← Ch.315 | Ch.317 → |
"Gia Mậu, ta nghe nha hoàn bà tử truyền lời tới, hình như bà nội ngươi còn muốn tìm trở về Thục Hoa." Tương Nghi lo lắng trùng trùng: "Cũng không biết về sau sẽ xảy ra biến cố gì."
Gia Mậu cũng thở dài: "Kết cục họ Cổ kia và Thục Hoa, đúng là giống tiền thế, tuy nói không phải là nuốt vàng tự sát, dù sao cũng là tự sát, còn có Thục Hoa, cũng là đưa đi Bích Vân am làm ni cô, về sau không hẳn sẽ đối nghịch Tứ muội muội." Hắn nhíu mày, tâm trạng hết sức phức tạp, mình không thể chạy đến trước mặt Dung lão thái gia nói hết chuyện kiếp trước, nếu là hắn thực sự làm như vậy, bảo đảm Dung lão thái gia cho là hắn là yêu nghiệt chuyển thế.
"Không bằng chúng ta nghĩ cách, làm bà mối cho Thục Hoa, gả nàng đi là được, dĩ nhiên nàng là sẽ không lại đi làm di nương." Trong lòng Tương Nghi rầu rĩ, mặc dù Thục Hoa đã nhiều lần làm chuyện xấu, nhưng dù sao vẫn là chịu ảnh hưởng của mẫu thân nàng, một cô nương thanh xuân, bị nhốt trong am ni cô yên ắng tĩnh lặng kia cả đời, việc này cũng thật sự rất tàn khốc.
Hơn nữa, bản tính Thục Hoa, giống cha mẹ nàng, Dung tam phu nhân tự tử, Văn Ban Chủ kia bị Dung phủ chặn miệng đưa đi đại lao kinh triệu doãn, dùng tội trộm cắp, loạn côn đánh chết tại chỗ, làm sao biết Thục Hoa có thể ghi hận hay không, về sau tìm qua tới trả thù. Trong lòng Tương Nghi có chút thấp thỏm, nghe nói Văn Ban Chủ bị bỏ vào bao, ở Dung phủ bị đánh được nửa chết nửa sống mới đưa đi kinh triệu doãn, sau đó ở bên kia tiếp tục đánh, lúc cởi bỏ bao bố, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, đều bị máu thấm, đỏ sậm khắp nơi đều có.
Nghĩ đến đây, Tương Nghi không khỏi rùng mình một cái, Thừa Tuyên còn chưa được một tuổi, dù thế nào cũng nên tích lũy công đức hco hắn, ngày mai mình phải đi vào miếu dâng hương, để hòa thượng vậy niệm kinh vãng sinh mấy ngày cho dã uyên ương đã chết, ngàn vạn lại chớ để gửi hồn sống trở lại hại người.
"Tương Nghi, tâm địa nàng thật tốt." Gia Mậu lắc đầu: "Ta đi thử một lần, giúp Thục Hoa tìm một hộ ổn định, cho ít bạc để nàng lập gia đình. Ai, cũng không biết chúng ta làm như vậy, hảo tâm có thể có hảo báo hay không."
Trong lòng Gia Mậu nghĩ tới, nếu Tương Nghi đã muốn làm chuyện tốt, mình liền thay nàng làm chuyện tốt đến cùng, không bằng tìm một hộ "Thích hợp" Thục Hoa, làm cho nàng triệt để gửi tâm tư vào trong đó. Hắn suy nghĩ một buổi tối, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ ra một phương pháp, ôm Tương Nghi thanh thản ổn định ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, Gia Mậu viết một phong thư cho Ca Lạp Nhĩ, mời hắn cho làm mai mối một vị nữ nhi bà con xa của mình: "Phải tìm một hán tử có thể quản lão bà, biểu muội bà con xa kia của ta tâm địa vô cùng không tốt, có thể làm chút chuyện không tốt huyên náo quý phủ không được an bình, nhà nàng chuẩn bị gả nàng xa xa, tốt nhất là cả đời không cần về Đại Chu."
Ca Lạp Nhĩ nhận được thư của Gia Mậu thì vội vàng cầm cho Liên Kiều xem, Liên Kiều thấy thì biết rõ ý tứ trong đó: "Ta biết, thế tử phu nhân đã từng viết thơ cho ta, tâm địa cái cô nương này thật sự rất xấu. Chỉ là người xấu có người xấu trị, chúng ta chọn một mối hôn sự thật tốt cho nàng."
Liên Kiều tinh tế kiểm tra, cuối cùng chọn được một người tốt, ở phía đông chợ thịnh kinh có một tên đồ tể, tính tình táo bạo, rất là đa nghi, vợ mình nói nhiều một câu với nam nhân bên cạnh, bàn tay lớn kia lập tức tát lên mặt, năm ngoái lúc vợ hắn sinh con khó sinh mà đi, đồ tể một người mang theo con trả cảm thấy không có phương tiện, muốn tìm một cô vợ về xử lý hậu viện.
Nghe thấy vương hậu làm mối cho hắn, đồ tể cảm động đến rơi nước mắt: "Tiểu nhân nhất định sửa đổi, đối đãi vị cô nương kia thật tốt."
Liên Kiều khoát tay áo: "Không cần nhìn mặt mũi của ta, ngươi nên thế nào thì thế nào, đến lúc đó nếu nàng là làm sai chuyện, ngươi nên phạt thì phải phạt, không thể bỏ qua cho nàng."
Đồ tể kia không giải thích được, nếu Liên Kiều đã nói như vậy, hắn đương nhiên thoải mái, không cần cố kỵ là vương hậu dắt tơ hồng cho hắn, có thể mở rộng tay chân.
Gia Mậu được hồi âm, cầm lấy cho Tương Nghi nhìn, hai người đều cảm thấy hài lòng, có người có thể quản Thục Hoa, nàng cũng không cần lại về Đại Chu quấy rầy cuộc sống người khác, đây thật là một công đôi việc, cám ơn trời đất. Lập tức Gia Mậu tìm kiếm Bích Vân am, tìm được am chủ kia, cho nàng một khoản bạc, muốn dẫn Thục Hoa đi.
Am chủ chỉ cảm thấy không giải thích được, mấy tháng trước, Trường Ninh Hầu phủ đưa người tới, còn nói muốn nhốt nàng cả đời, đừng cho nàng đào tẩu, sao hôm nay thế tử gia tự mình đến nhận người? Đại gia đình đến tột cùng là quỷ kéo chân nhiều chuyện, nàng cũng không nói nhiều, mình được bạc, có lợi ích thực tế, đây mới là điều quan trọng nhất.
Lập tức gọi Thục Hoa đi ra: "Văn cô nương, có người đón ngươi ra ngoài."
Thục Hoa đã bị nhốt ở trong Bích Vân am này khoảng chừng năm tháng, nghe nói có người đón nàng ra ngoài, vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ là Dung lão phu nhân kiên trì, muốn đón nàng về Trường Ninh phủ? Vội vàng chỉnh trang xiêm y đi ra, thấy là Gia Mậu, trong lòng lại là có vài phần khẳng định, vội vàng giả ra dáng vẻ nước mắt lưng tròng hô một tiếng: "Đại ca."
Gia Mậu ghét bỏ nhìn nàng một cái: "Ngươi đừng kêu đại ca, chúng ta không phải là đường huynh muội."
"Nhưng mẫu thân của ta và phụ thân ngươi, là biểu huynh muội." Thục Hoa mày dạn mặt dày kiên trì: "Ta kêu đại ca ngươi cũng đúng mà." Nàng giơ tay áo lên xoa xoa nước mắt, yêu kiều đứng ở nơi đó: "Là bà nội bảo ngươi đi đến đón ta về?"
Gia Mậu cũng không để ý nàng, nhìn Phương tẩu bên cạnh gật đầu nhẹ: "Phương tẩu, kính nhờ ngươi và lão Lư."
Phương tẩu gọn gàng trả lời một tiếng, đưa tay kéo Thục Hoa ra bên ngoài, Thục Hoa sợ hãi kêu liên tục, không ngừng giãy giụa, nhưng ở đâu có thể mạnh qua Phương tẩu, mới một hồi, đã bị Phương tẩu nhét vào trong xe ngựa, hai người nàng và Lư Thế Phi đánh xe ngựa đi về phía bắc thật nhanh.
Từ đó, Thục Hoa không còn ra mặt ở kinh thành.
Dung tam phu nhân chết, Dung tam gia căn bản không có giữ tang, nên uống hoa tửu thì vẫn uống, nên chọn con hát thì chọn, Dung lão thái gia thấy hắn hoang đường như vậy, thực tại sợ có ngừng cầm chuyện này đi tấu hắn, trong lòng nghĩ, không bằng cưới cô vợ cho hắn, cũng có thể kiềm chế tâm tư hắn.
Nhưng thân thể Dung tam gia có tật xấu, cũng không thể ủy khuất quý nữ người ta, đành phải tạm chọn một nữ nhi nhà thương gia, hơn nữa còn là đã bị hưu về nhà mẹ đẻ, nghe nói là không sinh dục, bị nhà chồng ghét bỏ.
Dung lão phu nhân hừ một tiếng: "Gà mẹ không đẻ trứng, vì sao còn cưới về?"
Dung lão thái gia không có phản ứng bà, con mình là người như thế nào, chẳng lẽ bà không biết rõ, đừng nói là cưới với nữ nhi trong sạch, cho dù cuối những cô lệch trúc kém măng kia, không chừng còn không xứng với người ta.
Dung tam gia cũng không bắt bẻ, nghe nói nữ nhân kia có vài phần tư sắc, lúc này đồng ý. Dung phủ không lo nhiều, tam môi lục sính đưa qua trong nửa tháng, đến lúc chọn ngày xong, Dung tam gia cưỡi ngựa đi qua đón dâu, đón tân Dung tam phu nhân về.
Tân phu nhân họ Kim, khuê danh một chữ Hâm, bốn chữ vàng, thật đúng là làm tổn thương con mắt người ta.
Vén khăn voan đỏ lên, Dung tam gia thấy khuôn mặt vô cùng kiều diễm, trong lòng mừng rỡ, chỉ là khổ nỗi không thể làm việc, chỉ có thể làm nhìn qua không thể nếm. Đêm đó dụng hết toàn lực, một đôi tay lại bắt lại bóp, môi hôn một lần trên người nàng, đến chỗ động tình, thứ kia như cũ là nhuyễn, chỉ có thể dùng giác tiên sinh làm giúp, biến cô dâu thành thét chói tai liên tục.
Chờ yên tĩnh trở lại, trong tay Dung tam gia siết chặt Giác tiên sinh kia, thở to ngủ, cô dâu chút buồn ngủ nào cũng không có.
Nàng thế nhưng gả cho một người như vậy, lớn tuổi không nói, ngay cả phương diện kia cũng không có năng lực! Cũng chỉ là dựa vào danh hiệu Trường Ninh Hầu phủ này, mới có thể lừa gạt cha mẹ, cưới nàng vào phủ.
Sao mạng mình khổ như vậy chứ, cô dâu nhíu lại lông mày, nước mắt sắp rơi xuống, nàng vốn có người trong lòng, chỉ tiếc cha mẹ ghét bỏ người ta nghèo, không chịu gả nàng cho hắn, kết quả mạnh mẽ gả nàng cho một hộ thương nhân, không nghĩ tới phu quân kia là tay ăn chơi, nàng gả xong bị khinh bỉ không ít, dứt khoát đề ra hòa ly, nhưng người nọ lại không chịu đơn giản buông tha nàng như vậy, thế nhưng ném một tờ hưu thư ra, nói nàng không con, phạm vào thất xuất chi điều.
Nàng mới thành thân nửa năm, ở đâu ra con trai? Bấm bụng bấm dạ đi về, trong lòng lại còn vui vẻ nhè nhẹ, nếu đã mình đã bị hưu, không chừng có thể gả cho người trong lòng, nhưng chưa từng nghĩ về nhà không đến hai tháng, cha mẹ lại định hôn sự cho nàng, còn vui vui vẻ vẻ nói cho nàng biết: "Nữ nhi à, con thật đúng là có phúc khí, sẽ gả đi Hầu phủ!"
Không nghĩ tới đây chính là chân tướng Hầu phủ muốn cưới nàng làm vợ, là nhìn trong nhà mình tiểu môn tiểu hộ, không dám bắt bẻ tam gia không còn dùng được này? Cô dâu xoa ngực, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng lúc người yêu biết mình muốn gả lần hai. Sớm biết rằng cha mẹ là người hồ đồ, cũng không biết giúp nàng hỏi thăm một chút, còn không bằng mình chạy ra ngoài.
Chỉ là cho dù cha mẹ biết rõ Dung gia tam gia này là kẻ không còn dùng được, chỉ sợ cũng sẽ buộc mình gả đi - - leolên Hầu phủ, phúc khí như vậy nhà ai có thể có? Cha mẹ lúc nào cũng nói như vậy bên tai nàng, nếp nhăn trên hai gương mặt già một tầng lại một tầng, phân cũng phân không ra.
Thoạt nhìn, mình sẽ bị nhốt ở Trường Ninh Hầu phủ này cả đời, cô dâu buồn bã ỉu xìu thở dài một hơi, mở to mắt nhìn long phượng hoa chúc, một đêm không chợp mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô dâu kính trà, tất cả mọi người cùng nhau gom lại ở đại sảnh, ngay cả Dung lão phu nhân bệnh nặng cũng bị dắt ra, ngồi xuống chủ tọa.
Con trai nhỏ mình thương yêu nhất lại thành thân, trong lòng Dung lão phu nhân vui vẻ, bệnh cũng tốt ba phần, tinh thần tỉnh táo, hôm qua còn mạnh mẽ oán hận thành thân không phô trương, không thể so với lúc Gia Mậu thành thân. Khuôn mặt Dung lão thái gia bình tĩnh, rống bà một tiếng: "Ngươi có thể câm miệng hay không?"
Dung lão phu nhân kinh ngạc há to miệng, nửa ngày nói không ra lời. Tiểu Sương dìu bà nhìn thoáng qua Dung lão thái gia, mắt lộ ra một chút thần sắc làm người ta nan giải, Dung đại phu nhân ở bên cạnh nhìn, trong lòng khẽ mỉm cười, nháy mắt với Tương Nghi, lòng dạ Tương Nghi biết rõ, liếc Tiểu Sương kia một cái, cũng không nói chuyện.
Dung lão phu nhân ngã bệnh, Dung lão thái gia vì để cho trong lòng bà thoải mái, chuyển từ ngoại viện về chủ viện, chỉ là vẫn phân phòng mà ngủ như cũ, kể từ khi Dung lão thái gia trở lại, đột nhiên mùi son phấn trong chủ viện nặng hơn, đi vào chủ viện, đã nghe đến một trận mùi thơm xông vào mũi, giống như mùa xuân đến, hoa trong vườn nở.
Hôm nay hình như cách ăn mặc của Tiểu Sương thanh lệ hơn chút ít, trên mặt thoa phấn, lông mày vẽ tinh tế, trên môi bôi son, sáng long lanh, Tương Nghi vừa thấy bộ dáng kia thì thở dài, Tiểu Sương này chưa mười tám mười chín tuổi, sao lại có phần tâm tư này với Dung lão thái gia vậy?
Mọi người ngồi xuống không bao lâu, thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, chỉ chốc lát, thấy hai nha hoàn dìu dắt một vị tiểu mỹ nhân nũng nịu đi vào, sau lưng còn đi theo một bà tử.
Đây cũng là tam phu nhân mới tới, mọi người đều nhìn qua trên người cô dâu, thấy nàng mặc nhất bộ xiêm y chính hồng, rõ ràng có thể nhìn ra không phải là đồ cưới, chải lấy búi tóc đoan trang, cắm một cây trâm vàng ròng khảm hồng ngọc, một gương mặt trái xoan, đôi mắt không lớn, nhưng nhìn qua khiến người ta cảm thấy thoải mái, hết sức có thần thái, mũi nhỏ nhắn, miệng phía dưới cũng xinh xắn. Nàng không bôi son mạt phấn, cả người nhìn qua hết sức mộc mạc, tựa như vươn tay lay một phen, ngũ quan trên mặt đều sẽ bị xóa đi.
"Con dâu gặp qua bố mẹ chồng." Cô dâu đi đến phía trước, nha hoàn vội vàng đưa một bồ đoàn lên, nàng quỳ rạp xuống đất dập đầu một cái: "Bố mẹ chồng vạn phúc kim an."
Dung lão thái gia vội vàng bảo nha hoàn nâng cô dâu lên: "Trước chớ vội dập đầu, đợi lát nữa kính trà lại dập đầu hành lễ! Lão Tam đâu, tại sao hắn không đến cùng con?" Nhìn nhìn qua cửa đại sảnh, không thấy được nửa bóng người, không khỏi nhíu mày.
Cô dâu đứng ở nơi đó cười dài trả lời một câu: "Cha chồng, mẹ chồng, giờ tam gia còn nghỉ ở trong phòng thông phòng trêu chọc một nha hoàn gọi là Hạnh Hoa, có cần gọi hắn qua không? Con dâu sợ nếu đi gọi hắn, sợ hắn cho là ta uống dấm, cũng là các ngươi gọi hắn thì tốt hơn."
← Ch. 315 | Ch. 317 → |