← Ch.28 | Ch.30 → |
Loài người đúng là yếu đuối, làm Bạch Cốt Tinh vẫn tốt hơn.
Phong Kỳ Kỳ vô thức vỗ bụng, Bạch Cốt Tinh sẽ không thấy đói.
Cô nghĩ lại trong đầu những lời anh vừa nói, bộ xương trắng nhỏ cúi đầu nhìn những chiếc xương trắng trẻo mịn màng của mình...
Haizz, chẳng lẽ đúng là phải hiến xương của cô cho anh gặm để vơi cơn đói sao?
Phong Kỳ Kỳ do dự một lúc rồi giơ một khúc xương ở ngón út lên li3m thử một cái.
Ồ? Ngọt!
Đúng là tiên nữ nhỏ, đến cả xương cũng tự mang vị ngọt, trước giờ cô không phát hiện ra.
Cô lại cắn một miếng.
Khá cứng.
Vừa có độ ngọt vừa có độ cứng, tại sao những thực vật biến dị nuốt chửng cô lại chê cô khó ăn nhỉ?
Đúng là không biết thưởng thức.
"..." Lục Dã mở mắt ra thì thấy vật biến dị nhỏ nhét xương ngón út của mình vào miệng rồi cắn rôm rốp, anh khẽ nhíu mày: "Đói rồi à?"
Anh suýt bị cơ thể bằng xương của vật biến dị nhỏ đánh lừa, chỉ cần là loài biến dị thì luôn cần được ăn.
Phong Kỳ Kỳ rút tay về, vừa định nói thì lại nghe Lục Dã nói: "Bình thường cô ăn gì?"
Sự chú ý của cô chuyển hướng: "Quả anh đào đỏ, ngọt như dâu tây."
Nhìn hộp sọ nhỏ nhắn tròn trịa của cô, tưởng tượng đến cảnh cô ăn quả anh đào, người đàn ông im lặng.
"Ngoài nó ra thì sao?"
"Đám hoa trắng sẽ cung cấp năng lượng cho tôi, tôi còn có thể chôn mình xuống đất để hấp thụ năng lượng."
Đúng là khá giống với thực vật biến dị, hệ thống rễ cắm sâu vào đất của thực vật biến dị cũng có thể hấp thụ năng lượng mà chúng cần.
Các nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu một số thói quen sinh thái của thực vật biến dị.
Chỉ là vật biến dị nhỏ trước mặt này lại ăn "chay" một trăm phần trăm.
Đèn trong đầu nhỏ của Phong Kỳ Kỳ sáng lên, cô phấn khích nói: "Hay là chôn anh xuống đất, biết đâu chôn một lúc anh sẽ không đói nữa?"
Lục Dã:"..."
"Cám ơn, tôi vẫn muốn sống thêm một thời gian nữa." Anh khách sáo từ chối.
Đứng dậy, anh đặt vật biến dị nhỏ lên vai.
Anh nhìn về phía trước với đôi mắt ngập tràn sự bình tĩnh và kiên định, anh không chần chừ nữa mà tiếp tục lên đường.
Ý kiến không được chấp nhận, trong nháy mắt Phong Kỳ Kỳ bị hấp dẫn bởi quang cảnh xung quanh.
Trong tầm nhìn toàn là những loại thực vật mà cô chưa từng thấy bởi vì khi cô đi trinh sát một mình thì đi xa nhất cũng không quá mười kilomet.
Khu vực mà trước đó họ dừng lại, trên mặt đất nằm la liệt hơn mười cái xác của loài biến dị đã bị sương mù nuốt chửng một cách nhanh chóng.
Khắp vách đá, mặt đất toàn là những loại thực vật nhỏ tỏa ra ánh huỳnh quang, hình dạng không giống nhau.
Có loại như cỏ xanh thẫm nhưng đầu ngọn cỏ lại mọc ra tua nhỏ, có loại giãn thân hình mỏng như cánh chim, nhẹ nhàng co lại như sứa.
Trong màn sương mù bao phủ, những tia sáng mờ ảo của ánh huỳnh quang làm cho hẻm núi này thêm phần huyền ảo và đẹp đẽ.
Những con người đi qua nơi đây giống như những hạt cát nhỏ bé, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
"Đẹp quá."
Phong Kỳ Kỳ nhìn những cái cây nhỏ phát sáng xinh đẹp thì mắt sáng lên.
Đồ trang trí lớn nhất trong nhà là những bông hoa trắng nhỏ ven hồ, trên mặt đất thậm chí chẳng có mấy cọng cỏ.
Nếu có thể mang những loại thực vật này về trồng ở nhà thì chẳng phải là nhan sắc của ngôi nhà sẽ tăng lên vùn vụt sao.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |