Tuyết đã ngừng rơi
← Ch.111 | Ch.113 → |
Edit + beta: Văn Văn.
Thật ra loại chuyện này ban đầu sẽ hơi khó chịu một chút.
Ít ra sau khi cô cảm thấy khó chịu, cô bắt anh dừng lại giữa chừng, khóc rấm rứt tủi thân bên tai anh.
"Không được không được, tôi thấy lạ quá."
Triệu Tự dừng động tác.
Anh cảm thấy khó chịu chẳng kém gì cô, mồ hôi anh rơi xuống gò má Đại Ninh, Triệu Tự duỗi tay lau đi giúp cô.
Lúc này đại tiểu thư còn không quên nhõng nhẽo: "Chừng nào tôi nói được thì anh vào lại."
Anh bật cười: "Ừm."
Lời nói này quả thật không nói lý. Nhưng anh cũng không bác bỏ, chỉ nâng mặt cô lên hôn từng chút một.
Nụ hôn của anh rất đỗi dịu dàng, gò má cô ửng hồng.
Sau khi không còn cảm giác khó chịu như vậy nữa, cô cảm thấy việc này cũng hơi thú vị, vẫn có thể chịu đựng được chút cảm giác khó chịu đó.
Đầu óc cô mụ mị, cô nhìn mặt Triệu Tự còn không quên đưa ra yêu cầu: "Tôi, tôi... Tôi bảo dừng thì anh dừng liề..."
Triệu Tự che miệng cô lại.
Anh có thể nghe theo cô mọi chuyện nhưng anh mà nghe theo chuyện này, chỉ sợ cô phế anh mất.
Anh là người duy nhất có thể dung túng cho mọi yêu cầu kỳ quặc của cô từ đầu đến giờ.
Chí ít trong chuyện này, anh muốn bao giờ dừng thì dừng.
*
Đại Ninh mệt thành một vũng nước, ngón tay không còn chút sức lực, cô vừa uất ức vừa tức giận.
Triệu Tự không từ chối yêu cầu của cô, nhưng sau đó anh làm đến nỗi cô không nói được câu nào nguyên vẹn, thế là cô bắt đầu hờn dỗi.
Triệu Tự nhìn cô, không khỏi hiện lên ý cười trong ánh mắt mình.
Cô ấy thật sự rất đáng yêu, người nằm sấp, đầu thì quay sang kia, cũng làm xong cả rồi còn lật mặt không quen biết anh. Vừa mới bắt đầu anh đã biết, mấy năm trước cô đã lừa mình.
Tối hôm đó, anh hoàn toàn không xảy ra chuyện gì với cô cả. Mệt cô còn nói dối không chớp mắt, tỉnh dậy còn phát cáu. Năm đó anh đã nhận ra chỉ là không vạch trần cô thôi.
Anh thật sự không thèm để ý mấy việc đó, mấy năm qua gặp ác mộng triền miên, chỉ cần khi đêm đen buông xuống, cô nằm trong lòng anh là trái tim anh đã bình yên. Anh thích cô gái ấy, biết cô xấu xa, không nói lý, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích nhưng khi anh gặp cô thì trong lòng không kiềm được mềm đi đôi phần.
Giống như chú thỏ con cụp tai đâm vào ngực mình, chỉ cần một cái chạm đã đầy ấp tình cảm dịu dàng.
Cô rất dễ bị chọc tức và cũng dễ dỗ dành.
Triệu Tự đưa cô đi tắm, cô ngoan ngoãn bò vào trong lòng anh rồi ngủ thiếp đi.
Vừa nãy Triệu Tự đã tắt âm điện thoại, anh bảo vệ cô, chặn ánh sáng không cho chiếu vào mắt cô, xong xuôi rồi mới đi xem tin tức mà mình bỏ sót.
Có hơn mười tin nhắn khẩn cấp, tất cả đều là lời đe dọa của hai người đàn ông kia. Triệu Tự ở thành phố T cũng không an toàn. Anh có thể tìm được Đại Ninh, cho dù anh có tìm cách che giấu cũng không có nghĩa là người khác không tìm thấy.
Anh che đi hàng mi dài như cánh bướm của cô gái trong lồng ngực, đôi mắt đen nhánh, trầm lặng.
Triệu Tự tắt điện thoại không trả lời, đắp chăn đàng hoàng cho cô rồi ôm người vào lòng ngủ chung.
Trời tạnh mưa, chỉ còn lại gió thổi lay tờ giấy mùa đông phát ra âm thanh trong trẻo.
Trận tuyết rơi dày đặc ở trong lòng anh cũng đã ngừng.
*
Hai ngày sau, khi trời quang mây tạnh, Đại Ninh không muốn ở trong phòng nên muốn đi thả diều. Vì một số lý do không thể diễn tả, bây giờ cả người cô toàn là vận khí.
Nếu ra ngoài đi dạo một vòng, nói không chừng còn có thể lượm được vài tờ nhân dân tệ.
Đại tiểu thư chưa từng trải qua cảm giác có vận khí quanh người, Thanh Đoàn cảm thấy nếu cơ thể cô cho phép, chắc dáng đi cô còn vênh váo, phách lối hơn thế này.
Bây giờ ở Bắc Kinh đã sớm trời đông tuyết phủ, còn thành phố ven biển như thành phố T lại vừa vặn là nhiệt độ đầu thu.
Khi thời tiết đẹp, đại tiểu thư rất thích chơi hết mình. Cô muốn đi thả diều ở bãi biển, còn muốn Triệu Tự làm diều cho mình.
Triệu Tự lấy diều giấy ra tự mình dán cho cô.
Cô dựa vào người anh, chuyên chú nhìn anh gọt khung diều. Đại tiểu thư cảm thấy cảnh tượng này như đã từng thấy, nhưng nhất thời làm thế nào cô cũng không nhớ ra được, cho đến khi Triệu Tự làm xong con diều, cô mới có chút ấn tượng mơ hồ.
Bốn năm trước ở thôn Hạnh Hoa, Xuyên Tử không có tiền, cậu ấy đã tự mình làm diều cho cô vợ Tiểu Yến mới cưới của mình.
Nghĩ đến đây cô trợn to mắt, đá bay con diều của Triệu Tự.
"Bỏ đi! Tôi thấy vẫn nên đi mua."
Khung diều bị cô giẫm nát, Triệu Tự cũng không nổi giận, anh nắm lấy mắt cá chân của cô, giọng nói ôn hòa: "Bây giờ em có mua diều cũng không thể giao đến ngay được."
Cô lặng lẽ liếc anh rồi chu môi, cuối cùng vẫn miễn cưỡng chấp nhận con diều của Triệu Tự.
"Vậy anh làm lại lần nữa đi, tôi muốn một con diều thật là dữ, anh làm con rồng được không?"
Triệu Tự có chút bất đắc dĩ, thấp giọng dỗ dành cô: "Anh sẽ cố hết sức, nhé?"
Anh sợ cô đợi đến mất hết kiên nhẫn nên cho cô đi chơi trước.
"Em đừng sợ, không có cua và rùa biển đâu." Anh dường như biết vận may của cô trước đây không được tốt lắm, cô chỉ đi chơi bên dòng suối nhỏ cũng bị cua kẹp vào chân, vậy nên anh đã làm sạch bờ cát.
Hạt cát li ti, chân trần giẫm lên rất thoải mái.
Triệu Tự vừa làm diều hình rồng vừa phân tâm nhìn cô.
Đại tiểu thư đi không được bao xa thì dưới bàn chân cộm lên một cái, cô sửng người, suýt nữa thì nổi cáu. Triệu Tự cái tên lừa gạt này! Đã nói không có con gì làm hại mình mà!
Cô nhặt lên thì mới phát hiện là một con ốc biển nhẵn bóng. Cũng không đau lắm, dưới ánh mặt trời ấm áp, có cái gì đó sáng lấp lánh trong con ốc biển.
Thanh Đoàn thăm dò vào, không nhịn được thốt lên.
Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương rất tinh xảo.
Đại tiểu thư không thể tin nổi cầm chiếc nhẫn: "Bây giờ vận khí của ta tốt đến mức đi ra ngoài thôi mà còn lượm được kim cương?"
Cô kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Thanh Đoàn cũng thế.
Vận, vận khí này cũng đỉnh quá!
Đại Ninh nhảy nhót chạy về, khoe khoang với Triệu Tự: "Tôi nhặt được kim cương nè!"
Triệu Tự liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay cô, sau đó nhìn khuôn mặt cô tràn đầy đắc ý, anh bật cười: "Ừm, Ninh Ninh giỏi quá."
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kéo kéo ống tay áo của Triệu Tự, cười hì hì: "Nào về anh nhớ tìm một sợi dây để tôi xỏ vào đeo đó, tôi muốn đeo vào cổ."
"Được, đã làm xong diều rồi này, em muốn chơi thử không?"
Đại Ninh chơi cả ngày không thấy mệt chút nào, đợi Triệu Tự xỏ chiếc nhẫn vào làm thành dây chuyền đeo lên cho cô. Cô chớp mắt, bắt đầu đếm kỹ xem đêm nay mình ăn gì.
Cô mới nói tên hai món ăn bỗng nhiên phun một ngụm máu lên ngực Triệu Tự.
Ý cười trong mắt Triệu Tự ngưng đọng, cô gái trước mặt giây trước còn tinh thần hăng hái, giây sau đã trượt xuống người anh.
Anh ôm cô vào lòng.
Đại tiểu thư xoa xoa trái tim, có chút ngỡ ngàng, tủi thân nhìn anh: "Tôi nôn ra máu."
Lông mi anh che phủ đôi mắt, bàn tay to nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi cô, không nhìn ra được cảm xúc trong đáy mắt anh: "Ừm, anh thấy rồi, em có đau không?"
"Đau lắm đau lắm!"
Anh ôm cô ngồi một lúc, Đại Ninh mới thở lại bình thường, lúc này đại tiểu thư còn không quên bàn điều kiện với anh: "Người ta nôn ra máu cả rồi, vậy nên đêm nay tôi muốn thêm năm món. Hôm qua anh không cho tôi ăn kem, tôi muốn ăn ba cây cơ!"
Triệu Tự đặt cằm lên đầu cô, khẽ nói: "Được."
Anh thật sự thêm độ ngọt vào món ăn, cô ăn rất ngon miệng, Triệu Tự dùng đũa nếm thử, anh bị ngấy đến choáng váng, thế nhưng cô không hề có cảm giác gì.
Anh cũng không thể hiện sự khác thường, ăn những món ăn khác thường cùng cô, anh cảm thấy có chút đắng miệng.
Chỉ là đến lúc ăn kem, Triệu Tự không cho ăn ba cây mà chỉ cho cô ăn nửa cây, khi cô còn lại nửa cây đang ăn dở thì bị anh thò người qua ăn hết.
Đại tiểu thư cầm vỏ kem ốc quế mà trừng to mắt nhìn anh, đôi mắt to ngập nước, uất ức đến nỗi có thể bật khóc ngay lập tức.
Anh toi rồi, xưa nay cô luôn muốn gì được nấy ở trước mặt anh, Triệu Tự đã cắt bớt hai phần kem ốc quế của cô không nói, anh còn ăn hết nửa phần của cô, Đại Ninh nổi giận giẫm lên đầu gối anh, lắc anh qua lại: "Trả lại đây, trả lại đây! Triệu Tự cái đồ xấu xa nhà anh!"
Triệu Tự sợ cô ngã nên ôm lấy eo cô.
Thấy cô còn muốn quậy, ầm ĩ đến nỗi làm biến đi bầu không khí vừa mới bi thương ban nãy, anh vừa mềm lòng vừa buồn cười, giữ lấy gáy cô rồi hôn xuống.
"Trả lại cho em."
Nhưng trong miệng anh đã sớm không còn gì, Đại Ninh buồn bực dùng trán mình đập vào ngực anh.
Anh ôm cô, cho cô quậy đã thì thôi, đại tiểu thư nhận ra dù mình có năn nỉ thế nào cũng không đòi lại hai cây kem rưỡi còn lại.
Có đôi khi anh giữ vững nguyên tắc của mình một cách đáng sợ.
Nếu là người khác, chắc chắn không chịu nổi cô mè nheo như thế.
Anh chỉ im lặng, đợi cô quậy mệt rồi mới bế cô đi tắm. Từng sợi tóc của cô đều được anh cẩn thận nhẹ nhàng gội sạch, thấy cô gái hẹp hòi trong lòng mình vẫn đang chấp nhặt từng miếng ăn, Triệu Tự đành phải lái sang chuyện khác: "Em nhớ ngài Kỷ không? Hai ngày nữa, anh sẽ đưa em về thăm ông ấy."
Đại Ninh gật đầu, hơi tò mò: "Tại sao anh không đưa tôi đến bệnh viện?"
Ngôn Cảnh đưa cô đi bệnh viện, Thời Mộ Dương cũng ép cô đi đến đó, Triệu Tự thì không làm vậy, nhìn thấy cô phun ra máu, thậm chí anh còn rất bình tĩnh, dịu dàng lau sạch vết máu trên khóe miệng cô.
Triệu Tự là một trong số các nam chính, anh đúng là không hòa nhập được với họ mà.
Người đàn ông trước mặt ngước mắt lên, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô.
"Ồ, anh biết tôi sắp chết nhỉ." Đại Ninh vớt bọt từ bồn tắm rồi vỗ vào mặt Triệu Tự, trông thấy vẻ mặt mù mịt của anh, cụp mắt xuống, cuối cùng cô nghiêng đầu bật cười.
Anh cũng bật cười theo cô.
Mấy đêm trước, đại tiểu thư đã được trải nghiệm loại chuyện vui vẻ không thể tả, đêm nay cô vẫn muốn quấn lấy chơi với anh.
Sau khi cơn đau dừng lại, cô phát hiện Triệu Tự rất giỏi làm chuyện này, anh càng muốn làm cô thoải mái hơn là chuyện mình được thoải mái.
Cô nắm chặt khăn trải giường, rên rỉ nũng nịu.
Tất nhiên trong quá trình này cô cũng muốn chết đi cho rồi, sau khi cô nghi ngờ có phải anh yếu hay không thì đêm đó Triệu Tự làm đến nỗi cô gào khóc nức nở gọi tên anh, sắp khàn giọng đến nơi thì anh mới tha cho.
Cuối cùng cô đã biết người lạnh nhạt, bình tĩnh như Triệu Tự cũng mắc căn bệnh chung của đám đàn ông. Chí ít khi đang "yêu" thì đừng có ghẹo bậy.
Lợi ích rõ ràng nhất của việc đó là cơ thể đang hấp hối này của cô dần tràn đầy sức sống.
Đại tiểu thư cảm thấy giờ mình đã là yêu tinh thật sự, cô tự buồn cười với giả thuyết này. Đến tối sau khi tắm rửa xong, cô ngạo nghễ tuyên bố muốn ở trên.
Triệu Tự mỉm cười, một phát kéo cô đại tiểu thư đang bay trong ảo tưởng xuống.
"Đêm nay không làm."
Cô sững sờ một lúc.
Triệu Tự hôn lên tóc cô: "Em nôn ra máu." Khi nói đến ba chữ "nôn ra máu", anh ngừng lại khó có thể phát hiện.
Đại tiểu thư không phục, tuy cô nôn máu nhưng cô rất giỏi mà! Trạng thái tinh thần của cô cũng đang rất tốt.
Vốn dĩ chuyện này có thể làm hoặc không, nhưng cô là kẻ thích làm trái lại, Triệu Tự bảo không làm thì cô càng muốn làm. Đại Ninh trêu ghẹo và cắn anh, đại tiểu thư lanh lợi có sức sát thương rất lớn, cô giống như chú lạc đà Alpaca [1] nhỏ bé chẳng thể nào ngồi yên.
[1]
Cơ thể Triệu Tự xao động, may mà ngoài mặt anh vẫn cố hết sức bình tĩnh, anh bắt chéo hai tay cô lại, muốn tìm cái cà vạt trong tủ.
Đại tiểu thư sắp khóc hu hu.
Triệu Tự thấy mà dở khóc dở cười, anh không có cách nào với cô, thật ra anh đã sớm mềm lòng không thôi, giơ tay đầu hàng với cô rồi.
Anh tiến vào cô một cách nhẹ nhàng.
Cô cắn ngón tay, lặng lẽ nhìn anh. Anh nhắm mắt lại, không muốn cô thấy ánh mắt mình ra sao nên lại gần hôn cô.
Bởi vì cô lộn xộn nên buổi sáng dậy muộn một chút.
Triệu Tự mới hấp trứng cho cô xong thì cửa bị người dùng lực mạnh phá hư.
Động tác của Triệu Tự dừng lại trong chớp mắt, anh lấy trứng hấp ra cho Đại Ninh rồi ung dung đi ra ngoài, nhìn về phía người đến.
Triệu Tự vốn nghĩ tác phong làm việc thô bạo như vậy e rằng là Thời Mộ Dương nên khi thấy người ngoài cửa là Ngôn Cảnh, anh hơi bất ngờ.
Ai rồi cũng trưởng thành, Ngôn Cảnh cũng không ngoại lệ.
Gần như vừa phá cửa ra thì người của Triệu Tự cũng bao vây Ngôn Cảnh lại.
Giữa hai người đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bầu không khí thoáng cái rất căng thẳng.
"Anh Triệu, phiền anh trả vợ chưa cưới lại cho tôi." Giọng Ngôn Cảnh trầm khàn mang theo cảm giác âm u.
Anh không còn nói lắp nữa, hiển nhiên anh đã nỗ lực rất nhiều để có thể sánh vai cùng người đó.
Triệu Tự hỏi lại: "Vợ chưa cưới của cậu?"
Xưa nay căn phòng ấm cúng chưa từng trải qua áp suất thấp như thế, hình như còn chê không đủ, lúc này cô gái đẩy cửa ra, cả người cô quấn trong tấm chăn trắng như tuyết, bả vai lộ ra ngoài, trên đó còn trải dài dấu vết rải rác, cô rất hứng thú xem bọn họ đôi co với nhau.
Ánh mắt Ngôn Cảnh rơi vào xương quai xanh của cô, con ngươi co rút, trong nháy mắt ấy anh nắm chặt nắm tay. Anh không phân biệt được cuối cùng trong lòng mình là tức giận hay là đau đớn đến trước.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |