← Ch.037 | Ch.039 → |
Tê gia trả thù tới rất đột nhiên, ngay cả cha Sở cũng không nghĩ tới.
Dù sao Tê gia có tiếng là xử sự hoà bình, hiếm khi sẽ cố ý nhằm vào người khác.
Đường làm ăn của Sở gia liên tiếp bị chèn ép, Tê Vọng lần đầu tức giận đến trộn lẫn tình cảm riêng tư trong công tác, không chỉ có đoạt đồng bạn hợp tác của Sở gia, còn đoạt cơ hội hợp tác cùng Dư Xá, vốn hẳn cổ phiếu nên vững vàng lên cao, cổ phần thế mà ngã xuống, liên tiếp đả kích rơi vào trên người cha Sở, để ông ta tâm trí sức lực tiều tụy, lửa giận ngút trời, về nhà chính là đem Sở Du Du một chầu thóa mạ.
Quan trọng nhất chính là, lúc này đây Hoắc Ngu đối với động tác của Tê Vọng thái độ ngầm đồng ý, thế mà không có giúp Sở gia.
Thái độ của Hoắc Ngu làm cho mấy nhà quan sát không chỉ có bắt đầu phỏng đoán tâm ý của hắn, ban đầu tâm tư vốn muốn mượn Sở gia gián tiếp hợp tác với Hoắc Ngu cũng tạm thời bị gác lại.
Nếu Sở gia lại xuất hiện dạng ngoài ý muốn này, có lẽ duyên phận Hoắc Ngu cùng Sở gia chỉ có thể duy trì đến đính hôn là kết thúc.
Cha Sở không dễ chịu, liên đới lấy thời gian này hai đứa con gái cũng không dễ chịu.
Sở Giảo Giảo dựa theo ý của cha, muốn dùng nhu tình mật ý thổi một chút gió bên tai Hoắc Ngu.
Chị ta muốn đi biệt thự của Hoắc Ngu ở lại thì bị khuyên trở về, Sở Giảo Giảo là người phụ nữ thông minh, chị ta ý thức được Hoắc Ngu thật sự chán ghét chị ta đi đường vòng cứu nước, liền ngậm miệng.
Sở Du Du liền không giống.
Nàng ta không có tự do ra ngoài, bị vây ở một cái nhà trang hoàng lộng lẫy là Sở gia như vậy, có tiền đều không xài được, nội tâm vô cùng sụp đổ.
Nàng ta bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy thời gian có tiền cũng không nhất định là chuyện tốt, lề lối đầy quy định, có khi so ngồi tù còn khó chịu hơn.
Bầu không khí Sở gia một mảnh mê mệt.
Tương phản chính là, cảnh thái bình ca múa vui mừng của Tê gia, sung sướng hướng về trường học —— Tê Diệu muốn chuẩn bị đi học.
Người trong cuộc - Tê Diệu mặt thối, mặt không thay đổi nhìn cha Tê mẹ Tê giống như là đại thần khiêu vũ ở trước mặt cô nhảy tới nhảy lui, lúc thì cắt bánh kem lúc thì mở Champagne, khiến cho Tê Diệu một mặt thể hiểu được.
Nếu như nhớ không lầm, cô là đi học, cũng không phải ăn sinh nhật.
Nhưng nhìn đến bộ dáng cao hứng của cha Tê mẹ Tê, Tê Diệu không muốn đánh gãy sự hứng thú của bọn họ, tuỳ ý bọn họ lải nhải dông dài nói một tràng.
Bọn họ bắt đầu giảng sự tình lúc Tê Vọng đi học, kể kể, Tê Diệu không khỏi bắt đầu nhớ lại thời học sinh của mình.
Lại nói tiếp, Tê Vọng với cô từng cùng lớp qua, cũng coi như là tình nghĩa bạn cách mấy cái bàn ở cùng trường.
... Ai có thể biết hiện tại thành anh em.
Thế sự khó liệu.
Thế sự quá khó liệu.
Chẳng qua lại nói tiếp, từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Tê Vọng mấy ngày nay lịch trình bận rộn.
Tê Diệu sợ Tê Vọng thật sự không cho cô đi ra ngoài, liên tiếp mấy ngày không có quấy rầy anh.
Tê Diệu rõ rõ ràng ràng nhớ kỹ bộ dáng Tê Vọng tức giận đêm đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết sợ một lần.
Tê Diệu bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là mình trở lại thân thể thật sự của mình, lấy các loại hiểu lầm lung tung rối loạn như hiện tại, chỉ sợ đời này đều không có cơ hội nói chuyện cùng Tê Vọng.
Chẳng qua, đại khái Tê Vọng từ đầu đến cuối đối với ba chữ "Sở Du Du" đều là thái độ cực kì phiền chán đi.
"Đứa bé Sở Du Du kia, tôi trước kia còn đối con bé ấn tượng không tệ.
Tiểu cô nương mặc dù có chút kêu kêu quát quát, nhưng nói cho cùng là đứa bé tốt, hiện tại làm sao biến thành như vậy, giống như chị của nó."
Nghe được mẹ Tê đánh giá, Tê Diệu có chút ngoài ý muốn.
Cô cho rằng trong mắt của mọi người Sở Giảo Giảo đều là hoàn mỹ không khuyết điểm.
Sở Giảo Giảo duy trì tất cả phẩm chất một vị danh viện nên có, bất luận là thời kì học sinh hoặc là hiện tại, hai chị em là ánh sáng đối lập, chị ta vĩnh viễn là cao cao tại thượng.
Không ai có thể so sánh hoàn mỹ hơn Sở Giảo Giảo.
Không hiểu liền hỏi, Tê Diệu nói: "Vì cái gì không thích Sở Giảo Giảo ạ?"
"Diệu Diệu à, con còn nhỏ, không biết có một số người ôn hòa vẻn vẹn chỉ là mặt ngoài." Mẹ Tê khẽ vuốt tóc dài mềm mại của cô, ánh mắt yêu thương, "Cô nương kia, đầu óc rất lắm chiêu."
Về phần đầu óc lắm chiêu nhiều như thế nào, bọn họ không dự định nói cùng Tê Diệu.
Tê Diệu bỗng nhiên có loại cảm động lệ nóng doanh tròng khi tìm tới đồng minh trong đại bản doanh quân đội bạn.
Khoảng cách nhập học còn có một ngày, Tê Diệu tiếp nhận hiện thực tàn khốc mình phải làm học sinh một lần nữa, chán nản nhìn mẹ Tê chọn lựa cặp sách trắng trẻo mũm mĩm đầy màu sắc như bánh Macaron cho cô.
Chẳng qua, có thể đi ra ngoài chính là một sự tình không thể tốt hơn.
Ngoài dự đoán chính là, Tê Diệu dĩ nhiên thu được tin tức đến từ Trình Lịch.
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới nhanh như vậy mà Trình Lịch được thả ra, Trình Lịch cũng hẳn là không nghĩ tới, hưng phấn mà vui sướng đi ra ngoài xả xui sau đó cấp tốc liên lạc với Tê Diệu.
Cậu tỏ vẻ, lại liên hệ với một người bạn đáng tin cậy, hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp cho Tê Diệu.
Tê Diệu: Hi vọng cậu sẽ không lại tìm được một tên đại sư giả mạo.
Trình Lịch: Sẽ không sẽ không, cậu yên tâm đi!
Nhận được tin tức Tê Diệu muốn đi học, Trình Lịch trong bụng nở hoa, một trận điên cuồng cười ầm lên sau đó căn dặn Tê Diệu học tập cho giỏi.
Tê Diệu mắt trợn trắng, thật muốn đập cậu ấy vài phát.
Trình Lịch được xếp vào danh sách ranh giới cảnh giác của Tê gia, bị cấm tới gần, đành phải hậm hực mà bỏ đi quyết định chúc mừng cho Tê Diệu.
Tê Diệu kiên nhẫn chờ đợi một buổi tối, Tê Vọng đều không có trở về.
Trong lòng cô một trận buồn bực, còn tưởng rằng Tê Vọng là thật sự xảy ra chuyện, vội vàng kêu mẹ Tê gọi điện thoại.
Điện thoại vang chưa được vài tiếng, Tê Vọng liền tiếp thông.
Anh giải thích ngắn ngủi đơn giản: "Gần đây trong công việc bận quá, không có thời gian trở về, cho nên không có biện pháp đưa Diệu Diệu đi.
Tuần sau liền có thể trở về."
Tê Diệu luôn cảm thấy không thích hợp.
Lấy tính cách của Tê Vọng, coi như làm việc bận rộn đi nữa cũng sẽ nhín chút thời gian cho cô, sao có thể bỏ lỡ chuyện quan trọng như lễ khai giảng như vậy.
Cô chưa kịp suy nghĩ ra đến cùng là chuyện gì xảy ra, Tê Vọng đơn phương lên tiếng quyết định.
"Đúng rồi, ngày mai khai giảng, Hoắc Ngu sẽ đưa Diệu Diệu đi."
Tê Diệu: "Cái gì cơ?!"
"Hoắc Ngu là đổng sự của trường học, vừa vặn có việc đi qua xử lý, tiện đường mang theo Diệu Diệu." Cách microphone, thanh âm Tê Vọng bình tĩnh, "Có hắn ở đó, sự tình Diệu Diệu đi học không cần lo lắng.
Cha mẹ, các người cũng đừng đi theo đến trường học."
Cha Tê mẹ Tê rõ ràng cách tính của anh, Tê Diệu cần độc lập đi xử lý chuyện này, bọn họ không nên tham dự.
"..."
Tê Diệu nghĩ, cô có thể còn đường sống sau khi cự tuyệt hay không?.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |