H (tiếp)
← Ch.4 | Ch.6 → |
Môi lưỡi Giang Hắc Phong rời khỏi khoang miệng của cô, làm cho cô có cảm giác tiếc nuối, ánh mắt hiện lên vẻ ai oán.
Giang Hắc Phong đặt cô nằm trên giường, nhìn khuôn mặt ai oán của cô mà mỉm cười, tay của anh vẫn không r●ú●ⓣ 𝐫●𝒶 khỏi tiểu huyệt của cô, làm cô có cảm giác kì quái, càng ngày càng nóng."Ướt rồi sao." Anh vừa nói vừa đâ●𝐦 sau vào trong tiểu huyệt của cô không ngừng.
Tay kia của Giang Hắc Phong rời khỏi đầu cô, rời xuống xé nát áo ngủ của cô, làm cho áo bằng ren màu đen bao bọc lấy nℊ*ự*ⓒ nhỏ của cô hiện ra, da của cô trắng mịn, làm cho nó nổi bật trên chiếc giường màu đen.
Hình ảnh đó làm ɱá-ⓤ trong người Giang Hắc Phong xông đến não, dây thừng kinh bình tĩnh còn xót lại đã bị cắt đứt, tay anh điên cuồng ra vào trong cô, tay kia xé nát áo 𝖓ⓖự-🌜 của cô, làm cho bầu 𝓃*🌀ự*𝒸 nhỏ nhắn trắng mịn của cô 𝓇⛎·ռ 𝓇·ẩ·ÿ hiện ra.
"Thật dễ thương." Đúng là người nhỏ thì cái gì cũng nhỏ, tay anh to lớn bao bọc một bên 𝐧_🌀ự_↪️ của cô, làm cho nụ hoa non mịn của cô trở nên cứng rắn.
Tuy cô không phải là mẫu người của anh, nhưng bây giờ anh lại không thể khống chế được 𝐝ụ·↪️ v·ọ·ռ·ɢ của mình, môi lưỡi khô rát khi nhìn nụ hoa của cô, không kiềm lòng được mà cúi xuống 👢*𝖎ế*m Ⓜ️·ú·𝖙. Tay kia của anh cũng không rãnh rỗi mà bóp nắn bầu ռ_𝖌ự_𝒸 bên kia.
Bây giờ, cô cảm thấy mình ngày càng nóng, đầu óc trống rỗng, môi lưỡi khô, phía dưới của cô bị anh ngày càng đ*â*Ⓜ️ ⓥ*à*o làm cho dịch mật của cô tiết ra càng nhiều, 𝖓ɢ.ự.🌜 thì bị anh cắn nuốt, bị tập kích nhiều nơi như vậy, nhưng cô vẫn thấy thiếu cái gì đó.
Ngô Lâm Ân vừa khó chịu vừa thoải mái, mô·𝖓·𝖌 nhỏ lắt qua lại, như muốn anh đ●â●𝖒 sâu hơn vào người mình. Tiểu huyệt của cô ngày càng tiết nhiều dịch mật làm cho tay của anh ra vào nhanh hơn.
Môi Giang Hắc Phong rời khỏi 𝖓-ɢ-ự-𝖈 của cô, nụ hoa bé nhỏ bị anh dầy vò mà đỏ ửng, ẩm ướt, sự ⓠ𝖚-𝖞ế-𝐧 𝖗-ũ c·𝖍·ế·𝐭 người này làm anh muốn nhiều hơn nữa.
Tay Giang Hắc Phong г●ú●𝖙 𝓇●ⓐ khỏi tiểu huyệt của Ngô Lâm Ân, anh đứng dậy cởi bỏ quần áo của mình ra, anh 𝐜●ở●ℹ️ զ●цầ●𝖓 áo cũng không quên nhìn biểu hiện, áo bị anh cởi bỏ cơ bụng sáu múi hiện ra, ánh mắt của cô khi nhìn thấy thì sự háo sắc của cô bộc phát, khi nhìn thấy anh ↪️*ở*ı զ*цầ*ⓝ trong ra, nhìn nam căn dựng đứng của anh, làm cô xấu hổ mà quay mặt đi.
Giang Hắc Phong nhìn thấy biểu hiện của cô không khỏi bật cười: "Tiểu yêu ⓓâ*𝖒 đã*𝖓*🌀, cô dám bỏ thuốc tôi, mà còn làm bộ dạng xấu hổ." Anh nằm xuống nơi cô đang nằm, dùng lưỡi 𝐥❗ế*ⓜ lấy cổ của cô.
Ngô Lâm Ân bị anh 𝖑_𝒾ế_Ⓜ️ phát nhột, cả người cảm thấy phía dưới tiểu huyệt lại nóng lên như muốn có cái gì lấp đầy. Cô cọ tới cọ lui trên người anh, làm đốt lên ngọn lửa ◗*ụ*↪️ 𝐯ọ*ռ*ɢ trong người anh, cô cảm thấy phía dưới như có vật gì chạm vào, nó rất nóng, cô biết rõ nó là gì nhưng không kiềm được sự tò mò mà nhìn xuống thấy nam căn hùng dũng của anh đang ma sát tiểu huyệt của cô, thật to, cô tò mò, tay cô chạm lấy nam căn của anh, vừa chạm vào cảm giác như cây đuốc vậy, rất nóng, mà cứng nữa, cô rụt tay trở về rồi nhìn anh.
Giang Hắc Phong nhìn hành động của cô mà ngạc nhiên, cảm giác sung 💰ư*ớn*g khi đôi tay nhỏ bé đó chạm vào, anh muốn nhiều hơn nữa, nghĩ là làm, anh đặt tay cô xuống nam căn thô nóng của mình, bắt cô cầm nó, phục vụ nó: "Cầm lấy nó."
Giang Hắc Phong nhìn Ngô Lâm Ân bằng ánh mắt đầy ◗●ụ●c ✌️ọⓝ●🌀, nói giọng khàn khàn ra lệnh cho cô, cô như bị hút hồn vào trong ánh mắt quá, đôi tay nhỏ bé cầm lấy nam căn của anh, ma sát.
Ngô Lâm Ân cảm thấy hô hấp Giang Hắc Phong ngày càng gấp gáp, cảm giác đắt ý được trả thù trong lòng cô ngày càng tăng, chà sát quy đầu của anh, lấy ngón tay chạm vào lỗ nhỏ trên đó. Cô cảm thấy mình rất kì quái, phía dưới ngày càng chảy nhiều mật dịch, cô không tự nhiên mà khép chân lại.
Cảm giác thoải mái trong người anh ngày càng tăng, anh khẽ rên lên một tiếng, cảm thấy không đủ, anh cầm tay cô chà sát vào nam căn nhanh hơn. Anh muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Giang Hắc Phong đ-è ⅼê-n 𝐧🌀ườ-ℹ️ cô, đẩy hai chân đang khép chặt của cô ra, tiểu huyệt bé nhỏ, ư_ớ_𝐭 á_т, hiện lên trước mắt anh. Anh mất không chế nam căn 𝐧·ó·п·𝖌 𝒷ỏ·ⓝ·g trụ tại tiểu huyệt cô, tay còn lại xoa bóp hai п𝖌ự.🌜 của cô.
"A... Muốn..." Ngô Lâm Ân bị nam căn п·óⓝ·𝖌 𝐛ỏ𝐧·🌀 chạm vào tiểu huyệt, cảm giác khó chịu muốn lấp đầy ngày càng tăng, cô muốn nó đ*â*〽️ 𝐯à*⭕ cô, làm cô thoải mái.
"Muốn gì? Nói cho tôi biết em muốn gì!" Nam căn của Giang Hắc Phong không chịu đ-â-ⓜ ✔️à-⭕ mà chỉ ma sát ở bên ngoài.
Ngô Lâm Ân dù có bị lửa nóng thiêu đốt nhưng vẫn ngượng ngùng không dám nói, quay mặt sang nơi khác.
Giang Hắc Phong nhìn cô, rồi thở dài, biết cô sẽ không chịu nói ra, vậy tự mình động vậy. Anh vừa nghĩ vừa hành động, "Ót.." nam căn n·ó𝓃·🌀 🅱️·ỏ·𝐧·ℊ bất ngờ đ·â·𝐦 𝐯·à·🔴 trong tiểu huyệt của cô, khi nam căn của anh vào trong tiểu huyệt cảm giác như có vật cản vậy, anh nhìn xuống chỗ hai người kết hợp, không ngoài dự đoán của anh, đúng là có 𝖒_á_⛎, vậy cô ấy không bị thất thân. (Đánh mất trinh tiết)
"Em chưa mất, sao lại không nói cho anh biết?" Giang Hắc Phong chất vấn cô, nam căn không động đậy để cho cô thích ứng, nam căn được tiểu huyệt nhỏ bé ấm áp bao bọc, khiến anh chút nữa là đ·â·𝐦 𝐜·𝐡ế·✞ cô.
"A... Ưm" Cảm giác bị xuyên qua, làm cho cô vừa đau vừa thoải mái: "A... tại sao em... phải nói... cho... anh biết?" Cô vừa tⓗ.ở ◗ố.𝖈 vừa trả lời.
"Tại sao phải nói? Nói để anh biết mà nhẹ nhàng hơn!" Giang Hắc Phong không hài lòng với câu trả lời của cô, cảm thấy tiểu huyệt của cô đã có thể thích ứng với nam căn của anh mà chảy mật dịch, đ.â.m ✔️à.0 cô một cái vào cô coi là trừng phạt.
"A... Anh... thật đáng ghét." Ngô Lâm Ân đánh vào п·🌀ự·🌜 của Giang Hắc Phong một cái, rồi nũng nịu nói.
"Ghét anh sao, vậy anh phải làm em không được ghét anh rồi." Giang Hắc Phong đâ·〽️ liên tục vào sâu trong hoa huy*t của cô, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều, làm nam căn anh càng dễ luật động.
"A... a" Giờ phút này cô chỉ cảm thấy thoải mái, hô hấp ngày càng khó khăn, hai tay ôm ấy lưng của anh, phía dưới cô lại gần anh hơn, muốn nhiều thoải mái hơn.
← Ch. 4 | Ch. 6 → |