Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Nhi Lạc Gia - Chương 041

Nữ Nhi Lạc Gia
Trọn bộ 324 chương
Chương 041
0.00
(0 votes)


Chương (1-324)

Siêu sale Lazada


Edit: rinnina

Một tiểu nha đầu mặc áo bông màu đỏ nhạt xuôi tay đứng trước mặt Tương Nghi.

Lạc Đại phu nhân hừ mũi một tiếng: "Tương Nghi, thiếp thân nha hoàn Thúy Chi của ngươi sắp lập gia đình rồi, tuổi ngươi còn nhỏ quá, sao có thể thiếu người? Nha đầu này tên Hồng Diện, ở trong viện của ta một năm rồi, ta thấy nàng tay chân linh hoạt, đưa nàng cho ngươi dùng."

Hồng Diện khiếp nhược cười với Tương Nghi, nàng mới mười tuổi, người cũng không quá cao, chỉ cao hơn Tương Nghi một cái đầu, chẳng qua cặp mắt kia thật là cơ trí, con ngươi màu đen vòng vo một vòng nhanh như chớp, thì biết rõ nàng không phải là một kẻ trì độn.

Lạc Đại phu nhân có người làm trung hậu trung thành gì có thể đưa cho nàng chứ? Không cần nói, nha hoàn này là nội gián nàng an bài trong viện mình. Tương Nghi cười nhạt, thi lễ với Lạc Đại phu nhân: "Mẹ nhớ nhung như vậy, Tương Nghi vô cùng cảm kích."

"Hồng Diện, bây giờ ngươi là thiếp thân nha hoàn của Đại tiểu thư, nhất định phải hầu hạ Đại tiểu thư cho tốt, không thể có một chút lỗi lầm, biết không?" Lạc Đại phu nhân bưng chung trà màu tổng hợp lên, một đôi mắt nhếch lên thật cao, sắp đụng đến lông mày, ánh mắt bén nhọn chớp nhoáng trong mắt rồi biến mất, chỉ thấy Hồng Diện run run người.

Tối hôm qua đại phu nhân gọi nàng qua, khóe miệng chứa đựng ý cười thân thiện: "Hồng Diện, ngươi cũng làm trong viện ta một năm, ta cảm thấy ngươi rất cần mẫn, muốn thưởng cho ngươi một cơ hội ra mặt."

Hồng Diện kinh ngạc vui mừng trợn to hai mắt, "Ùm" một tiếng quỳ sụp xuống đất: "Đa tạ đại phu nhân tài bồi!"

"Ta sẽ đưa ngươi đến viện của Đại tiểu thư, làm thiếp thân nha hoàn cho nàng, sau này tiền tiêu hàng tháng của ngươi là một lượng bạc." Mắt Lạc Đại phu nhân cười híp thành một đường chỉ: "Ngoài ra, mỗi tháng ta trả cho ngươi một lượng bạc, ngươi cần báo cáo lại hằng ngày Đại tiểu thư làm chuyện gì, gặp ai, nói gì, phải báo cho ta biết tất cả, sao hả?"

Hai lượng bạc một tháng? Hồng Diện rất cao hứng, cảm thấy mình sắp choáng váng mà ngất xỉu, nàng bị cha mẹ bán đến Lạc Phủ một năm rồi, tuổi còn nhỏ, làm công việc của thô sử nha đầu, mỗi tháng chỉ lấy ba văn tiền, bây giờ bỗng nhiên tăng gấp mấy lần, trong lòng nàng sung sướng khó tả.

"Hồng Diện nhất định làm xong chuyện này cho đại phu nhân." Không phải làm nội gian sao? Hồng Diện rất xem thường, lại không phải làm chuyện thương thiên hại lý gì, không có gì lớn.

Tương Nghi liếc mắt nhìn Hồng Diện đi sau lưng mình, thấy hai mắt nàng nhìn loạn khắp nơi, đột nhiên xoay người lại cười nói: "Trong phòng ta cũng không có thứ tốt gì, nếu Hồng Diện ngươi là cảm thấy ở không quen, thì sớm về bên đại phu nhân, hay là đi viện của nàng làm việc."

"Không không không, đại phu nhân đưa nô tỳ cho cô nương, vậy nô tỳ chính là người của cô nương, sao có thể trả về?" Hồng Diện thầm nghĩ trong lòng, hai lượng bạc một tháng, không cầm là người ngu.

"Ngươi đã một lòng một ý đi theo ta, vậy sau này ngươi phải trung thực với ta, ngàn vạn lần chớ làm ra chuyện gì dơ bẩn, ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, đến lúc đó chớ làm cho mọi người khó coi." Tương Nghi hung hãn nhìn Hồng Diện chăm chú, kiếp trước nha hoàn này là một kẻ bán chủ, khi mình ở nhà làm khuê nữ, mọi cử động bị nàng nói cho Lạc Đại phu nhân, khi lấy chồng Hồng Diện làm nha hoàn hồi môn, ánh mắt lại dõi theo nam nhân mình không dùng được đó, tập trung tinh thần muốn leo lên giường hắn.

Nha hoàn Hồng Diện này, mình tuyệt đối không thể lưu, kiếp trước mình mơ hồ lưu nàng bên cạnh mình, kết quả càng ngày càng khổ, lần này phải biết rút ra bài học rồi sửa chữa đàng hoàng.

"Cô nương, nô tỳ đã làm thiếp thân nha hoàn của cô nương, dĩ nhiên phải một lòng trung thành hầu hạ cô nương, sao có thể nghĩ chuyện quay về? Xin cô nương yên tâm, Hồng Diện nhất định sẽ trung thành cùng Đại tiểu thư." Hồng Diện rũ tay đứng đó, bộ dáng cung kính, trong đầu vẫn suy nghĩ, sao Đại tiểu thư nói chuyện chín chắn như vậy, một chút không giống đứa bé sáu tuổi, ánh mắt thì giống như ánh đao, chiếu tới làm người ta đau đớn.

"Có thật không?" Tương Nghi cười nhạt, chỉ một gian phòng bên cạnh: "Ngươi cứ ở đó đi."

"Cô nương, nô tỳ không phải nên ở chung một chỗ với ngài sao?" Hồng Diện bạch bạch bạch chạy qua nhìn một chút, phát hiện nơi đó chẳng qua là một gian tạp phòng, có chút thất vọng, lại nhìn phòng Tương Nghi, ánh mắt sáng lên trong khoảnh khắc: "Ngoài phòng cô nương không phải có một gian phòng nhỏ? Nơi đó không phải nơi nô tỳ ngủ sao."

"Ta ngủ rất tỉnh, bên ngoài có một tia động tĩnh là không ngủ được." Tương Nghi Tiếu cười: "Hơn nữa, tuổi ngươi còn nhỏ, chính là lúc tham ngủ, buổi tối ngủ rất trầm, ta gọi ngươi cũng không nghe, không bằng tiếp tục để cho Lưu ma ma trực đêm."

Hồng Diện không dám nói nữa, ngượng ngùng trả lời một câu, cúi đầu xách bọc vải nhỏ đi tới trong phòng kia, lúc xoay người, ánh mắt còn nhìn đèn lưu ly treo bên mép giường Tương Nghi, lộ ra thần sắc tiện diễm.

"Cô nương, Hồng Diện này, rõ ràng là đại phu nhân đưa qua giám thị ngài." Lưu ma ma nhíu mày lại: "Có cần tìm chỗ sai của nàng bắt, dạy dỗ một trận thật tốt, để nàng thấy được lợi hại của cô nương, sau này cũng không dám báo tin với đại phu nhân hay không?"

Tương Nghi lắc đầu một cái: "Biện pháp này không ổn, có nàng trong phòng ta, luôn là an toàn không lớn, dù thế nào đi nữa, cũng nên dùng người dựa vào được, cho dù là nha hoàn vừa mua vào đều tốt hơn nàng."

"Cô nương chuẩn bị làm gì?" Lưu ma ma thấy bộ dáng trầm ổn của Tương Nghi, biết nàng có chủ ý, đôi mắt sáng lên nhìn Tương Nghi: "Làm thế nào mới có thể đuổi Hồng Diện này ra ngoài?"

"Khổ nhục kế." Tương Nghi cười nhạt, đôi tay nắm chặt góc bàn. Nàng nhìn kính trên bàn trang điểm, dung nhan của mình còn mang theo chút ngây thơ, nhưng trái tim nàng, là lão nhân nguội lạnh đã trải qua tang thương.

Lạc lão phu nhân đang suy nghĩ đến phải chọn cho Tương Nghi một nha hoàn, kết quả thấy Hồng Diện đi theo sau Tương Nghi, hơi hơi mỉm cười, vợ lão đại này cũng hơi quá mức, Hồng Diện mới mười tuổi, chăm sóc kỹ bản thân còn khó, còn chăm sóc cho Nghi Nha Đầu? Đây cũng là quá gây khó khăn.

Chỉ thấy Tương Nghi tựa hồ không có ý phản đối, Lạc lão phu nhân quyết định để để xuống trước, chờ Hồng Diện làm sai, mình lại đưa một nha hoàn cho Nghi Nha Đầu. Dù sao Hồng Diện là vợ lão đại mới đưa qua cho Nghi Nha Đầu, vô duyên vô cớ đưa nàng về, vậy coi như đang đánh mặt của vợ lão đại, mặc dù nói vợ lão đại vô lý, nhưng nàng cũng không thể so đo với con dâu—— nàng không phải người đi ra từ gia đình thương gia!

Chuyện này để xuống một thời gian không lâu.

Mới qua ba ngày, Lưu ma ma kinh hoảng luống cuống chạy tới, đôi mắt chứa chan nước mắt: "Lão phu nhân, lão phu nhân, Cô Nương nhà chúng tôi bị bệnh, xin lão phu nhân đưa lệnh bài, ta muốn xuất phủ mời một đại phu cho cô nương."

"Cái gì? Bị bệnh?" Lạc lão phu nhân có vài phần kinh ngạc: "Sáng sớm hôm nay khi thỉnh an ta còn êm đẹp, sao tới buổi tối đã bị bệnh?"

Lưu mụ mụ lau nước mắt: "Hôm nay ở Tộc Học vẫn êm đẹp, sau khi về, ăn xong cơm tối thì không tốt."

Lạc lão phu nhân vội vàng phân phó Quá ma ma lấy lệnh bài cho Lưu ma ma: "Mau mau đi mời đại phu vào phủ!"

Lưu ma ma nhận lệnh bài, thi lễ một cái với Lạc lão phu nhân, lúc ngẩng đầu lên, có chút do dự: "Lão phu nhân, có thể còn phái một nha hoàn qua nhìn một chút hay không, ta sợ Hồng Diện tuổi còn nhỏ, gặp chuyện này không biết ứng phó."

Vừa nghĩ tới vóc dáng nho nhỏ của Hồng Diện, Lạc lão phu nhân gật đầu một cái: "Tiểu Lục, ngươi và Lục Nhược đi viện của Đại tiểu thư một chuyến, nhìn xem thế nào, chổ ta có Quá ma ma là được."

Tiểu Lục và Lục Nhược lĩnh mệnh đi đến viện của Tương Nghi, mới vừa đến gần cửa, đã nghe thấy Tương Nghi kêu to "Ai nhé ai nhé ", trong miệng còn đứt quảng nói chuyện: "Hồng Diện, ngươi nói, vì sao ngươi phải giúp nàng hại ta?"

Hai người nhất thời kinh ngạc nhìn nhau, rón rén đi tới áp, lỗ tai vào bên cửa sổ, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

Hồng Diện hết sức ủy khuất, hôm nay nàng không hề làm gì cả, Đại tiểu thư lại cứ nhéo nàng, luôn miệng nói mình hại nàng, thật là trăm miệng cũng không thể bào chữa. Nàng đứng ở đầu giường dùng sức lui về phía sau: "Đại tiểu thư, ta thật không có hại ngươi, ngươi nghĩ sai rồi."

"Ta nghĩ sai?" Liếc hai cái bóng bên cửa sổ, Tương Nghi cười lạnh một tiếng, bất kể là ai tới, chỉ cần nàng truyền lời nói đã nghe thấy đi là được. Nàng bị bệnh, có liên quan tới Hồng Diện, về phần tại sao Hồng Diện làm như vậy, tin tưởng người của Lạc Phủ đều đoán được.

Mặc dù Lạc Đại phu nhân cũng không giao phó Hồng Diện làm như vậy, nhưng ngày xưa nàng làm khó mình khắp nơi, tin tưởng người nghe lén kia sẽ tin là thật, truyền việc không phải Lạc Đại phu nhân làm này ra khắp Lạc phủ. Đến lúc đó, cho dù Lạc Đại phu nhân muốn phản biện, cũng nói không rõ ràng.

Nàng một mực tính toán mình, lần này mình tính toán ngược lại nàng một lần, cũng không phải chuyện ghê gớm gì, Tương Nghi đè bụng lại, cố hết sức đè xuống cảm giác đau mơ hồ kia, cắn răng nhìn Hồng Diện nói: "Ngươi đừng cho là ta không biết! Hôm nay về, ta chỉ uống nước trà ngươi đưa tới, ăn cơm tối ngươi bưng tới, bụng lập tức vô cùng đau đớn, không phải ngươi giở trò bên trong thì là ai?"

Hồng Diện cả kinh trợn mắt há hốc mồm, lắc đầu liên tục: "Không, không, Đại tiểu thư, nô tỳ không có làm chuyện này."

"Đương nhiên ngươi sẽ không thừa nhận!" Tương Nghi trợn mắt nhìn nàng: "Vậy ngươi nói cho ta biết, tối hôm qua, ngươi lén lén lút lút đi viện đại phu nhân, ngươi đi làm gì?"

"Nô tỳ..." Hồng Diện cứng họng, một câu nói cũng không nói được.

"Hừ, ta biết, ngươi được nàng phân phó, muốn hãm hại ta, phải không?" Tương Nghi ôm bụng rống lên: "May mà hôm nay khẩu vị ta không tốt, chưa ăn bao nhiêu cơm tối, nước trà ngươi đưa tới ta cũng chỉ uống một hớp, nếu dùng nhiều chút, còn không biết lần này ta sẽ thành bộ dáng gì!"

Tiểu Lục và Lục Nhược nghe đến đó, kinh hãi, Lạc Đại phu nhân lại chuẩn bị hạ thủ với Đại tiểu thư? Đây thật là chuyện khó lường! Tiểu Lục nói khẽ với Lục Nhược: "Ngươi mau đi nói cho lão phu nhân, ta ở đây coi chừng Hồng Diện đó."

Lục Nhược nhìn cửa sổ kia một chút, màn cửa sổ có vài chỗ đã bị rách ra, không cản được ở gió đêm, bay phất phới, để lại cái bóng loang lổ trên cửa sổ. Nàng nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ trong lòng, màn cửa sổ chỗ Đại tiểu thư, cũng nên thay mới rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-324)