Vay nóng Tinvay

Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 03

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 03
Muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Cổ tay Thường Tương Tư bị thương.

Nửa đêm, Thường Tương Tư dùng thuốc mỡ tự xoa bóp nhẹ nửa tiếng, sáng sớm hôm sau, vết bầm tím kia càng thêm nghiêm trọng, bắt đầu sưng hơn và có xu hướng lan ra xung quanh. Cô thầm nguyền rủa Bạch Văn Nguyên vài lần, hối hận chính mình xen vào việc người khác, sợ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của tay. May mà là chủ nhật nên cô không có ca trực, sáng sớm vào khoa chỉnh hình nhờ bác sĩ xoa bóp lại.

Bác sĩ khoa chỉnh hình còn tò mò tay cô bị thương thế nào, nói đùa có phải do phẫu thuật nhiều quá khiến dưới da xuất huyết không, Thường Tương Tư vốn thật thà, nói thẳng rằng bị người nắm. Bác sĩ khoa chỉnh hình giật mình, cẩn thận nghiên cứu tình trạng chỗ bị thương, sau khi chắc chắn xương cốt bình thường mới nói: "Sức người nắm tay cô thật là đáng sợ."

"Đúng vậy." Thường Tương Tư lại cảm thấy may mắn đêm qua mình không giãy giụa nhiều.

Bác sĩ khoa chỉnh hình kê cho Thường Tương Tư một ít thuốc, dặn dò cô gần đây không nên hoạt động, dùng sức nhiều.

Thường Tương Tư thở dài một hơi, ai bảo bản thân cứ gặp Bạch Văn Nguyên lần nào là lại xui xẻo lần nấy. Cũng may công việc đã bàn giao gần xong, bệnh viện không tăng ca trực cho cô, thời gian làm việc còn lại, cô với Thái Bỉnh Khôn tự thu xếp thời điểm xuất phát, nếu không sẽ lỡ việc.

Thường Tương Tư cầm đơn thuốc xuống quầy bán thuốc, lúc đi qua sảnh lớn chợt thấy Bạch Văn Nguyên từ ngoài vào, trên người mang theo nắng sớm và sương mai, cô dừng lại, không hề do dự xoay người đi sang hướng khác.

Bạch Văn Nguyên cố chịu đựng cơn đau đầu sau khi say rượu đi vào bệnh viện.

Hôm nay là chủ nhật, là chủ nhật đầu tiên anh được hoạt động tự do kể từ khi tới Bình Thành, nhưng bị một cuộc điện thoại phá hỏng.

Cảnh sát Tiền Vệ đang canh gác ở bệnh viện gọi đến, nhân chứng Hồ Bưu đang hôn mê có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói rằng hôm nay có khả năng khôi phục ý thức rất lớn. Bạch Văn Nguyên nhận được tin tức, không thể không bò dậy, anh muốn đích thân đi nhìn người.

Bạch Văn Nguyên chuẩn bị xong xuôi rồi ra khỏi nhà, vẻ mặt lạnh lùng, đầu óc mơ màng. Bạch Văn Nguyên không thích dùng tài xế của đơn vị mà thích tự lái xe, sau khi tới bệnh viện, vừa bước vào cửa đã trông thấy Thường Tương Tư, hình như Thường Tương Tư cũng thấy anh, nhưng ai đó không thèm liếc anh một cái, lập tức xoay người đi hướng khác.

Bạch Văn Nguyên thầm cười lạnh một tiếng, trực tiếp tới phòng ICU.

Tiền Vệ vẫn đang đứng canh ngoài cửa, thấy Bạch Văn Nguyên liền gọi một tiếng: "Sếp Bạch".

"Thế nào rồi?" Bạch Văn Nguyên nhìn bác sĩ đang bận rộn bên trong qua cửa kính: "Có thể đi vào không?"

"Nhân chứng vừa mới có ý thức nhưng chưa tỉnh táo, không thể tiến hành đối thoại hoàn chỉnh." Tiền Vệ báo cáo: "Tôi đã chưng cầu ý kiến bác sĩ rất nhiều lần, bác sĩ không đồng ý cho chúng tôi đi vào."

"Chúng ta không thể chờ được, cần hỏi chuyện ngay lập tức. Nếu cứ chờ, bọn người kia sẽ xoá sạch sẽ chứng cứ, chúng ta còn tìm cái rắm!" Bạch Văn Nguyên nghiêm khắc: "Cậu hỏi bác sĩ lại lần nữa, cứ nói đây là đề nghị của tôi, chuẩn bị đồ khử trùng đi."

Tiền Vệ nhìn Bạch Văn Nguyên, vội vã tránh ra.

Hai mươi phút sau, Tiền Vệ trở về, gật đầu với Bạch Văn Nguyên, hai người liền đi thay đồ khử trùng.

Bạch Văn Nguyên một bên mặc đồ khử trùng một bên nói với Tiền Vệ: "Nếu Hồ Bưu lại xảy ra vấn đề, kế hoạch các cậu bày hai năm sẽ thành công cốc đấy!"

Tiền Vệ nói: "Tôi không dự đoán được Hồ Bưu sẽ bị diệt khẩu."

Bạch Văn Nguyên liếc nhìn Tiền Vệ: "Lúc làm kế hoạch, tình huống xấu nhất cũng phải suy xét đến. Hoàn toàn không có kế hoạch dự phòng ư?"

Tiền Vệ yên lặng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt rất khổ sở.

Bạch Văn Nguyên vỗ bả vai Tiền Vệ: "Được rồi, vào đi thôi!"

Trong phòng bệnh trắng xóa có các loại dụng cụ đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, hệ thống duy trì sự sống vận chuyển bình thường, bác sĩ đứng cạnh giường bệnh thăm khám.

Bạch Văn Nguyên nói một câu xin lỗi với bác sĩ, bác sĩ xua xua tay tỏ vẻ không cần, sau đó nhấc máy thở của Hồ Bưu lên.

Tiền Vệ đứng ở đầu giường, khẽ nói: "Hồ Bưu, anh có nghe thấy tiếng tôi nói không?"

Người đàn ông nằm trên giường bệnh, đầu quấn kín băng gạc, sắc mặt xanh trắng, môi khô nứt, đôi mắt khép hờ, nghe thấy tiếng Tiền Vệ, thoáng giật mình.

"Nếu anh có thể nghe thấy thì chớp mắt một cái nhé!" Bạch Văn Nguyên nói.

Mí mắt Hồ Bưu cử động.

"Được rồi, cậu hỏi đi!" Bạch Văn Nguyên nói với Tiền Vệ.

"Hồ Bưu, lúc này anh đang bị diệt khẩu, nếu không muốn chết thì hãy nói cho chúng tôi biết cấp trên của anh là ai!" Tiền Vệ khẩn trương nhìn mặt Hồ Bưu.

Tròng mắt Hồ Bưu cử động vài cái, miệng đóng mở, phát ra mấy tiếng mơ hồ.

Tiền Vệ ghé lỗ tai bên miệng Hồ Bưu, Hồ Bưu ưỡn ngực, dùng sức phát ra ba câm tiết.

"Lý Hương Âm?" Tiền Vệ sớm thăm dò quan hệ xã hội của Hồ Bưu, hiểu khá rõ những người xung quanh gã, Hồ Bưu phát âm ra, anh ấy lập tức nói ra một cái tên: "Nếu đúng thì anh chớp mắt đi!"

Hồ Bưu chớp mắt, Tiền Vệ thoáng an tâm, Hồ Bưu còn muốn nói gì đó, Bạch Văn Nguyên nói: "Nếu Lý Hương Âm là cấp trên của anh, vậy thì hãy cho tôi biết anh để tài liệu ở nhà nào của Lý Hương Âm? Nếu là nhà trước thì chớp một cái, nhà sau thì chớp hai cái."

Hồ Bưu chớp mắt hai lần.

Bạch Văn Nguyên lập tức nói với Tiền Vệ: "Mau đi tìm Lý Hương Âm."

Tiền Vệ nhanh chóng ra ngoài, Bạch Văn Nguyên nhìn Hồ Bưu nằm trên giường nôn nóng bất an, nói: "Anh yên tâm, người của chúng tôi vẫn luôn canh gác ở bệnh viện, anh rất an toàn."

Bạch Văn Nguyên còn muốn nói gì đó, cảm xúc Hồ Bưu lại càng kích động, giãy giụa trên giường bệnh, dụng cụ cũng phát ra âm thanh chói tai, gã lại hôn mê. Bác sĩ lập tức ngăn cản Bạch Văn nguyên, lạnh mặt xua anh ra ngoài.

Bạch Văn Nguyên cởi đồ khử trùng, đi ra khỏi phòng bệnh, thấy ngoài cửa phòng bệnh chỉ có một người canh gác, lại còn đang ngáp ngủ.

Bạch Văn Nguyên đi tới vỗ vai anh ta, anh ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, thấy là Bạch Văn Nguyên thì giật mình, đứng lên xám mặt nói: "Sếp Bạch ——"

"Thức đêm mệt quá hả?" Bạch Văn Nguyên ôn hoà hỏi.

Anh ta run run: "Vâng, người thay ca còn chưa tới ạ."

"Khi nào cậu ta đến?" Bạch Văn Nguyên ngồi xuống ghế xanh nghỉ chân.

"Tôi vừa gọi điện thoại hỏi, khoảng một tiếng nữa mới đến."

"Vậy cậu đi trước đi, tôi canh giúp cậu một tiếng." Bạch Văn Nguyên nói: "Trên đường cẩn thận nhé!"

Dường như anh ta không dám, chần chừ chẳng chịu đi, Bạch Văn Nguyên nhướng mày: "Sao còn chưa đi? Muốn chờ tôi mời đi ăn sáng à?"

Anh ta lập tức trốn.

Bạch Văn Nguyên ngồi trước cửa phòng bệnh, duỗi tay sờ soạng túi áo, lấy một gói thuốc lá ra, rút điếu thuốc để vào trong miệng. Trên tường đối diện hành lang gắn một cái biển cấm hút thuốc vô cùng bắt mắt, Bạch Văn Nguyên nhíu mày, miệng hút một hơi, không châm lửa, cứ như vậy nếm mùi thuốc cũng thỏa mãn.

Bạch Văn Nguyên cất hộp thuốc trở lại túi áo, lại lấy điện thoại ra, bấm số Thường Tương Tư, gửi một tin nhắn đi.

Thường Tương Tư xếp hàng lấy thuốc xong liền tìm y tá xin một cốc nước ấm để uống thuốc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà viện trưởng Chung trò chuyện.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thường Tương Tư lấy ra thấy một dãy số gửi tin nhắn đến, thực sự khá quen, là số của Bạch Văn Nguyên.

Thường Tương Tư không muốn xem, nhưng vẫn click mở, một dòng chữ ngắn ngủn nhưng tràn ngập khiêu khích.

Bạch Văn Nguyên nói: "Thường Tương Tư, em sợ tôi à!"

Thường Tương Tư cầm điện thoại trong tay, vết thương trên cổ tay vẫn còn.

Chuông điện thoại lại vang, lại một tin nhắn đến: "Tôi đang ngồi trước cửa phòng ICU, em mang giúp tôi một cốc nước ấm tới, nếu có thuốc giải rượu thì càng tốt. Vừa rồi trên đường lái xe tới tôi còn đau đầu lắm!"

Thường Tương Tư cảm thấy Bạch Văn Nguyên có chết cũng không sửa được nết!

Bạch Văn Nguyên gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào túi, anh chắc chắn cô nàng Thường Tương Tư này sẽ không làm gì vô nghĩa. Nếu cô có ý kiến gì, không dài dòng, dứt khoát làm luôn.

Bạch Văn Nguyên đợi chưa đến mười phút, quả nhiên thấy bóng dáng Thường Tương Tư xuất hiện ở đầu bên kia hành lang.

Bạch Văn Nguyên mỉm cười, chờ Thường Tương Tư đến gần, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, duỗi tay rút điếu thuốc trong miệng xuống kẹp trong tay: "Em ngồi đi!"

Thường Tương Tư đưa cốc giấy cho Bạch Văn Nguyên, lại lấy một lọ thuốc giải rượu trong túi ra, lười nhác nói: "Anh cuồng công việc thế à?"

Bạch Văn Nguyên vặn nắp lọ thuốc giải rượu, cau mày uống hết, lúc này mới nhận nước ấm: "Tôi đang liều mạng vì công việc đây."

Thường Tương Tư ngồi xuống, ngó nghiêng xung quanh: "Cấp dưới của anh đâu rồi?"

"Tôi để bọn họ về trước rồi, người giao ban một lúc nữa mới đến." Bạch Văn Nguyên uống nước ấm, để lọ thuốc giải rượu vào trong cốc giấy, vo viên lại, ném vào thùng rác phía xa, trúng giữa hồng tâm. Bạch Văn Nguyên cười: "Hôm nay em không có ca trực nhỉ?"

Thường Tương Tư vươn tay, giơ cổ tay tím đen sưng vù cho Bạch Văn Nguyên xem.

"Sao lại thế này?" Bạch Văn Nguyên duỗi tay sờ, trên da Thường Tương Tư còn nước thuốc nhơn nhớt.

"Chẳng phải anh từng gặp qua cái gì thì sẽ không quên được ư? Sao lại quên nhanh thế?" Thường Tương Tư triển lãm xong, thu tay về: "Đôi tay này của tôi rất đáng giá, anh xem nên bồi thường thế nào?"

"Tôi làm?" Bạch Văn Nguyên ngơ ngác, nhíu mày nghĩ một lát mới hoảng hốt nhớ ra tối hôm qua lúc anh dính ấy Thường Tương Tư, hình như có chuyện như vậy.

"Anh nhớ ra rồi à?" Thường Tương Tư nhìn sắc mặt Bạch Văn Nguyên thay đổi: "Ký ức khôi phục chưa?"

Bạch Văn Nguyên xin lỗi: "Tôi xin lỗi, lúc ấy phản xạ có điều kiện ——"

Thường Tương Tư gật đầu: "Nhớ ra là được."

"Tôi lấy thân báo đáp nhé!" Bạch Văn Nguyên lập tức tranh thủ: "Em xem có thể bồi thường cho đôi tay của em không?"

Thường Tương Tư nở nụ cười: "Đêm qua tôi còn nói gì?"

Bạch Văn Nguyên quay đầu, lại nhét điếu thuốc kẹp trên tay vào trong miệng, mắt nhìn vào biển cấm hút thuốc. Mẹ nó, đúng là càng cấm làm cái gì lại càng muốn làm cái đó!

Thường Tương Tư cũng không vội: "Trông bộ dạng anh thì có vẻ còn nhớ nhỉ."

Bạch Văn Nguyên bực bội, cắn đầu lọc thuốc: "Đồ phụ nữ độc ác! Em không thể nhường một bước sao?"

"Ồ, tôi còn tưởng anh gửi tin nhắn cho tôi là đã suy nghĩ cẩn thận, hoá ra không phải!" Thường Tương Tư đứng dậy: "Anh cứ từ từ chờ, tôi đi trước đây!"

Bạch Văn Nguyên duỗi tay ấn bả vai Thường Tương Tư xuống: "Em cho tôi thêm thời gian, lúc này chúng ta mới gặp lại mấy ngày! Tôi nghĩ ——"

Thường Tương Tư liếc nhìn nửa người dưới của Bạch Văn Nguyên: "Anh động người anh em của mình còn nhanh hơn so với động não nhiều!"

"Thường Tương Tư!" Bạch Văn Nguyên ấn Thường Tương Tư ngồi xuống bên người, rút điếu thuốc trong miệng ra nói: "Vậy em đã nghĩ kỹ chưa?"

Thường Tương Tư "Hả" một tiếng, không trả lời.

"Em đừng có chờ tôi nghĩ kỹ rồi, chính mình lại xách mông chạy lấy người! Tôi đã từng bị em làm thế hai lần ——"

"Vậy thì anh cho tôi cơ hội thứ ba đi?" Thường Tương Tư cười: "Đồ mất trí nhớ!"

Hai người nhìn nhau, dù cách xa nhiều năm, nhưng người khắc trong xương cốt chưa từng thay đổi.

*****

Bạch Văn Nguyên cũng không hút thuốc lá, vò nát điếu thuốc, đứng dậy ném vào thùng rác.

Thường Tương Tư nhìn bộ dáng bực bội của Bạch Văn Nguyên, những bực bội tích lũy hai ngày trước của bản thân trở thành hư không, tâm trạng hoàn toàn nhẹ nhàng.

Bạch Văn Nguyên ngồi xuống ghế, đan tay vào nhau rồi chống cằm.

Hai người ngồi một lát, người đến bệnh viện dần dần nhiều lên, đầu kia hành lang có một chàng trai trẻ cắt tóc húi cua vội vã chạy tới, nhìn thấy Bạch Văn Nguyên và Thường Tương Tư, cung kính đứng một bên: "Sếp Bạch, tôi tới rồi."

Bạch Văn Nguyên nhìn anh ta, đúng là Uông Khải – người đã vác mấy tên ma men về tối hôm qua, nói: "Hôm nay là ca trực của cậu hả? Giờ này có thể bò dậy, không tồi!"

Uông Khải không hề vui sướng khi được khích lệ, lắc đầu, cung tiễn Bạch Văn Nguyên và Thường Tương Tư rời đi.

Bạch Văn Nguyên giơ tay xem đồng hồ: "Em có muốn đi xem phim không?"

Thường Tương Tư lắc đầu: "Tôi còn có việc."

"Chẳng phải đang là cuối tuần ư?" Bạch Văn Nguyên khó hiểu.

"Anh đừng thử tôi, trước khi anh nghĩ ra, tôi sẽ không tiếp xúc nhiều với anh đâu." Thường Tương Tư nói: "Ngày hôm qua là do anh cầu xin tôi, hôm nay là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không có ngày mai."

"Nếu ngày mai tôi nghĩ thông thì sao?"

"Thế thì tôi sẽ ngủ với anh." Thường Tương Tư nói vô cùng thản nhiên, giống như việc ngày mai quyết định đi với Thái Bỉnh Khôn không tồn tại.

Bạch Văn Nguyên miệng khô lưỡi khô, quay đầu đi.

Thường Tương Tư thầm hừ một tiếng, tránh ra.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thường Tương Tư đi thẳng đến nhà của viện trưởng Chung, nhà của viện trưởng Chung nằm trong một tiểu khu cách bệnh viện khoảng năm phút đi bộ, đi làm tan tầm vô cùng tiện.

Nửa đường Thường Tương Tư nhận được tin nhắn của Thái Bỉnh Khôn, tin nhắn nói: "Tương Tư, tôi đã lái xe cô về rồi đấy, đang đỗ ở dưới chung cư."

Thường Tương Tư thuận tiện nhắn lại: "Cảm ơn cậu."

"Không có gì đâu. Bây giờ cô có ở nhà không? Hôm nay nghỉ ngơi, tôi chuẩn bị nấu cơm ở nhà, nấu cho một người thì chẳng bõ, cô muốn sang ăn không?" Phía sau tin nhắn Thái Bỉnh Khôn còn thả thêm một cái icon mặt cười, bộ dáng vô cùng đáng yêu: "Buổi chiều hẹn đồng nghiệp cùng tập thể dục, buổi tối nấu cơm dưới phòng bếp công cộng, cô muốn tham gia không?"

"Tôi không ở nhà, cậu ăn một mình đi!" Thường Tương Tư nhanh chóng trả lời tin nhắn.

"Được." Thái Bỉnh Khôn vẫn vui vẻ trả lời.

Sau một lúc lâu lại có một tin nhắn tới: "Tương Tư, cô có tiện gửi địa chỉ mà cô định đi cho tôi không?"

Thường Tương Tư gửi lại một cái dấu chấm hỏi.

Thái Bỉnh Khôn lại gửi icon mặt cười: "Nếu bên cô gặp nguy hiểm, tôi có thể tìm được cô!"

Thường Tương Tư đứng lại, cô mơ hồ dự cảm, có phải Thái Bỉnh Khôn đang xếp cô vào nhóm người nguy hiểm hay không.

Thường Tương Tư còn chưa biết trả lời sao cho ổn, bên kia đã vội gửi tin nhắn: "Tương Tư, tôi xin lỗi, tôi không định quấy rầy cô mà chỉ muốn quan tâm cô! Tôi biết rất nhiều người có những cách giải toả áp lực khác nhau, nhưng phải chú ý độ an toàn và thoải mái ——"

Thường Tương Tư bỏ cuộc, quả thực không thể nói rõ, trả lời lại: "Tôi rất an toàn, cậu đừng lo lắng."

Thường Tương Tư mua túi táo và lê mà viện trưởng Chung ngoài tiểu khu, lại mua một bó hoa tươi, ôm lên tầng.

Thường Tương Tư gõ cửa, viện trưởng Chung mặc quần áo ở nhà ra mở cửa, thấy Thường Tương Tư thì nói: "Em tới rồi à, vào ngồi đi!"

"Sư mẫu đâu rồi ạ?" Thường Tương Tư thay dép, xách túi trái cây để trong phòng bếp, tìm bình thủy tinh để cắm hoa.

"Bà ấy hẹn người đi dạo phố rồi, trưa nay cũng không về ăn cơm, để thầy ở nhà một mình phải ăn tạm mỳ tôm chống đói." Viện trưởng Chung oán giận.

Thường Tương Tư cắm hoa xong, mở tủ lạnh ra xem bên trong còn có ít nấm hương và thịt xay, nói: "Ngồi một lát rồi em xào ít thịt để thầy nấu với mỳ nhé!"

"Cái này được đấy." Viện trưởng Chung vui vẻ: "Bà ấy luôn khen em xào thịt thơm lắm!"

Thường Tương Tư ôm bình hoa đặt lên tủ gắn tường ngoài phòng khách, viện trưởng Chung cũng bưng hai tách trà ra, đặt lên bàn trà: "Thầy biết ngay mà, trước khi đi kiểu gì em cũng đến tìm thầy một lần."

Thường Tương Tư tiếp trà, nói: "Thưa thầy, vì sao em nhất định phải đi Bắc Bộ ạ?"

Viện trưởng Chung vỗ vỗ bả vai Thường Tương Tư: "Em ngồi đi, ngồi xuống rồi nói!"

Thường Tương Tư ngồi xuống sô pha, cúi đầu, nghiêm túc nhìn viện trưởng Chung giống như một cô học trò đang nghiêm túc nghe giảng.

Viện trưởng Chung nhìn Thường Tương Tư cười: "Trước đây còn ở đại học, lúc thầy giảng bài cho mấy đứa, em luôn ngồi hàng đầu tiên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm thầy không chớp lấy một cái, hận không thể xuyên thủng thầy. Lúc ấy thầy nghĩ rằng cô học trò này có một đôi mắt rất đẹp ——"

"Thưa thầy, em không rõ, vì sao thầy còn giúp Bạch Văn Nguyên ạ." Thường Tương Tư nói: "Nếu không phải vì anh ấy, thầy cũng sẽ không tới Bình Thành ——"

"Bình Thành tốt mà, Bình Thành rất tốt! Bây giờ thầy đã quen với nơi này!" Viện trưởng Chung trấn an: "Cuộc sống rất phong phú, con người phải có co có dãn, không thể đứng yên một chỗ, dại dột như con lừa được, em thấy có phải không?"

"Thầy, em hiểu mà, thầy đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đúng chứ ạ!"

"Khá lắm, còn có thể cứu chữa. Thế mà cũng nghe được ra thầy đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!" Viện trưởng Chung cười ha ha, cười xong rồi nói: "Tiểu Thường à, thời gian trước em uất ức lắm đúng không?"

"Em đã ổn rồi ạ!" Thường Tương Tư nhàn nhạt nói.

"Đồ con lừa ——" Viện trưởng Chung cười mắng: "Mấy năm nay thầy cảm thấy tâm trạng em không ổn, tinh thần lúc nào cũng căng như dây thun, chỉ cần có người tới kéo thêm một cái là sẽ đứt. Em gọi thầy là thầy nhiều năm như vậy, lại tới Bình Thành đi làm với thầy, dù sao thầy cũng không thể nhìn em như thế mà chẳng làm gì, đúng không?"

Thường Tương Tư lại hơi nôn nóng.

"Em đừng có vội, buông chuyện cũ rồi đến huyện Bắc Bộ xem. Nhiều năm không trở về, chắc chắn đã trở thành bộ dáng mà em không quen." Viện trưởng Chung nói: "Nếu em không phải là đồ con lừa, chẳng lẽ không tháo được dây cương ư? Thế còn về Tiểu Bạch, thật ra thầy rất coi trọng chàng thanh niên này, năm xưa lúc em với tên nhóc đó còn ở bên nhau, tên nhóc đó đi theo làm tùy tùng cũng săn sóc thầy rất nhiều. Chuyện sau đó, cậu ấy cũng không thể làm chủ ——"

Thường Tương Tư hận Bạch Văn Nguyên nhất là sự bất lực, nhưng những chuyện yêu hận tình thù gì đó không cần thiết nói tỉ mỉ với thầy, cô ngồi nghe là rồi.

"Hôm trước cậu ấy tới bệnh viện tìm viện trưởng, khẳng định không nghĩ tới thầy là viện trưởng. Vừa thấy thầy việc đầu tiên làm là cúi người xin lỗi, khiến thầy giật cả mình."

"Chỉ một cái cúi người mà anh ấy đã mua chuộc được thầy rồi ạ?"

"Còn biết nhận sai nữa." Viện trưởng Chung khen ngợi: "Thầy luôn bảo rằng Tiểu Bạch là người có thể làm được việc lớn, co được dãn được, lên được xuống được, là một nhân tài. Năm xưa thầy đã nói với đàn anh của em rằng nếu bằng được một nửa bạn trai Tiểu Thường, thầy sẽ mặc kệ nó, có thể thấy được ——"

"Thầy, vì sao dù thế nào em cũng phải về huyện Bắc Bộ ạ?" Thường Tương Tư đổi đề tài.

Thầy Chung chớp mắt với Thường Tương Tư: "Đúng vậy, em nói xem vì sao dù thế nào em cũng phải trở về?"

"Em bằng lòng đến địa phương khác gian khổ hơn."

"Ồ, nếu đi đâu cũng được, vậy tại sao phải để ý Bắc Bộ?" Viện trưởng Chung dùng lời nói của Thường Tương Tư để vặn ngược lại cô.

Tất nhiên Thường Tương Tư không nói, viện trưởng Chung quen cô đã hơn mười năm song chưa bao giờ nghe thấy cô kể chuyện cá nhân, nếu không phải trước đây Bạch Văn Nguyên kiểm soát quan hệ của Thường Tương Tư với người xung quanh, ông còn không biết cô học trò thoạt trông yên lặng ít nói này của mình lại yêu đương với con trai nhà họ Bạch. Tuy rằng kết quả không mấy tốt đẹp!

"Trở về hay không không quan trọng, em đừng để ý hình thức, chỉ cần em có thể gỡ nút thắt trong lòng là được. Thầy không biết cụ thể mọi chuyện ra sao, nhưng từ lúc em lên đại học hình như chưa về nhà bao giờ? Thù lớn đến thế hả?"

"Mỗi năm em đều gửi tiền trở về." Thường Tương Tư lạnh nhạt nói: "Cũng đủ dùng ạ!"

Viện trưởng Chung chỉ tay vào ngực: "Nếu dùng tiền có thể giải quyết được vấn đề thì còn cần thầy quan tâm ư? Chính em cũng rõ ——"

Thường Tương Tư bất đắc dĩ, viện trưởng Chung lại nói nhỏ, giống như đó là một bí mật: "Thầy đã hỏi Tiểu Bạch rồi, tên nhóc đó còn chưa kết hôn đâu." Nói xong ông ra vẻ như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thường Tương Tư cười nói: "Thầy à, chẳng phải thầy nói muốn em mưa dầm thấm lâu với bác sĩ Thái ư?"

"Ồ, thích Tiểu Thái rồi hả? Thế cũng được!" Viện trưởng Chung vỗ tay vịn sô pha: "Người được chọn là ai thầy không quan tâm, em chỉ cần chọn một người là được! Ngày nào thầy cũng thấy cái mặt lạnh của em đi qua đi lại trong bệnh viện trông chẳng khác gì nữ quỷ!"

"Thầy, thầy quan tâm em quá!"

"Chứ còn gì nữa! Ngay cả đàn anh của em thầy cũng không lo được thế đâu ——"

Viện trưởng Chung lại khuyên Thường Tương Tư một lúc, mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa bèn giục cô vào bếp xào thịt. Thường Tương Tư biết viện trưởng Chung thích ăn thịt xào, thay tạp dề vào bếp, sau khi xào thịt lại nấu mỳ cho hai người, sợi mỳ trắng trẻo kết hợp với thịt xào, hành lá với cải thìa, viện trưởng Chung ăn hết một bát lớn.

Ăn mỳ xong, viện trưởng Chung lại trao đổi với Thường Tương Tư về kế hoạch sắp tới của bệnh viện, bảo cô an tâm, không phải lo lắng.

Thường Tương Tư trò chuyện với viện trưởng Chung xong, áp lực trong lòng không giảm đi bao nhiêu, lo lắng sốt ruột về nhà.

Cô cảm nhận được sự quan tâm và yêu quý mà viện trưởng Chung giành cho mình, nhưng ngay cả cô còn bất lực với bản thân, chỉ có đi trước nửa năm để ông yên tâm, coi như là tẫn hiếu.

Thường Tương Tư đến dưới chung cư, cả khu tràn ngập tiếng nói cười, mấy bác sĩ trẻ hẹn nhau ra đánh cầu lông, nam nữ có tất.

Thường Tương Tư đứng nhìn một lát, có Thái Bỉnh Khôn là chủ lực cộng tác với bác sĩ Tiểu Vương, hai người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đánh bại hai đội tới khiêu khích. Thái Bỉnh Khôn mặc đồ thể thao, cả quá trình chạy như bay, thân cao chân dài, cơ thể linh hoạt, chưa từng để lọt cầu, dẫn bác sĩ Tiểu Vương thắng đến vang dội.

Mọi người rủ Thường Tương Tư vào chơi cùng, Thường Tương Tư chỉ vào cổ tay còn chưa lành, tỏ vẻ chỉ đứng xem mà thôi.

Thái Bỉnh Khôn thắng hai trận, đi đến bên người Thường Tương Tư: "Tôi để chìa khóa xe của cô ở hòm thư trước nhà, cô nhớ lấy nhé."

"Cảm ơn cậu!"

Thái Bỉnh Khôn nhìn bộ dáng biếng nhác của Thường Tương Tư, không biết sau khi hoạt động xong nóng người hay là thẹn thùng, mặt đỏ tía tai, anh ta hỏi: "Tương Tư, cô mệt à?"

"Tôi đi gặp viện trưởng Chung nói mấy câu tạm biệt. Ông ấy nói nhiều quá làm tôi buồn ngủ." Thường Tương Tư nhịn ngáp: "Mấy tin nhắn cậu gửi cho tôi có ý gì đấy?"

Thái Bỉnh Khôn cười, ngượng ngùng xoa tóc, nhìn cổ tay của Thường Tương Tư, biết bản thân đã hiểu lầm: "Sao tay cô lại bị thương vậy?"

"Bạch Văn Nguyên, hôm qua anh ấy uống say quá. Tôi dìu anh ấy đi, anh ấy lại tưởng tôi là trộm ——" Thường Tương Tư lắc đầu: "Lúc ấy chỉ thấy hơi đau nên không để ý. Ai biết sẽ thành như bây giờ?!"

Ha ha, lại là Bạch Văn Nguyên!

*****

Thường Tương Tư phát hiện ra thái độ Thái Bỉnh Khôn đối với mình vô cùng kỳ lạ, cứ nói chuyện lại đỏ mặt, mắt không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thậm chí cô chỉ cần nhìn anh ta vài lần, anh ta sẽ bắt đầu luống cuống tay chân. Cô lại quan sát Thái Bỉnh Khôn nói chuyện với người khác, tự nhiên tự tại, nghĩ rồi lại nghĩ, cô chưa từng có ám chỉ gì vượt quá quan hệ đồng nghiệp với Thái Bỉnh Khôn mà.

Thường Tương Tư không tiện vận động, đến giờ bèn đi hỗ trợ nấu cơm, thức ăn vô cùng phong phú, thống nhất nấu trong phòng bếp công cộng tầng một. Dựa theo tính chất công việc của nhân viên y tế, chung cư thống nhất bố trí phòng bếp công cộng, trang bị đồ dùng cơ bản, người nào có nhu cầu đều có thể tự hành động giải quyết vấn đề ăn uống.

Thường Tương Tư hỏi mấy đồng nghiệp nữ chuẩn bị thực đơn, xắn tay áo nấu nước ấm để rửa rau, xắt rau, thái thịt, chỉ chốc lát đã hoàn thành việc dao thớt. Cô thưởng thức những lát thịt đều tăm tắp do chính mình thái ra, ừm, cổ tay bị thương cũng không ảnh hưởng đến năng lực của cô.

Bác sĩ Tiểu Vương thăm dò vào phòng bếp: "Chị Tương Tư, có cần em giúp đỡ không ạ? Em có thể xào rau, sắp mâm!"

Thường Tương Tư vừa lau tay vừa nhìn thực đơn: "Có, em vào xào đi."

Tiểu Vương lập tức vào phòng bếp, đeo tạp dề bắt đầu làm việc.

Thường Tương Tư dựa vào cửa xem động tác bật lửa chao dầu không quá thuần thục của cô nàng, cô ấy còn trẻ, trên mặt mang theo hơi thở của thiếu nữ, hai má tràn đầy collagen. Có lẽ muốn thể hiện cho người trong lòng thấy nên rất nghiêm túc, tựa như đang đối mặt với một ca phẫu thuật phức tạp.

Tuổi trẻ, thật tốt!

Thường Tương Tư nghe thấy chuông điện thoại vang lên, lấy ra xem, là tin nhắn Bạch Văn Nguyên gửi.

Thường Tương Tư không trả lời, khoảng ba phút sau, Bạch Văn Nguyên lại gửi: "Em thật sự không trả lời tôi ư?"

"Hiện tại còn chưa tới ngày mai." Thường Tương Tư một tay gõ chữ, khóe miệng mang theo ý cười.

"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi tới tìm em."

Thường Tương Tư mỉm cười, nhìn mọi người xung quanh, đáp lại: "Không cần, không tiện."

"Vậy em tới tìm tôi nhé?" Bạch Văn Nguyên gấp không chờ nổi.

Thường Tương Tư cảm thấy Bạch Văn Nguyên chỉ bị tình dục làm cho u mê mà thôi, không trả lời.

Bạch Văn Nguyên không phải người dễ dàng từ bỏ, tiếp tục nhắn tới: "Bắt đầu từ bây giờ, nếu trong vòng một tiếng nữa em không tới chỗ tôi, tôi sẽ xuất phát đi tìm em. Em hiểu tính tôi mà!"

Thường Tương Tư cau mày, cảm thấy tính cách không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua của Bạch Văn Nguyên rất có vấn đề.

"Cô đau đầu ư? Sao trông sắc mặt xấu thế?" Không biết Thái Bỉnh Khôn đứng sau Thường Tương Tư khi nào, nhỏ giọng dò hỏi.

Thường Tương Tư lập tức cất điện thoại, Thái Bỉnh Khôn thoáng liếc được mấy chữ.

"Không phải!" Thường Tương Tư phủ nhận.

Thái Bỉnh Khôn đứng bên cạnh Thường Tương Tư: "Vết thương trên tay cô thế nào rồi?"

"Đỡ nhiều rồi." Thường Tương Tư nhìn xuống, đã không còn sưng, chẳng qua vết bầm tím trông hơi sợ thôi.

Thái Bỉnh Khôn còn muốn nói gì đó, trong phòng bếp lại truyền ra tiếng loảng xoảng. Hai người nhìn sang, bác sĩ Tiểu Vương luống cuống làm đổ một đĩa thức ăn trên kệ bếp, mặt đất rơi đầy thức ăn.

"Cẩn thận, cẩn thận." Thái Bỉnh Khôn vội nói: "Cô đừng nhúc nhích, để tôi đi lấy chổi tới xử lý." Nói xong vội vã đi tìm chổi và thùng rác, quả thực là một người đàn ông ấm áp.

Bác sĩ Tiểu Vương đỏ mặt đứng một bên, Thường Tương Tư cười với cô ấy: "Ai mới nấu cơm đều như vậy cả, chuyện thường tình mà."

Bác sĩ Tiểu Vương rũ đầu, "Dạ" một tiếng.

Thường Tương Tư cất điện thoại vào túi áo, nói: "Tiểu Vương, một người bạn của chị vừa mới nhắn tin mời ăn cơm, chị không ăn với mọi người nữa. Chị đi trước đây, tạm biệt."

"Tạm biệt chị Tương Tư!" Giọng Tiểu Vương càng nhỏ.

Thường Tương Tư nhìn cô ấy nói: "Em cố lên!"

Mặt Tiểu Vương đỏ như máu, Thường Tương Tư mím môi cười.

Thường Tương Tư chuồn ra khỏi chung cư, gọi taxi đến chỗ Bạch Văn Nguyên, nhịp tim cô nhanh hơn bình thường.

Dọc đường đi Bạch Văn Nguyên không gửi tin nhắn nữa, Thường Tương Tư có thể yên tĩnh một lát, suy nghĩ kỹ lại, thật ra cô không rõ bản thân muốn gì.

Xe taxi lái rất nhanh, lúc đến dưới nhà Bạch Văn Nguyên còn thừa tận mười phút. Thường Tương Tư chậm chạp đi thang máy lên tầng, đứng trước cửa nhà Bạch Văn Nguyên vài phút, không gõ cửa.

Cửa bật mở, Thường Tương Tư lấy điện thoại ra xem, còn hai phút nữa mới đến giờ, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: "Còn hai phút nữa mới đến một tiếng."

Bạch Văn Nguyên nhướng mày: "Giờ trong điện thoại em chạy quá chậm."

Thường Tương Tư mỉm cười: "Anh quá nóng nảy."

Bạch Văn Nguyên một tay kéo Thường Tương Tư vào phòng, ôm eo cô đẩy sát vào lòng ngực anh.

Thường Tương Tư nghe thấy cửa "Cạch" một tiếng bị đóng lại, không hề giãy giụa, chỉ cảm nhận được sự nhiệt tình khó kiềm chế của Bạch Văn Nguyên.

Tay Bạch Văn Nguyên từ eo Thường Tương Tư lướt xuống mông, lại gấp gáp muốn lần vào trong quần cô, Thường Tương Tư đẩy Bạch Văn Nguyên ra: "Ngồi đi, chúng ta cần nói chuyện một lát đã!"

Bạch Văn Nguyên cắn răng, buông Thường Tương Tư ra, Thường Tương Tư ngồi ngay ngắn trên sô pha, Bạch Văn Nguyên ngồi xuống đối diện cô.

"Anh đã nghĩ được gì?" Thường Tương Tư trầm tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên, dưới ánh đèn trắng, đường nét ngũ quan của Bạch Văn Nguyên vô cùng rõ ràng, hốc mắt sâu thẳm, đường nét góc cạnh giống như lúc nào cũng có thể đấu tranh: "Tôi muốn nghe anh nói rõ ràng."

Từ khi gặp lại Thường Tương Tư, máu trong cơ thể Bạch Văn Nguyên dần dần sôi trào, càng ngày càng không thể kìm nén. Nhưng anh quá hiểu biết Thường Tương Tư, từ lúc mới lớn cô nàng này đã rất khó chiều, anh vội không được chậm cũng không xong, chỉ cần mắc sai lầm sẽ thất bại. Anh nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nói: "Vậy em nói xem, em muốn tôi nghĩ gì?"

Thường Tương Tư cùng Bạch Văn Nguyên nhìn nhau vài phút, phân thắng thua, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Bạch Văn Nguyên chịu thua trước, cười xoa đầu Thường Tương Tư: "Cô nhóc chết tiệt, thôi anh thua!"

Thường Tương Tư duỗi tay hất tay Bạch Văn Nguyên ra, Bạch Văn Nguyên thuận thế nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, không nhanh không chậm nói: "Hôm trước em hỏi anh có thể làm chủ chính mình được không. Anh hiểu ý của em, anh muốn nói cho em biết rằng anh có thể!"

Trong mắt Thường Tương Tư có hoài nghi, Bạch Văn Nguyên nói: "Bây giờ em không phải nói gì, làm gì vì anh, chỉ cần đảm bảo không hề chạy trốn, anh có thể cho chúng mình một kết thúc đẹp. Em có tin không?"

Bạch Văn Nguyên ghé sát vào Thường Tương Tư, khàn giọng nói: "Anh vừa trông thấy bộ dáng em nhìn anh, anh đã biết, chuyện giữa hai ta không thể yên!"

Thường Tương Tư nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng Bạch Văn Nguyên đã đoán ra được cô mềm lòng từ ánh mắt cô, trực tiếp đè cô xuống sô pha, bóp vòng eo nhỏ nhắn. Bạch Văn Nguyên nhìn chằm chằm Thường Tương Tư, tay trượt xuống dưới cử động, sóng tình ập đến, Bạch Văn Nguyên cười: "Em ướt rồi."

Thường Tương Tư chẳng thể che dấu phản ứng của cơ thể, đỏ mặt, không thể phản kháng lại Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên không hề khách khí cởi quần áo của Thường Tương Tư ra, dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể trần trụi hiện ra, khung xương tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp. Ánh mắt Thường Tương Tư dịu dàng, thái độ nhu thuận, tác dụng còn mạnh hơn cả xuân dược. Bạch Văn Nguyên hoàn toàn mất kiểm soát, cởi quần áo của mình ra, để lộ cơ ngực và bụng, đè người xuống.

Thường Tương Tư luôn biết, Bạch Văn Nguyên mặc quần áo còn giống người, một khi đã cởi quần áo thì chính là dã thú, không thể kiểm soát. Không hề có màn dạo đầu, cô trực tiếp bị anh cuồng dã tiến vào, nhíu mày nói: "Anh nhẹ chút."

"Thèm khát bao lâu, không nhẹ được." Bạch Văn Nguyên hít thật sâu một hơi, tay giữ chặt chân Thường Tương Tư, không cho phép cô lùi bước, không cho phép cô sợ mệt, ép cô thể hiện các loại tư thế.

Bạch Văn Nguyên không cho Thường Tương Tư phản kháng, thấy mặt cô đỏ ửng, liều mạng cắn môi, bên dưới chín cạn một sâu, bên trên cắm ngón tay vào miệng cô, nhướng mày nói: "Em kêu ra đi!"

Hơi thở Bạch Văn Nguyên mang theo lửa, thiêu đốt Thường Tương Tư đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể phát ra tiếng vang mờ ám.

Thường Tương Tư quay đầu đi, né tránh tay của Bạch Văn Nguyên, không muốn cứ thế mà khuất phục.

Chân Bạch Văn Nguyên đè lên chân Thường Tương Tư, tay ôm hông Thường Tương Tư, mạnh mẽ rút ra cắm vào.

Sô pha quá mềm, Bạch Văn Nguyên làm không được tận hứng, dứt khoát duỗi tay nâng mông Thường Tương Tư hướng về phía trước, cắm thật sâu vào trong cơ thể cô rồi lại chậm rãi rút ra.

Thường Tương Tư run rẩy mãnh liệt, nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dốc tinh tế.

Thường Tương Tư bị nhốt dưới thân Bạch Văn Nguyên, trừ một chỗ là cứng, còn lại toàn thân đều là mềm, cuối cùng chẳng còn sức để cử động dù là một ngón tay.

Bạch Văn Nguyên đúng là lòng tham không đáy, hai người làm một lần trên sô pha, lúc vào phòng vệ sinh tắm, Thường Tương Tư lại bị đè vào bồn rửa tay làm với một tư thế khó.

Thường Tương Tư mệt đến không mở nổi mắt: "Anh cho em nghỉ ngơi một chút, được không?"

Bạch Văn Nguyên thở dốc nói: "Em nhịn được ư? Nhưng anh nhịn không nổi!"

Thường Tương Tư mất kiên nhẫn, hung hăng chọc xuống điểm yếu của Bạch Văn Nguyên, cơ thể Bạch Văn Nguyên cứng đờ, bất mãn nói: "Có ai như em không? Cho người ta ăn nhưng chỉ có thể ăn một nửa?"

"Em vẫn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi đây!" Thường Tương Tư xoay người bò dậy, đùi bủn rủn khiến cô xấu hổ gần chết.

Thường Tương Tư bật nước ấm tắm rửa, dòng nước tinh khiết chảy qua làn da trắng nõn. Bạch Văn Nguyên đi tới ôm lấy Thường Tương Tư, lúc này mới bắt đầu gặm cắn vai cổ cô, nằm tay Thường Tương Tư kéo xuống phía dưới. Thường Tương Tư bóp nhẹ vật trong tay, cúi đầu nhìn, lại thấy tay của mình được bàn tay to của Bạch Văn Nguyên bọc lấy, cử động lên xuống. Bạch Văn Nguyên phát ra tiếng thở dốc, cắn cô càng ngày càng mạnh, Thường Tương Tư quay đầu đi, tay còn lại của Bạch Văn Nguyên kéo tóc cô, ép cô ngửa đầu nhìn thẳng anh. Hai mắt cô ướt át, đôi môi trơn bóng, vật trong lòng bàn tay vừa cứng vừa nóng, tim cô cũng nóng lên theo, Bạch Văn Nguyên cúi đầu cắn môi cô, rốt cuộc cũng xong việc.

Thường Tương Tư bọc khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp vào bếp tìm đồ ăn, quả nhiên, chẳng có thứ gì ăn được, nhìn tủ lạnh trống rỗng, Thường Tương Tư chưa từng thấy bản thân đói khát như giờ phút này.

Bạch Văn Nguyên xử lý xong chính mình, để trần ra khỏi phòng vệ sinh, tăng nhiệt độ máy sưởi trong phòng lên, nói vọng vào phòng bếp: "Em đừng tìm nữa, trong nhà không có đồ ăn đâu, để anh gọi cơm bên ngoài về."

Thường Tương Tư ôm khăn tắm đi ra phòng khách, nhặt quần áo rơi tán loạn dưới mặt đất lên, chậm rãi mặc vào.

Bạch Văn Nguyên rũ nước trên tóc, cơ bụng rõ ràng, anh nhìn Thường Tương Tư nói: "Em đừng mặc lại đồ cũ, để anh đến nhà em lấy đồ mới sang thay."

Thường Tương Tư nói: "Em còn phải đi về."

"Ngủ xong là chạy luôn hả?" Bạch Văn Nguyên nhặt khăn tắm mà Thường Tương Tư ném trên sô pha lên quấn ngang hông.

Thường Tương Tư nghiêng đầu, tóc dài rủ trên vai, liếc Bạch Văn Nguyên một cái, trả lời qua loa: "Ngày mai em có ca sớm, chỗ anh cách bệnh viện xa quá."

"Anh đưa em đi làm." Bạch Văn Nguyên giữ tay Thường Tương Tư, không cho cô mặc áo khoác.

Thường Tương Tư đang định trả lời, có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Văn Nguyên bất mãn nhíu mày, đã muộn thế này còn tới quấy rầy, người đến rõ ràng không có gì tốt.

"Anh mau mặc quần áo rồi ra mở cửa đi." Thường Tương Tư kéo tay áo, mặc quần áo chỉnh tề.

Bạch Văn Nguyên vào phòng ngủ tìm quần áo sạch sẽ, Thường Tương Tư thấy phòng khách hơi bừa bộn, vội nhặt đồ Bạch Văn Nguyên cởi ra ném vào máy giặt ngoài ban công, dọn sạch sô pha. Tốc độ mặc đồ của Bạch Văn Nguyên rất nhanh, chưa đến vài phút đã ra ngoài, bước đến mở cửa.

Thường Tương Tư đứng cạnh sô pha, không biết ai ở ngoài cửa, chỉ mơ hồ nghe thấy Bạch Văn Nguyên nói một tiếng: "Sao em lại tới đây?"

Sau đó là giọng phụ nữ, mềm mại ngọt ngào, người đó nói: "Anh gửi cho em một tin nhắn như vậy làm em lo lắng. Gọi cho anh cũng không nhấc máy nên em đến đây xem thử!"

Thường Tương Tư cảm thấy tiểu khu này quá yên tĩnh, cô còn có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong mạch máu của mình.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)