Chia tay luôn đi!
← Ch.27 | Ch.29 → |
-Sam! Em dậy chưa? Xuống ăn sáng đi!-Hắn mở cửa phòng nó.
-Anh xuống trước đi, em theo sau.
-Ừ, nhanh lên!
-Chị Sam! Ngồi xuống đây!-Cậu nói.
-Chúng ta sẽ đi du lịch 3 ngày!-Tất cả mọi người đều đồng thanh.
-Đi đâu? Biển, núi?-Nó ngồi xuống ăn sáng.
-Chị nhớ căn nhà ở ngoại ô không? Cái biệt thự ở gần nhà hai ông bà lão bán hoa đó!-Eva nói.
-Có phải cặp vợ chồng già mà chúng ta lấy hoa lần trước đúng không!-Hắn ngạc nhiên.
-Đúng rồi!
-Tý nữa chúng ta đi luôn! Chuẩn bị đồ đạc đi, ba ngày đó!-Min nói.
Nó ăn xong thì đi lên phòng dọn đồ. Và đương nhiên hai thứ quan trọng nhất phải mang đi là hồ sơ bệnh án và thuốc.
-Lên đó chúng ta sẽ tự sinh hoạt, tự nấu ăn. Không có người phục vụ đâu!-Cô nói.
-Thật sao?-Anh ngạc nhiên.
-Đương nhiên là thật rồi!-Nó nhìn anh.
-Thôi chúng ta xuất phát thôi! Muộn rồi đó!
>>30 phút sau.
-Ken ơi, vào đây em bảo! Với hộ em đống đồ trên tủ với!-Nó nhờ hắn.
-Đâu? Để anh xem nào!-Hắn với lấy cái diều trên tủ.
-Thanks anh!
-Em lấy diều để làm gì vậy?
-Thả diều! Anh đi không?
-Đi chứ! Em định thả ở đâu?
-Ngay ngoài vườn thôi!
>>Ở vườn căn biệt thự.
-Anh cầm hộ em đi! Em đếm 1, 2, 3 rồi thả nhé!-Nó cầm dây diều.
-Ừ!
-1... 2... 3!-Hắn thả diều ra, quả là đúng tính toán của nó. Diều của hai đứa bay lên cao.
-Anh bảo này, sao hai hôm nay em khác thế?
-Khác á! Em có khác đâu, lúc nào mà em chẳng như thế này! Mà có thì cũng chỉ vì em thích anh thôi!
-Em mà lại tỏ tỉnh với anh á? Sến quá à!-Hắn trêu nó.
-Hay để em rút lại câu nói đó! Không có yêu đương gì hết!
-Thôi, anh cũng thích em mà!-Hắn nói rồi ôm lấy nó.
-Chúng ta đi mua đồ chứ nhỉ!-Nó đánh lạc hướng hắn.
-Ừ!-Hắn nắm lấy tay nó vào trong nhà. Nguyên cái diều tội nghiệp cũng bị lôi theo.
-Anh lái nhé, em hơi mệt!-Nó đưa chìa khóa cho hắn.
-Ừ! Em lên xe đi!
Nó làm theo lời hắn vào ngồi nghỉ một chút.
-Tý nữa em vào trước nhé! Anh phải gặp một người ở gần đó!
-Vâng!-Nó vừa nói vừa nhắn tin cho ông bác sĩ.
Ở siêu thị, hắn thả nó ở đó rồi đi gặp ai đó mà đến cả nó cũng không biết là ai. Nhưng nó cũng chẳng quan tâm, nó vẫn đi vào siêu thị như bình thường mà không biết là sẽ có biến xảy ra!
-Anh Ken, em bị ung thư giai đoạn hai rồi!
-Thì có liên quan đến anh không? Em cần tiền chữa trị à?
-Không, em đến là muốn nói cho anh việc của bạn gái anh!
-Việc gì mà liên quan tới Sam? Nói nhanh lên cho anh còn vào với Sam.
-Chính bạn gái anh đã làm em như thế này! Anh có biết là một trong những cô em gái của Sam đầu độc em!
-Đừng có mà như vậy nữa! Tôi sẽ không bao giờ tin người như cô!
-Anh không tin thì xem đi! Anh đã yêu thương nhầm người rồi! Sam là bang chủ, Sam đã sai người đầu độc thứ thuốc gây ung thư!
-Làm sao tôi tin được?
-Anh thử gọi vào số này đi! Em chắc chắn Sam sẽ là người trả lời điện thoại!
-Được rồi!- Hắn gọi vào số điện thoại mà nhỏ đưa cho.
"Alo!"Đầu kia nhấc máy.
"Đây có phải là Samantha không?"
"Đúng rồi anh ạ! Anh là ai vậy?"
Hắn tin sái cổ, ai ngờ hắn lại không hiểu được nó. Hắn bực tức nắm lấy tay của nhỏ kéo lên xe rồi phóng về biệt thự nhà nó. Hắn đâu có ngờ đó lại là kế hoạch của nhỏ, nhỏ không được làm Queen nên mới trả thù. Người mà hắn gọi cho cũng chỉ là giả giọng mà thôi....
Nó đứng ở trước cửa siêu thị...
1 tiếng...
2 tiếng...
3 tiếng...
4 tiếng...
Từng giờ trôi qua, nó gọi điện cho hắn thì hắn không nhấc máy.
-Cô lên xe đi, cô đứng đó lâu rồi!
-Đây là lần thứ bao nhiêu chúng ta có duyên với nhau vậy? Lại là anh sao, tôi nghĩ anh giúp đỡ tôi rất nhiều lần rồi!
-Cô cứ lên xe đi, chúng ta sẽ nói chuyện ở trên xe!- Anh ta nói thế thì nó cũng lên xe.
-Anh có thể chở tôi về nhà được không?
-Được chứ! Cô đỡ hơn chưa, nhận điều trị chưa?
-Tôi nhận rồi! Trong khoảng 1 tuần nữa tôi sẽ sang Ý và Thụy Sĩ để chữa trị. Tôi cũng định phát triển bang phái và tập đoàn ở đó luôn!
-Tôi sẽ đi với cô!
-Thế thì tốt quá! Anh có thể làm trợ lý cho tôi được không?
-Không thành vấn đề!
Lúc sau thì về đến biệt thự nhà nó, nó ôm anh ta một cách xã giao, nhưng hắn nhìn tưởng nó đang ngoại tình.
-Anh về đi! Tôi vào nhà đây!
Nó vừa vào đến nhà thì thấy nhỏ đang ngồi ngay ở phòng khách và nở nụ cười đắc ý.
-Sao anh không đón em vậy?-Nó hỏi hắn nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Im lặng được một lúc thì hắn quát nó đủ mọi thứ, như là lần trước vậy. Vẫn là sỉ nhục nó và gia đình nó thôi. Hắn còn nói cái gì cơ... đám cưới của hắn và nhỏ sẽ vào tuần sau... nó đã nghĩ đây là một người đàn ông hoàn hảo cho nữ phụ nhưng thật ra không phải! Hắn còn không hiểu nổi nó, tin tưởng nó, yêu đương cái nỗi gì ở đây? Nhưng cũng may nó không phải là người nói lời chia tay, nó phải đi 5 năm chứ không có ít! Số phận của hắn được định với nữ chính rồi, không bao giờ sẽ là nữ phụ, không một khoảng cách nào cho nữ phụ cả...
Hắn ẩn nó thật mạnh vào tường, viên đạn không làm sao... điều đó thật là tốt làm sao!
-Nếu anh muốn đính hôn thì em cũng chẳng làm gì để ngăn cản cả!-Nó vẫn bình tĩnh được trong trường hợp này.
-Cô nói thế mà cũng được à! Cô đầu độc người tôi yêu mà cũng được sao? Cô nghĩ mình là ai? Cô làm cho bạn gái tôi ung thư rồi, bây giờ thì cô tính như thế nào?-Hắn nói với nó chứ không phải nhỏ.
-Anh có tin em nếu em biện minh cho mình không? Chắc chắn là không! Anh chưa một lần nào hiểu em cả, cũng chưa một lần nào tin tưởng em cả. Em nói thật nhé! Yêu thế này thì tốt nhất là đừng yêu nữa! Cách yêu của anh thật... giả tạo!
-Chia tay luôn đi!
End chap...
← Ch. 27 | Ch. 29 → |