Quải phu đường (Con đường dụ chồng)
← Ch.74 | Ch.76 → |
Ngồi ở gần hồ nước trong đầu Vũ Văn Dật Thần chỉ nghĩ đến việc nói như thế nào để thuyết phục Tiểu Vũ rời khỏi Liễn vương, đôi khi hắn tràn đầy tin tưởng, đôi khi lại cảm thấy Tiểu Vũ không thích hắn, cả người lo được lo mất.
Rất nhanh đã gần đến tối, vệ kì bọn họ thật vất vả đã xong trừng phạt, đoàn người tụ tập ở bên người Vũ Văn Dật Thần trở về Thanh Phong uyển. Trong lòng bọn họ đều hiểu được, người này là bảo bối trong lòng Liễn vương, cho nên nào giám oán hận hắn. Nhưng đối với Vũ Văn Dật Tân, bởi vì là đại dường ca của mình, thật không có gì cố kỵ, oa nhi hét lớn: "Đai đường ca, mệnh huynh thực tốt, có ăn có uống, còn tiểu đường đệ của huynh là ta, đều nhanh.... Ngô ngô!"
Vũ Văn Dật Thần đưa tay cầm khối điểm tâm cuối cùng nhét vào trong miệng hắn, ngăn chặn hắn kế tiếp thao thao bật tuyệt, còn mình thì đi đến bên cạnh vệ kì, xem xem tin tức mình muốn biết: "Vệ đại ca, ngài có biết vì sao từ đường kia bỗng nhiên trở thành chỗ cấm không?" Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quái dị, rõ ràng Liễn vương nói muốn đem chỗ đó hủy đi, xây thành tẩm viện, mà mình ở nơi nào gặp Tiểu Vũ, nàng mới đi một hồi, chỗ đó liền biến thành nơi cấm, hắn sợ việc này có thể cùng Tiểu Vũ có lien quan hay không, cực lo lắng cho nàng.
"Không biết, mới sang sớm tinh mơ Liễn vương đột nhiên ban mệnh lệnh xuống đó! Ai cũng không biết xảy ra chuyện gì." Vệ kì lắc đầu, cấp trên mệnh lệnh bọn họ nào dám tìm hiểu.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Hồ đại hán xen vào.
"Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi." Vũ Văn Dật Thần lắc đầu.
"Đúng rồi, thi thể bị nâng đi rồi!" Mọi người vừa đi vừa tiếp tục thiên tính bát quái.
"Ừ, vốn bị phân thây đã đủ đáng thương, còn bị phơi thây, vậy càng đáng thương!" Vũ Văn Dật Thần tràn ra đồng tình.
"Kia làm sao gọi là phân thây, nàng tính ra thực may mắn!"
"A?" Vẻ mặt Vũ Văn Dật Thần khó hiểu nhìn mọi người.
"Đại hán nói đúng, nữ tử kia tính là gặp may, gặp được thời điểm tâm tình vương gia tốt!"
"Tâm tình tốt sao? Ở đâu nhìn ra được vậy?" Đầu Vũ Văn Dật Thần đầy dấu chấm hỏi.
"Cái này quá đơn giản, vương gia mới đem nàng phân thành hai khối!"
"Cái gì!?" Vũ Văn Dật Thần há hốc mồm, nhịn không được hỏi, "Thế còn thời điểm vương gia tâm tình không tốt thì sao?"
"Thời điểm tâm tình không tốt, người nọ đều là bảy khối tám khối, rất nhiều khối, nhìn nữ nhân này, mới hai khối mà thôi, chẳng lẽ còn không chứng minh vấn đề hay sao?"
Ác! Vũ Văn Dật Thần cảm giác dịch vị cuộn trào.
Hồ đại hán cười hề hề như gian tặc, đưa cánh tay đặt trên vai Vũ Văn Dật Thần, để sát vào tai hắn nói: "Biết thời điểm tâm tình vương gia rất kém sẽ là cái dạng gì không?"
"Cái dạng gì?" Mỗ khờ nam ngây ngốc nhảy vào cạm bẫy.
"Vừa rồi trừ bỏ điểm tâm, ngươi còn ăn bánh bao nóng hôi hổi, chắc là ăn ngon lắm nhỉ?" Hồ đại hán cười đến không có ý tốt, toàn bộ thị vệ bên cạnh đều hiểu được ý tứ nở nụ cười.
"Ăn ngon" Khờ nam tiếp tục gật đầu, hắn không rõ vì sao lại toát ra một câu như vậy.
"Giống như ngươi ăn bánh bao vậy!" Đáp án được công bố.
"....." Sửng sốt một chút, rốt cục cũng tiêu hóa hàm nghĩa sau mấy câu nói đó, nháy mắt vị giác củaVũ Văn Dật Thần như phiên giang đảo hải, chỉ thấy hắn nhanh chóng đẩy cánh tay của Hồ đại hán ở trên vai, nhằm về một phía gốc cây, "Ọe" một tiếng, thức ăn vừa rồi ở trong bụng đang chuyển thành "chất dinh dưỡng" hết thảy này nọ đều cống hiến cho cây.
Biết hắn sẽ có loại phản ứng này bọn Hồ đại hán đều cười haha, chỉ có Vũ Văn Dật Tân che chở đường ca mà giơ chân kháng nghị.
"Thật sự là như vậy sao?" Nôn xong, Vũ Văn Dật Thần xoay người, đáng thương hề hề nghĩ lại một chút, không tin có người tàn nhẫn như vậy.
"Đại hán, ngươi đừng đùa hắn!"
"Ta nào có, vương gia giết người tuyệt đối tâm ngoan thủ lạt, sẽ không lưu tình, đương nhiên, ta chỉ là hơi khoa trương một chút mà thôi, nhưng cũng không thể cam đoan về sau sẽ không như vậy, dù sao thời điểm vương gia tức giận nhất ta cũng chưa gặp qua!"
"Nói vậy, nghĩa là ngươi chưa thấy qua trường hợp vương gia giết địch, tình cảnh kia có thể sợ tới mức người Minh Lôi kêu cha gọi mẹ chạy trở về đi!"
"Thật sự là chạy về, tuyệt đối đã nghiền!"
"Ha ha ha!" Tiếng cười vang vọng.
Vũ Văn Dật Thần dùng sức xua tay, ý bảo bọn họ đừng nói nữa, nói thêm gì nữa, ngay cả điểm tâm hắn cũng nhổ ra. Hắn không chịu nổi những chuyện tàn nhẫn của Liễn vương, nhưng trong đầu không khỏi hiện lên tiểu oa nhi bên hồ mười mấy năm trước, lại liên tưởng đến xuất thân ban đầu của tiểu oa nhi, từ nhỏ không có nương, lại sinh trưởng ở nơi lục đục với nhau, nhà đế vương vô tình, không khỏi cảm thấy tiểu oa nhi trưởng thành tính cách như vậy thật đáng thương. Liễn vương là do không hiểu được tình thương của mẹ, không có được tình thương của cha, lại càng không có huynh đệ yêu, giống như hắn, có cha đau thúc thúc đau, bốn vị di nương đối với hắn cũng như vậy, bọn tỷ muội trên cơ bản đều yêu mến, rất hạnh phúc. Bởi vậy, hắn ngược lại vì LIễn vương mà cảm thấy đau lòng, hả? Không đúng không đúng! Hắn làm sao có thể đồng tình với người nọ, tổng hại hắn không hay ho không nói, còn cản trở hắn thích Tiểu Vũ, tình địch là không thể đồng tình! Bất quá nghe qua cách nói của Tử Địch giống như, Liễn vương cũng rất thích Tiểu Vũ, nếu Tiểu Vũ rời khỏi Liễn vương, chẳng phải tiểu vương gia sẽ rất đáng thương? A, bát tự cũng chưa xem, cũng không biết Tiểu Vũ nghĩ về hắn như thế nào, hắn rốt cuộc ở đây suy nghĩ cái gì?Đi từng bước tính từng bước đi! Cũng sắp đến buổi tối rồi, đến lúc đó nói sau!
Hắn cùng Địch Vũ Liễn vậy mà cùng nghĩ đến một nơi. Nàng uể oải một chút, hại bốn thuộc hạ bị đám nữ tử hứng trí bừng bừng đứng ở bên ngoài nói mát. Một mình nàng ở trong phòng chốc lát ngồi chốc lát lại thong thả bước đi, hoặc uể oải, hoặc ai oán, hoặc cẩn thận châm chước, cuối cùng nghĩ dù sao cũng là hiểu lầm, cuối cùng sẽ làm sáng tỏ, hơn nữa, hơn nữa, thân phận Liễn vương của nàng còn chưa cho hắn biết, chuyện này có thể khiến hắn bỏ trốn mất dạng cũng không thể ngăn cản nàng muốn làm cho hắn yêu thương mình, những chuyện khác có tính là cái gì? Huống hồ, nếu với một chuyện lại dễ dàng bỏ qua, nàng cũng sẽ không là Địch Vũ Liễn, Duyên Huyên Liễn vương! Đi từng bước tính từng bước, muốn làm việc phải cố gắng hết sức, già mới không hối hận!
Rốt cục nghĩ thông suốt, nàng mới lên tiếng gọi bọn Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài tiến vào.
Bốn người cùng nhau vào nhà, Tử Địch ánh mắt hồng hồng tránh ở phía sau tỷ tỷ nàng, hối hận không dám nhìn Địch Vũ Liễn.
Địch Vũ Liễn ánh mắt lạnh liếc nàng một cái, cái gì cũng chưa nói, nghĩ rằng cũng nên cho nàng chút giáo huấn, miễn cho vẫn cứ lúc xúc động, cũng không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!
"Những người đó đâu?"
"Đều đang ở bên ngoài sau tẩm viện!"
"Vũ Văn Dật Thần có trở về không?" Nàng lơ đãng liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, phát hiện phỏng chừng nàng ngẩn người uể oải lâu lắm, sắc trờ đã tối, lập tức muốn biết Vũ Văn Dật Thần bây giờ, nếu hắn đã trở về, nàng liền qua sớm một chút, như vậy có lẽ còn có thể cùng hắn ở chung nhiều một chút trong chốc lát!
"Canh giờ hắn thay phiên công việc không sai biệt lắm chắc đã xong, nhưng phỏng chừng còn ở trong vương phủ."
À, nàng vẫn là chờ hắn về nhà dùng xong bữa tối rồi đi qua, nói như vậy, còn có thời gian, Địch Vũ Liễn lệnh Tiểu Phúc Tử đem người đến chính sảnh, nàng cùng khoanh tay theo sau ra hổi phòng, đi theo sau là ba tâm phúc.
Các nữ quyến ở ngoài tẩm viện đứng gần một buổi chiều, đều nhanh bị đông cứng, nhưng khi các nàng được Tiểu Phúc Tử đưa đến chính sảnh, vừa thấy Liễn vương đi vào, làm sao còn nhớ được mệt mỏi lúc trước, cũng không để ý Liễn vương vẫn lạnh lùng như trước, người người đều chuẩn bị, cố gắng bày ra mặt đẹp nhất của mình, hy vọng có thể khiến vị vương gia quyền khuynh hướng dã này ưu ái, bay lên đầu cành hoặc là hoàn thành nhiệm vị của chính mình. Đáng tiếc, Địch Vũ Liễn cảm thấy hứng thú là than hình cùng quần áo của các nàng, còn có cái mà các nàng chuẩn bị, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của các nàng.
Sắp tới, lo lắng Vũ Văn Dật Thần lại nói quần áo của nàng nhìn giống như miếng vải đen, hơn nữa đều là nam trang, gặp hăn cảm thấy không nên mặc, hơn nữa nữ tử vì mình trang điểm là thiên tính khiến nàng nghĩ ăn mặc đẹp một chút đi gặp người trong lòng, vì thế nàng nghĩ phái Bích Tiêu thay mình thiết kế quần áo nữ tử xinh đẹp, nhưng lại cảm thấy lời này nói xong không được tự nhiên, hơn nữa đêm nay sẽ mặc, thời gian không kịp, đã nghĩ thông suốt sẽ không nói cái gì cả, trước cứ lấy cái được nhất ở chỗ các nàng, sau đó sẽ lấy loại lí do nào đó phái hai người đi mua cho mình bộ đồ mới. Chính là, nàng vừa định nói chuyện này, mới chú ý tới hai tỷ muội Bích Tiêu không chỉ giống nàng, quần áo các nàng mặc khẳng định cũng không khá hơn, hơn nữa quần áo các nàng cũng đều là màu đen, cho nên chủ ý của nàng lại đánh tới trên người đám nữ nhân này, may mắn lúc trước Tiểu Phúc Tử ngăn trở quyết định của mình cũng cho các nàng đều mặc hắc y.
Giờ phút này thấy các nàng, Địch Vũ Liễn không vội ngồi vào ghế, mà là đi đến bên người các nàng, nhìn như là đánh gía mỗi người, kì thực là đo chiều cao. Bị nàng nhìn chằm chằm nữ tử không khỏi thẹn thùng cúi đầu, sau đó trộm ngắm nàng, ngẫu nhiên còn có gan lớn, liếc mắt đưa tình với nàng.
Thấy mỹ nhân, cho dù không phải là bài xích đồng tính, mặt Địch Vũ Liễn cùng dần dần biến đen, hơi thở quanh than ngày càng âm trầm, mọi người biết rõ nàng đều biết đại nhân nàng đang mất hứng.
Nguyên nhân mất hứng rất đơn giản, nhiều người thư vậy thế nhưng không có một người cùng thân hình của nàng giống nhau, quần áo của các nàng tuyệt đố mặc không được! Trên thực tế chiều cao của Địch Vũ Liễn so với nữ tử xem như cao, đáng tiếc nàng không ôm oán hận chính mình tại sao cao như vậy, ngược lại một đám nữ tử so với nàng, tội lỗi đều đẩy lên người các nàng được người đưa tới. Nàngnuôi không các nàng, còn phải đề phòng các nàng là gian tế, ở thời khắc mấu chốt, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không thể giúp, thật sự là đáng giận!
Đám nữ tử này ở trong mắt nam tử kiều nhỏ đáng yêu, chọc người trìu mến, không biết làm sao lại chọc tới Liễn vương đại nhân của các nàng, bị ánh mắt sắc bén hung ác nham hiểm hành hạ, lá gan lớn cũng rụt đầu không dám động một chút.
Địch Vũ Liễn cảm xúc không tốt ngồi vào ghế trên, âm trầm nhìn chằm chằm chúng nữ hồi lâu, mới cảm thấy quên đi, cũng không phải lỗi của các nàng, bất quá, những người được đưa tới, về sau có phạm tội trên tay nàng, tuyệt đối nặng thêm một bậc!
"Đã chuẩn bị cái gì, theo thứ tự trình lên đây đi!" Quần áo lát nữa lại quyết định, tước nắm chật thời gian xem các nàng nghĩ làm như thế nào để một nam nhân yêu thương các nàng. Sắc mặt Dịch Vũ Liễn dịu đi một chút, ý bảo Bích Tiêu lần lượt từng người tiến lên.
Địch Vũ Liễn nội tâm mong chờ nhìn nữ tử tiến lên đầu tiên, nhưng mà, phỏng chừng vẻ mặt của nàng không hề khủng bố, khiến cho lá gan của nữ tử này lớn lên, thẹn thùng nhìn nàng một cái, đồng thời cười tươi như đóa hoa, còn phóng một cái mị nhãn.
Nháy mắt bị nhìn như vậy, trong lòng Địch Vũ Liễn sợ hãi, cả người đều nổi da gà, trong lòng mắng: Mặt có tật xấu phải không? Ánh mắt cũng sẽ rút gân! Người như vậy nghĩ ra biện pháp có thể sử dụng sao?
"Kế tiếp!" Tuyệt không ướt át bẩn thỉu, Địch Vũ Liễn không nhìn nữ tử một thoáng che kín nước mắt, sai người đem nàng lôi ra ngoài.
Vị tiếp theo lá gan rất nhỏ, nơm nớp lo sợ, tay bưng một chén canh hạt sen, giọng nói như muỗi kêu: "Vương gia, đây là canh hạt sen tiếp tự tay vì người nấu, chính là....." Đôi mắt đỏ hoe, "Vì thời gian qua lâu, nó đã lạnh." Nói xong, một đôi mắt to tách tách, rơi lệ.
Muỗi kêu biến thành muỗi khóc, khiến Địch Vũ Liễn một trận phiền lòng, khóc lóc khổ sở cái gì, mình khiến nàng sợ sao? Xem nàng sợ như vậy! Còn nữa, đây là phương pháp gì, chẳng lẽ kêu mình tặng đồ ăn cho Vũ Văn Dật Thần? Hắn không phải là không có ăn! Liễn vương đại nhân không hiểu ý nghĩa vĩ đại của việc tự tay hầm nấu, ngược lại cho rằng nữ tử này bưng một chén canh hạt sen đến, ý định thật khó coi!
Một đôi phượng mâu âm ngoan trừng về phía nữ tử, trên mặt Địch Vũ Liễn biểu đạt bất mãn thật sâu, kết quả thân mình nữ tử không đủ cường tráng, người run lên, hai mắt vừa lật, thân mình nhũn ra, hôn mê! Mà Bích Tiêu còn không kịp tiếp nhận cái bát trong tay nàng cũng đang rơi xuống, nước canh gần nhất, thiếu chút nữa bắn tung tóe lên người Địch Vũ Liễn.
Phòng trong có vẻ hỗn loạn, Bích Tiêu các nàng vội vàng đem đống hỗn độ thu thập sạch sẽ. Sắc mặt Địch Vũ Liễn khó coi chăm chú nhìn vào các nàng, trong lòng có một loại dự cảm rất không tốt, hình như, con đường quải phu của nàng sẽ ghập ghềnh nhấp nhô!
← Ch. 74 | Ch. 76 → |