← Ch.35 | Ch.37 → |
-Sao anh ta lại làm thế?
-Bọn anh không biết!
-Thôi, xử lý xong vụ show diễn đã!
-Ok-Dylan phóng xe về công ti.
Chiều hôm nay, nó rất bận. Từ chuyện lộ danh tính đến việc kiện tụng nữa.
Nó mệt đến phát ngất.
-Nếu chị mệt quá thì về nghỉ ngơi đi! Em lo cho chị số còn lại!-Johnson lại gần vỗ lấy lưng nó.
-Ừ!-Nó đưa Oliver về luôn.
Mới đó mà trời đã tối rồi. Nó nhanh chóng phóng xe về. Thật kì lạ, chưa bao giờ nó thấy đau đầu đến mức này.
Vừa bước vào cửa nhà, nó ngất lịm đi mà không biết gì cả.
-Bác ơi!!!!! Mẹ cháu bị làm sao ý!-Oliver vừa hét vừa ôm lấy nó.
-Sam!!! Cháu có sao không?-Bác quản gia liền chạy đến và gọi bác sĩ riêng của nhà.
Oliver và bác quản gia đi đi lại lại trước cửa phòng của nó.
-Bác sĩ, Sam có làm sao không ạ?
-Không sao, hậu quả của lần trước khi ngất đi. Nhưng lần này có vẻ hơi nặng. Khi tỉnh dậy, Sam có thể nhớ ra được điều gì đó. Mọi người chuẩn bị tinh thần nhé!
-Cảm ơn bác sĩ!
Ông bác sĩ ra về. Bác quản gia liền gọi cho Chris để báo cáo tình hình.
"Alo?"
-Cháu về đi nhé, Sam nó bị ngất rồi!
"Dạ vâng ạ!"
Cả bọn đều mang hết việc của công ti về nhà nó.
Đương nhiên là ba người con trai luôn thúc trực trước của phòng.
-Haiz... đi về phòng của mình đi, để bọn em trông cho. Khổ quá, đi đi lại lại!-Ali và Johnson nói.
-Em nhớ trông Sam cần thận nhé... em phải... bla... bla.... bla!
-Em biết rồi, thôi đi thiết kế nốt mấy bộ còn lại rồi đi nghỉ đi!
"Đau đầu quá! Mình đang ở đâu thế này? Hình như là phòng mình. Thôi, đi xuống dưới xem có nước không vậy!"-Nó đi xuống nhà, bỗng nhiên có một cách tay nắm lấy cổ chân nó. Làm nó suýt ngã.
-Em định đi đâu vậy?-Dylan trông ngái ngủ, đầu tóc thì bù xù, còn không biết là có phải ngôi sao nữa không.
-Ơ, em tỉnh rồi sao?-Chris thì quần áo mắc xộc xệch.
-Chị đi đâu vậy?-Ali và Johnson đã dậy từ khi nào rồi. Đủ thời gian để làm một bữa ăn.
-James đâu?-Nó hỏi.
-Anh ấy đi có việc từ sớm rồi. Chị ăn đi!-Ali bê khay đồ ăn sáng ra trước mắt nó.
-AAAAAAAA!!!!-Nó ôm lấy đầu mình.
-Em sao vậy? Anh thương, đừng như thế nữa!-Chris lại gần, ôm chặt lấy nó.
-Đừng làm anh lo lắng mà!-James cũng lại gần nó.
-Sam của anh.... -Dylan chỉ biết xoa đầu nó.
-Chị có sao không?-Ali và Johnson đồng thanh.
Bỗng nhiên nó ôm chầm lấy Chris, vì một lý do nào đó...
-Anh, em sợ lắm!-Ánh mặt nó chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
-Anh biết mà!
-Em thấy hai người tuổi trung niên đang òa khóc gọi tên em! Rồi đến đỉnh núi đó.... một cặp đang cưới.... anh chồng tên đó.... Ken!-Nó lại ngất đi lần thứ hai.
-Chẳng lẽ Sam đã nhớ ra rồi sao?-Johnson nói.
-Anh nghĩ là con bé chưa nhớ ra... mà chỉ nhớ cái tên.... tên Ken đó đã là ác mộng trong lòng... lý do duy nhất khiến Sam ngất!-Chris vẫn ôm chặt lấy nó.
-Thôi, gọi điện cho bác sĩ đi. Hoãn show thời trang, đến khi nào Sam khỏe lại thì hãy tổ chức tiếp. -James nói với Ali.
-Vâng!-Ali liền đến công ti, dừng hết tất cả các việc chuẩn bị lại. Tổ chức họp báo về việc show hoãn.
Lúc đó, ở nhà của Kathy...
*kính cong*
Kathy thấy tiếng chuông thì liền chạy ra ngoài mở cửa.
-Alex!! Cuối cùng thì anh cũng về nước rồi!
-Ừ, em ở nhà có vấn đề gì không?
-Không ạ!
-Huhu, mẹ quên Alice rồi!
-Đâu, lại đây mẹ bế nào!
-À mà anh muốm nói chuyện riêng với em một chút!-Alex nói.
-Alice, vào chơi với Max đi con! Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy anh?
-Chiều hôm qua, anh đến xem trường cho Alice thì gặp một thằng bé. Anh đưa nó và Alice đi ăn kem. Và khi thằng bé gọi mẹ đến thì.... em biết mẹ thằng bé là ai không? Là Sam đó, anh đã gặp Sam!
-Thật sao???
-Ừ, nhưng có vẻ Sam không nhận ra anh, như là mất trí nhớ rồi ý!
-Em cũng nghĩ là Sam còn sống! Không đời nào mà lại có thể như thế được! Thôi, chúng ta vào nhà đi anh!
-Ừ!
Trở lại với Sam, sau khi được khám bệnh...
-Con bé đã nhớ được một phần kí ức quan trọng! Bây giờ quyết định là ở mọi người, lấy lại kí ức hay để nó trong vĩnh viễn! Khoảng 2 tiếng nữa Sam sẽ tỉnh! Cho con bé nghỉ tầm 3 ngày!-Ông bác sĩ dặn dò kĩ càng mọi người.
-Vâng!
4 ngày sau....
Nó đã đỡ hơn rất nhiều, cũng có thể làm việc trở lại, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống cá nhân cho lắm.
*Tách.... tách.... tách.... tách.... *
Những tiếng bấm máy ảnh vang lên liên hồi.
"Tại sao bấy lâu nay cô lại không lộ diện?"
"Cô biết người tiết lộ danh tính của cô là ai chứ?"
Hàng trăm câu hỏi được đặt ra cho nó.
-Anh ơi! Chói mắt quá!-Nó nói thầm với Chris
-Không sao đâu, chịu đựng một chút là được ấy mà!-Chris cũng chẳng có cách nào làm nó bớt mệt mỏi cả.
Lúc đó thì James và Dylan đang ngồi ở khu vực đằng sau hội trường. Bỗng Dylan và James nhận ra một điều gì đó khiến cho cả hai thay đổi sắc mặt, từ vui vẻ đến lo lắng. Hai người lao lên chỗ ghế của Sam. Chris cũng nhìn thấy điều đó và lấy thân mình che cho Sam.
Bằng... bằng.... bằng.... bằng.... bằng
Hàng chục tiếng súng nổ vang lên. Chủ yếu là nhắm vào nó. Và đương nhiên, Chris, Dylan, James và Johnson đều trúng đạn. Ali dù được Johnson che chở nhưng lại bị bắn một phát vào vai.
Tiếng còi xe cứu thương tiến lại gần.
Nó nhân cơ hội bọn kẻ thù lơ là, đã rút súng và bắn chết bọn chúng với tốc độ nhanh như gió. Lúc cảnh sát tới là lúc mà bọn chúng đã đều nằm lăn lộn trên sàn rồi.
Nó lại gần người đứng đầu và hỏi:
-Anh tên là gì?
-Ken, Ken Stanton!
End chap
← Ch. 35 | Ch. 37 → |