← Ch.22 | Ch.24 → |
Sau khi đưa Chu Lê về nhà, Trâu Tự đã nhắn tin cho Triệu Thầm qua Wechat nói rằng: Tao đã đưa bạn gái mày trở về nhà an toàn.
Anh đứng dưới nhà Chu Lê một lúc, trên đường về nhìn thấy một quầy hàng, cảm thấy hơi đói sau một ngày làm việc vất vả nên vào gọi một bát bún nóng hổi.
Đêm đã khuya, trong quán ăn không nhiều khách, hơi nóng từ bún gạo xua đi cái lạnh thấu xương của đêm lạnh. Trâu Tự không vội vã cũng không cảm thấy buồn ngủ, anh cầm giấy thong thả lau chiếc bàn đầy dầu mỡ. Bàn ăn ở một quán ven đường dù có lau thế nào cũng không bao giờ sạch sẽ, khi nhìn thấy con gái bà chủ đang nằm trên bàn đọc sách, Trâu Tự mỉm cười hỏi: "Này cô bạn nhỏ, khuya rồi mà sao cháu còn chăm chỉ đọc sách quá vậy?"
Cô bé trông có vẻ hướng nội. Khi có người nói chuyện với mình, cô bé chỉ gật đầu đáp một tiếng.
Trâu Tự dịu dàng nhìn dáng vẻ im lặng và tập trung của cô bé, muốn cho cô bé cái kẹo, nhưng sau khi lục tung túi quần, anh chỉ tìm thấy chìa khóa xe và điện thoại di động, đành tiếc nuối bỏ cuộc.
Thôi vậy, kẻo người khác lại cho rằng mình là một ông chú kỳ cục.
Trâu Tự ăn xong mì liền trở về nhà cũ, ngủ đến trưa ngày hôm sau. Anh đi xuống lầu v**t v* cái bụng trống rỗng, nhìn thấy mẹ mình và mẹ Triệu đang thảo luận về tiệc đính ♓_ô_п của Triệu Thầm. Đãi khách bằng những món ăn và những loại bánh ngọt gì, họ rất hiểu biết về mặt này, điều đó khiến Trâu Tự càng cảm thấy đói hơn. Anh chào mẹ Triệu rồi nhanh chóng vào bếp tìm thứ gì đó để ăn.
Bảo mẫu bưng một bát cháo cho Trâu Tự, chiên một quả trứng và nấu canh giải rượu cho anh. Trâu Tự vừa ăn vừa bấm điện thoại trong bếp, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện sôi nổi giữa hai người phụ nữ trong phòng khách. Mẹ Trâu quan tâm như thể là con trai mình sắp lấy vợ, ân cần nhắc nhở người chị em thân thiết: "Tố Tâm, không phải tôi kỳ thị người nhà quê nhưng chị vẫn nên cẩn thận vào, em gái tôi chính là ví dụ."
Trâu Tự có một người dì kém mẹ Trâu mười tuổi. Khi còn nhỏ, Trâu Tự rất thích chơi với dì. Dì hiền lành và xinh đẹp, bà lớn lên trong tình yêu thương và sự giàu có, dì còn có trái tim nhân hậu. Khi Trâu Tự lên bảy, tám tuổi, dì của anh đã kết 𝒽*ô*ռ với người mà dì cho là người đàn ông tốt nhất trên đời. Người đàn ông kia gia cảnh bần hàn nhưng đối xử rất tốt với dì của Trâu Tự, ban đầu gia đình ông ngoại phản đối nhưng cuối cùng họ không thể lay chuyển được, nên đành phải đồng ý cho dì kết 𝐡ô.ռ.. Trong hai năm đầu sau khi kết ♓●ôп●, Trâu Tự lây nhiễm niềm hạnh phúc của dì mỗi lần anh đến nhà dì.
Chẳng qua, sẽ thật tuyệt nếu chuyện ấy không xảy ra trong cuộc đời của dì.
Tình yêu không thể giữ con người ở hai thế giới bên nhau mãi mãi chứ đừng nói đến trong ♓ô_п nhân không chỉ có mỗi tình yêu, đa số mọi người luôn ưu tiên tiền bạc và địa vị hơn tình yêu. Sau khi người em họ ra đời, những sự chệch hướng và phản bội xung quanh tiền bạc và quyền lợi đã khiến gia đình dì trở thành chủ đề bàn tán của giới thượng lưu toàn thành phố. Thế giới của người dì hiền lành sụp đổ, từ đó bà ở nước ngoài dưỡng bệnh, Trâu Tự rất hiếm khi gặp lại dì.
"Tiểu Chu không có người thân, tôi thấy con bé tốt tính, Triệu Thầm cũng thích con bé nên tôi theo nó. Cứ để hai đứa sống cuộc đời của tụi nó, tôi già rồi, không muốn quan tâm nhiều."
Mẹ Triệu cũng có dự định của riêng mình, trong nhà Chu Lê không còn trưởng bối, cũng không có những mối 🍳⛎_ⓐ_𝖓 ⓗ_ệ họ hàng lộn xộn. Nếu Triệu Thầm cưới cô, thằng bé sẽ có thể ứng phó dễ dàng hơn nhiều so với những người khác.
Mẹ Trâu nghĩ rằng mẹ Triệu rộng lượng, nên nói với Trâu Tự: "Bà ấy chưa bao giờ đối phó với những người quê mùa đó, còn mẹ của anh cả đời này đều không muốn giao thiệp với những kẻ đó nữa."
Trâu Tự im lặng không đáp, nhưng bà lại hỏi anh: "Nhân tiện, mẹ nghe nói con đã có bạn gái mới, Triệu Thầm cũng sắp kết ♓.ôn., chừng nào con mới đưa bạn gái về cho mẹ nhìn mặt đây?"
"Đợi cô ấy rảnh đã." Trâu Tự nói một cách vô tâm, để lại câu nói này rồi vội vàng bỏ đi.
Tô Tiểu Tiểu đã hẹn gặp Vương Quyên sau giờ tan sở.
Trong khi chờ đợi, cô lướt điện thoại, xem hết tin này đến tin khác với đôi mắt trống rỗng. Tin tức Triệu Thầm sắp kết 𝖍·ô·𝐧 không hề được đưa lên báo chí mà chỉ được truyền đi trong một nhóm nhỏ các cựu sinh viên. Có người biết trước đây Tô Tiểu Tiểu có 𝐪⛎_🔼_𝓃 h_ệ tốt với Chu Lê, liền hỏi cụ thể xem Chu Lê có mời cô đến dự tiệc đính 𝖍●ô●𝖓 hay không, họ hy vọng Tô Tiểu Tiểu sẽ chụp thật nhiều ảnh cho mọi người xem.
Tô Tiểu Tiểu nhận được lời mời của Chu Lê, nhưng cô không vui chút nào.
Vương Quyên đến muộn, khi Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy cô ta đi vào một mình, trong mắt không giấu được sự thất vọng. Vương Quyên nhìn thấu, nói: "Anh ta đi đỗ xe, lát nữa sẽ vào."
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu không hề thoải mái, trái tim cô như bị níu chặt.
Mấy phút sau, Tô Tiểu Tiểu nghe được giọng nói của người phục vụ: "Quý khách, mời qua đây"
Tô Tiểu Tiểu ngừng thở, trong lúc nhất thời cô có ý muốn trốn thoát, nhưng khi nhìn thấy người đến, trái tim cô trở lại bình tĩnh.
"Hi, Vũ Thừa." Cô nhìn người yêu cũ rồi mỉm cười, nhưng đối phương lại không cởi mở như cô, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Hi."
"Dạo này anh thế nào rồi?"
"Rất tốt, còn em?"
"Em cũng ổn."
Ngồi đối diện nhau, đôi tình nhân cũ không nhìn vào mắt đối phương mà chìm trong sự im lặng đến rợn người. Vương Quyên quan sát vài phút rồi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Hướng Vũ Thừa, hôm nay tôi mời anh đến đây vì Tiểu Tiểu có chuyện muốn hỏi anh."
Hướng Vũ Thừa gật đầu: "Tôi biết, tôi đến đây cũng là vì tôi nghĩ mình nên đích thân xin lỗi Tiểu Tiểu."
Bữa ăn chưa được bao lâu thì Hướng Vũ Thừa rời đi, Tô Tiểu Tiểu cúi đầu, nước mắt rơi xuống váy đen, làm lấm lem vài chỗ.
"Tiểu Tiểu, đừng buồn." Nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu khóc, Vương Quyên tiến tới ôm cô rồi dịu dàng an ủi.
Nhiều năm trôi qua, Tô Tiểu Tiểu tự cho là mình đã mạnh mẽ hơn hồi trẻ.
"Tại sao cậu ta lại dối gạt tớ?"
Vương Quyên thở dài: "Tiểu Tiểu, mọi chuyện qua rồi."
Đúng vậy, nhiều năm đã trôi qua, bây giờ buồn bã có ích gì? Tại sao lại để mình biết được sự thật vào lúc này? Nếu đã lừa mình thì lừa cho trọn, chẳng phải tốt hơn sao?
Các con của thầy Từ đều ở nước ngoài, ông không muốn con mình lo lắng nên vẫn luôn giấu giếm. Mặc dù đã thuê y tá nhưng Dịch Nguy Nhiên có bận rộn đến đâu vẫn tới bệnh viện chăm sóc ông.
Ông cụ hồi phục tốt sau ca phẫu thuật, nhưng lại đòi xuất viện sớm dù sức khỏe chưa ổn định. Dịch Nguy Nhiên đã cố gắng can ngăn nhiều lần mới ổn định được ông. Khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, anh ta không quay lại ngay mà đi về phía cầu thang.
Hành lang không người, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Dịch Nguy Nhiên luôn bước đi nhẹ nhàng, có lẽ vì điều này nên dù chỉ cách anh ta một đoạn ngắn nhưng hai người đang nói chuyện ở hành lang không nhận ra có người đến.
Người nói là một nam một nữ, giọng nói của họ không lớn nên Dịch Nguy Nhiên không thể nghe rõ họ nói gì, chỉ vì những người đó đều là người quen nên anh ta lập tức nhận ra.
Dịch Nguy Nhiên dừng bước và dựa vào tường, nhưng không rời đi ngay.
"Triệu Thầm, chúc anh hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Dịch Nguy Nhiên nghe rõ ràng hai câu cuối cùng, anh ta đứng đó một lúc và đang định rời đi, nhưng khi nghe nói bọn họ đã kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta lại không rời đi ngay. Chính vào giây phút do dự này, những người trên lầu đi xuống, quay lại và nhìn thấy anh ta.
Vậy mới nói họ đúng là bạn bè, đôi khi sẵn sàng bỏ thang máy để đi thang bộ.
Tất cả đều ăn ý lựa chọn im lặng, đợi cho đến khi tiếng bước chân của Diệp Thiền xa dần rồi mới lên tiếng. Triệu Thầm là người hỏi trước: "Sức khỏe của thầy Từ thế nào?"
"Cũng gần khỏi rồi, một thời gian nữa sẽ xuất viện."
Triệu Thầm dường như chỉ vừa gặp một vị khách. Anh đã định đến thăm và cùng Dịch Nguy Nhiên đi bộ về, trợ lý Thẩm đang xách túi quà đợi ở quầy tiếp tân. Sau khi vào thăm ông cụ, Dịch Nguy Nhiên tiễn anh xuống lầu. Triệu Thầm nhìn bạn thân có chút hốc hác, ân cần nói: "Gần đây mày vất vả rồi, cảm ơn nhé."
Anh biết trong khoảng thời gian này, Dịch Nguy Nhiên không chỉ chăm sóc thầy giáo mà còn thăm nom em gái Diệp Thiền. Ngoài việc ở công ty, bạn anh gần như không còn thời gian để nghỉ ngơi. Dịch Nguy Nhiên rất giống Chu Lê về điểm này, họ chưa bao giờ nói mình mệt mỏi.
Sau khi ra khỏi thang máy, Dịch Nguy Nhiên đứng ở cửa bệnh viện, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta, dòng người tốp năm tốp ba đi ngang qua, không khỏi ngoảnh lại nhìn.
Anh ta nhìn Triệu Thầm, bình tĩnh như đêm lạnh hỏi: "Mày lấy tư cách gì mà cảm ơn tao?"
Thời điểm Mộng Linh liên lạc với mình, Chu Lê lấy làm kinh ngạc.
Cô ấy đã vượt qua cuộc phỏng vấn thành công, có lẽ vì biết Chu Lê bận nên không liên lạc với cô nữa, ngoại trừ việc cảm ơn vì đã mời mình đi ăn tối. Sau giờ làm việc, Mộng Linh bắt taxi đến nhà Chu Lê, đưa đồ từ quê mình gửi đến.
"Chị A Lê, đây là những chiếc vỏ gối và vỏ chăn bông do mẹ và bà nội em làm. Em đã nói với nhà em rằng ở đây không có tập tục như ở quê, nhưng hai người họ cứ nằng nặc đòi làm, chị hãy coi đó như một món quà, đừng chê chúng ạ."
Ở quê hương của Chu Lê, theo phong tục, các bà mẹ thường tự tay may vá khi con gái đính 𝒽ô*𝖓*. Có vẻ như họ đã dành thời gian may chúng để cảm ơn Chu Lê đã giới thiệu công việc cho Mộng Linh. Chu Lê không thể từ chối loại quà này, nên đành nhận lấy. Cô và Mộng Linh trước đây không thân, hồi ở thôn cũng chưa từng nói chuyện với nhau được mấy câu nên đã lưỡng lự có nên mời cô ấy, giờ nhận lễ thì phải trả lễ, nên cô quyết định mở lời.
Mộng Linh lúc đầu có vẻ do dự: "Em không đi thì hơn, tới lúc đó đỡ làm chị mất mặt."
Sau sự thuyết phục của Chu Lê, cô ấy đã đồng ý. Mộng Linh không ở lại nhà Chu Lê lâu, uống xong tách trà rồi rời đi.
Sau khi tiễn Mộng Linh về, Chu Lê gặp chủ cho thuê nhà ở cầu thang.
Chủ nhà của Chu Lê là một bác gái lớn tuổi vui vẻ chan hòa, Chu Lê đã sống ở đây nhiều năm và luôn có mối 🍳ц𝖆.𝓃 ♓.ệ hòa thuận với bác ấy. Bác ấy chào Chu Lê và nhớ tới lần trước Chu Lê nói trần nhà tắm bị rỉ nước, chủ nhà đã nhờ người sửa chữa trước. Người thợ sửa chữa nói rằng ngôi nhà đã quá cũ, phòng tắm nên được cải tạo lại, nhưng vì Chu Lê bận công việc nên sự việc tạm gác lại.
Đúng lúc gặp được nên chủ nhà hỏi ý kiến Chu Lê.
Chu Lê nhớ trước đó Triệu Thầm đã đề nghị cô chuyển đến ở với anh, nhưng cô từ chối vì chưa đến hạn thanh toán tiền nhà. Đám cưới đã được lên kế hoạch vào mùa xuân năm sau, hợp đồng thuê cũng sắp hết hạn, Chu Lê chưa chắc chắn nên không trả lời, cô nói với chủ nhà rằng mình sẽ cân nhắc và liên lạc lại sau.
Trở về nơi ở, Chu Lê nhìn quanh căn nhà nhỏ nơi mình đã sống rất lâu.
Cô đã tự mình kê thêm ghế sofa và một số đồ đạc, những thứ này cô không thể mang theo được. Chu Lê không có sở thích sưu tầm, cũng không có kỷ niệm với đồ vật nào, ngoại trừ những đồ gia dụng và những thứ linh tinh, xem ra thực sự không nhiều thứ có thể mang đi được.
"Mẹ ơi, tuyết rơi rồi!"
Đứa trẻ nhà bên cạnh đứng trên ban công hét lớn, âm thanh truyền đến căn phòng yên tĩnh của Chu Lê. Cô mở cửa sổ, những bông tuyết trắng đang bay nhảy trên bầu trời đêm.
Trên bầu trời không trăng không sao, chỉ có gió lạnh thổi qua, cửa sổ đối diện mở ra, một cô bé chắc là từ phương Nam đến cầm điện thoại di động hào hứng chia sẻ với người khác: "Quào, tuyết rơi rồi, đẹp thật đấy!
Mùa đông lại đến rồi. Chỉ khi tuyết rơi, Chu Lê mới có cảm giác chân thực như vậy.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |