Vay nóng Homecredit

Truyện:Nửa Đời Thanh Tình - Chương 154

Nửa Đời Thanh Tình
Trọn bộ 214 chương
Chương 154
Vui buồn lẫn lộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

Siêu sale Lazada


Tết năm nay là tròn năm mươi năm Khang Hi đăng cơ, khắp chốn mừng vui. Nhưng đối với phủ Ung Thân vương vẫn là những ngày u tối ảm đạm.

Hai sinh mệnh bé nhỏ tan biến trong Tứ Nghi Đường đã lẳng lặng đến, lẳng lặng đi như thế mà không ai biết. Nhưng nhị a ca Hoằng Quân do Trắc phúc tấn Lý thị sinh chết yểu khiến mọi người đau đớn thương xót. Năm ngoái khi Hoằng Quân mười tuổi đang nô đùa, mặt băng bỗng nứt ra khiến cậu rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, tuy được cứu lên lập tức, nhưng sốt cao không giảm, bị viêm phổi nghiêm trọng. Lý thị ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, Dận Chân cũng nhiều lần đến thăm con trai, cho mời nhiều thái y vào khám, nhưng tình hình vẫn không thể cứu vãn, mấy ngày sau Hoằng Quân không qua khỏi.

Vương phủ rộng lớn, bỗng chỉ còn lại một nam một nữ. Mấy thái giám nha hoàn hàng ngày hầu hạ a ca bị trượng hình hỏi tội, ngay cả đích phúc tấn Na Lạp thị cũng đến xin được trị tội vì chăm sóc không chu toàn. Trên dưới toàn phủ đều bao trùm bởi bóng đen. Nhưng đâu ai biết rằng, Ung Thân vương mất đâu chỉ là một đứa con?

Dận Chân bắt đầu sốt nhẹ liên miên, nhưng không cho ai biết. Chàng rất ít khi ra khỏi cửa, trừ lúc phải xử lý công việc trong thư phòng, thời gian còn lại đều ngồi bên giường Vân Yên. Nàng vẫn mê man và yếu ớt, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của các hạ nhân mới dần dần tốt lên.

Tửu lâu "Mạc Thung Dung" một thời nổi tiếng trong kinh thành dường như biến mất trong một đêm, châm biếm hơn nữa là, chỗ đó trở thành thanh lâu sở quán.

Khi Vân Yên tỉnh lại là nửa đêm, nàng cố gắng nheo mắt mới thích ứng được bóng tối xung quanh, không nhìn rõ thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn và kéo dài của người đàn ông nằm bên cạnh.

Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

Nàng toan cử động ngón tay, chỉ hơi nhúc nhích thì phát hiện ra tay trái mình đang nằm trong một bàn tay rộng lớn, nắm chặt tay nàng trong vô thức. Người bên cạnh như bị giật mình tỉnh giấc, choàng mở mắt ra.

Tuy đang trong màn đêm, nàng vẫn biết chàng đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt không mở. Nàng cảm thấy người bên cạnh hơi nghiêng người, ngón tay ấm nóng cẩn thận trượt xuống má nàng nhẹ nhàng vuốt ve, ngón cái chạm lên mí mắt và hàng mi, miệng chầm chậm phát ra tiếng hít thở khiến người khác yên tâm, chàng mới từ từ nằm xuống, nắm tay nàng chặt hơn.

Nàng có thể cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều trống rỗng, cố gắng giơ tay trái chậm rãi sờ bụng mình...

Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Chỗ đó không còn nhô lên nữa, bằng phẳng giống như vết tích thoáng qua hoặc chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình. Niềm hạnh phúc của họ bất ngờ đến, và cũng không ngờ nhanh chóng rời đi.

Một bàn tay dày rộng quen thuộc chợt phủ lên bàn tay trên bụng, Vân Yên giật mình, mở mắt, người bên cạnh từ từ quay sang. Trong khoảng cách rất gần, có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ bé trong đôi mắt nhau.

Hai người không ai nói gì, chỉ còn lại nỗi đau mất con mà không ai chia sẻ nổi. Trong bóng tối, điều duy nhất có thể làm lúc này là ôm chặt lấy nhau, khóc đến xé tim.

Tuy Vân Yên đã tỉnh lại, nhưng do cơ thể suy nhược nên vẫn luôn nằm trên giường, mỗi ngày thời gian thực sự tỉnh táo rất ít. Mỗi lần Dận Chân từ bên ngoài về, luôn ngồi bên giường đích thân bón thuốc, nói chuyện với nàng.

Vân Yên hiếm khi đáp lại, chỉ lẳng lặng nghe, có lúc nghe mãi thì ngủ quên mất.

Những lần như thế, Dận Chân sẽ ngắm khuôn mặt say ngủ như trẻ con của nàng, cảm thấy đau xót len lỏi trong tim. Mưa gió bao nhiêu năm, mà số lần chàng có thể che chắn cho nàng thật sự quá ít. Nhưng trong mắt nàng, không hề có sự oán giận với chàng.

Buổi tối tết Nguyên Tiêu, Dận Chân sai Tiểu Thuận Tử dẫn đám người Tiểu Huệ trang trí đèn hoa trong sân Tứ Nghi Đường, lấy chiếc áo khoác bằng lông cáo đen choàng kín cho Vân Yên, rồi bế nàng đến trước cửa sổ nhìn hạ nhân chăng đèn trong sân. Vân Yên nhìn, khóe môi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhạt nhòa hiếm hoi, Dận Chân cũng vậy.

Hơn nửa tháng trôi qua, đại phu rốt cuộc cũng đồng ý cho Vân Yên tắm rửa, Dận Chân bế nàng vào phòng tắm.

Khi Dận Chân ngồi sau thùng tắm chậm rãi giúp Vân Yên gội đầu, nàng đã dựa vào vách thùng ngủ thiếp đi. Chàng ôm nàng quay về phòng, lấy chiếc khăn lớn đặt bên gối cẩn thận lau tóc cho nàng, lúc này nàng bỗng nhiên mơ màng ú ớ mấy câu, nhưng mấy câu ấy như một bàn tay bóp chặt tim chàng.

Dận Chân nhắm mắt nghiêng đầu đi, động tác trên tay cũng dừng lại, nín thở một lúc mới quay đầu về, dùng ngón tay chải mái tóc khô một nửa của nàng, đen nhánh và mềm mại, đầu ngón tay không giữ lại được mà trượt xuống.

Tháng giêng vừa qua, gió xuân tháng hai cuối cùng cũng mang sức sống tới phủ Ung Thân vương. Theo gió xuân tin vui cũng liên tiếp tới: Nữu cách cách và Cảnh cách cách lần lượt chẩn ra hỉ mạch, đều hơn một tháng, kiểm tra ghi chép thì thụ thai chính vào lần lâm hạnh hai người tháng trước.

Phủ Ung Thân vương đã lâu chưa có đứa trẻ nào ra đời, một a ca lại vừa mới qua đời, hai vị cách cách mang thai như than được đốt lên trong ngày giá lạnh, là tin vui khiến mọi người phấn chấn. Trên dưới toàn phủ trong nháy mắt dễ thở hơn.

Khi đích phúc tấn Na Lạp thị báo tin vui cho Dận Chân, sắc mặt chàng u ám. Cuối cùng, chỉ bảo Tiểu Thuận Tử ban thưởng phong phú, mọi chuyện giao cho Đích phúc tấn Na Lạp thị lo liệu.

Dận Chân không nói với Vân Yên, cũng không ai nói với nàng. Sức khỏe nàng đang dần hồi phục, chỉ có điều tinh thần vẫn rất tệ.

Từng ngày trôi qua, tin vui trong phủ Ung Thân vương truyền đến tai Đức phi và Khang Hi, khi Dận Chân và Na Lạp thị vào thỉnh an còn đặc biệt được ban thưởng, được dặn dò phải sinh ra hoàng tôn khỏe mạnh, đồng thời bắt đầu tuyển chọn trắc phúc tấn trong nhóm tú nữ cho phủ Ung Thân vương. Dận Chân lấy lý do Hoằng Quân vừa mới qua đời để uyển chuyển từ chối, ý kiến Khang Hi là tuyển tú ban hôn xong nửa năm nữa mới tổ chức nghi thức nạp vào phủ.

Vân Yên không biết rằng, ban đêm khi nàng đang ngủ say, Dận Chân ngồi bên nàng, cả đêm không chợp mắt. Cho đến khi lờ mờ sáng, trước khi nàng sắp tỉnh giấc, chàng mới giả bộ nhắm mắt lại.

Vân Yên không biết rằng, trong cuộc tuyển tú mùa xuân, có một thiếu nữ quý tộc mười bốn tuổi, nhỏ hơn Ung Thân vương hai mươi tuổi. Nàng dung mạo xinh đẹp yêu kiều, tài học xuất chúng, xuất thân từ thư hương thế gia. Cha là tổng giám Hồ Quảng Niên Hà Linh, anh trai cả là quan bố chính (1) tỉnh An Huy Niên Hi Nghiêu, anh trai thứ là tuần phủ Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu. Gia đình họ đều là những người trong triều theo Ung Thân vương, còn thiếu nữ này đã trổ hết tài năng trong cuộc tuyển tú, được Khang Hi và Đức phu nhìn trúng, ban ân điển cho Ung Thân vương Dận Chân, Ung Thân vương bằng lòng và cảm tạ.

Khi tinh thần tốt hơn, Vân Yên thường ôm Đô Đô ngồi dưới cây hoa ngọc lan, lật nhìn những trang thơ trước đây chàng viết cho nàng, từng trang rồi từng trang, hết năm này qua năm khác, hai mươi năm rồi.

Khi Dận Chân về, bế nàng lên, ôm chặt nàng. Chàng nói, chúng ta vẫn còn hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm nữa cả đời này, ta sẽ viết cho nàng đọc.

Vân Yên nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lấy bờ lưng vững chãi của chàng, vừa khóc vừa cười không nói gì. Đô Đô yên tĩnh nằm bò bên cạnh.

Dận Chân gác cằm lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, lẳng lặng nói, đi thăm Lão Thập Tam và Hoan Sênh nhé.

Vân Yên không ngờ khi gặp lại nhau, Hoan Sênh đã mặc quần áo hồng phấn và búi tóc, được phân tới một viện nhỏ hẻo lánh trong phủ. Nàng ấy chỉ là một thu phòng trong hoàng gia, điều kiện bình thường nhất, ngay cả màn đỏ cũng không có.

Nàng ấy ngồi nơi ấy, nửa cúi thấp đầu, điềm tĩnh và xinh đẹp. Khi Vân Yên bước vào, bỗng nhiên cảm thấy vừa vui lại vừa buồn.

Đây là giấc mơ Hoan Sênh vẫn hằng mong muốn ư? Dận Tường đã thật sự cho nàng ấy một tiểu viện, nàng ấy ngồi ở nơi này, liệu có phải đã có chốn về cho cả đời không?

Khi nàng ngẩng đầu lên, Vân Yên phát hiện từ một Hoan Sênh hoạt bát của trước kia, trở thành Hoan Sênh đã đạt được tâm nguyện của mình, nhưng trong đáy mắt không hề có màu sắc.

Họ nắm chặt tay nhau, rồi trao nhau một cái ôm.

Vân Yên vén tóc mai Hoan Sênh ra sau tai, tháo chiếc vòng bằng bạch ngọc Dương Chi ở cổ tay mà trước khi vào cửa Dận Chân đưa cho nàng, đeo lên cổ tay Hoan Sênh, mới nghẹn ngào nói:

- Chị mừng cho em... thật đấy...

Hoan Sênh nắm lấy tay nàng, cắn môi gật đầu, nàng nghiêng đầu giơ tay lau khóe mắt, như muốn ngăn nước mắt chảy ra, cố gắng cong khóe miệng bình tĩnh nở một nụ cười với Vân Yên.

- Chị Vân Yên... em sắp đến tuổi rồi, nhưng em đến chết cũng không muốn rời phủ lấy người khác... cho nên, Thập Tam gia đã cho em tiểu viện này...

Nước mắt Vân Yên rơi xuống, nàng và nàng ấy giống nhau, không có gì lung lay nổi một cô gái đã quyết lòng. Dận Tường cuối cùng cũng giúp nàng ấy thỏa tâm nguyện.

Khi nhìn thấy Dận Tường nằm liệt trên giường ở Di Tâm Trai, Vân Yên vô cùng bất ngờ. Hơn nửa năm qua, Dận Tường vẫn không rời giường nổi.

Khi ánh mắt họ chạm vào nhau, Vân Yên rốt cuộc hiểu ra rằng thứ già đi nhanh nhất của một người không phải là diện mạo, mà là ánh mắt.

Trở về xe ngựa, Vân Yên nằm trong lòng Dận Chân, lặng lẽ nói:

- Dận Tường...

Lồng ngực Dận Chân nhấp nhô một cái, chàng cúi đầu đáp:

- Trong tết, Thập Tam đệ và Lão Tam, Lão Thập Tứ cùng đến thỉnh an phụ hoàng... hoàng a mã phê trong sớ rằng... Dận Tường là người không cố gắng học tập không trung hiếu...

Trong đầu Vân Yên vang lên ong ong, tim cũng bị bóp nghẹt, hít thở khó khăn.

Hoàng gia luôn tàn nhẫn như giết người không thấy máu.

Sức khỏe của Nữu cách cách và Cảnh cách cách vốn rất tốt, thái y thường xuyên đến bắt mạch, Dận Chân cũng ban thưởng rất hậu, lại tăng thêm hạ nhân đến hầu hạ, hai cách cách sống cùng một viện làm bạn với nhau, đứa bé cũng rất ngoan ngoãn, bụng ngày một to hơn.

Chỉ dụ ban hôn tới, cả phủ Ung vương sôi nổi chuẩn bị sính lễ phong phú cho trắc phúc tấn sắp lấy về. Khi Niên Canh Nghiêu về kinh báo cáo công việc, phủ Ung vương càng thêm tất bật. Tất cả mọi người đều biết vì sao, nhưng Vân Yên không hề biết, cả ngày đều dưỡng bệnh trong thế giới nho bé, mọi người đều giấu nàng, ngăn cách nàng với ngoài kia.

Dận Chân vẫn đối xử với Vân Yên như trước đây, thậm chí tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa. Chàng làm thơ, vẽ quạt cho nàng, cánh tay là bến cảng vững chắc trong mỗi giấc mơ của nàng. Nhưng, chàng không nói với nàng tất cả.

Ngày tháng trôi nhanh như thoi đưa, xuân qua thu đến.

Một buổi chiều gió hạ vừa lui, sấm sét rạch ngang trên bầu trời, có người đến gõ cửa lớn Tứ Nghi Đường.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-214)