← Ch.121 | Ch.123 → |
Ngay sau khi Trình Dịch tiếp nhận bệnh án, các nhân viên liên lạc trong viện bắt đầu liên lạc với Tần Xuyên và bệnh viện nơi mẹ của Tần Xuyên nằm.
Lúc này, Tần Xuyên đang ngồi trên xe rời khỏi viện.
Anh sững người một lúc khi nhận được cuộc gọi.
Anh Tần, anh có đang nghe điện thoại không, anh Tần?
Vâng, xin mời nói. Tần Xuyên hoàn hồn, giọng điệu hưng phấn khó che giấu.
Chúng tôi cần phải chuyển mẹ của anh tới viện nghiên cứu của chúng tôi. Hãy sắp xếp càng sớm càng tốt để thực hiện chuyển bệnh nhân và các hoạt động liên quan.
Được, tôi hiểu rồi.
Anh Tần còn thắc mắc gì không? Nếu không, chúng ta đợi cho đến khi mẹ của anh được chuyển đến viện rồi nói tiếp.
Tôi có thể hỏi một câu được không?
Xin mời nói.
Tại sao đột nhiên đồng ý nhận bệnh án của mẹ tôi?
Xin lỗi anh Tần, tôi chỉ có trách nhiệm liên lạc với anh, còn việc nhận bệnh án của mẹ anh ra sao thì do các nhà nghiên cứu của viện chúng tôi quyết định. Tôi không biết.
Tôi hiểu rồi, cảm ơn.
Sau khi cúp máy, Tần Xuyên vẫn không hiểu vì sao viện đột nhiên đồng ý nhận trường hợp của mẹ anh.
Không biết tại sao vừa nghĩ tới vấn đề này, Tần Xuyên lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi gặp Giản Nhất Lăng ở cửa viện.
Nhưng Tần Xuyên không nghĩ ra ở đây có thể tồn tại liên hệ gì.
Viện nghiên cứu Tuệ Linh sẽ không bán mặt cho bất kỳ tập đoàn nào, ngay cả một gia tộc lớn như Giản gia hay Vu gia cũng không thể tác động đến sự sắp xếp của viện nghiên cứu.
Làm thế nào mà quyết định của viện nghiên cứu lại có thể bị ảnh hưởng bởi Giản Nhất Lăng?
###
Vào thứ hai, Giản Nhất Lăng đến trường như thường lệ.
Vừa đến lớp, Hồ Kiều Kiều trông có vẻ căng thẳng.
Nhất Lăng, thật khổ sở, hôm nay sẽ công bố kết quả kiểm tra hàng tháng!
Hồ Kiều Kiều nhìn Giản Nhất Lăng, vẻ mặt ai oán.
Hồ Kiều Kiều vẫn có thể lừa dối bản thân khi chưa có kết quả, nhưng khi có kết quả, cô phải đối mặt với thực tế.
Hồ Kiều Kiều gào nửa ngày và hồi hộp nửa ngày, nhưng vẫn không thể tránh khỏi.
Kết quả kiểm tra lần lượt được gửi tới.
Hồ Kiều Kiều nhìn thành tích các môn của cô, trong lòng thổn thức.
Gió lạnh thổi, bông tuyết bay, trái tim ta, thật mệt mỏi. Hồ Kiều Kiều ngồi ở trên bàn than khóc.
Sau một hồi gào thét, cô tự cổ vũ mình lên một chút, sau đó quay lại và liếc nhìn tờ giấy kết quả kiểm tra của Giản Nhất Lăng.
Toán: 90 (điểm toàn bài 150).
Tiếng Anh: 90 (điểm toàn bài 150).
Vật lý: 72 (điểm toàn bài 120).
Hóa học: 60 (điểm toàn bài 100).
* * *
Vừa đủ đạt tiểu chuẩn, không hơn không kém.
Nói đạt tiêu chuẩn chính là đạt tiêu chuẩn!
Hồ Kiều Kiều vừa ngạc nhiên vừa ghen tị, Nhất Lăng, cậu đã bái vị thần nào trước kỳ thi vậy? Tại sao điểm các bài thi của cậu đều vừa đủ điểm đạt chuẩn?
Trước khi thi, Hồ Kiều Kiều nói với Giản Nhất Lăng rằng cô sẽ học tập chăm chỉ để đạt điểm tiêu chuẩn.
Kết quả là Giản Nhất Lăng đã thực sự đạt điểm tiêu chuẩn.
Vẫn là một đường đạt điểm tiêu chuẩn.
Cậu nói cố gắng để đạt điểm tiêu chuẩn. Giản Nhất Lăng trả lời.
Ừ..
Hồ Kiều Kiều nhận ra rằng cô không thể phản bác lại.
Cô ấy đã nói điều đó, cô ấy nói rằng họ phải có ước mơ! Vạn nhất gặp quỷ thì sao?
Vấn đề là, Giản Nhất Lăng gặp quỷ, còn cô thì không!
Hồ Kiều Kiều càng cảm thấy đau lòng.
Hồ Kiều Kiều lại nhìn số điểm ngữ văn của Giản Nhất Lăng: 96 điểm, điểm toàn bài là 150, 90 điểm là đạt tiêu chuẩn, Giản Nhất Lăng cao hơn 6 điểm.
Đây là sai lầm của Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng có thể ước tính chính xác điểm số của các môn khoa học như toán, lý, hóa, sinh nhưng cô không thể ước tính chính xác cho môn ngữ văn.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |