Hũ giấm đổ rồi
← Ch.143 | Ch.145 → |
Cả người Vân Yên vùi trong lồng ngực rộng lớn của Dận Chân, hai đầu gối được đùi Dận Chân kẹp chặt lại, bàn chân nho nhỏ cũng gác lên chân chàng. Mái tóc dài như thác đổ xõa trên gối, sau eo, trước ngực đều bị cánh tay chàng đè lên, hai người trong bóng tối như dây leo quấn quýt lấy nhau.
Nàng ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng có tiếng thút thít, cách một lúc lại cau mày rên rỉ một tiếng, mang theo tiếng khàn khàn nỉ non. Dận Chân ôm nàng, ngủ cũng không sâu, thỉnh thoảng vuốt ve má nàng trong vô thức.
Đêm bi thương chìm trong màu đen, cũng trôi qua dài vô tận.
Vân Yên như bị một ngoại lực kéo vào con đường trong bóng đêm, nàng phiêu đãng bước đi, như giẫm lên cây bông mà không tốn chút sức nào, không biết đi tới nơi nào, một dự cảm nào đó lờ mờ xuất hiện.
Một tia sáng chiếu tới, trắng lóa đến chói mắt. Vân Yên muốn giơ tay che mắt, nhưng chợt nhận ra cánh tay không có chút cảm giác nào, nàng đành phải híp mắt để thích ứng...
Trong đầu bỗng nhiên kêu ong ong! Tiếng rên rỉ của phụ nữ khiến mạch máu sôi trào bỗng nhiên lọt vào tai, vừa đau khổ lại vừa vui sướng, càng lúc càng to.
Thứ trắng lóa ấy không phải là ánh sáng, mà là cơ thể trần trụi trắng như tuyết của một cô gái. Làn da nõn nà như ngọc, cánh tay như ngó sen, vóc dáng quyến rũ, cánh môi đỏ son nửa mở ngâm nga thở dốc đầy gợi tình.
Vân Yên nhìn không rõ khuôn mặt cô gái ấy, cố gắng nhìn cơ thể cao to gợi cảm của người đàn ông nằm trên người nàng ta, ánh mắt khẽ chuyển động, bím tóc đen dài rủ trên bờ lưng rộng lớn cường tránh không thể quen thuộc hơn nữa, bên dưới bím tóc là tua rua màu vàng do chính tay nàng thắt lên...
Trái tim như bị một bàn tay lớn bỗng nhiên bóp mạnh, xé toạc ra ném xuống hầm băng, máu thịt lẫn lộn...
Bên tai là tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của nam nữ giao hòa vào nhau, giống như chiếc lưới lớn bao phủ được cả trời đất quấn chặt lấy Vân Yên, đầu nàng đau như muốn nứt ra, liều mạng muốn thoát ra mà không nhúc nhích nổi nửa bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhìn làn da ngọc ngà trắng nõn lạ lẫm quấn chặt và không ngừng vuốt ve bờ lưng màu lúa mạch quen thuộc, móng tay đỏ rực trên đôi tay trắng như tuyết kích động vạch một đường trên bờ lưng ấy, dường như muốn cào mà không dám cào, đê mê trong cơn sóng tình mà không thể kháng cự.
Vân Yên cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay lớn bóp chặt, không thể hít thở nổi, muốn nhắm mắt nhưng làm cách nào cũng không thể, nàng nghe thấy trái tim mình đang gào khóc đến đứt hơi, dùng sức lực còn sót lại gọi tên chàng, nhưng lại không thốt ra tiếng. Trái tim như bị vỡ thành trăm mảnh, cả người đau như kim đâm muối xát.
Cảnh tượng trước mắt vẫn tiếp diễn không ngừng nghỉ, cặp đùi trắng muốt như con rắn nước vòng qua bờ eo gầy cường tráng của Dận Chân, đầu ngón chân co chặt lại chuyển động theo tiết tấu, cọ lên bờ mông quyến rũ rắn chắc của chàng.
Vân Yên có thể nghe tấy tiếng rên rỉ vô cùng chướng tai của người phụ nữ, xen lẫn với tiếng thở dốc của người đàn ông, tất cả đều đang ép nàng tới bờ vực sụp đổ, khiến nàng không cách nào thoát khỏi.
Không biết tự lúc nào, một khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên phóng to trước mặt nàng, cười quyến rũ với nàng, từ đôi môi đỏ rực rỡ ấy thốt ra một câu: "Cô biết chàng thích nhất nơi nào của tôi không?"
Vừa nói, bàn tay mềm mại của thị cũng từ trên cổ trượt xuống gò bồng đào căng tròn cao ngất, "cảnh xuân" rực rỡ bao phủ lên chấm đỏ ẩn hiện, nhức mắt vô cùng.
Vân Yên cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, bàn chân cử động một cái nhưng bước hẫng vào không trung, ầm ầm rơi xuống địa ngục vạn trượng...
Dận Chân nghe thấy tiếng nói mớ nghẹn ngào của Vân Yên, không biết nàng đã mơ thấy những gì, không ngừng nức nở gọi "tướng công, tướng công..." nhưng không tỉnh lại. Dận Chân đưa tay vuốt ve gò má đẫm nước mắt của nàng, trong lòng cảm thấy đau đớn và chua xót. Chàng cúi đầu gọi tên Vân Yên, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, ôm nàng chặt hơn, luôn miệng dỗ dành:
- Đừng khóc... tướng công ở đây... sao vậy, nói hết với ta nào.
Vân Yên bỗng nhiên mở choàng mắt, nửa tỉnh nửa mê chơt ôm chặt lấy cơ thể cao lớn của Dận Chân, nước mắt tuôn ra như suối, cả người đều run rẩy, khóc thút thít hỗn loạn đứt quãng:
- Tướng công... tướng công... chàng ngủ với người khác... có phải thích không...
Nàng nói năng loạn xạ run rẩy, nhưng lại hỏi rất trực tiếp. Thích làm như vậy với người khác, cảm thấy rất tuyệt khi làm với người khác, hay là thích người ấy? Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không rõ câu muốn hỏi là gì, có lẽ là tất cả những điều trên, nhiều năm nay nàng chưa từng hỏi.
Tim Dận Chân dường như bị bóp chặt, chàng sững sờ không nói ra lời, cảm xúc không tên trước nay chưa từng có ập tới, mang theo nỗi đau lan tỏa đến xương cốt chân tay. Sắc mặt phức tạp ẩn nấp trong bóng đêm trong nháy mắt biến đổi muôn vẻ, không thể nhận ra.
Vân Yên nắm chặt vạt áo trước ngực chàng, trong lòng, trong đầu đều là những vết tích giấc mơ giữ lại. Chua xót, sợ hãi, tức giận, đau đớn... không ngừng tuôn trào, nỗi đau không thể chạm tới được cất giấu kỹ càng giữa hai người nhiều năm qua đều được lôi ra, nhiều như dời núi lấp biển.
Dận Chân hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhấc nàng khỏi gối ôm chặt nàng vào lòng, vén sợi tóc dính trên gò má đẫm nước sang một bên, năm ngón tay chàng vuốt ve má nàng, khàn khàn nói:
- Không đâu...
Vân Yên nhìn chàng bằng đôi mắt mờ nước, nước mắt từ khóe mắt trào xuống, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh giống như đá quý của chàng, đôi môi trắng bệch không chút màu máu thốt ra giọng nói khàn đục:
- Thật ư?
Dận Chân gật đầu, chợt nhớ ra trong bóng tối chỉ có thể sờ mà không thể nhìn.
- Ừ, không phải như thế.
Chàng dựa vào gối, ôm eo nàng, ngón tay phải vén gọn gàng mái tóc dài mềm mại của nàng ra sau eo, chậm rãi nói:
- Tuy rất khó giải thích... nhưng ta muốn thử nói với nàng, nói cho nàng nghe.
- Trước đây, khi ta vừa mới trưởng thành thì được ban cho hai thị thiếp, chính là Tống thị và Lý thị. Chưa đầy hai năm thì phải lấy Na Lạp thị về làm đích phúc tấn. Đương tuổi thiếu niên thì khó tránh khỏi việc ham muốn thân mật. Đương nhiên, còn có cả trách nhiệm sinh con dưỡng cái.
Giọng nói Dận Chân rất nhẹ, rất trầm. Vân Yên yên tĩnh vùi người trong lòng chàng chờ đợi, lẳng lặng lắng nghe. Ánh mắt hai người thỉnh thoảng lại giao vào nhau, mang theo sức mạnh khiến người khác phải yên lặng, trái tim càng lắng xuống dưới.
- Sau này trưởng thành hơn nữa, được phong Đa La Bối Lặc (1) mới xuất cung xây phủ.
Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng ôm chặt nhay hơn, ánh mắt chạm vào nhau, trên khuôn mặt có lẽ không có ý cười, nhưng trong mắt lại mềm mại hẳn đi.
- Trước đây nàng cũng biết đấy, ta thật sự không say mê mấy việc này. Phần lớn tinh lực và suy nghĩ của ta đều đặt ở việc khác. Càng ngày càng nhiều phụ nữ tới ban tới, rất nhiều lúc, vì nhu cầu cơ thể và trách nhiệm sinh con nối dõi, những cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn sẽ được sủng ái mấy lần, những người khác đều mưa móc rải đều, không thể nói là thích hay không thích.
Chàng ngập ngừng, hàng mi hơi rung, giọng nói như có như không.
- Thỉnh thoảng khi vui vẻ cũng sẽ gặp một vài cô gái xinh đẹp, tươi mới trong phủ hoặc ngoài phủ, có hứng hay không có hứng cũng chỉ như thế, phần lớn ta đã quên rồi.
Giọng nói trầm thấp trong bóng đêm yên tĩnh vô cùng bình tĩnh xa xăm. Sự bộc trực thành khẩn còn mang theo vẻ đẹp lạ lẫm, vừa giống như tri kỷ, lại giống như người thân.
Vân Yên nhẹ nhàng vuốt ve gò má cương nghị nhẵn bóng của chàng, yên lặng kề sát gò má mình vào ngực chàng. Dận Chân đưa tay phủ lên tay nàng trên mặt mình, dịu dàng di chuyển nó đến khóe môi, hôn nhẹ lên lòng bàn tay ấy, chậm rãi mở miệng:
- Vân Yên của ta không giống như bọn họ. Ta chưa từng nói những lời này với nàng, nhưng ta tin nàng chắc chắn đã cảm nhận được. Trước đây vẫn luôn như vậy. Nàng biết không, khi đàn ông vô tâm, phụ nữ có xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ vui trong chốc lát. Từ khi nàng ở bên ta, mọi lẽ đương nhiên dần dần thay đổi. Cảm giác này... không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Chàng nói một hơi,
- Bao nhiêu năm qua, nàng không phải đàn ông, đâu hiểu được khi đàn ông có lòng thì sẽ ra sao. Nàng quên rồi ư? Những đêm ta về muộn, chúng ta luôn ôm lấy nhau cùng bước vào phòng, tình cảm ấy đôi bên đều có. Sau khi hai ta thành thân, tâm tình ta hoàn toàn không giống thế. Nhưng nàng phải hiểu một điều rằng, tướng công chỉ cần mình nàng, dù là trái tim, hay cơ thể, nàng, chính là sinh mạng của ta.
Nụ hôn của Dận Chân rơi xuống ấn đường Vân Yên, ngón tay cái dịu dàng xoa lên khóe mắt nàng, chàng nhìn nàng chăm chú.
- Ta nghiêm túc trả lời nàng rằng, ta không thích lên giường với người khác, cũng không thích cảm giác ấy, càng không thích người phụ nữ khác. Trong phủ hay ngoài phủ đều không có, sau này cũng thế. Nếu ta đã từng khiến nàng nghi ngờ và đau lòng, thì sau này sẽ không thế nữa.
Vân Yên ngẩn người ôm má chàng, nhìn thẳng vào chàng, hai người cứ nhìn và ôm chặt nhau như thế. Nước mắt nàng đã thấm đẫm bả vai Dận Chân, đau khổ trong lòng kết tủa nhiều năm qua đều biến thành nước mắt. Một lúc lâu sau nàng mới bỏ tay khỏi người chàng, giọng nói trầm đục vang lên trong yên tĩnh:
- Tướng công, về trách nhiệm, chàng không cần phải thay đổi. Chỉ cần là của chàng, thì cũng chính là của thiếp. Nếu chàng phải làm một việc bắt buộc phải làm, thiếp sẽ luôn đứng phía sau ủng hộ, dù cho việc ấy đau đớn hơn nữa. Sau này, chỉ cần chàng không giấu thiếp chuyện gì... thì trái tim thiếp vẫn luôn như vậy.
Dận Chân lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói khàn khàn không thành tiếng:
- Cô ngốc... tấm lòng của tướng công với nàng thế nào, nàng còn không rõ sao. Yêu nàng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng thành thân rồi, chỉ mong ngày nào cũng được gần gũi bên nhau. Ta cam tâm tình nguyện trao cho nàng sinh mạng này, xa nhau một giây cũng không thể. Nàng nghĩ xem ngoài nàng ra, ai còn có thể khiến ta làm vậy?
Những lời chàng nói đã chạm đến khúc mắc trong lòng bao nhiêu năm qua của Vân Yên, nhưng mỗi khi nhớ tới giấc mơ ấy tim nàng lại đau nhói, mũi chua xót, hé miệng ra lại muốn khóc, nước mắt mặn chát lại rơi xuống, nàng tủi thân nức nở:
- Chàng nói thật với thiếp đi... lên giường với người khác... thật sự không vui sướng như thế chứ?
Dận Chân nghe thấy từ "vui sướng" này, sắc mặt xanh mét,
- Nói với ta nào... rốt cuộc nàng đã mơ thấy gì?
Vân Yên nghe chàng hỏi, chàng vùi đầu vào lòng chàng khóc nức nở, khóc không thở ra hơi, tiếng khóc khiến Dận Chân đau lòng mà chỉ có thể dỗ dành, nàng mới thút thít nói ngắt quãng:
- Thiếp mơ thấy... thấy chàng... cùng lên giường với một người phụ nữ trần như nhộng... cô ta rất đẹp... cơ thể rất đẹp... tiếng rên rất hay... hai người... rất kịch liệt...
Vân Yên chìm vào trong hồi ức, nói không thành câu, càng nói càng tức giận, càng nói càng đau đớn, nói như nàng đã thật sự nhìn thấy, nước mắt không ngừng tuôn trào. Dận Chân càng nghe sắc mặt càng tối sầm, khóe miệng hơi co rúm lại, có lẽ đã hiểu tại sao nàng lại mơ như vậy. Thật ra, khúc mắc nhiều năm tích tụ lại đêm nay mới thực sự bùng phát. Thấy nàng lại bắt đầu khóc, chàng vừa thương xót vừa dỗ ngọt.
- Còn có cả... cô gái... Tử Ngưng đó... nói với thiếp rằng... nói chàng... chàng thích nhất... của cô ta.
Vân Yên bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, tiếp tục khổ sở trút nỗi niềm, nói đến đoạn cuối, nàng không nói được nữa liền im lặng, đau lòng níu lấy vạt áo trước ngực chàng khóc òa lên.
Dận Chân không cần nghe hết cũng hiểu được toàn bộ, trong đầu mây đen ùn ùn kéo đến. Chàng vừa dịu dàng dỗ dàng cô gái nhỏ đang khóc nức nở trong lòng mình, trong lòng tức giận hận không thể giết người, muốn băm vằm tên đầu sỏ nói xằng nói bậy ấy thành trăm nghìn mảnh.
Vân Yên vùi người trong lòng chàng khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, vừa tủi thân lại vừa đau lòng, vô cùng khó chịu:
- Có phải... có phải chàng thích nhất...
Có người đàn ông nào chấp nhận được người mình yêu hỏi như vậy, nghe một lần là thêm một lần giày vò. Dận Chân ngay lập tức ngắt lời nàng:
- Nói linh tinh!
Nói xong chàng hôn lên môi nàng để ngăn lại, nuốt tất cả tiếng khóc của nàng vào bụng. Miệng Vân Yên hơi mở ra, chàng nhân cơ hội mà tiến vào. Đầu lưỡi trực tiếp tiến sâu vào khoang miệng ngọt ngào, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng một cách chuẩn xác, mê mải mút vào. Năm ngón tay cũng luồn sau vào mái tóc dài sau ót nàng vân vê, môi răng hai người giao hòa, đầu lưỡi quấn quýt với nhau, hoàn toàn không có một kẽ hở.
Một lúc sau, hai người mới thở gấp tách ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào nhau, một tấc cũng không rời.
Giọng nói Dận Chân khàn khàn và gợi cảm hơn bao giờ hết:
- Bình dấm nhà chúng ta đổ rồi... đây là lần đầu tiên đấy... hóa ra lại ngọt ngào như vậy...
Bàn tay rộng lớn của Dận Chân men theo gò má trượt xuống xương quai xanh, trước ngực tới bụng nhỏ của nàng, cho đến bụng nhỏ hơi gồ lên dưới rốn ba tấc mới dừng lại, ánh mắt thẫm lại:
- Người phụ nữ khiến ta điên cuồng chỉ có mình nàng, câu hồn đoạt mạng ta cũng chỉ có nàng, nàng nói xem tướng công có "vui sướng" không?
(1) Đa La Bối Lặc: tước vị quý tộc Mãn Thanh, thường được gọi tắt là Quận Vương, "Đa la" trong tiếng Mãn có nghĩa là bốn phương, bốn mặt. (wiki)
← Ch. 143 | Ch. 145 → |