Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân - Chương 73

Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân
Hiện có 83 chương (chưa hoàn)
Chương 73
Sợ bóng sợ gió một hồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-83 )

Siêu sale Shopee


Không xong, khiến hắn bị thương rồi! Đại hán lâp tức dừng tay lại, cầm kiếm sững sờ ở nơi đó, tất cả những người khác cũng dừng lại động tác, đứng ở nơi đó ngơ ngác bụm mặt nhìn mỗ khờ nam đang ủy khuất kêu: "Đổ máu, Đổ máu!"

"Các ngươi làm đai đường ca ta bị thương, ta liều mạng với các ngươi!" Không có người ở lại chống đỡ Vũ Văn Dật Tân, hắn lại nghe thấy tiếng đại đường ca ngốc ngốc nhà mình kêu, lập tức phẫn nộ công kích về phía đại hán.

Đại hán không dám xoay tay lại, vẫn không nhúc nhích nhưng vệ kì đang đứng yên đã ra tay chặn Vũ Văn Dật Tân, khuyên nhủ: "Hắn không có ác ý, chỉ muốn thử xem thân thủ Vũ Văn thiếu tông chủ mà thôi, mọi người chỉ là đùa giỡn mà thôi!"

"Đùa giỡn còn có thể rút kiếm làm bị thương đại đường ca của ta sao? Ngươi chết chắc rồi!" Đừng nhìn đại đường ca hắn ngây ngây ngốc ngốc, đó là bảo vật của Vũ Văn gia tộc bọn họ! Hắn, đại bá, nhị bá cùng cha hắn đều che chở nhị ca trong lòng bàn tay. Mới trước đây, hắn cùng đại đường ca của hắn luận võ đánh nhau, không cẩn thận đánh đầu đại đường ca đánh cái bao, kết quả hắn bị cha bắt lấy giáo huấn không nói, còn bị phạt đóng cửa hói lỗi. Thế mà hôm nay người này còn để trên mặt đại đường ca hắn một đao, cho dù hắn cùng đại đường ca buông tha người này, cha của bọn họ cũng tuyệt đối không có ý bỏ qua!

Hắn xác thực chết chắc rồi! Mặt đại hán trắng bệch, ngay cả vệ kì bên cạnh bọn họ sắc mặt cũng đều rất khó xem.

Nếu mai hộ đội là hắc kị quân tinh anh của Liễn vương, như vậy đội vệ sở kì dẫn dắt này chính là tinh anh trong tinh anh, bọn họ xuất thân từ võ lâm lúc bọn họ gặp nạn ở Duyên Huyên, nghĩa bất dung từ tòng quân, ở bên người Liễn vương đã lâu, sau khi chiến tranh kết thúc, cũng không rời đi. Ở trong hắc kị quân của Liễn vương nhiều năm như vậy bọn họ biết, mệnh lệnh của Liễn vương, tuyệt đối phải phục tùng, nếu ai cãi lời, chỉ có một đường chết! Mà nay Liễn vương đã triệu kiến một đội bọn họ, cho mật lệnh. Bắt đầu từ ngày hôm đó, đội bọn họ phụ trách nhiệm vụ ưu tiên an toàn của Vũ Văn Dật Thần người tiến vào đội của bọn họ, ai dám ám sát hắn, giết không tha! Làm hắn bị thương, giết không cần hỏi! Tóm lại không thể để hắn bị người khác làm bị thương ngay cả một sợi tóc, phải bảo hộ hắn thật tốt.

Nay, bởi vì không phục, cũng không nghĩ đến võ công của hắn kém đến bậc này, một chút không cẩn thận, làm bị thương người trong nhà là hắn, nếu để cho Liễn vương biết, người của đội bọn họ đều chết!

Nhìn bộ dáng oán hận của tiểu đường đệ nhà mình, lại nhìn nhìn những người khác giống như sợ hãi cái gì, Vũ Văn Dật Thần có điểm chột dạ, thấy ngượng ngùng, vết thương kia là hắn cố ý cọ lên để gây ra, bất bình trong lòng những người này kì thật cũng là hắn tạo thành, hắn vội vàng đi đến bên người tiểu đường đệ, an ủi bên người: "Dật Tân, không có gì, chỉ là vết thương nhỏ, đệ xem, không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra! Vị đại ca này cũng không phải cố ý!" Nếu tự mình làm mình bị thương, đương nhiên hắn sẽ không làm cho mình bị thương nặng.

"Đúng đúng! Ta thật sự không phải cố ý! Chỉ là đùa giỡn, không cẩn thận mà thôi!" Đại hán vôi vàng cười làm lành, thu hồi kiếm trong tay, đi đến bên người Vũ Văn Dật Thần nói với hắn: "Kì thực ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn xem thân thủ của ngươi, để trong lòng bọn ta có ấn tượng tốt với ngươi, rốt cuộc...." Kém đến "Cái trình độ gì". Nói xong nhìn về phía mọi người, mọi người đều gật đầu

Vũ Văn Dật Tân đang giận chỉ hừ một tiếng, Vũ Văn Dật Thần vỗ nhẹ vai hắn, trấn an hắn, miệng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, nam nhân, trên mặt lưu lại sẹo cũng không sao."

"Đúng vậy! Nam tử hán đại trượng phu, trên mặt có sẹo mới có khí khái!" Đại hán vui vẻ, thấy Vũ Văn Dật Thần tuy rằng khờ ngốc, nhưng cũng không giống đệ tử nhà giàu khó có thể ở chung, nhìn hắn lại thấy thuận mắt, đại hánlôc mãng tiến lên, thân thiết vỗ vỗ trên lưng hắn thân thiết một phen.

Vũ Văn Dật Thần lập tức bị ngã về phía trước, đại hán cùng mấy người bên cạnh cuống quýt đỡ hắn, trong lòng kêu lên: Tổ tông ơi, đừng ngã!Hắn thật đúng là yếu ớt giống như lời đồn, quả nhiên là dạng cần người bảo hộ, cũng không biết làm sao Liễn vương có thể thích hắn!

Vũ Văn Dật Thần bị giữ chặt nhìn về phía mọi người, sờ sờ đầu, xấu hổ cười cười.

Người ta nói, không hòa thuận, sau này sẽ không thoái mái, nhưng tính cánh của Vũ Văn Dật Tân thực hướng ngoại, không lâu sau, đã làm cho mọi người vui vẻ, đã biết được tên đại hán. Rất nhanh, hắn đã kêu Hồ đại hán.

Hai huynh đệ này ở chung rất tốt, không làm giá, hơn nữa Vũ Văn Dật Thần trời sinh khuôn mặt nhìn ngây ngốc, thực dễ dàng thu phục nhân tâm của mọi người, cảm thấy bảo hộ khờ nam hẳn là việc tất nhiên, bởi vì hắn quá yếu, nhìn qua thực có thể dẫn dắt ý muốn bảo hộ của người khác!

Thời gian giữa trưa, bạn mới trong đội nói là muốn bồi tội, hai huynh đệ liền đi theo bọn ho ra ngoài ăn một chút, rồi trở về, sau một lúc nghỉ ngơi, liền chính thức trở thành thành viên mới của thân hộ đội phủ Liễn vương, lần đầu tiên bắt đầu cuộc sống tuần tra.

Liệt hỏa đội, đi tuần tra phía trước, hồ đại hán cười với hai huynh đệ Vũ Văn Dật Thần, thần bí hề hề nói: "Lát nữa đến gần Thanh Nhã uyển, ta chỉ cho các ngươi xem, vương gia nhà ta có phúc như thế nào, tất cả đều là tiểu mĩ nhân đẹp như tiên trên trời!"

"Đại hán ngươi đừng gạt bọn họ, chỗ đó nhìn không tới"

"Đũng vậy, đừng nghe hắn nói bừa, gia quyến của vương gia, làm sao chúng ta có thể nhìn thấy!"

"Hai vị tiểu huynh đệ, nhớ kĩ, chũng ta chỉ có thể tuần tra đến hồ nước gần Thanh Nhã uyển, không thể đi lại gần thêm nữa! Tị hiềm, biết không!"

Mọi người không ngừng nói loạn thất bát tao, Hồ đại hán mất hứng lớn tiếng ngắt lời bọn họ, phản bác nói: "Nói là nói như vậy, nhưng Hồ đại hán ta cam đoan hôn nay có thể nhìn thấy! Các ngươi đã quên hôm nay vương gia tự tay giết chết một thị thiếp, còn sai người đưa thi thể đem vào Thanh Nhã uyển, bảo tất cả mọi người trong Thanh Nhã uyển đều phải xem. Ta vừa rồi như xí khi (đoạn này không dịch được), tên Lí tam nhìn thấy kia, nghe nói Liễu phu nhân nhìn thấy thi thể kia, lập tức xin quản gia cầu tình với vương gia, không cần mang thi thể vào trong Thanh Nhã uyển, thứ nhất là rất xui xẻo, mà cũng tránh cho người nhát gan, buổi tối không ngủ được hoặc bị dọa đến sinh bệnh. Phong quản gia đuổi theo vương gia đang đi vào triều xin chỉ thị, lúc ấy vương gia không sửa lại lệnh, nhưng thật ra đến giữa trưa mới phái Phúc công công trở về, mang thi thể trong Thanh Nhã uyển ra ngoài hồ nước, nghe nói cái đầu treo trên cửa viện cũng hạ xuống, đưa đến cùng chỗ với thi thể."

"Việc này cùng với có thể nhìn thấy thị thiếp của vương gia thì có quan hệ gì?"

"Ta còn chưa nói xong, gấp cái gì! Mấu chốt nhất là, vương gia lệnh nhóm thị thiếp ở Thanh Nhã uyển đều phải đi ra, đứng ở ngoài uyển xem thi thể!"

"A? Cái đó và cái trước có gì khác nhau sao?" Vũ Văn Dật Tân không nhịn được đặt câu hỏi.

"Nghe nói Phong tổng quản cũng hỏi như vậy, Phúc công công bảo vương gia nói như thế này: "Làm ở giữa uyển, là điềm xui, vậy đặt ở ngoài uyển đi! Sợ bị dọa, hừ, lá gan nhỏ như vậy, để cho các nàng ở ngoài uyển, nhìn cho tốt, cũng để ghi nhớ lâu, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm! Đồng thời, luyện luyện lá gan, trong phủ bổn vương không cần người nhát gan!", đã hiểu chưa! Phúc của vương gia, nay mắt của chúng ta cũng có phúc!"

Tiểu vương gia này cũng quá tàn nhẫn, giết người rồi còn không cho người sống yên ổn, hơn nữa còn đem thi thể nữ tử trong nhà đến dọa người, thật là không sợ trong phủ mình bị xui! Vũ Văn Dật Thần nhíu mày không tán thành.

"Nếu giống như lời đại hán nói như vậy hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy một chútmĩ nữ tuyệt sắc từ khắp nơi đưa tới rồi!"

"Đúng vậy, thật tốt quá!"

Không biết Tiểu Vĩ có bị kinh sợ không? Đột nhiên Vũ Văn Dật Thần nhớ tới một chuyện, mới đầu nghe một đám người nói chuyện cũng không thấy hắn hiền muộn, giờ nghe nói đến việc này, liền nghĩ tới Tiểu Vũ. A? Nói như vậy, hắn khẳng định có thể nhìn thấy Tiểu Vũ, vừa vặn, xem có thể tìm được cơ hội nào hay không nói cho nàng, sửa lại phương pháp gặp mặt.

"Thật là đáng tiếc cho nữ tử sáng nay, tuổi còn trẻ!"

"Nghe nói mới mười lăm, mười sáu tuổi"

"Bộ dạng còn rất xinh đẹp!"

"Ngươi gặp qua?"

"Đúng vậy! Thái tử ở bên kia đưa tới!"

"Quái, đầu óc của ngươi, vậy mà còn nhớ được rõ ràng như vậy?"

"Ta đương nhiên nhớ rõ, nàng ta với các nữ tử khác không giống nhau, màu da không trắng nõn như nữ tử khuê phòng, cặp mắt có con ngươi linh động xinh đẹp cực kỳ!"

"Ngươi gạt người, ngươi khi nào thì nhìn thấy, cho tới bây giờ bọn ta cũng chưa nhìn thấy qua!"

"Các ngươi đã quên, ngày hôm sau vương gia hồi cung, phúc công công lựa chọn vài người trong phủ đem vào cung hầu hạ vương gia, lúc ấy có phái người hộ tống, ta chính là một trong số đấy. Tạ thật sự tuân thủ lễ nghi, chỉ liếc mắt xem một cái. Thật đẹp a, dù chỉ liếc mắt một lần cũng để cho ngươi khó có thể quên được! Thật đúng là đáng tiếc!"

"Sao nàng lại bị giết?" Vũ Văn Dật Tân không chú ý tới đại đường ca bên cạnh nghe những người này nói chuyện, sắc mặt trở nên rất khó xem, ngược lại tò mò xen mồm hỏi nguyên nhân.

"Tự tìm!"

"Đúng vậy, ngươi nói buổi tối nàng không ngủ được, đi lung tung làm gì!"

"Đúng rồi, nghe nói tối hôm qua ba hắc y hộ vệ xuất động toàn bộ, còn hỏi bọn họ, có nhìn thấy người nào không, ta đoán chắc là tìm nàng!"

"Ừ, nhất định là vậy! Chắc là buổi sáng tìm được, vương gia lập tức giết nàng!"

"Phong tổng quản thẩm vấn người trong phòng nàng, qua lời khai biết được nguyên nhân nàng nửa đêm đi ra ngoài!"

"Không phải là đi gặp người nào chứ?"

"Ai biết được? Hơn nửa thời gian ban đêm, muốn làm gì đều thành, chẳng trách vương gia giết nàng!"

Mọi người tiếp tục bát quái, sau đó bắt đầu tuần tra. Không có ai chú ý tới kết quả bát quái lại làm cho Vũ Văn Dật Thần khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt.

Nghe ra dường như, nử tử chết đi là Tiểu Vũ! Chẳng lẽ khi Tiểu Vũ trở về thật sự xảy ra chuyện sao? Vũ Văn Dật Thần thấy lạnh cả người, trong đầu trống rỗng đi theo người khác.

Không biết đi bao lâu, Vũ Văn Dật Thần cảm giác có người đẩy đẩy hắn, vửa lấy lại tinh nhần nhìn, là tiểu đường đệ của hắn. Chỉ thấy Vũ Văn Dật Tân cao hứng chỉ về một phía, hưng phấn nói với hắn: "Đại đường ca, huynh lại phát ngốc cái gì vậy? Mau nhìn, bên kia! Tất cả đều là thị thiếp của Liễn Vương, người người quả thực đều là mĩ nữ!"

"Mau nhìn đi! Bỏ lỡ thì không được nhìn nữa đâu!" Đầu Hồ đại hán thò ra từ phía sau Vũ Văn Dật Tân, sau đó kinh ngạc hỏi: "Hả, ngươi sao vậy, không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Vũ Văn Dật Thần không trả lời, theo hướng tiểu đường đệ chỉ đi qua, căn bản không đi chú ý nữ nhân này có đẹp hay không, trong mắt hắn chỉ có nữ tử đắp khăn trắng mằn trên đất, chỉ thấy đầu của nàng được đặt trên thi thể, mặt hướng ngay nhóm thị thiếp, tóc hướng về phía bọn họ.

Hắn không nhìn rõ được hình dáng của nàng như thế nào, nhưng vì nàng kia tóc tai tán loạn, trong lòng Vũ Văn Dật Thần lại căng thẳng, có loại cảm giác hít thở không thông ở trên mặt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Tiểu Vũ thanh thuần tươi cười, bộ dáng nàng thở phì phì trừng hắn, bộ dáng nàng chu miệng đáng yêu, vẻ mặt thẹn thùng khi nàng mặc quần áo, nàng.... Làm sao có thể? Làm sao có thể! Bọn họ còn hẹn ước đêm nay gặp mặt, hiện tại nàng làm sao có thể nằm ở nơi đó không có hơi thở!

"Đại đường ca?" Vũ Văn Dật Tân bị biểu tình trên mặt hắn dọa sợ, chưa từng gặp qua vẻ mặt đại đường ca căng thẳng như vậy, nhẹ giọng muốn hỏi hắn làm sao vậy, đã thấy đại đường ca hắn thần sắc không khống chế được, chạy ra khỏi độ ngũ, hướng về phía đối diện.

"Này này, hắn muốn làm gì hả?"

"Mau đuổi theo mang hắn về đi!"

Vũ Văn Dật Thần chạy như bay, vọt tới nơi thi thể, một phen đẩy nữ tử trước mặt ra, không hề thương hương tiếc ngọc, cũng không quản có làm bị thương người khác hay không, lại càng không quan tâm người đuổi theo sau hắn, đẩy đối phương ra, bổ nhào vào thi thể kia, ôm lấy đầu, bi thương la: "Tiểu Vũ....." A, sao có thể như vậy chết đi, ngươi chết thật oan ức.... , oan, oan, oan cái quỷ, người kia là ai a? Vũ Văn Dật Thần rống, mắt to trừng mắt nhỏ với nữ tử chết không nhắm mắt đang cầm trên tay, trầm mặc một chút, sau đó nặng nề thở ra một hơi, trời a, không hải nàng, không phải nàng, thật tốt quá! Hù chết hắn!

"Đai đường ca, huynh làm sao vậy?" Vũ Văn Dật Tân đuổi tới ngữ điệu mang theo khiếp sợ.

Đúng vậy, hắn làm sao vậy? Vừa rồi nghĩ đến người chết là Tiểu Vũ, hắn có loại cảm giác như trời sụp xuống, mà hiện tại trái tim hắn đang đập thình thịch không ngừng, tay cũng vẫn đang run run, cả người có điểm hư thoát! Hắn cũn không biết hắn làm sao vậy! Vũ Văn Dật Thần cũng không ý thức được xách cả cái đầu kia đứng lên, xấu hổ nhìn cái mình đang cầm cùng mọi người, liếc mắt nhìn nữ tử đứng một bên lại càng chột dạ.

"Không, không có gì!" Ai nha nha, thật dọa người, hắn sao có thể phạm phải loại sai lầm này!? Ít nhất cũng phải chờ đến lúc xác định là Tiểu Vũ a!

"Cái gì mà không có gì! Ta thấy vừa rồi ngươi giống như là thấy người yêu của mình đã chết!"

A? Người yêu!? Vũ Văn Dật Thần há hốc mồm.

"Đúng vậy! Đại đường ca, hành động của huynh giống như là vừa biết tin người yêu chết, không dám tin, khó có thể ức chế bi thương phát ra khi đứng trước thi thể của người yêu, đệ hoàn toàn không có khoa trương!"

"Thật, thật vậy chăng?" giọng nói của Vũ Văn Dật Thần khẽ run, không đến mức ấy đi! Hắn cùng Tiểu Vũ mới gặp một lần, ở chung ngắn ngủn không đến hai canh giờ, làm sao có thể giống như hình dung của tiểu đệ đệ? Tuy rằng hắn thấy nàng xinh đẹp, cười rộ lên nhìn rất thích, rất muốn buổi tối gặp lại nàng, vẫn tiếp tục gặp mặt..... Hả? Không đúng, không đúng! Hắn chỉ là trong lúc vô ý giúp nàng một chút, chưa nói đến chuyện yêu hay không yêu, nàng vẫn là thị thiếp của Liễn vương, đáng giận! Nàng sao lại không hay ho trở thành thị thiếp của Liễn vương hả? Nếu nàng nói lời đồng ý, hắn giúp nàng chạy trốn, có lẽ nàng có thể đi theo hắn chạy khắp thiên hạ, sau đó hắn có thể luôn được nhìn thấy nàng...A a a! Như thế nào lại vòng trở về rồi!?

Mỗ khờ nam trong đầu cãi đến cãi đi, cuối cũng chính mình phát hiện bản thân nói đi nói lại, đều đưa ra một kết luận, đó là muốn Tiểu Vũ ở bên người hắn, ngắm nàng cả đời! Người nào đó trong lòng khờ dại đổ lệ, ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng khiếp sợ phân tích tâm lí của chính mình. Hắn cũng không biết vì sao cảm thấy mọi hành động của nàng đều đáng yêu, thậm chí vưa rồi nghĩ đến nàng bị Liễn vương giết hại, tâm liền động muốn đi giết Liễn vương! Trời ạ! Hắn thế nhưng lại có tâm tư giết người! Xong rồi, xong rồi, hắn xong đời! Hắn thật sự thích Tiểu Vũ! Tại sao có thẻ như vậy! Mới thấy một mặt, một mặt a! Loại chuyện nhất kiến chung tình này làm sao có thể phát sinh trên người hắn!?

Vì thế, mọi người bắt gặp sắc mặt Vũ Văn Dật Thần từ tái nhợt dần dần trở nên hồng toàn bộ, cũng không biết trải qua đấu tranh, mỗ khờ nam không thể không thừa nhận chính mình đối với tiểu nữ tử sinh ra thứ cảm tình kì diệu nhất trên đời, nhất kiến chung tình với nàng! Hắn luôn luôn thuộc phái hành động, mặt đồng thời đỏ lên, , , hắn có thói quen muốn làm chuyện tình khiến đầu óc rối loạn, nổi lên cân nhắc cùng Liễn vương cướp người cũng giống như cùng diêm vương cướp người, biện pháp rõ ràng nhất là là Tiểu Vũ yêu thương hắn, cam tâm tình nguyện theo hắn trộm đi, đi xa nước của hắn, gọi là bỏ trốn!

Ở nơi khác, Địch Vũ Liễn ở trong triều đánh thắng một trận, đang ngồi bên trong kiệu, trước khi vào phủ, hắt xì một cái, không để ý, tiếp tục cân nhắc phải làm như thế nào để mỗ khờ nam yêu nàng, còn có đêm nay nên mặc quần áo gì đi gặp hắn.....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-83 )