← Ch.317 | Ch.319 → |
Tôi không cần nghe cô xin lỗi, tôi muốn cô đi xin lỗi đại tỷ của tôi, cô có hiểu rõ không?
Nếu Chu Toa không phải là nữ nhân, An Dương đã động thủ rồi, nào còn sẽ cùng cô ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Hiểu rõ, hiểu rõ! Chu Toa vội vàng gật đầu đáp ứng.
Hiểu rõ còn không mau đi? An Dương đột nhiên đập bàn học bên cạnh một cái, phát ra một tiếng Phanh thật lớn.
Đem Chu Toa sợ tới mức cả người đều run lên, sau đó run rẩy mà ở trước con mắt nhìn chăm chú của An Dương cùng các tiểu đệ của cậu, chạy đến lớp tám năm nhất.
Lúc vào lớp tám năm nhất, Chu Toa vội vàng cùng Giản Nhất Lăng đang ở trong phòng học làm bài tập xin lỗi.
Giản Nhất Lăng, tôi biết sai rồi, cầu xin cô tha thứ cho tôi.
Không tha thứ. Giản Nhất Lăng trả lời vẫn là trước sau như một mà không cho ai mặt mũi.
Chu Toa gằn giọng hỏi, Vậy cô muốn tôi như thế nào cô mới bằng lòng tha thứ cho tôi?
Không tha thứ. Giản Nhất Lăng đầu đều không có nâng lên.
Tôi.. tôi.. Chu Toa không biết nên làm cái gì bây giờ, quay đầu nhìn về phía An Dương bên cạnh, Dương ca, tôi xin lỗi, cô ấy, cô ấy không tha thứ.. tôi..
Không tha thứ cô sẽ không tiếp tục xin lỗi sao? Không cần tôi dạy cho cô cầu xin một người tha thứ cho mình như thế nào chứ?
An Dương liền ngồi lên bàn học bên cạnh, đôi tay vòng ở trước ngực, trông rất ngang tàng.
Chu Toa không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục cùng Giản Nhất Lăng xin lỗi, Giản Nhất Lăng, cô nói cho tôi biết, tôi làm thế nào cô mới bằng lòng tha thứ cho tôi, chỉ cần cô nói tôi liền làm theo.
Thôi học, biến mất, chọn một cái. Giản Nhất Lăng trả lời.
Ngữ khí thập phần bình tĩnh, một chút đều không giống như là đang tức giận.
Nghe được lời này, nước mắt Chu Toa đều ngăn không được, mặt đầy nước mắt, Cô, cái này tính là yêu cầu sao, cô.. cô đây là muốn tôi chết sao?
Sau đó Chu Toa khóc càng thêm lớn tiếng.
Toàn bộ các bạn học lớp tám năm nhất đều nhìn thấy một màn này.
Mọi người cũng không đồng tình với Chu Toa, bởi vì chuyện Chu Toa ở trên mạng bịa đặt bọn họ đều thấy được.
Cô ta chính mình làm ra chuyện thì phải chính mình tới gánh vác hậu quả tương ứng.
Cô ta lúc trước bình luận hãm hại Giản Nhất Lăng, nên nghĩ đến rằng cô ta không có khả năng cả đời này che giấu được danh tính của mình.
Giản Nhất Lăng mặt không biểu tình mà liếc mắt nhìn Chu Toa một cái, sau đó đối với An Dương bên cạnh nói, Cô ta quá ồn ào.
An Dương hỏi Giản Nhất Lăng, Tôi đây cho ngươi đem mời đi ra ngoài?
Giản Nhất Lăng gật đầu.
Vì thế An Dương bắt đầu đuổi người, Cút đi cút đi, xin lỗi đều không xin lỗi, chỉ biết khóc khóc khóc khóc, nước mắt cô thật con mẹ nó không đáng tiền, lão tử nhìn thấy đều phiền lòng.
Đừng nói Giản Nhất Lăng cảm thấy Chu Toa phiền, An Dương chính mình nhìn thấy cũng phiền.
Kia, kia Dương ca, tôi.. Chu Toa lo lắng mà nhìn An Dương, bộ dáng ủy khuất lại sợ hãi.
Tiểu đệ An Dương thấy thế nói, Tôi nói cô đừng lấy cái loại ánh mắt này mà nhìn Dương ca chúng tôi được không? Quá ghê tởm, làm giống như Dương ca chúng tôi đã làm cái gì đối với cô vậy, cô cũng không nhìn xem đức hạnh của mình, cô cảm thấy Dương ca chúng tôi sẽ có hứng thú đối với cô sao?
Đúng vậy a! Một tiểu đệ khác nói, Đã không biết xin lỗi, liền chỉ biết khóc, khóc đến còn thật khó coi, Dương ca chúng tôi nếu không phải vì đại tỷ, cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái, mau nhanh nhanh mà cút đi, không thấy được Dương ca cùng đại tỷ chúng tôi đều chê cô phiền sao?
Tiểu đệ kia nói xong, người chung quanh một vòng đều nhịn không được cười.
Chu Toa trong tiếng cười nhạo của mọi người, hoảng loạn mà chạy ra khỏi lớp tám năm nhất.
← Ch. 317 | Ch. 319 → |