyện khí trung kỳ, nhưng một người trong đó lại có tu vi là đỉnh trung kỳ, cả ba toàn lực công kích, theo lẽ thường, đối phương dù không chết cũng bị thương nặng mới đúng, sao có thể không tổn hao tí lông tóc nào chứ? Điều này thật sự quá vô lý rồi!

CẢ ba đệ tử dự thi không tin nổi nhìn Lâm Nguyệt, ngoài nữ tu kia ra, còn hai nam tu trong mắt đều lộ ra khiếp ý, thậm chí lúc Lâm Nguyệt nhìn sang không tự chủ được lùi sau một bước.

Cảm giác đồng bạn mình lùi bước, nữ tu kia càng thêm hận với Lâm nguyệt vô cùng, giọng căm hận nói ra, "Tiểu nhân hèn hạ, có giỏi thì đừng có dùng linh phù, cứ trốn sau lưng không dám lộ mặt, còn tính là tu sĩ nữa không!"

"Môn phái quy định tỉ thí có nói không được dùng linh phù sao?" Đối mặt với sự phẫn hận của nữ tu, Lâm Nguyệt tỏ ra rất bình tĩnh, "Nếu đã che giấu thực lực thì sao?" Nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của TRần Tử Đan trên lôi đài, Lâm Nguyệt trong nháy mắt tâm sáng như gương, đồng thời cũng có chút khinh thường với người này.

Có lẽ Trần Tử Đan cảm thấy ánh mắt Lâm nguyệt, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Lâm Nguyệt, thấy Lâm Nguyệt trong nháy mắt, trên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng đã ngẩng đầu lên, với Lâm Nguyệt lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng sau đó nhanh chóng xoay người đi xuống lôi đài.

Đón một tổ đã nhanh chóng phân ra thắng bại, cuối cùng tới lượt Lâm Nguyệt. Trong con mắt mong chờ của Diệp phàm, vẻ mặt Lâm Nguyệt lạnh nhạt đi lên lôi đài, đối thủ lần này của nàng là một nam tu có tướng mạo hơi bỉ ổi, da ngăm đen.

Mà so với vẻ bình tĩnh của Lâm Nguyệt, đối phương vừa nhìn thấy đối thủ là nàng, liền lạnh nhạt, trong lòng thầm kêu xúi quẩy.

"là ngươi, ngươi, ngươi sẽ không phải lại dùng linh phù đó chứ?" Vẫn chưa động thủ, nam tu bỉ ổi lớn tiếng kêu lên, "Như ngươi vậy không công bằng!"

Lâm nguyệt bật cười, chẳng nói gì, nhưng ngón tay chỉ thẳng, bất ngờ lấy ra mấy tờ linh phù quơ quơ về phía đối phương, ra vẻ ngươi nói đúng lắm.

"ngươi...Ngươi..." Nhìn ngón tay ngọc thon dài của Lâm Nguyệt kẹp mấy tờ linh phù, mắt nam nhân vụn vặt tỏ vẻ sợ hãi, nuốt ực một ngụm nước bọt, đột nhiên thu lại pháp khí, lớn tiếng nói, "Ta nhận thua"

Nói xong, cũng chẳng đợi mọi người phản ứng, trực tiếp nghiêng đầu rớt thẳng xuống lôi đài.

Lâm Nguyệt đứng thẳng, nhìn nhìn nam nhân bỉ ổi kia vọt cực nhanh xuống lôi đài, lại nhìn chút linh phù trong tay, mãi sâu mới nhìn về phía trưởng lão làm trọng tài ở trên.

Trọng tài trưởng lão cũng bị hành động đột ngột của nam tử bỉ ổi kia khiến cho sững sờ tý, song sắc mặt rất nhanh trở lại bình thường, nhàn nhạt tuyên bố Lâm nguyệt thắng trận tỉ thí, tiến vào vòng tiếp theo.

Đệ tử dưới lôi đài xem thi đấu xôn xao một trận, rối rít dùng ánh mắt khinh bỉ khinh thường nhìn về phía Lâm Nguyệt, cảm thấy hành động của Lâm Nguyệt làm vậy là bắt nạt người quá mức.

Lam Nguyệt ở trong mắt khó chịu của mọi người vẫn bình tĩnh, thản nhiên đi xuống lôi đài, chào hỏi một câu với Diệp Phàm, rồi rời đi quảng trường, nhìn thấy cả đám đông đang nghiến răng.

Thậm chí có ít người trong lòng nghĩ không công bằng, sớm biết linh phù có tác dụng vậy họ cũng làm thế, dù làm vậy chẳng khác nào lấy đá đập người, nhưng dù gì cũng có thể thành công lên cấp chẳng phải sao? Nếu có thể thắng được trấn đấu được tu sĩ nguyên anh thu làm đệ tử, thì tính lấy nhiều linh thạch đập cũng thắng được!

Bởi vì màn trình diễn của Lâm Nguyệt này, đã thay đổi ý nghĩ của rất nhiều đệ tử, cũng liên tiếp khiến mấy ngày tiếp theo, đệ tử núi Ngọc Phù đặc biệt được hoan nghênh, lợi dụng lần môn phái tỉ thí này mà kiếm lời không nhỏ.

Những thứ này đều là Lâm nguyệt không ngờ tới, sau khi nàng hoàn thành trận đấu, liền rời khỏi núi Cửu Vân, chuẩn bị về nghỉ ngơi thật tốt, để chuẩn bị cho trận thi đấu ngày mai. NHưng nàng vừa rời khỏi quảng trường đã bị người ta ngăn lại.

"Lâm Nguyệt, không thể ngờ được ngươi lại dùng thủ đoạn nhỏ này mang ra đùa, xem ra ta đã lại coi thường ngươi rồi"

Một làn gió thơm ập tới, Diệp Khuynh Tuyết đại danh đỉnh đỉnh lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Nguyệt, trên mặt ngập tràn vẻ khinh thường nhìn nàng.

Thấy Diệp Khuynh Tuyết, Lâm Nguyệt hơi dừng lại chút, lập tức hiểu rõ, cười nhạt một tiếng bảo, "Chẳng qua là muốn dùng chút ít sức thôi, chỗ đó có thể so với Diệp tỷ tỷ, ngày đó công lực Diệp sư tỷ trợn mắt nói dối, tiểu muội ta có ấn tượng rất sâu, bội phục vạn phần"

"Hừ!" ở giữa sườn núi Cửu VÂn này, chung quanh cũng không có người nào khác, Diệp Khuynh Tuyết cũng không thèm diễn trò nữa, hừ một tiếng, thốt lên lạnh lùng, "Không thể tưởng nổi ngươi có thể chạy thoát khỏi tay Tư Mặc Ly, xem ra bản lãnh của ngươi không nhỏ nhỉ"

Biểu hiện trên mặt Lâm nguyệt không đổi, nhưng trong lòng lại vì lời Diệp Khuynh Tuyết nói mà thấy lạnh, chẳng chút nghĩ ngợi nói châm chọc thẳng, 'Bản lãnh sư tỷ cũng không nhỏ, ngay cả thiếu chủ Ma Cung cũng làm bề tôi dưới váy sư tỷ, chẳng biết nếu bị người khác biết được, có thể nói sư tỷ cấu kết với ma đạo không nhỉ?"

Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết hơi đổi, trong mắt nháy mắt lướt qua sát khí, ánh mắt hung ác nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm một lúc, đột nhiên cười lạnh bảo, 'Lâm sư muội có phải tự tin quá mức rồi không? Ngươi cho rằng những lời ngươi nói ra có ai sẽ tin không? Diệp Khuynh Tuyết ta là đệ tử nội môn, còn ngươi chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng trưởng lão bọn họ sẽ tin lời ngươi nói sao?"

Ý Diệp Khuynh Tuyết sao Lâm Nguyệt không hiểu chứ, người nhỏ, lời nhẹ đạo lý này Lâm Nguyệt vẫn biết, nàng sở dĩ nói thế chẳng qua là muốn làm nhiễu loạn tinh thần Diệp Khuynh tuyết mà thôi, cũng không phải thật sự muốn vạch trần chuyện Diệp Khuynh Tuyết cấu kết với ma đạo.

Hơn nữa trong lòng nàng cũng hiểu, dù cho nàng có nói, lấy thân phận trước mắt nàng ở Côn Lôn, vốn chẳng có ai tin lời nàng, với Diệp Khuynh Tuyết chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào, dù sao nàng cũng không có bất cứ chứng cớ nào.

Chẳng qua thua người không thua trận, dù trong lòng hiểu, nhưng ngoài mặt Lâm Nguyệt vẫn không chút khiếp sợ, cười lạnh nói, "Người khác có tin hay không, cũng chẳng phải là ngươi nói tới, nếu sư tỷ không tin, cứ việc nhìn thử một chút đi"

'Lâm Nguyệt!" SẮc mặt Diệp Khuynh Tuyết khó coi vô cùng, kêu to lên.

"Sao nào? Sư tỷ sợ sao?" Lâm Nguyệt nhìn Diệp Khuynh Tuyết, giọng nói xen lẫn tia giễu cợt.

Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết thay đổi liên tục, mãi một lúc sau, mới hít một hơi thật sâu, trên mặt lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo, khôi phục nguyên bộ dạng thanh nhã như lan, "Lâm sư muội, ngươi là vì chuyện lần trước mới oán hận ta sao? Nếu là vậy, sư tỷ ở chỗ này nhận lỗi với ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận với sư tỷ"

Diệp Khuynh Tuyết trong nháy mắt thay đổi thái độ, khiến lâm nguyệt nhíu chặt mày lại, nhưng khi nàng quét qua thấy cách đó không xa có bóng màu tím, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là có người đến, chẳng trách mà nữ nhân này lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Sư tỷ nói gì thế? Tiểu muội thật nghe chẳng hiểu thế nào cả? Nếu sư tỷ không có việc gì, tiểu muội xin cáo từ trước!"

Nói xong, Lâm Nguyệt mặc kệ sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết đen như đít nồi, xoay thẳng người đi xuống núi. Muốn diễn trò hả, cũng phải xem nàng có phối hợp nữa không, Diệp Khuynh tuyết muốn chơi, nàng cũng chẳng có nghĩa vụ phải chơi cùng nàng ta.

Hai tròng mắt Diệp Khuynh Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm nguyệt, trong mắt ý oán độc càng ngày càng đậm, trên mặt chợt lóe lên vẻ dữ tợn trong tích tắc.

"Lâm Nguyệt, ngươi đừng đắc ý quá, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ dẫm nát ngươi dưới chân, ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi!"

*****

Một đêm trôi qua, hôm sau trận tỉ thí vẫn đang tiếp tục. Quy tắc trận tỉ thí ngày hôm sau vẫn không thay đổi, đệ tử ngoại môn hôm qua lên cấp bốn có bốn mươi người lại rút thăm lần nữa, cũng giống y như hôm qua từng đôi từng đôi một quyết đấu, sau đó theo thắng thua lại đào thải hai mươi người nữa, ngoài đệ tử ngoại môn ra, đệ tử nội môn cũng bắt đầu tiến hành cuộc thi vòng loại, cuối cùng có ba mươi đệ tử nội môn thắng cùng nhau lên cấp năm mạnh mẽ.

Trận đấu vòng thứ ba lên cấp, dĩ nhiên Lâm Nguyệt vẫn thành công lên cấp, vượt ra khỏi dự liệu của nàng là, đệ tử ngoại môn thành công thông qua vòng so tài thứ ba còn có mấy người quen, ngoài Trần Tử Đan trong dự liệu ra còn có thêm Diệp Phỉ Phỉ mà Lâm Nguyệt từng thấy.

Lần đầu tiên Lâm Nguyệt thấy Diệp Phỉ Phỉ là trên đại điển Côn Lôn thu nhận đệ tử, sau đó ở bên ngoài môn cũng gặp vài lần, trong ấn tượng của nàng, Diệp Phỉ Phỉ chỉ là một nữ nhân được nuông chiều, do bởi nguyên nhân Diệp Chân Chân nên mới kết hận thù với Diệp Khuynh Tuyết.

Mười năm trước do Diệp Khuynh Tuyết tiếp xúc rất gần nên Lâm Nguyệt còn bị Diệp Phỉ Phỉ và một người nữ tu khác tên Diệp Hồng lúc nào cũng gây khó dễ. Chẳng qua sau này nàng bế quan gần mười năm mới xuất quan, rồi tiếp đó cực ít nghe thấy tin tức liên quan tới các nàng ta, gần mười năm không gặp, Lâm Nguyệt phát hiện ra Diệp Phỉ Phỉ đã thay đổi khá nhiều, chẳng còn ngang ngược như trước nữa, mà là âm trầm, tỏ ra rất an phận, mà Diệp Hồng như hình với bóng với nàng ta thời gian qua chẳng thấy bóng đâu, những đệ tử Diệp gia khác cũng không thấy.

Nàng còn nhớ Diệp gia ngoài Diệp Chân Chân ra, còn có mấy đệ tử của mấy gia tộc ngoài môn, sao hiện giờ lại không thấy tới tham gia tỉ thí chứ?

Lâm Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên trong lòng, cũng không nghĩ sâu xa thêm.

Dù sao nàng và những đệ tử Diệp gia kia cũng không có tình cảm gì tốt cho lắm, tóm lại, năm đó vì nguyên nhân Diệp Khuynh tuyết, mà nàng và đám người Diệp Phỉ Phỉ cũng ít qua lại.

Bên đó. Diệp Khuynh Tuyết vội vã chạy tới sau núi Đan Vân, đứng ở xa nhìn bóng người trên nham thạch cao ngất, bàn chân điểm nhẹ, chỉ mấy cái đã đến trước mặt nam nhân, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười khẽ ôn hòa, "Tư Mặc ca ca? Thật sự là huynh!"

Trên mặt Diệp Khuynh Tuyết vẫn mỉm cười, giọng nói càng mang theo nhu hòa ân cần, khiến người nghe rất cảm tình.

"Thế nào? Chẳng lẽ ta không thể tới à?" Nam tử xoay người, rõ ràng là thiếu chủ Ma cung Tư Mặc Ly.

"Không phải thế, muội chỉ sợ..." Diệp Khuynh Tuyết cắn môi dưới, định nói lại thôi, trông có vẻ đáng yêu điềm đạm. Tư Mặc Ly nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Tuyết, mắt lóe lên, trong đầu chợt hiện thoáng qua dung nhan tuyệt sắc, lập tức cảm thấy gương mặt trước mắt thật vô vị đần độn, trong lòng trầm xuống, ngoài mặt thì không lộ ra, vẫn cười nói, "Sợ gì? Sợ bị người khác nhìn thấy, hay là sợ người khác biết rõ ta là Ma tu hả?"

"Không, không phải thế, muội chỉ lo lắng..." Diệp Khuynh Tuyết ngừng chút, đột nhiên bước lên một bước, ngón tay ngọc thon khoác nhẹ lên tay Tư Mặc Ly, giọng dịu dàng, "Tư Mặc ca ca dù là ma tu, nhưng cũng là người tốt. Hơn nữa, ai bảo tu sĩ chính đạo cứ nhất định phải là người tốt chứ? Bất kể chính đạo hay ma đạo, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết cũng không khác nhau, chỉ có phân rõ tốt xấu thôi."

Diệp Khuynh Tuyết nói chuyện cả buổi rất thành khẩn chân thành, ánh mắt Tư Mặc Ly cũng giãn ra rất nhiều, lây chút nhu tình, "Nàng yên tâm đi, ta nếu đã dám đến dĩ nhiên cũng không sợ người khác biết được đâu"

"Tư Mặc ca ca đã nắm chắc, vậy muội an tâm rồi" Diệp Khuynh Tuyết nhoẻn miệng cười, đầu ngón tay lướt qua sợi tóc, hơi thấy tiếc nói, "Đáng tiếc là Tư Mặc ca ca có thân phận khá bất tiện, nếu không có thể đi núi Cửu Vân quan sát muội tỉ thí rồi!"

"Chuyện này thì có gì mà khó chứ? Nếu nàng đã muốn ta đi, ta sẽ đi ngay" Nói xong, Tư Mặc Ly tiện tay lấy trong người ra một đồ vật trong nháy mắt gương mặt tuấn mỹ như ngọc kia đã biến thành một thiếu niên có tướng mạo thanh tú, da vàng.

"Hóa ra Tư Mặc ca ca đã có chuẩn bị trước rồi, muội nói tại sao lại dám lớn mật tới Côn Lôn thế chứ!" Diệp Khuynh Tuyết người nhìn gương mặt xa lạ trước mắt này, lúc đầu thì cả kinh, sau đó thì cười khẽ một tiếng.

"Ta đến chẳng phải là nhớ nàng đó sao?" Tư Mặc Ly cười mê hoặc một cái, ánh mắt lóe lên.

"Tư Mặc ca ca!" Mặt Diệp Khuynh Tuyết đỏ bừng, khẽ dậm chân, vẻ mặt thẹn thùng, "Muội không thèm nói với huynh nữa, muội còn phải trở về đó, lát nữa cũng nhanh tới lượt muội rồi!"

"Được, nàng đi trước đi, lát nữa ta dĩ nhiên sẽ tới quan sát" Nói xong, Tư Mặc Ly dừng chút, do dự một lát, lại hỏi, "Khuynh Tuyết, nữ tu ở phường thị La Châu năm đó thật sự là sư muội của nàng sao?"

"Vâng, sao vậy?" Trong lòng Diệp Khuynh Tuyết đột nhiên chột dạ, trên mặt hơi cứng ngắc, "Tư Mặc ca ca, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có gì, chỉ hỏi thăm chút thôi mà!" Trong mắt Tư Mặc Ly xoẹt qua tia sáng khó thấy, giọng nói lại xen lẫn tia ân cần, "Tu sĩ trong lúc thi đấu pháp rất nguy hiểm, nàng phải cẩn thận chút"

"Được, muội sẽ cẩn thận. Nếu không có chuyện gì, muội đi trước"

Diệp Khuynh Tuyết đáp lại một câu, sau đó phất phất tay cáo biệt với Tư Mặc Ly, mũi chân điểm nhẹ, đã nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Diệp Khuynh Tuyết biến mất phía xa, nụ cười trên mặt Tư Mặc Ly cũng nhạt dần, nói câu cuối, "Quả thật là đệ tử côn Lôn sao? Vậy hôm nay, có phải nàng ấy cũng sẽ tham gia tỷ thí không nhỉ? Nếu có, ngược lại cũng đỡ tốn sức! Chỉ là Diệp Khuynh Tuyết thoạt nhìn cũng có vẻ không đơn giản như thế..."

Dưới chân núi thi đấu.

"Đại tiểu thư, đã tra thế nào rồi? Có tin tức gì của Diệp Hồng tỷ không?"

Diệp Phỉ Phỉ nhận được thư truyền âm của Diệp Chân Chân, sau trận tỉ thí thì chạy thẳng tới nơi ước hẹn gặp mặt của hai người.

"Phỉ Phỉ, lên cấp thuận lợi chứ hả?" Diệp Chân Chân không trả lời thẳng Diệp Phỉ Phỉ, mà hỏi lạnh nhạt.

"Vâng, đại tiểu thư yên tâm, muội đã lên cấp thuận lợi trước năm mươi tên" Trong mắt Diệp Phỉ Phỉ lóe lên tia kiêu ngạo, "Đệ tử ngoại môn không có ai có thực lực cho lắm, những người đó không phải lo"

"Vậy thì tốt, Diệp gia chúng ta, hiện giờ cũng chỉ có ta và ngươi, lần này ngươi thành công lên cấp trước năm mươi, còn có cơ hội chộp lấy" Diệp Chân Chân nói đến đây ngừng chút, rồi lại tiếp, "Phỉ Phỉ, gia tộc nhận được tin, tiểu bí cảnh Hoàng Thiên sắp mở rồi, sau khi tỉ thí xong lần này, trước hai mươi tên đệ tử thì có thể được lọt vào bí cảnh, ngươi nhất định phải tranh thủ tiến trước hai mươi người này, lọt vào trong số kẻ đó"

Diệp Phỉ Phỉ hơi ngẩn ra lát sau mới đáp lại, "Vâng"

"Phỉ Phỉ, ta biết rõ điều này với ngươi mà nói, những đệ tử nội môn kia cũng không phải là những kẻ thùng rỗng, nhưng ngươi nên biết, hiện giờ Diệp gia..."

"Đại tiểu thư, gia tộc có phải đã tra ra cái gì rồi không? Diệp Hồng tỷ ấy..." Diệp Phỉ Phỉ nghe thấy lời Diệp Chân Chân, sắc mặt hơi tái nhợt, giọng run lên nhè nhẹ.

Lúc nào cũng đi theo đại tiểu thư và Diệp Hồng, nhưng nửa tháng trước Diệp Hồng đột nhiên mất tích, sau khi Diệp Hồng mất tích, con cháu nhà họ Diệp cứ lần lượt người này mất tích theo người kia, hiện giờ đã nửa tháng rồi con cháu Diệp gia lúc đầu có mười hai người giờ chỉ còn lại có ba.

Một người là Diệp Chân Chân, một người là nàng ta, còn môt là Diệp Khuynh Tuyết, chỉ là những năm gần đây quan hệ giữa Diệp Khuynh Tuyết và Diệp gia rất lạnh nhạt, vào một năm trước đã rời khỏi Diệp gia nên cũng không được tính là người Diệp gia nữa.

Diệp Chân Chân hít một hơi sâu, trong mắt lóe lên tia hận, "Diệp Hồng muội ấy đã chết rồi! Đệ tử của muội ấy cũng đã chết! Bọn họ đều là do con tiện nhân Diệp Khuynh Tuyết kia giết chết!"

"Diệp Khuynh Tuyết ư?" Diệp Phỉ Phỉ không dám tin kêu lên kinh hãi, "Nó sao dám chứ? Nó chẳng phải là người Diệp gia sao? Tại sao phải làm vậy chứ?"

"Người Diệp gia ư?" Diệp Chân Chân nghiến răng trèo trẹo cười lạnh bảo, "Nó cũng không coi mình là người Diệp gia, nó hận Diệp gia, nó coi Diệp gia như kẻ thù! Đến cả mẫu thân nó cũng chẳng coi ra gì thì ngươi cho rằng nó sẽ coi trọng Diệp gia sao? Nó đây là đang trả thù, trả thù năm đó chúng ta làm nhục nó đó!"

Trong lòng Diệp Chân Chân rất hận, nàng ta thật sự thấy hối hận năm đó không giết thẳng cái kẻ gieo họa Diệp khuynh Tuyết kia, hiện giờ lại mang tai họa tới cho Diệp gia như thế? Những người đó tất cả đều là Đường ca Đường tỷ của nó, sao nó dám làm thế, sao dám làm thế chứ?

"Thật sự là Diệp Khuynh Tuyết sao?" Diệp Phỉ Phỉ cảm thấy không tin nổi, cứ việc trong lòng nàng ta đã tin lời Diệp Chân Chân nói, nhưng vẫn không nén được hỏi, "Đại tiểu thư, tỷ có chứng cớ không?"

"Lúc Diệp Hồng mất tích có để lại một viên đá xanh, lúc ấy được giấu rất kỹ, vì thế cũng không tìm ra được, sau khi nó mất, trưởng lão trong tộc dùng thuật dẫn hồn tìm được chỗ nó gặp nạn, đợi người gia tộc tới, thấy chỗ đó đã được xử lý sạch sẽ, viên đá ghi hình này vẫn được một đệ tử trong tộc vô tình tìm được, nhưng tiếc là hung thủ cẩn thận quá mức, Diệp Hồng dù trước khi chết có lấy đá ghi hình lại, nhưng cũng không ghi được dáng hung thủ, chỉ để lại một bóng, bóng đó gần giống Diệp Khuynh Tuyết tới bảy tám phần!"

"Con tiện nhân kia, nó sao dám làm thế chứ? Diệp gia nuôi dưỡng nó đã lâu như vậy, nó không báo ơn thì thôi đi, sao lại còn độc ác thế, dám ra tay giết chết Diệp Hồng tỷ chứ?" Vành mắt Diệp Phỉ Phỉ đỏ hồng, hận thấu xương với Diệp Khuynh Tuyết, "Đại tiểu thư, tỷ nói đúng lắm, kẻ đó chắc chắn là con tiện nhân Diệp Khuynh Tuyết kia, là nó đã giết chết Diệp Hồng tỷ, những năm gần đây, mấy người chúng ta ngoài có thù oán với con tiện nhân kia ra, vốn cũng chẳng đắc tội kẻ nào khác, hơn nữa người có thể giết chết Diệp Hồng tỷ cũng chỉ có nó! Đại tiểu thư, con tiện nhân ấy nếu đã dám ra tay ác độc như vậy, chắc chắn là muốn trả thù Diệp gia, kẻ ác độc như thế, tuyệt đối không thể giữ lại!"

"Ta sao lại không biết chứ? Chỉ là hiện giờ con tiện nhân ấy chẳng còn giống như trước nữa, nó bây giờ đã là đệ tử nội môn Côn Lôn, lại được mấy vị trưởng lão núi Đan Vân coi trọng, cứ cho là Diệp Gia cũng không đơn giản động tới nó được!" Diệp Chân Chân thở dài bảo.

"Chẳng lẽ chúng ta cứ vậy tha cho nó ư? Nếu vậy chẳng phải nhóm Diệp Hồng tỷ chết oan quá sao?" Diệp Phỉ Phỉ không cam lòng giận dữ nói.

"Chuyện này ngươi đừng để ý, cứ an tâm tỉ thí đi. Ta đã đưa tin khẩn cấp cho phụ thân rồi, tới lúc đó phụ thân tự nhiên sẽ xử lý, hiện giờ ta lo nhất là con tiện nhân ấy sau lần thỉ thí này sẽ được thu nhận làm đệ tử thân truyền, nếu để cho nó trở thành đệ tử thân truyền, đến lúc đó thật khó mà động vào nó được"

Diệp Phỉ Phỉ im lặng, mãi sau mới cắn răng nói, "Đại tiểu thư, ta không cam tâm!"

"Ngươi không cam tâm, ta sao lại cam tâm chứ? Hiện tại con tiện nhân ấy cánh đã cứng cáp, không cam tâm cũng đành phải chịu đựng!" Diệp Chân Chân trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, "Lần này môn phái tỉ thí, nếu ngươi lúc đó gặp nó, đem toàn lực cũng cố làm nó bị thương nặng, coi như thua, cũng tuyệt đối không thể để cho nó trở thành đệ tử thân truyền!"

"Vâng, đại tiểu thư"

"Tốt lắm, tỉ thí sắp tới rồi, ta cũng nên đi, ngươi trở về chuẩn bị thật tốt là xong!" Nói xong, Diệp Chân Chân phất tay cho Diệp phỉ Phỉ rời đi, còn mình thì tung người hướng về ngọn núi Cửu Vân.

Trên đỉnh núi Cửu Vân.

"Tuyết tiên tử quả nhiên lợi hại, vị kia thoạt nhìn cũng không đến nỗi tệ lắm thế mà lại thua dưới tay Tuyết tiên tử chẳng hết một hiệp!"

"Đúng vậy, quả nhiên Tuyết tiên tử không hổ là Tuyết tiên tử, chẳng những thực lực rất mạnh, mà người cũng xinh đẹp nữa!"

"Chẳng phải thế sao? Tuyết tiên tử quả thật là tình nhân trong mộng của ta, là bầu bạn song tu lý tưởng mà..."

Người vây quanh lôi đài khá đông, cả một đám nam tu đều rướn cổ ngước lên nhìn Diệp Khuynh Tuyết áo trắng tung bay trên lôi đài cất tiếng trầm chồ khen ngợi.

"Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu, cũng là tiện nhân chỉ biết lấy lòng người ta!" Nhìn cả đám nam tu mê sắc bên cạnh, một nữ tu trong đám đông hơi ghen tị hừ nói.

"Lấy lòng người ư? Ngươi làm được sao? Nếu ngươi có bản lãnh này hiện tại người đứng trên lôi đài là ngươi mới đúng chứ! Một kẻ có tư chất tam linh căn hạ phẩm tu luyện hai mấy năm vẫn là luyện khí trung kỳ, có tư cách gì mà nói Tuyết tiên tử chứ?" Một nam tu đứng cạnh đánh giá nữ tu từ trên xuống dưới, chế giễu.

"Ngươi nói tư chất nó tốt lắm sao, chẳng qua là vận mệnh tốt lấy được một viên linh đan tẩy rửa mà thôi, nếu không có Tẩy linh đan, nó có tốt hơn ta không!" Nữ tu bị người ta chẹn họng, lập tức giận dữ mặt đỏ bừng phản bác lại một câu.

"Vận mệnh tốt cũng được, có số người khá giả muốn có mà không được nữa kìa!"

"Họ Trương kia, ngươi muốn chết hả?"

"Sao nào? Thẹn quá hóa giận sao? Không phục chúng ta hoa chân múa tay hả?" Nam tu phì một tiếng, trên mặt ngập tràn vẻ khinh thường.

"Hừ, muốn đánh thì đánh, bản tiên tử sợ ngươi sao? Có bản lĩnh thì đấu với bản tiên tử đi!" Nữ tu oán hận trừng mắt nhìn đối phương, quay phắt người đi.

Đám đông dưới đài ồn ào ầm ĩ một trận, đoạn đối thoại kia đơn giản vậy đều là bởi Diệp Khuynh Tuyết ở côn Lôn có danh tiếng quá lớn, vì thế mới dẫn tới nhiều đệ tử vây xem vậy.

Trên đài cao, có hai bóng người nam tu cao ngất một đen một trắng dung mạo tuấn mỹ vô song, một người có khí chất ôn nhuận như ngọc, tướng mạo tuyệt mỹ như thần tiên không dính bụi trần vậy, còn một người khí chất lạnh lùng, toàn thân lạnh lẽo, lại chẳng làm hỏng khí chất tuấn tú kia, một đen một trắng đứng cùng nhau, rất dễ gây chú ý.

"Tử Huyền, nàng đó hình như là nữ đệ tử mà ngươi hâm mộ ở núi Đan Vân kia sao?" Nam tu áo trắng nhìn ra một số lôi đài xa xa, giọng thánh thót như châu như ngọc vang lên.

Quân Tử Huyền gần như không nghe thấy nam áo trắng nói vậy, mặt vẫn không đổi nhìn ra xa.

"Tử Huyền, nữ tu đó trông cũng không tệ, chẳng lẽ ngươi thật sự không động tâm sao?" Thấy Quân Tử Huyền trầm mặc không nói, nam áo trắng lại cười nhạt hỏi.

"Vậy vì sao ngươi lại không động tâm với tiểu thư nhà Cô Anh chứ? Vị hôn thê kia của ngươi trông cũng còn xinh đẹp hơn cả nàng ấy kìa!" Quân Tử Huyền liếc mắt nhìn nam tu áo trắng một cái, thốt lên lạnh lùng.

"Vậy cũng không giống nhau, mặc dù Cô Anh Khiết kia xinh đẹp, nhưng tâm cơ quá sâu, lập thành hôn ước với nàng ấy, ta cũng là bị ép bất đắc dĩ thôi" Nam tu áo trắng khẽ thở dài, khuôn mặt tuấn mỹ xen lẫn tia ưu sầu.

"Vậy sao ngươi lại biết nàng kia là hạng người thuần khiết sạch sẽ chứ? Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác, ta cho rằng thân là chưởng môn đại sư huynh nhà ngươi, cần phải hiểu đạo lý này mới đúng."

"Thôi, coi ta cuối cùng cũng không địch nổi ngươi rồi" Liên Thành nói bất đắc dĩ, "Ta nói với ngươi những điều này, không phải là chỉ muốn nhắc nhở ngươi sao, nếu ngươi không muốn bị ép như ta vậy, thì mau mau mà tìm được người ngươi ngưỡng mộ đi, chẳng lẽ ngươi không sợ Thanh Chân lão tổ bức ngươi với vị tiểu thư Mộc gia kia cùng một chỗ sao?"

"Ta cũng không phải là ngươi"

Quân Tử Huyền hừ khẽ, khuôn mặt đẹp lạnh lùng sầm xuống, ánh mắt lướt qua đám đông, đột nhiên ngừng lại ở một bóng dáng mảnh khảnh chút.

"Ngươi biết nữ đệ tử kia à?" Liên Thành thấy vẻ mặt Quân Tử Huyền hơi khác lạ, nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy hắn đang nhìn vào một nữ tu chẳng thu hút tí nào, có vẻ ngạc nhiên hỏi.

"Hơn mười năm trước đã gặp qua một lần" Nhìn Lâm Nguyệt chen chúc trong đám đông, khuôn mặt đẹp lạnh của Quân Tử Huyền bất giác hòa hoãn mấy phần, nhưng khi thấy Lâm Nguyệt vẫn một bộ dáng lôi thôi lếch thếch thì khẽ nhíu mày lại.

"Hơn mười năm trước ư? Nàng ấy không phải là nữ đệ tử ngươi cứu từ Thanh Châu về đó sao?" Liên Thành đột nhiên thấy tò mò với Lâm Nguyệt, lấy tính cách Quân Tử Huyền, sao có ấn tượng với một kẻ hắn đã cứu mười năm trước chứ? Trừ phi nữ tu ấy có gì đáng để hắn chú ý.

Quân Tử Huyền liếc Liên Thành một cái, trầm mặc không nói, coi như chấp nhận.

"Nữ tu này thoạt nhìn có hơi...Ừ, Tử Huyền, khẩu vị ngươi thật quá đặc biệt!" Liên Thành vừa cẩn thận đánh giá Lâm Nguyệt một lát, cười nhạt bảo.

Quân Tử Huyền mặt đen sì, hàn khí trong người tỏa ra, tu sĩ Kim Đan khác đứng cách hắn không xa vội vã lùi lại sau mấy bước, cách hắn rất xa, sợ bị lây họa.

Liên Thành ngược lại sắc mặt vẫn thế, là bạn tốt, hắn sớm đã quen với sắc mặt kiểu này của Quân Tử Huyền rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Nguyệt đứng cách lôi đài số một không xa, lặng nhìn đệ tử nội môn tỉ thí.

Thi vòng loại của đệ tử nội môn, quả nhiên kịch liệt hơn ngoại môn rất nhiều, trong đó có vẻ mạnh nhất dĩ nhiên là Diệp Khuynh Tuyết, cô Anh Khiết và Diệp Chân Chân ba người được người ta gọi là Tam tiên tử nữ tu, bởi nhân khí họ tương đối cao, hơn nữa tu vi đều là đỉnh luyện khí hậu kỳ, các nàng ấy có thể thắng được Lâm Nguyệt thấy cũng không bất ngờ.

Còn phần nam tu, ngược lại có một người khiến Lâm Nguyệt chú ý, đó là một nam tu có vẻ mặt và thân hình cao lớn không tính là tuấn mỹ, bởi nàng phát hiện ra trong ba vòng thi loại nội môn, người nam tu ấy đều chỉ một chiêu đã đánh bại đối thủ, thực lực thoạt nhìn chẳng kém Diệp Khuynh Tuyết chút nào. Xem như trong đám đệ tử nội môn, duy nhất có nhân vật có thể sánh ngang với Tam tiên tử!

Nếu Lâm Nguyệt đoán không nhầm thì nam tu kia ở trong truyện xuất hiện trong trận tỉ thí đệ tử nội môn, là nam phụ Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên là một nam phụ trong truyện, hắn xem như là một trong những nam phụ rất bình thường với nữ đặc công, hắn không có bề ngoài xuất sắc như nam phụ khác, nhưng lại là nhân vật cực trung thành với Diệp Khuynh Tuyết.

Trong truyện, hắn vì Diệp Khuynh Tuyết mà ra tay mấy lần làm Bạch Như Nguyệt bị thương nặng, nếu không phải Bạch Như Nguyệt có vận khí tốt, thì e đã sớm chết trong tay hắn rồi, mà còn chưa tính, trong truyện, nam nhân này cũng gây cho Bạch Như Nguyệt chịu nhiều đau khổ, cuối cùng Bạch Như Nguyệt lọt vào tay Diêm Tinh Vân, còn có phần công lao của hắn.

Là hắn cùng với mấy gã nam phụ ở Côn Lôn phối hợp với Diệp Khuynh Tuyết, đuổi Bạch Như Nguyệt ra khỏi Côn Lôn, sau đó nói hành tung của nàng cho Diêm Tinh Vân biết, lần này mới tạo ra thảm kịch Bạch Như Nguyệt bị đưa tới cho Ma cung lão tổ.

Một nhân vật quan trọng như thế, dĩ nhiên Lâm Nguyệt sẽ không bỏ qua, dù hiện tại nội dung vốn có của vở kịch trong truyện đã bị nàng cải biến rất nhiều, nhưng đầu mối chính thì vẫn không đổi, nếu nàng nhìn không nhầm mà nói, Long Ngạo Thiên cũng vốn không phải y như trong sách, sau trận môn phái tỉ thí mới bị Diệp Khuynh Tuyết thu hút, mà hiện tại thì đã có tình cảm tốt với Diệp Khuynh tuyết rồi.

Bởi vừa rồi nàng để ý thấy, Long Ngạo Thiên ở trên lôi đài thỉnh thoảng cứ liếc mắt nhìn về phía Diệp Khuynh Tuyết.

Ngoài Long Ngạo Thiên ra, Lâm Nguyệt còn phát hiện ra một người khác dường như cũng có thái độ khác với Diệp Khuynh Tuyết, người đó không phải ai khác mà chính là Mộc Phi đệ đệ sinh đôi với Mộc Linh.

Mộc Phi trong truyện vốn thích Bạch Như Nguyệt, nhưng hiện tại vì Lâm Nguyệt xuyên không, trong nội môn đã không còn có Bạch Như Nguyệt nữa, hay nói cách khác, vì Lâm Nguyệt đã thay đổi vận mệnh của nữ phụ Bạch Như Nguyệt, vì thế hiện thời cũng không xuất hiện Mộc Phi vừa gặp đã yêu với Bạch NHư Nguyệt nữa.

Lâm Nguyệt mắt lạnh nhìn Mộc Phi thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Diệp Khuynh Tuyết, cũng thấy trong mắt Mộc Phi nóng rực, trong lòng khẽ cười thầm. Xem ra không có Bạch NHư Nguyệt ở đây, Mộc Phi đã coi trọng Diệp Khuynh Tuyết rồi.

Với chuyện Mộc Phi thích Diệp Khuynh Tuyết, Lâm Nguyệt cũng không thấy bất ngờ, dù sao hiện thời trong đám đệ cử ngoại môn côn Lôn ngoài Cô Anh Khiết và Diệp Chân Chân ra, cũng chỉ có Diệp Khuynh Tuyết có tư sắc xuất sắc nhất, mà một trong hai người Cô Anh Khiết và Diệp Chân Chân có một có hôn ước với chưởng môn đại sư huynh Liên Thành, một người có người trong lòng, chỉ có Diệp Khuynh Tuyết trong mắt người ngoài vẫn cô đơn lẻ loi một mình.

Tâm cơ Diệp Khuynh Tuyết thâm trầm, làm việc cẩn thận, mặc dù nàng ta thích Quân Tử Huyền, nhưng lại không biểu lộ ra trước mặt người ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao có nhiều nam tu lại thích nàng ta như vậy.

Thời gian cứ vô tình trôi đi, cuối cùng trận tỉ thí cũng kết thúc, thi vòng loại của đệ tử nội môn cũng chấm dứt, kết quả tỉ thí cuối cùng cũng giống như trong truyện, có ba mươi người lên cấp, trong truyện các nhân vật quan trọng đều có mặt cả, không ai bị loại.

Mấy ngày tới sau khi cuộc thi vòng loại kết thúc, Côn Lôn sẽ nghênh đón trận tỉ tí kịch liệt nhất cuộc chiến tranh đoạt của đệ tử nội ngoại môn.

Lâm Nguyệt với mấy vòng loại thi đấu vận khí khá tốt, cũng không gặp phải nhân vật lợi hại nào, vì thế nàng thắng dễ dàng, thành công từ năm mươi người tiến vào hạng ba mươi người.

Do biểu hiện bình bình, Lâm Nguyệt trong mắt các đệ tử cấp thấp lên cấp rất bình thường, mà người khiến người khác chú ý nhất vẫn là Diệp Khuynh Tuyết, cô Anh Khiết và Long Ngạo Thiên.

Diệp Khuynh tuyết do bởi trong các trận tỉ thí lúc nào cũng đạt điểm cao rồi dừng, lại biểu hiện ra ngoài vô cùng thiện lương, vô cùng dịu dàng, chưa từng bao giờ đả thương người, hơn nữa còn có thái độ ôn hòa với các đệ tử bị bại trong tay. Do nàng ta biểu hiện ra vậy, hơn nữa có khí chất xuất trần, sau mấy vòng tỉ thí, danh tiếng vang xa, hấp dẫn rất nhiều người.

Cô Anh Khiết là do tướng mạo xinh đẹp, biểu hiện cao ngạo thanh cao, trên lôi đài thể hiện bộ dáng lạnh lạnh khiến người ta nhìn chằm chằm, chẳng những thu hút rất nhiều nam tu, mà cũng khá nổi tiếng trong mắt nữ tu, so với Diệp Khuynh Tuyết, mặc dù Cô Anh Khiết kiêu ngạo lạnh lạnh, song lại làm cho rất nhiều nữ tu ghen tị. Dù sao trong mắt các nữ tu kia, Cô Anh Khiết vẫn là người cao cao tại thượng, thân phận địa vị đều vượt xa hẳn với Diệp Khuynh Tuyết khó nhọc bò lên.

Còn phần Long Ngạo Thiên, hắn là một trong ba kẻ cao nhất, ở trên lôi đài ra tay cực tàn nhẫn, sau mấy vòng tỉ thí, đối thủ hắn không thể toàn thân lùi xuống được, chẳng phải là thiếu một chân thì cũng gãy một tay hoặc bị thương nặng hôn mê, dù không xuất hiện loại chuyện chết chóc, nhưng ra tay tàn nhẫn thế cũng khiến ngưới ta đủ kinh hãi,

Nhìn lại đám đệ tử bị thương nặng hôn mê quét ra khỏi lôi đài, trong lòng Lâm Nguyệt càng thêm kiêng kị mấy phần với Long Ngạo Thiên, thầm thấy may mắn mình có vận khí tốt, ngay từ đầu cũng chưa phải đấu với Long ngạo Thiên và Diệp Khuynh Tuyết, nếu không muốn thành công lên cấp cũng không dễ như thế, dù sao ra tay quyết đoán tàn nhẫn như thế, hắn cũng không phải dễ đối phó.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại một trận tỉ thí kết thúc nữa, ba mươi tên đệ tử lên cấp đã rớt xuống hai mươi người, tranh đoạt thật sự chỉ còn mười bắt đầu.

Một vòng nữa, Lâm Nguyệt rút được đối thủ là Mộc Phi, mà Diệp Chân Chân rút được đối thủ là Diệp Khuynh Tuyết. Ra sân đầu tiên là Diêp Khuynh Tuyết và Diệp Chân Chân.

Trận tỷ muội tỉ thí này ở côn Lôn đều là nhân vật chính, hiện tại đang chính thức đấu nhau, đã lập tức thu hút ánh mắt mọi người,

"A, Chân tiên tử và Tuyết tiên tử, nghe nói Chân tiên tử và Tuyết tiên tử là tỷ muội, chẳng rõ các nàng ấy ai sẽ thắng nhỉ?"

"Ta thấy Chân tiên tử sẽ thắng, dù sao thì Chân tiên tử cũng là đệ tử nội môn chân chính, lại là nữ dòng chính, còn Diệp Khuynh Tuyết dựa vào mặt mình mà bò lên sao so được chứ?".

"Hừ, vậy nói cũng biết đâu chừng, Tuyết tiên tử người ta có thực lực thật đó!

"Thực lực gì chứ, hồ ly tinh!"

"Nữ nhân này, quả thật là ghen tị.

"Ngươi..."

"Được rồi, ầm ĩ cái gì, nhìn xuống chẳng phải sẽ biết sao..."

*****

Thật sự, đã làm nàng ta không còn bị lừa nữa. Trong lòng Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh Tuyết xảo trá mà tàn nhẫn, mặc dù Diệp Chân chân trong lòng cũng là kẻ có tính toán, nhưng lòng lại không độc ác như Diệp Khuynh tuyết, nếu không có trận tỉ thí lần trước bị Diệp Khuynh tuyết làm nhiễu loạn tinh thần, như vậy kết quả tỉ thí cũng có thể nghĩ ra.

Trong lòng nàng cũng chẳng coi trọng Diệp Chân Chân, cũng không cho rằng Diệp Chân chân sẽ thẳng trận tỉ thí này, nhưng dù sao tu vi Diệp Chân Chân coi cũng không tệ, nếu bình thường nàng ta phát huy hết mình, Diệp Khuynh Tuyết muốn thắng cũng khó mà dễ như thế!

Gia tăng chướng ngại cho Diệp Khuynh tuyết, làm tiêu hao thực lực nàng ta, phải cố làm hết sức mình, đây mới là mục đích chính của Lâm Nguyệt.

"Xem kìa, cuối cùng Tuyết tiên tử cũng phản kích rồi!"

Một tiếng thét lên kinh h ãi, để Lâm nguyệt chú ý lôi đài lần nữa chỉ thấy trong khoảng khắc ngắn ngủn, tình thế trên lôi đài đã có thay đổi, Diệp Khuynh Tuyết né tránh tao nhã trong bóng kiếm của Diệp Chân Chân, động tác càng ngày càng ổn, đã không còn hoảng loạn như lúc đầu nữa, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng phản kích lại.

Lâm Nguyệt nhìn thân pháp hư vô như quỷ mị kia của Diệp Khuynh Tuyết, vẻ mặt dần trở nên nặng nề. Cho dù nàng không thích Diệp Khuynh Tuyết đi chẳng nữa, vẫn phải thừa nhận đúng thật là thực lực Diệp Khuynh Tuyết không tầm thường.

Ít nhất, nhưng tốc độ thân pháp Diệp Khuynh Tuyết vậy, trừ phi là tu sĩ Phong Linh, tu sĩ bình thường vốn không thể làm được, nhưng Diệp Khuynh Tuyết lại hết lần này tới lần khác làm được!

Mọi người ở đây đều nhìn thân pháp mờ mịt kia của Diệp Khuynh Tuyết trầm trồ khen ngợi, tình thế trên đài lại có thay đổi, Diệp Chân Chân dùng kiếm đột nhiên cũng thay đổi, so với tốc độ vốn có cũng nhanh không chỉ một lần, hơn nữa uy thế kinh người, mang theo từng đợt ánh sáng, ánh kiếm sáng loáng dần tụ lại, rồi tạo thành một thanh kiếm hư ảo khổng lồ trên không, chém thẳng mạnh về phía Diệp Khuynh Tuyết!

"Đây là Diệp gia hàng ma kiếm, chắc Tuyết tiên tử phải thua rồi..." chứng kiến bóng kiếm hư ảo trên không trung, có người kêu lên.

"Hóa ra đây chính là tiên pháp hàng ma của Diệp gia a, quả nhiên là lợi hại, lần này chỉ sợ Tuyết tiên tử gặp nạn rồi..."

Nhìn vẻ mặt ngập tràn sắc tàn nhẫn trên đài của Diệp Chân Chân, còn có Diệp Khuynh Tuyết bị bức tới rất chật vật, lông mày Lâm Nguyệt nheo chặt lại thành đường thẳng, nàng cảm giác có chút không ổn.

Theo ấn tượng nàng hiểu Diệp Khuynh Tuyết rất rõ, dù mấy trận tỉ thí trước Diệp Khuynh Tuyết cũng không xuất ra thực lực thật sự, nhưng cũng không đến mức yếu tới thế, nàng tuyệt đối không tin, đây là thực lực chân chính của Diệp Khuynh Tuyết!

Hai tròng mắt Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Tuyết, cứ như muốn tìm ra được chút gì đó. NHưng thật đúng là đã bị nàng phát hiện ra, bóng kiếm trên không trung đột nhiên bị đánh rớt trong nháy mắt, nàng nhìn thấy khóe môi Diệp Khuynh Tuyết cong lên, gần như nở nụ cười.

"Không ổn!"

Lâm Nguyệt trong nháy mắt kịp phản ứng, đang định truyền âm nhắc nhở Diệp Chân Chân, nhưng đã muộn, chỉ thấy Diệp Khuynh Tuyết trong gang tấc bóng kiếm đó chém xuống, thân hình mềm mại khẽ nhoáng một cái, ngay sau đó thoáng lộ ra thần sắc thất kinh, hai tay nhìn có vẻ bối rối thực ra đang nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một tia sáng lóe lên như chớp phát ra từ người nàng ta, quét thẳng tới pháp khí Diệp Chân chân đang thao túng.

Ánh sáng lướt đi, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm của Diệp Chân Chân, thân thể mềm mại trong nháy mắt bị đánh bay, đập nặng nề xuống đất.

Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến chung quanh chợt trở nên yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh trước mặt này, thậm chí cả trưởng lão trọng tài cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

"Phụt"

Diệp Chân Chân giãy dụa phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt nhìn chằm chặp Diệp Khuynh Tuyết một lúc, sau đó không chỗng nổi nữa, ngất đi.

Lúc này người chung quanh mới hồi phục lại tinh thần, trưởng lão trọng tài chẳng quan tâm tới tuyên bố thắng thua, đã vội vàng gọi người tới mang Diệp Chân Chân đi chữa thương.

Còn Diệp Khuynh Tuyết vẫn đứng trên lôi đài dường như cũng sợ ngây người, lúc đợi người ta mang Diệp Chân Chân khiêng đi, vẻ mặt nàng ta mới hoảng loạn bò dậy từ trên lôi đài, chắc định chạy xuống, trong miệng không ngừng kinh hoảng kêu lên, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội không cố ý..."

Diệp Khuynh Tuyết bị trọng tài trưởng lão ngăn lại, tuyên bố kết quả tỉ thí.

"Ta, ta thật không cố ý mà, nếu như tỷ tỷ có chuyện gì, ta biết làm sao đây?" Nghe thấy trưởng lão trọng tài tuyên bố mình thắng trận tỉ thí, Diệp Khuynh Tuyết vẫn thất kinh giải thích, thậm chí tới mức nước mắt rớt xuống, "Ta thật không rõ sao lại vậy nữa, ta chỉ sợ hãi, ta không biết sẽ làm tỷ tỷ bị thương..."

Thấy nàng có bộ dáng điềm đạm đáng yêu thế, vừa kinh vừa sợ, thậm chí còn đau lòng rơi lệ, phần đông chúng ta đều đồng tình với Diệp Khuynh Tuyết. Dù sao vừa rồi Diệp Khuynh Tuyết che giấu rất kỹ, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy nàng ta bị Diệp Chân Chân ép sát từng bước, hơn nữa Diệp Chân Chân không để ý gì tới tình tỷ muội cứ dùng hàng ma kiếm ác như thế giễu cợt, vì thế mọi người đều thấy Diệp Khuynh Tuyết bị ép bất đắc dĩ mới phản kích, cũng không phải thật lòng muốn làm tổn thương tỷ tỷ của mình.

Đã có chủ ý hay này, hơn nữa nhìn Diệp Khuynh Tuyết có vẻ thuần khiết sợ hãi, dĩ nhiên là tin lời nàng ta rồi.

NHưng Diệp Khuynh Tuyết dù có trình diễn khá hơn, dù cho có lừa gạt tất cả mọi người, nhưng lại không lừa được Lâm Nguyệt, trong mắt Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh Tuyết quả thật dối trá tới cực điểm, nàng ta cũng không sai, vừa rồi lúc trọng tài trưởng lão tuyên bố Diệp Khuynh Tuyết thắng, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia đắc ý, còn có dù nàng ta thoạt nhìn có vẻ rất đau lòng song khóe môi nàng ta lại cong lên bán đứng nàng ta.

Giờ phút này Lâm Nguyệt trong lòng càng thêm khẳng định chắc chắn, Diệp Khuynh Tuyết cố ý, nàng cũng không phải bị ép mà đánh trả, mà chân chính hạ sát thủ!

Nhìn Diệp Chân Chân sắc mặt trắng bệch, hôn mê được người ta khiêng đi, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài, Diệp Chân Chân vẫn vị tính toán, Diệp Khuynh Tuyết không hổ là nữ chính, phần ẩn nhẫn này, tâm cơ này, đúng thật khiến người khác thấy kinh hãi.

Rõ ràng muốn giết chết tỷ ruột là nàng ta, Diệp Chân Chân bị thương nặng sống chết chưa rõ, nhưng nàng ta lại có thể duy trì vẻ giả nai dối trá hoàn mỹ kia, khiến cho ai cũng cảm thấy nàng ta là cô gái lương thiện, lại không biết nàng ta có tâm địa độc ác rắn rết.

Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, loại bỏ hết mọi tâm tình phức tạp trong lòng đi, sau đó trưởng lão trọng tài tuyên bố trận tỉ thí mới bắt đầu, chậm rãi đi lên lôi đài, chỉ trong nháy mắt trên lôi đài nhìn lướt qua Diệp Khuynh Tuyết.

"Lâm Nguyệt, ngươi đừng có mà thua quá sớm đó, ta đợi ngươi!"

Diệp Khuynh Tuyết lạnh lùng truyền âm tới tai Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt hơi bước chậm lại, chỉ có gò má nhìn lướt qua nàng ta một cái, song lại càng bước không ngừng lên lôi đài.

Đợi Lâm Nguyệt lên lôi đài rồi, thấy Mộc Phi đã tới trước một bước, giờ phút này thấy Lâm Nguyệt đi lên, lúc này mới đem ánh mắt si ngốc nhìn Diệp Khuynh Tuyết thu lại, chuyển sang nhìn Lâm Nguyệt lạnh băng.

"Hóa ra là ngươi!" Mộc Phi nhìn về phía mắt Lâm Nguyệt, ngập tràn vẻ khinh bỉ, "Ngươi dùng linh phù đối phó với ta cũng vô dụng thôi, nếu không muốn chết thì cút nhanh cho ta!"

Mộc Phi biết Lâm Nguyệt, hắn biết rõ nữ xấu trước mắt này là cô bé năm đó đi theo sau Diệp Phàm ở môn phái phường thị kia, nhưng vì lần tỉ thí môn phái này mà hắn vô cùng khinh thường Lâm Nguyệt dùng hành vi linh phù để đập, vì thế nhìn Lâm Nguyệt rất ngứa mắt.

Thần sắc Lâm Nguyệt lạnh nhạt, như chẳng thấy vẻ khinh bỉ trong mắt đối phương, nói thản nhiên, "Đệ tử ngoại môn Côn Lôn Lâm Nguyệt, mong được lãnh giáo với sư huynh!"

Nói xong, Lâm Nguyệt chẳng thèm đợi Mộc Phi đáp lại, thò tay thẳng vào trong túi đồ, rút một thanh kiếm màu xanh ra đâm mạnh về phía Mộc Phi.

Lâm Nguyệt luôn làm theo kiểu anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, nếu đối phương đã không còn khách sáo nữa, nàng còn khách sáo làm gì? Chẳng bằng trực tiếp đánh sảng khoái một trận, đến cùng ai thua ai thắng cũng còn chưa biết đâu!

"Ngươi muốn chết sao!"

Thấy Lâm Nguyệt chẳng nói thêm lời nào đã trực tiếp ra tay, Mộc Phi lập tức giận sữ, cũng nhanh chóng lấy pháp khí ra phản kích, bất giác anh tới tôi đi, linh phù pháp bảo bay tứ tung, đánh vô cùng đặc sắc.

"Vị nữ tu kia dĩ nhiên lại đấu với Mộc sư huynh, thật xui xẻo quá đi!"

"Cũng không phải vậy sao? Mộc sư huynh nhưng là đệ tử nội môn tinh anh đó, vị nữ tu kia mới tới luyện khí trung kỳ, chắc sẽ thua thảm hại cực kỳ..."

TRên đài cao, Liên Thành nhìn dưới lôi đài, nói thản nhiên, "Tử huyền, con mắt của ngươi đúng lắm"

Vẻ mặt Quân Tử Huyền lạnh lùng nhìn hai người đấu pháp trên lôi đài, nghe vậy khóe môi khẽ nhếch lên, không lên tiếng.

"Vị nữ đệ tử ngoại môn kia đang che giấu thực lực, không thể ngờ được ở ngoại môn còn có mầm non tốt như vậy, năm đó ngươi thật không cứu nhầm người, đệ tử như vậy sau này lớn lên nhất định không kém đệ tử nội môn kia đâu"

"Nếu nàng ấy không có tư chất, ta cũng không khiến Diệp Phàm mang nàng ấy về Côn Lôn làm gì" Quân Tử Huyền thản nhiên đáp lại.

Con mắt đen như mực của Liên Thành lóe lên, chẳng biết đang nghĩ gì, nhìn thẳng vào trên lôi đài mắt đột nhiên căng thẳng, nói thất thanh, "Nàng ấy thế mà dám bố trí ảo trận!"

Quân Tử Huyền nhướng nhướng mày, mắt nhìn về phía lôi đài càng sắc bén hơn. Hai người sai khi nhìn khá lâu, Liên Thành đột nhiên lại thở dài nói một câu, "Mộc Phi thua chắc rồi!"

Quả nhiên, lời hắn vừa dứt, trên lôi đài phát ra một tiếng nổ mạnh, cả lôi đài bị từng đợt xương mù dày đặc bao phủ, cũng không còn thấy bóng đấu pháp trên lôi đài nữa.

TRên lôi đài, Mộc Phi cảm thấy một luồng hương thơm nồng nặc ập tới, ngay sau đó mắt hoa lên, cảnh tượng quen thuộc chung quanh chợt biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một màn sương mờ mê man trắng, hắn bị vây chặt trong sương mù dày đặc, chẳng thấy gì cả.

"Như vậy mà cũng dám vây khốn ta sao? Phá cho ta"

Bị vây chặt trong sương mù dày đặc, Mộc Phi vừa giận vừa sợ, hai mắt đỏ ngầu, trong tay đưa linh lực vào pháp khí nháy mắt tăng vọt lên gấp mấy lần, hình thành một cự kiếm khổng lồ, chém mạnh về phía đối phương!

Nhưng một kích uy lực khổng lồ này, như chém phải bông vậy, vốn chẳng có chút phản ứng, mà mùi hương này càng ngày càng nồng, sương mù chung quanh càng ngày càng dày, hơn nữa yên tĩnh tới mức khiến người ta thấy sợ hãi.

"Đi ra, có gan thì đi ra cho ta!"

TRên mặt tuấn mỹ của Mộc Phi giờ phút này trông dữ tợn, do không tìm thấy vị trí của Lâm Nguyệt, nên trong cơn tức giận, công kích lung tung, nhưng bất kể hắm công kích thế nào, cảnh tượng chung quanh cũng không thay đổi, ngay thời điểm hắn sắp điên lên rồi, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài truyền tới.

Tiếng thở dài ấy như có như không, phảng phất như gần tai hắn vậy song lại dường như ở rất xa.

"Ầm!"

Mộc Phi xoay mạnh người chém mạnh, khuôn mặt sữ tợn càng kêu lên chói tai, "Đi ra, ngươi đi ra cho ta!"

"Mộc Phi, ngươi thua rồi..."

"Ngươi..." Mộc Phi đang định tức giận phản bác, nhưng đúng lúc này, một cơn gió màu xanh lá từ từ thổi tới, thổi tan sương mù dày đặc xung quanh, một bóng dáng mảnh khản hiện dần lên, theo bóng nhỏ xuất hiện, mùi thơm lại càng phát ra nồng nặc, thân hình thiếu nữ cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Gió mát lướt nhẹ qua mái tóc rối dài của thiếu nữ, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc không cách nào hình dung nổi xuất hiện trước mắt Mộc Phi.

Như giọt sương mai trên đóa sen, như hoa lan nở rộ, nhẹ nhàng, tuyệt mỹ, nghiêng nước nghiêng thành. Mộc Phi nhìn ngây người, hắn đã ngây dại mất rồi. Hắn không ngờ được, người ẩn giấu trong sương mù, rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp tới mức không hình dung nổi.

Hắn thấy thiếu nữ đang chậm rãi đi về phía hắn, nhìn nàng dần đi tới cạnh hắn, mà ánh mắt hắn vẫn ngây ngốc nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ ấy, chẳng có chút phản ứng nào.

"Mộc Phi, ngươi thua rồi..."

Giọng thiếu nữ sâu kín vang lên bên tai, làn hơi thở như lan phun nhẹ lên cổ hắn, khiến hắn hoảng hốt trong tích tắc.

Phi kiếm trong tay gác trên cổ Mộc Phi, sương mù dày đặc chung quanh nhanh chóng tan đi, cả lôi đài khôi phục lại bộ dáng vốn có.

Chung quanh các đoàn tu xem trận đấu kêu lên từng đợt, toàn bộ mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người trên lôi đài.

Mộc Phi cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, cảm giác phi kiếm lạnh buốt trên cần cổ, trong lòng hắn thấy khổ sở, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Nguyệt một cái, quay đầu sang trọng tài trưởng lão nói, "Ta thua!"

Lâm Nguyệt khẽ mỉm cười, cũng không thèm để ý tới ánh mắt phức tạp kia, thu kiếm lại, khẽ gật đầu lạnh nhạt với Mộc Phi, nói, "Đa tạ sư huynh!"

Mộc Phi đứng gần thiếu nữ thấy khóe môi nàng nhếch lên cười khẽ, trong lòng không kìm được lại nhớ tới gương mặt tuyệt mỹ vừa rồi, bất giác lại thất thần một trận, lát sau vẻ mặt bối rối khẽ gật đầu về lâm Nguyệt, nhảy xuống lôi đài.

Trận đấu này, chỉ ngắn ngủn trong nửa nén hương thì kết thúc, Lâm Nguyệt thành công thắng được, mà trong mắt tất cả đoàn tu, cuộc tỉ thí này Lâm Nguyệt thắng chẳng thể nào giải thích nổi, bởi họ vốn chẳng nhìn thấy Lâm Nguyệt thắng thế nào hết.

Lâm Nguyệt bố trí ảo trận, thực ra nàng gọi là bố trí ảo trận chẳng qua là che mắt thôi, khiến người khác bị mê hoặc, còn nàng khởi động pháp thuật trong bí quyết thiên cổ Lưu Hương, mê hương huyễn.

Cuối cùng sở dĩ biểu lộ hình dáng trước mắt Mộc Phi là cố ý. Nàng làm vậy cũng không phải là sử dụng mĩ nhân kế để mê hoặc Mộc Phi, mà đơn thuần chỉ muốn thẳng được trận tỉ thí, nàng không cần làm vậy, mục đích nàng chỉ có một đó là không muốn Mộc Phi bị Diệp Khuynh Tuyết xinh đẹp hấp dẫn, cũng là để cho Diệp Khuynh Tuyết bớt đi một trợ thủ.

Có lẽ lợi dụng sắc đẹp để đi mê hoặc một người đàn ông có vẻ hèn hạ, nhưng vì một đối thủ khó dây dưa sau này, Lâm Nguyệt cảm thấy đáng giá.

Xem trong truyện nàng biết rõ Mộc Phi người này dây dưa khá nhiều, ở trong truyện, Mộc Phi vì lòng hâm mộ Bạch NHư Nguyệt, vì Bạch NHư Nguyệt hắn tốn bao tâm sức đi hại Diệp khuynh Tuyết, thậm chí không tiếc vận dụng lực lượng Mộc gia, khiến Diệp Khuynh Tuyết mấy lần bị Mộc Phi suýt nữa hại chết, dù cuối cùng Diệp Khuynh Tuyết đều tránh được, nhưng lại chật vật mãi.

Khó khăn nhất là, ở trong truyện, Mộc Phi là người duy nhất đối nghịch với Diệp Khuynh Tuyết, đến cuối cùng cũng không có ai chết!

Người như vậy thật đáng sợ, mặc dù Lâm Nguyệt không muốn Mộc Phi thích mình, nhưng tuyệt đối cũng không hy vọng hắn thích Diệp Khuynh Tuyết, nếu không bị Diệp Khuynh Tuyết phát hiện ra Mộc Phi có tình cảm với Diệp Khuynh Tuyết, tất nhiên Mộc Phi sẽ bị diệp Khuynh Tuyết lợi dụng.

Đến lúc đó, nàng sẽ bị đổi lại thành nhân vật Diệp Khuynh Tuyết trong truyện, bị Mộc Phi tính toán hãm hại bất kỳ lúc nào.

Kết quả như vậy, Lâm Nguyệt không muốn đối mặt, chỉ là nàng vì đã đọc truyện rồi, nàng hiểu rõ Mộc Phi, vì thế mới quyết định rất nhanh, lộ ra hình dáng thật của mình trước mặt Mộc Phi, hiện giờ tình cảm Mộc Phi với Diệp Khuynh Tuyết đang ở giai đoạn đầu, vẫn chưa thật sự bị chìm sâu vào trong, mà dung mạo của nàng thì xuất sắc vượt xa Diệp Khuynh Tuyết, từ đó, có thể đơn giản thay thế địa vị Diệp Khuynh Tuyết trong lòng Mộc Phi, lấy việc hắn có tình cảm với bề ngoài Diệp Khuynh Tuyết xóa sạch!

Đương nhiên, nàng làm vậy cũng có nguy hiểm nhất định, nếu Mộc Phi đã có tình cảm sâu với Diệp Khuynh Tuyết, như vậy cho dù nàng có xinh đẹp cỡ nào chăng nữa, cũng không lay chuyển được địa vị Diệp Khuynh Tuyết trong lòng Mộc Phi, nhưng giờ nhìn lại, nàng vẫn thành công, Mộc Phi biểu hiện vừa rồi, dù không bị nàng mê hoặc, nhưng trải qua cảnh vừa rồi, rõ ràng nàng đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Mộc Phi.

Giải quyết được vị Mộc Phi phiền toái này, trong lòng Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng không biết rõ, mọi cử chỉ hành động của nàng trong mê hương huyễn đều lọt vào mắt mấy người có lòng.

Sau khi Lâm Nguyệt được trưởng lão trọng tài tuyên bố thắng, đang định đi xuống lôi đài, đột nhiên có cảm giác có ánh mắt nóng bỏng trong đám đông nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén lướt qua dưới lôi đài, lại phát hiện ra một thiếu niên xa lạ có dung mạo thanh tú.

Lâm Nguyệt nhíu mày, hết lần này lần khác xác định mình không biết thiếu niên này, mới chậm rãi thu mắt lại, đi xuống lôi đài.

Nhưng Lâm Nguyệt lại không nhìn thấy, lúc nàng thu mắt lại trong chớp mắt, người thiếu niên xa lạ kia trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường, càng nhìn về phía nàng phát ra nóng rực.

Chương (1-235)