Vay nóng Homecredit

Truyện:Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá) - Chương 01

Nếu Như Anh Yêu Em (Lục Chá)
Trọn bộ 54 chương
Chương 01
Người cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Mưa xuân triền miên, khiến tâm trạng Thường Tương Tư rất tồi tệ.

Thường Tương Tư bận rộn từ 6 giờ sáng đến 3 giờ chiều, chạy qua chạy lại giữa phòng bệnh với phòng phẫu thuật, chỉ kịp ăn một quả trứng luộc. Cô mệt đến đau đầu, đau đầu đến buồn nôn. Nhân lúc không có bệnh nhân tới khám, Thường Tương Tư lấy áo lông trong phòng nghỉ khoác lên ngoài áo blouse trắng, cất điện thoại vào trong ngăn kéo bàn làm việc, leo cầu thang thoát hiểm lên sân thượng hít thở không khí.

Mùa xuân năm nay rét vô cùng, vừa mưa vừa có sương, kéo dài tận hai tháng trời, chẳng được mấy ngày nắng.

Ngoài sân thượng gió thổi rất lớn, mưa nhỏ lất phất, mặt Thường Tương Tư lạnh đến trắng bệch, ngắm nhìn chân trời cách đó không xa. Bảy năm học đại học Y, sau khi tốt nghiệp, cô lập tức được tới làm việc tại bệnh viện trung tâm Bình Thành, bấm bấm đầu ngón tay, mấy năm nay, ngày qua ngày, ngoại trừ bận rộn công việc và ngoại chức, thời gian thảnh thơi cũng chẳng có mấy.

"Tương Tư ——"

Thường Tương Tư quay đầu, Thái Bỉnh Khôn chống tay vào cửa thoát hiểm mỉm cười với cô, Thường Tương Tư nở nụ cười đáp trả. Thái Bỉnh Khôn là nhân tài mới được khai quật từ bệnh viện tuyến tỉnh, không chỉ có sơ yếu lý lịch tốt, bề ngoài cũng đẹp đến say lòng người, tựa như một bông hoa hồng diễm lệ trang trí trên tấm vải trắng, chỉ điểm thêm màu sắc, lại khiến tấm vải trắng trở nên rực rỡ. Thường Tương Tư cho rằng người đẹp trên thế gian này, đẹp thì đẹp, nhưng chưa thoát ra được phạm trù con người, song Thái Bỉnh Khôn lại đẹp tựa thiên tiên.

Ngày đầu tiên Thái Bỉnh Khôn nhậm chức, viện trưởng Chung tự mình dẫn anh ta vào văn phòng Thường Tương Tư, bố trí cho anh ta ngồi đối diện với bàn làm việc của cô, để Thường Tương Tư giúp anh ta quen dần với quy định của bệnh viện và môi trường làm việc.

Lần đầu tiên Thường Tương Tư gặp Thái Bỉnh Khôn, cô ngồi thật lâu cũng không thốt được nên lời, sau đó lặng lẽ nói chuyện với viện trưởng Chung: "Thầy cảm thấy bệnh viện chúng ta tuyển người đẹp như vậy có ổn không?"

"Năng lực chuyên môn của cậu ấy rất tốt." Viện trưởng Chung lại rất cởi mở, nói đùa: "Em đừng có kỳ thị cậu ấy."

"Em chỉ sợ tạo phiền phức thôi ạ." Bệnh viện là nơi công cộng, người bệnh nhiều, nhân viên y tế nhiều, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, nếu ai có quan hệ bất chính, chuyện bê bối sẽ nhanh chóng bị phanh phui: "Thầy quản lý bệnh viện cũng chẳng dễ dàng gì. Thầy không muốn mỗi ngày lại có bác sĩ nữ, y tá nữ đến khóc lóc trong văn phòng của mình đúng không? Hoặc là chồng của bác sĩ nữ, y tá nữ tới bệnh viện để chặn người?"

"Thế nên thầy mới sắp xếp cậu ấy tới văn phòng của em, em giúp thầy trông chừng, dẫn dắt cậu ấy nhé." Viện trưởng Chung rất yên tâm về Thường Tương Tư.

Thường Tương Tư bị viện trưởng Chung cưỡng chế nhận nhiệm vụ, không thể phản kháng nên đành chấp nhận xử lý, bình thường cô không phải người nhiệt tình, chỉ khi nào rảnh rỗi mới nói với Thái Bỉnh Khôn vài câu.

"Cô quên mang điện thoại hả? Viện trưởng gọi cho cô mấy cuộc mà không được, đành để tôi đi tìm cô, ông ấy có chuyện muốn nói với cô." Dáng người Thái Bỉnh Khôn rất đẹp, cao ráo, da trắng sáng như ngọc, có thể do mới leo cầu thang, miệng nhỏ hé ra thở dốc, môi hồng tỏa sáng: "Tôi phải tìm cô từ phòng bệnh tới khoa Tổng hợp bên này mới thấy."

"Vừa rồi có thời gian rảnh nên tôi chuồn ra ngoài nghỉ ngơi một lát." Thường Tương Tư nói: "Làm phiền cậu quá."

"Không phiền đâu, tôi cũng nhân cơ hội để nghỉ xả hơi đấy." Thái Bỉnh Khôn nhìn búi tóc trên đầu Thường Tương Tư, tóc đen bay phất phơ bên tai, nước mưa li ti dính đầy lên tóc: "Sao cô không che ô? Đứng một mình dưới trời mưa làm gì thế? Cẩn thận kẻo bị cảm đấy."

"Ừ, tôi biết rồi." Thường Tương Tư thuận miệng nói lời cảm ơn: "Cậu ăn cơm chưa?"

"Đương nhiên là tôi ăn rồi, giờ cũng muộn rồi mà!" Thái Bỉnh Khôn đi vào trong mưa: "Cô ăn chưa?"

"Tôi chưa."

"Sao thế? Tâm trạng không vui hả?" Thái Bỉnh Khôn quan tâm nói: "Tôi ra ngoài mua giúp cô chút gì nhé?"

"Đừng tốn công, tôi chỉ quá mệt thôi!" Thường Tương Tư đút tay vào trong túi áo: "Qua thời gian này thì tốt rồi."

Thái Bỉnh Khôn khẽ mỉm cười, không để tâm tới sự lạnh nhạt của Thường Tương Tư. Thường Tương Tư xoay người đi tới cầu thang, Thái Bỉnh Khôn quay đầu lại đi bên cạnh cô, vừa bước xuống vừa nói: "Đồng nghiệp trong khoa đang ồn ào, muốn tiễn hai chúng ta đến huyện Bắc Bộ, tổ chức liên hoan vào tối thứ bảy. Họ đã đặt xong chỗ ở nhà hàng rồi, đến hôm đó tôi gửi địa chỉ qua WeChat cho cô nhé."

Thường Tương Tư không quá hứng thú, Thái Bỉnh Khôn lại rất nhiệt tình với hoạt động tập thể, lần nào cũng muốn mời Thường Tương Tư.

"Cô không thích liên hoan à?" Thái Bỉnh Khôn không thấy Thường Tương Tư trả lời, quan tâm hỏi.

Thường Tương Tư quay đầu lại nhìn Thái Bỉnh Khôn: "Không phải."

Bình thường Thường Tương Tư không thích nói chuyện với người khác, trông có vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt cô vừa đen lại vừa sáng, khi nhìn người khác luôn nhìn thẳng vào mắt, không hề né tránh. Viện trưởng Chung đã từng nói, ánh mắt cô nhìn người khác quá sắc bén, giống như cắm thẳng dao phẫu thuật vào tim, đa số người bị nhìn trực tiếp như vậy sẽ cảm thấy bị mạo phạm dẫn đến không thích. Mọi khi Thường Tương Tư rất chú ý, không bao giờ nhìn ai quá năm giây, nhưng thái độ của Thái Bỉnh Khôn đối với cô lại làm cô không thể không nghiêm túc nhìn. Lông mi Thường Tương Tư dính mưa xuân, trong ánh mắt thoáng vẻ mỏi mệt và ưu thương, tựa như vực sâu không thể chạm tới, Thái Bỉnh Khôn hoàn toàn không tránh né cái nhìn của Thường Tương Tư, ngược lại còn đáp trả.

"Nếu không chúng ta đi ăn riêng?" Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư đề nghị.

Thường Tương Tư nghiêng đầu, đuôi mắt Thái Bỉnh Khôn hơi xếch, đồng tử phiếm nâu, làn da trắng trẻo, bỗng dưng quyến rũ lạ thường. Thường Tương Tư cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, cau mày đi xuống cầu thang rẽ vào hành lang bệnh viện.

Máy sưởi trong bệnh viện rất ấm, cô tiện tay cởi áo lông vắt lên cánh tay, một bên sửa sang lại áo blouse trắng một bên nói: "Mọi người tụ tập với nhau vui hơn chứ! Bác sĩ Thái, tôi đi tìm viện trưởng trước đây, tạm biệt."

"Tạm biệt." Thái Bỉnh Khôn đứng cuối hành lang, nhìn bóng dáng mảnh mai của Thường Tương Tư một lúc, rút điếu thuốc đi ra ban công.

Thường Tương Tư đi tới trước văn phòng, gõ gõ cửa, vài giây sau đẩy cửa đi vào.

"Tiểu Thường đấy à, em ngồi đi——" Viện trưởng Chung đặt tài liệu trong tay xuống, nâng mắt kính, trông Thường Tương Tư có vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi: "Mệt lắm hả?"

"Thầy Chung, thầy tìm em ạ?" Thường Tương Tư ngồi xuống đối diện với viện trưởng Chung, trong tay ông là một chồng tài liệu báo cáo, tập tài liệu xếp trên cùng chính là bản thân mình. Viện trưởng Chung là thầy giáo của Thường Tương Tư ở đại học Y, là một người vô cùng dí dỏm hài hước, đối xử với học trò và cấp dưới rất bình đẳng, Thường Tương Tư vô cùng kính trọng người thầy này, cũng thân thiết gọi ông là thầy chứ không phải viện trưởng.

Viện trưởng Chung để Thường Tương Tư tự rót nước, hỏi han tình hình công việc gần đây, hàn huyên chuyện vặt trong cuộc sống một lát, lúc này mới nói "Bệnh viện bố trí để em và Tiểu Thái đến bệnh viện huyện Bắc Bộ hỗ trợ, sao em còn chưa nộp đơn đăng ký."

"Năm ngoái chúng em được điều đến phía Bắc Tân Cương, tại sao năm nay lại điều đến huyện Bắc Bộ ạ?" Huyện Bắc Bộ nằm ở tỉnh kế bên Bình Thành, nếu tính theo đường chim bay trên bản đồ thì chỉ cách thành phố Bình hơn 300-400 km, nhưng lại đông dân, đất đai thì cằn cỗi, là huyện nghèo khó của quốc gia. Dựa theo lẽ thường, bệnh viện trung tâm thành phố điều nhân sự đi hỗ trợ hoặc là Châu Phi, hoặc là cơ sở bệnh viện trong nước xa tới ngàn km.

"Em chê gần quá hả?"

"Em muốn đợi thêm một năm nữa, đổi đến nơi khác ạ." Thường Tương Tư suy nghĩ một lát, nói đùa: "Đúng là gần quá, em sợ người ta nói thầy bênh người của mình."

"Ở tuổi em bây giờ nên đi rèn giũa thêm, chậm một năm sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội." Viện trưởng Chung chớp mắt: "Nhân lúc còn chưa có bạn trai, chưa kết hôn, chưa sinh con, em nên làm sơ yếu lý lịch của mình trở nên đẹp hơn."

"Em biết rồi ạ."

"Vậy thì tại sao em còn chưa nộp đơn đăng ký." Viện trưởng Chung khó hiểu: "Hôm qua Tiểu Thái đã nộp cho thầy rồi, chỉ chờ mỗi em thôi đấy. Đúng rồi, em cảm thấy Tiểu Thái thế nào?"

"Khá tốt ạ, chuyên môn rất giỏi, làm việc có trách nhiệm, phối hợp với chúng em cũng không tệ."

"Em giả vờ không hiểu cái gì?" Viện trưởng Chung trêu chọc: "Thầy thấy cậu nhóc này rất tốt, cố tình sắp xếp đến văn phòng của em, em không định mưa dầm thấm lâu hả?"

"Thầy à, chẳng qua thầy không biết những chuyện sau khi cậu ấy đến đấy thôi, văn phòng của em suýt nữa trở thành chợ bán thức ăn, chốc lát lại có y tá nữ mang đồ ăn vặt đến, chốc lát lại có bệnh nhân nữ tới hỏi bệnh án. Còn có những người to gan, trực tiếp chạy tới chung cư tặng trái cây, đưa thức ăn, vô cùng sôi nổi. Sức cạnh tranh lớn thế này em không tham dự nổi." Thường Tương Tư cười: "Hơn nữa, em không thích cả hai đều là bác sĩ, ai cũng bận rộn sẽ không chăm chút được cho gia đình."

"Lấy cớ! Em đấy ——" Viện trưởng Chung lắc đầu: "Muốn tới 30 à? Đừng tự ép mình thành gái lỡ thì ——"

Thường Tương Tư cười ra tiếng: "Không đâu ạ, em có dự tính riêng của mình rồi."

"Chuyện quá khứ em nên để nó qua, đừng vấn vương nữa. Thời gian nộp đơn thầy có thể kéo dài thêm cho em một tuần, em về nhà nghĩ kĩ đi, đừng lãng phí thời gian. Thầy bồi dưỡng được một học trò nữ cũng không dễ đâu, nghĩ lên ——"

"Cảm ơn thầy ạ, em sẽ suy nghĩ thật kĩ." Thường Tương Tư nói: "Em sẽ chịu trách nhiệm với chính mình."

Thường Tương Tư phải đảm bảo vô số thứ với viện trưởng Chung mới có thể thoát thân. Ra khỏi văn phòng viện trưởng, Thường Tương Tư thở phào nhẹ nhõm một hơi, về văn phòng lấy điện thoại.

"Về rồi hả?" Thái Bỉnh Khôn lật hồ sơ bệnh án trên bàn làm việc: "Viện trưởng lại làm công tác tư tưởng với cô à?"

Thường Tương Tư treo áo blouse trắng vào tủ, mặc áo lông rồi kéo khoá lên: "Ừ."

"Cô vẫn chưa nộp đơn đăng ký là do có ý định khác ư?" Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư gầy, nhưng ngực nở, eo cũng nhỏ nhắn.

"Không phải, tôi muốn suy nghĩ lại!"

"Sao thế? Có bạn trai nên không nỡ hả?" Thái Bỉnh Khôn nói đùa: "Huyện Bắc Bộ rất gần, hơn nữa cũng chỉ đi nửa năm, chẳng mấy chốc là qua rồi."

Thường Tương Tư ngẩng đầu nhìn Thái Bỉnh Khôn, bình tĩnh nói: "Tôi không có bạn trai."

"Sao lại thế?" Thái Bỉnh Khôn cười: "Tương Tư, cô quyến rũ lắm đấy."

Thường Tương Tư không muốn nói về vấn đề này, mở cửa phòng, lại nói: "Hôm nay tôi tan làm trước, có chuyện thì gọi cho tôi nhé, tạm biệt."

Ở độ tuổi này của Thường Tương Tư có phần khó xử, sắp tròn 30, không tính là trẻ, nhưng muốn cô chấp nhận mình già lại không thể. Hai năm trước còn có đồng nghiệp nhiệt tình quan tâm tới vấn đề cá nhân của cô, thỉnh thoảng giới thiệu cho cô những anh chàng độc thân ưu tú, nhưng sau vài lần giới thiệu mà không có tiến triển gì, đồng nghiệp cảm thấy Thường Tương Tư có vẻ kén chọn, không còn tâm trạng làm bà mối nữa. Thường Tương Tư lại như được giải thoát, cảm thấy may mắn vì không phải giữ mối quan hệ đồng nghiệp mà đi ứng phó với những người đàn ông xa lạ nữa.

Muốn đi tới cổng bệnh viện phải qua một bãi đỗ xe lớn, bệnh viện trung tâm thành phố Bình là bệnh viện tốt nhất trong các tỉnh lân cận, bệnh nhân đến rất đông. Để giải quyết vấn đề tìm chỗ đậu xe, bệnh viện đã phải chuyển toàn bộ khoảng sân sau cổng thành bãi đỗ, chỉ để lại một lối đi thoát hiểm cho mọi người ra vào. Thường Tương Tư nghiêng người đi vào bãi đỗ xe, giáp mặt với mấy chiếc xe đi vào, cô đứng bên đường chờ ô tô qua, ánh mắt rơi xuống bánh xe đang lăn chầm chậm, thầm nghĩ nếu bây giờ đến phòng tập thể thao hoạt động một tiếng, chẳng biết cơ thể có chịu nổi không.

Một chiếc ô tô màu đen đi qua hạ cửa sổ xuống, Thường Tương Tư ngước mắt, đối mặt với người đàn ông đang ló đầu ra, hai người đồng thời ngẩn ra.

Thường Tương Tư khẽ hé miệng, trong đầu trống rỗng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Thường Tương Tư?" Tiếng người đàn ông đó như được phát ra từ trong lồng ngực, vừa trầm vừa dày.

Tay Thường Tương Tư siết chặt lấy túi xách, môi run lên, định nói gì đó lại không phát ra tiếng.

Người đàn ông đó có ngũ quan sắc nét, mày rậm mắt sâu, mũi thẳng tắp, miệng mím chặt, lúc không cười trông rất hung dữ. Múi cơ trên mặt anh giật giật, miệng nói gì đó, sau lại quay đầu đi, sườn mặt vừa góc cạnh lại khôi ngô, anh nhanh chóng lái xe vào bãi đỗ, bỏ rơi Thường Tương Tư ở phía sau.

Thường Tương Tư ngẩn ra, cô không nghe rõ lời anh nói, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại được, chẳng qua cô mới đá anh có hai lần thôi, hơn nữa đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, anh có cần phải trốn cô như trốn quỷ thế không?

Thường Tương Tư không phải là người thích sa vào chuyện cũ, cô gần như đã quên mất dáng vẻ của người đàn ông này như thế nào. Những kỉ niệm tình yêu cũng đã dần phai nhạt giữa năm dài tháng rộng, điều duy nhất cô còn nhớ rõ là cả hai lần chia tay đều do cô đề nghị, về phía anh lại dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người kia nhìn cô thật lâu. Thường Tương Tư từng nghĩ đến ánh mắt của anh, nhưng cô thật sự chẳng thể nhìn thấu anh, cũng chẳng thể biết được trong đó rốt cuộc có bao nhiêu phần đau lòng cùng quan tâm. Cô chỉ nhớ rõ duy nhất một thứ, người đàn ông này, tên là Bạch Văn Nguyên.

*****

Thường Tương Tư tìm được xe của mình, mở cửa ngồi vào, sau một lúc mới hoàn hồn, chậm rãi lái xe ra cửa.

Xe đi đến cổng ra, Thường Tương Tư nhìn thấy Bạch Văn Nguyên mặc áo khoác đen đứng ngoài cổng nhìn xung quanh, quan sát từng chiếc xe ra vào. Lần cuối cùng Thường Tương Tư gặp Bạch Văn Nguyên là lúc anh còn trẻ, trên người tràn ngập lực lượng, những lực lượng dư thừa đó dồn hết vào ánh mắt, nhìn người ta như muốn xuyên thủng. Bạch Văn Nguyên hiện tại, mặt lạnh tanh, ánh mắt nhạy bén mà cảnh giác, tư thái thoạt trông vô cùng tùy ý, nhưng Thường Tương Tư khẳng định anh đang muốn tìm người.

Thường Tương Tư lái xe tiến lên, ấn còi hai lần, tầm mắt Bạch Văn Nguyên lập tức dịch sang, cơ thể cũng cử động theo, duỗi tay kéo cửa xe của Thường Tương Tư.

Thường Tương Tư nhìn bảo vệ nhấc thanh chắn lên, cố ý dừng xe lại một lúc. Cô không ngờ Bạch Văn Nguyên sẽ chủ động tới tìm cô, ma xui quỷ khiến mở khoá cửa.

Bạch Văn Nguyên mang theo không khí lạnh lên xe, nhanh chóng nói: "Vừa rồi tôi bảo em đợi tôi một lát, sao lại đi nhanh thế? Tôi đến bệnh viện làm việc, không thể ở lại lâu."

Thường Tương Tư khởi động xe, rẽ phải ra cửa sau chậm rãi đỗ xe bên đường: "Tôi không nghe thấy, ngại quá."

"Vậy em đưa số điện thoại và địa chỉ nhà cho tôi đi." Bạch Văn Nguyên đơn phương quyết định, anh bình tĩnh mà kiên định biểu đạt ý của mình, không cần bất cứ ai nghi ngờ.

Thường Tương Tư nói: "Tôi để anh lên xe chẳng qua là vì không muốn đứng ngoài cổng gây tắc."

Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư không thèm nhìn anh mà nhìn thẳng đường phía trước.

Bạch Văn Nguyên khẽ nhíu mày: "Tôi không ngờ em lại ở Bình Thành, được năm sáu năm rồi nhỉ?"

"Ừm!" Thường Tương Tư gằn giọng nói.

"Nếu gặp thì cứ gặp, cũng không cần thiết cố tình lảng tránh." Bạch Văn Nguyên duỗi tay lấy điện thoại đang đặt trên tay vịn của Thường Tương Tư, Thường Tương Tư không muốn cho anh phương thức liên hệ, vậy thì anh tự lấy. Bạch Văn Nguyên mở điện thoại, vừa nhìn thấy máy cài mật khẩu bảo vệ, mày càng nhăn: "Mật khẩu máy em là gì?"

Rốt cuộc Thường Tương Tư cũng quay đầu sang nhìn Bạch Văn Nguyên, duỗi tay rút điện thoại của mình ra khỏi tay anh.

Bạch Văn Nguyên không ngăn cản, bởi vì điện thoại trong người anh đã rung lên, anh lấy điện thoại ra xem, nói với Thường Tương Tư: "Em đi làm hay đi khám ở bệnh viện này?"

"Đi làm!" Giấu diếm không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ cần Bạch Văn Nguyên thực sự muốn biết thì cho dù long trời lở đất anh cũng có thể đạt được mục đích.

Bạch Văn Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu đi làm thì rất dễ tìm, anh nói: "Vậy là tốt rồi. Hiện tại tôi thực sự có việc, tôi đi trước nhé."

Thường Tương Tư hé miệng, nhưng Bạch Văn Nguyên không cho cô cơ hội nói chuyện, vội vàng mở cửa xuống xe, vừa nghe điện thoại vừa đi vào trong bệnh viện.

Thường Tương Tư đập mạnh xuống tay lái, tâm trạng vô cùng bực bội.

Làm một bác sĩ phụ trách, tăng ca là chuyện bình thường, còn làm một bác sĩ mổ chính, một cuộc phẫu thuật đứng bảy tám tiếng đồng hồ cũng là việc thường xuyên. Để giữ gìn vóc dáng, Thường Tương Tư kiên trì tập thể hình năm sáu năm, mỗi tuần chạy máy, tập tạ ba lần trong phòng thể hình. Cô rất thích loại vận động cường độ cao khiến cơ thể phải toát mồ hôi liên tục này, cũng thích khoái cảm cơ thể thả lỏng sau một lúc căng gồng lâu, hoạt động như thế giúp cô giải toả áp lực trong công việc.

Thường Tương Tư lái xe đến phòng tập thể thao gần bệnh viện, chạy nửa tiếng, tập mấy tổ hợp vận động, dưới sự hướng dẫn của pt lại tập với máy tạ.

Mồ hôi nhễ nhại, Thường Tương Tư cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, những bực bội sau khi gặp lại Bạch Văn Nguyên bớt đi, cơn đau đầu cũng giảm, vì thế cô đi tắm rửa, mang mái tóc nửa ướt nửa khô về nhà.

Chỗ ở của Thường Tương Tư cách bệnh viện khoảng mười phút đi xe, là chung cư giành cho bác sĩ độc thân của bệnh viện. Chung cư tọa lạc tại một vị trí tương đối tốt, nằm trung tâm thành phố, xung quanh có trạm xe buýt, tàu điện ngầm, đi bất kỳ phương tiện nào vào thành phố cũng không quá hai mươi phút, nhưng vì chung cư của bệnh viện, ở lâu dài không hẳn là tốt nên rất nhiều bác sĩ chỉ coi chung cư thành nhà ở tạm thời, những người đồng nghiệp vào bệnh viện cùng thời kỳ với Thường Tương Tư đã sớm mua nhà mới dọn đi.

Thường Tương Tư luôn sống một mình, không quan tâm đến việc mua nhà, ở chung cư vô cùng vui vẻ.

Thường Tương Tư đỗ xe vào bãi đậu xe ngoài trời của chung cư, lấy điện thoại ra xem, trong lúc tập thể hình có mấy cuộc gọi nhỡ, cũng có mấy tin nhắn. Thường Tương Tư xem nội dung tin nhắn trước, y tá trưởng Tô Thanh báo cáo lại với cô tình trạng phục hồi sau khi phẫu thuật của những bệnh nhân cô phụ trách, vì cô tan tầm rồi nên đã đi tìm Thái Bỉnh Khôn. Thái Bỉnh Khôn cũng gửi tin nhắn tới, nói rằng người nhà bệnh nhân cảm thấy tình trạng khôi phục của vết thương không tốt, yêu cầu bác sĩ chủ trị cho ý kiến, anh ta đã đi kiểm tra, chỉ nhiễm trùng nhẹ, cho dùng thuốc hạ sốt. Sau khi đọc xong tin nhắn, Thường Tương Tư gọi lại vào những cuộc gọi nhỡ, thu xếp xong xuôi công việc rồi xuống xe chầm chậm đi lên tầng.

Nhà của Thường Tương Tư là một phòng đơn nằm ở tầng ba, bên cạnh là phòng của Thái Bỉnh Khôn. Thường Tương Tư lên đến tầng thì bật cười, cửa phòng Thái Bỉnh Khôn quả nhiên lại treo túi trái cây như mọi khi, không biết bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân nào mang tới, trước cửa còn để một cái bình giữ nhiệt, lại không biết ai dâng canh tình yêu lên đây.

Thường Tương Tư mở cửa vào nhà, thả túi xách và chìa khóa lên bàn, ngả người xuống chiếc giường mềm mại, chỉ muốn ngủ một giấc đến sông cạn đá mòn.

Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, cửa phòng Thường Tương Tư bị gõ vang, Thường Tương Tư lười biếng trở mình, không muốn đi mở cửa chút nào. Người tới gõ cửa vào lúc này chỉ có thể là Thái Bỉnh Khôn, hôm nào anh ta cũng nhận được quà nhưng không biết là ai đưa, chẳng biết xử lý thế nào, đành phải chia cho hàng xóm.

Thường Tương Tư tiện tay sửa sang lại giường đệm, lấy tay cào tóc cho đỡ rối sau đó đi mở cửa, miệng còn cười trêu: "Hôm nay tôi thấy người ta mang xoài xanh –"

Cửa mở ra, Thường Tương Tư nuốt ngược nửa câu còn lại vào trong, mặt cũng cứng lại, đúng là gặp quỷ, Bạch Văn Nguyên hành động nhanh thật.

Bạch Văn Nguyên rất cao, Thường Tương Tư phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt anh, nói: "Sao anh cái lại tới đây?"

Bạch Văn Nguyên đứng ngoài cửa, nặng nề nhìn Thường Tương Tư: "Em không mời tôi vào nhà sao?"

Sợ Thường Tương Tư khó xử, Bạch Văn Nguyên lại nói: "Không tiện à?"

Thường Tương Tư tránh ra, nói: "Phòng quá nhỏ, tôi chưa kịp thi dọn nên bẩn lắm."

"Tôi không ngại." Bạch Văn Nguyên đẩy cửa tiến vào.

Bên cạnh cửa là phòng vệ sinh, tiếp tục hướng vào trong là phòng khách, cạnh phòng vệ sinh là tủ quần áo gắn tường, vuông góc với tủ quần áo đặt một chiếc sô pha hai người, sau đó là giường đôi chiếm diện tích lớn nhất phòng.

Tầm mắt Bạch Văn Nguyên dừng ở đống chăn ga hơi lộn xộn trên giường đôi, sau đó dời về phía hai cái gối đầu giường.

Thường Tương Tư đi đến trước sô pha: "Anh ngồi đi!"

Bạch Văn Nguyên nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, phòng được trang bị vô cùng đơn giản và trung tính, chưa từng có đồ đạc nào khác.

Thường Tương Tư tìm một lúc mới thấy ấm trà để pha trà, cô rót một tách cho Bạch Văn Nguyên, lại mời anh lần nữa: "Anh uống trà đi."

Lúc này Bạch Văn Nguyên mới ngồi xuống, nâng tách trà lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thường Tương Tư. Mái tóc dài mềm mại của Thường Tương Tư rủ trên vai, lọn tóc ẩm ướt dính vào nhau, ở nhà, cô cởi áo khoác len, chỉ mặc một chiếc hoodie dài, để lộ đường cong quyến rũ nửa người trên.

"Tóc em còn chưa khô mà đã đi ngủ rồi à?" Bạch Văn Nguyên cử động chân, dời mắt: "Không sợ đau đầu ư?"

Thường Tương Tư không trả lời mà hỏi anh: "Sao anh tìm được đến đây?"

"Tôi gặp được chú Chung ở bệnh viện, ông ấy nói cho tôi biết nên tôi tới thử xem." Bạch Văn Nguyên buông tách trà xuống: "Mấy năm không gặp, chú Chung đã già đi nhiều, thật là vất vả!"

Thường Tương Tư "Ừ" một tiếng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn thầy Chung đã cho anh số điện thoại của tôi rồi, tại sao anh không liên hệ trước? Giờ gần đến lúc ăn tôi, nhà tôi lại chưa chuẩn bị gì. Bên ngoài tiểu khu có quán ăn rất ngon, nếu không ra đó ngồi đi?"

Bạch Văn Nguyên dựa lưng vào sô pha, dường như nghĩ tới chuyện buồn cười nào đó: "Phí tiền lắm."

Thường Tương Tư cũng cười: "Lần này để tôi mời đi!"

"Giờ em có tiền rồi à?" Trong lời Bạch Văn Nguyên có phần hài hước.

"Ừm! Có thể giải quyết vấn đề ấm no." Thường Tương Tư gật đầu: "Anh có đi không?"

"Đi thôi!" Bạch Văn Nguyên cũng không vội, đứng dậy nhìn Thường Tương Tư mặc áo khoác, nói: "Tôi vừa mới được điều chức đến Bình Thành, sau này có lẽ sẽ gặp mặt thường xuyên đấy."

Thường Tương Tư mặc áo xong, cầm chìa khóa và ví cất vào túi áo: "Vậy ư?"

"Hình như em khá căng thẳng khi gặp tôi nhỉ." Bạch Văn Nguyên đi theo Thường Tương Tư ra ngoài: "Em cứ thả lỏng đi, hiện tại tôi không có ý gì khác với em đâu."

"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ không quen thôi." Thường Tương Tư kinh ngạc, cô làm bác sĩ, anh theo nghiệp cảnh sát, đáng ra sẽ không có giao thoa.

Bạch Văn Nguyên mỉm cười, không trả lời.

Thường Tương Tư xoay người khóa cửa, ổ khoá có vẻ lỏng, Thường Tương Tư đóng lần không được, trong lòng nghĩ nên tìm người tới thay khóa.

"Để tôi đi!" Bạch Văn Nguyên duỗi tay lấy chìa khóa, Thường Tương Tư cũng không cậy mạnh, đưa chìa khóa cho anh, hai tay lại gần, đầu ngón tay Thường Tương Tư chạm vào lòng bàn tay Bạch Văn Nguyên.

Lòng bàn tay Bạch Văn Nguyên rất ấm áp, ấm áp tựa như tia chớp, xuyên qua tay Thường Tương Tư truyền đến tim cô, cô không kìm được rùng mình, mất tự nhiên quay đầu, chợt nhìn thấy Thái Bỉnh Khôn tan tầm về nhà đang đứng ở cầu thang, tò mò quan sát cô và Bạch Văn Nguyên.

"Tương Tư, cô định ra ngoài hả?" Thái Bỉnh Khôn lên tiếng chào hỏi, lấy chìa khóa ra mở cửa, thấy trên cửa treo túi trái cây, miệng lẩm bẩm một câu gì đó.

Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nhìn Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn gật đầu với anh: "Chào anh, tôi là đồng nghiệp của Tương Tư, Thái Bỉnh Khôn."

"Chào cậu, tôi là Bạch Văn Nguyên." Bạch Văn Nguyên ra sức bấm khoá cửa, chốt khoá cạch một tiếng, đã vào bi. Anh trả chìa khóa cho Thường Tương Tư, chủ động giơ tay về phía Thái Bỉnh Khôn.

Tay hai người đàn ông thoáng nắm chặt rồi lại buông ra, Thái Bỉnh Khôn nhấc túi trên cửa xuống, nhìn thấy là xoài xanh, nói với Thường Tương Tư: "Lại là xoài xanh, cô có muốn không?"

Bạch Văn Nguyên cúi đầu nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư có cảm giác như động vật nhỏ bị thú dữ theo dõi: "Cậu cứ giữ lại ăn đi."

Thái Bỉnh Khôn bất đắc dĩ, cười lắc đầu: "Hai người ra ngoài chơi hả?"

"Bạn cũ nhiều năm không gặp, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. Cậu có muốn đi cùng không?" Thường Tương Tư mời.

Bạch Văn Nguyên đi trước hai bước, nghe thấy Thường Tương Tư mời vậy, rõ ràng không muốn ăn cùng người mới quen biết, nói: "Tương Tư, đi thôi!"

Cảm nhận được Bạch Văn Nguyên kháng cự, Thái Bỉnh Khôn không thèm để ý nói: "Tôi không đi đâu, nghỉ một lát rồi phải về bệnh viện đây!"

"Vậy được rồi, tôi không làm cậu mất nhiều thời gian nữa." Thường Tương Tư tạm biệt Thái Bỉnh Khôn.

Thái Bỉnh Khôn đứng ngoài ban công nhìn xuống dưới, một lát sau thấy hai người một trước một sau ra khỏi cầu thang, hai người không nói gì nhiều, nhưng đi rất gần, bóng trên mặt đất hoà vào nhau.

"Bạn cũ ư?" Thái Bỉnh Khôn lẩm bẩm, cười một tiếng.

*****

Quán cơm rất gần, Thường Tương Tư đi vào chọn một chỗ nằm khuất trong góc, tự gọi cho mình một suất cơm thịt gà.

"Anh muốn ăn gì?" Thường Tương Tư đưa thực đơn cho Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên nhướng mày, chậm rãi nói: "Đáng ra em không nên quên sở thích của tôi nhanh như vậy chứ?"

Người phục vụ đang đợi, Thường Tương Tư nói với người phục vụ: "Cho tôi một suất cơm thịt bò!"

Thái độ không nóng không lạnh của Thường Tương Tư khiến trong lòng Bạch Văn Nguyên khó chịu, nhất là câu "Bạn cũ" mà cô nói với Thái Bỉnh Khôn. Anh nghĩ, bạn cũ sẽ nói em yêu anh ư, bạn cũ sẽ hôn anh say đắm ư, bạn cũ sẽ quấn lấy anh trên giường không chịu đi ư, nếu định nghĩa của cô về bạn cũ khắc nghiệt như thế, vậy thì bạn cũ của cô chỉ có mình anh.

Bạch Văn Nguyên thấy Thường Tương Tư không khác xưa mấy, khuôn mặt to bằng bàn tay trắng lên, đôi mắt vẫn đen láy, nhưng bên trong thiếu thần sắc, thiếu sự khát khao nóng rực. Rõ ràng cô không biết anh đang ngầm tức giận, tay nghịch cốc nước chanh người phục vụ mang tới, thỉnh thoảng bưng lên uống một ngụm, dường như việc chờ đợi thật sự nhàm chán, lại vô thức kéo khăn trải bàn bên cạnh. Cuối cùng, có lẽ Thường Tương Tư cảm thấy không trốn tránh được, chuyển tầm mắt sang mặt anh.

Cuộc chiến không tiếng động lần này, Bạch Văn Nguyên cảm thấy bản thân thắng.

"Cuối cùng em cũng trở thành bác sĩ, đạt được nguyện vọng rồi." Bạch Văn Nguyên cười: "Tôi cứ tưởng rằng em sẽ trốn tôi cả đời."

"Tôi không trốn, tôi vẫn ở Bình Thành, nếu anh muốn tìm cũng có thể tìm được." Thường Tương Tư lấy điện thoại ra đặt lên bàn, suốt 24 giờ luôn phải mở máy đề phòng bệnh viện gọi về.

"Em sống có tốt không?" Bạch Văn Nguyên rút một điếu thuốc ra, do dự chẳng biết có nên châm lửa hay không.

"Cũng ổn!" Thường Tương Tư nhìn ngón tay đang kẹp thuốc lá của anh, ngón tay Bạch Văn Nguyên thon dài, khớp xương tuyệt đẹp, trước đây cô từng cười trêu ghẹo, đây không phải là bàn tay thô, đôi tay này hẳn là dùng để cầm dao phẫu thuật hoặc là đàn dương cầm. Khi đó Bạch Văn Nguyên sẽ vô sỉ dùng hai tay của anh mơn trớn khắp người cô, vết chai trên đầu ngón tay cọ lên làn da mềm mại của cô, tê tê ngưa ngứa, sau đó anh thì thầm bên tai cô: "Em chính là con dao bằng xương của anh——"

Cơ thể Thường Tương Tư nóng lên, cô nói bổ sung: "Bệnh viện vừa bận vừa phong phú, tôi thật sự hài lòng với cuộc sống hiện tại."

"Khá tốt." Bạch Văn Nguyên gật đầu, cuối cùng thả lại điếu thuốc vào trong hộp thuốc.

Phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn lên, hai người không có hứng thú nói chuyện với nhau, vùi đầu ăn cơm. Cơm nước xong, Bạch Văn Nguyên hỏi xin phục vụ giấy bút, viết vào số điện thoại và địa chỉ nhà của mình, đẩy tờ giấy về phía Thường Tương Tư: "Đây là số điện thoại và địa chỉ nhà của tôi ở Bình Thành, em cất đi, có chuyện gì thì liên hệ với tôi, điện thoại tôi mở 24 giờ đấy."

Thường Tương Tư không muốn nhận, thoáng kháng cự.

Bạch Văn Nguyên nói: "Tương Tư, em chưa bao giờ là người ngượng ngùng, nếu em cứ tỏ thái độ như vậy tôi sẽ hiểu lầm đấy."

"Hiểu lầm gì cơ?"

"Hiểu lầm em còn chưa dứt tình với tôi." Bạch Văn Nguyên cười: "Em có không?"

Thường Tương Tư nhíu mày, không để ý tới lời khiêu khích của Bạch Văn Nguyên, cũng không có ý định lấy tờ giấy kia.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư, duỗi tay kéo tay cô, nhặt tờ giấy lên nhét vào lòng bàn tay cô. Thường Tương Tư không tránh được, ngón tay Bạch Văn Nguyên đầy vết chai, cọ vào da cô vừa tê dại vừa đau.

Thường Tương Tư nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, miễn cưỡng nói: "Được rồi, tôi sẽ cầm."

Bạch Văn Nguyên hài lòng, đứng dậy: "Hôm nay không tiếp tục quấy rầy em nữa. Thấy em sống tốt, tôi rất vui."

"Anh ——" Thường Tương Tư muốn hỏi, anh phụ trách việc gì ở Bình Thành?

Bạch Văn Nguyên khựng lại, nhìn Thường Tương Tư, trong ánh mắt bình tĩnh lại có chờ mong, nhưng Thường Tương Tư không hỏi ra miệng.

Bạch Văn Nguyên cười một tiếng: "Tương Tư, hẹn gặp lại!"

Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên đi xa, thở phào một hơi, duỗi tay đặt lên nơi đang loạn nhịp. Tim cô thật không nghe lời, chẳng qua là một lần gặp gỡ đơn giản mà đã kích động đến quên mình, hưng phấn quá độ khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Cô lại càng bực bội, muốn vứt tờ giấy kia đi, Bạch Văn Nguyên đã có phương thức liên lạc với cô rồi, lại còn cứng rắn đưa phương thức liên lạc của anh cho cô, chẳng qua là để thỏa mãn nội tâm biến thái của anh mà thôi, suy nghĩ, cuối cùng không vứt, tiện tay nhét vào trong túi áo.

Ngày hôm sau, Thường Tương Tư rời giường vào lúc 6 giờ theo thường lệ, mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi chuẩn bị chạy bộ.

Khí lạnh bên ngoài làm cô rùng mình một cái, cả người lập tức tỉnh táo, Thường Tương Tư xoa xoa tay, chậm rãi xuống cầu thang. Sân bên dưới chung cư rất nhỏ, không hợp cho việc chạy bộ, nhưng ngoài chung cư lại có một cái hồ nhỏ, rất thích hợp để chạy bộ.

Thường Tương Tư đội mũ, chạy dọc quanh hồ, cảm giác như được hòa làm một với thành phố qua cách vận động này. Sớm tinh mơ, trên đường chỉ có lác đác vài người, bên cạnh có tiếng người đang chạy, Thường Tương Tư nghiêng đầu sang nhìn, Thái Bỉnh Khôn cười với cô.

Hai người rất ăn ý, nhất trí trong hành động, sau khi chạy được 3 km thì đường bắt đầu quanh co. Thường Tương Tư thở dốc, thể lực của Thái Bỉnh Khôn tốt hơn cô rất nhiều, hơi thở không hề loạn nhịp, chủ động phối hợp dẫn cô chạy, một km cuối cùng tăng tốc, Thường Tương Tư cảm giác được mỡ trên người đang được đốt cháy.

Người Thường Tương Tư nóng hầm hập, trán mướt mồ hôi, khi đi ngang qua quán bán đồ ăn sáng dưới chung cư, chủ động hỏi Thái Bỉnh Khôn: "Bữa sáng cậu muốn ăn gì? Sữa đậu nành, quẩy, cháo hay bánh bao?"

"Bánh bao với sữa đậu nành đi!"

Thường Tương Tư mua hai phần, đưa một phần cho Thái Bỉnh Khôn: "Cách cậu chạy rất chuyên nghiệp, cậu từng được huấn luyện hả?"

"Trước đây ở đại học có dạy, mỗi sáng đều dựng cổ cả ký túc xá chúng tôi dậy để chạy bộ, sửa cho đúng động tác và cách hít thở, chạy một thời gian liền quen." Sau khi vận động, trông Thái Bỉnh Khôn càng đẹp trai, anh ta uống ngụm sữa đậu nành: "Sau này 6 giờ sáng hàng ngày chúng ta cùng chạy nhé?"

"Được! Có cậu dẫn dắt tôi chạy tốt hơn nhiều." Thường Tương Tư ăn xong bữa sáng: "Hôm nay tôi có ca trực sớm, đến bệnh viện trước đây."

"Tôi có thể đi nhờ xe không?" Thái Bỉnh Khôn ngượng ngùng hỏi.

"Đương nhiên là được rồi." Thường Tương Tư cười: "Coi như đáp trả cậu dẫn tôi chạy, sau này đi làm hay tan tầm mà trùng ca, tôi đều có thể chở cậu về."

Thường Tương Tư nghĩ, muốn tìm được một người đẹp trai như vậy để chạy cùng trong phòng tập thể thao không dễ chút nào.

Thường Tương Tư chở Thái Bỉnh Khôn tới bệnh viện, lúc đỗ xe gặp được mấy vị đồng nghiệp, thấy hai người xuống cùng một xe, mọi người đùa giỡn giơ ngón cái với Thường Tương Tư. Thường Tương Tư lại rất thản nhiên, dọc đường vừa nói vừa cười với Thái Bỉnh Khôn. Hai người vừa mới bước vào văn phòng, y tá trưởng Tô Thanh đã gọi Thái Bỉnh Khôn đi, Thường Tương Tư sắp xếp lại bệnh án, dẫn theo mấy trợ lý đi kiểm tra phòng.

Thường Tương Tư rất thích đi kiểm tra phòng, lúc thăm hỏi bệnh tình của bệnh nhân còn trò chuyện đôi câu, xã hội phong phú hiện ra trước mặt cô, điều này khiến cô cảm thấy không bị xã hội bỏ rơi.

Kiểm tra phòng xong, lúc đi ngang qua cửa ICU, Thường Tương Tư thấy hai người mặc cảnh phục đứng canh ngoài cửa.

"Kia là sao?" Thường Tương Tư kéo Tô Thanh vội vã đi tới: "Tại sao lại có người đến canh ở bệnh viện?"

"Nửa đêm có bệnh nhân đang ở trạng thái vô cùng nguy hiểm đến đây, bị đạn bắn vào đầu, hôn mê chưa tỉnh!" Giọng Tô Thanh vừa vội vừa khẽ, oán giận nói: "Người từ bên kia tới thật là hung dữ, bác sĩ y tá đến thay thuốc đều bị kiểm tra rồi lại kiểm tra, thẩm vấn người ta như phạm nhân. Công việc vốn đã nhiều, ngủ còn chưa đủ, lại có hai môn thần đứng ở đó ——"

"Viện trưởng tới chưa em?" Thường Tương Tư cảm thấy nên đi tìm viện trưởng Chung nói chuyện, nhấn mạnh với ông một lần nữa, cô và Bạch Văn Nguyên đã kết thúc từ rất lâu, không phải làm việc thừa thãi.

"Tới rồi ạ, nhưng mà hình như có khách. Chị muốn đi tìm ông ấy hả?" Tô Thanh đi theo Thường Tương Tư, nói đùa: "Chị bắt được Thái Bỉnh Khôn vào tay rồi à? Hôm nay mọi người đều nói nhìn thấy chị lái xe chở anh ấy đi làm đấy!"

"Chị cũng thường xuyên lái xe đưa em về nhà, đưa Tiểu Chu về nhà, ừm, còn thường xuyên lái xe đi đón viện trưởng nữa." Thường Tương Tư nghiêm túc nói, "Nói như vậy, người chị bắt được vào tay hơi nhiều, lo không hết đâu!"

Tô Thanh cười ha ha: "Vậy thì chị kiềm chế một chút, em nghe người khác nói rằng vì chị vẫn chưa chịu nộp đơn xin đi huyện Bắc Bộ, vài nữ bác sĩ tranh thủ cơ hội được ở cạnh bác sĩ đẹp trai nửa năm mà tích cực đến chỗ tự đề cử viện trưởng đấy!"

"Úi, có phải chị chắn mất nhân duyên của người ta rồi không?"

"Chị phải tự biết chứ!" Tô Thanh tránh khỏi đám đông đang đi tới: "Em còn nghe nói bác sĩ khoa nội Tiểu Vương đã sớm bắt đầu hành động ——"

Thường Tương Tư nhịn cười nói: "Em biết mà, chẳng phải chị sống ở chung cư sao? Thái Bỉnh Khôn ở cạnh nhà chị, mỗi ngày trên tay nắm cửa đều treo một túi trái cây và canh hầm."

"Thế ạ?"

"Chỉ có chị với những người hàng xóm độc thân khác là được hưởng lợi!" Thường Tương Tư cười nói: "Canh nấu thật sự rất ngon!"

"Chị đúng là có lộc ăn." Tô Thanh hâm mộ nói: "Chị xinh đẹp thật đấy! Cho dù có thông minh, giỏi giang đến đâu cũng không bằng xinh đẹp!"

"Em nói thế không đúng với chị rồi." Thường Tương Tư nói: "Chị thích người thú vị hơn."

"Chị độc thân nhiều năm vì muốn tìm người thú vị ư?" Tô Thanh cười trêu: "Có thú vị cũng không đẹp được, nhưng nếu đẹp lại khá thú vị, ôi chao, thật sự ——"

Thường Tương Tư nhìn Tô Thanh cười, Tô Thanh chính là một người rất thú vị.

Tô Thanh nhỏ tuổi hơn Thường Tương Tư, nghe nói là tiểu thư con nhà giàu, nhưng vị tiểu thư này lại nhờ quan hệ của gia đình để vào bệnh viện trung tâm thành phố, làm việc hầu hạ người khác, còn làm rất vui vẻ. Dựa theo lời cô ấy nói thì từ nhỏ đã cảm thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng vô cùng quyến rũ, chỉ tiếc thành tích bản thân không tốt, chẳng thể thi đỗ đại học y. Không làm được bác sĩ do năng lực cá nhân có vấn đề, nhưng phải cố gắng bám lấy nghề y, vì thế chăm chỉ học điều dưỡng, bằng tình yêu thương, lòng nhiệt huyết đối với nghề và sự phấn đấu học hỏi, cô ấy đã nhanh chóng được lên làm y tá trưởng.

Tô Thanh vô cùng thích hóng hớt, bình thường trước mặt các y tá nhỏ thì đóng giả làm một y tá trưởng nghiêm túc, nhưng lại hay dỏng tai lên nghe họ bàn tán bác sĩ này đào hoa, bệnh nhân kia có tiền, sau đó kể lại cho Thường Tương Tư nghe.

Thường Tương Tư cảm thấy nếu cô không phải một trong số ít những người bạn tốt của Tô Thanh, chắc chắn cô không thể hiểu sâu các quan hệ trong bệnh viện.

Thường Tương Tư và Tô Thanh tách ra, cô đi đến văn phòng của viện trưởng, cửa văn phòng khép hờ, nghe thấy hai người bên trong đang chuyện trò vui vẻ.

Thường Tương Tư dựa vào cửa, đợi một lát, đến khi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kéo ghế đứng dậy, vội đứng thẳng.

Cửa bật mở, viện trưởng tự mình tiễn người kia ra cửa, hai người bắt tay mãi không buông.

"Thầy ơi ——" Thường Tương Tư giương mắt, trông thấy viện trưởng Chung đang tươi cười và Bạch Văn Nguyên.

"Tiểu Thường tới rồi à!" Viện trưởng Chung nhiệt tình chào hỏi.

Thường Tương Tư đút tay trong túi áo, nghiêm túc nhìn viện trưởng Chung: "Thưa thầy, em có chuyện muốn nói với thầy ạ."

"Em có chuyện gì muốn nói với ông già này? Những gì cần nói hôm qua chúng ta đã nói xong rồi!" Viện trưởng Chung có thể đoán được chuyện Thường Tương Tư muốn nói với ông liên quan đến Bạch Văn Nguyên, song Bạch Văn Nguyên cung kính tới tìm ông, cũng coi như là lãnh đạo, vội nói: "Thầy còn có việc bây giờ, không có thời gian đâu!"

Thường Tương Tư muốn tranh thủ một lát, giơ chân ra chặn cửa, cửa lại bị viện trưởng Chung vô tình đóng lại.

Thường Tương Tư nhụt chí đập cửa một cái, lại cảm thấy như vậy thật sự không tôn trọng thầy giáo, xoay người về văn phòng của mình.

"Còn bao lâu nữa thì em tan làm?" Bạch Văn Nguyên đi theo sau Thường Tương Tư.

"Anh hỏi làm gì?" Tâm trạng Thường Tương Tư không tốt, giọng điệu cũng khó chịu.

"Trưa nay tôi muốn mời em ăn một bữa cơm." Bạch Văn Nguyên nói: "Tôi không cố tình đến làm phiền em đâu, tôi tới làm việc, thuận tiện mà thôi."

"Anh có nhiều việc ở bệnh viện nhỉ." Trong giọng nói của Thường Tương Tư mang theo vài phần châm chọc.

"Có một nhân chứng rất quan trọng bị thương. Vụ án này là vụ đầu tiên tôi chỉ đạo kể từ khi tới Bình Thành, người không thể chết như thế được." Bạch Văn Nguyên nói: "Hôm qua tôi tự mình tới tìm viện trưởng, hy vọng có thể sắp xếp bác sĩ trị liệu tốt nhất, chợt phát hiện ra viện trưởng là chú Chung. Thật trùng hợp ——"

Thường Tương Tư từ chối: "Tôi rất bận, không có thời gian ăn cơm với anh đâu, đợi bao giờ rảnh rồi tôi hẹn anh sau nhé."

Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư: "Em sẽ làm thế ư?"

Thường Tương Tư cười như không cười: "Anh nghĩ sao?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-54)