Say nghèo túng
Ch.2 → |
Editor: Diệp Thảo
Hoa Điêu, đó là tên ta.
Ta không biết chính mình ban đầu tên gọi là gì, thậm chí ngay cả họ cũng không biết. Đến tận hôm nay ta vẫn chỉ có tên – Hoa Điêu.
Cái tên này, là Tiêu Phóng hắn đặt cho ta, thế nhưng hắn từ trước đến nay chưa bao giờ gọi cái tên ấy. Kêu tên của ta chỉ có những người đó, nhưng ta không nhớ được tên bọn họ là ai.
=======================
Hoa điêu, là một loại rượu, có lẽ tên khác của nó gọi là nữ nhi hồng.
Không biết còn tồn tại ngày trăng tròn đó hay không, nữ nhi ủ rượu, dốc lòng chôn loại rượu này xuống đất một cách ngây ngô, vừa ngọt ngào, vừa do dự, vừa khổ sở, lại vừa giận dữ, nhân sinh bốn vị đều trộn lẫn hết trong đó.
Nữ nhi hồng, mười năm còn lưu hương. Ái nữ gả, vạn vật sum vầy, hỉ nhạc rộn ràng, cảnh xuân tươi đẹp. Ai từng là khách, là bạn thì ngồi đoàn tụ một đường; ai từng uống cạn một hơi, cười mà còn xấu hơn khóc, nước mắt che phủ cả khuôn mặt; ai từng tán thưởng một tiếng nữ nhi hương. (1)
-------------------------------
Ta, chỉ có một vò hoa điêu, khi gặp được hắn, trước quan tài bày biện một vò hoa điêu – nữ nhi hồng. Có lẽ là mãn đàng tiên hương, không biết đã được ủ qua bao nhiêu năm, thế nhưng lại không có người nào mở nắp vò bằng giấy đỏ thẫm ra, không người nào quăng ngã ta ở trước linh (theo tại hạ hiểu là trước bài vị hay linh hồn ai đó), không người uống cạn vò rượu ngon.
Tại một nơi hoang vu như thế này, ta không biết phải đi nơi nào. Ta đã đi theo hắn cũng thật lâu, nhưng vẫn không biết hắn muốn đi đâu.
Lại khổ nỗi, mùi rượu không thấy, liếm đầu ngón tay, dư vị vẫn còn đó, coi như cũng thật ngọt, thì giờ chỉ còn sót lại một ít ngọt. Đây là ta nằm mơ sau khi tỉnh lại, ngửi được hương vị thứ hai, nhớ một ngày là quên. Đến nỗi loại rượu đầu tiên, cũng là mùi dược mang theo hắn trên người, không biết hỗn hợp bao nhiêu loại dược liệu mới có thể tạo ra loại mùi hương này. Ta không biết nhớ bao lâu, còn có thể lại nhớ bao lâu.
Ta đem vò rượu quăng xuống, bùn và rượu trộn lẫn nhau, thấm ướt, màu đỏ như máu. Chiếc quan tài đằng kia cũng dính một chút, nhưng không có màu hổ phách trong suốt, mà là nhàn nhạt vàng, có lẽ là do thời gian ủ ngắn ngủi.
-----------------------------
Hắn gọi là Tiêu Phóng, người cũng như tên, tiêu sái, tuấn dật, phóng đãng không kiềm chế được.
Hắn là đại phu, lại không chịu hành y cứu thế, hắn bỏ rơi ta mà đi.
Hắn nói, hắn là nam nhân, mang theo ta không tiện.
Ta nói, ta chỉ theo tới nơi có cái gì ăn, đi theo hắn là tiện đường mà thôi.
Có lẽ vận khí ta tốt, ta còn có thể tìm được nơi để ở, câu này ta chưa nói với hắn. Hắn là nam nhân, một nam nhân xa lạ, hơn nữa hắn cũng không cản ta, xoay người rời đi.
Ta cứ đi một đường như vậy. Không biết đã đi bao xa, vượt qua bao nhiêu thôn, trấn nhỏ, đại thành, ta vẫn đi phía sau hắn một ngày rồi lại một ngày.
Hắn đi đường hắn, ta đi đường ta, một trước một sau.
Giữa ta và hắn luôn có một đoạn khoảng cách, không xa không gần, hắn không cố tình bỏ ta lại, ta cũng không cố tình bám theo hắn. Khi mệt mỏi, ta sẽ tùy ý nghỉ ngơi, mệt nhọc ngả đầu liền ngủ; có nước thì uống, giặt quần áo; có người cho ta đồ ăn thì ta ăn. Dù sao tuổi tác ta còn nhỏ, cần nghỉ ngơi đúng mực thì mới phát triển được. Nhìn thấy những thứ mới mẻ thì đứng ở sau đám người, nhưng vóc người quá nhỏ khiến ta rất khó nhìn thấy. Xoay người lại bỏ đi, bóng dáng quen thuộc kia vẫn ở phía trước.
Quen thuộc ư? Tính nhẩm ra đại khái chúng ta đã đi được hơn một tháng rồi, ta cũng đã quen thuộc với bộ bạch y của hắn rồi. Ngay cả khoảng cách giữa chúng ta cũng giống như đã hình thành một nhận thức chung.
Có lẽ, hắn là người thiện lương, ít nhất hắn đem ta từ trong quan tài lôi ra, một phần cũng được xem là ân nhân cứu mạng của ta. Nhưng chỉ là có lẽ.
---------------------------------
Phóng đãng, từ này thật thích hợp để nói hắn. Không có tiền hắn sẽ thăm khám cho người ta. Y thuật của hắn thật sự rất tốt, một khi hắn đã cứu người thì người đó chắc chắn sẽ sống. Nhận tiền khám xong, hắn sẽ mang đi tiêu xài. Từ quán rượu, phố hoa, ruộng đồng, không nơi nào không ghé vào. Ta cũng biết, hắn sẽ không bao giờ cứu người nghèo, có lẽ là vì họ không có tiền trả hắn. Nhưng có lẽ cứu ta là việc ngoài ý muốn.
Ta luôn nhận lấy đồ ăn từ tiểu nhị hoặc người nào đó mang ra cho. Trông ta thật giống người ăn mày xin cơm, tuy rằng quần áo trên người ta sạch sẽ, thậm chí có thể coi là xinh đẹp. Có lẽ người hạ táng (chôn) ta là người nhà phú quý, ít nhất bọn họ còn nhưỡng cho ta một vò rượu. (Nhưỡng rượu: làm rượu)
Người đi ngang qua rất ít chú ý đến ta, cuộc sống sung túc và giàu có của người ta có lẽ cũng có cái tốt đối với ta. Ta tự đi con đường của chính mình, không bao giờ quản người khác như thế nào... cho dù ta thoạt nhìn không giống người bình thường, cho dù ta không giống những nữ nhân khác ngồi ở trong khuê phòng tập viết thêu thùa, cho dù ta ngồi xổm trước mặt con hẻm.
-----------------------------------
Ngoài ý muốn.
Đời thật lắm những điều bất ngờ. Đã trải qua một lần quỷ môn quan vẫn không thể tưởng tượng cái từ: ngoài ý muốn.
Ta bị cưỡng bức.
Trên con hẻm vắng vẻ, đột nhiên xuất hiện một tên nam nhân, cũng không biết hắn ta là cái dạng người gì. Trên đời trừ bỏ người giàu an nhàn, còn có người người nghèo; người tốt, người xấu; nam nhân, nữ nhân; nhiều mặt...
Trên lầu, cửa sổ kẽo kẹt một tiếng liền mở ra, giữa đêm tĩnh yên như thế này nghe thật rõ ràng. Con ngõ nhỏ tối om, ánh trăng mờ nhạt, ta bị áp vào một góc tường. Một bộ bạch y dưới ánh trăng biến thành màu bạc, còn có một người khác nữa đang tiến dần đến chỗ ta... Bọn họ ở rất gần ta, lại giống như xa xôi không thể với tới.
Ta nghĩ giãy giụa cũng sẽ không có tác dụng gì. Ta không biết cơ thể nhỏ gầy này có thể làm cái gì, vì ta có lẽ đã bảy hay tám tuổi, cũng có thể nhỏ hơn một chút.
Cảm giác hít thở không thông, rất khó chịu, giống như cảm giác khi ở trong quan tài bị đè nén, hơn nữa còn rất đau. Chiếc váy chắc là cái váy xinh đẹp nhất trên người ta, thế nhưng đã rách nát không còn hoàn hảo. Người đã chết đi, không lo ăn mặc không lo ngủ nghỉ, vạn sự tự thông.
----------------------------
Ta tỉnh lại lần nữa đã là hơn một tháng sau, trên một cái giường lớn. Đây là lần đầu ta được ngủ ở trong phòng, trên chiếc giường có màn trướng, có bàn có ghế, còn có hương trong phòng.
Mép giường đang có một nữ tử đang ngồi. Người này mày liễu mắt hạnh, làn váy thêu cánh điệp bay, nhẹ nhàng khoan thai. Tiêu Phóng thì nằm ở kia, búi tóc mở ra, tùy ý buông xõa ở trên gối đầu. Ánh nến chợt lóe lên bóng bẩy, như là một tấm võng bao lại những hoa điệp nho nhỏ muốn bay đi, dây dưa giữa cành lá xanh biếc, vàng nhạt nhụy hoa.
Sau này, tuy nhiều năm đã qua đi, ta vẫn nhớ như in cái ngày đó, hắn cứu ta, đem ta đưa tới gian phòng, còn ta ngủ mê man cách bọn họ không xa. Hắn còn cho ta một kiện xiêm y, rồi có phấn son, nhưng đi đường sẽ phết đất.
Ngủ được một đêm chúng ta liền rời đi. Ta vẫn đi theo phía đằng sau hắn. Xác thực mà nói, không phải ta không có tên. Bởi vì ta có tên – Hoa Điêu.
-------------------
Mười năm, chúng ta đã sớm không đi cái kiểu lung tung không xác định nữa, mà thường trú ở chỗ gia đình phú quý. Tiêu Phóng hắn làm nghề y, sống ngẩn ngơ ở đó tám năm, dùng không biết bao nhiêu loại dược liệu quý báu dùng trên người thiếu gia, hiệu quả mới lộ rõ.
Chúng ta cũng vì thế mà có chỗ an thân, tánh mạng không lo, sinh hoạt giàu có. Chỉ là ta phải từ nữ tử hóa trang thành một nam nhân, còn hắn cũng đã trở nên trầm ổn.
Thời gian chính là như vậy, thời gian trôi qua một ít, mọi thứ cũng sẽ thay đổi một ít.
Có những cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi, nhưng vẫn có cái không thể thay đổi. Ta mệt mỏi nghĩ lại, chẳng lẽ ta chỉ có thể an phận, chỉ có thể sống một mình.
Hắn nếu vô tâm thật, ta sẽ bỏ hắn sao?
Nếu hỏi tương tư đến khi nào? Gặp gỡ nhau chính là đã tương tư.
==========
Chú thích
1. Đây là tương truyền về rượu nữ nhi hồng
Tương truyền, ngày xưa, ở Thiệu Hưng có một người thợ may rất muốn có con. Một hôm, biết tin vợ mang thai, anh chàng vô cùng vui sướng, vội về nhà ủ mấy vò rượu, chuẩn bị đãi bạn bè người thân. Không ngờ, anh chàng ủ nhiều rượu quá nên bạn bè uống không hết, sau đó tiện thể chôn mấy vò rượu còn dư xuống dưới gốc cây hoa quế sau vườn.
Năm tháng dần trôi, cuối cùng cũng đến lúc, anh chàng vui mừng tổ chức hôn sự cho con gái. Ngày thành thân bày tiệc đãi khách, người thợ may uống rượu rất vui vẻ, bỗng dưng nhớ lại mấy vò rượu chôn dưới gốc cây hoa quế mười mấy năm trước bèn đào lên đãi khách. Vừa mở vò rượu ra, hương thơm ngào ngạt, màu đậm, vị nồng, uống rất ngon. Thế là, mọi người đều gọi loại rượu này là rượu "nữ nhi hồng", hay "nữ nhi tửu".
Phải nói rằng, "nữ nhi hồng" không chỉ làm say đắm lòng người mà còn gắn với rất nhiều điển tích về tình yêu, những áng thơ văn bất hủ. Tương truyền thời Xuân Thu chiến quốc, có một cô gái ở trong ngày xuất giá, người chồng bị bắt đi sung quân. Từ đây là một đi không trở lại.
Nhiều năm trôi qua, cô gái biến thành một bà lão, hũ nữ nhi hồng chưa kịp uống năm nào vẫn luôn để dưới gần giường như một lời hẹn ước.
Cuối cùng, cũng có một ngày cô ấy gặp lại người chồng bao năm chờ đợi mỏi mòn.
Nhưng người chồng đó cũng đã thành chồng của một người khác trong hơn bốn mươi năm. Cô nhìn thấy chồng năm xưa chính lúc anh ta đang cười với người cháu trai của mình, đó là một nụ cười đầy hạnh phúc.
Cô không khóc cũng không đi tìm gặp người đàn ông ấy nữa. Chỉ yên lặng về nhà, lấy ra hũ rượu "nữ nhi hồng" đã cất giữ hơn sáu mươi năm, ngồi ở bờ sông, nghe tiếng dòng nước chảy, từ từ uống. Say nằm bờ sông, yên tĩnh qua mấy ngàn năm. Trăm ngàn năm.
Trong bộ truyện nữ, rượu nhi hồng được ủ trong mười năm sẽ thành, nhưng rất khó để thành công và những vò rượu thất bại đó sẽ được gọi là Hoa điêu. Còn trong thực tế, rượu Hoa điêu cũng chính là rượu nữ nhi hồng
Ch. 2 → |