← Ch.2 |
Bùi Trường Nhạc không biết chuyện gì xảy ra, kể từ ngày quá giang xe về, Tiểu Đồng cùng Tô Ngôn liền trở nên thân thiết.
Hỏi Tiểu Đồng, cô làm ra một bộ dáng thần thần bí bí, nháy mắt mấy cái, cười khanh khách: "Loại chuyện như vậy cho dù chết cũng không thể nói. Bạn cùng Hứa Hạo Nhiên thế nào, hay là vẫn chỉ nói chuyện qua một lần đó thôi sao?"
Bùi Trường Nhạc gật đầu một cái, một chút tinh thần cũng nâng lên không nổi, không biết là bởi vì Hứa Hạo Nhiên hay là vì chuyện khác.
Thời điểm dùng cơm trưa, Tiểu Đồng mang đến một tin tức tốt, "Nhạc Nhạc, Bạn nhanh đến phòng y tế. Mình nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên ở bên trong một mình, dường như là ngã bệnh."
"Sinh bệnh gì?"
"Mình làm sao biết, hắn chắc là chưa ăn cơm, Bạn bây giờ đưa chút đồ ăn ngon qua vừa đúng lúc." Vừa nói liền đem bánh ngọt cùng sữa tươi mới vừa mua xong đưa tới trong tay Bùi Trường Nhạc, một đường lôi cô vào phòng y tế, sau đó nhanh chân rời đi.
Phụ trách phòng y tế chắc là đã đi ăn cơm.
Mưa bên ngoài còn chưa có ngừng, đập vào trên cửa kiếng phòng y tế tí tách. Bên trong truyền đến tiếng ho khan của Hứa Hạo Nhiên.
Bùi Trường Nhạc thò nửa cái đầu vào dò xét, nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, trên cánh tay ống truyền dịch chậm rãi nhỏ từng giọt chất lỏng. Cửa sổ không có đóng kín, gió thu chuyển lạnh, thổi vào phòng làm cho người cũng lạnh. Cô do dự một chút, vẫn là đi vào giúp hắn đóng cửa sổ.
Tiếng vang kinh động Hứa Hạo Nhiên. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Bùi Trường Nhạc.
Bùi Trường Nhạc mặt quẫn bách, không biết làm thế nào giải thích với hắn, mấy ngày trước cùng hắn va vào nhau tự mình đa tình nói lên tên họ, hôm nay lại cố ý đến xem hắn. Thật chẳng lẽ muốn làm giống như Tiểu Đồng dạy nói, "tôi biết anh bị bệnh nên tới nơi này thăm anh".
Thời điểm Bùi Trường Nhạc còn đang bồi hồi, nghe Hứa Hạo Nhiên nói: "Bạn học, ngươi chờ một chút, phụ trách phòng y tế lập tức sẽ trở lại rồi."
Bùi Trường Nhạc ngây người như phỗng, trong tay cầm sữa tươi nặng tựa nghìn cân, thật lâu mới thốt ra một câu nói, "Cám ơn học trưởng, tôi lát nữa sẽ trở lại." Nói xong cũng trốn.
Bất kể ở trước mặt hắn cô cố ý xuất hiện qua bao nhiêu lần, cố giả bộ vô tình gặp gỡ bao nhiêu lần, hắn vẫn không nhận ra cô, thậm chí ngay cả một chút trí nhớ về cô cũng không có.
Tất cả bất quá chỉ là cô tự nguyện thôi.
Mưa thu không ngừng rơi.
Bùi Trường Nhạc không có mang áo mưa, nhìn trời bên ngoài, đang dự định chen chút xe bus về nhà, xa xa lại nhìn thấy Tiểu Đồng đang khoác áo mưa ngồi trên xe Tô Ngôn tay vịn ở trên lưng hắn, Tô Ngôn thay đổi rồi bình thường đối với nữ sinh lạnh lùng không nói không cười.
Kia vốn là chỗ ngồi quen thuộc của Bùi Trường Nhạc, hôm nay lại đổi thành người khác rồi, hơn nữa còn là do chính mình tác hợp mà thành. trong lòng toát ra một cổ chua xót.
Đi ở trong mưa, mặc cho xe cộ qua lại không dứt.
"Nha đầu." Chợt một chiếc xe ở bên người cô ngừng lại, là Tô Ngôn.
"Cậu không phải là cùng Tiểu Đồng......" Bùi Trường Nhạc nói.
"Cô ấy theo giúp tôi mượn một chiếc áo mưa, nếu không làm sao chở cậu về nhà." Tô Ngôn ném ánh mắt ý bảo Bùi Trường Nhạc lên xe.
Bùi Trường Nhạc ồ một tiếng, rồi mới ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe, Tô Ngôn liền đem áo mưa đậy xuống. Áo mưa màu xanh dài chấm đất, bao phủ hết tầm mắt Bùi Trường Nhạc.
Bùi Trường Nhạc theo thói quen ôm chặt eo của Tô Ngôn.
Bên ngoài là mưa to trên xe chật chội, còn có hạt mưa nhỏ xuống trên áo mưa. Nhưng chỉ một cái áo mưa thật mỏng đã đem Bùi Trường Nhạc ngăn cách với tất cả bên ngoài. Bên dưới áo mưa chỉ có hai người bọn họ, có độ ấm của Tô Ngôn, còn có của cô.
Cô cuốn rúc vào bên trong, không nhìn thấy tất cả bên ngoài, chỉ biết là xe đang chạy, mà lưng Tô Ngôn thật ấm áp. Gò má Bùi Trường Nhạc dán vào phía trên, nghe được mùi vị dễ ngửi trên người Tô Ngôn, nhàn nhạt, không phải mùi nước hoa cũng không phải mùi sữa tắm.
Rất lâu trước kia Bùi Trường Nhạc đã phát hiện ra. Mỗi lần Tô Ngôn chơi bóng xong đổ mồ hôi, chở cô về nhà, cô có thể ngửi được mùi thơm này. Khi đó cả nước đang lưu hành 《 Hoàn Châu cách cách 》, vì vậy Bùi Trường Nhạc liền nói với Tô Ngôn "đổ mồ hôi đầm đìa nhưng rất thơm, vậy cậu cũng có thể coi là Hương Phi đi."
Bùi Trường Nhạc nước mắt đột nhiên liền rơi xuống, Cô nói: "Tô Ngôn, tôi hôm nay cơ hồ là bị học trưởng cự tuyệt, thật là khổ sở. Nhưng mà.... ." Nhưng mà tại sao khi tôi nhìn thấy cậu cùng Tiểu Đồng đi với nhau, trong lòng lại càng thêm khổ sở.
Tô Ngôn xoay tay vỗ vỗ lên mặt Bùi Trường Nhạc, cùng với tiếng nhẹ nhàng thở dài, nhẹ như không tiếng động
* * *
Đảo mắt chính là mùa xuân.
Trong học kỳ mới, Tiểu Đồng vẫn như cũ đối với từng soái ca trong trường chảy nước miếng, sau đó đi chung quanh thu tập tư liệu của bọn họ.
Bùi Trường Nhạc hỏi: "Cái người này sao đối với Hương Phi nhà chúng ta nhanh mất đi hứng thú vậy hả?"
Tiểu Đồng thần sắc đau đớn nói: "Thật ra thì khi lần đầu tiên đưa mình về nhà, Tô Ngôn liền từ chối mình, nói hắn đã có người mình thích. Hơn nữa biết khó mà lui là châm ngôn cuộc sống của Lý TIểu Đồng mình."
Có người thích? Bùi Trường Nhạc mặt mờ mịt, lại hỏi: "Hắn thích người nào?"
Những lời này đổi lại là sự xem thường cực kỳ của Tiểu Đồng "Bạn thật không phải sẽ cho rằng là Càn Long đi."
Đầu tháng ba, năm nhất tổ chức chơi xuân.
Tô Ngôn chủ động xin tham gia cùng, bạn học cùng lớp rủ nhau cưỡi xe đi giả ngoại ở công viên phía nam.
Mọi người cười ồn ào lên, "hoạt động tập thể không cho mang thân nhân!"
Bùi Trường Nhạc lông mày chau lại, "Các cậu nhìn mình làm gì? Mình lại không mang thân nhân, mẹ mình đang ở nhà đấy."
Nói một phen khiến Tiểu Đồng cùng một nhóm người cười nghiêng ngã, thiếu chút nữa té từ trên xe đạp xuống.
Tô Ngôn cười cười, hướng Bùi Trường Nhạc nói: "Nhạc Nhạc, chúng ta chạy đua xem người nào chạy tới ngã ba phía trước trước."
Bùi Trường Nhạc không chịu, "Thể lực cậu như vậy, tôi làm sao thắng được."
Tô Ngôn nói: "Cậu chạy trước ba mươi mét, sau đó tôi mới đuổi theo cậu. Nếu tôi thua, sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào."
Bùi Trường Nhạc ánh mắt sáng lên, "Nghỉ hè thay tôi làm bài tập cũng có thể?"
Tô Ngôn gật đầu một cái, "Bất quá nếu là cậu thua, cũng phải đáp ứng một yêu cầu của tôi."
Không đợi Tô Ngôn nói xong, Bùi Trường Nhạc đã đạp bàn đạp, xe đạp như một làn khói liền vọt đến mấy mét.
Tô Ngôn liếc mắt một cái khoảng cách đã ba mươi mét, sau đó đuổi theo.
Gió xuân nhẹ nhàng khoan khoái thổi thẳng vào mặt, mang theo mùi diệp thảo nhàn nhạt.
Có người ở phía sau lớn tiếng kêu: "Tô -- Ngôn - theo đuổi -- Bùi -- Trường - Nhạc -- đây -- Tô Ngôn đang theo đuổi Bùi Trường Nhạc."
Sau đó một hồi cười ầm lên.
Bùi Trường Nhạc tới đây chợt tỉnh ngộ, nắm chặt thắng xe, xoay người lại nguýt nhìn một nhóm người phía sau, đỏ bừng cả khuôn mặt, "Các cậu cùng nhau đùa bỡn tôi!"
Tô Ngôn cố làm ra vẻ kinh ngạc đến bên người cô dừng lại, "Tôi làm gì cậu?"
"Hương Phi, cái người này cậu thật là giặc!"
Tô Ngôn lại nhướng lông mày cười, "Nói hay, nói hay. Không giống người khác, là giặc kêu bắt giặc."
"Xì", Bùi Trường Nhạc cười ra tiếng, cười đến rực rỡ khó tránh khỏi khóe mắt liền nổi lên một chút gì đó ươn ướt.
Tô Ngôn thương yêu nâng lên khuôn mặt của cô, lau nước mắt cho cô, "Xem xem thân nhân như mình, phục vụ chu đáo như vậy. Mới vừa rồi còn có người không nhận."
Bùi Trường Nhạc nghe hắn nói nheo mắt lại cười, nhưng không nghĩ nước mắt lại từ bên trong lăn ra, rơi vào trên tay Tô Ngôn. Nhiệt độ nóng bỏng kia chạm vào thật sâu trong lòng Tô Ngôn.
Thì ra là hai người vòng một vòng lớn, mới biết, hắn cũng thích cô.
← Ch. 2 |