← Ch.564 | Ch.566 → |
"Anh Vũ Bác, em có lời muốn nói cùng anh, chúng ta đi ra ban công nói chuyện đi?"
Giản Vũ Bác nhìn Giản Dật Thần trên mặt kia treo nụ cười, gật đầu.
Hai anh em không biết ở trên ban công nói gì đó, mãi cho đến lúc ăn cơm, hai người mới trở vào.
Giản Dật Thần một hồi tới, nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy sắc hương vị, liền mặt đầy ý cười.
"Em gái, em tốt nhất! Biết anh thích ăn cá hầm ớt!"
Để cho Giản Dật Thần cao hứng còn không phải bởi một bàn đầy đồ ăn do chính em gái tự mình làm.
Càng quan trọng là Giản Vũ Bác cùng Giản Nhất Lăng đều còn sống êm đẹp mà ở bên người anh.
Giản Vũ Bác nhìn thấy đồ ăn đặt ở trước mặt anh là cà tím thịt bằm, gà xào ớt, đậu hủ ván sắt.
Đều là những món anh thích ăn.
Em ấy đều nhớ rõ.
Không chỉ là hai người bọn họ, Địch Quân Thịnh thích ăn, ngay cả Lạc Huân, Giản Nhất Lăng đều chiếu cố đến.
###
Cơm nước xong, Giản Dật Thần hố Lạc Huân đi rửa chén.
Lại hố Giản Vũ Bác mang theo Giản Nhất Lăng đi thư phòng.
Lưu lại anh cùng Địch Quân Thịnh hai người.
Địch Quân Thịnh rất có hứng thú mà nhìn Giản Dật Thần, thời điểm anh ấy hố Lạc Huân đi rửa chén anh liền biết anh ấy đang đánh cái chủ ý gì.
"Ngày mai chính là tiệc đính hôn, anh còn muốn lăn lộn như thế nào?" Địch Quân Thịnh biểu tình nhàn nhã.
"Tiệc đính hôn thì thế nào, đính hôn vẫn có khả năng hủy bỏ hôn ước." Giản Dật Thần trên mặt treo nụ cười, giống hồ ly âm hiểm xảo trá.
"Hiện tại người toàn bộ kinh thành đều biết Địch Quân Thịnh tôi muốn cùng tiểu thư duy nhất của nhà anh đính hôn."
"Con gái Giản gia chúng tôi không cần lo gả, hủy bỏ hôn ước hay cần phải có nam nhân lo lắng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nữ nhân hủy bỏ hôn ước liền sẽ hạ giá, đặc biệt là con gái của Giản gia chúng tôi."
"Cho nên anh hạ quyết tâm muốn gây rắc rối với tôi? Ân?"
Giản Dật Thần dừng một chút, kỳ thật anh ấy cũng không muốn cùng Địch Quân Thịnh gây rắc rối, nhưng mà anh ấy lại cần thiết làm như vậy.
"Địch Quân Thịnh, cậu bất quá chỉ là quỷ đoản mệnh, cậu không có cách nào đem lại hạnh phúc cho em gái tôi."
Giản Dật Thần một câu "Quỷ đoản mệnh" chọc trúng chỗ đau của Địch Quân Thịnh.
Sắc mặt của anh trầm xuống.
Đúng lúc này Giản Nhất Lăng chạy ra tới.
"Tiểu Lăng, em như thế nào.."
Giản Dật Thần ngẩng đầu thấy được Giản Vũ Bác.
Anh ấy liền biết Giản Vũ Bác kiềm chế Giản Nhất Lăng thất bại.
Giản Nhất Lăng không ngốc, cô có thể cảm giác được chỗ nào không đúng.
Một tiếng "Anh Vũ Bác" khiến cho Giản Vũ Bác trực tiếp không có sức chiến đấu, căn bản ngăn không được Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng che ở trước mặt Địch Quân Thịnh, vẻ mặt thẳng thắn, "Không được khi dễ anh ấy, không được nói anh ấy như vậy!"
"Tiểu Lăng.." Giản Dật Thần kinh ngạc nhìn Giản Nhất Lăng.
"Anh không thể nói anh ấy như vậy!" Giản Nhất Lăng tức giận, miệng nhỏ nhấp lên, biểu tình như "người ba hung dữ".
"Tiểu Lăng, anh nói tuy rằng khó nghe, nhưng mà anh nói chính là sự thật, anh không muốn em về sau khổ sở.."
Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Em mặc kệ chuyện về sau."
Giản Nhất Lăng biểu tình thực kiên định.
Bộ dáng kiên định này của Giản Nhất Lăng làm Giản Dật Thần trong lòng chấn động.
Chuyện anh lo lắng chung quy đã xảy ra.
Em ấy bảo vệ như vậy, biểu tình như vậy, đều là hướng Giản Dật Thần để lộ ra tới một tin tức -- Giản Nhất Lăng để Địch Quân Thịnh trong lòng.
Giản Dật Thần cuối cùng là bất đắc dĩ hộc ra một hơi, "Vậy được.. anh đã biết."
Giản Dật Thần chung quy là từ bỏ.
Anh ấy là muốn trước khi em gái động tình, chia rẽ bọn họ, để cho em gái về sau không chịu thương tổn.
Nhưng mà hiện tại xem ra, em gái đối với Địch Quân Thịnh, hẳn là không chỉ là thua thiệt, chỉ sợ đã động tình.
Nói vậy, anh ấy mà chia rẽ liền trở nên không có ý nghĩa, bởi vì dù sao em ấy đều có khả năng sẽ chịu thương tổn.
← Ch. 564 | Ch. 566 → |