Giấc mộng đẹp khó dài lâu
← Ch.27 | Ch.29 → |
Cha..." Việc này thật sự khiến Vũ Văn Dật Thần cảm thấy ngoài ý muốn, vì từ sau khi mẫu thân cậu phát điên, cha cậu chưa từng đặt chân lại một lần vào phòng mẫu thân cậu. "Huynh đến nơi này làm cái gì! Đi tìm mấy bà phu nhân khác của huynh đi!" Mẫn Mẫn giận dữ, ký ức dừng tại thời điểm bị chồng phản bội bắt đầu kích thích bà, sau đó bà giống như không thấy những người khác mà phát điên.
Vũ Văn Hạo Nhiên thấy dáng vẻ của bà như vậy, sắc mặt ông rất xấu. Không khí trong phòng tồn tại dưới dạng áp suất thấp, ông trầm mặt, không đáp lại bà, sau đó lại khó chịu nhìn về phía con trai cả của mình, rồi ra lệnh với Lan Tú: "Lan Tú, trước sáng sớm ngày mai, sắp xếp toàn bộ đồ đạc cho phu nhân cho tốt!"
"Chủ thượng, cái này là..." Lan Tú đứng ngây ra tại một chỗ.
"Cha, sắp xếp đồ đạc cho mẹ làm gì?" Vũ Văn Dật Thần không rõ hỏi lại, có một loại dư cảm không tốt nổi lên trong lòng.
"Ngày mai bốn vị đại trưởng lão quay về đất phong sẽ mang mẹ con đi! Từ nay về sau, mẹ con sẽ ở trong tộc, tháng ba hàng năm con có thể về đất phong thăm mẹ con!"
Mấy câu nói ấy tựa như sấm sét giữa trời quang, chấn động đến nỗi khiến cho Vũ Văn Dật Thần đứng lặng người tại chỗ. Thời khắc tốt đẹp vừa mới rồi đã một đi không trở lại, tất cả đều như cảnh tượng trong giấc mộng, tựa như bọt biển dễ vỡ, trong nháy mắt đã tan biến...
"Vì sao!" Phục hồi lại tinh thần, cậu không dám tin cất lời hỏi, "Cha! Cha không thể làm như vậy! Hàng năm chỉ cho phép con gặp mẹ một lần, sao có thể như thế được!" Cậu vội vàng đưa tay bắt lấy Mẫn Mẫn đang lẩm bẩm bên cạnh, rất sợ rằng cha cậu sẽ thật sự tách cậu và mẫu thân ra.
"Cháu cũng không còn là một đứa trẻ con còn chưa dứt sữa! Đã lớn như vậy rồi, cả ngày chỉ ỷ ôi bên cạnh mẹ, giống như gì hả!" Đại trưởng lão khó chịu xen lời.
"Nhất định là bởi vì suốt ngày cháu chỉ thích chạy tới nơi ở của mẹ nên chuyện gì cũng làm không tốt!" Nhị trưởng lão không vừa lòng tiếp lời.
"Chẳng chín chắn chút nào, không bằng cả đứa trẻ con bốn tuổi. Hôm nay cháu tiến cung, thật sự phải để cháu nhìn xem thập lục hoàng tử xử lý các việc ra sao, rất lợi hại!" Tam trưởng lão bĩu môi nói.
"Cháu là thiếu tông chủ của tộc Vũ Văn chúng ta, nên có dáng vẻ của thiếu tông chủ một chút! Nhìn thập lục hoàng tử người ta xem, tuy còn nhỏ nhưng không mất uy nghiêm cao quý! Hôm nay cháu không gặp được vị tiểu hoàng tử kia thật rất đáng tiếc, rất đang tiếc!" Tứ trưởng lão lắc đầu.
"Ba ngày sau, cháu sẽ vào thượng viện của Quốc tử học đọc sách, để không làm cháu phân tâm, mẹ cháu trước hết sẽ ở đất phong. Không phải mẹ cháu sẽ ở đấy mãi không trở lại, đợi cháu lớn lên, sau khi có thành tựu thì hẵng đón mẹ cháu quay về!" Vũ Văn Hạo Kỳ giải thích với cháu trai cả nhà mình.
"Đương nhiên, không phải chỉ cho cháu một năm thấy mẹ cháu một lần đâu! Nếu cháu biểu hiện tốt, còn có thể gặp vài lần!" Vũ Văn Hạo Chính không nỡ để cháu trai cả nhà mình buồn bã, dỗ dành cậu.
Từ đại trưởng lão đến lục trưởng lão, mỗi người một câu, khiến cho Vũ Văn Dật Thần cảm thấy việc này chắc chắn đã trải qua sự đồng thuận của chư vị trưởng lão, cậu không khỏi sốt ruột, kêu lên: "Không! Con tuyệt không đồng ý!" Mẹ cậu ở chỗ này đã khổ lắm rồi, nếu như tới đất phong thì còn sống ra sao! Mẹ cậu phải ở bên cạnh cậu, như thế cậu mới chăm sóc tốt cho mẹ được!
"Việc này không phải do con quyết định! Bay đâu! Đi tách thiếu tông chủ và phu nhân ra!" Vũ Văn Hạo Nhiên trầm mặt trầm giọng ra lệnh.
Sở dĩ phải như thế này vì trước đấy ông đã gặp sáu vị trưởng lão, tường thuật lại chuyện phát sinh buổi chiều tại Mậu học hiên. Trừ Vũ Văn Hạo Chính lúc đó đang có mặt ở đấy, năm người khác đều vui mừng khi nhà mình gặp may tránh được một kiếp, lại càng thêm khiếp sợ năng lực vị thập lục hoàng tử kia thể hiện ra. Cũng vì vậy về phần ngọc bội kia, họ phân tích rất lâu, cảm giác rằng khả năng lấy lại được là rất thấp, không bằng coi như mất rồi! Thật sự rõ là xui xẻo mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Bảy người vừa tức giận lại vừa cảm thán, mồm năm miệng mười thảo luận về Địch Vũ Liễn. Không biết là ai đó đã than một câu, thập lục hoàng tử lợi hại như vậy chính là do không còn mẫu thân! Những người khác đều cảm thấy câu này rất có lý, kết quả là trọng tâm đề tài đã được chuyển sang Vũ Văn Dật Thần.
Đứa trẻ khờ thích dán lấy mẫu thân là điều ai ai cũng biết. Chuyện không được làm bạn bên cạnh hoàng tử là điều không thể thay đổi được rồi, vậy thì tiếp đó nó chỉ có thể đến thượng viện Quốc tử học mà thôi. Họ cho rằng muốn thay đổi đứa trẻ này, để nó có thể trưởng thành hơn một chút, không cho một liều thuốc mạnh là không được. Vị vậy, xét theo trường hợp thập lục hoàng tử, mọi người nhất trí quyết định hẳn là nên tách nó và mẫu thân ra, không thể để nó tiếp tục dán lấy mẫu thân nó giống như đứa trẻ chưa dứt sữa thế.
"Cha! Cha không thể làm như vậy! Cha không thể tàn nhẫn chia tách mẹ và con như vậy!" Vũ Văn Dật Thần ôm lấy cánh tay mẫu thân cậu, không chịu tách ra. Gia phó cũng không dám dùng sức, sợ làm cậu bị thương, chỉ có thể lúng túng nhìn về phía Vũ Văn Hạo Nhiên.
"Đứng ngốc ở nơi đấy làm gì! Còn không mau tách thiếu tông chủ và phu nhân ra! Đưa thiếu tông chủ về phòng đi!" Vũ Văn Hạo Nhiên lớn tiếng quát.
"Cha! Cha không thể làm như vậy! Buông ta ra! Mẹ! Mẹ!" Vũ Văn Dật Thần gắt gao ôm lấy cánh tay mẹ cậu, nhưng dưới tình huống gia phó cố sức tách hai người họ ra, cậu đã làm đau Mẫn Mẫn. Nghe thấy tiếng bà kêu lên, cậu sợ làm mẹ bị thương, buộc lòng phải buông tay. Hai mẹ con cậu cuối cùng cũng bị tách ra.
Cảm giác bị ép chia rẽ với mẫu thân khiến Vũ Văn Dật Thần có cảm giác hoang mang mà trước nay chưa từng có, "Buông ra!" Cậu dùng sức giãy dụa, lại phát hiện ra bản thân mình càng lúc càng rời xa mẫu thân. Cám giác kinh hoàng khi mất đi mẫu thân tràn ngập khoang ngực, thúc đẩy phần oán niệm bị cậu đè ép dưới đáy lòng, ẩn sâu vô cùng đi ra ngoài.
Bị mấy người tôi tớ giữ lại, cậu quay đầu nhìn về phía cha cậu, chẳng hề lựa lời mà kêu la với cha, "Vì sao, vì sao lại không bắt mẹ đi không được! Cha đã hại mẹ đến điên rồi, bây giờ còn muốn chia tách con và mẹ! Vì sao cha phải tàn nhẫn đối xử với người mà cha đã từng yêu như vậy? Muốn đi thì hãy để mẹ và con cùng đi! Mẹ con chỉ có một đứa con trai này, con chỉ muốn mẹ con, con chỉ muốn sống những ngày yên bình với mẹ mà thôi. Dù sao cha cũng đâu thiếu con trai, chọn người con khác làm thiếu tông chủ đi! Vừa lúc mẹ của con đã điên rồi, sẽ chẳng để ý cha lấy thêm 10 người hay 8 người hay cả 100 người vào cửa. Thế nên nếu cha cảm thấy mấy người con trai này vẫn chưa tốt thì cha cứ tiếp tục lấy, để các bà ấy tiếp tục sinh, cuối cùng cũng sẽ sinh cho cha một người con trai khiến cha thỏa mãn! Con chẳn thèm vị trí kế thừa của cha!"
Một tiếng "Bốp!" vang lên, Vũ Văn Hạo Nhiên hung hăng tát cậu một cái.
Khuôn mặt Vũ Văn Hạo Nhiên đỏ bừng, cả người tức đến phát run, thu bàn tay đánh con trai trưởng về sau lưng, nhưng lại nắm lại thành đấm, nắm rất chặt. Đây là lần đầu ông ra tay đánh con trai trưởng mình thương yêu nhất, sau khi ra tay thì lại hối hận.
Sau khi Vũ Văn Dật Thần hét xong hết những câu kia thì thấy trong ánh mắt cha hiện lên một chút đau đớn. Khi đó cậu đã hối hận, cho rằng bản thân mình có phần hơi quá đáng.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |