Truyện:Nồng Nhiệt - Chương 51

Nồng Nhiệt
Trọn bộ 55 chương
Chương 51
Hoàn Chính Văn
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Triệu Thầm lần đầu tiên có ấn tượng với Chu Lê, là lúc anh cảm thấy cô là một cô gái thông minh. Đôi mắt của cô thường rất tỉnh táo, hiếm khi bị cảm xúc chi phối.  

Anh chưa bao giờ thấy cô rơi lệ.  

Khi họ chia tay, khi cô ốm, cô cũng không rơi nước mắt. Nhưng vào lúc cô chịu thể hiện sự yếu đuối với anh, lại là để ép anh rời đi.  

"Đàn anh, em chưa bao giờ cầu xin ai." Cô không còn gọi tên anh nữa: "Bởi vì em nghĩ rằng cầu xin thường không giải quyết được vấn đề, và cũng vì em không có ai để cầu xin. Nhưng anh thì khác với họ, em hứa sẽ chăm sóc bản thân, anh đừng tìm em nữa."  

Ngày Triệu Thầm rời đi, thời tiết rất đẹp.  

Chu Lê tiễn anh đến cửa và chủ động ôm anh. Triệu Thầm không muốn buông tay, nhưng cô nói: "Cảm ơn anh."  

Trả lại cho cô tự do mà cô muốn, là điều duy nhất anh có thể làm lúc này.  

Không ai rời bỏ người mình yêu mà không thể sống tiếp. Nếu có, cũng không phải là họ. Họ đều có cuộc sống riêng, tình yêu cũng chưa đủ sâu đậm.  

Thuần Thuần sau đó không gặp lại Triệu Thầm, cô ấy có phần thất vọng.  

"Em cứ tưởng hai người sẽ làm hòa." Thuần Thuần nói với Chu Lê: "A Lê, em thấy rõ, chị vẫn còn rất thích anh ấy."  

Chu Lê không phủ nhận, vì với người như cô, thích một người không phải là điều dễ dàng.  

"Anh ấy có vẻ cũng rất thích chị."

Chu Lê cũng không phản bác: "Có lẽ chị và anh ấy gặp nhau quá sớm, trong lòng mang quá nhiều thứ."  

Cô mang theo sự tự ti và bí mật, còn anh mang theo hình ảnh của người khác và sự hoài nghi về tình yêu.  

Cô chưa bao giờ được yêu thương đúng cách, còn anh đã từng bị phản bội.  

Hai tháng sau, khi cơ thể của Chu Lê gần như hồi phục, cô khóa cửa căn nhà nhỏ của mình và lại rời khỏi đó. Lúc cô đi, Thuần Thuần không nỡ, Chu Lê cũng có chút không nỡ, hứa với cô ấy rằng sẽ trở lại khi Thuần Thuần sinh em bé.  

Cô bắt đầu không có mục đích rõ ràng, đi từ thành phố này sang thành phố khác theo những nơi mình muốn đến. Cũng không hẳn là du lịch, không đi tham quan các điểm du lịch, phần lớn chỉ là đi dạo, thăm bảo tàng, tìm các quán trà và nhà hàng địa phương để uống trà và ăn cơm, rồi trò chuyện với người lạ.  

Chu Lê biết mình có sự đề phòng rất nặng, luôn không muốn tin tưởng người khác, luôn tự khép mình lại, vì vậy cô cố gắng thay đổi. Ban đầu cô nghĩ đây sẽ là một việc rất khó, nhưng dần dần nhận ra, trò chuyện với người khác không phải là điều khó khăn. Đôi khi cô không cần chủ động, chỉ cần người khác nói chuyện với cô, cô cố gắng tiếp nhận là có thể trò chuyện tiếp.

Gần như tất cả những người trò chuyện với cô đều là trung niên hoặc người già, còn người trẻ thì luôn bận rộn. Cô đã quan sát kỹ vẻ ngoài của họ, người trẻ thì hoặc đi rất nhanh, vội vã làm việc gì đó, hoặc đi rất chậm, vừa đi vừa xem điện thoại.

Quan sát như vậy thật thú vị, cô phì cười khi thấy ai đó va vào cột điện, thực ra cô đã tốt bụng nhắc nhở người nọ cẩn thận, nhưng người ta chỉ khi tự đụng vào, bị đau đớn mới chú ý.  

Chuyến đi như vậy phần lớn rất nhàm chán, cô đã trò chuyện với nhiều người, mặc dù nỗi buồn vui của mọi người không giống nhau, nhưng những phiền muộn của họ đều không thoát khỏi đời thường. Chỉ là những chuyện về công việc, tình yêu, tình bạn, tình thân, giống như Chu Lê của trước đây.  

Điều quý giá nhất là Chu Lê đã kết bạn được với một vài người, mặc dù sau này có thể sẽ không gặp lại, nhưng Chu Lê cảm thấy rất đáng trân trọng.  

Trong số đó, có một cô gái đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Chu Lê.  

Hôm đó, cô đang chờ xe buýt. Cô gái đó mang theo một cây guitar, mái tóc màu tím, váy ngắn màu đen, rất nổi bật giữa đám đông. Cô gái vừa đánh mất điện thoại, đã hỏi mượn điện thoại của cô để gọi. Chu Lê đã cho mượn, khi một chàng trai đi xe máy cực ngầu đến đón cô gái, cô ấy hỏi Chu Lê: "Này, cảm ơn cô vì chuyện vừa nãy, chúng tôi có một buổi hòa nhạc, cô có muốn đi cùng không?"

Nếu là trước đây, Chu Lê chắc chắn sẽ không đi. Sợ bị lừa, sợ không an toàn, nhưng bây giờ cô nghĩ, tại sao không nhỉ? Cô đã theo cô gái đó lên xe máy, đến một khu rừng nhỏ ở ngoại ô, giữa rừng có một sân khấu đơn giản, âm nhạc và tiếng người vang dội.  

Cô gái đưa cho Chu Lê một ly rượu, nhanh nhẹn nhảy lên sân khấu. Trên sân khấu, cô ấy tỏa sáng trong bầu trời đêm, như một chú chim nhỏ không gì có thể giam cầm.  

Chu Lê lặng lẽ lắng nghe giữa đám đông, cảm thấy cô gái này thật ngầu.  

Cô gái xuống sân khấu, kéo Chu Lê cùng chơi với bạn bè của mình. Lúc này Chu Lê mới biết họ chỉ là một nhóm những cô cậu thanh thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Họ yêu âm nhạc, cũng nhiệt tình trong tình yêu, tình bạn, và tình thân.  

Có người đang ♓_ô_n say đắm bạn trai.  

Chu Lê trong khoảnh khắc này cảm thấy mình không hòa hợp với họ. Cô không có sự nhiệt huyết trong sáng như họ, dù cho ngày mai có sụp đổ, thì khoảnh khắc này cũng phải vui vẻ và buông thả. Cô sẽ nghĩ liệu cha mẹ và thầy cô của họ có lo lắng khi họ vẫn chưa về nhà vào giờ này.  

Cô gái cười hỏi cô: "Này chị, sao chị phải nghĩ nhiều như vậy, mẹ em rất ủng hộ em. Chị xem, đó là mẹ em kìa."

Cô gái chỉ vào một người phụ nữ đội mũ đang đánh trống trong ban nhạc, người phụ nữ ấy cười và vẫy tay chào họ.  

Vào khoảnh khắc này, Chu Lê cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa.  

Thế giới rộng lớn như vậy, ngoài bản thân mình, thế giới hoàn toàn không thể phát hiện ra bạn.  

Cuối cùng, Chu Lê dừng lại ở một thị trấn ven biển, lý do là cô gặp một ngôi nhà nhỏ hết sức xinh xắn. Hai mươi năm nỗ lực đã giúp cô có thể thuê nó mà không cần bận tâm đến tiền bạc.  

Ngôi nhà hướng ra biển, mỗi ngày cô chỉ cần mở cửa sổ là có thể cảm nhận được gió biển.  

Là một cô gái lớn lên ở vùng núi, Chu Lê rất thích ăn hải sản. Cô đã mua một chiếc xe đạp, mỗi sáng sớm đến cảng chờ những chiếc thuyền đánh cá trở về, để có thể mua được hải sản tươi ngon nhất.

Chu Lê đã hình thành thói quen viết nhật ký và cũng học cách chụp ảnh để ghi lại cuộc sống.

Sự thay đổi chỉ nằm ở chỗ trước đây cô không có hy vọng vào cuộc sống của mình, còn giờ đây cô đã tìm thấy chút niềm vui trong cuộc sống.

Mua một bó hoa, hấp hai con cua, đều là những điều đáng mừng để lưu giữ làm kỷ niệm.

Cô cũng thường xuyên đăng bài trên mạng xã hội, sẽ nhận được bình luận từ bạn bè.

Thuần Thuần: Chị A Lê, em hâm mộ chị chớt mất.

Lâm Thanh Thanh: Tiểu Tuấn nói tôm cậu gửi đến ngon lắm.

Tiểu Ninh: [Đắng lòng]

Trình Hựu Linh: A Lê, em muốn ăn loại cá xấu xí đó.

Trâu Tự: Em không đi làm thật đó hả?

Chu Lê thường sẽ trả lời từng người một, rồi gửi cho bạn bè hải sản tươi ngon mà mình mua được.

Dưới dòng chảy của thời gian, những niềm vui và nỗi buồn trong quá khứ sẽ ngày càng phai nhạt.

Một năm sau tại Bắc Thành, ga tàu cao tốc.

Cuối xuân ở Bắc Thành không lạnh không nóng, là thời điểm thời tiết đẹp nhất trong năm. Chu Lê kéo theo một chiếc vali nhỏ ra khỏi ga, chưa tìm thấy ai thì đã nghe thấy giọng nói của Trình Hựu Linh.

"A Lê!"

Chu Lê theo tiếng gọi nhìn qua, Trình Hựu Linh đã chạy về phía cô. Cô nhóc đang trong giai đoạn phát triển, một năm không gặp đã cao lên nhiều, trông như một mỹ nhân nhỏ tuổi.  

Trâu Tự đi theo sau, thấy Chu Lê thì nhìn cô mấy lần: "Sao em lại đen thế này?"  

"Cũng không đến mức, đen lắm hả?" Chu Lê có phần không chắc chắn, nhìn về phía Trình Hựu Linh. Trình Hựu Linh cười: "Chỉ một chút thôi, chị xem, không phải em đã nhận ra chị ngay à?"  

"Ha." Trâu Tự bĩu môi: "Vừa nãy không biết ai hỏi chú 'Chú xem đó có phải A Lê không?'"  

Chu Lê im lặng nhìn cánh tay của mình, đúng là đen hơn trước.  

"Á, chú thật đáng ghét. Ai quy định con gái phải trắng mới đẹp, A Lê đen một chút cũng đẹp, trông khỏe khoắn hơn nhiều."  

Trình Hựu Linh nổi cáu, Trâu Tự không phản bác lại câu sau của cô nhóc.  

Chu Lê mặc một chiếc áo khoác màu be, đội một chiếc mũ tai bèo, tóc dài hơn trước nhiều, uốn xoăn đến thắt lưng. Cô gầy đi cũng đen hơn. Song, điều thay đổi không phải là ngoại hình mà là tâm hồn của cô.  

Bất kỳ ai quen biết Chu Lê đều có thể nhận ra, bây giờ cô thật sự hạnh phúc.  

Một niềm hạnh phúc bình thản và lắng đọng.

Cả ba lên xe, Trình Hựu Linh liến tha liến thoắng hỏi Chu Lê: "A Lê, sao chị lại đen đi thế? Ánh nắng ở biển có độc đến vậy sao?"  

"Ừ, ở biển khá là nắng." Chu Lê nói có lẽ là do cô theo đội cứu hộ chạy tới chạy lui, cũng không bôi kem chống nắng nên mới bị đen da.  

Chu Lê thường tranh thủ thời gian đi theo đội cứu hộ để cứu rùa biển, xuống biển nhặt rác, không bị đen da cũng khó. Nhưng phản ứng của Trâu Tự khiến cô cảm thấy khi trở về mình nên đắp thêm mặt nạ làm trắng da.  

Đám cưới của Trâu Tự vào ba ngày sau, có lẽ cũng không kịp nữa.  

Cuộc ♓·ô·𝐧 nhân của Trâu Tự đến đột ngột, vì cô dâu bất ngờ mang thai. Ban đầu ngày cưới dự kiến vào nửa năm sau, đến lúc bụng to sẽ không đẹp nên phải tổ chức sớm, vì vậy Trâu Tự đã phải chịu không ít đòn.  

Trâu Tự đưa Chu Lê đến khách sạn đã sắp xếp, tiện thể thả Trình Hựu Linh xuống: "Em nghỉ trước đi, tối sẽ tổ chức tiệc chào mừng em, đến lúc đó anh sẽ lái xe đón em."  

Trâu Tự kết 𝒽ôп·, những người bạn cũ cũng đã trở về, Chu Lê là người cuối cùng góp mặt, mọi người đều đang chờ cô tổ chức buổi tiệc độc thân cho Trâu Tự.  Giống như buổi tiệc mà Chu Lê đã tổ chức khi đính 𝐡ô𝖓*.

Cô đến khách sạn tắm rửa, cùng ăn một chút đồ ăn vặt với Trình Hựu Linh. Nhân lúc còn thời gian, cô lấy máy tính ra bắt đầu làm việc. Ngoại ngữ mà cô học ở đại học giờ đây được cô sử dụng để dịch truyện cổ tích cho một nhà xuất bản, thu nhập không nhiều, nhưng cô có nhiều tiền tiết kiệm, không cần phải làm việc vì tiền.  

Trình Hựu Linh không làm phiền cô, ngồi bên cạnh bấm điện thoại tự chơi một mình.  

Đến tối, Trâu Tự đến đón Chu Lê, Trình Hựu Linh cũng được Triệu Du đón đi. Triệu Du thấy cô thì nhiệt tình chào hỏi, còn hỏi thăm sức khỏe của cô hiện tại thế nào. Chu Lê cười nói đã khỏe rồi, đã đi kiểm tra bệnh viện vài lần đều được chẩn đoán không còn vấn đề gì.  

"Vậy thì tốt."  

Tình trạng của Chu Lê rõ ràng là tốt lên, Triệu Du chân thành cảm thấy vui mừng cho cô. Ngoài ra, chị không nhắc gì thêm, đón Trình Hựu Linh rồi đi luôn.  

Trâu Tự cũng cố ý tránh né điều gì đó, nhưng Chu Lê không quá để tâm.  

Đi qua trung tâm thành phố, cô thấy trên màn hình lớn đang phát những cái tên quen thuộc, cũng nhớ lại hình ảnh thoáng qua của anh trên Weibo.  

Sự xuất sắc của Triệu Thầm khiến tên tuổi của anh sống mãi trong ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.  

Buổi tiệc được tổ chức tại một quán cũ bên trường đại học, những người tham gia đều là sinh viên của cùng một trường, coi như là hồi tưởng về tuổi trẻ. Hơn một năm trôi qua, mọi người hầu như không thay đổi, chỉ có cô là thay đổi nhiều.  

"Chu Lê, bà đi châu Phi à?"  

Dù không quá để ý đến ngoại hình, Chu Lê cũng thấy ngại ngùng, cô chỉ cười không nói.  

Ngoài việc Dịch Nguy Nhiên không góp mặt, mọi thứ đều không thay đổi.  

Sau khi ăn uống ồn ào, họ quay lại trường đi dạo. Chu Lê và một bạn nữ cùng lớp tụt lại phía sau, cả hai tán gẫu với nhau.

Bước đi trên con đường quen thuộc, Chu Lê nhớ lại năm xưa vào một buổi sáng tuyết rơi, cũng trên con đường này, cô đã gặp một người, người đã in sâu trong lòng cô nhiều năm mà không thể quên.  

Chu Lê đi bộ, không biết bạn nữ đã rời đi từ lúc nào.  

Cô mải nghĩ ngợi, cho đến khi có tiếng nói vang lên mới ngẩng đầu sang bên.  

"Lâu rồi không gặp."  

Anh quay mặt, vẫn như năm xưa, thanh nhã và tuấn tú.  

Cô hé nụ cười trên môi, đáp: "Lâu rồi không gặp, đàn anh."  

—HẾT—

Chương (1-55)