← Ch.18 | Ch.20 → |
Lục Dã cúi đầu nhìn rồi mặc kệ cô.
"Những bộ phận này bị ẩm nặng, không dùng được nữa." Điều này nằm trong dự đoán của Lục Dã.
Sau khi tháo súng ra, anh đã đoán có lẽ khẩu súng này ra đời vào thời kỳ đầu của tận thế, tuy thân súng còn nguyên vẹn nhưng cũng không thể dùng được nữa.
"Ôi." Thất vọng. jpg
"Nhưng mà..." Người đàn ông ước lượng trong lòng bàn tay năm viên đạn rút ra từ trong băng đạn, trong mắt ánh lên ý cười: "Vài viên đạn này chắc hẳn vẫn dùng được."
Phong Kỳ Kỳ thầm nghĩ chỉ còn đạn thì có ích gì.
Còn có thể ném ra ngoài như bom.
"Tôi cần xác nhận một chút." Lục Dã đánh giá bộ xương trắng nhỏ rồi nhìn vào xương quai xanh mảnh khảnh của cô nói: "Bộ xương nhỏ, mượn khúc xương này của cô một chút." B nào muốn mua combo giá rẻ ib mình nha, sale chút cho mn
Tò mò không biết anh định làm gì, Phong Kỳ Kỳ bẻ ngay xương quai xanh đưa cho anh.
Chỉ thấy người đàn ông nắm lấy xương quai xanh nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng chọc vào khe hở giữa đầu đạn và vỏ đạn.
Chọc???
Phong Kỳ Kỳ: "..."
Tên khốn này!
Anh lại dám chọc khúc xương sạch sẽ xinh đẹp của tôi vào viên đạn bẩn thỉu đó!!!
Lục Dã ở đó mày mò viên đạn còn Phong Kỳ Kỳ tự mình tức giận một lúc, tức giận xong thì bắt đầu ngáp.
Bình thường cô ngủ rất sớm.
Sau khi trời tối, tắm rửa trong hồ nước và chơi đùa với đám hoa trắng xong, cô sẽ thở hổn hển vùi mình vào hố ngủ một mạch đến sáng.
Bây giờ cơ thể cô teo nhỏ, lại vật lộn lâu như vậy, cơn mệt mỏi lại ập đến.
Với suy nghĩ có cặp đùi thoải mái thế này mà không ngủ thì phí, cô lật người, nằm sấp trên đùi chắc chắn ấm áp của người đàn ông rồi nhắm mắt lại.
Cũng không biết có phải do xương sườn ở trong ngực anh hay không mà lúc cô hoàn toàn thả lỏng tâm trí, cô có thể cảm nhận được trái tim của Lục Dã phập phồng theo hơi thở, như thể cô cũng có nhịp tim vậy.
Nhịp tim đều đặn như tiếng ru ngủ hữu hiệu nhất, chẳng mấy chốc ý thức của Phong Kỳ Kỳ đã chìm vào bóng tối vô biên.
Lục Dã cẩn thận đổ hết thuốc súng trong tất cả các viên đạn ra rồi đưa lên mũi ngửi, vẫn dùng được.
Anh cần tận dụng những thứ có sẵn để chế tạo ra một vũ khí có thể sử dụng được.
Đang định hỏi vật biến dị nhỏ rằng anh có thể dùng những đồ sưu tầm của cô không thì bỗng thấy yên tĩnh bất thường.
Anh cúi đầu nhìn xuống, bộ xương trắng nhỏ đã nằm cuộn tròn trên đùi anh không nhúc nhích.
Tấm vải xám phủ lên cơ thể của xương trắng chỉ để lộ ra hộp sọ tròn trịa như ngọc.
Một cục nhỏ bé này không thấy chút âm u nào vốn có của xương trắng mà toát lên vẻ xinh xắn đáng yêu.
... !Ngủ rồi sao?
"Bộ xương nhỏ?" Anh thử gọi một tiếng.
Không có phản hồi.
Khi cô không có phản ứng, cả khu vực như chìm vào im lặng, ngay cả những con côn trùng tự phát sáng bay lượn trên trời và những bông hoa trắng ven hồ làm nhiệm vụ chiếu sáng cũng có vẻ không còn hoạt bát nữa.
Do dự một lát, anh nhẹ nhàng chạm ngón trỏ vào hộp sọ của vật biến dị nhỏ, sau đó thu tay lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay, cảm nhận chút độ ấm còn sót lại trên đó.
Cô như thể đang nói cho anh biết, đúng là cô chỉ đang ngủ.
Cơ thể hơi căng thẳng của anh thả lỏng, khóe miệng nhếch lên có chút tự giễu.
Vừa rồi có một khoảnh khắc, anh nghi ngờ rằng vật biến dị nhỏ bé đang nhảy nhót mà anh nhìn thấy khi tỉnh lại chỉ là ảo giác.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |