Các người đều bắt nạt tôi
← Ch.19 | Ch.21 → |
Hàn Mỹ Úy ngước mắt nhìn cha81mn chằm người đàn ông trước mắt này, vũ khí bản lĩnh duy nhất cô có hôm nay chỉ có thể là ánh mắt sắc bén mà thôi.
Lúc đầu cô hối hận cỡ nào bước ra cửa không chịu xem ngày, bước chân giẫm phải con gấu con bướng bỉnh này. Tay trái anh một máy chơi game, chân phải anh đạp một máy, máy bên chân phải không cho anh chơi anh sẽ đập bể.
Hàn Mỹ Úy chính là cái máy chơi game sắp bể nát.
Không thể không thừa nhận, quỷ kế của Hàn Mạch đã thành công rồi. Anh vì muốn chia rẽ tình cảm của cô và Trần Hạo, lấy cả ghi chép thuê phòng hoang đường kia ra, nó vẫn cứ mãi xoay tròn trong đầu của Hàn Mỹ Úy.
Xe taxi dừng lại trước cửa nhà trọ Trần Hạo, Hàn Mỹ Úy xuống xe, cô đứng trước toàn nhà hiện đại cao chót vót làm ớn lạnh. Tòa cao ốc này là màu trắng, giống như mặc chiếc áo khoác trắng Trần Hạo hay mặc cao lớn uy nghiêm, không cho phép có bất kỳ nghi ngờ nào. Trên đường cô đến đây, tự nói với mình ngàn vạn lần không được trúng gian kế của Hàn Mạch, sẽ làm tổn thương Trần Hạo. Nhưng hôm nay lần thứ hai Hàn Mỹ Úy có thể nhận ra trên người mình ẩn giẩu sự vô sỉ đáng sợ.
Cô có một bà dì, làm việc ở bệnh viện hơn hơn nửa đời người rồi, dì đã từng rất nghiêm túc nói cho Hàn Mỹ Úy, dì nói thời gian bác sĩ ở bên ngoài rất nhiều, một là bởi vì bác sĩ rất bận, không có thời gian chăm sóc người yêu, hai là y tá nhỏ ở bệnh viện luôn ngọt ngào, luôn sùng bái các bác sĩ, hai người trực đêm thường nói chuyện tâm tình, y tá dịu dàng nữa, là có khả năng rất tốt. Dì nói, cô gái tốt không nên gả cho bác sĩ.
Hàn Mỹ Úy lúc ấy không phục lắm phản bác dì: Trần Hạo là một ngoại lệ, hơn nữa, con không tính là một cô gái tốt.
Mà nay cô gái xấu này, cô cứ như vậy không nói một tiếng lặng lẽ đi tới nhà Trần Hạo, tưởng tượng các tình cảnh trên TV, vì cô hoàn toàn tự tin trong hôn nhân.
Nếu như A Hạo vừa mở cửa ra, một người phụ nữ từ bên trong bước ra, như vậy Hàn Mỹ Úy có hóa đá hay không?
Mà sự thật chứng minh cô là người ngu ngốc, lúc Trần Hạo mở cửa ra quần áo chỉnh tề, nhìn thấy cô thật sự có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất rộng rãi mở cửa cho cô vào nhà.
Trong phòng cũng không có bất kỳ cái gì khác thường, điều này làm cho Hàn Mỹ Úy lo lắng đề phòng thở phào nhẹ nhõm.
"Uống cola hay trà?" Anh lấy một ly trà và một lon cola để trên bàn, dịu dàng hỏi.
Hàn Mỹ Úy ngồi ở trên ghế sa lon của anh hai bàn tay không biết để chỗ nào, sợ mình vụng về làm vỡ cái khay bài trí trên bàn.
"Ha ha, em không uống, chỉ là tới thăm anh một chút thôi."
Hai người cùng nhau ngồi xem TV, Trần Hạo đột nhiên hỏi cô:
"Nhớ anh sao?"
"Coi là... Coi là như thế đi..." Hàn Mỹ Úy chột dạ nói...
"Haiz, " Trần Hạo thở dài, ngồi vào bên cạnh cô, choàng qua bả vai của cô: "Anh biết anh bận rộn không có thời gian cho em, thậm chí..."
Anh đột nhiên nhìn về phía môi của cô, nói: "Thậm chí chúng ta cũng không có nụ hôn lãng mạn."
Hàn Mỹ Úy mất tự nhiên cúi đầu, né tránh ánh mắt mê hoặc lòng người của anh.
"Nhưng Mỹ Úy này, em phải biết trong lòng anh em là đó hoa thuấn khiết nhất, thậm chí anh cũng không nỡ chạm vào."
Hàn Mỹ Úy nghe vậy toàn thân toát mồ hôi lạnh, có thể là do phát sinh quan hệ, cô lập tức đứng lên, động tác quá lớn đụng đổ ly trà trên bàn, nước bắn tung tóe trên người của cô.
Trần Hạo nhíu mày, nhìn trên người cô ướt át nhếch nhác, hỏi "Hôm nay em làm sao vậy? Động tay đông chân?"
"Em... Em không có..." Hàn Mỹ Úy không thường nói dối, trong lòng áy náy giống như là mùa đông khắc nghiệt cửa sổ trong phòng bị vỡ, khí lạnh tràn vào.
Trần Hạo đứng lên nói: "Anh đi lấy khăn lông cho em lau một chút!" Dứt lời đi vào toilet.
Hàn Mỹ Úy giống như là bị oan hồn của Hàn Mạch bám vào, ánh mắt liếc về phía chiếc di động trên bàn trà Trần Hạo chưa kịp cất đi.
Điện thoại di động của anh cô chưa bao giờ khiến người nào đụng, có lần Hàn Mỹ Úy muốn mượn chơi trò chơi, cũng bị Trần Hạo khéo cự tuyệt.
Cô vừa nhìn về phía toilet vừa cầm điện thoại di động lên mở ra nhật ký cuộc gọi, đứng đầu là số của một người.
Đường San.
34.
Một dãy chữ "Đường San" khiến cho Hàn Mỹ Úy hít vào một hơi thật sâu, ném điện thoại lên trên khay trà nóng. !
Lúc Trần Hạo từ trong toilet đi ra đã nhìn thấy sắc mặt của Hàn Mỹ Úy u ám ngồi trên ghế sô pha, giống như người mất hồn. Anh vội vàng cầm khăn lông đi tới, vừa lau quần áo cho cô vừa quan tâm, nói: "Có phải là bị bệnh rồi không? Hôm nay em rất lạ."
Hàn Mỹ Úy cố kiềm sự tin tưởng cuối cung như cây cung đang căng, yên lặng vì Trần Hạo biện hộ: nhất định là trùng hợp, anh gọi điện thoại cho San San không chừng là có việc thôi? San San không phải là loại người như vậy, cô ấy không thể nào đối với cô như vậy!
"Hạo... Em hỏi anh một chuyện, anh thành thật trả lời cho em, được không?" Cô đột nhiên đảo mắt nhìn anh, muốn từ trong mắt của anh nghiêm túc tìm kiếm đáp án mà cô muốn.
Nhưng đột nhiên cô nói như vậy, cũng chỉ thấy tay Trần Hạo cứng đờ, ngay sau đó yết hầu bỗng nhiên chuyển động, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Nhưng Hàn Mỹ Úy so với anh càng khẩn trương hơn, giọng nói cũng nhỏ như sợi tơ: "Có phải anh đang qua lại với người phụ nữ khác trong lúc quen em không?"
Trần Hạo chậm rãi từ dưới đất đứng lên, không thể tin nhìn Hàn Mỹ Úy, miệng há ra khép lại giằng co thật lâu, cuối cùng là một sự im lặng lạnh người.
Nước mắt của Hàn Mỹ Úy lập tức chảy xuống, tim đau đến mức thở dốc.
Cô nắm quả đấm đứng lên muốn đi, Trần Hạo lại vội vàng giữ cánh tay cô lại.
"Mỹ Úy! Mỹ Úy! Anh đã không còn liên lạc với cô ấy nữa! Em đừng đi!"
"Anh... Anh buông tay ra..." Cô gần như không còn hơi sức thoát ra, vừa không có tiền đồ khóc vừa bị anh lôi kéo.
"Là cô ấy quyến rũ anh trước! Bọn anh thường cùng trực đêm... Mỹ Úy! Em phải tin tưởng anh sau này cũng sẽ không thế nữa!"
← Ch. 19 | Ch. 21 → |