← Ch.147 | Ch.149 → |
Nhất Lăng, em.. em bị làm sao vậy? Giản Vũ Tiệp nói, giọng khó khăn.
Video. Giản Nhất Lăng nói.
Cái gì?
Đoạn phim đó, em có, anh không cần, khổ sở.
Em.. em nói đoạn video đó.. em. Giản Vũ Tiệp không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Đoạn video mà cậu nhìn thấy đêm qua cư nhiên Nhất Lăng muội muội lại có?
Em ấy đã có video bằng chứng đó?
Hơn nữa Nhất Lăng muội muội đã biết mình đã xem video bằng chứng kia?
Em.. em cũng biết rằng anh đã xem đoạn video đó?
Ừ. Giản Nhất Lăng gật đầu.
Anh xin lỗi. Đôi mắt Giản Vũ Tiệp đỏ lên, Anh đã không bảo vệ em. Anh không xứng làm anh trai của em.
Anh có thể. Giản Nhất Lăng nói.
Giản Vũ Tiệp cúi đầu, Nhất Lăng, em hận anh đi. Anh biết sự thật, nhưng anh đã chọn che giấu nó. Hiện tại anh đã đưa ra quyết định này, anh không còn xứng đáng làm anh trai của em nữa.
Giản Vũ Tiệp biết sự lựa chọn của chính mình là đáng giận.
Cậu cũng cảm thấy mình còn không thấu được chính mình.
Nhưng cậu vẫn chọn cách này.
Không sao đâu. Giản Nhất Lăng nói, không do dự, đơn giản và rõ ràng.
Giản Vũ Tiệp sững sờ, Nhất Lăng, em..
Anh không khổ sở, em liền tha thứ cho anh. Giản Nhất Lăng nói rất đơn giản, rõ ràng và chắc chắn.
Trái tim của Giản Vũ Tiệp dường như bị một vật thể nào đó va đập mạnh.
Vừa nặng, vừa đau, sau cơn đau lại như có máu tươi chảy ra.
Giản Nhất Lăng dừng lại, vẫn còn điều gì đó muốn nói.
Cô mở miệng, giọng nói mờ mịt và xa lạ, Anh là ca ca.
Từ ca ca từ từ thoát ra khỏi miệng Giản Nhất Lăng.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng gọi ca ca.
Một tiếng ca ca đập thẳng vào tim Giản Vũ Tiệp, nước mắt của cậu không thể kiềm chế được nữa.
Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và đôi mắt sáng ngời của Giản Nhất Lăng.
Bức tường cao trong trái tim cậu vừa mới được xây đêm qua đã sụp đổ ngay lập tức và biến thành đống đổ nát.
Em gái cậu, đây là em gái của cậu, em gái cậu tin tưởng cậu.
Là cậu muốn chăm sóc tốt cho người em gái yêu quý của mình đến hết đời..
Giản Vũ Tiệp cười như một kẻ ngốc.
Nụ cười phá tan mây mù.
Trong khi cười, nước mắt cậu vẫn tuôn rơi.
Nước mắt tuôn rơi, Giản Vũ Tiệp lấy cánh tay lau đi những giọt nước mắt.
Như thoát khỏi gông cùm nặng nề, cậu kiên quyết nói với Giản Nhất Lăng, Nhất Lăng, anh quay lại lấy đoạn video, em chờ anh, anh sẽ công khai nó!
Có lẽ sai khi phản bội mẹ mình, có thể sự lựa chọn của cậu có thể hủy hoại gia đình của mình.
Nhưng cậu vẫn không nên che giấu sự thật.
Mẹ và em gái đều là những người mà cậu không thể làm tổn thương, nhưng chính mẹ cậu làm sai chứ không phải em gái cậu!
Em gái cậu chọn cách tha thứ cho cậu và tin cậu, cậu không thể làm em ấy thất vọng nữa.
Cậu phải công khai video và trả lại sự trong sạch cho em gái mình, sau đó cậu sẽ đi cầu xin ông nội, gia đình bác cả và Nhất Lăng muội muội, cầu xin họ tha thứ cho mẹ của mình.
Bất kể muốn yêu cầu cậu làm cái gì cũng được.
Một đêm giãy giụa, một đêm thống khổ, cuối cùng biến thành bọt biển dưới sự tín nhiệm của người em gái yêu quý của mình.
Giản Nhất Lăng kéo Giản Vũ Tiệp, Không, em sẽ giải quyết. Giọng nói non nớt lại tràn ngập tự tin.
Giản Vũ Tiệp phủ quyết, Không, người làm sai không phải là em, là chúng ta, chúng ta nên bù đắp, vẫn là anh nên đi!
Giản Nhất Lăng lời ít ý nhiều, Em sẽ xử lý.
Giản Nhất Lăng nói xong, kiên quyết quay đầu, hướng cổng trường mà đi.
Giản Vũ Tiệp sững sờ một lúc rồi đuổi theo, ngăn Giản Nhất Lăng lại.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |