Gặp chuyện bất bình
← Ch.18 | Ch.20 → |
Tại Lăng phủ ngẩn ngơ gần một tháng, bên ngoài phong thanh rốt cục dần dần suy yếu.
Vì vậy bắt đầu tiếp tục đi loanh quanh trong quý phủ, aiz, càng xem càng phát hiện trong phủ này đồ giá trị thật sự không ít. Cho nên thu thập linh tinh làm trễ mất hai ngày.
Thoáng đi tới đại sảnh, lão Hồ gần như bổ nhào tới. Lão tử một phen đỡ được hắn, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã đỏ hoe đôi mắt: "Lưu Ly tiểu thư, cứu cứu Thiếu trang chủ đi, van xin người cứu cứu hắn đi."
Lão tử nỗ lực chống đỡ không cho hắn quỳ xuống, một bên cố sức với đầu nhìn, dựa vào việc này, không cần phải nói, khẳng định là Trần Thanh lại tới nữa rồi!
Thoải mái mà đẩy cửa ra, hắn đang cầm một ống tiêm hướng tới bên trong hút vào thuốc. (hic đây là truyện cổ đại mà có ống tiêm mình cũng bó tay nhưng mà QT nó trans ra như thế mình cũng không biết làm sao...@@)
"Trần Thanh, theo lý thuyết lão tử không nên quản ngươi, thế nhưng ngươi đừng cho hắn đả dược* nữa, ngươi đánh như vậy hắn rất nhanh nghiện a.
* 打药 QT trans là thuốc xổ (-_-). Mình đành để từ hán việt vậy chứ trong cái hoàn cảnh này mà dùng thuốc xổ hình như không hợp lý cho lắm haha. Chưa thấy ai nghiện ôm toalet hết Description: Description::D.
* "陈清, 按理说老子不该管你, 可是你别再给他打药了, 你打得他都快上瘾了." Nguyên văn nó là vầy, đoạn này mình chém bừa, ai thấy không đúng thì chỉ giúp mình.
"Dạ Lưu Ly, ngươi đi quá ranh giới rồi đó? Lẽ nào đối với tiểu bạch kiểm này động chân tình?" Thanh âm hắn quái gở như mọi khi, ta hít sâu một hơi, nỗ lực không để ý.
"Trần Thanh ta nói lại lần nữa, đừng cho hắn đả dược nữa."
"Dạ Lưu Ly, ngươi dùng tư cách gì lập trường gì nói những lời này với ta. Ở đây là Lăng phủ đại sảnh, không phải là trên giường của sư phụ ta."
Ta thu dọn từ đông sang tây gần như dùng tốc độ thần kỳ ly khai Lăng phủ, thật sự là rất vội vàng, thế cho nên ngay cả cái quạt cùng bình phong ngọc hòa điền thèm nhỏ dãi đã lâu đều chưa kịp đem theo. (mọi người:= =++)
Kỳ thực phế đi Trần Thanh cũng không phải là nguyên nhân khiến lão tử lẻn đi, dù sao thời kì ăn uống có người bao nuôi cùng ngày ngày được ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng thật làm người ta lưu luyến. Chỉ là...
"Nương, con muốn kết hôn với nàng."
"Con điên rồi? Nàng nếu như là con cái của một gia đình bình thường cũng không sao, thế nhưng..." Dưới mái hiên thanh âm của lão thái thái trở nên thành khẩn cộng thêm vô cùng đau đớn "Thế nhưng là như thế này so với một nữ tử phong trần tiếng xấu còn hơn nữa..., con à, con chẳng lẽ muốn làm cho ta cả đời khom lưng mà sống sao?!!!"
"Thế nhưng nương..."
"Đừng nói nữa! Cho dù là thế nào nếu như nàng tiến vào Lăng gia một bước, lão thân lập tức một đầu đâm chết."
"Nương!"
"Hừ."
Khoác cái bọc đi trên quan đạo, ánh tà dương như máu, đoàn người như kiến.
Vừa nói, mọi người săm xoi sau lưng.
Lão tử bước một bước lớn tiến lên, lại giật mình không thôi, nguyên là hoa khôi Nam thành Vũ Linh Lung bệnh chết, vậy mà bị tú bà vô lương quăng xác bên đường.
Lão tử lập tức giận dữ, nhảy xuống dùng trường y đem che đậy lại, đang muốn ôm đi thì bị phụ nữ trong thôn bao vây tấn công, chửi lão tử giả nhân giả nghĩa, chắc chắn cùng kỹ nữ này có một chân linh tinh.
Nè nè nè, tuy rằng ta đang mặc nam trang, nhưng là TNND loại sự tình này ai gặp cũng phải quản chứ.
* TNND: mụ nội nó???
Cho nên... Đó là nguyên do mà lão tử vẫn tin tưởng kích động là ma quỷ, nhịn không được mà ma quỷ một phen.
Kỳ thực đánh người cũng không có việc gì, tại đây đang là thời kỳ binh hoang mã loạn, tùy tiện một tiểu lưu manh cũng có thể túm được hai lăm tám mươi bà thím mà đập, ta Dạ Lưu Ly một đại hái hoa đạo tặc đánh vài thôn phụ ném cà chua thối vào mình cũng không tính là gì.
Khụ, thế nhưng trùng hợp bên trong có cô em vợ của quan huyện.
Cho nên chờ khi lão tử đánh thoải mái, vừa ngẩn đầu, phát hiện, khốn, bị người bao vây.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |