Thân thế Ca Lạp Nhĩ bại lộ
← Ch.237 | Ch.239 → |
"Đùng đùng" hai tiếng vang lên, hết sức thanh thúy, tay Lạc Tương Ngọc phát run bụm mặt, ngơ ngác nhìn Liên Kiều đứng trước mặt mình, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ngươi dám đánh ta?"
"Sao ta lại không dám đánh ngươi?" Liên Kiều thở phì phò vứt y phục xuống đất, hai tay chống nạnh chỉ Lạc Tương Ngọc mắng lên: "Năm đó lúc ngươi ở Nghiễm Lăng, đối xử với Cô Nương chúng ta thế nào? Ỷ vào lão phu nhân và mẹ của ngươi, động một chút là tới gây chuyện với Cô Nương, nàng có so đo với ngươi? Hôm nay ngươi luân lạc phong trần, Cô Nương mềm lòng, chuộc thân thay ngươi, ngươi lại là đối xử Cô Nương chúng ta thế nào? Còn nguyền rủa nàng chết? Cô Nương chết chúng ta, vậy ai tới chuộc thân cho ngươi? Ngươi cứ ngây ngốc trong Vạn hoa lầu cả đời đi!"
"Ta..." Môi Lạc Tương Ngọc mở ra, đột nhiên liếc mắt, cả người dặt dẹo té xuống.
"Nhanh đi tìm đại phu, có lẽ là ngâm ở trong nước lạnh bị lạnh." Tương Nghi nhìn Lạc Tương Ngọc như thế, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, cũng không đành lòng, mặc dù Lạc Tương Ngọc còn nhỏ đối với nàng không tốt, dù sao vẫn chỉ là chịu ảnh hưởng của Lạc Đại phu nhân, vẫn không thể nói nàng ta bản tính ác độc, nàng cũng không làm chuyện đại ác gì với mình, mình cũng không thể thấy nàng rơi vào khốn đốn mà không duỗi tay chi viện, hay là tìm một đại phu tới nhìn cho nàng ta một chút.
"Ai!" Liên Kiều dậm chân, không lên tiếng nữa, Bảo Trụ mau chóng cho người đi tìm đại phu, lúc này chỉ thấy đi qua cửa Ca Lạp Nhĩ, trên mặt mang nụ cười khoái trá.
"Ca Lạp Nhĩ!" Liên Kiều thấy hắn tới, trong lòng mới thoải mái hơn, đầy ánh mặt trời: "Dương lão thái gia đưa ngươi qua làm chi? Có chuyện tốt gì?"
Ca Lạp Nhĩ sung sướng gật đầu một cái: " ừ, chuyện thật tốt." Khóe miệng của hắn cong lên, con ngươi màu xanh biếc tựa như sâu hơn, sâu kín như phỉ thúy.
"À?" Liên Kiều không khỏi cũng vui vẻ: "Nói nhanh lên một chút xem, là chuyện gì?"
Ca Lạp Nhĩ nhìn chung quanh: "Dương Nhị thiếu gia, Dung Đại thiếu gia, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chớ có để cho người nghe."
Bảo Trụ thấy sắc mặt Ca Lạp Nhĩ trịnh trọng, biết có chuyện gấp, chào hỏi một tiếng, để cho quân sĩ mang Lạc Tương Ngọc về phòng của nàng, gọi Tử Tiêu đi chăm sóc nàng, lúc này mọi người mới đi theo Ca Lạp Nhĩ cùng về phòng Gia Mậu.
"Thế nào? Ông nội ta tìm ngươi làm chi?"
"Dương lão tướng quân hỏi ta có muốn trở về Bắc Địch, lấy lại đồ của ta không." Sắc mặt Ca Lạp Nhĩ một mảnh vẻ hưng phấn, tựa như không thể kềm chế tâm trạng vui sướng của mình, giữa mặt mày có thần thái tung bay.
"Thu hồi đồ đạc của ngươi? Ngươi có vật gì ở Bắc Địch?" Liên Kiều rất là tò mò: "Ca ca ngươi không phải đã chiếm đoạt tài sản trong nhà, ngươi xa xôi trở về, cho dù tộc nhân thương tiếc, cũng chỉ chia mấy con dê bò cho ngươi thôi, còn đáng giá ngươi khổ cực như vậy hay sao?"
"Liên Kiều, " Ca Lạp Nhĩ rất áy náy nhìn nàng: "Thật xin lỗi, ta giấu các ngươi lâu như vậy."
Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Ta biết ngươi có lai lịch, cho dù ngươi không nói, ta cũng biết."
"Lạc tiểu thư, ngài chắc chắn biết, ngài là nữ thần Hi Tư của ta, là đèn sáng chỉ dẫn ta đi tới." Trên trán Ca Lạp Nhĩ xông một mảnh mồ hôi, hắn không mấy để ý dùng ống tay áo lau đi: "Ta... Là Tam vương tử Bắc Địch, đại ca ta sát hại Hãn Vương, mưu đoạt Hãn Vương vị, đó là thứ nên thuộc về ta."
"Cái gì?" Liên Kiều kinh hô lên nhất thanh, ngây người như phỗng ngồi ở nơi đó.
Nàng vốn tưởng rằng Ca Lạp Nhĩ chỉ là một thiếu niên Bắc Địch lưu lạc xứ lạ, cho dù sinh ra ở nhà giàu có của Bắc Địch, bây giờ cũng là mất tất cả, vừa vặn xứng đôi với nàng. Nhưng... Hắn lại là Tam vương tử Bắc Địch, thân phận của mình, làm sao có thể xứng với hắn?
Liên Kiều tuyệt vọng ngồi ở chỗ đó, đôi mắt chăm chú nhìn Ca Lạp Nhĩ không thả, trong lòng có bi thương sâu đậm.
Hóa ra mình lại quá yêu một người lâu như vậy, không biết rõ thân phận của hắn đã dâng hiến một mảnh tâm. Hắn là vương tử Bắc Địch Tam, theo lời hắn nói, Hãn Vương Bắc Địch trước kia từng muốn truyền hãn vị cho hắn, lần này hắn trở về cướp lấy thứ thuộc về mình, đó chính là phải đoạt lại hãn vị Bắc Địch ——mình còn có thể si tâm vọng tưởng sao?
Trong lòng chua xót một trận, trong yết hầu như có thứ gì chặn lại, nửa ngày cũng không nói được. Liên Kiều yên lặng xoay người đi ra ngoài, trong giọng hơi phát run: "Ta đi pha trà."
Phương tẩu đi theo ra ngoài, bắt lại tay của Liên Kiều: "Liên Kiều, ngươi sao vậy?"
Liên Kiều sãi bước đi về phía trước, nước mắt bừa bãi chảy xuôi trên gương mặt, đi tới cuối hành lang, không thấy được căn phòng của Gia Mậu nữa, lúc này nàng mới nức nở nhào vào lòng Phương tẩu: "Tẩu tẩu, trong lòng của ta thật khó chịu, thật sự rất khó chịu."
Phương tẩu đưa tay sờ tóc của nàng một cái, thở dài: " Khi đó chúng ta đã đoán Ca Lạp Nhĩ không phải người tầm thường, nhưng ngươi nhưng vẫn là đặt một phần tâm tư trên người hắn, hôm nay biết được thân thế của hắn, ngươi cần gì phải bi thương như thế? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thật không nghĩ đến ngươi vẫn yếu ớt như cũ, một chút cũng không giống Liên Kiều ta biết."
"Tẩu tẩu, chúng ta là đã từng đoán thân thế của hắn, nhưng ai biết hắn có lai lịch như vầy?" Liên Kiều đưa tay lau nước mắt một cái, giọng nói thật thấp: "Ta thấy nhiều năm như vậy cũng không có người tới tìm hắn, còn tưởng rằng người nhà hắn đã sớm buông tha hắn, hắn có thể sống hết đời ở đại chu, thật không nghĩ đến..."
"Nha đầu ngốc, ngươi không nên vui vẻ thay Ca Lạp Nhĩ sao? Dương lão thái gia gọi hắn đi thương lượng chuyện trở về Bắc Địch, không có chin mười phần nắm chắc, sao dám tùy tiện mở miệng nói chuyện này? Ca Lạp Nhĩ vẫn muốn báo thù cho cha mẹ, muốn đoạt lại đồ đạc của hắn, mắt thấy muốn tâm nguyện sắp thành rồi, ngươi lại khóc sướt mướt như vậy, có chút không tốt đó?" Phương tẩu lấy khăn ra đến lau nước mắt cho Liên Kiều: "Thường ngày ngươi là đứa bé thích cười, đến lúc nên cười tại sao ngươi lại không cười chứ?"
Liên Kiều cố gắng muốn mở miệng, nhưng nụ cười kia làm thế nào cũng chen không ra, so với khóc còn khó coi hơn.
"Ai... Ngươi từ từ điều chỉnh tâm trạng, chuyện trên đời này, không ai nói chắc được, nếu trong lòng Ca Lạp Nhĩ có ngươi, không chừng hắn sẽ lấy ngươi, người Bắc Địch không nói quy củ như đại chu chúng ta, bọn họ kết hôn không coi trọng môn đệ, thích là thích, không thích là không thích, phần lớn mọi người đều cưới được ý trung nhân của mình." Phương tẩu cười nhìn Liên Kiều, đưa tay sửa sang lại tóc thay nàng: "Ngươi mau mau vào phòng nghe bọn hắn nói cái gì? Nhìn xem có thể đi theo Ca Lạp Nhĩ trở về Bắc Địch không? Dù sao hắn cần người làm bạn, không phải là một mình trở về."
Ánh mắt Liên Kiều sáng lên, trên mặt cũng phát ra ánh sáng: "Đa tạ tẩu tẩu chỉ điểm!"
Bóng dáng của nàng giống như một con chim sẻ vui sướng, hoạt bát, rất nhanh thì quẹo qua góc tường, chớp nhoáng không thấy.
Phương tẩu ngưng mắt nhìn lưng Liên Kiều, khẽ lắc đầu, lời nàng mới vừa nói, chẳng qua là muốn cho Liên Kiều yên tâm thôi, triều đại nào không có chính thứ phân chia? Tuy nói người Bắc Địch cởi mở, nhưng thân phận của Ca Lạp Nhĩ khác biệt, hắn nhất định phải thông gia với nữ tử quý tộc có quyền thế, mới có thể vững chắc vương quyền của hắn, Liên Kiều... Trong lòng Phương tẩu quấn quít, trừ phi nàng bằng lòng chia sẻ Ca Lạp Nhĩ với những cô gái khác, nếu không là rất khó gần Ca Lạp Nhĩ một đời.
"Ca Lạp Nhĩ, tình huống bên Bắc Địch rất phức tạp, ngươi tùy tiện đi qua như vậy, chung quy sợ không tốt?" Gia Mậu nghe nói Ca Lạp Nhĩ phải đi về, trong lòng vừa vui vẻ vừa lo lắng. Vui vẻ là sau khi Ca Lạp Nhĩ sẽ không có người ở bên cạnh cướp ai chuyên chú nhìn Tương Nghi hơn rồi, nhưng hắn lại lo lắng Ca Lạp Nhĩ trở về Bắc Địch sẽ gặp phải bất trắc, dù sao Ca Lạp Nhĩ đã rời khỏi Bắc Địch nhiều năm như vậy, cho dù bộ hạ cũ vẫn còn, nhưng bọn họ có thừa nhận hắn không?
"Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân bọn họ thật sự quá tốt rồi." Ca Lạp Nhĩ cảm kích nhìn Bảo Trụ và Gia Mậu, rất không keo kiệt ca ngợi hai người bọn họ mấy câu: "Các ngươi là hậu bối hai người bọn họ, quả nhiên cũng lương thiện nhiệt tâm như bọn họ, Ca Lạp Nhĩ ta có thể có bằng hữu như các ngươi, đời này cũng đáng!"
Sáng hôm nay, Dương lão thái gia cho một binh sĩ tới kêu Ca Lạp Nhĩ qua, đi tới quân trướng Dương lão thái gia, Thôi đại tướng quân cũng ở đó, hai người thấy hắn đi vào, trên mặt hiện lên ra nụ cười: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi đã đến rồi."
Ca Lạp Nhĩ cảm thấy trong nụ cười hai người tựa hồ ngậm cái gì đó khang khác, đi đưa qua thi lễ một cái, yên lặng ngồi xuống, nghe Dương lão thái gia nói: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi còn nhớ lời ta nói với ngươi ở Dương phủ không?"
Trong lòng căng thẳng, Ca Lạp Nhĩ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Dương lão thái gia, có mong đợi mơ hồ, hắn phát hiện mình nói chuyện cũng không lưu loát, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi ra một câu: "Ta, ta, ta... Có thể trở về Bắc Địch rồi hả?"
Dương lão thái gia gật đầu cười: " Ừ."
Ca Lạp Nhĩ "Hô " đứng dậy, ôm quyền với Dương lão thái gia: "Đa tạ Dương lão tướng quân!"
"Ngươi chớ có cuống cuồng, ngồi xuống trước." Dương lão thái gia chỉ chỉ Thôi đại tướng quân bên người: "Ngươi cám ơn Thôi đại tướng quân đi, đến lúc đó hắn sẽ chọn một chi binh tinh nhuệ đi theo ngươi về Bắc Địch, dọc đường bảo vệ ngươi."
Nơi cổ họng Ca Lạp Nhĩ nghẹn lại, bây giờ nói không ra, Dương lão thái gia không nhanh không chậm nói: "Lần này trở về Bắc Địch, đã giúp ngươi liên lạc xong với thúc thúc của ngươi là Mạc Nhĩ Khích, hắn sẽ trợ giúp ngươi."
"Mạc Nhĩ Khích thúc thúc!" Khi cái tên quen thuộc này được người nhắc tới lần nữa, phảng phất thời gian chảy ngược, một khuôn mặt hiền hòa đung đưa trước mặt hắn, mặc dù người kia để râu quai nón, nhìn qua hơi tàn bạo, đáy lòng lại vô cùng hiền lành, từ nhỏ ông ấy đã mang mình cưỡi ngựa bắn tên, rong ruổi khắp nơi trên thảo nguyên, là ông ấy cho mình vui vẻ lúc ban đầu.
"Đúng, người của chúng ta đã hoạt động mấy năm tại Bắc Địch, giúp ngươi liên lạc thúc thúc của ngươi, cố mệnh đại thần ban đầu và những người trung thành với cha ngươi, lần này ngươi trở về Bắc Địch, không phải một mình chiến đấu, mà có rất nhiều người đang giúp ngươi." Dương lão thái gia cười gật đầu một cái với hắn: "Ngươi cứ yên tâm to gan trở về, cẩn thận tất cả là được."
← Ch. 237 | Ch. 239 → |