← Ch.15 | Ch.17 → |
Hôm qua cùng anh hai và ba thức đến hơn mười hai giờ đêm nên sáng nay Âu Tử Tuyết dự định ngủ nướng đến thật thoải mái, ít nhất là trước mười giờ sẽ không rời giường. Và trong thời gian cô đang thỏa thích say sưa như thế thì lại có một người không cách nào ngủ được vì mấy lời cô nói sáng nay. Người này, không ai khác, chính là Nam Cung Ngạo thiếu gia của chúng ta. Cả một đêm này, Nam Cung Ngạo đúng là mất ngủ trắng đêm rồi.
Nằm trằn trọc hồi lâu không ngủ được, Nam Cung Ngạo đành phải đứng dậy, lái xe đến quán bar Nice nằm gần đó. Những lời cô nói lúc sáng khiến đầu óc hắn loạn hết lên cả rồi. Hắn không tin đó là sự thật. Vi nhi không phải loại người như vậy. Nhưng mà hắn cũng càng tin tưởng, cô cũng không phải loại người thích nói dối đặt điều. Thật đau đầu, rốt cuộc hắn nên tin tưởng ai đây?
Xe chạy được một đoạn khá dài thì phía sau xe vang lên tiếng gọi:
-Nam Cung thiếu gia, Nam Cung thiếu gia, đợi tôi một chút.
Nam Cung Ngạo theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy đó là một cô gái tầm hai bốn, hai lăm tuổi, lập tức trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Loại phụ nữ này, hắn gặp đã quá nhiều rồi. Cô gái trông thấy ánh mắt của hắn thì hiểu ra điều gì đó, cúi đầu cười gượng gạo:
-Nam Cung thiếu gia, tôi không phải là muốn theo đuổi anh, tôi chỉ muốn nhắc anh vài việc thôi. Lục Sắc Vi kia không phải là người tốt lành gì cả, hi vọng anh sẽ không bị cô ta mê hoặc.
Thì ra cô gái này chính là cô gái đã bắt gặp được khuôn mặt thật của Lục Sắc Vi ở nhà hàng, bây giờ tình cờ gặp được hắn nên mới chạy theo tìm cách vạch mặt cô ta. Nam Cung Ngạo nghe xong nét mặt đanh lại, ánh mắt lạnh đến mức cô gái cả người không ngừng run lên.
-Cô dựa vào đâu mà nói Vi nhi như vậy?
Cô gái thu hết can đảm, nói ra sự việc mình đã chứng kiến. Sau khi đã nói xong xuôi, cô gái cũng định đi, nhưng lại nghĩ đến gì đó, quay lại, do dự hồi lâu mới mở lời:
-Nam Cung thiếu gia, điều tôi nói đều là sự thật, không phải muốn thu hút sự chú ý của anh hay gì cả. Năm xưa Nam Cung tổng có ơn với gia đình tôi nên tôi muốn trả ơn chút thôi. Nếu như anh không tin, vậy có thể đến nhà hàng kiểm tra camera ở đó.
Nói xong, cô gái liền quay người đi mất, để yên Nam Cung Ngạo đứng đó, trong lòng nổi lên gió bão. Cái này rốt cuộc là sao đây, không lẽ Vi nhi lại là loại người này? Không đúng, chắc chắn là Âu Tử Tuyết kia giở trò, bằng không sao cô gái kia lại trùng hợp như vậy mà xuất hiện. Xú danh của cô ta trong giới thượng lưu ai mà không biết, biết đâu cô ta đang giở trò lạt mềm buộc chặt thì sao? Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi, hắn nhất định phải tin tưởng Vi nhi mới được.
Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng hôm sau, Âu Tử Tuyết rốt cuộc rời khỏi phòng, sau đó đơn giản vệ sinh cá nhân một chút, thay một bộ đồ đơn giản, xuống nhà bắt đầu ăn sáng. Bữa sáng hôm nay là mì thịt bò, mùi vị thật không tệ, ăn rất tốt. Ăn xong, Âu Tử Tuyết liền leo lên giường, ôm lấy con gấu bông siêu bự của mình, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch sắp tới. Bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Lãm và sự hé lộ thân phận của Nam Cung Ngạo, kế hoạch ban đầu có lẽ cần thay đổi chút rồi. Có lẽ sẽ càng hoàn hảo hơn, khẳng định sẽ thành công vạch mặt cô ta rồi.
Giấy bút trong tay hí hoáy một hồi lâu, Âu Tử Tuyết rốt cuộc làm xong kế hoạch của mình, mỉm cười thật hài lòng. Sau đó, cô bắt đầu tìm danh thiếp mà Tiêu Lãm đưa cho hôm qua để lấy số điện thoại gọi cho hắn ta, nhưng lại quên béng mất là mình nhét nó ở nơi nào. Lần này thực sự là khóc không ra nước mắt a. Thiên a, vì sao người khi sinh ra con người lại cho vào nhiều thành phần nguyên tố đãng trí như vậy chứ!!!!
Thật cẩn thận suy nghĩ một hồi, Âu Tử Tuyết cũng chỉ nhớ là mình đã nhét nó vào một cái túi áo khoác, nhưng áo khoác nào thì... cô không nhớ rồi. Không còn cách nào khác, cô đành lôi hết mớ áo khoác ra, lục lại từng cái một. Đến khoảng hơn nửa tiếng sau, Âu Tử Tuyết rốt cuộc tìm được danh thiếp, thực sự là khiến cô mừng đến phát khóc đi được. Vội vàng gọi điện cho Tiêu Lãm, cô hi vọng có thể thuyết phục hắn giúp đỡ mình trong lần này. Như vậy kế hoạch đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Tiêu Lãm đang ngồi đọc sách thì điện thoại chợt reo lên, khiến hắn hơi chau mày. Hắn không thích người khác làm phiền hắn lúc này, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, hắn vẫn nhấc máy lên. Là một số lạ sao? Tiêu Lãm có chút tò mò, nhấn vào nút trả lời:
-Alo, Tiêu Lãm nghe.
-Uy, Tiêu Lãm, anh chết ở đâu rồi mà giờ mới nghe máy, để tôi chờ lâu như vậy. Còn tưởng anh đưa tôi số tào lao rồi chứ!
Khuôn mặt Tiêu Lãm có phần vui vẻ hơn, ánh mắt thoắt cái liền trở nên nhu hòa, lông mày đang chau lại cũng đã dãn ra. Hắn trả lời, giọng nói có phần ôn nhu và sủng nịch mà chính hắn cũng không nhận ra.
-Thật xin lỗi, vừa rồi có chút bận việc, không thể nghe ngay, để cô chờ lâu rồi.
-Không sao, bổn tiểu thư cũng không phải hẹp hòi gì, bỏ qua cho anh đấy. Bây giờ anh rảnh không, qua nhà tôi chút đi, tôi có việc cần bàn với anh.
-Được, nhà cô ở đâu, tôi sẽ sang ngay.
-Biệt thự Âu gia, chắc anh biết chứ. Tôi đã dặn bảo vệ rồi, anh cứ tới, họ sẽ mở cửa cho anh. Đến nhanh nhé.
Nói xong liền lập tức gác máy. Tiêu Lãm khóe môi hơi cong lên tạo thành nụ cười vui vẻ, nhanh chóng thay quần áo rồi đi đến biệt thự Âu gia. Rốt cuộc cũng có cơ hội gặp lại cô rồi.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |